Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống
Chương 25: Chuẩn Bị Rời Đi

Dịch: Lap Tran

------

Trong phòng cho khách quý, Tiêu Sắt tinh tế thưởng thức trà.

Lúc này, có tiếng bước chân từ xa truyền đến, một bóng hình xinh đẹp thướt tha chậm rãi đẩy cửa vào.

Tiêu Sắt ngẩng đầu nhìn, một vị mỹ nhân mặc váy đỏ, dáng người lồi lõm, lả lướt xinh đẹp ánh vào mắt.

“Ha ha, Phổ đại sư, gần một tháng ngài không tới nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chúng ta rồi đó.” Giọng nói quyến rũ truyền vào trong tai Tiêu Sắt làm tim hắn khẽ run lên.

Nhã Phi nhẹ nhàng nện bước, chậm rãi đi tới chỗ Tiêu Sắt, mang theo một làn gió thơm.

Tiếp xúc gần gũi làm Tiêu Sắt cảm nhận được sự thành thục, hấp dẫn của nữ nhân này, trên gương mặt mỹ lệ là một đôi mắt hẹp dài sáng lấp lánh, giống như luôn tản ra sự dụ hoặc, ánh mắt mịt mờ đảo qua cái gáy trắng như tuyết lại rơi vào cái rãnh sâu làm vô số nam nhân điên cuồng, suýt nữa không cách nào kềm chế, vòng eo thon thả, mềm mại như cành liễu, một tay có thể ôm hết, gót sen khẽ chuyển động lộ phần đùi đẹp như ngọc khiến nam nhân cảm thấy khô nóng không thôi.

Trong lòng thầm mắng yêu tinh, Tiêu Sắt buông chén trà, dùng âm thanh khàn khàn chậm rãi nói: “Gần đây lão phu bận nghiên cứu chế tạo đan phương, hiện tại có thể đưa tiền bán đấu giá đan dược cho lão phu hay không?”

“Ha ha, đó là tự nhiên, nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ luôn trọng danh dự.” Nhã Phi che môi đỏ, cười khẽ một tiếng, tay ngọc giơ lên, một vị thị nữ cầm một tấm kim tạp đưa vào tay Nhã Phi.

“Phổ đại sư bán đấu giá mười Bình bồi nguyên linh dịch, một trăm tám mươi bình Tụ huyết tán, một trăm bình Liệu thương đan, tổng cộng bảy mươi ba vạn năm ngàn đồng vàng, ngươi có khách quý tạp của nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ nên có thể hưởng thụ ưu đãi, chỉ cần khấu trừ hai phần trăm phí thủ tục, số còn lại đều ở chỗ này.” Nhã Phi mỉm cười đưa kim tạp tới.

Tiêu Sắt nhíu nhíu mày, không có nhận lấy kim tạp, chợt hỏi: “Hình như ngươi không trừ tiền của ba cuốn đấu kỹ Huyền giai hạ cấp?”

“Ha ha, Phổ đại sư nói đùa, do lần trước Nhã Phi tò mò nên có lẽ mạo phạm tới đại sư, chỉ là đấu kỹ Huyền giai hạ cấp, coi như nhận lỗi với ngài.” Nhã Phi cười nói.

Tiêu Sắt lắc lắc đầu, tiếp nhận kim tạp, sau đó phất tay, trên bàn trà có thêm mười bình Bồi nguyên linh dịch.

Nhìn bàn tay mang theo bao tay, trong mắt Nhã Phi có chút kinh ngạc, ngay cả mười bình Bồi nguyên linh dịch xuất hiện trên bàn đều bị nàng tạm thời xem nhẹ.

Rõ ràng phát ra tiếng khàn khàn của người già, nhưng da thịt giữa bao tay và áo choàng đen lại trắng trẻo như thiếu niên.

Người này, thật sự là một lão nhân sao?



“Đây là mười Bình bồi nguyên linh dịch, ta không thích để người khác thiệt thòi, lần trước ngươi cũng không có mạo phạm đến ta, tiền thì ta nhận lấy, còn ba quyển đấu kỹ nên thu bao nhiêu liền thu, trực tiếp trừ tiền là được.” Dưới áo đen, âm thanh khàn khàn lại vang lên.

“Này...” Nghe vậy, Nhã Phi bừng tỉnh, nàng chung quy vẫn mới làm ăn, không có khéo đưa đẩy như ba năm sau trong nguyên tác, nhìn thấy Tiêu Sắt lấy ra mười bình Bồi nguyên linh dịch bán đấu giá, mắt đẹp có chút cảm động.

Không có ai biết, ba quyển đấu kỹ Huyền giai hạ cấp là do Nhã Phi tự bỏ vốn, chỉ muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Tiêu Sắt, thuận tiện ngày sau mượn sức.

“Đừng chối từ, ta cũng biết một ít về gia tộc Mễ Đặc Nhĩ các ngươi, ngươi rất thông minh, nhưng còn cần mài giũa. Đây là những thứ ta cần mua, phiền toái chuẩn bị giúp ta.” m thanh khàn khàn lại vang lên, ngay sau đó Tiêu Sắt lấy ra một tờ danh sách.

“Cảm ơn đại sư thông cảm.” Nhã Phi gật đầu, tiếp nhận tờ danh sách, mắt đẹp lại lộ vẻ kinh ngạc bởi vì ngoại trừ một ít được liệu luyện chế đan dược tam phẩm đan, những thứ còn lại đều là công cụ sinh tồn nơi hoang dã.

“Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Tiêu Sắt lạnh nhạt hỏi.

“Không thành vấn đề, Bồi nguyên linh dịch của ngài cần tuyên truyền trước, ngày mai có thể tiến hành bán đấu giá. Dược liệu cùng một ít công cụ này có khả năng cần chút thời gian chuẩn bị, vì không để lỡ thời gian của ngài, kiến nghị ngài quay lại sau khi đấu giá hội ngày mai kết thúc.” Nhã Phi mỉm cười nói.

“Vậy thì tốt, không có việc gì nữa, ta liền cáo từ.” Tiêu Sắt đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Ta tiễn ngài.” Nhìn thấy Tiêu Sắt chuẩn bị rời đi, Nhã Phi thu hồi Bồi nguyên linh dịch, ưu nhã đứng dậy.

Tiêu Sắt gật đầu, không có từ chối.

Hai người đi đến cửa nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ mới tách ra.

Đứng cửa nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, Nhã Phi nhìn bóng dáng Tiêu Sắt rời đi, trong lòng nỉ non: Thật đúng là một người thú vị.

Đúng lúc này, âm thanh khàn khàn quen thuộc bỗng nhiên vang lên trong đầu Nhã Phi, “Có phải ngươi quên kiểm tra Bồi nguyên linh dịch hay không?”

Nghe được lời này, Nhã Phi vội vàng chạy đi tìm Cốc Ni nghiệm chứng, ssau khi biết đều là hàng thật thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhịn không được bĩu môi, u oán vì trò đùa của Tiêu Sắt.

......

Rời khỏi nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, Tiêu Sắt tìm một góc không người cởi áo choàng đen, không có trở về tu luyện mà lang thang trên đường cái.

Tâm tình hiện tại của hắn không tệ, bởi vì mấy ngày nữa hắn sẽ ra ngoài lang bạt.



“Ca ca, tâm tình không tệ nha.” Tiếng Long Quỳ vang lên trong đầu Tiêu Sắt.

“Cũng tạm!” Tiêu Sắt mỉm cười đáp lại.

“Là bởi vì nữ nhân Nhã Phi vừa rồi sao?” Long Quỳ hỏi.

“Ách..” Da mặt Tiêu Sắt co rút, “Long Quỳ, sao ngươi lại nghĩ như thế?”

“Bởi vì thời điểm ca ca ở gần Nhã Phi kia, tim đập rất nhanh, tựa như...” Nói xong câu cuối cùng, tiếng Long Quỳ trở nên nhỏ xíu.

“Tựa như cái gì?” Tiêu Sắt cảm thấy hứng thú.

“Tựa như khi ca ca ôm Long Quỳ.” Trong không gian ma kiếm, mặt Long Quỳ đỏ ửng, hàm răng cắn môi, nhỏ giọng nói.

“Khụ khụ...” Nghe vậy, Tiêu Sắt chột dạ ho khan, nói sang chuyện khác: “Ca ca cao hứng không phải bởi vì chuyện này, mà là mấy ngày nữa có thể rời khỏi thành Ô Thản, đi ra ngoài lang bạt, thuận tiện cho ngươi nhìn xem thế giới này.”

“Hì hì, Long Quỳ cảm ơn ca ca.” Hiển nhiên câu trả lời của Tiêu Sắt khiến Long Quỳ rất hài lòng.

Tùy tiện đi dạo nửa canh giờ, mua được hai trương tấm mặt nạ, sau đó phát hiện không có gì thú vị nữa nên Tiêu Sắt chuẩn bị về ngọn núi sau Tiêu gia tu luyện.

Vòng qua quảng trường Tiêu gia, Tiêu Sắt gặp gỡ một nhân vật mà hắn không ngờ tới.

“Tiêu Viêm!”

“Tiêu Sắt!”

Hai người đều bất ngờ nhìn chăm chú đối phương, kinh ngạc hô tên nhau.

Nhìn ánh mắt rũ rượi của Tiêu Viêm, Tiêu Sắt gật đầu nhẹ, đang chuẩn bị đi tiếp thì lại đột ngột cảm nhận được một cổ linh hồn lực cường đại quét đến, vội vàng vận chuyển Quy nguyên hồn quyết cùng Liễm khí quyết, che giấu bản thân.

Liễm khí quyết có thể che giấu tu vi.

Quy nguyên hồn quyết, ngoại trừ có thể rèn luyện linh hồn còn có khả năng ẩn giấu linh hồn lực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương