Đầu Ngón Tay
-
Chương 54: Thả ra
Ngày hôm sau lúc Văn Già La từ trong phòng đi ra, sợ hết hồn.
Đỗ Mông Mông xõa tung một đầu tóc quăn, trong miệng còn nhét vào một cái bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt mà đứng ngẩn ngơ ở trong phòng khách, đối diện cửa phòng cô.
Văn Già La ôm ngực dựa cửa thưởng thức một chút, mới nhướng mi cười hỏi: "Tớ nên chụp lại cậu cái dạng này đưa cho Văn Dục xem sao? Nếu nghĩ tới mỗi ngày rời giường nhìn đến chính là cậu cái dạng si ngốc này, anh ấy chịu không nổi sẽ đánh tan ý nghĩ muốn cậu."
Phồng má trừng trừng cô, Đỗ Mông Mông chầm chập mà đi trở về phòng tắm.
Văn Già La quay đầu nhìn thoáng qua, người trên giường vẫn còn đang chùm đầu ngủ không có động tĩnh gì. Từ Thời Thê thích ngủ, cô biết rõ, rõ ràng hô hấp rất thuận, mặt mày cũng rất thuận, nhưng bộ dạng nàng nằm nghiêng tay chân cuộn tròn chính là khiến người ta rất đau lòng. Nhẹ nhàng khép cửa lại, Văn Già La đi tới phòng tắm, lẳng lặng nhìn người đang ra sức đánh răng.
Súc miệng xong Đỗ Mông Mông rốt cuộc tìm về một chút ý thức thanh tỉnh, nàng quay đầu, biểu tình trước sau thoải mái mang theo vài phần nghiêm túc: "Chị ấy còn chưa tỉnh?"
Văn Già La gật đầu.
Đỗ Mông Mông nhíu mày: "Hai người... " nàng thấy Văn Già La một bộ dáng vẻ vẫn ung dung, lập tức liền xì hơi, "Cậu nói, cậu có phải là cố ý hay không? "
"Cố ý cái gì?" Văn Già La đạm thanh hỏi.
"Tớ chưa từng nghĩ..." Đỗ Mông Mông suy nghĩ một chút, "Cậu sẽ thích nữ nhân. "
Văn Già La chậm rãi buông lỏng ra nếp gấp nhỏ ở mi tâm.
Thì ra là đơn giản thế.
Bởi vì nguyên nhân này hay nguyên nhân khác, cho tới nay cũng không có ai biết xu hướng tính dục của cô. Ngay cả khi cô cư xử dị thường, cũng không có ai hướng phương diện này suy nghĩ, lâu ngày, liền chặt đứt trong đầu ý niệm cho người khác biết -- dù sao trên đời này khẳng định không có người nào có thể cho chính mình yêu đến không màng tất cả, chính mình đã từng nghĩ như vậy.
Trong đầu cũng đã từng tưởng tượng qua khuôn mặt người khác sau khi biết, nhưng là bây giờ, chân chính liền hiện ra người thứ nhất, lại cơ hồ là bình thản một câu nói. Không có kinh tởm, không có sợ hãi, không tỏ ra bất kỳ một loại phản ứng nào.
Văn Già La tiến lên, nhẹ nhàng xoa xoa tóc ngắn của nàng, khẽ cười: "Mông Mông, cậu nói không chừng sẽ là phúc tinh của tớ."
Đỗ Mông Mông mở to mắt nhìn cô, không có né tránh hay lùi bước, chỉ là khóe miệng có một chút điểm cười khổ. Cười khổ là bởi vì những lời này của Văn Già La, cậu ấy thế này cần trao cho mình bao nhiêu tín nhiệm, hoặc là, mình cho cậu ấy lòng tin bao lớn.
"Quả nhiên, tối hôm qua những lời đó, cậu là nói cho tớ nghe."
"Dĩ nhiên không phải," Văn Già La lắc đầu, " đều là lời thật lòng của tớ, muốn cho chị ấy nghe – Tớ không biết cậu lại ở bên ngoài nghe trộm."
Đỗ Mông Mông nhẹ nhàng mà "Thiết " một tiếng, bắt đầu rửa mặt, vừa hàm hồ nói: "Đừng nói tớ không có nhắc nhở cậu, đây không phải là một con đường tốt. Coi như là ở nơi thông qua luật hôn nhân đồng giới cũng sẽ rất gian nan. Cậu nên biết, điều này kỳ thực cùng pháp luật không quan hệ... "
"Ừm," Văn Già La nhẹ nhàng lên tiếng, hơi híp mắt lại, phảng phất lại nghĩ tới rất xa, "Tớ biết."
Đỗ Mông Mông quay đầu nhìn cômột cái, nàng cong người cho nên là ngửa đầu. Có thể nhìn thấy Văn Già La cái cằm nhọn, mũi cao thẳng, lông mi rất dài, cũng không giống như phiến quạt, mà tựa như rất cứng cỏi. Giống như cái dù che nắng, hoặc là cũng có thể dùng che mưa, nói chung dáng vẻ rất đáng tin.
Lắc đầu, Đỗ Mông Mông ném rơi ý nghĩ kỳ quái của mình, chống bồn rửa đứng dậy, lại nhìn bạn thân trong gương: "Kia, tuy là nói như vậy, tớ có đôi lời muốn hỏi cậu."
Văn Già La nhấc cằm, ý bảo nàng nói.
"Chuyện giữa hai người không phải phát sinh sau tai nạn xe, đúng không." Đỗ Mông Mông cắn răng, "Cậu không phải là bởi vì chị ấy bị thương giọng nói mới quyết định thích chị ấy đúng không?"
Văn Già La yên lặng nghe. Đối với người thứ nhất biết xu hướng tính dục của mình cùng với biết tình cảm cô và Từ Thời Thê, cô có thái độ phi thường đoan chính cùng cẩn thận. Đỗ Mông Mông cũng không thể xem như là cái chong chóng đo chiều gió, nhưng có thể làm một cái xuất hiện thoải mái. Xã hội này dù sao cũng tiến bộ, không phải ai cũng đều bất thông tình lý, luôn sẽ có người đứng ở bên cạnh làm chỗ dựa. Văn Già La kỳ thực rất may mắn người này là Đỗ Mông Mông, nàng về sau có thể sẽ là chị dâu của mình, dù gì cũng vẫn như cũ vĩnh viễn là bạn lớn lên từ bé của mình.
"Nếu như tớ không thích con gái, sẽ không bởi vì nàng xảy ra tai nạn xe mất đi tiếng nói tuyệt vời liền quyết định phải cùng nàng cả đời bên nhau; mà tớ thích con gái, yêu Từ Thời Thê cũng sẽ không bởi vì nàng có bất kỳ thay đổi nào mà thay đổi."
Đáp án này rất nghiêm túc, Văn Già La cơ hồ là đứng theo tư thế quân nhân trả lời.
Đỗ Mông Mông lại sửng sốt một chút, sau đó than thở nhíu mày lại nhìn cô: "Tớ có dự cảm tớ sắp bước vào giai đoạn lão hóa bởi vì biết chuyện hai người trước tiên."
"Kỳ thực cậu cũng không cần làm gì hết." Văn Già La nhẹ nói, "Không làm gì hết, đã là rất tốt rồi."
"Nếu như cần..." Đỗ Mông Mông vỗ vỗ vai cô, chạm vào xương vai gầy gò, nhất thời nàng nghẹn lời. Lời còn chưa dứt, nhưng tin rằng Văn Già La nghe có thể hiểu. Trong đầu của nàng kỳ thực còn có chút loạn, còn cần hảo hảo chỉnh lý, tối hôm qua ghé vào cửa phòng hai người nghe được những nội dung kia. Cái này đối với Văn gia mà nói, có thể tính là thiên đại sự tình, thoạt nhìn hiện tại chỉ có mình mình biết -- đây thật là một cái suy đoán làm người ta khó có thể hình dung cảm thụ.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Đỗ Mông Mông nhìn thấy Từ Thời Thê đã ngồi ở sô pha rồi. Nàng dường như đang ngẩn người, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, giống như mộng du, dáng vẻ tựa như còn có chút mờ mịt, thoạt nhìn có chút khả ái, điều này cũng không phù hợp với hình tượng của cô gái này trong mắt Đỗ Mông Mông.
Từ Thời Thê trong tay bưng ly nước, nàng để xuống, đứng dậy, cùng Đỗ Mông Mông nhìn nhau.
Trong nháy mắt Đỗ Mông Mông liền lại cảm nhận được sự trầm ổn của cô gái này, nàng mặc dù không có mở miệng, biểu tình bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt kia có quá nhiều cố chấp, tuyệt không thua kém gì Văn Già La.
Người nhà họ Văn trước đây làm gì vậy? Thế mà để cho các nàng lặng yên không một tiếng động phát triển đến tình trạng không thể chia cách như vậy -- không phải, cũng không phải lặng yên không tiếng động. Hai người kia rõ ràng gây ra một trận hỗn loạn, lại vẫn không có ai từ đó nhìn ra khác thường. Còn có, tràng hỗn loạn kia rốt cuộc là vì sao mà ra, "ngoài ý muốn" cái từ này đã không thể dùng để giải thích rồi, giữa các nàng tựa như có lẽ đã xuất hiện vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề nghiêm trọng, làm Văn Già La lúc đang lái xe đều đại loạn tâm thần. Chỉ là không biết mấu chốt ở đâu, hơn nữa, đương có một ngày người nhà họ Văn biết Già La là vì cô gái này này mà gãy xương sườn...
Đỗ Mông Mông xoa xoa đầu, nhất thời không dám nghĩ tiếp. Một đêm không ngủ được an ổn, hai người kia thế mà có thể tâm bình khí hòa đợi nàng tỏ thái độ. Quả nhiên người không có tính ngoan cường là không đi được con đường kia, bấp bênh, không đủ kiên định sẽ gãy gánh giữa đường. Ngẫm lại chính mình lại thấy may mắn dường nào, bất quá là quay đầu lại theo đuổi người đàn ông chính mình đã từng buông tha, trở ngại trên đường này tổng không đến mức nhiều so với các nàng. Mà vô luận là cảm tình như thế nào, hết thảy đều là bởi vì yêu, tất cả liền có lý giải.
Từ Thời Thê bây giờ còn không có thể mở miệng nói chuyện, Đỗ Mông Mông liền hướng nàng phất phất tay, đem mình nhốt vào trong phòng. Nàng phải rời khỏi, hảo hảo suy nghĩ một chút, nếu việc này đã bị nàng biết, cũng không thể thực sự coi như không biết a!
Cửa phòng vừa đóng, tạm thời liền có thể bỏ qua không tính, phảng phất vẫn là thuộc thế giới hai người các nàng.
Văn Già La đi tới bên sô pha, nhẹ nhàng ôm cái cô gái còn cứng đờ đứng đó, cô nói vậy, đem đối diện mới vừa nãy coi là một trận đối kháng, sau đó cũng không rõ ràng bản thân có chiếm được thắng lợi hay không.
Hôm nay là chủ nhật, vốn là dự định ra ngoài mua một ít đồ. Văn Già La đối với hai cái ly phong cách hoàn toàn khác nhau trong phòng tắm thấy rất không vừa mắt, dự định đi đổi bộ ly tình lữ. Còn có bàn chải đánh răng, khăn mặt các loại, nói chung cái nào cô có thể nghĩ đến thành song thành đôi đều hẳn là thay, đây là hình ảnh ở chung cô tưởng tượng đã lâu.
Bất quá ông trời không chiều lòng người, bên ngoài bây giờ mưa xối xả, không tốt để dạo phố chút nào.
Đỗ Mông Mông tuy là cũng chán ghét trời mưa, nhưng nàng vẫn đi. Cái phòng này không đủ lớn, khắp nơi không thể rời đi dấu vết hai người kia, nàng cảm giác mình ở chỗ này hoàn toàn là dư thừa.
Văn Già La ôm lấy Từ Thời Thê mỉm cười phất tay đưa tiễn bạn bè, sau đó đóng cửa một cái, chân chính thế giới hai người.
Từ Thời Thê ở tại phòng bếp mân mê một trận, cuối cùng bưng ra cháo gạo kê cùng bánh trứng tráng, trong tủ lạnh còn có bánh mì, đại khái là a di giúp việc để lại, vừa lúc làm điểm tâm.
Hai người ở trước bàn ăn chị một miếng em một miếng đút lẫn nhau, đầu gối đụng đầu gối, mập mờ ma sát, sau đó đều nhếch khóe môi cười rộ lên.
"Em thực sự là quá ngốc," Văn Già La buông thìa, đột nhiên nói, "Sao lại cho rằng sống một người cả đời là một chuyện tốt."
Từ Thời Thê nghe xong suy nghĩ một chút, biểu thị đồng tình, nghiêng phía trước hôn một cái lên khóe miệng của cô, ngô, có một chút vụn bánh mì, cuốn vào trong miệng, dĩ nhiên so với chính mình ăn cả miếng bánh mì còn mỹ vị hơn.
Văn Già La ánh mắt tối sầm lại, nhìn thấy Từ Thời Thê trong cổ áo rộng mở ra hình cung mê người, lại trong sáng vô tội rời cách xa ra. Cô một phen bưng lấy khuôn mặt cô gái đang muốn lui trở về chỗ ngồi, nghiêng đầu đón nhận, cắn liếm cánh môi mềm mại kia. Từ Thời Thê hiện tại không chịu nói, trải qua tối hôm qua, Văn Già La đã không dám tùy tiện thử lại. Dù sao giữa các nàng là muốn thật lâu thật dài, cô nhất định sẽ mau sớm tìm được vấn đề, làm cho cô gái này có thể không hề lo lắng mà mở miệng nói chuyện.
Ôm ý niệm như vậy, cả tuần sau đó, Văn Già La cũng không có lại đụng vào đề tài này. Mà trong một tuần lễ này, cô đã trở về đơn vị bắt đầu đi làm, cái quán bar kia cũng khai trương.
Cô vốn là ở một cái phân cục công tác, nhân viên trong phân cục thành phần đơn giản, cô từ lúc vào đơn vị bắt đầu không hề đổi chỗ, cũng không đáp ứng đề nghị điều đi trong cục. Bất quá lúc này cô nghỉ cũng đã lâu, đầu năm lại chính là thời điểm bận rộn nhất, phần công tác của cô tạm thời được những người khác làm. Đợi lúc cô trở về, tiếp nhận lại, nên bắt đầu có một chút bận rộn.
Cho nên cô cự tuyệt Đỗ Mông Mông muốn cô đi quán bar thực hiện lão bản chức trách, lúc đi làm cô không có thời gian, sau khi tan việc thời gian của cô toàn bộ đều là Từ Thời Thê, làm sao còn có thể tách ra thời gian rỗi chứ.
Từ Thời Thê tuy là muốn đi quán bar làm việc, thế nhưng suy nghĩ một chút, chính mình không thể mở miệng nói chuyện, tại loại địa phương kia tựa hồ không dùng được, liền bỏ đi cái ý niệm này. Mà Văn Già La biết được, sau cũng biểu thị chuyện công việc không có gì gấp gáp, cô nghĩ nếu như Từ Thời Thê có thể mau sớm mở miệng, mọi thứ đều không thành vấn đề.
Huống chi, coi như nàng không làm việc, cũng không phải gánh nặng gì, chỉ là sợ nàng tâm tình không tốt, dễ dàng buồn bực thêm mà thôi.
Cho nên, cuối tuần đầu tiên sau khi đi làm lại, Văn Già La chưa về nhà, mà là mang theo Từ Thời Thê đi đến một chỗ.
Đương nhiên, cô sẽ không tiền trảm hậu tấu, mà trước đó đã cùng Từ Thời Thê đề cập qua.
Trong một tuần này, đối với thời gian ở chung, hai người đều thích ứng rất nhanh, như thể các nàng nguyên bản là người một nhà, ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một giường, mọi thứ đều tự nhiên như vậy.
Từ Thời Thê là người có chút cẩn thận, vì tránh phiền toái không cần thiết, nàng để Văn Già La cho a di giúp việc nghỉ, nàng ngược lại hiện tại cũng không ra ngoài làm việc, việc nhà nàng hoàn toàn có thể làm. Huống chi các nàng mỗi ngày đều ngủ cùng một chỗ, nàng cũng không muốn trước mỗi lần a di tới dọn dẹp đều phải xông về trong phòng cho khách, đem cái giường chính mình không có ngủ qua làm cho có nhân khí chút. Hai người sinh hoạt, khắp nơi đều là vết tích chung đụng thân mật quá mức, cũng liền ý nghĩa khắp nơi đều là kẽ hở.
Hơn nữa tài nấu nướng của nàng tuy không được gọi là tinh thông, nhưng Văn Già La hiện tại không quá cầu kỳ, khẩu vị so với trước đây cũng tốt nhiều, tự nhiên là có thể ứng phó tới được. E rằng tương lai, thời điểm không che giấu được nữa, nàng duy nhất có thể ở trước mặt người nhà họ Văn có chút lý do đúng lý hợp tình, là đem Văn Già La nuôi cho béo được chút.
Văn Già La nguyên bản lo lắng Từ Thời Thê mỗi ngày không bước chân ra khỏi nhà, nhất định sẽ buồn bực không vui, nhưng không nghĩ tới Từ Thời Thê vô cùng vui vẻ với những chuyện vụn vặt, cũng bày tỏ nàng cam tâm tình nguyện. Khi nhìn đến sắc mặt nàng dường như càng ngày càng tốt lên, Văn Già La mới hơi chút buông xuống tâm tình.
Thế nhưng, chuyện vẫn luôn treo ở trong lòng, mỗi thời mỗi khắc đều đang nhắc nhở cô phải nên đi làm. Cô đã gặp qua người ba cô giữ lại. Người nọ cầm một đống lớn giấy tờ, qua kiểm tra toàn diện, mọi thứ chứng minh Từ Thời Thê là hoàn toàn có thể mở miệng phát ra thanh âm. Chỉ là thời điểm người này xuất hiện trong nhà, Từ Thời Thê biểu tình không phải là rất tốt, phảng phất không muốn đi đụng vào vết thương này. Điều này càng khiến Văn Già La như kim đâm vào tim. Người kia có vẻ cũng biết, rất nhanh thì đi, trước khi đi nhưng thật ra nhắc nhở cô, Từ Thời Thê hẳn là nên gặp một loại bác sĩ khác.
Đưa người kia đi, Văn Già La vừa vào cửa, Từ Thời Thê liền đưa cho nàng một tờ giấy.
Chị vẫn cảm thấy thanh âm của chị là ông trời quá mức ban ân, cho nên vẫn thận trọng giữ gìn nó, nhưng cuối cùng vẫn bị lấy lại, tuy nhiên lại thu được em, rất đáng giá.
Văn Già La trong đầu ong ong vang dội, cô gái đối diện dè dặt mà nhìn cô, trầm mặc chờ đợi.
"Để chị mất đi thanh âm nên mới có được em – chị cho rằng phải trả giá như thế em có thể yên lòng sao? " Văn Già La bi thương mà nhìn nàng, "Huống gì chị căn bản là có thể nói chuyện, vì sao chị không muốn đối mặt, em không hiểu..."
Văn Già La là cô gái rất kiên cường, có nội tâm rất cường đại, cô di truyền tiềm chất quân nhân từ ông nội-- Từ Thời Thê luôn luôn cho là như vậy. Nàng chưa từng ở trên mặt Văn Già La thấy qua như vậy xám trắng bi ai, phảng phất đau đến không có thuốc giải, bóp chặt tờ giấy tự viết, hận không thể bóp nát thành tro.
Xem ra như vậy là không được. Từ Thời Thê trầm mặc nháy mắt nghĩ, cúi đầu lại viết mấy chữ.
Vậy em nói, làm sao bây giờ?
Cái này là lần đầu tiên Từ Thời Thê thả ra, Văn Già La vội vàng nói: "Em biết một bác sĩ, muốn dẫn chị đi gặp."
Từ Thời Thê nhìn cô.
Văn Già La khẽ cười khổ: "Ông ấy là bác sĩ tâm lý, năm đó có giúp qua em. Em là bởi vì vấn đề xu hướng tính dục mà hành hạ mình, ông ấy mặc dù không biết nguyên nhân chân chính, nhưng vẫn là khuyên em rất nhiều." Cô lại cẩn thận quan sát nàng, nhẹ nói, "Nếu như chị không ngại, chúng ta cuối tuần đi gặp ông ấy? "
Thì ra là vậy, Từ Thời Thê suy nghĩ một chút, gật đầu một cái đáp ứng -- như vậy, cũng tốt.
Đỗ Mông Mông xõa tung một đầu tóc quăn, trong miệng còn nhét vào một cái bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt mà đứng ngẩn ngơ ở trong phòng khách, đối diện cửa phòng cô.
Văn Già La ôm ngực dựa cửa thưởng thức một chút, mới nhướng mi cười hỏi: "Tớ nên chụp lại cậu cái dạng này đưa cho Văn Dục xem sao? Nếu nghĩ tới mỗi ngày rời giường nhìn đến chính là cậu cái dạng si ngốc này, anh ấy chịu không nổi sẽ đánh tan ý nghĩ muốn cậu."
Phồng má trừng trừng cô, Đỗ Mông Mông chầm chập mà đi trở về phòng tắm.
Văn Già La quay đầu nhìn thoáng qua, người trên giường vẫn còn đang chùm đầu ngủ không có động tĩnh gì. Từ Thời Thê thích ngủ, cô biết rõ, rõ ràng hô hấp rất thuận, mặt mày cũng rất thuận, nhưng bộ dạng nàng nằm nghiêng tay chân cuộn tròn chính là khiến người ta rất đau lòng. Nhẹ nhàng khép cửa lại, Văn Già La đi tới phòng tắm, lẳng lặng nhìn người đang ra sức đánh răng.
Súc miệng xong Đỗ Mông Mông rốt cuộc tìm về một chút ý thức thanh tỉnh, nàng quay đầu, biểu tình trước sau thoải mái mang theo vài phần nghiêm túc: "Chị ấy còn chưa tỉnh?"
Văn Già La gật đầu.
Đỗ Mông Mông nhíu mày: "Hai người... " nàng thấy Văn Già La một bộ dáng vẻ vẫn ung dung, lập tức liền xì hơi, "Cậu nói, cậu có phải là cố ý hay không? "
"Cố ý cái gì?" Văn Già La đạm thanh hỏi.
"Tớ chưa từng nghĩ..." Đỗ Mông Mông suy nghĩ một chút, "Cậu sẽ thích nữ nhân. "
Văn Già La chậm rãi buông lỏng ra nếp gấp nhỏ ở mi tâm.
Thì ra là đơn giản thế.
Bởi vì nguyên nhân này hay nguyên nhân khác, cho tới nay cũng không có ai biết xu hướng tính dục của cô. Ngay cả khi cô cư xử dị thường, cũng không có ai hướng phương diện này suy nghĩ, lâu ngày, liền chặt đứt trong đầu ý niệm cho người khác biết -- dù sao trên đời này khẳng định không có người nào có thể cho chính mình yêu đến không màng tất cả, chính mình đã từng nghĩ như vậy.
Trong đầu cũng đã từng tưởng tượng qua khuôn mặt người khác sau khi biết, nhưng là bây giờ, chân chính liền hiện ra người thứ nhất, lại cơ hồ là bình thản một câu nói. Không có kinh tởm, không có sợ hãi, không tỏ ra bất kỳ một loại phản ứng nào.
Văn Già La tiến lên, nhẹ nhàng xoa xoa tóc ngắn của nàng, khẽ cười: "Mông Mông, cậu nói không chừng sẽ là phúc tinh của tớ."
Đỗ Mông Mông mở to mắt nhìn cô, không có né tránh hay lùi bước, chỉ là khóe miệng có một chút điểm cười khổ. Cười khổ là bởi vì những lời này của Văn Già La, cậu ấy thế này cần trao cho mình bao nhiêu tín nhiệm, hoặc là, mình cho cậu ấy lòng tin bao lớn.
"Quả nhiên, tối hôm qua những lời đó, cậu là nói cho tớ nghe."
"Dĩ nhiên không phải," Văn Già La lắc đầu, " đều là lời thật lòng của tớ, muốn cho chị ấy nghe – Tớ không biết cậu lại ở bên ngoài nghe trộm."
Đỗ Mông Mông nhẹ nhàng mà "Thiết " một tiếng, bắt đầu rửa mặt, vừa hàm hồ nói: "Đừng nói tớ không có nhắc nhở cậu, đây không phải là một con đường tốt. Coi như là ở nơi thông qua luật hôn nhân đồng giới cũng sẽ rất gian nan. Cậu nên biết, điều này kỳ thực cùng pháp luật không quan hệ... "
"Ừm," Văn Già La nhẹ nhàng lên tiếng, hơi híp mắt lại, phảng phất lại nghĩ tới rất xa, "Tớ biết."
Đỗ Mông Mông quay đầu nhìn cômột cái, nàng cong người cho nên là ngửa đầu. Có thể nhìn thấy Văn Già La cái cằm nhọn, mũi cao thẳng, lông mi rất dài, cũng không giống như phiến quạt, mà tựa như rất cứng cỏi. Giống như cái dù che nắng, hoặc là cũng có thể dùng che mưa, nói chung dáng vẻ rất đáng tin.
Lắc đầu, Đỗ Mông Mông ném rơi ý nghĩ kỳ quái của mình, chống bồn rửa đứng dậy, lại nhìn bạn thân trong gương: "Kia, tuy là nói như vậy, tớ có đôi lời muốn hỏi cậu."
Văn Già La nhấc cằm, ý bảo nàng nói.
"Chuyện giữa hai người không phải phát sinh sau tai nạn xe, đúng không." Đỗ Mông Mông cắn răng, "Cậu không phải là bởi vì chị ấy bị thương giọng nói mới quyết định thích chị ấy đúng không?"
Văn Già La yên lặng nghe. Đối với người thứ nhất biết xu hướng tính dục của mình cùng với biết tình cảm cô và Từ Thời Thê, cô có thái độ phi thường đoan chính cùng cẩn thận. Đỗ Mông Mông cũng không thể xem như là cái chong chóng đo chiều gió, nhưng có thể làm một cái xuất hiện thoải mái. Xã hội này dù sao cũng tiến bộ, không phải ai cũng đều bất thông tình lý, luôn sẽ có người đứng ở bên cạnh làm chỗ dựa. Văn Già La kỳ thực rất may mắn người này là Đỗ Mông Mông, nàng về sau có thể sẽ là chị dâu của mình, dù gì cũng vẫn như cũ vĩnh viễn là bạn lớn lên từ bé của mình.
"Nếu như tớ không thích con gái, sẽ không bởi vì nàng xảy ra tai nạn xe mất đi tiếng nói tuyệt vời liền quyết định phải cùng nàng cả đời bên nhau; mà tớ thích con gái, yêu Từ Thời Thê cũng sẽ không bởi vì nàng có bất kỳ thay đổi nào mà thay đổi."
Đáp án này rất nghiêm túc, Văn Già La cơ hồ là đứng theo tư thế quân nhân trả lời.
Đỗ Mông Mông lại sửng sốt một chút, sau đó than thở nhíu mày lại nhìn cô: "Tớ có dự cảm tớ sắp bước vào giai đoạn lão hóa bởi vì biết chuyện hai người trước tiên."
"Kỳ thực cậu cũng không cần làm gì hết." Văn Già La nhẹ nói, "Không làm gì hết, đã là rất tốt rồi."
"Nếu như cần..." Đỗ Mông Mông vỗ vỗ vai cô, chạm vào xương vai gầy gò, nhất thời nàng nghẹn lời. Lời còn chưa dứt, nhưng tin rằng Văn Già La nghe có thể hiểu. Trong đầu của nàng kỳ thực còn có chút loạn, còn cần hảo hảo chỉnh lý, tối hôm qua ghé vào cửa phòng hai người nghe được những nội dung kia. Cái này đối với Văn gia mà nói, có thể tính là thiên đại sự tình, thoạt nhìn hiện tại chỉ có mình mình biết -- đây thật là một cái suy đoán làm người ta khó có thể hình dung cảm thụ.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Đỗ Mông Mông nhìn thấy Từ Thời Thê đã ngồi ở sô pha rồi. Nàng dường như đang ngẩn người, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, giống như mộng du, dáng vẻ tựa như còn có chút mờ mịt, thoạt nhìn có chút khả ái, điều này cũng không phù hợp với hình tượng của cô gái này trong mắt Đỗ Mông Mông.
Từ Thời Thê trong tay bưng ly nước, nàng để xuống, đứng dậy, cùng Đỗ Mông Mông nhìn nhau.
Trong nháy mắt Đỗ Mông Mông liền lại cảm nhận được sự trầm ổn của cô gái này, nàng mặc dù không có mở miệng, biểu tình bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt kia có quá nhiều cố chấp, tuyệt không thua kém gì Văn Già La.
Người nhà họ Văn trước đây làm gì vậy? Thế mà để cho các nàng lặng yên không một tiếng động phát triển đến tình trạng không thể chia cách như vậy -- không phải, cũng không phải lặng yên không tiếng động. Hai người kia rõ ràng gây ra một trận hỗn loạn, lại vẫn không có ai từ đó nhìn ra khác thường. Còn có, tràng hỗn loạn kia rốt cuộc là vì sao mà ra, "ngoài ý muốn" cái từ này đã không thể dùng để giải thích rồi, giữa các nàng tựa như có lẽ đã xuất hiện vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề nghiêm trọng, làm Văn Già La lúc đang lái xe đều đại loạn tâm thần. Chỉ là không biết mấu chốt ở đâu, hơn nữa, đương có một ngày người nhà họ Văn biết Già La là vì cô gái này này mà gãy xương sườn...
Đỗ Mông Mông xoa xoa đầu, nhất thời không dám nghĩ tiếp. Một đêm không ngủ được an ổn, hai người kia thế mà có thể tâm bình khí hòa đợi nàng tỏ thái độ. Quả nhiên người không có tính ngoan cường là không đi được con đường kia, bấp bênh, không đủ kiên định sẽ gãy gánh giữa đường. Ngẫm lại chính mình lại thấy may mắn dường nào, bất quá là quay đầu lại theo đuổi người đàn ông chính mình đã từng buông tha, trở ngại trên đường này tổng không đến mức nhiều so với các nàng. Mà vô luận là cảm tình như thế nào, hết thảy đều là bởi vì yêu, tất cả liền có lý giải.
Từ Thời Thê bây giờ còn không có thể mở miệng nói chuyện, Đỗ Mông Mông liền hướng nàng phất phất tay, đem mình nhốt vào trong phòng. Nàng phải rời khỏi, hảo hảo suy nghĩ một chút, nếu việc này đã bị nàng biết, cũng không thể thực sự coi như không biết a!
Cửa phòng vừa đóng, tạm thời liền có thể bỏ qua không tính, phảng phất vẫn là thuộc thế giới hai người các nàng.
Văn Già La đi tới bên sô pha, nhẹ nhàng ôm cái cô gái còn cứng đờ đứng đó, cô nói vậy, đem đối diện mới vừa nãy coi là một trận đối kháng, sau đó cũng không rõ ràng bản thân có chiếm được thắng lợi hay không.
Hôm nay là chủ nhật, vốn là dự định ra ngoài mua một ít đồ. Văn Già La đối với hai cái ly phong cách hoàn toàn khác nhau trong phòng tắm thấy rất không vừa mắt, dự định đi đổi bộ ly tình lữ. Còn có bàn chải đánh răng, khăn mặt các loại, nói chung cái nào cô có thể nghĩ đến thành song thành đôi đều hẳn là thay, đây là hình ảnh ở chung cô tưởng tượng đã lâu.
Bất quá ông trời không chiều lòng người, bên ngoài bây giờ mưa xối xả, không tốt để dạo phố chút nào.
Đỗ Mông Mông tuy là cũng chán ghét trời mưa, nhưng nàng vẫn đi. Cái phòng này không đủ lớn, khắp nơi không thể rời đi dấu vết hai người kia, nàng cảm giác mình ở chỗ này hoàn toàn là dư thừa.
Văn Già La ôm lấy Từ Thời Thê mỉm cười phất tay đưa tiễn bạn bè, sau đó đóng cửa một cái, chân chính thế giới hai người.
Từ Thời Thê ở tại phòng bếp mân mê một trận, cuối cùng bưng ra cháo gạo kê cùng bánh trứng tráng, trong tủ lạnh còn có bánh mì, đại khái là a di giúp việc để lại, vừa lúc làm điểm tâm.
Hai người ở trước bàn ăn chị một miếng em một miếng đút lẫn nhau, đầu gối đụng đầu gối, mập mờ ma sát, sau đó đều nhếch khóe môi cười rộ lên.
"Em thực sự là quá ngốc," Văn Già La buông thìa, đột nhiên nói, "Sao lại cho rằng sống một người cả đời là một chuyện tốt."
Từ Thời Thê nghe xong suy nghĩ một chút, biểu thị đồng tình, nghiêng phía trước hôn một cái lên khóe miệng của cô, ngô, có một chút vụn bánh mì, cuốn vào trong miệng, dĩ nhiên so với chính mình ăn cả miếng bánh mì còn mỹ vị hơn.
Văn Già La ánh mắt tối sầm lại, nhìn thấy Từ Thời Thê trong cổ áo rộng mở ra hình cung mê người, lại trong sáng vô tội rời cách xa ra. Cô một phen bưng lấy khuôn mặt cô gái đang muốn lui trở về chỗ ngồi, nghiêng đầu đón nhận, cắn liếm cánh môi mềm mại kia. Từ Thời Thê hiện tại không chịu nói, trải qua tối hôm qua, Văn Già La đã không dám tùy tiện thử lại. Dù sao giữa các nàng là muốn thật lâu thật dài, cô nhất định sẽ mau sớm tìm được vấn đề, làm cho cô gái này có thể không hề lo lắng mà mở miệng nói chuyện.
Ôm ý niệm như vậy, cả tuần sau đó, Văn Già La cũng không có lại đụng vào đề tài này. Mà trong một tuần lễ này, cô đã trở về đơn vị bắt đầu đi làm, cái quán bar kia cũng khai trương.
Cô vốn là ở một cái phân cục công tác, nhân viên trong phân cục thành phần đơn giản, cô từ lúc vào đơn vị bắt đầu không hề đổi chỗ, cũng không đáp ứng đề nghị điều đi trong cục. Bất quá lúc này cô nghỉ cũng đã lâu, đầu năm lại chính là thời điểm bận rộn nhất, phần công tác của cô tạm thời được những người khác làm. Đợi lúc cô trở về, tiếp nhận lại, nên bắt đầu có một chút bận rộn.
Cho nên cô cự tuyệt Đỗ Mông Mông muốn cô đi quán bar thực hiện lão bản chức trách, lúc đi làm cô không có thời gian, sau khi tan việc thời gian của cô toàn bộ đều là Từ Thời Thê, làm sao còn có thể tách ra thời gian rỗi chứ.
Từ Thời Thê tuy là muốn đi quán bar làm việc, thế nhưng suy nghĩ một chút, chính mình không thể mở miệng nói chuyện, tại loại địa phương kia tựa hồ không dùng được, liền bỏ đi cái ý niệm này. Mà Văn Già La biết được, sau cũng biểu thị chuyện công việc không có gì gấp gáp, cô nghĩ nếu như Từ Thời Thê có thể mau sớm mở miệng, mọi thứ đều không thành vấn đề.
Huống chi, coi như nàng không làm việc, cũng không phải gánh nặng gì, chỉ là sợ nàng tâm tình không tốt, dễ dàng buồn bực thêm mà thôi.
Cho nên, cuối tuần đầu tiên sau khi đi làm lại, Văn Già La chưa về nhà, mà là mang theo Từ Thời Thê đi đến một chỗ.
Đương nhiên, cô sẽ không tiền trảm hậu tấu, mà trước đó đã cùng Từ Thời Thê đề cập qua.
Trong một tuần này, đối với thời gian ở chung, hai người đều thích ứng rất nhanh, như thể các nàng nguyên bản là người một nhà, ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một giường, mọi thứ đều tự nhiên như vậy.
Từ Thời Thê là người có chút cẩn thận, vì tránh phiền toái không cần thiết, nàng để Văn Già La cho a di giúp việc nghỉ, nàng ngược lại hiện tại cũng không ra ngoài làm việc, việc nhà nàng hoàn toàn có thể làm. Huống chi các nàng mỗi ngày đều ngủ cùng một chỗ, nàng cũng không muốn trước mỗi lần a di tới dọn dẹp đều phải xông về trong phòng cho khách, đem cái giường chính mình không có ngủ qua làm cho có nhân khí chút. Hai người sinh hoạt, khắp nơi đều là vết tích chung đụng thân mật quá mức, cũng liền ý nghĩa khắp nơi đều là kẽ hở.
Hơn nữa tài nấu nướng của nàng tuy không được gọi là tinh thông, nhưng Văn Già La hiện tại không quá cầu kỳ, khẩu vị so với trước đây cũng tốt nhiều, tự nhiên là có thể ứng phó tới được. E rằng tương lai, thời điểm không che giấu được nữa, nàng duy nhất có thể ở trước mặt người nhà họ Văn có chút lý do đúng lý hợp tình, là đem Văn Già La nuôi cho béo được chút.
Văn Già La nguyên bản lo lắng Từ Thời Thê mỗi ngày không bước chân ra khỏi nhà, nhất định sẽ buồn bực không vui, nhưng không nghĩ tới Từ Thời Thê vô cùng vui vẻ với những chuyện vụn vặt, cũng bày tỏ nàng cam tâm tình nguyện. Khi nhìn đến sắc mặt nàng dường như càng ngày càng tốt lên, Văn Già La mới hơi chút buông xuống tâm tình.
Thế nhưng, chuyện vẫn luôn treo ở trong lòng, mỗi thời mỗi khắc đều đang nhắc nhở cô phải nên đi làm. Cô đã gặp qua người ba cô giữ lại. Người nọ cầm một đống lớn giấy tờ, qua kiểm tra toàn diện, mọi thứ chứng minh Từ Thời Thê là hoàn toàn có thể mở miệng phát ra thanh âm. Chỉ là thời điểm người này xuất hiện trong nhà, Từ Thời Thê biểu tình không phải là rất tốt, phảng phất không muốn đi đụng vào vết thương này. Điều này càng khiến Văn Già La như kim đâm vào tim. Người kia có vẻ cũng biết, rất nhanh thì đi, trước khi đi nhưng thật ra nhắc nhở cô, Từ Thời Thê hẳn là nên gặp một loại bác sĩ khác.
Đưa người kia đi, Văn Già La vừa vào cửa, Từ Thời Thê liền đưa cho nàng một tờ giấy.
Chị vẫn cảm thấy thanh âm của chị là ông trời quá mức ban ân, cho nên vẫn thận trọng giữ gìn nó, nhưng cuối cùng vẫn bị lấy lại, tuy nhiên lại thu được em, rất đáng giá.
Văn Già La trong đầu ong ong vang dội, cô gái đối diện dè dặt mà nhìn cô, trầm mặc chờ đợi.
"Để chị mất đi thanh âm nên mới có được em – chị cho rằng phải trả giá như thế em có thể yên lòng sao? " Văn Già La bi thương mà nhìn nàng, "Huống gì chị căn bản là có thể nói chuyện, vì sao chị không muốn đối mặt, em không hiểu..."
Văn Già La là cô gái rất kiên cường, có nội tâm rất cường đại, cô di truyền tiềm chất quân nhân từ ông nội-- Từ Thời Thê luôn luôn cho là như vậy. Nàng chưa từng ở trên mặt Văn Già La thấy qua như vậy xám trắng bi ai, phảng phất đau đến không có thuốc giải, bóp chặt tờ giấy tự viết, hận không thể bóp nát thành tro.
Xem ra như vậy là không được. Từ Thời Thê trầm mặc nháy mắt nghĩ, cúi đầu lại viết mấy chữ.
Vậy em nói, làm sao bây giờ?
Cái này là lần đầu tiên Từ Thời Thê thả ra, Văn Già La vội vàng nói: "Em biết một bác sĩ, muốn dẫn chị đi gặp."
Từ Thời Thê nhìn cô.
Văn Già La khẽ cười khổ: "Ông ấy là bác sĩ tâm lý, năm đó có giúp qua em. Em là bởi vì vấn đề xu hướng tính dục mà hành hạ mình, ông ấy mặc dù không biết nguyên nhân chân chính, nhưng vẫn là khuyên em rất nhiều." Cô lại cẩn thận quan sát nàng, nhẹ nói, "Nếu như chị không ngại, chúng ta cuối tuần đi gặp ông ấy? "
Thì ra là vậy, Từ Thời Thê suy nghĩ một chút, gật đầu một cái đáp ứng -- như vậy, cũng tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook