Trên đường về, Bạch Cảnh lái xe.

Bạch Tiêu giống Thẩm Ôn Đình, ngồi máy bay hơn nửa ngày, lúc này không thể nào lái xe về được nữa.
Trên xe, Văn Ý vẫn luôn duy trì tư thế ngồi rất tốt, chỉ là đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn Thẩm Ôn Đình bên cạnh.
Cô vốn dĩ nghĩ rằng, dựa theo sự nhiệt tình trước đó của Thẩm Ôn Đình, có thế nào thì sau khi lên xe cũng sẽ ôm cô trao cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp.

Kết quả người đàn ông này vừa lên xe đã đọc tài liệu, lại còn rất chuyên tâm, chuyên tâm đến nỗi anh không thèm liếc nhìn cô cái nào.
"Thẩm Ôn Đình." Văn Ý không nhịn được mà chọc chọc vào người anh, định làm cho anh chú ý đến mình, giọng nói có chút mềm mại, "Anh đói không?"
Bây giờ đã tối rồi, đồ ăn trên máy báy rất khó ăn.

Mặc dù anh không nói ra khỏi miệng, nhưng mà cái tên công tử quyền quý Thẩm Ôn Đình này nhất định sẽ ăn không quen.
"Anh không đói." Thẩm Ôn Đình ngay cả một ánh mắt cũng không cho Văn Ý, anh tiếp tục chăm chú xem tài liệu trong tay.
Ánh đèn bên trong xe khá tối, Văn Ý mở cửa sổ ra, mượn ánh sáng từ bên ngoài hắt vào để nhìn Thẩm Ôn Đình.

Ánh đèn từ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt anh trông nghiêm nghị, nhìn ra được tâm trạng của anh đang không tốt lắm, ngay cả giọng nói vừa rồi cũng lạnh đi mấy phần.
"Em đói." Văn Ý vẫn chưa ăn cơm tối, cô từ biệt thự Yên Thủy chạy tới, lại ở sân bay đợi một lúc, đã đói từ lâu rồi.
Cuôi cùng Thẩm Ôn Đình cũng phản ứng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đã gầy đi rồi của Văn Ý, "Sao lại gầy đi nhiều như vậy?"
Vốn dĩ trước khi anh đi, khuôn mặt nhỏ nhắn này vần còn được chút thịt, lần này về, đường cong trên khuôn mặt lại rõ ràng hơn.
"Ăn chay với ông nội nên mới gầy xuống." Văn Ý lầm bầm nói.

Ông nội Thẩm lớn tuổi rồi, ăn không được thịt cá, bình thường ông ăn cháo trắng thêm chút đồ ăn kèm, hoàn toàn không thỏa mãn được Văn Ý.

Cứ như vậy, chưa được bao lâu cô đã gầy xuống.
Thẩm Ôn Đình quay lại nhìn Bạch Cảnh ở phía trước, anh dặn dò một câu, "Đến quán cơm trước."
Bạch Cảnh: "Được Thẩm tổng."
Thẩm Ôn Đình đóng tài liệu lại, anh nhìn Văn Ý ở bên cạnh, đối mặt với khuôn mặt gầy gò của cô, cuối cùng anh thở dài một tiếng, "Đến đây, để anh ôm một cái nào."
Đây là đang làm nũng sao?
Văn Ý kích động, cô ngượng ngùng giả vờ dè dặt nói, "Bạch Tiêu bọn họ còn đang ở đây."
Cả người Bạch Tiêu run lên, cơn buồn ngủ đột nhiên bay mất, anh vội vàng nói, "Thẩm tổng và phu nhân không cần quan tâm đến tôi, tôi ngủ một lát."
Văn Ý không đến, Thẩm Ôn Đình tự tiến đến.

Bên trong xe nhỏ như vậy, cũng không tránh đi được.
Vòng tay lại được cơ thể nhỏ nhắn lấp đầy, Thẩm Ôn Đình thấp giọng thở dài, anh ôm chặt Văn Ý, "Vốn dĩ không định ôm em."
Văn Ý: "??" Tên đàn ông chó này lại lên cơn gì vậy?
"Dù sao thì em cũng sai rồi, phải phạt." Hô hấp nóng bỏng của Thẩm Ôn Đình phả lên trên cổ cô, có chút ngứa.
Cô mắc sai lầm lúc nào vậy? Tên đàn ông chó lành không thể vu không cho người tốt được!
Văn Ý nhất thời không hiểu gì, Thẩm Ôn Đình cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, "Ông nội có khỏe không?"
"Chỉ là thích ngủ hơn trước đây, còn lại vẫn ổn." Văn Ý vùi đầu vào trong lòng anh.
Cũng không biết nói thế nào, nửa tháng Thẩm Ôn Đình không có ở đây, cô vẫn sống như vậy.

Chỉ là cảm thấy bên cạnh thiếu đi gì đó, hôm nay Thẩm Ôn Đình về rồi.

Dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng cô lại yên tâm hơn một chút.
"Vất vả rồi." Thẩm Ôn Đình ôm chặt lấy Văn Ý, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô.
Chia xa quá lâu, nếu không phải bên kia anh không phân thân ra được, Thẩm Ôn Đình cũng muốn về sớm.

Mùi vị của nhớ nhung, đúng là không được tốt lắm.
Bạch Cảnh tìm một nhà hàng Trung xong sau đó kéo Bạch Tiêu rời đi.

Văn Ý gọi món mà hai người thích anh, cô nhìn Thẩm Ôn Đình lại bắt đầu xem tài liệu, cô nghĩ phải một lúc nữa thức ăn mới được dọn lên, định đi đến quán phía đối diện mua trà sữa.
"Văn Ý."
Văn Ý nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, Thẩm Ôn Đình đã xem xong tài liệu, ánh mắt sâu thẳm đang nhìn cô, trên mặt anh có rất nhiều cảm xúc mà Văn Ý xem không hiểu, "Em định đi mua trà sữa, anh uống không?"
"Cổ phần ông nội cho em, nhân lúc anh không có ở đây, lén cho anh à?" Giọng nói của anh rất thấp, nghe ra anh đang tức giận.
Văn Ý có hơi chột dạ đi ra cửa, cô nhìn anh nói, "Trà sữa vani của quán đối diện không tệ, thời tiết cũng ấm áp, em mua cho anh một ly nhé?"
"Chạy cái gì? Đến đây." Thẩm Ôn Đình đưa tay về phía cô, nhưng Văn Ý vẫn vờ như không thấy.
Trong lòng Thẩm Ôn Đình lúc này tràn đầy lửa giận, anh trực tiếp kéo Văn Ý đến bên cạnh mình, cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon của cô, khiến cô nhất thời không thể động đậy được, giọng anh rất thấp, "Anh đã nói rồi, không cần cổ phần của em."
Anh nghĩ rằng, dù sao thì Văn Ý cũng phải chừa cho mình một con đường lui.

Những cổ phần này, là ông nội cho cô, cho dù anh có như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không động đến.
"Anh đừng có mà hung dữ với em!" Văn Ý chớp mắt nhìn anh, có chút uất ức, "Anh vừa về đã hung dữ với em."
Hơn nửa tháng không gặp, vừa về đã dạy dỗ cô.

Không lãng mạn chút nào, đồ móng heo lớn!
Nhìn thấy hốc mắt của Văn Ý đỏ lên, Thẩm Ôn Đình hơi hoảng hốt, anh vội vàng dỗ dành cô, "Anh chỉ thuận miệng nói thôi, sao em lại yếu ớt như vậy chứ."
"Chẳng phải do anh chiều em mà ra sao." Văn Ý khịt mũi, cô nuốt nước mắt vào trong.
Thẩm Ôn Đình im lặng, Văn Ý đang tức giận không có cách nào khác, đành phải nghe theo ý cô.
Cô hít thật sâu vài hơi, sau khi điều chỉnh lại hô hấp của mình, lúc này cô mới xụ mặt nhìn Thẩm Ôn Đình, "Anh đã biết hết rồi, vậy thì làm tiếp thủ tục tiếp theo đi."
Thẩm Ôn Đình không có cách nào với cô.

Văn Ý ngỗ nghịch như vậy, ngay cả ông nội Thẩm cũng không thuyết phục được cô.
Thẩm Ôn Đình nói với cô, "Đây là quà cưới ông nội cho em."
"Cho em, vậy thì em làm chủ." Văn Ý nói, cô không vui vỗ lấy bàn tay đang đặt lên eo mình, "Đi ra, em phải đi mua trà sữa."
Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm Văn Ý trước mặt.
Vốn dĩ người nên tức giận là anh, sao mà mới một lát, đổi thành Văn Ý tức giận rồi?
Anh nhéo lên khuôn mặt Văn Ý để trừng phạt, Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, "Đừng nói sang chuyện khác." Số cổ phần này, anh không thiếu, anh cũng không hy vọng Văn Ý làm như vậy.
Bày tay kia của anh đang làm loạn trên mặt mình, Văn Ý tức đến nỗi muốn cắn anh, nhưng cô không thể làm gì.

Một đôi mắt nhu tình lấp đầy lửa giận, "Anh phải lấy, anh mà không lấy thì chúng ta ở riêng."
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình tối đi một chút.
Văn Ý của anh, vẫn luôn hiểu chuyện hơn anh tưởng tượng nhiều.
Sáng mai Thẩm Ôn Đình phải đến công ty, về biệt thự Yên Thủy thì không kịp, vì vậy hai người về khu Thanh Hà.

Đến cuối tuần Thẩm Ôn Đình không phải đến công ty, hai người lại về biệt thự Yên Thủy ở.
Hơn mười giờ, hai người đều đã tắm xong.

Văn Ý tiện tay hoàn thành bản thảo trước đó cho xong.
Mùa xuân, thời tiết bắt đầu trở nên ấm áp.

Văn Ý thay bộ quần áo ngủ ra, quần áo rộng thùng thình, tùy tiện kéo một chút đã lộ ra một đoạn bắp chân trắng trẻo.
Sau khi thoa một ít kem dưỡng da, Văn Ý bò lên giường, vừa bôi vừa nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh.
Anh đang gọi điện thoại, nhìn có vẻ như anh cũng không có chuyện gì quan trọng.


Liếc nhìn thấy Văn Ý đang bôi kem dưỡng da, Thẩm Ôn Đình hơi bất đắc dĩ bước tới, anh tự giác đưa tay ra.
Văn Ý cười hi hi, cô nửa quỳ xuống trước mặt Thẩm Ôn Đình, giúp anh bôi lên.

Đến gần hơn, Văn Ý có thể nghe được giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại, nghe có vẻ còn rất trẻ tuổi, ít nhất là không bằng tuổi Bạch Cảnh.
"Ừ, hai ngày nữa tôi bảo Bạch Tiêu đến sân bay đón." Thẩm Ôn Đình cúp điện thoại, anh nhìn dáng vẻ không yên lòng của Văn Ý.
Văn Ý buông lỏng tay, sau đó vòng tay ôm Thẩm Ôn Đình, cả người treo trên người anh, "Anh đang nói chuyện với ai vậy?"
Thẩm Ôn Đình đỡ eo Văn Ý, "Một đàn em thôi."
Nói chuyện với đàn em mà dịu dàng như vậy à?
Văn Ý bĩu môi, cô không nói gì.
Thẩm Ôn Đình cũng không biết tâm trạng của cô đối với cô gái kia, lăn lộn cả một ngày anh cũng mệt rồi, anh vỗ vỗ lên lưng Văn Ý, bọc cô vào trong chăn, "Đi ngủ thôi."
"Hừ." Văn Ý lật người lại, cô đưa lưng về phía Thẩm Ôn Đình, bắt đầu đếm kĩ tội của anh mấy ngày qua.
Ra nước ngoài cũng không nhớ gọi điện thoại cho cô, trở về còn dạy dỗ cô, lúc này lại còn nói chuyện điện thoại với đàn em dịu dàng như vậy!
Chiếu theo pháp luật, phải chém!
Ngày hôm sau, lúc Ngải Tư Ngôn biết chuyện này, cô ở đầu bên kia rất vui vẻ, "Tớ nói này cục cưng Ý, đây là luật pháp của nước nào vậy?"
"Văn thị tự nghĩ ra!" Văn Ý vừa lau sốt bơ vừa nói, "Kiểu rất dịu dàng rất dịu dàng luôn ấy, Thẩm Ôn Đình nói chuyện với tớ cũng không có dịu dàng như vậy."
Ngải Tư Ngôn im lặng vài giây, "Tớ cảm thấy...!Cậu đang ghen nên mới gắn thêm một lớp filter dịu dàng này vào." Dựa theo tính cách của Thẩm Ôn Đình, anh nói chuyện dịu dàng vớ Văn Ý đã là rất tốt rồi, nếu như anh nói chuyện dịu dàng với người phụ nữ khác, Ngải Tư Ngôn có thế nào cũng không tin được
Văn Ý: "?? Ghen cái gì chứ?"
Ngải Tư Ngôn: "Cục cưng, chẳng phải cậu cảm thấy càng ngày mình càng lệ thuộc vào Thẩm Ôn Đình sao? Càng ngày càng để ý đến anh ấy."
...
Chuyện của Thẩm Ôn Đình, đầu tiên cứ để sang một bên.

Văn Ý nhất thời không biết làm thế nào để xác định, nhưng cô chắc chắn đã để ý rồi.

Chẳng qua là loại cảm giác này giống như một chú mèo nhỏ cào vào tim cô vậy, mềm mại nhưng không chân thật.
Phim điện ảnh của Tô Vũ Kiều vừa mới đóng máy, bộ phim truyền hình trước đây cũng bắt đâu quảng bá rồi.

Mặc dù Chu Vũ Lạc không có khả năng làm ra các IP lớn, nhưng vẫn là viết ra một kịch bản ngốc nghếch, có điều cũng không tệ lắm.

Ít nhất thì thiết lập nhân vật của Tô Vũ Kiều rất đẹp, thu hút được rất nhiều người hâm mộ.
(*) IP là viết tắt của Intellectual property, nghĩa là sở hữu trí tuệ.

Là thuật ngữ đề cập đến "việc sáng tạo bằng trí óc" bao gồm các sản phẩm âm nhạc, văn học và các tác phẩm nghệ thuật khác.

[Baidu]
Quay phim điện ảnh xong, nhân lúc còn đang hot, quản lý lại nhận cho Tô Vũ Kiều thêm một bộ phim nữa.

Lần này nơi quay hơi xa, thời gian cũng hơi lâu.

Một ngày trước khi đi, Ngải Tư Ngôn và Văn Ý đến tiễn trước.
"Chúc mừng!" Văn Ý giơ một ly rượu lên, cụng ly với Tô Vũ Kiều, "Chúc Tô đại minh tinh của chúng ta tiền đồ như gấm!"
Ngải Tư Ngôn cũng nói, "Hi hi, sau này nổi tiếng rồi đừng quên bọn chị đấy."

Tô Vũ Kiều nhấp một ngụm rượu, anh cười nói, "Bộ kia là phim chiếu mạng, cũng không phải là dự án lớn."
Giai đoạn hậu kỳ cũng xử lý qua loa, vội vội vàng vàng để kịp quảng bá trước hè, chỉ sợ đụng phải kỳ cao điểm vào mùa hè.

Hiệu ứng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là kỹ năng diễn xuất và ngoại hình của các diễn viên chính đều rất cao, cho nên bộ phim này có thể hot được một phen.
"Không phải dự án lớn nào cũng có thể hot đâu, như vậy có nghĩa là cậu rất nổi tiếng." Ngải Tư Ngôn ăn hai viên đậu phông, vừa ăn vừa nói, "Đúng rồi, khoảng thời gian này trên mạng vẫn luôn có tin đồn về cậu, không định thanh minh à?"
Mặc dù vì để bộ phim nổi tiếng, thỉnh thoảng có một chút tin đồn cũng là điều bình thường.

Nhưng theo như những gì Ngải Tư Ngôn biết được, Tô Vũ Kiều không thích những thứ này.
Tô Vũ Kiều đặt ly rượu xuống, tửu lượng của cậu không tốt, bình thường cũng chỉ nhấp một chút mà thôi, "Đây là đoàn phim sắp xếp, em không làm chủ được."
Văn Ý hơi sững sờ, "Chị nhớ là cị đã từng dặn dò bọn họ..." Cô còn chưa nói xong, Văn Ý nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Vũ Kiều, cô cũng không nói tiếp nữa.
Cậu ấy không muốn làm phiền đến cô.

Từ rất lâu trước đây đã như vậy rồi, Tô Vũ Kiều có sự kiêu ngạo của riêng mình, cho dù bị đóng băng, cậu ấy cũng chưa từng nói gì với cô cả.

Có những lúc Văn Ý rất phiền não với tính cách này của Tô Vũ Kiều, quá mức phật hệ, khiến cô cảm thấy bất lực
"Đợi sau khi bộ phim này phát sóng, tài nguyên sau này hẳn là rất tốt." Ngải Tư Ngôn tỉ mỉ phân tích cho cậu, "Cho dù cục cưng Ý không can thiệp đến, cậu cũng có khả năng có được chỗ đứng trong giới giải trí."
Tô Vũ Kiều đương nhiên là biết chuyện này.
Văn Ý hơi phiền muộn, "Em trai đáng yêu của tôi đã trưởng thành rồi."
Ngải Tư Ngôn tức giận nhìn cô, "Người ta chỉ nhỏ hơn cậu một tháng, đừng có suốt ngày chiếm hời của người khác như vậy."
Tô Vũ Kiều cũng cười, hiếm khi cậu lại nghiêm túc nói với Văn Ý, "Đúng vậy, được chiếm hời của em."
Lúc này Văn Ý không nói gì, vẫn ngoan ngoãn ăn cơm.
Lúc đi ra ngoài, Tô Vũ Kiều đã đeo thêm khẩu trang, những vẫn là bị phát hiện.

Một đám người hâm một đột nhiên chạy đến, trực tiếp đẩy Văn Ý và Ngải Tư Ngôn vào trong góc.
"A a a Tô Vũ Kiều thật này! Mẹ ơi! Anh Kiều bọn em yêu anh! Siêu siêu thích anh!"
"Hu hu hu anh Kiều em vẫn luôn đồng hành cùng anh đây, anh cũng không dễ dàng gì, em tin là sau này anh sẽ càng ngày càng tốt."
"Tô Vũ Kiều cố lên, bọn em mãi mãi ủng hộ anh!"
Những người hâm mộ này ít ra cũng có trật tự, ít nhất sẽ không chặn đường của Tô Vũ Kiều.

Văn Ý nhìn cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này, vẫn là tách nhau ra thì tốt hơn.
Ban đêm ánh đèn vẫn sáng trưng, rõ ràng chỉ là một đoạn đường đơn giản, nhưng lại khiến Tô Vũ Kiểu cảm thấy giống như đang đi thảm đỏ.

Giống như là có rất nhiều ánh đèn chiếu lên người anh, bên cạnh có nhiều người hâm mộ của anh.
Đã từng là một cậu thiếu niên ôn hòa ảm đảm không chút ánh sáng, không biết từ lúc nào, đã trở thành một ngôi sao sáng trong mắt nhiều người.
-
Kết bạn WeChat với biên tập Tiểu Minh xong, Văn Ý thương lượng với cô ấy một chút.
Bởi vì công việc bình thường của Văn Ý cũng rất nhiều, nếu như cô muốn nghiêm túc vẽ truyện tranh, cô không thể giống như trước đây được, đơn giản phác họa một chút, tốt nhất vẫn nên tô màu, như vậy mới sinh động.
Chỉ là truyện tranh của cô không có cốt truyện, hoàn toàn là những chuyện xảy ra trong cuộc sống hằng ngay, liên quan đến thời gian giao bản thảo.

Thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định là một tuần giao bản thảo một lần, nội dung và độ dài cô có thể tự mình quyết định.
Biên tập Tiểu Minh gửi hợp đồng đến, cô kiểm tra cẩn thận một lát, sau đó Văn Ý mới in ra.
Ký hợp đồng và giao hàng hỏa tốc cũng phải mất một khoảng thời gian, nhân lúc này, cô ngồi nghĩ xem nên vẽ tình tiết như thế nào.
Suy nghĩ được một lúc, Văn Ý cũng không có ý tưởng gì.

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu, cô vẫn quyết định đi tìm Thẩm Ôn Đình.
Vừa mới đến Thẩm thị, đã nghe thấy hai nhân viên lễ tân đang tám chuyện.
"Người phụ nữ hôm nay là gì của Thẩm tổng vậy? Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm tổng đối xử rất tốt với một người phụ nữ ngoài phu nhân ra đấy."
"Nói mới nhớ, lâu rồi không thấy phu nhân."
Văn Ý trợn tròn mắt, mấy ngày nay cô rất bận, không có thời gian tới đây cũng là chuyện bình thường.
"Đừng nói lung tung, có chuyện như vậy.


Mấy người nói xem...!Không phải là Thẩm tổng ở bên ngoài bao nuôi người tình chứ?"
"Không thể nào, Thẩm tổng là hình tượng người đàn ông hoàn hảo trong lòng tôi, sao anh ấy có thể làm ra chuyện như vậy."
"Thói hư tật xấu của đàn ông chẳng phải đều là như vậy sao.

Hơn nữa, người phụ nữ kia nhìn mềm mại yếu đuối như vậy, đàn ông rất thích kiểu này."
Càng nói càng thấy lố.
Văn Ý nghe không nổi nữa, cô liếc nhìn hai người họ, đi vào thang máy.
Vừa vào thang máy, Văn Ý đã bình tĩnh lại.

Trước đó Thẩm Ôn Đình đã nhận một cuộc điện thoại, giọng nói vô cùng dịu dàng, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải là không thể nào.
Cái gì mà đàn em?
Lúc trước cô còn cười nhạo Cố Phương Nguyên nói chuyện tình học đường giữa đàn anh và đàn em bây giờ đang rất thịnh hành, kết quả chớp mắt đã đến dưa trên người mình?
Nghiến răng, Văn Ý trực tiếp đi về phía phòng làm việc của Thẩm Ôn Đình, kết quả cô lại gặp được Phương Dịch.

Đầu tiên vẻ mặt của anh hơi sững sờ một chút, sau đó ngay lập tức trở nên căng thẳng, anh vội vàng chạy đến trước mặt Văn Ý, giống như là cố ý cản đường Văn Ý vậy, "Văn đại tiểu thư, sao em lại có thời gian đến đây?"
Văn Ý bình tĩnh hỏi ngược lại, "Không thể đến à?"
Mấy ngày trước Ngải Tư Ngôn cuối cùng cũng không kiên trì nữa, Phương Dịch cũng xem như là ôm được người đẹp về.

Khoảng thời gian này chính là lúc gió xuân đắc ý, trên khuôn mặt không giấu đi được vẻ ửng hồng.

Ngay cả một thiếu nữ đã kết hôn như Văn Ý, cũng bị đút thức ăn cho chó.
Nếu không phải biết cô bạn thân nhà mình thích tên đàn ông này, dựa vào đức hạnh của Phương Dịch, Văn Ý sẽ không bao giờ để cho Ngải Tư Ngôn rơi vào miệng cọp đâu.
"Cũng không phải là không thể đến." Phương Dịch thờ ơ mỉm cười, nhìn ra sau lưng cô, giả vờ như đang vô tình, "Chính là bây giờ Thẩm tổng của chúng ta đang bận, không tiện gặp em được."
Văn Ý mỉm cười, "Có thể hiểu được.

Vậy anh dẫn em đi xem xem người phụ nữ mà nhân viên lễ tân nhắc đến đang ở đâu đi."
Phương Dịch: "Mẹ kiếp, mấy nhân viên lễ tân ngày, ngày mai anh sa thải hết bọn họ, không có việc gì làm thì lại tám chuyện!"
Thật sự có gì mờ ám à?
Trái tim vốn dĩ đang treo lơ lửng của Văn Ý bắt đầu không ngừng rơi xuống, sắc mặt cô cũng tái nhợt đi.

Cô đã quen với việc Thẩm Ôn Đình đối xử tốt với cô, cưng chiều cô.

Nếu như có một ngày, Thẩm Ôn Đình đột nhiên rút lại những thứ này, cô sợ rằng mình sẽ không chịu nổi.
Phương Dịch cũng hoảng hồn, anh nói, "Cái đó, Thẩm tổng đang ở trong phòng làm việc, em muốn đi thì đi, amh đi trước."
Văn Ý ổn định lại tâm trạng, cô nhìn Phương Dịch, biết anh phải đi hẹn hò, cô nhắc nhở, "Gần đây anh cẩn thận một chút, đừng có trêu hoa ghẹo lá, Tư Ngôn không nói, em xử anh trước."
Phương Dịch không nói gì, "Em rảnh rỗi để ý đến bọn anh làm gì, mau đi tìm Thẩm Ôn Đình đi."
Văn Ý không nhìn anh nữa, cô đi về phía phòng làm việc.

Cô không gõ cửa, trực tiếp mở ra, vừa mở cửa ra thì thật bất ngờ.
Một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đang ngồi trong đó, mỉm cười dịu dàng, "Nếu không phải anh đã kết hôn rồi..."
Câu nói tiếp theo dừng lại, cô nhìn Văn Ý vừa mới mở cửa ra, có hơi kinh ngạc, "Đây là..."
Thẩm Ôn Đình đứng dậy, đi về phía Văn Ý, "Sao đột nhiên em lại đến đây?"
Văn Ý nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt mình, lửa giận trong lòng khó mà bình tĩnh lại được, cô nghiến răng lạnh lùng nói, "Bắt gian!"
Cái gì mà nếu không phải anh đã kết hôn rồi, có biết nói chuyện không vậy!
Còn có tên Thẩm Ôn Đình này nữa, dám một mình ở một chỗ với cô ta, tên đàn ông chó này không sợ cô treo đầu anh lên cửa bày cho thiên hạ xem sao!
Người phụ nữ kia mỉm cười, khi cười để lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, tóc búi cao lên, khuôn mặt không trang điểm nhưng lại rất trong sáng.

Có lẽ là khuôn mặt mối tình đầu mà rất nhiều đàn ông bây giờ rất thích.
"Ghen rồi à?" Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang vô cùng tức giận, ánh mắt anh mang theo ý cười, anh dịu dàng nói, "Đây là vợ tôi, Văn Ý."
- -
Spoil nhẹ chương sau >.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương