Đấu La Đại Lục
Chương 462: Chiến trường của một người: Tu La Ma Quang

Dịch giả: vbi (A Bì)

Biên dịch: dangneo (A Nèo)

Hồ Liệt Na vừa ra lệnh, đại quân của Vũ Hồn Đế Quốc trong Gia Lăng quan hành động ngay lập tức, các tướng lĩnh dẫn dắt đạo quân lúc này đã có chút khúc mắc đối với đám hồn sư Võ Hồn điện, nhưng bọn họ cũng hiểu được là nếu lúc này mà không đồng tâm hiệp lực thì một khi bị Đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc công phá Gia Lăng quan, hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Nhất là đám vương quốc, công quốc vốn trước đây thuần phục Thiên Đấu đế quốc, bọn họ rất rõ ràng là sẽ chuẩn bị phải đối mặt với cái gì, hành động phản bội lại Thiên Đấu đế quốc, gia nhập Vũ Hồn đế quốc đã đặt bọn họ vào thế như nước với lửa cùng Thiên Đấu đế quốc.

Hồ Liệt Na tay vịn tường thành, ánh mắt ngóng nhìn về phía đối diện, dường như đang tìm kiếm cái gì, ánh mắt lóe ra tâm tình phức tạp, nhưng rất nhanh đã kiên định trở lại. Nàng rất rõ ràng, lúc này, nàng tuyệt đối không có thể có chút do dự nào.

Đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc vẫn dồn lên đến cách Gia Lăng quan hai mươi dặm thì mới dừng lại. Lúc này, trận hình phát sinh biến hóa rất lớn, khinh kỵ binh đang dàn sang hai bên, toàn bộ giương cung lắp tên, lẳng lặng chờ đợi. Mà trung ương quân ở ngay phía trước thì lại biến thành bộ binh trang bị trọng giáp của quân đoàn bộ binh chủ lực. Các loại vũ khí công thành toàn bộ được đẩy lên, trọng kỵ binh cũng không đứng ở trung tâm, ở trung tâm là bộ binh thường, trọng bộ binh tại hai bên bọn họ. Ở phía sau là Quân đoàn hồn sư của Thiên Đấu đế quốc cùng với quân đoàn của Đường gia. Toàn bộ trọng kỵ binh của Thiên Đấu đế quốc Đại quân xếp hàng theo thứ tự từ giữa trở xuống phía cuối. Sát khí lạnh đến thấu xương xộc thẳng đến Gia Lăng quan.

Đường Tam đứng ở giữa Sử Lai Khắc Thất Quái. Đại Sư, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long, Kiếm đấu la, Cốt đấu la, Thất Bảo Lưu Ly tông tông chủ Trữ Phong Trí, Độc đấu la, cùng với đường chủ Lực đường của Đường môn là Thái Thản, đường chủ Ngự đường Ngưu Cao toàn bộ đứng ở hàng phía trước của đại quân, thực sự lúc này họ vẫn chưa đứng chung với quân đoàn hồn sư. Mà dẫn dắt quân đoàn hồn sư lại là do hoàng đế Tuyết Băng của Thiên Đấu Đế Quốc cùng với thống soái toàn quân là nguyên soái Qua Long.

Đường Tam không hề nghi ngờ đứng ở trung tâm của những người này, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay mặc dù vẫn là màu đen thui, nhưng nó cũng đã trở thành dấu hiệu của Đường Tam, hắn đến không thể nghi ngờ làm khí thế của Đại quân Thiên Đấu Đế Quốc nhanh chóng dâng cao, mỗi một binh lính nhìn thấy Đường Tam, trong mắt đều tràn ngập sự cuồng nhiệt. Giống như chỉ cần có Đường Tam tồn tại, trận chiến này không thể bị bại.

Bày trận xong, dưới sự quan sát kỹ của đại quân song phương, Đường Tam một mình chậm rãi tiến lên phía trước trận hình, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay chậm rãi giơ cao qua đầu. Một đạo kim quang trong suốt từ trên trán hắn vọt ra, rót vào trên Hải Thần chi tâm, nhất thời, trên Hải Thần Tam Xoa Kích, mỗi một đạo hoa văn đều như là sống dậy, kim quang lưu chuyển, phóng lên cao, dường như trở thành trung tâm của toàn chiến trường. Được phủ lên hơi thở mãnh liệt của thần thánh, thân thể Đường Tam hoàn toàn biến thành kim sắc, năng lượng ba động mãnh liệt giống như hấp nạp hết thảy mọi thứ ở chung quanh.

- Thiên Đấu tất thắng.

Đường Tam hét to, khiến cho các tướng lĩnh Vũ Hồn Đế Quốc đứng trên tường thành Gia Lăng quan thất sắc nhìn nhau, thanh âm của Đường Tam vang dài tới cả hai mươi dặm, truyền tới tận trên tường thành Gia Lăng quan, đồng thời cũng truyền khắp trăm vạn hùng binh Thiên Đấu đế quốc.

- Thiên Đấu tất thắng, Lam Hạo vương tất thắng.

Rầm rầm rầm......

Mỗi lần hô lên một chữ, Đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc đều tiến lên một bước, binh lính không ngừng gào thét lặp đi lặp lại, đại quân lại tiếp tục tiến lên, dường như mỗi lần hô lên một chữ, khí thế của bọn họ lại tăng lên vài phần, tiếng gầm kinh khủng dường như hình thành áp lực cực lớn đè thẳng tới Gia Lăng quan.

Đừng nói là quân thủ thành Gia Lăng quan. Ngay cả năm gã Phong Hào Đấu La đi theo Hồ Liệt Na. Lúc này sắc mặt đều đại biến. Lần trước đánh một trận. Đường Tam đã lưu lại ấn tượng quá sâu. Bỉ Bỉ Đông thực lực rõ ràng mạnh hơn hắn thế nhưng cũng vẫn bị thương nặng trong tay hắn. Hải Thần Tam Xoa Kích oai phong một kích phá tường. Càng lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong đầu mỗi thành viên của Võ Hồn đế quốc.

Đường Tam đột nhiên xuất động. Hải Thần Tam Xoa Kích mang theo kim quang nở rộ, giống như một đạo kim sắc lưu tinh lao thẳng tới Gia Lăng. Cùng lúc đó, đông đảo các cường giả của Thiên Đấu Đế Quốc đi cạnh hắn cũng đều xuất động đi sát theo sau Đường Tam. Rất nhanh ép lên, chỉ trong chớp mắt. Bọn họ đã hoàn toàn bỏ xa đại quân phe mình phía sau.

Với tốc độ chạy hết sức của đám cường giả thấp nhất cũng là cấp bậc hồn Đấu La thì chỉ trong nháy mắt đã vọt qua khoảng cách hai mươi dặm. Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhận ra là bọn họ đã mỗi lúc một áp sát Gia Lăng quan.

- Thánh nữ. Chúng ta làm sao bây giờ?

Nhìn Hải Thần tam xoa kích mỗi lúc một tiến lại gần. Trên tường thành Gia Lăng quan, nhất thời sinh ra một bầu không khí khủng hoảng. Đối với Đường Tam. Những người này đã có một loại cảm giác sợ hãi trời sinh.

Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Hồ Liệt Na khẽ cắn đầu lưỡi, dùng cảm giác đau nhức kích thích mạnh mẽ để thoát ra khỏi tâm tình đặc thù. Lạnh lùng nhìn thoáng qua đám lực lượng trụ cột của Vũ Hồn Đế Quốc đang đứng cạnh mình. Với loại tình huống như trước mắt này, không nghi ngờ gì, cách đối phó tốt nhất chính là lấy các vị Phong Hào Đấu La dẫn một nhóm hồn sư trong quân đoàn hồn sư cường đại nhất đột ngột đến đánh úp bọn Đường Tam. Nhưng những hồn sư này chiến ý lại quá thấp. Lúc này để bọn họ ra khỏi thành nghênh chiến, thì chắc chắn không phải một cái ý kiến hay. Hồ Liệt Na dù sao cũng không phải Bỉ Bỉ Đông, nàng không có thực lực như Bỉ Bỉ Đông. Lại càng không có quyền uy và thủ đoạn cứng rắn như Bỉ Bỉ Đông. Các Phong Hào Đấu La này đều là trưởng lão dẫn đầu Võ Hồn điện. Nàng cũng không thể hoàn toàn điều động chỉ huy.

Bởi vậy, Hồ Liệt Na chỉ có thể tạm tìm cách khác. Trầm giọng nói:

- Yên lặng theo dõi diễn biến. Tùy thời chuẩn bị ngăn chặn. Nhất thiết không được cho họ leo lên tường thành.

- Rõ.

Nghe xong Hồ Liệt Na những lời này, đám hồn sư cao cấp trên tường thành đều thở phào nhẹ nhõm.

Hồ Liệt Na nhìn phía ngoài xa, Đường Tam đã sắp đến gần con sông bảo vệ thành, trong lòng thầm nghĩ, Đường Tam ơi là Đường Tam, ngươi rốt cục là muốn gì đây? Dẫn theo mấy người lao tới đây, ngươi có mục đích gì? Nàng hiểu rất rõ Đường Tam. Với trí tuệ của Đường Tam, hiển nhiên sẽ không làm việc gì mà không có chủ ý. Chỉ với mười mấy người đơn độc xâm nhập, nhất định là có mục đích quan trọng.

Hồ Liệt Na nhìn thấy Đường Tam thì với thị giác Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy nàng, Đường Tam đương nhiên không có cảm xúc phức tạp như Hồ Liệt Na, đối với hắn mà nói, mặc dù có chút cảm tình tốt với Hồ Liệt Na, nhưng Vũ Hồn đế quốc lại tuyệt đối là địch nhân của hắn. Song phương cừu hận quá sâu, chỉ có hủy diệt đối phương, không có bất kỳ khả năng hòa giải nào.

Khi còn cách Gia Lăng quan chừng một dặm, lúc này đã tiến vào phạm vi tầm bắn cự nỏ của đối phương thì Đường Tam mới đột nhiên dừng lại, kim quang xoay quanh thân thể nhất thời trở nên càng thêm mãnh liệt, cùng lúc đó, võ hồn Lam Ngân Hoàng của hắn cũng phóng xuất ra. Chín cái hồn hoàn chỉ với hai mầu đen và đỏ chỉnh tề lưu động trên người hắn, cũng tại lúc này, từ sau lưng hắn hiện ra năm đạo quang mang mạnh mẽ - phân biệt đại biểu cho tăng phúc lực lượng, tốc độ, hồn lực, công kích cùng với tăng phúc thuộc tính, từ Cửu Bảo Lưu Ly tháp trên tay Trữ Vinh Vinh phát ra, toàn bộ rót vào trên người Đường Tam.

Mũi chân trái điểm xuống đất, một cỗ khí lãng mãnh liệt từ chân trái Đường Tam bạo phát ra, lấy mũi chân làm trung tâm, trong phạm vi đường kính ba mươi thước, đất dưới chân bỗng nứt toác ra, có thể thấy được uy lực một dậm này của Đường Tam kinh khủng cỡ nào, cả người lấy chân trái làm trung tâm, trong nháy mắt xoay tròn một vòng, cánh tay phải cầm Hải Thần Tam Xoa Kích hoàn toàn kéo dài ra, kéo giãn cơ nhục gân cốt đến mức cực hạn, cả người giống như một cây đại cung được kéo căng tròn, kim quang lóe ra, Hải Thần Tam Xoa Kích đã giống như cây tiêu thương được phóng ra.

Trong nháy mắt khi cỗ thần khí bao trùm bởi ánh kim sắc chính thức rời khỏi tay thì ở trên tường thành, sắc mặt Hồ Liệt Na đại biến. Kim quang chợt lóe lên rồi biến mất, trong tiếng nổ vang ầm ầm, một kích đã đánh vào đại môn Gia Lăng.

Lần trước, Hải Thần Tam Xoa Kích với đệ tam thức trong Hoàng Kim Thập Tam Kích đã một kích bay đi không trở về. Bởi vì đã đánh trúng mục tiêu là Bỉ Bỉ Đông, cho nên oanh kích đến Gia Lăng quan sẽ phải mất đi độ chính xác. Nhưng lần này, Đường Tam mặc dù không có sử dụng thần kĩ một đi không về, nhưng với lực lượng của hắn lại cộng thêm kinh khủng hồn lực chín mươi ba cấp. Hơn nữa thì Hải Thần Tam Xoa Kích tự thân đã nặng đến mười vạn tám nghìn cân, uy lực của một kích này đã vượt xa bất cứ đệ cửu hồn kĩ trực tiếp công kích của bất kỳ gã Phong Hào Đấu La nào thấp hơn chín mươi lăm cấp. Nhất là ở trên phương diện lực lượng, ngay cả hồn kĩ cực mạnh của Bỉ Bỉ Đông cũng không thể nào so bì được.

Trong tiếng ầm ầm nổ vang, đại môn của Gia Lăng quan dù sao không phải tường thành, dưới lực lượng bộc phát kinh khủng đã vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ bay tán loạn. Trong bốn cửa thành thì một cái đã hoàn toàn bị phá nát, thủ hộ ở sau cửa thành, ít nhất hơn trăm binh sĩ cũng bị mảnh vụn của cửa thành nổ văng bắn phải mà chết không toàn thây.

Sự kinh khủng vẫn còn đang ở phía sau, thân thể của Đường Tam ở giữa không trung quay một vòng, hai tay phát ra một vầng quang mang mãnh liệt, trong ánh kim sắc còn phát ra bạch sắc quang mang, sinh ra một cỗ hấp lực cường đại. Sau khi oanh phá cửa thành, Hải Thần Tam Xoa Kích cũng không lao tiếp vào, mà bị kéo mạnh lại, vẽ ra một quỹ tích đường cong, bị năng lượng giống như vũng xoáy trong tay Đường Tam kéo quay lại.

Sau khi Đường môn tuyệt học Khống Hạc Cầm Long đại thành, đây là lần đầu tiên Đường Tam toàn lực sử dụng, Hải Thần Tam Xoa Kích bay vào không trung, nương theo thân thể Đường Tam đang xoay tít, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, sau khi xoay tròn một vòng, lần nữa lao về phía Gia Lăng quan.

- Mau, tất cả thủ thành, cự nỏ, bắn ra để ngăn cản hắn.

Trên tường thành, Hồ Liệt Na hét lớn. Tường thành Gia Lăng quan cực kì chắc chắn, cũng không hề bởi vì một cửa thành bị oanh phá mà dao động, nhưng lúc này, Hồ Liệt Na đã ý thức được Đường Tam muốn làm cái gì, lập tức ra lệnh bắn cự nỏ, đồng thời nhìn về phía năm gã Phong Hào Đấu La bên cạnh:

- Các vị trưởng lão lĩnh suất một trăm hồn sư Đế Quốc cấp bậc từ hồn thánh trở lên xuất trận, cần phải ngăn cản hắn làm như thế.

Năm tên Phong Hào Đấu La nhìn nhau, nhưng cũng không ai nhúc nhích, một lần nữa nhìn thấy uy lực của Hải Thần Tam Xoa Kích, bọn họ thật sự không muốn lại phải giao thủ với Đường Tam.

- Các ngươi.

Hồ Liệt Na trợn mắt nhìn. Mặc dù đã đoán được là đám trưởng lão này sẽ không hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của mình, nhưng loại tình huống phát sinh như thế này vẫn khiến cho nàng tức giận.

Cầu Gai Đấu La cau mày nói:

- Thánh nữ, chúng ta vẫn nên lấy thủ thành làm chính đi. Chúng ta có thiên sứ quân đoàn, Thánh Long quân đoàn ở trong thành. Ngay cả khi Đường Tam phá được cửa thành thì chúng ta cũng không sợ bọn chúng tiến vào trong thành. Mà ngược lại, chính bọn chúng sẽ tổn thất rất lớn.

Từng mũi tên mang theo tiếng rít lớn từ tường thành bay ra, toàn bộ hướng về Đường Tam mà đến. tiếng rít ô ô chấn nhiếp hồn người, đáng tiếc, chúng lại không đủ để ngăn cản Đường Tam.

Các loại quang vựng với đủ loại sắc mầu không ngừng lóe sáng lên bên người Đường Tam, các đồng bọn của hắn đã dùng các loại hồn kĩ che chắn. Ở trước mặt các cường giả cấp bậc hồn Đấu La trở lên, cự nỏ thủ thành căn bản không được tính là uy hiếp, không có một mũi tên nào có thể lại gần Đường Tam trong phạm vi năm mươi thước, toàn bộ đều bị các loại hồn kĩ cản lại.

Oanh, ngay tại lúc này, tiếng nổ thứ hai cũng đã vang lên, lại là một cửa thành bị phá. Động tác của Đường Tam căn bản không hề ngừng lại, khi tiếng nổ thứ tư truyền khắp chiến trường thì bốn cửa thành lớn của Gia Lăng quan đã hoàn toàn bị biến thành mảnh vụn.

Khi Đường Tam kết thúc bốn kích liên tục, thu hồi Hải Thần Tam Xoa Kích lại trong tay thì hắn cũng không khỏi hơi có chút thở dốc. Tuy nhiên, năng lực khôi phục cường hãn của Huyền Thiên công, đã ngay trong lúc hắn còn thở dốc, nhanh chóng khôi phục hồn lực đã tiêu hao.

Cầu treo của Gia Lăng quan cũng không phải ở trước cửa thành, mà là ở bên cạnh, mệnh lệnh của Hồ Liệt Na lúc này đã được thi hành, bốn cái cầu treo lớn toàn bộ đã bị phá hỏng.

Dưới sự đồng ý của Tuyết Băng, Qua Long nguyên soái giơ cao trường kiếm, hạ lệnh tấn công. Quân bộ binh ở giữa căn bản không hề đẩy khí giới công thành, mà lao thẳng đến Gia Lăng quan, ít nhất phải có đến hai mươi vạn đại quân trong đợt công kích thứ nhất, bộ binh xông lên đợt đầu, mỗi người sau lưng đều đeo một tấm ván gỗ dài một thước rưỡi, rộng một thước, không biết là có làm tác dụng gì. Quân đoàn hồn sư, Đường gia quân cũng hành động ngay sau đó, bay nhanh về phía Gia Lăng quan.

Nhìn thấy cầu treo bị phá hư, khóe miệng Đường Tam không khỏi hiện ra một tia cười lạnh, loại tình huống này bọn họ đương nhiên không thể không tính đến, tự nhiên là đã có biện pháp đối phó.

- Kiếm Đấu La tiền bối, động thủ.

Trần Tâm khẽ quát một tiếng, Thất Sát kiếm rời khỏi tay, phía trên cao nổi lên chín cột ánh sáng màu đen, Thất Sát kiếm đón gió phình to, trong nháy mắt hóa thành cự kiếm, ngang trời bổ xuống, không phải là công thành, mà là chém về phía Hộ Thành Hà ( sông bao quanh thành để cản địch nhân nhập thành khi cầu treo bị phá).

Oanh, đệ nhất kiếm của Thất Sát kiếm bổ xuống, Hộ Thành Hà tựa như bị một kiếm chặt đứt, trong nháy mắt, kiếm khí kinh khủng cơ hồ chém đứt cả Hộ Thành Hà, nước chảy đương nhiên sẽ không bị cắt đứt, nhưng hai đầu của Hộ Thành Hà đều xuất hiện một khe rãnh rộng chừng mười thước, dốc nghiêng nối liền vào trong Hộ Thành Hà.

Động tác của Trần Tâm vẫn chưa dừng lại. Ngay tiếp đó, kiếm ảnh giữa không trung lại lóe lên, tổng cộng mười ba kiếm đều chém vào Hộ Thành Hà, để lại các khe rãnh, mỗi một khe rãnh đều như sườn núi dốc xuống phía dưới, kéo dài vào trong nước. Phong Hào Đấu La chín mươi bảy cấp toàn lực hiển lộ uy lực, sự chấn nhiếp kinh khủng của mười ba kiếm này, không chút nào kém hơn bốn kích của Đường Tam lúc trước.

Trên tường thành, năm tên Phong Hào Đấu La của Vũ Hồn Đế Quốc hít một ngụm lương khí. Trên Gia Lăng quan, nhóm cường giả bọn họ thực lực đã tiếp cận gần Kiếm Đấu La nhất, tự nhiên cũng hiểu rõ nhất mỗi một kích này của Kiếm đấu la. Bọn họ tự hỏi, ai có năng lực đỡ nổi một kích này đây? Cảm thấy may mắn là lúc trước không có nghe theo lời Hồ Liệt Na mà xuất thành nghênh chiến.

Chém ra mười ba kiếm, Thất Sát kiếm một lần nữa biến hóa trở lại bộ dáng ban đầu, rơi xuống trong tay Kiếm đấu la, sắc mặt hắn nhìn qua có chút tái nhợt, cầm Thất Sát kiếm trong tay, hơi thở hổn hển. Trong lúc hắn thu kiếm thì đồng thời Đường Tam lần thứ năm phóng ra Hải Thần Tam Xoa Kích. Chẳng qua, lần này động tác của hắn ngay cả nhân mã song phương đều không khỏi có chút giật mình.

Tam xoa kích không phải lao về hướng thành trì đối diện, mà là phóng lên không trung, lưỡi kích hướng lên trên, cán dài hướng xuống dưới. Phốc một tiếng, trực tiếp rơi vào trong Hộ Thành Hà.

Trên mặt Đường Tam lộ ra vài phần nhạo báng. Ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út của tay phải đặt vào ấn ký Hải Thần tam xoa kích trên trán, tinh khí thần toàn thân trong nháy mắt tăng lên tới đỉnh điểm.

Ngay cả Đường Tam cũng không nghĩ tới là cuộc chiến ngày hôm nay lại thuận lợi đến như vậy, không hề gặp khó khắn như trong tưởng tượng. Đại quân Vũ Hồn Đế Quốc không ngờ lại chỉ thụ động chờ đợi, không hề phái hồn sư ra ngoài thành nghênh chiến.

Tay phải vung ra, ba ngón tay đặt trên trán chỉ về hướng Hộ Thành Hà, một đạo kim quang cường hãn cô đọng lại trong nháy mắt bạo phát, trực tiếp bắn vào trong nước Hộ Thành Hà, chỗ bắn vào chính là chỗ lúc trước Hải Thần Tam Xoa Kích rơi vào.

Ngay khi kim quang kia bắn vào nước, trong nháy mắt, một cỗ cự đại kim sắc hư ảnh hiện ra sau lưng Đường Tam, hơi thở uy nghiêm khiến cho bất luận là các hồn sư ở trên tường thành hay là ngoài thành đều bị cỗ hơi thở uy nghiêm chấn nhiếp. Mỗi người trong lòng đều sinh ra một loại cảm giác kì dị. Trong mắt bọn họ, mặc dù Đường Tam đang đứng ở bên bờ, nhưng lúc này hắn như thể đã cùng Hộ Thành Hà hòa hợp lại thành một thể. Hay nói khác đi, thì Hộ Thành Hà đã cùng hắn hòa hợp lại thành một thể.

Mười ba kiếm của Kiếm Đấu La khiến cho vô số bọt nước bắn lên, tựa như Hộ Thành Hà sôi trào. Bỗng nhiên vào lúc này, bọt nước sôi trào lại đột ngột tĩnh lặng trở lại. Giống như một chiếc gương phẳng. Từng cơn sóng gợn lặng lẽ lan ra, mà chính xác thì cũng không phải sóng gợn, mà là một tầng ánh sáng, một tầng kim sắc quang mang.

Sau một khắc, Hồ Liệt Na từ trên thành nhìn xuống, vô cùng kinh hãi, chứng kiến Hộ Thành Hà ở trước Gia Lăng quan không ngờ đã hoàn toàn biến thành mầu kim sắc.

Đường Tam mỉa mai nói nhỏ mà chỉ các đồng bọn mới nghe được:

- Mặc dù ta vẫn chưa là Hải Thần, nhưng muốn dựa vào nước để ngăn cản quân ta, đây chẳng phải là người mộng du nói nhảm sao?

Vừa nói xong, tay phải phất một cái về hướng phía trước, một đạo kim quang phá nước thoát ra, Hải Thần Tam Xoa Kích lúc trước đã ngập vào trong Hộ Thành Hà tỏa ra ánh sáng mầu vàng kim thần thánh, dựng thẳng đứng lên giữa không trung.

Trên trán Đường Tam chỗ phát ra Hải Thần ánh sáng đột nhiên xuất hiện biến hóa, chỗ lúc trước thẳng tắp đã biến thành hình tròn sóng gợn, lẳng lặng phát tán ra. Lưỡi kích phía dưới của Hải Thần Tam Xoa Kích của Hải Thần chi tâm đã phát ra mãnh liệt quang mang khiến cho người khác không thể bức nhìn rõ được. Đường Tam tay phải chỉ về phía trước, về hướng Tường thành Gia Lăng quan. Từ giữa không trung, lưỡi kích của Hải Thần tam xoa kích cũng đồng thời nghiêng về hướng Gia Lăng quan.

Xôn xao.

Dưới sự khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm mà nhìn của mọi người, nước sông trong Hộ Thành Hà vốn đã biến thành mầu kim sắc lại bị đạo hoa văn ánh sáng tác động vào, trong nháy mắt đã trở nên cuồng mãnh sôi trào, trong phút chốc bay thẳng lên trời, toàn bộ tiến nhập không trung.

Lúc trước, khi còn ở tại Hải Thần đảo, các vị Đấu La thủ hộ Hải Thần thất thánh trụ từng dựa vào lực lượng của thánh trụ mà khống chế nước biển. Đường Tam lúc này đang nắm giữ chính là Hải Thần tam xoa kích, tự thân thực lực của hắn lại vượt qua các vị thủ hộ kia, khống chế trên một phạm vị mặc dù khá rộng, nhưng thực tế thì diện tích của Hộ Thành Hà cũng không phải là quá lớn, đối với hắn, một ứng cử viên của Hải Thần mà nói thì đây không phải một chuyện khó.

Hải Thần, là vị thần nắm trong tay tất cả năng lượng của nước, nước Hộ Thành Hà cũng là nước, nếu so với biển rộng mênh mông thì quá nhỏ không đáng kể. Đây cũng là lý do tại sao khi Đường Tam nhìn thấy Vũ Hồn Đế Quốc cố gắng dùng Hộ Thành Hà để dùng nước ngăn cản thì trên mặt hắn lại lộ vẻ châm chọc. Tại trước mặt ứng cử viên của Hải Thần mà lại định dùng nước để ngăn cản, chuyện này còn không buồn cười hay sao?

Toàn bộ nước trong Hộ Thành Hà dâng lên giữa không trung, thậm chí ngay cả dưới lớp bùn lỏng dưới đáy cùng với hơi nước phần lớn đều được hút lên, Hải Thần tam xoa kích chợt chỉ thẳng về phía trước, nước trong Hộ Thành Hà đang dâng lên giữa không trung nhất thời giống như kinh đào hãi lãng lao thẳng tới tường thành Gia Lăng quan.

Đường Tam sử dụng, chính là năng lực khống chế nước của Hải Thần tam xoa kích cùng với Hải Thần chi tâm được bổ xung thêm kĩ năng Hãn Hải cuồng đào (biển rộng dâng trào), đây chính là một kĩ năng chuyên dùng để quần công. Mặc dù đang là khống chế dòng nước chảy tương đối khổng lồ, nhưng lực công kích của kĩ năng phân tán này, không nghi ngờ gì lại không hề kém cạnh so với lực lượng công kích lần trước.

Toàn bộ nước Hộ Thành Hà cơ hồ trong nháy mắt toàn bộ rót vào trong Gia Lăng quan. Mặc dù trên tường thành có không ít hồn sư cao cấp, nhưng đám người này đã bị Đường Tam chấn nhiếp đến kinh sợ, bị nước sông nhuốm ánh kim quang đổ ập tới kinh khủng như vậy. Trong nhất thời, mỗi người đều chỉ lo phòng ngự cho bản thân mình, trong đầu căn bản không hề có ý niệm tập trung toàn bộ lực lượng đi chống đỡ nước sông đang đổ ập tới. Hết thảy mọi chuyện đã tới quá đột ngột.

Sóng lớn ngập trời, đại lượng binh lính bình thường bị nước đập thẳng xuống dưới tường thành Gia Lăng quan, cuốn vào bên trong. Phải biết rằng, tường thành Gia Lăng quan độ cao chừng gần trăm thước, từ độ cao như vậy mà ngã xuống, hơn nữa lại cộng thêm lực của nước đánh vào. Nhất thời, các binh lính bình thường kia tổn thất thảm trọng. Hơn nữa Đường Tam dốc hết sức tập trung lực lượng khống chế nước đổ ập sâu vào tường thành đã đánh tan sự uy hiếp rất lớn của cự nỏ thủ thành, sóng dữ qua đi, chỉ còn lại hơn một phần ba cự nỏ.

Sau khi Hồ Liệt Na vận dụng hồn kĩ ngăn cản được sóng nước đổ ập xuống, thì toàn thân đầu óc đã mê muội trống rỗng. Nàng cũng là lần đầu tiên đối mặt với tràng diện hoành tráng như vầy, lần đầu tiên chỉ huy một cuộc chiến tranh lớn đến vậy, nhưng đối mặt với Đường Tam hiện lộ ra thực lực kinh khủng, cùng với trăm vạn hùng binh công kích, lại còn nước của Hộ Thành Hà đột nhiên dâng lên không trung rồi hóa thành công kích, hết thảy tất cả, đã khiến cho năng lực chịu đựng của nàng gần như sụp đổ.

Với kĩ năng phi hành từ hồn cốt chân phải của Lam Ngân Hoàng, Đường Tam bay lên trời, cầm Hải Thần tam xoa kích đứng giữa không trung, trực tiếp chỉ về trong Gia Lăng quan, hét lớn một tiếng:

- Giết.

Đợt công kích từ Đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc lần nữa tăng tốc, từ không trung quan sát, khí thế của đại quân so với đợt công kích của nước Hộ Thành Hà còn mãnh liệt hơn, lao thẳng tới Gia Lăng quan. Mà trên Gia Lăng quan, lúc này thậm chí ngay cả người điều khiển thủ thành cự nỏ cũng không còn.

- Nghênh địch.

Hồ Liệt Na hét lớn một tiếng, đây cũng là câu duy nhất mà nàng có thể hô lên lúc này. So với thanh âm tràn ngập sát khí của Đường Tam thì thanh âm của nàng hết sức yếu ớt.

Đường Tam cũng không nóng lòng xông lên Gia Lăng quan, nơi đó dù sao vẫn còn đại lượng cường giả của Võ Hồn đế quốc, hắn chỉ ở giữa không trung lạnh lùng quan sát tình huống hỗn loạn bên trong Gia Lăng quan. Nội tâm không thể kìm nổi nhiệt khí dâng lên, cuộc chiến báo thù đã bắt đầu, Vũ Hồn Đế Quốc rốt cuộc cũng phải trả giá cho những hành động của bọn chúng.

Rất nhanh, Đại quân Thiên Đấu Đế Quốc đã vọt lên, xông lên đầu tiên là các bộ binh sau lưng đeo tấm ván gỗ. Lúc này, ván gỗ đã lộ rõ tác dụng.

Từng ván gỗ không ngừng được ném vào Hộ Thành Hà vốn đã cạn gần hết nước, bọn họ theo mười ba rãnh lỗ hổng bị Kiếm Đấu La bổ thủng mà nhảy vào trong Hộ Thành Hà, từ bên kia của lỗ thủng sườn dốc bò lên trên hướng về phía đối diện, điên cuồng đánh vào trong Gia Lăng quan. Có một Lam Hạo vương đứng giữa không trung tựa như thần tồn tại, trong mắt mỗi binh sĩ đều tràn ngập sự cuồng nhiệt, hồng bạch hai màu của sát thần lĩnh vực từ trên trời giáng xuống, bao trùm trên phạm vi cực lớn. Đối với hồn sư thậm chí còn không thể sinh ra ảnh hưởng nhiều, nhưng đối với binh lính bình thường thì sức ảnh hưởng lại rất lớn.

Vốn đã khủng hoảng, binh lính của Vũ Hồn Đế Quốc ở trong Sát Thần lĩnh vực càng thêm khủng hoảng. Đại quân của Thiên Đấu đế quốc, tinh thần vốn đã rất cao lại càng thêm cường thịnh, ở trong sát thần lĩnh vực, bọn họ thậm chí đã quên sinh tử và thống khổ, chỉ có vô tận giết chóc.

năm gã Phong Hào Đấu La sau lưng Hồ Liệt Na đều đã phóng xuất ra võ hồn, nhưng bọn họ nhìn thấy Đường Tam lăng không giữa không trung, ngay đến một ý định động thủ cũng không có. Chỉ lẳng lặng đứng nhìn, cả đám thần sắc trong mắt đều lộ vẻ kinh nghi bất định.

- Các ngươi không còn ra tay, Gia Lăng quan sẽ đi đời, cho dù chết, cũng phải cản Đường Tam lại. Có hắn ở đây, phòng ngự của chúng ta sẽ sụp đổ.

Hồ Liệt Na lúc này đã có chút điên cuồng, gần như điên cuồng quát hét năm gã Phong Hào Đấu La.

Năm gã Phong Hào Đấu La nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng có chút không biết phải hàng động ra sao. Lần trước nhân số bọn họ còn đông hơn mà cũng không thể chiến thắng, lúc ấy còn có Bỉ Bỉ Đông dẫn đầu, lúc này chỉ có năm người, thật sự nên ra liều mạng sao? Tu luyện đến cấp bậc Phong Hào Đấu La khó khăn ra sao, có ai nguyện ý liều mạng chứ?

- Nàng nói rất đúng, đây là mệnh lệnh, các ngươi xông lên cho ta.

Một đạo thanh âm có chút khàn khàn vang lên, năm gã Phong Hào Đấu La sắc mặt đại biến quay đầu lại nhìn. Chính là Bỉ Bỉ Đông sắc mặt vẫn còn tái nhợt đi tới trên tường thành.

Nhưng không đợi các vị Phong Hào Đấu La này chấp hành mệnh lệnh của Bỉ Bỉ Đông, đối thủ của bọn họ đã hạ xuống phía tường thành. Theo Đường Tam đi tới trước trận, toàn bộ các cường giả đã đánh tới tường thành Gia Lăng quan. Ai có được năng lực phi hành thì trực tiếp bay lên, ai không có năng lực phi hành thì dựa vào Áo Tư Tạp mà phi hành.

Tiến gần tới tường thành, hơn mười cường giả đồng thời xông lên.

Đến lúc này, mấy vị Phong Hào Đấu La kia cũng hiểu được là nếu không động thủ, sợ rằng kết cục sẽ còn thảm hại hơn. Năm người đồng thời hét lớn một tiếng, mỗi người đều phóng ra hồn kỹ.

Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp, một bên cường giả cao cấp nhất chỉ có năm người, nhưng lại có rất nhiều hồn sư bảy, tám mươi cấp trợ giúp, bên kia lại là hơn mười người cơ hồ đều là cường giả cao cấp nhất, còn có một Đường Tam có thể miễn cưỡng đấu với đỉnh cao đấu la. Song phương vừa mới va chạm tại một chỗ, ngay lập tức đã đụng nhau tóe lửa.

Độc Đấu La một lần nữa tìm tới đối thủ cũ là Cầu Gai Đấu La vốn luôn khắc chế hắn, hắn cũng không tin là mình không thể chiến thắng được người này.

Kiếm Đấu La Thất Sát kiếm múa một vòng, trực tiếp tìm tới hai gã Phong Hào Đấu La đối thủ, Cốt Đấu La ha ha cười, cũng tìm tới hai người. Dưới sự tăng phúc toàn lực của Trữ Phong Trí, bọn họ mặc dù đều là một đấu hai, nhưng không hề lâm vào thế hạ phong. Năm tên Phong Hào Đấu La đối thủ trực tiếp bị cản lại.

Năng lực tăng phúc của Trữ Vinh Vinh toàn bộ phát ra, Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long dưới sự tăng phúc của nàng, ngăn trở những tên hồn sư bảy, tám mươi cấp khác. Hồn kĩ lóe lên khiến cho tường thành Gia Lăng quan phủ lên trên một tầng ánh sáng huyễn lệ.

Đường Tam cùng Đại Sư đối mặt Bỉ Bỉ Đông và Hồ Liệt Na đang đứng chặn trước người Bỉ Bỉ Đông. Đồng dạng là một đôi thầy trò, Đường Tam cầm trong tay Hải Thần tam xoa kích lạnh lùng đứng ở phía trước Đại Sư, hằm hằm nhìn Bỉ Bỉ Đông. Nhìn thấy Bỉ Bỉ Đông, trong đầu hắn không thể không nghĩ tới cha mẹ mình, nhớ tới Đại Minh, Nhị Minh đã chết.

Hồ Liệt Na không hề lùi bước, đứng chặn ở phía trước Bỉ Bỉ Đông vốn sắc mặt vẫn còn đang tái nhợt, nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn chăm chú vào Đường Tam, nội tâm hết sức phức tạp, tuy nhiên lại cực kỳ kiên định.

Sắc mặt Bỉ Bỉ Đông tái nhợt, đôi mắt vốn luôn có uy thế bắn ra bốn phía khi nhìn Đại Sư lại có chút thất thần, linh hồn của nàng suy yếu khiến nàng toàn thân nhìn qua đều có vẻ yếu ớt.

- Tại sao vậy?

Hai mắt của Đại Sư đã biến thành một màu đỏ, hai tay nắm chặt, so với Đường Tam và Hồ Liệt Na, ánh mắt của ông ta thậm chí còn phức tạp hơn rất nhiều, nhìn chăm chú vào Bỉ Bỉ Đông mà hỏi. Ba chữ này, ông ta đã muốn hỏi Bỉ Bỉ Đông từ rất lâu rồi. Nhưng cho tới bây giờ, mới thật sự mặt đối mặt để hỏi.

Bỉ Bỉ Đông cười, tiếng cười có chút làm người khác dựng tóc gáy:

- Đương nhiên là vì ngươi. Ngươi đã quên gia tộc của ngươi đã coi thường, khinh dẻ ngươi như thế nào sao? Bọn họ xem thường ngươi, thậm chí đem loại bỏ ngươi ra khỏi tông môn. Ngươi nên cảm tạ ta, là ta giúp ngươi giết hết toàn bộ những kẻ đã coi thường ngươi. Liễu Nhị Long cũng có thể cảm tạ ta, không còn gia tộc ngăn cản, chẳng phải các ngươi sẽ không còn bất kỳ ngăn cản để đến với nhau sao?

- Ngươi thúi lắm. Bất luận gia tộc ta đối với ta như thế nào, nhưng vẫn là gia tộc mang ta đến thế giới này, ta vĩnh viễn vẫn là một phần tử của Lam điện Bá Vương Long gia tộc.

Hai mắt Đại Sư phun ra lửa, phẫn nộ nói.

Bỉ Bỉ Đông còn đang cười, nhưng tiếng cười lại càng thê lương, vẫn mang theo vài phần quái dị châm chọc:

- Thì làm sao? Dù sao, hiện tại thì Lam điện Phách Vương Long gia tộc đã tan thành mây khói. Nói lời này còn có tác dụng gì? Thật buồn cười, thật buồn cười a! Ha ha, ha ha ha ha.

- Ngươi là người điên.

Đại Sư giận dữ hét.

Sắc mặt Bỉ Bỉ Đông biến thành lạnh lẽo, nhìn Đại Sư, hai mắt của nàng đột nhiên trở nên có chút quái dị, thậm chí có chút điên cuồng:

- Đúng vậy, ta là người điên, ta chính là điên rồi. Thì làm sao? Ta muốn trả thù, trả thù mỗi kẻ trên thế giới này. Ta muốn trở thành kẻ tà ác nhất trên Đấu La đại lục này. Mỗi một tính mạng trên thế giới này đều tà ác, đều là vậy. Tùy ngươi đánh giá ta thế nào thì ta cũng đã làm, tất cả chuyện xấu xa đều là ta làm, vậy thì sao? Nghe nói ngươi hiện tại là quốc sư của Thiên Đấu Đế Quốc, Tiểu Cương, ngươi đừng vội, chờ ta đánh bại Thiên Đấu đế quốc, ta cho ngươi làm quốc vương không được sao? Đến đây đi! Ngươi chả phải là rất muốn giết ta sao? Vậy ngươi tới đây mà giết ta đi!

Hồ Liệt Na mạnh mẽ đứng cản trước người Bỉ Bỉ Đông, dùng thân thể cản Bỉ Bỉ Đông lại:

- Sư phụ, không nên, ta nhất định sẽ bảo vệ người. Đường Tam, các ngươi muốn giết sư phụ ta, trước hết phải bước qua thi thể ta.

Bỉ Bỉ Đông ngây người một chút:

- Nha đầu ngốc, ngươi thật khờ. Chẳng lẽ ngươi nghĩ là ta không nhận ra việc ngươi thích tiểu tử này sao?

Nghe xong những lời này từ Bỉ Bỉ Đông, Đường Tam cùng Hồ Liệt Na đồng thời chấn động. Giữa lúc đối mặt này, Đường Tam nhíu mày, Hồ Liệt Na đã có chút kinh ngạc cùng với sự hoảng sợ kinh khủng. Đại Sư thì có chút ngẩn người.

- Sư phụ, ta, ta không có...

Hồ Liệt Na hoảng sợ vội vàng giải thích.

Bỉ Bỉ Đông cười, lần này nụ cười của nàng vô cùng ôn nhu, tâm tình biến hóa rất lớn, khiến cho người ta phải giật mình:

- Nha đầu ngốc, sư phụ là người từng trải, từ ánh mắt ngươi nhìn hắn, ta có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện. Lúc đầu, ta cũng từng dùng ánh mắt như vậy mà nhìn một nam nhân, một nam nhân duy nhất của ta. Ta làm sao mà không hiểu chứ? Đúng vậy, tiểu tử Đường Tam này quả thật rất xuất sắc, ta đã tự xưng là thiên tài, nhưng hắn so với ta còn thiên tài hơn. Ánh mắt của ngươi không tồi. Đáng tiếc, ngươi là đệ tử của ta, ngươi và hắn so với ta và Tiểu Cương ngày đó có cái gì khác nhau đâu? Cho dù là ngươi đồng ý, người ta sẽ chấp nhận ngươi sao? Chúng ta đều là những nữ nhân không có ai yêu.

- Sư phụ...

Hai hàng nước mắt chảy dài từ đôi mắt tuyệt đẹp của Hồ Liệt Na, nội tâm mạnh mẽ ép muốn áp chế tâm tình nhưng cũng không khắc chế nổi. Tuy vậy, nàng vẫn kiên định không dời đi mà đứng chắn trước người Bỉ Bỉ Đông.

Đường Tam hít sâu một hơi, chậm rãi giơ Hải Thần tam xoa kích lên, đối mặt Hồ Liệt Na:

- Ngươi tránh ra, ta không muốn động thủ với ngươi. Ngươi nên biết, Bỉ Bỉ Đông đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt. Nàng nhất định phải chết. Nàng chết đi, thế giới này sẽ bình an đi rất nhiều.

- Không, bất luận thế nào, người vẫn là sư phụ của ta.

Hồ Liệt Na buồn bã nhìn Đường Tam. Từ ánh mắt của Đường Tam, nàng cũng có thể nhận ra được là nam nhân này đối với mình nhiều nhất cũng chỉ là thương xót, không có nửa ý nghĩ yêu thương. Lúc trước, khi hắn nghe sư phụ nói xong thì thậm chí còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Vũ. Ánh mắt đó chính là thứ mà nàng vẫn khát vọng, nhưng lại không cách nào có được. Nàng hiểu, ở trong lòng Đường Tam, chỉ có một Tiểu Vũ mà thôi.

Đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ đau thương:

- Ngươi muốn giết thì cứ giết ta đi. Ta cầu xin ngươi, bỏ qua cho sư phụ ta. Là ta cầu xin ngươi, có được hay không.

Đường Tam đột nhiên nhắm hai mắt lại, rồi lại nhanh chóng mở ra, ánh mắt đau thương của Hồ Liệt Na dĩ nhiên khiến cho trong lòng hắn có chút dao động. Phải biết rằng, vũ hồn của Hồ Liệt Na vốn chính là thiên nhiên mị lực cường đại, lúc này bộc lộ hết chân tình, lại càng mê hoặc lòng người.

Hừ lạnh một tiếng, Đường Tam mạnh mẽ đè ép khiến cho trong lòng trở nên cứng rắn, chân phải trong nháy mắt tiến lên trước một bước, tay trái nhẹ nhàng hướng Hồ Liệt Na phách đi, bàn tay trong nháy mắt biến thành như ngọc sắc.

Đối mặt với công kích của Đường Tam, Hồ Liệt Na dĩ nhiên không né tránh, đôi mắt đẹp mang theo vài phần thê lương, thậm chí còn có vài phần giống như được giải thoát, cố gắng ưỡn bộ ngực cao vút, trực tiếp nghênh đón.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương