Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân
-
Chương 70: Nana trở lại
Học viện Sử Lai Khắc.
Kị sĩ của đội chấp pháp theo lệnh Hạ Từ đến thông báo cho học viện có học sinh bị bắt. Mọi người đã đi săn hồn thú, Tần Minh hiện giờ trong học viện chính là người địa vị cao nhất. Tần Minh nghe xong kị sĩ thì không khỏi hốt hoảng.
"Ngươi nói, nữ sinh bị bắt là Sở Phượng Na? Làm sao có thể, cô ấy đã đi rừng Lạc Nhật!"
Kị sĩ gãi gãi đầu không biết giải thích thế nào, hắn biết thông báo mà thôi. Tần Minh không hỏi nữa vội đi theo kị sĩ, biết đâu Nana xảy ra chuyện rồi?
Nana đang cuống cuồng đi đi lại lại, Tiểu Ly đã không còn sợ hãi, Nana lấy một bộ y phục màu lam cho cô ấy mặc, Tiểu Ly ngồi ôm chân nhìn Nana.
"Nana, ngươi sợ bị mắng sao? Gia gia của ngươi rất dữ hả?"
Nana chép miệng một cái.
"Đúng là gia gia rất dữ, nếu gia gia đến thì may quá. Đằng này lại chính là..."
"Nana, Nana! Là ngươi thật sao?"
Tần Minh từ xa đã nhìn thấy Nana, hắn phóng vụt đến làm cho các kị sĩ canh gác cũng giật mình. Nana thấy Tần Minh thì lông tóc dựng đứng, quay vù đi. Tần Minh xác nhận Nana bình an hắn đã yên tâm bình tĩnh nhiều, thấy Nana như vậy hắn cũng cúi đầu im lặng.
Hạ Từ tới, kể cho Tần Minh chuyện ở biệt viện Hạ Vũ, còn dặn nhất định phải phạt Nana thật nặng tránh cho gây họa. Tần Minh cũng chỉ gật đầu cho qua để còn dẫn Nana về.
Đi trên đường Thiên Đấu, Tiểu Ly thấy Tần Minh một mực nhìn Nana, Nana cứ hết thở dài rồi lại lắc đầu, Tiểu Ly tò mò hỏi:
"Nana, hắn cũng là hồn sư sao? Hắn là gì của ngươi?"
Tần Minh nghe Tiểu Ly hỏi, căng thẳng chờ đợi không biết Nana sẽ nói thế nào. Nana theo bản năng nhìn Tần Minh một cái, quay sang Tiểu Ly với khuôn mặt không thể ngu hơn trả lời:
"Hắn là... Baba?"
"Baba? Nhưng ngươi nói ngươi chỉ có gia gia." Tiểu Ly khó hiểu.
Tần Minh nghe Nana, tức giận đùng đùng. Baba? Đây là muốn phủi sạch sẽ tình yêu của ta sao?
Kéo Nana đứng sát một bên, Tần Minh nhìn Tiểu Ly nói chắc chắn.
"Ta là của Nana, vị hôn phu."
"Vị hôn phu?" Hai nữ hét lớn, lập tức kéo đến sự chú ý của người qua đường.
Nana tức giận thúc một cái vào bụng Tần Minh làm hắn đau đến nhăn mặt, sức lực Nana rất mạnh.
"Tần Minh, ngươi muốn chết?"
Nhìn Nana ánh mắt đã muốn nuốt sống mình nhưng Tần Minh lại phi thường vui vẻ. Tần Minh, chứ không phải Tần Minh học trưởng!
Nana hất hắn sang một bên kéo Tiểu Ly đi thẳng về học viện. Tần Minh mỉm cười chạy theo sau, hắn cảm giác lần này trở về Nana đã khác rồi, tính khí thay đổi thất thường khiến hắn không biết làm thế nào mới được, đúng là một tiểu cô nương. Xem ra hắn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Tiểu Ly trên đường ngắm nhìn xung quanh hết sức lo sợ.
"Nana, đây là học viện hồn sư, xung quanh mặc áo màu lục đều là học sinh hồn sư sao? Ta ở đây được sao?"
Nana đi bên cạnh Tiểu Ly nên đám học sinh nhìn thấy Tiểu Ly cũng không dám bàn tán gì, Nana nói:
"Gia gia ta là viện trưởng, ta đưa bạn ta về thì có gì không được chứ? Còn có người dám ý kiến, ngươi nói ngươi là bạn của ma nữ, ta sẽ xử lí giúp ngươi."
"Ma nữ? Ngươi sao? Nhưng ta thấy ngươi chính là thiên sứ!"
Tiểu Ly nói làm Nana suýt thì tự vấp chân ngã cái rầm, đám học sinh nghe được cũng cảm giác như đôi tai họ sinh ra chỉ để làm đẹp. Tần Minh cười đi tới ra vẻ đồng tình.
"Thật may mắn, có thêm một người nhận thấy được thiên sứ Nana!"
Nana lườm hắn.
"Tần Minh, bớt dẻo miệng. Ta đây thích nhất làm ma nữ. Xem ra hai tháng qua, học viện này quá yên bình rồi. Hừ!"
Dẫn Tiểu Ly đi về phòng của mình, Nana dặn Tiểu Ly cứ thoải mái sau đó nằm ngủ ngay lập tức, ở ngoài cũng không quen, về học viện vẫn là cảm giác ấm áp.
Nướng một buổi từ trưa tới chiều, Nana tỉnh dậy tìm Tiểu Ly cùng đi ăn cơm. Bước vào nhà ăn chung, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ly, Nana một bộ váy trắng hừ một cái đứng lên bàn chống eo hô:
"Ta nói, bữa cơm này muốn ăn thì đừng có nhiều chuyện. Các ngươi nghe cho rõ, Tiểu Ly đây là bạn của ta, dám bàn tán thử xem?"
Một đám dây leo vung vẩy phía sau lưng Nana, học sinh thấy được im thin thít. Trong lòng mỗi người đều xuất hiện một câu.
Ma nữ, trở về rồi!
Thái Long lúc này cũng bước vào nhà ăn, thấy Nana bộ dáng hắn tự nhiên lại vui mừng chạy đến.
"Nana, haha, đây mới đúng là ngươi."
"Thái Long ca ca!" Nhảy xuống bàn, Nana cười gọi Thái Long.
Từ khi nhận Đường Tam là thiếu chủ, Thái Long rất thân thiết với bảy người khác, hắn đã từ bỏ tình cảm dành cho Tiểu Vũ, dù sao Tiểu Vũ chính là thiếu chủ phu nhân. Thái Long là một nam tử đơn thuần, Nana rất có hảo cảm với hắn.
Ngồi xuống cùng một bàn, Nana giới thiệu Tiểu Ly cho Thái Long, lại thấy Thái Long nhìn Tiểu Ly ngây ngốc. Nana trong lòng cười đến nở hoa, xem ra Tiểu Ly sau này cũng sẽ bận rộn đây.
Ăn xong, Nana sắp xếp cho Tiểu Ly một phòng trong kí túc xá khu phía trong nơi cô đang ở. Dặn dò Tiểu Ly một lần nữa không cần lo lắng, Nana tiếp tục vào rừng tu luyện.
"Tần Minh, ta biết ngươi ở đó, đi ra đi."
Tần Minh nhảy xuống từ trên một cái cây, đến chỗ Nana, Nana đang nhắm mắt tu luyện. Tần Minh nói:
"Nana, hôm đó, những lời ngươi nói không phải thật đúng không?"
Nana vẫn nhắm mắt đối thoại với hắn.
"Có thật, có giả, chính ta cũng không phân biệt. Tần Minh, ta cần có thời gian để tiếp nhận và suy nghĩ rất nhiều chuyện, ta bây giờ không thể đáp lại tình cảm của ngươi, mong ngươi hiểu cho."
Tần Minh rất bình tĩnh, không phải nói ghét bỏ hắn là được rồi, chỉ là cần thời gian mà thôi. Ngồi xuống đối diện Nana, Tần Minh tâm sự.
"Nana, từ lần đầu tiên ở đấu hồn trường, ta luôn chú ý một thiếu nữ mặc váy màu lam ngồi cạnh thầy của ta. Bộ dáng vui vẻ, biết đối thủ của các ngươi rất mạnh nhưng ngươi không hề lo lắng, như là ngươi biết các ngươi nhất định sẽ thắng. Ta tò mò không hiểu ngươi vì sao tự tin như vậy, sau lại ngươi nhảy xuống đài, ta chú ý đến ánh mắt ngươi an ủi Đường Tam, ánh mắt lo lắng ngươi dành cho Tiểu Vũ, ta lại tò mò sao tự tin của ngươi biến đi đâu mất. Tiếp theo chính là bộ dáng hào hứng cùng tập trung với mọi người chúc mừng, sự ngạc nhiên khi ngươi nhìn thấy ta, hống hách bắt nạt lại ta, vô tâm khi ta quan tâm đến ngươi. Chỉ trong một ngày, ta cảm nhận được rất nhiều thứ, từ đó ta không thể quên được ngươi."
Tần Minh mỉm cười nhớ lại từng kí ức từ lần đầu gặp mặt, Nana vẫn nhắm mắt không biểu lộ gì, Tần Minh nói tiếp:
"Ta nhìn thấy ngươi trước, yêu ngươi trước, ta sẽ cố gắng nhiều hơn trước. Ngươi không cần đáp lại ta, ta sẽ chờ ngươi. Ta biết ta lớn hơn ngươi rất nhiều nhưng hồn sư khác với người thường, ta có đầy đủ thời gian chờ ngươi trưởng thành. Ta là thật sự yêu ngươi, không phải là thứ tình cảm nào khác mà ngươi tự tưởng tượng. Ngươi yên tâm làm chính mình, ngươi vui vẻ hoạt bát hay bày trò mới chính là ngươi. Thời gian qua ta đã khiến ngươi buồn, nhìn ngươi lúc đó ta đã rất tự trách bản thân quá vội vã, ta đã quá tham vọng phải ép ngươi thuộc về ta, ta xin lỗi, ta..."
Nana không nghe tiếp, nếu nghe tiếp cô sẽ bị lung lay, vụt đến ôm lấy Tần Minh, Nana nói trong nước mắt.
"Cảm ơn ngươi, Tần Minh. Ta mới là người có lỗi, ta xuất hiện tự xáo trộn cuộc đời ngươi, làm ngươi nhiều lần đau khổ. Ta đúng là có rất nhiều bí mật, ta không thể nói cho ngươi. Nhưng ta sẽ không nói với ngươi những lời như hôm đó nữa, nếu có một ngày tính cách ta thay đổi ngươi không còn yêu ta, ta cũng sẽ không..."
Tần Minh nâng cằm Nana, ép môi hắn vào môi cô, không phải là một nụ hôn. Chỉ là nhẹ nhàng cảm nhận hương nóng trên đôi môi mà thôi. Hắn làm như vậy rất lâu, Nana cũng không trốn tránh hắn. Tần Minh đã không cảm thấy đủ nếu hắn chỉ ôm Nana, lòng hắn rất trống rỗng, hắn phải cảm nhận được một chút chân thật. Nana nói như vậy chứng tỏ trong lòng cô cũng có hắn, hắn mạnh dạn tiến thêm một bước, quả nhiên là hắn nghĩ đúng.
Buông Nana ra, Tần Minh hít sâu một hơi nói:
"Ngươi không cần nghĩ gì khác, chỉ an tâm sống như ngươi muốn, làm những gì ngươi muốn làm. Được không?"
Nana gật đầu, Tần Minh lại ôm cô trong lòng hắn, chờ cô ngủ sau đó đưa cô trở về phòng. Hắn ngồi trên cái cây đối diện, mỉm cười, mọi thứ trở lại thật quá tốt.
Kị sĩ của đội chấp pháp theo lệnh Hạ Từ đến thông báo cho học viện có học sinh bị bắt. Mọi người đã đi săn hồn thú, Tần Minh hiện giờ trong học viện chính là người địa vị cao nhất. Tần Minh nghe xong kị sĩ thì không khỏi hốt hoảng.
"Ngươi nói, nữ sinh bị bắt là Sở Phượng Na? Làm sao có thể, cô ấy đã đi rừng Lạc Nhật!"
Kị sĩ gãi gãi đầu không biết giải thích thế nào, hắn biết thông báo mà thôi. Tần Minh không hỏi nữa vội đi theo kị sĩ, biết đâu Nana xảy ra chuyện rồi?
Nana đang cuống cuồng đi đi lại lại, Tiểu Ly đã không còn sợ hãi, Nana lấy một bộ y phục màu lam cho cô ấy mặc, Tiểu Ly ngồi ôm chân nhìn Nana.
"Nana, ngươi sợ bị mắng sao? Gia gia của ngươi rất dữ hả?"
Nana chép miệng một cái.
"Đúng là gia gia rất dữ, nếu gia gia đến thì may quá. Đằng này lại chính là..."
"Nana, Nana! Là ngươi thật sao?"
Tần Minh từ xa đã nhìn thấy Nana, hắn phóng vụt đến làm cho các kị sĩ canh gác cũng giật mình. Nana thấy Tần Minh thì lông tóc dựng đứng, quay vù đi. Tần Minh xác nhận Nana bình an hắn đã yên tâm bình tĩnh nhiều, thấy Nana như vậy hắn cũng cúi đầu im lặng.
Hạ Từ tới, kể cho Tần Minh chuyện ở biệt viện Hạ Vũ, còn dặn nhất định phải phạt Nana thật nặng tránh cho gây họa. Tần Minh cũng chỉ gật đầu cho qua để còn dẫn Nana về.
Đi trên đường Thiên Đấu, Tiểu Ly thấy Tần Minh một mực nhìn Nana, Nana cứ hết thở dài rồi lại lắc đầu, Tiểu Ly tò mò hỏi:
"Nana, hắn cũng là hồn sư sao? Hắn là gì của ngươi?"
Tần Minh nghe Tiểu Ly hỏi, căng thẳng chờ đợi không biết Nana sẽ nói thế nào. Nana theo bản năng nhìn Tần Minh một cái, quay sang Tiểu Ly với khuôn mặt không thể ngu hơn trả lời:
"Hắn là... Baba?"
"Baba? Nhưng ngươi nói ngươi chỉ có gia gia." Tiểu Ly khó hiểu.
Tần Minh nghe Nana, tức giận đùng đùng. Baba? Đây là muốn phủi sạch sẽ tình yêu của ta sao?
Kéo Nana đứng sát một bên, Tần Minh nhìn Tiểu Ly nói chắc chắn.
"Ta là của Nana, vị hôn phu."
"Vị hôn phu?" Hai nữ hét lớn, lập tức kéo đến sự chú ý của người qua đường.
Nana tức giận thúc một cái vào bụng Tần Minh làm hắn đau đến nhăn mặt, sức lực Nana rất mạnh.
"Tần Minh, ngươi muốn chết?"
Nhìn Nana ánh mắt đã muốn nuốt sống mình nhưng Tần Minh lại phi thường vui vẻ. Tần Minh, chứ không phải Tần Minh học trưởng!
Nana hất hắn sang một bên kéo Tiểu Ly đi thẳng về học viện. Tần Minh mỉm cười chạy theo sau, hắn cảm giác lần này trở về Nana đã khác rồi, tính khí thay đổi thất thường khiến hắn không biết làm thế nào mới được, đúng là một tiểu cô nương. Xem ra hắn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Tiểu Ly trên đường ngắm nhìn xung quanh hết sức lo sợ.
"Nana, đây là học viện hồn sư, xung quanh mặc áo màu lục đều là học sinh hồn sư sao? Ta ở đây được sao?"
Nana đi bên cạnh Tiểu Ly nên đám học sinh nhìn thấy Tiểu Ly cũng không dám bàn tán gì, Nana nói:
"Gia gia ta là viện trưởng, ta đưa bạn ta về thì có gì không được chứ? Còn có người dám ý kiến, ngươi nói ngươi là bạn của ma nữ, ta sẽ xử lí giúp ngươi."
"Ma nữ? Ngươi sao? Nhưng ta thấy ngươi chính là thiên sứ!"
Tiểu Ly nói làm Nana suýt thì tự vấp chân ngã cái rầm, đám học sinh nghe được cũng cảm giác như đôi tai họ sinh ra chỉ để làm đẹp. Tần Minh cười đi tới ra vẻ đồng tình.
"Thật may mắn, có thêm một người nhận thấy được thiên sứ Nana!"
Nana lườm hắn.
"Tần Minh, bớt dẻo miệng. Ta đây thích nhất làm ma nữ. Xem ra hai tháng qua, học viện này quá yên bình rồi. Hừ!"
Dẫn Tiểu Ly đi về phòng của mình, Nana dặn Tiểu Ly cứ thoải mái sau đó nằm ngủ ngay lập tức, ở ngoài cũng không quen, về học viện vẫn là cảm giác ấm áp.
Nướng một buổi từ trưa tới chiều, Nana tỉnh dậy tìm Tiểu Ly cùng đi ăn cơm. Bước vào nhà ăn chung, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ly, Nana một bộ váy trắng hừ một cái đứng lên bàn chống eo hô:
"Ta nói, bữa cơm này muốn ăn thì đừng có nhiều chuyện. Các ngươi nghe cho rõ, Tiểu Ly đây là bạn của ta, dám bàn tán thử xem?"
Một đám dây leo vung vẩy phía sau lưng Nana, học sinh thấy được im thin thít. Trong lòng mỗi người đều xuất hiện một câu.
Ma nữ, trở về rồi!
Thái Long lúc này cũng bước vào nhà ăn, thấy Nana bộ dáng hắn tự nhiên lại vui mừng chạy đến.
"Nana, haha, đây mới đúng là ngươi."
"Thái Long ca ca!" Nhảy xuống bàn, Nana cười gọi Thái Long.
Từ khi nhận Đường Tam là thiếu chủ, Thái Long rất thân thiết với bảy người khác, hắn đã từ bỏ tình cảm dành cho Tiểu Vũ, dù sao Tiểu Vũ chính là thiếu chủ phu nhân. Thái Long là một nam tử đơn thuần, Nana rất có hảo cảm với hắn.
Ngồi xuống cùng một bàn, Nana giới thiệu Tiểu Ly cho Thái Long, lại thấy Thái Long nhìn Tiểu Ly ngây ngốc. Nana trong lòng cười đến nở hoa, xem ra Tiểu Ly sau này cũng sẽ bận rộn đây.
Ăn xong, Nana sắp xếp cho Tiểu Ly một phòng trong kí túc xá khu phía trong nơi cô đang ở. Dặn dò Tiểu Ly một lần nữa không cần lo lắng, Nana tiếp tục vào rừng tu luyện.
"Tần Minh, ta biết ngươi ở đó, đi ra đi."
Tần Minh nhảy xuống từ trên một cái cây, đến chỗ Nana, Nana đang nhắm mắt tu luyện. Tần Minh nói:
"Nana, hôm đó, những lời ngươi nói không phải thật đúng không?"
Nana vẫn nhắm mắt đối thoại với hắn.
"Có thật, có giả, chính ta cũng không phân biệt. Tần Minh, ta cần có thời gian để tiếp nhận và suy nghĩ rất nhiều chuyện, ta bây giờ không thể đáp lại tình cảm của ngươi, mong ngươi hiểu cho."
Tần Minh rất bình tĩnh, không phải nói ghét bỏ hắn là được rồi, chỉ là cần thời gian mà thôi. Ngồi xuống đối diện Nana, Tần Minh tâm sự.
"Nana, từ lần đầu tiên ở đấu hồn trường, ta luôn chú ý một thiếu nữ mặc váy màu lam ngồi cạnh thầy của ta. Bộ dáng vui vẻ, biết đối thủ của các ngươi rất mạnh nhưng ngươi không hề lo lắng, như là ngươi biết các ngươi nhất định sẽ thắng. Ta tò mò không hiểu ngươi vì sao tự tin như vậy, sau lại ngươi nhảy xuống đài, ta chú ý đến ánh mắt ngươi an ủi Đường Tam, ánh mắt lo lắng ngươi dành cho Tiểu Vũ, ta lại tò mò sao tự tin của ngươi biến đi đâu mất. Tiếp theo chính là bộ dáng hào hứng cùng tập trung với mọi người chúc mừng, sự ngạc nhiên khi ngươi nhìn thấy ta, hống hách bắt nạt lại ta, vô tâm khi ta quan tâm đến ngươi. Chỉ trong một ngày, ta cảm nhận được rất nhiều thứ, từ đó ta không thể quên được ngươi."
Tần Minh mỉm cười nhớ lại từng kí ức từ lần đầu gặp mặt, Nana vẫn nhắm mắt không biểu lộ gì, Tần Minh nói tiếp:
"Ta nhìn thấy ngươi trước, yêu ngươi trước, ta sẽ cố gắng nhiều hơn trước. Ngươi không cần đáp lại ta, ta sẽ chờ ngươi. Ta biết ta lớn hơn ngươi rất nhiều nhưng hồn sư khác với người thường, ta có đầy đủ thời gian chờ ngươi trưởng thành. Ta là thật sự yêu ngươi, không phải là thứ tình cảm nào khác mà ngươi tự tưởng tượng. Ngươi yên tâm làm chính mình, ngươi vui vẻ hoạt bát hay bày trò mới chính là ngươi. Thời gian qua ta đã khiến ngươi buồn, nhìn ngươi lúc đó ta đã rất tự trách bản thân quá vội vã, ta đã quá tham vọng phải ép ngươi thuộc về ta, ta xin lỗi, ta..."
Nana không nghe tiếp, nếu nghe tiếp cô sẽ bị lung lay, vụt đến ôm lấy Tần Minh, Nana nói trong nước mắt.
"Cảm ơn ngươi, Tần Minh. Ta mới là người có lỗi, ta xuất hiện tự xáo trộn cuộc đời ngươi, làm ngươi nhiều lần đau khổ. Ta đúng là có rất nhiều bí mật, ta không thể nói cho ngươi. Nhưng ta sẽ không nói với ngươi những lời như hôm đó nữa, nếu có một ngày tính cách ta thay đổi ngươi không còn yêu ta, ta cũng sẽ không..."
Tần Minh nâng cằm Nana, ép môi hắn vào môi cô, không phải là một nụ hôn. Chỉ là nhẹ nhàng cảm nhận hương nóng trên đôi môi mà thôi. Hắn làm như vậy rất lâu, Nana cũng không trốn tránh hắn. Tần Minh đã không cảm thấy đủ nếu hắn chỉ ôm Nana, lòng hắn rất trống rỗng, hắn phải cảm nhận được một chút chân thật. Nana nói như vậy chứng tỏ trong lòng cô cũng có hắn, hắn mạnh dạn tiến thêm một bước, quả nhiên là hắn nghĩ đúng.
Buông Nana ra, Tần Minh hít sâu một hơi nói:
"Ngươi không cần nghĩ gì khác, chỉ an tâm sống như ngươi muốn, làm những gì ngươi muốn làm. Được không?"
Nana gật đầu, Tần Minh lại ôm cô trong lòng hắn, chờ cô ngủ sau đó đưa cô trở về phòng. Hắn ngồi trên cái cây đối diện, mỉm cười, mọi thứ trở lại thật quá tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook