Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân
Chương 58: Chiến thắng

Nana đã riêng mình nhảy ra một phía liên tục bằng vào tốc độ tự thân mà tránh né công kích của Đằng Xà, Thanh Ly là người điều khiển xà này, cô ta chắc hẳn rất có kinh nghiệm thực chiến.

Mắt thấy Nana không có kĩ năng công kích, rõ ràng quyền trượng chỉ để phòng ngự, Thanh Ly cười là đắc ý khiến mãng xà dũng mãnh lao đến càng nhanh. Nana cảm giác không ổn, dùng quyền trượng làm giá đỡ chống tay lượn một vòng hoàn hảo trên không trung rơi ngay phía trên đầu mãng xà.

Thanh Ly tức giận vung đầu mãng xà, Nana cũng không có rơi xuống, ngược lại là dùng quyền trượng đâm thật mạnh vào đầu nó, mãng xà là dây leo biến thành không phải thật sự nên cũng không chịu ảnh hưởng bởi công kích này.

Thanh Ly nào có để Nana yên vị ngồi như vậy, hóa giải hồn kĩ cho mãng xà biến mất, lại ngay lập tức sử dụng đệ nhất hồn kĩ Dây Mây khiến đám dây leo tập kích Nana trên đà rơi xuống. Nana mở ra phòng hộ rơi xuống đất an toàn đứng trong đó, Thanh Ly không thể làm gì chỉ có thể mắng:

"Hèn hạ, chỉ biết trốn tránh."

Nana cười: "Ta sợ, nếu ta đánh thật, cô sẽ mất mạng."

"Hừ, để xem ngươi chống đỡ được bao lâu."

Thanh Ly trừng mắt, mặc dù biết không thể công kích Nana nhưng cô ta tin Nana sẽ không chống đỡ được lâu vì nhìn cô còn rất nhỏ thực lực cũng không thể trên 20 cấp. Học sinh này ở lớp trên cô ta cũng chưa từng gặp, là tân sinh thì không bằng cô ta rồi. Nghĩ vậy nên Thanh Ly chờ đợi. Nana cũng cười đứng xem Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ khác với Nana, tấn công dồn dập làm Thanh Liên ứng phó không kịp trở tay.

Mãng xà do Thanh Liên điều khiển thì Tiểu Vũ tấn công cô ta là được. Dùng tự sáng hồn kĩ Mị Thỏ Xung Kích Ba, từng con thỏ nhỏ màu hồng do hồn lực Tiểu Vũ hóa thành liên tục xông tới Thanh Liên, cô ta chỉ có thể hóa giải hồn kĩ tập trung phòng thủ.

Tiểu Vũ rất hưng phấn nhảy đến đá vào dây leo phòng ngự của Thanh Liên, lực chân của Tiểu Vũ mạnh mẽ đến chừng nào? Ngay cả Đường Tam cũng không bằng đi. Phòng ngự phá toái, Thanh Liên bị trúng một cước của Tiểu Vũ bị bật ra xa.

Thấy Tiểu Vũ đã sắp xử lí xong, Nana cũng không thể để thua được, thu vòng phòng hộ bắt đầu tấn công. Thanh Ly thấy Nana động, vui mừng cho dây leo xông tới nhằm đâm trúng Nana.

Nana khẽ cong môi một chút, đưa một chân ra sau hơi cúi người xuống làm tư thế chuẩn bị xuất phát. Đã tụ đủ lực, Nana phóng mình lên nắm Điệp Thần Trượng xoay người xoáy tròn mạnh mẽ như một mũi nhọn mà bay thẳng đến Thanh Ly, dây leo xông tới đều bị phá toái. Thanh Ly lúc này là tinh thần hoảng hốt không thể di chuyển.

Đã đến gần Thanh Ly, Nana bất ngờ chống Điệp Thần Trượng xuống sàn, lấy nó làm trụ lộn vòng quanh trượng, dùng chân một phát đá cô ta rơi đúng nơi mà Thanh La đã đụng vào.

Bên kia chiến đấu cũng đã đến lúc kết thúc, Thanh Liên bị Tiểu Vũ đá trúng đã không thể phản kháng, Tiểu Vũ thi triển hồn kĩ Yêu Cung đặt hai tay chống, dùng chân bắt lấy Thanh Liên lộn vòng ném thẳng xuống đài như bắn pháo. Các lão sư lập tức tới kiểm tra thương tích cùng trị liệu.

Chiến đấu kết thúc bằng một tràng cười vang của hai nữ sinh trên lôi đài.

"Thật sảng khoái. Điệp Thần, hai tấm thẻ đó ta phải đòi lại chỗ ca ca."

"Haha, Mị Thỏ, chớ vui mừng. Xem xem còn nhiều như vậy nữ sinh muốn thích Đường Tam đây."

Nhìn đám nữ sinh dưới lôi đài, Tiểu Vũ nghiến răng ken két nói:

"Ai muốn thích Đường Tam?"

Vù một cái, dưới lôi đài đã vắng tanh.

"Aiza, Mị Thỏ. Ngươi đuổi hết người rồi chúng ta làm sao đánh nữa?"

"Haha, xin lỗi. Ta không biết bọn họ yếu như vậy!"

Năm người khác giờ mới bước đến, Đường Tam nhìn hai người thật bất đắc dĩ, lớn tiếng gọi:

"Mị Thỏ, Điệp Thần. Đi thôi, đủ rồi đấy."

"Được rồi, cũng còn có ai đâu mà đánh." Nana nhảy xuống đến cạnh Đường Tam.

Tiểu Vũ thở dài chán nản cũng đi xuống. Nana đối Đường Tam nói:

"Tu La, giờ đi ra ngoài chơi đi, ta chưa đi chơi buổi tối ở thành Thiên Đấu đây."

Vinh Vinh về mặt này rất đồng tình, hào hứng vỗ tay.

"Điệp Thần nói đúng đó, khó khăn lắm mới có cơ hội mà."

"Vậy được, chúng ta đi thôi." Đường Tam cũng không có lí do phản đối.

Bảy người men theo đường lớn ra cổng học viện, bỗng dưng lại có người chặn họ lại. Tần Minh nét mặt không được vui cho lắm, lên tiếng hỏi:

"Các ngươi muốn đi đâu?"

Bảy người giật mình tưởng Tần Minh là đang giám sát học sinh, Tần Minh không nhận ra được họ là ai, nhưng hắn biết Nana, nhìn sáu người đi cùng cũng đoán ra là người của Thất Quái. Nana vẫn nghĩ cô ngụy trang hoàn hảo, đi tới giả vờ như một nữ sinh bình thường chào.

"Tần Minh lão sư, bọn em cần ra ngoài có chút việc, phiền ngài để bọn em đi."

Tần Minh vẻ mặt càng là âm trầm hơn.

"Nana!"

"Hả? A, Tần Minh lão sư nói gì vậy?" Nana biết thẻ là không có vấn đề, đưa tay gãi chút mặt khó hiểu.

Tần Minh không trả lời, đưa tay chỉ cái nơ trên áo Nana, Nana giờ mới hốt hoảng:

"Hả, trời ạ, là nó hại ta sao?"

Nana phát hiện rất kinh ngạc, nhanh tay định lấy cái nơ xuống thì Tần Minh một phát bắt lấy tay cô.

"Không được lấy xuống."

Sáu người cảm giác được mùi nguy hiểm đã chạy đi từ lúc nào. Nana bị ngăn cản hai lần vô cùng bực mình.

"Tần Minh, ngươi muốn gì? Tránh ra."

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Đi đâu là việc của ta, không liên quan đến ngươi."

Tần Minh tức giận.

"Ngươi đã nguy hiểm tính mạng một lần, giờ còn muốn tùy ý như vậy sao?"

Nana bực rồi đây, lướt qua người Tần Minh vừa đi vừa nói:

"Ta tự bảo vệ được bản thân, không cần ngươi phí công."

"Nana, lúc nãy ngươi nói ngươi thích Đường Tam?"

Nana giật mình quay lại, Tần Minh đi tới nắm tay cô hỏi nhỏ:

"Ngươi thích hắn thật sao?"

Nana không biết nghĩ gì nữa, giật tay ra rồi thản nhiên trả lời:

"Đúng, ta là thích Đường Tam. Ngươi thật phiền phức, ta thích ai còn cần ngươi quản sao?"

Tần Minh im lặng, tay hắn đã không còn sức để giữ Nana nữa. Nana dậm chân hung hăng đi ra khỏi học viện, phía xa sáu người đã chờ cô ở đó. Tiểu Vũ hỏi dò:

"Có chuyện gì vậy, Tần Minh học trưởng nhận ra ngươi?"

Nana vất còn tức giận, giật bay cái nơ xuống đất rồi nói:

"Là tại nó, hừ. Cũng may, giờ chúng ta muốn đi chơi thì phải thay y phục, không mặc y phục bình thường như chúng ta vẫn hay mặc nhé, vậy mới không lo bị phát hiện."

"Được."

Bảy người nhanh chóng tìm nơi thay đồ, đều là trang phục bình thường như bao người khác, nhìn qua đúng là không thể nhận ra. Nana mặc một bộ váy trắng đơn giản không có thêm màu sắc nào khác, trông ra lại càng là nhỏ nhắn dễ thương hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương