Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân
Chương 47: Chiến hồn thú

Thoát vòng bảo hộ, Nana nhảy lên một cái rồi phóng ra Linh Lan Hoa. Linh Lan Hoa đêm đó đã tiến cấp thành công, tuy chiêu thức Phấn Hồng Mỵ không dùng để đối địch nhưng bản thân vũ hồn đã trở nên càng nhanh nhạy và phạm vi công kích rộng lớn hơn. Nana không có hồn lực phóng ra nên dù cường đại cũng không thể chấn nhiếp hồn thú, chỉ có dùng chiêu thức kích sát.

Hoa Bộc Trận lan tỏa xuống phía dưới làm thành một hố xoáy khổng lồ mạnh mẽ cuốn lên một đám hồn thú mà phóng độc, lập tức bọn chúng hôn mê vừa bị dây leo đâm xé, ném ra xung quanh một đám hồn thú khác. Bên dưới đã có đất trống, Nana hạ xuống tiếp tục đề cao ứng chiến.

Điệp Thần Trượng chín chiêu thức, ngoại trừ hai chiêu thức đầu không cần thiết sử dụng còn có Điệp Vũ, Điệp Thần Bảo Hộ cũng không sử dụng. Nana dùng năm chiêu thức còn lại mà liên tục chém giết. Điệp Thần Trảm từ quyền trượng phóng ra mỗi lần là ba lưỡi đao lớn cắt xé hồn thú ngàn năm, hồn thú trăm năm không chịu nổi một lưỡi. Điệp Phấn hạ độc quần thể khiến lượng lớn hồn thú mất đi linh tính tự bạo mà chết, còn kéo theo mấy con hồn thú xung quanh cũng bị tạc bay, đây là chiêu thức lợi hại và ác độc nhất của Nana, trước kia Nana cũng chưa từng sử dụng.

Một khoảng rừng biến thành biển máu, tiếng rống của hồn thú vang vọng làm người đinh tai nhức óc. Nana giờ đây vì lạm sát mà đôi mắt biến đỏ, môi cắn chặt vào nhau đã nứt ra màu máu, nhìn qua chẳng khác nào một nữ ma đầu. Đứng xung quanh là vô số xác hồn thú đủ loại và hồn hoàn sáng chói.

Nana trên tinh thần đã căng chặt, không thể tiếp tục, dùng vòng bảo hộ để tránh đi một lát, cô ngồi xuống thở dốc và lấy lại bình tĩnh.

"Kì lạ, ta đã giết rất nhiều, tại sao hồn thú lại không vì hoảng sợ mà chạy, ngược lại là càng tới đông. Chắc chắn có lý do, chúng đều nhắm vào ta, ta đâu có gì bất... Không đúng, có, là cái đó!"

Lấy ra trong ống tay áo một tờ giấy, chính là lúc trước tên ăn mày đưa, Nana nghi ngờ đưa lên mũi ngửi.

"Quả nhiên có mùi lạ. Trước giải độc có lẽ sẽ được."

Thu vòng bảo hộ, Nana lại một lần nữa nhảy lên phóng ra Trị Liệu Tuyệt Đối giải đi lớp độc trên tờ giấy cùng bổ sung thể lực cho mình, xong xuôi lại cất nó vào trong.

"Sau này còn muốn điều tra."

Hương độc đã hủy, hồn thú đã không còn tiếp tục kéo đến nhưng hồn thú tại đó sau khi thanh tỉnh liền bị mùi máu kích thích mà cùng nhau tấn công Nana. Cố gắng lên tinh thần, Nana lau đi giọt mồ hôi trên trán, bắt đầu một cuộc chiến khốc liệt khác, cô cũng không trông chờ gì sẽ có người đến cứu mình, vì căn bản chẳng có ai biết cô đi đâu.

Tần Minh chờ lâu mà không thấy Nana, hắn bắt đầu nghi ngờ, không thể xông vào nhà vệ sinh nữ, hắn đành mặt dày nhờ một nữ sinh đi vào xác nhận.

"Ngươi nói, trong đó không có ai?"

Nghe xong nữ sinh nói, Tần Minh giận dữ chạy về kí túc xá.

"Không có trong phòng, hừ ta sớm nên biết ngươi lắm trò!"

Tần Minh bất an, hắn đùng đùng nổi giận mà bước ra sân. Sáu người mới đi từ khu lôi đài trở về, thấy Tần Minh bọn hắn không khỏi rùng mình.

"Tần Minh học trưởng đây là làm sao vậy?" Áo Tư Ca nói nhỏ với mấy người.

"Ta đâu có biết, nhưng chắc chắn có liên quan đến Nana." Tiểu Vũ gật đầu như đã hiểu.

Tần Minh cũng thấy bọn họ, hắn phóng vụt lại mà hỏi:

"Các ngươi có thấy Nana đâu không?"

Mã Hồng Tuấn gãi đầu.

"Sao hôm nay cứ hay tìm người thế nhỉ? Nana thì hỏi Vinh Vinh. Học trưởng lại hỏi Nana."

Vinh Vinh nghe hắn thì ngạc nhiên cùng thắc mắc.

"Nana kiếm ta sao, lúc nào?"

"Là khoảng một canh giờ trước, hình như... trông rất hoảng sợ."

Tần Minh nghe Mã Hồng Tuấn nói thì giật mình, lung lay đứng không vững.

"Đã một canh giờ, đã một canh giờ. Không, không thể!"

Hắn không chần chừ nữa mà lao ra ngoài: Nana mặc đồng phục, chắc chắn sẽ có người nhận ra cô ấy. Tự dặn mình phải bình tĩnh, Tần Minh đã tìm kiếm khắp học viện và giờ hắn đang ra bên ngoài thành Thiên Đấu.

Sau khi Tần Minh đi, Tiểu Vũ quay sang nắm tai Mã Hồng Tuấn mà hét lên:

"Tên đần này, sao ngươi không nói cho bọn ta!"

"Ta không biết, ta sai rồi."

"Tiểu Vũ, không trách phạt hắn bây giờ. Nhìn học trưởng như vậy, chắc chắn Nana xảy ra chuyện rồi, ngươi đi báo cho viện trưởng. Bọn ta chia nhau tìm kiếm."

"Được."

Đới Mộc Bạch phân phó mọi người lập tức hành động, Phất Lan Đức nghe Tiểu Vũ thông báo thì vô cùng giận dữ. Còn may có đại sư ở bên nhắc nhở hắn thông báo cho toàn học viện chú ý bên trong, bọn họ sẽ ra ngoài thành.

Bên trong phòng kí túc xá của Mạc Nhiên, Lâm Y với vẻ mặt hốt hoảng nói:

"Mạc Nhiên, ta sợ quá. Lỡ điều tra ra thì sao đây? Cô ta sẽ không chết chứ?"

Mạc Nhiên cười lạnh.

"Ta là muốn cô ta chết!"

"Mạc Nhiên, ngươi điên rồi, cô ta là cháu gái viện trưởng đấy."

Mạc Nhiên nhìn Lâm Y ánh mắt khinh thường.

"Hừ, ngươi thật rách việc. Chỉ cần cô ta chết không thấy xác, còn có thể tra ra gì sao? Còn ngươi, nếu dám phản bội ta, cả nhà ngươi đừng hòng sống yên ổn ở Thiên Đấu thành."

Lâm Y hoảng sợ nhìn Mạc Nhiên, cô không thể tưởng tượng Mạc Nhiên chính là một người lòng dạ độc ác như vậy, nhưng giờ Lâm Y cũng không thể làm gì, cô chỉ có thể thầm cầu Nana bình an.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương