Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân
-
Chương 39: Huấn luyện
Đừng nhìn Nhị Long phong thái mĩ nữ lạnh lùng, có đánh chết cũng không ai ngờ rằng cô lại thích chơi trò... trẻ con.
Ngày thứ nhất, huấn luyện đuổi bắt. Bảy người vội vã chạy tán loạn trong rừng cây, Nhị Long như hổ đi phía sau.
Nana trước đây đã từng là người đuổi, giờ trở thành bị đuổi, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng là buồn nhiều hơn cười, bởi vì.
"Nhị Long lão sư, sao người cứ ở sát em làm gì vậy chứ? Không phải còn rất nhiều người sao?"
Nana khóc không ra nước mắt, từ lúc bắt đầu tới giờ Nhị Long cứ ở phía sau nhìn chằm chằm cô, cảm giác bị hổ rình mồi như vậy còn khó chịu hơn là bị túm cổ. Nhị Long lại chẳng hề để ý đến, cô cứ bước đi thong thả chứ thực chất là Nana đã phải dùng hết khả năng để chạy ngoài hồn lực.
"Nghe nói, ngươi nhận Phất lão đại làm gia gia. Ta phải cẩn thận xem xem, bản lĩnh nha đầu ngươi như thế nào! Hố người ta giỏi như vậy?"
"Không có, là Phất gia gia nhận em trước mà!"
"Tin được không? Hắn ngoài ham tiền ra thì làm gì biết cháu gái." Nhị Long vuốt chút cằm.
Nana đã quá mệt, dừng lại chống eo thở hổn hển mà đáp:
"Thật, là thật, em chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi mà. Giờ em chạy hết nổi rồi, lão sư đi bắt người khác đi, em đầu hàng."
Nhìn Nana đưa hai tay lên, Nhị Long bật cười nói:
"Nào có dễ dàng như vậy? Đi theo ta."
"Đi? Lão sư gọi đây là đi sao? Rõ ràng là đang giết người, á!"
Phải rồi, từ đi trong từ điển của Nhị Long chính là chạy bán mạng trong lòng Nana. Xách lên Nana, Nhị Long đưa cô lao vun vút trong rừng, cây cối không thể cản trở Nhị Long chút nào. Chẳng bao lâu đã biết được vị trí của những người khác, lại xách lên tiếp tục lao đi, còn cười rất thống khoái.
Cuộc đuổi bắt chỉ diễn ra trong nửa ngày, là người bị bắt đầu tiên cũng là người bị xách nhiều nhất, Nana giờ đây phải nói là thân tàn ma dại ngồi gục trên bàn ăn. Nhị Long không cho trị liệu, cũng không được dùng đậu hủ của Áo Tư Ca. Nhị Long nói:
"Bị thương mới phải chữa, bị mệt tự phục hồi."
Nhớ lại vẻ mặt của Nhị Long lúc đó, Nana không khỏi run lên.
Tần Minh thấy Nana cùng những người khác đều là bộ dạng như vậy, hắn cố ý ra ngoài mua về canh hầm Tuyết Liên cho họ bồi bổ cơ thể, sáu người ăn đều là rất cảm kích còn Nana lại không động lấy một chút. Tiểu Vũ lo lắng nhìn Nana.
"Nana, ngươi là do quá mệt sao. Ăn chút gì đi, buổi chiều còn muốn tiếp tục."
"Ta không sao, cảm ơn ngươi Tiểu Vũ. Ta dùng Thiện Linh đan cũng đủ, ta đi dạo một chút."
Nana lặng lẽ đi ra để không ảnh hưởng người khác dùng cơm, bước đi chầm chậm trong rừng không biết là nghĩ cái gì. Tần Minh cũng theo cô ra ngoài, Nana biết nhưng vờ như không, đến lúc không nhịn được mới quay người lại tức giận nhìn hắn.
"Tần Minh, ngươi muốn gì?"
"Ta, ta thấy ngươi chưa dùng cơm. Ta có mang cho ngươi một ít bánh."
"Không cần, ta có đồ ăn."
Nói rồi, Nana lấy ra Thiện Linh đan ngay trước mặt hắn để khoe khoang đồ tốt. Tần Minh lần đầu nhìn vật lạ, bước nhanh tới giật lấy.
"Ngươi không được ăn lung tung, hồn sư cũng có lúc ăn phải đồ không sạch sẽ, trúng độc thì phải làm sao?"
"Ta là hệ trị liệu hồn sư, hơn nữa đây là đồ ta làm, ngươi nói không sạch sẽ?"
Tần Minh ngẩn người. Đúng vậy, Nana sao có thể trúng độc chứ! Còn là đồ cô ấy làm.
Nhìn Tần Minh ngây ngốc thật không hợp với tuổi và thực lực của hắn chút nào, Nana chỉ biết lắc đầu. Không hiểu sao lần này cô cũng không như thế khó chịu, đưa cho hắn hai viên Thiện Linh đan.
"Đây, ngươi dùng thử đi, mùi vị không tệ. Dược hiệu là càng tốt, ăn vào có thể no bụng."
Tần Minh không chút do dự bỏ vào trong miệng, hắn cũng như Trúc Thanh lúc đầu, đều bị công dụng của Thiện Linh đan làm cho bất ngờ. Nana cười đắc ý quay người đi, Tần Minh vẫn ở phía sau cô, hắn cũng mỉm cười.
Buổi chiều, Nhị Long đứng nhìn bảy khuôn mặt trắng bệch giữa sân kí túc xá, nhíu mày mà nói:
"Lấy lại tinh thần cho ta, các ngươi luyện tập kiểu gì chỉ chạy cũng không nổi, còn dám gọi thiên tài quái vật?"
"Nhị Long lão sư, chúng em luyện đều là đại sư chỉ dạy!"
"Na... na!"
Trên trán Nhị Long nổi gân xanh, tay vung nắm đấm, nghiến răng mà gọi tên Nana, ánh mắt như muốn nói "ngươi chết chắc rồi". Nana bất giác rùng mình một cái, những người khác nhìn cô một mặt đều là tự làm tự chịu.
Đúng như linh cảm, Nhị Long lại tiếp tục theo sát Nana với đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống và mang đến cảm giác lạnh lạnh sau lưng. Lần này không chỉ có Nhị Long mà còn cả sáu người của Thất Quái. Vì sao? Vì họ không cần tham gia trò chơi nữa, đi theo chỉ để chứng kiến vẻ thống khổ của Nana thôi.
"Thật không có nghĩa khí!"
Nana vừa chạy vừa ai oán nói vọng ra phía sau, sáu người đều là cười hì hì.
Đến lúc không chạy nổi nữa thì lại bị xách đi như heo, Nana âm thầm rút ra kinh nghiệm. Đừng bao giờ nói xấu đại sư trước mặt Nhị Long.
Bữa tối cũng là ăn trong đau khổ, nuốt không nổi a, nhưng để tránh cho ai đó lại nhìn, Nana cũng cố gắng ăn hết một bát cơm. Ăn xong, Nana về phòng ngồi trước ban công để thư giãn thì thấy Tần Minh đang ở trên cái cây đối diện nhìn cô, Nana giật mình.
"Ngươi, ngươi làm gì?"
"Ta ngắm trăng."
Nana nhíu mày. Ngắm trăng? Nói dối cũng quá ngốc đi, trăng ở trong phòng ta sao?
"Nana, sao ngươi lại ghét ta?"
"Ta không có ghét ngươi."
"Ngươi có, mỗi lần thấy ta ngươi đều tức giận."
"Là vì... Nói tóm lại là ta không ghét ngươi, vậy đi."
Nana không muốn tiếp tục nói vì chính cô cũng không biết tại sao. Đóng cửa sổ nhảy lên giường, Nana tự nhủ phải ngủ để mai còn tiếp tục luyện tập.
Tần Minh vẫn ngồi đó một lúc lâu, cũng không biết hắn rời đi lúc nào.
Ngày thứ nhất, huấn luyện đuổi bắt. Bảy người vội vã chạy tán loạn trong rừng cây, Nhị Long như hổ đi phía sau.
Nana trước đây đã từng là người đuổi, giờ trở thành bị đuổi, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng là buồn nhiều hơn cười, bởi vì.
"Nhị Long lão sư, sao người cứ ở sát em làm gì vậy chứ? Không phải còn rất nhiều người sao?"
Nana khóc không ra nước mắt, từ lúc bắt đầu tới giờ Nhị Long cứ ở phía sau nhìn chằm chằm cô, cảm giác bị hổ rình mồi như vậy còn khó chịu hơn là bị túm cổ. Nhị Long lại chẳng hề để ý đến, cô cứ bước đi thong thả chứ thực chất là Nana đã phải dùng hết khả năng để chạy ngoài hồn lực.
"Nghe nói, ngươi nhận Phất lão đại làm gia gia. Ta phải cẩn thận xem xem, bản lĩnh nha đầu ngươi như thế nào! Hố người ta giỏi như vậy?"
"Không có, là Phất gia gia nhận em trước mà!"
"Tin được không? Hắn ngoài ham tiền ra thì làm gì biết cháu gái." Nhị Long vuốt chút cằm.
Nana đã quá mệt, dừng lại chống eo thở hổn hển mà đáp:
"Thật, là thật, em chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi mà. Giờ em chạy hết nổi rồi, lão sư đi bắt người khác đi, em đầu hàng."
Nhìn Nana đưa hai tay lên, Nhị Long bật cười nói:
"Nào có dễ dàng như vậy? Đi theo ta."
"Đi? Lão sư gọi đây là đi sao? Rõ ràng là đang giết người, á!"
Phải rồi, từ đi trong từ điển của Nhị Long chính là chạy bán mạng trong lòng Nana. Xách lên Nana, Nhị Long đưa cô lao vun vút trong rừng, cây cối không thể cản trở Nhị Long chút nào. Chẳng bao lâu đã biết được vị trí của những người khác, lại xách lên tiếp tục lao đi, còn cười rất thống khoái.
Cuộc đuổi bắt chỉ diễn ra trong nửa ngày, là người bị bắt đầu tiên cũng là người bị xách nhiều nhất, Nana giờ đây phải nói là thân tàn ma dại ngồi gục trên bàn ăn. Nhị Long không cho trị liệu, cũng không được dùng đậu hủ của Áo Tư Ca. Nhị Long nói:
"Bị thương mới phải chữa, bị mệt tự phục hồi."
Nhớ lại vẻ mặt của Nhị Long lúc đó, Nana không khỏi run lên.
Tần Minh thấy Nana cùng những người khác đều là bộ dạng như vậy, hắn cố ý ra ngoài mua về canh hầm Tuyết Liên cho họ bồi bổ cơ thể, sáu người ăn đều là rất cảm kích còn Nana lại không động lấy một chút. Tiểu Vũ lo lắng nhìn Nana.
"Nana, ngươi là do quá mệt sao. Ăn chút gì đi, buổi chiều còn muốn tiếp tục."
"Ta không sao, cảm ơn ngươi Tiểu Vũ. Ta dùng Thiện Linh đan cũng đủ, ta đi dạo một chút."
Nana lặng lẽ đi ra để không ảnh hưởng người khác dùng cơm, bước đi chầm chậm trong rừng không biết là nghĩ cái gì. Tần Minh cũng theo cô ra ngoài, Nana biết nhưng vờ như không, đến lúc không nhịn được mới quay người lại tức giận nhìn hắn.
"Tần Minh, ngươi muốn gì?"
"Ta, ta thấy ngươi chưa dùng cơm. Ta có mang cho ngươi một ít bánh."
"Không cần, ta có đồ ăn."
Nói rồi, Nana lấy ra Thiện Linh đan ngay trước mặt hắn để khoe khoang đồ tốt. Tần Minh lần đầu nhìn vật lạ, bước nhanh tới giật lấy.
"Ngươi không được ăn lung tung, hồn sư cũng có lúc ăn phải đồ không sạch sẽ, trúng độc thì phải làm sao?"
"Ta là hệ trị liệu hồn sư, hơn nữa đây là đồ ta làm, ngươi nói không sạch sẽ?"
Tần Minh ngẩn người. Đúng vậy, Nana sao có thể trúng độc chứ! Còn là đồ cô ấy làm.
Nhìn Tần Minh ngây ngốc thật không hợp với tuổi và thực lực của hắn chút nào, Nana chỉ biết lắc đầu. Không hiểu sao lần này cô cũng không như thế khó chịu, đưa cho hắn hai viên Thiện Linh đan.
"Đây, ngươi dùng thử đi, mùi vị không tệ. Dược hiệu là càng tốt, ăn vào có thể no bụng."
Tần Minh không chút do dự bỏ vào trong miệng, hắn cũng như Trúc Thanh lúc đầu, đều bị công dụng của Thiện Linh đan làm cho bất ngờ. Nana cười đắc ý quay người đi, Tần Minh vẫn ở phía sau cô, hắn cũng mỉm cười.
Buổi chiều, Nhị Long đứng nhìn bảy khuôn mặt trắng bệch giữa sân kí túc xá, nhíu mày mà nói:
"Lấy lại tinh thần cho ta, các ngươi luyện tập kiểu gì chỉ chạy cũng không nổi, còn dám gọi thiên tài quái vật?"
"Nhị Long lão sư, chúng em luyện đều là đại sư chỉ dạy!"
"Na... na!"
Trên trán Nhị Long nổi gân xanh, tay vung nắm đấm, nghiến răng mà gọi tên Nana, ánh mắt như muốn nói "ngươi chết chắc rồi". Nana bất giác rùng mình một cái, những người khác nhìn cô một mặt đều là tự làm tự chịu.
Đúng như linh cảm, Nhị Long lại tiếp tục theo sát Nana với đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống và mang đến cảm giác lạnh lạnh sau lưng. Lần này không chỉ có Nhị Long mà còn cả sáu người của Thất Quái. Vì sao? Vì họ không cần tham gia trò chơi nữa, đi theo chỉ để chứng kiến vẻ thống khổ của Nana thôi.
"Thật không có nghĩa khí!"
Nana vừa chạy vừa ai oán nói vọng ra phía sau, sáu người đều là cười hì hì.
Đến lúc không chạy nổi nữa thì lại bị xách đi như heo, Nana âm thầm rút ra kinh nghiệm. Đừng bao giờ nói xấu đại sư trước mặt Nhị Long.
Bữa tối cũng là ăn trong đau khổ, nuốt không nổi a, nhưng để tránh cho ai đó lại nhìn, Nana cũng cố gắng ăn hết một bát cơm. Ăn xong, Nana về phòng ngồi trước ban công để thư giãn thì thấy Tần Minh đang ở trên cái cây đối diện nhìn cô, Nana giật mình.
"Ngươi, ngươi làm gì?"
"Ta ngắm trăng."
Nana nhíu mày. Ngắm trăng? Nói dối cũng quá ngốc đi, trăng ở trong phòng ta sao?
"Nana, sao ngươi lại ghét ta?"
"Ta không có ghét ngươi."
"Ngươi có, mỗi lần thấy ta ngươi đều tức giận."
"Là vì... Nói tóm lại là ta không ghét ngươi, vậy đi."
Nana không muốn tiếp tục nói vì chính cô cũng không biết tại sao. Đóng cửa sổ nhảy lên giường, Nana tự nhủ phải ngủ để mai còn tiếp tục luyện tập.
Tần Minh vẫn ngồi đó một lúc lâu, cũng không biết hắn rời đi lúc nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook