[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam
-
Chương 67: Độc Bạch
Vị lão sư cuối cùng là một vị lão giả, Quan Long Giang giới thiệu hắn cuối cùng, có nghĩa là địa vị của người này cao hơn một chút, "Tư Nho lão sư, chịu trách nhiệm giảng dạy các tri thức liên quan đến Yêu Thần biến. Ta chịu trách nhiệm phần xã hội thực tế. Trấn trưởng quản lí chung toàn bộ học viện."
Đường Tam hướng mấy vị lão sư chào hỏi. Trong mấy vị lão sư này, người để lại cho hắn ấn tượng sâu nhất là vị lão nhân gia bất hiển sơn bất lộ thuỷ* kia.
* Chỉ người che giấu tài năng, thể hiện là người khiêm tốn.
Tư Nho khoảng năm, sáu mươi tuổi, lưng có chút còng. Dáng người không cao, tóc hoa râm, tướng mạo cũng rất bình thường, trên mặt trước sau đều mang theo nhụ cười thản nhiên, nhìn qua là một người rất dễ gần. Khi Quan Long Giang giới thiệu hắn, trên mặt các học viên đều toát ra vẻ mỉm cười, hiển nhiên là ấn tượng với vị lão sư này vô cùng tốt.
Nhưng trong các vị lão sư này, chỉ có hắn làm cho thần thức của Đường Tam xao động. Có thể làm cho thần trí của hắn xúc động, ý nghĩa là gì Đường Tam rất rõ ràng.
Đám thần thức còn sót lại này, nếu quả thật bạo phát sẽ sinh ra một lực lượng rất cường đại. Có thể mạnh như thế nào Đường Tam cũng không biết, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng thân phận Thần Vương tự bạo trùng sinh. Nhưng thần thức xúc động, có nghĩa là nếu hắn sử dụng đám thần thức này cũng chưa chắc có thể làm gì vị đang đứng trước mắt. Cho dù là lúc đối mặt với trấn trưởng có tu vi Cửu giai hắn cũng không có loại cảm giác này. Nói cách khác, thực lực của Tư Nho lão sư càng mạnh hơn trấn trưởng.
Thần cấp? Chẳng lẽ hắn đã chạm đến cấp độ Thần cấp sao?
Đường Tam trong lòng thầm giật mình, hắn đã có chút phán đoán.
Quan Long Giang mỉm cười, nói: "Đường Tam, ngươi cũng giới thiệu bản thân cho mọi người được biết."
Đường Tam nói: "Ta là Đường Tam, Yêu Thần biến là Phong Lang Biến, am hiểu điều khiển Phong Nhận, Tứ giai."
Nghe hắn nói ra hai chữ "Tứ giai", trong các học viên lập tức có vài tiếng kinh hô vang lên. Dù sao hắn đều nhỏ hơn các học viên ở đây, vậy mà có thực lực Tứ giai sao? Mà Phong Lang Biến cũng không phải Yêu Thần biến cường đại gì.
Quan Long Giang đã sớm biết tình huống của hắn, nghe vậy gật đầu nói: "Các học viên ta sẽ không giới thiệu, về sau các ngươi tự động trao đổi là được. Ngươi hôm nay mới tới, nghỉ ngơi trước một ngày, ngày mai sẽ chính thức học tập."
"Độc Bạch." Quan Long Giang kêu một tiếng, lập tức một thiếu niên dáng người gầy nhỏ chạy tới, "Có!"
Quan Long Giang nhìn thiếu niên có chút cổ quái nói: "Ngươi mang Đường Tam đến phòng của hắn, Đông phòng, số 3. Ngươi cũng giảng giải đơn giản về tình huống học viện cho hắn."
"Một mình hắn sao? Đông phòng, số 3 cũng không có người ở." Thiếu niên Độc Bạch rõ ràng có chút hâm mộ nói.
"Ít nói nhảm." Quan Long Giang tức giận quát lớn.
Độc Bạch thè lưỡi, "Vâng, giao cho con. Đường Tam, đi, ta dẫn ngươi tới kí túc xá."
"Cảm ơn." Đường Tam đáp ứng một tiếng, đi theo Độc Bạch đi theo một bên học viện. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt các sư phụ và đệ tử nhìn hắn đều có chút tò mò. Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được các học viên nơi này đều có năng lực không bình thường. Quan trọng hơn là bầu không khí. Bầu không khí nơi này sinh động hơn trấn Phong Lang không biết bao nhiêu lần, lần đâu tiên hắn có cảm giác đang ở thế giới loài người.
Ấn tượng ban đầu của hắn với Cứu Thục cũng không tệ lắm. Mặc dù hiện tại hắn còn không biết Cứu Thục đang làm những cái gì.
Độc Bạch mang theo Đường Tam đi theo sườn đông, hắn không có chút nào lạ lẫm, rất quen thuộc nói: "Đường Tam, Quan lão sư đối với ngươi thật tốt. Chúng ta đều là hai người một gian, ngươi lại là một mình một gian. Chính mình một gian thật tốt, có không gian chỉ thuộc về mình. Ai nha, lúc nào ta cũng có thể có được chính mình một gian thì tốt."
Đường Tam chỉ cười cười, cũng không nói thêm gì. Cho hắn một cái phòng, chắc là an bài của Trương Hạo Hiên. Hẳn là muốn che giấu hắn tu luyện Huyền Thiên Bảo Lục.
Một người vô cùng tốt, dù làm cái gì cũng đều dễ dàng hơn.
Nhưng sau khi đến đây, muốn một mình trốn ra ngoài chỉ sợ rất khó, ít nhất bây giờ là không có khả năng. Dù sao, tu vi cảu các vị lão sư nơi này đều hơn hẳn Vương Duyên Phong, muốn giấu kín bọn họ chuồn đi là sự việc không có khả năng xảy ra. Trừ phi mình có một năng lực che giấu, hơn nữa cấp độ đủ cao mới được.
Đông phòng số 3 rất lớn, hơn nữa không chỉ là một gian phòng ngủ, mà còn có một phòng khách khoảng hai mươi mét vuông, tiêu chuẩn một phòng ngủ một phòng khách, ngay cả buồng vệ sinh cũng có một phòng nhỏ. Cộng lại cũng có sáu, bảy mươi mét vuông.
Đối với Đường Tam từng là nô ɭệ mà nói, đây tuyệt đối là khu nhà cao cấp. Trong phòng cũng đầy đủ các loại đồ dùng.
"Tí nữa ta sẽ dẫn ngươi đi mua ít đồ dùng sinh hoạt." Độc Bạch cười hì hì nói.
Đường Tam nói: "Vậy thì làm phiền ngươi."
Độc Bạch cười nói: "Ngươi như thế nào luôn khách khí như vậy? Mọi người về sau đều là người một nhà rồi. Ngươi biết Yêu Thần biến của ta là gì sao?"
Đường Tam sững sờ, lắc đầu.
"Ngươi nhìn ánh mắt của ta." Độc Bạch đột nhiên nói ra.
Đường Tam quay đầu nhìn hắn. Khi hắn và Độc Bạch bốn mắt nhìn nhau, hắn phát hiện trong tròng mắt Độc Bạch có nhiều hơn một vầng sáng màu trắng óng ánh. Trung tâm quầng sáng mơ hồ có từng vòng quang văn khuếch tán ra phía bên ngoài.
Khi bọn họ nhìn nhau thì ngay lập tức Đường Tam cảm thấy được tinh thần của mình xuất hiện một chút hoảng hốt. Nhưng hạch tâm trong tinh thần của hắn là đám thần thức tồn tại. Ngay khi hắn hoảng hốt, hai tròng mắt đã có tử quang bắn ra. Tử Cực Ma Đồng kích phát.
Tử ý từ đáy mắt Đường Tam chợt loé lên rồi biến mất, Độc Bạch như bị sét đánh mà kêu thảm một tiếng, thân thể lui lại phía sau hai bước rồi đặt mông ngồi ngay đó.
Tất cả đều phát sinh cực nhanh, coi như là Đường Tam cũng không có bất kì chuẩn bị nào. Độc Bạch hét thảm một tiếng rất lớn, doạ Đường Tam nhảy dựng.
Hầu như một khắc sau, cửa phòng liền bị đẩy ra, một thân ảnh như gió vọt vào.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Khẽ kêu lên một tiếng, Đường Tam chỉ thấy toàn thân mình rét run, không khí xung quanh dường như đều bị đọng lại.
Yêu Thần biến thuộc tính băng? Đây là suy nghĩ đầu tiên của hắn.
Lúc này Độc Bạch đang bụm lấy hai mắt lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Thình lình xông vào là Mộc Vân Vũ, nàng nhìn thấy Độc Bạch lăn qua lăn lại, nhìn thấy Đường Tam có chút mờ mịt đứng ở nơi đó. Nàng không có tiếp tục chất vấn, mà ngồi xổm người xuống, tay phải bắt được Độc Bạch trước người mình, năng lượng trong trẻo nhưng lạnh lẽo chậm rãi chảy xuôi, để cho thân hình Độc Bạch run một hồi, rõ ràng là bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc này, các vị lão sư khác cùng với các học viên cũng đều chạy đến.
Đường Tam mờ mịt nói: "Ta cũng không biết là chuyển gì xảy ra. Hắn hỏi ta có biết Yêu Thần biến của hắn là gì không, ta nói ta không biết. Hắn muốn cho ta xem ánh mắt của hắn. Sau đó ta có chút chóng mắt, hắn thì cứ như vậy rồi."
Quan Long Giang khoé miệng có chút co giật, "Tinh thần phản phệ?"
Lúc này Độc Bạch đã ổn hơn, chỉ là thân thể thoáng còn chút run rẩy, trong miệng cũng rầm rì.
Quan Long Giang nói với Mộc Vân Vũ: "Ngươi dẫn hắn đi nghỉ trước. Tiểu tử này, ỷ vào năng lực của mình đều muốn đi nhìn trộm người khác, đáng đời!"
Hắn lúc này mới chuyển hướng Đường Tam, nói: "Yêu Thần biến của Độc Bạch là một loại truyền thừa Yêu Quái Tộc rất đặc thù, tên là Thiên Hồ. Thiên Hồ nhất tộc bản thân cũng không am hiểu chiến đấu, nhưng là Vương tộc trong Hồ Yêu tộc, có được Thiên Hồ Chi Nhãn, có khả năng nhìn trộm thiên địa. Thiên Hồ Yêu Vương trong tổ đình Yêu Tinh Đại Lục có được địa vị vô cùng cao, là một trong hai đại tiên tri. Thiên Hồ Chi Nhãn của Độc Bạch còn chưa thành thục, nhưng có thể nhìn trộm năng lực của người khác. Tiểu tử này tâm tính bất ổn, không đủ thu liễm, lúc này nhìn trộm ngươi nên mới nhận lấy phản phệ. Hắn không có vấn đề gì."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook