[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam
-
Chương 50: Ta dạy
Hổ Diện Nhân xoay người, đôi đồng tử dựng thẳng nhìn về phía Đường Tam. Mà Đường Tam đã đứng tại chỗ hắn đứng lúc đầu.
Ngũ giai đối với Tứ giai, lại bị đối phương bắn ra liên tiếp Phong Nhận áp chế gần như không có cách nào phản kháng. Quan trọng hơn là, Hổ Diện Nhân nhớ rõ có vài đạo Phong Nhận không rơi xuống lưng mình, không phải là toàn bộ Phong Nhận Đường Tam bắn ra. Như vậy, nếu tất cả mười hai đạo đều hạ xuống thì sao đây?
Đạo Phong Nhận thứ chín triệt để phá vỡ phòng hộ của hắn, nếu còn có Phong Nhận hạ xuống, một thân của hắn cũng không ngăn cản được.
Không nói Đường Tam như thế nào làm được, riêng uy năng của mỗi đạo Phong Nhận cũng không phải là Tứ giai Phong Lang bình thường có thể phát ra. Giờ khắc này, hắn đã thật sự hiểu, đứa bé trước mặt này thiên phú rất cao, khẳng định không có đơn giản như Quỷ Quỷ nói.
Đường Tam không có tiếp tục ra tay, hai tay rủ xuống, để xuôi hai bên, ánh mắt bình tĩnh mà chăm chú nhìn Hổ Diện Nhân, hỏi: "Ta có thể sao?"
Hổ Diện Nhân hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu. Hắn đương nhiên còn rất nhiều thủ đoạn, nếu như dốc sức liều mạng, hắn có lòng tin có thể chiến thắng Đường Tam. Nhưng như vậy là vượt qua phạm vi khảo thí. Đương nhiên, lòng tin này hắn nói với chính mình, còn Đường Tam có nghĩ như vậy không thì rất khó nói.
"Khống chế Phong Nhận là ai dạy ngươi?" Hổ Diện Nhân trầm giọng nói.
Đường Tam quay đầu nhìn về phía Vương Duyên Phong.
Vương Duyên Phong trong nội tâm co quắp một lát, ta dạy? Ta như thế nào lại không biết?
Nhưng ở thời điểm này, hắn hiểu đại khái ý của Đường Tam, vì vậy gật nhẹ đầu, nói: "Đứa nhỏ này ngộ tính vô cùng tốt, có nhiều thứ ta chỉ chỉ điểm một chút, hắn liền có ý nghĩ của riêng mình. Năng lực khống chế Phong Nhận của hắn cũng đã trò giỏi hơn thầy rồi."
Hổ Diện Nhân yên lặng gật gật đầu, trong lòng càng coi trọng Vương Duyên Phong hơn. Có thể dạy được một đệ tử ưu tú như vậy, thân là lão sư, mặc dù tu vi không cao, nhưng năng lực dạy học tuyệt đối là đáng khen.
"Hai điều kiện lúc trước ngươi đưa ra không thành vấn đề. Ta trở về thành Gia Lý trước để dàn xếp mọi việc. Tình huống của ngươi ta còn muốn báo cáo lên trên, sau đó mới tiến hành an bài. Hổ Diện Nhân nói xong, Vương Duyên Phong gật đầu, sau đó hắn đột nhiên tăng tốc, vọt tới cửa sổ phía trước, nhảy ra ngoài, chui vào trong bóng tối.
Vị này tới đột ngột, đi cũng đột ngột. Nguyên bản Vương Duyên Phong cảm thấy, Đường Tam nguyện ý gia nhập, hơn nữa thông qua khảo hạch, Hổ Diện Nhân có thể sẽ nói càng nhiều, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên đi rồi.
Vương Duyên Phong hướng Đường Tam hỏi thăm. Đối với đứa nhỏ này, trong lòng hắn có chút ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn). Những thứ khác không nói, thủ pháp Bách Điểu Đầu Lâm mà Đường Tam vừa mới thi triển cũng làm cho hắn kinh ngạc. Thì ra còn có thể khống chế Phong Nhận như vậy?
Hắn nào có biết, Đường Tam sở dĩ một mực giữ lại Phong Nhận, một là vì dùng Phong Lang huyết mạch che giấu thân phân. Mà trọng yếu hơn là, với tình huống trước mắt, dùng Phong Nhận như ám khí mới có thể làm thủ pháp Ám Khí Bách Giải của mình phát huy ra hiệu quả lớn nhất. Bách Điểu Đầu Lâm, chẳng qua là một thủ pháp cơ bản nhất trong đó mà thôi.
Ngay cả Đường Tam cũng cảm thấy có chút kì dị, lúc trước ở Đấu La Đại Lục, hắn ban đầu quật khởi là nhờ vào các loại ám khí cơ quan, mà ám khí cơ quan cường đại đã làm cho hắn đứng ổn gót chân dù thực lực còn chưa đủ mạnh.
Mà tới Yêu Tinh Đại Lục này, bởi vì thiên địa linh khí nồng đậm và Yêu Thần biến có tính đặc thù, ngược lại làm hắn càng tu luyện nhiều thủ pháp ám khí của Đường Môn, đem Ám Khí Bách Giải chính thức bày ra.
Hổ Diện Nhân ra khỏi trấn Phong Lang, lúc mới vào đến rừng cây liền dừng lại, "Phốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu nhỏ, lúc này mới xem như nhuận khí.
Hắn vì sao phải đi vội vã? Bởi vì hắn không muốn hộc máu tại chỗ đó. Điều này thật là quá xấu hổ! Hắn thân là một Ngũ giai cường giả, lại để cho một Tứ giai đánh cho thổ huyết, hơn nữa huyết mạch của đối phương không tính là mạnh, hắn trở về cũng không có mặt mũi nào nói ra.
Đến lúc này, trong nội tâm hắn vẫn tràn đầy kinh hãi. Hắn bây giờ vẫn có chút khó tin, một hài tử chín tuổi, vậy mà có thể khống chế Phong Nhận ở trình độ này, vô luận là uy lực của bản thân Phong Nhận, hay lực chưởng khống đều làm người ta khiếp sợ. Đây không đơn giản chỉ là thiên phú cao, quả thực là thiên phú dị bẩm. Phong Nhận giống như làm theo yêu cầu bình thường của Đường Tam.
Nhất định phải hết sức nhanh chóng an bài, để cho Đường Tam gia nhập tổ chức, tiến hành bồi dưỡng. Nói không chừng không lâu sau, trong tổ chức lại có thêm một vị cao giai cường giả. Đối với Cứu Thục mà nói, cao giai cường giả là quá trọng yếu, cũng quá ít ỏi.
Hổ Diện Nhân nghĩ tới đây, hăng hái rời đi.
Bên trong nhà gỗ, Vương Duyên Phong để Khâu Tĩnh đi nghỉ ngơi trước, sau đó mang Đường Tam đến gian phòng bọn họ thường tu luyện.
"Ngươi thật sự nguyện ý gia nhập Cứu Thục? Vì báo thù?" Vương Duyên Phong trịnh trọng hỏi thăm.
Đường Tam trầm mặc một lát, đáp: "Lão sư, ta muốn đi nhìn thế giới bên ngoài một chút. Ta nghĩ khi ta cường đại hơn, ta mới có thể báo thù. Người trong Cứu Thục kia có nói, muốn cho nhân loại có hi vọng, ta cảm thấy hắn nói đúng."
Vương Duyên Phong thở dài một tiếng, nói: "Kì thật, Quỷ Quỷ đã sớm khuyên bảo ta, để ta gia nhập Cứu Thục. Ta cũng biết nàng là một thành viên của Cứu Thục, sỡ dĩ một mực không có đáp ứng, là không muốn phá hư sinh hoạt an ổn mà vất vả mới đạt được. Đạo lí lớn ta đều hiểu, nhưng mà cuối cùng ta là người nhu nhược, không có phần dũng khí này. Ta chỉ muốn cùng sư mẫu của ngươi yên bình mà sống."
Đường Tam cúi đầu xuống: "Thực xin lỗi, lão sư, là ta làm ngài rước thêm phiền phức."
Vương Duyên Phong mỉm cười lắc đầu: "Không phải ngươi quái dị, tổng hội cũng sẽ đến. Tâm trí của ngươi thành thục hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, ta tin tưởng lựa chọn của ngươi không sai. Với thiên phú của ngươi, lại gia nhập Cứu Thục, trong lòng ta sao lại không hy vọng nhân loại quật khởi đây? Nửa đời sau của ta khả năng rất lớn sẽ thủ lại ở chỗ này, nhưng ngươi hẳn là vỗ cánh bay cao. Hy vọng lúc sinh thời ta có thể thật sự chứng kiến một ánh rạng đông của nhân loại, dù chỉ là một điểm quang nhỏ cũng tốt."
"Sẽ, nhất định sẽ có." Đường Tam kiên định gật đầu.
Thầy trò nói chuyện dừng lại ở đây.
Trở lại gian phòng, Đường Tam lâm vào suy nghĩ.
Sự tình phát triển không lệch quá nhiều so với dự đoán của hắn. Cứu Thục quả nhiên tìm tới, hơn nữa mình cũng thông qua khảo hạch. Về phần bọn họ làm thế nào để mình tới thành Gia Lý, Đường Tam không có lo lắng quá nhiều. Nếu như việc nhỏ như vậy cũng không làm được, Cứu Thục cũng không cần tồn tại.
Việc tiếp theo hắn cần làm, là kiên nhẫn chờ đợi.
Trong đầu không tự chủ hiện lên dung nhan có chút non nớt, ánh mắt của hắn liền trở nên ôn nhu.
Trong kế hoạch của hắn chia làm hai tình huống. Thứ nhất là tình huống bình thường, chính là phán đoán của hắn sai lầm, người Cứu Thục không đến tìm hắn. Nếu như vậy hắn liền làm từng bước mà tu luyện, tăng lên thực lực của bản thân. Sau đó đạt được thân phận phụ thuộc, rồi tự nghĩ cách đến thành Gia Lý. Vấn đề lớn nhất của tình huống này là, hắn có thể thoát khỏi chỗ này, thậm chí có thể huỷ diệt toàn bộ trấn Phong Lang cũng không phải không thể, nhưng nhân loại ở chỗ này phải làm sao? Đám phụ thuộc phải làm sao bây giờ? Bọn họ có vì mình mà chịu tội liên đới không? Đây là điều hắn lo lắng.
Tình huống thứ hai là người Cứu Thục tìm đến. Đây là tình huống lí tưởng nhất. Với năng lực của Cứu Thục, giúp đỡ Đường Tam vào thành Gia Lý khẳng định là không khó, coi như là có vấn đề, bọn họ cũng có thể xử lí tốt. Bây giờ Đường Tam đối với thế giới này không chỉ là không hoà hợp mà cũng thiếu lực ảnh hưởng. Sự tình so với tưởng tượng của hắn phát triển còn tốt hơn, hiện tại chỉ xem Cứu Thục làm thế nào mang hắn đi, khi hắn còn chưa hoàn toàn giũ bỏ thân phận tiểu nô ɭệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook