Quan hệ tám người hiển nhiên càng trở nên hòa thuận hơn, đương nhiên trừ ánh mắt lạnh nhạt với Chu Trúc Thanh và bất hòa của Đới Mộc Bạch với Lâm Kiệt.

Đới Mộc Bạch vẫn không hòa nhã với Lâm Kiệt, vì tối qua ngả bài với Chu Trúc Thanh. Đới Mộc Bạch còn hỏi quan hệ của cô và Lâm Kiệt, không ngờ rằng Chu Trúc Thanh cũng không phủ nhận quân hệ thân mật với Lâm Kiệt, trở về còn oán giận một câu: "Một người vứt bỏ người ta một mình chạy trốn, còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm có tư cách gì nói với ta".

Lúc đó hai người chút nữa đánh nhau, nhờ đúng lúc này nhóm người Đường Tam từ bên ngoài đi đến, vùa hay nhìn thấy hai người muốn động tay, liền khuyên nhủ kéo ra, bây giờ quan hệ giữa họ và Lâm Kiệt ngược lại càng ngày càng giống như bạn tốt, ở chung một chỗ vừa cười vừa nói, đương nhiên là ở ngoài mặt, về trong lòng nghĩ thế nào, đó chỉ có chính hắn biết.

Ngày thứ hai, dưới sự dẫn dắt của Triệu Vô Cực liền xuất phát đi vào sâu trong rừng rậm Tinh Đấu.

Điều đáng nói là bây giờ Chu Trúc Thanh đã đột phá cấp hai chín, nghe cô nói cảm thấy không bao lâu nữa liền đột phá đến cấp ba mươi, bây giờ quan hệ hai người giữa Lâm Kiệt và Chu Trúc Thanh hiển nhiên càng thêm thân thiết.

Đương nhiên, bên ngoài Chu Trúc Thanh không thể hiện ra, nhưng thấy ánh mắt nhìn Lâm Kiệt liền biết có bao nhiêu dịu dàng.

Về sau tám người đứng ổn định, bảo vệ hồn sư hệ Hỗ trợ bên trong bất cứ lúc nào, chạy về phía rừng tậm Tinh Đấu. Nhóm người gấp rút lên đường không lâu sau đó, liền phát hiện ra tác dụng của Áo Tư Tạp.

Do hôm qua ăn xúc xích của Áo Tư Tạp, bây giờ ngược lại không hề bài xích xúc xích của Áo Tư Tạp, chỉ là mùi vị không ăn ngon như Lâm Kiệt nướng mà thôi.

Liên tục lên đường, thể lực của mọi người cũng không ngừng tiêu hao, đương nhiên, đối với Lâm Kiệt mà nói cũng có hơi tiêu hao, nhưng tiêu hao không nhiều, chỉ giả bộ tiêu hao rất lớn mà thôi, mọi người đều biết thể lực của Lâm Kiệt rất mạnh, dù sao có thể giao đấu với Triệu Vô Cực trong nửa nén hương, đương nhiên là lúc ông ta không nghiêm túc phòng ngự, nhưng vẫn rất công nhận thực lực của Lâm Kiệt.

Có xúc xích của Áo Tư Tạp tiếp tế, nhóm người nhận ra, tiêu hao do chạy bộ cũng không tính là gì, về điểm này lại đánh giá cao Áo Tư Tạp lên mấy phần, dù sao anh ta cũng là hồn sư hệ thực vật, hơn nữa còn là thiên tài hồn lực Tiên Thiên Mãn, quả thực rất hiếm có.

Mỗi một giờ, nhóm người liền ăn xúc xích do Áo Tư Tạp biến ảo ra, thể lực vẫn duy trì trạng thái dồi dào.

Áo Tư Tạp vì hiệu quả của xúc xích, giành lấy đãi ngộ tốt nhất, do Đới Mộc Bạch và Đường Tam thay nhau giúp đỡ Áo Tư Tạp, còn Lâm Kiệt làm cái gì, đương nhiên thỉnh thoảng giúp đỡ Đại tiểu thư Trữ Vinh Vinh này, dù sao cô là hồn sư hệ Hỗ trợ, còn là con gái, có thể theo chân họ đã rất tốt rồi, Trữ Vinh Vinh nhìn thấy Lâm Kiệt thỉnh thoảng giúp đỡ mình một chút, thiện cảm với Lâm Kiệt càng tăng thêm trong mắt, chỉ là Chu Trúc Thanh thỉnh thoảng dùng ánh mắt thờ ơ nhìn Lâm Kiệt, Lâm Kiệt cũng cảm nhận được, chỉ có thể cười với cô, không ngờ rằng cô còn khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

Rừng rậm Tinh Đấu nằm ở phía Đông Nam vương quốc Ba Lạp Khắc, có một bộ phân rất nhỏ tiếp giáp với vương quốc Ba Lạp Khắc, còn bản thân thành Tác Thác cũng nằm ở đông nam của vương quốc Ba Lạp Khắc, cách rừng rậm Tinh Đấu không xa, chỉ chưa đầy năm trăm km.

Cho nên, nơi này đương nhiên chính là con đường tốt nhất mà nhóm học viên học viện Sử Lai Khắc thu hoạch hồn hoàn.

Với sự hỗ trợ của xúc xích Áo Tư Tạp, nhóm người chỉ cần thời gian một ngày, khi màn đêm buông xuống, nhóm người đã đến rất gần rừng rậm Tinh Đấu.

Nhóm người liền chạy tới thị trấn nhỏ bên ngoài một cách nhanh chóng, cả nhóm đi vào trong thị trấn nhỏ, nhận ra còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng, quy mô thị trấn nhỏ vẫn rất lớn, ngoại trừ không có tường thành, ngược lại giống với một thành phố nhỏ, trên đường phố cửa tiệm san sát nhau, các cửa tiệm có đủ tất cả.

Lâm Kiệt quan sát cẩn thận nhận ra cửa hàng ở đây chủ yếu kinh doanh liên quan đến hồn sư, cho dù là thuốc hồi phục hay là đồ dùng thường ngày.

Lúc này Áo Tư Tạp lên tiếng cảm thán: "Cái gọi là lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước chính là đạo lí này. Thị trấn nhỏ này dựa vào rừng rậm Tinh Đấu, nơi đây hiển nhiên dựa vào những thứ này sinh sống, ta đoán những thành phố như thế này có lẽ không thiếu xung quanh rừng rậm Tinh Đấu”.

Lúc này Triệu Vô Cực chỉ quán trọ trước mặt nói: "Đêm nay, chúng ta qua đêm ở đây, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai xuất phát, về phần chi tiêu do các ngươi tự chịu".

Nghe lời nói của Triệu Vô Cực, Lâm Kiệt lại không có gì để nói, Học viện Sử Lai Khắc này thật nghèo như vậy, đến tiền thuê đều tự mình bỏ ra, được rồi, Lâm Kiệt hào phóng một lần, giúp đỡ họ.

Quán trọ là một tòa lầu nhỏ hai tầng, sảnh lầu một là phòng ăn, lầu hai chính là chỗ ngủ, Triệu Vô Cực tự mình thuê một phòng đơn liền không quan tâm tới mọi người, trực tiếp lên lầu. Sau khi nhóm người Lâm Kiệt và Chu Trúc Thanh thương lượng một lúc, mỗi người thuê phòng đơn, đương nhiên đều do Lâm Kiệt trả tiền, mặc dù Đới Mộc Bạch hơi từ chối, nhưng vẫn chấp nhận, dù sao ai cũng có khó khăn với tiền bạc.

Lúc này Áo Tư Tạp liền hô lên một tiếng: "Không ngờ rằng Lâm Kiệt ngươi lại có tiền như vậy, lẽ nào là con nhà giàu nào đó"

Lâm Kiệt khiêm tốn mỉm cười, đều do hắn kiếm, giúp đỡ bạn học là đều nên làm, nhưng họ vẫn khách sáo với hắn, mọi người nói cảm ơn Lâm Kiệt.

Lúc này Mã Hồng Tuấn lên tiếng: "Chúng ta ăn cơm trước rồi đi lên. Ăn xúc xích một ngày, ta sắp mắc ói rồi". Mã Hồng Tuấn liền nói ra tiếng lòng của mọi người ở nơi này, đến Chu Trúc Thanh gật đầu thầm chấp nhận. Thế là tám người ở trong góc tìm một cái bàn lớn ngồi xuống.

Đường Tam hỏi Đới Mộc Bạch: "Cần gọi sư phụ Triệu cùng ăn không?"

Đới Mộc Bạch lắc đầu nói: "Không cần, sư phụ Triệu sẽ không ăn cùng chúng ta, ai ăn người đấy trả, đây là quy tắc viện trưởng Phất Lan Đức định ra".

Đối với điều này, Lâm Kiệt liền rất tán thành cách làm của học viện họ, tự lực cánh sinh, rất tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương