Thân thể mềm mại của Chu Trúc Thanh nhanh chóng nhảy lên trước, vận chuyển hồn lực võ hồn nháy mắt phụ thể, hai mắt Chu Trúc Thanh đồng thời đổi màu, mắt trái xanh đậm, mắt phải màu lam, một đôi tai mèo đáng yêu hơi dựng thẳng lên, hai tay mười ngón khẽ cong, móng vuốt sắc bén bắn ra, bóng dáng nhanh chóng lướt về phía hai tên đàn ông.

Lâm Kiệt biết hiện tại Chu Trúc Thanh không đánh lại hai tên hệ cường công chiến Hồn tôn này, cho nên hắn dự tính khống chế hai người, để cho cô công kích, có thể giúp cô nâng cao năng lực thực chiến của mình một chút. Về phần vì sao lại hết sức giúp đỡ Chu Trúc Thanh như vậy, cũng không phải là bởi vì tham lam thân thể người ta, hiện tại hắn đang ở cửa ải thứ nhất, cửa ải thứ hai không phải là sắp tới sao? Về phần cửa ải thứ ba.

Lâm Kiệt nghiêng người tránh thoát công kích của hai tên Hồn tôn, vừa vung tay lên, trong tay lập tức xuất hiện hai sợi xích Lôi Điện, vung về phía hai tên Hồn tôn.

Hai tên kia phản ứng cũng rất nhanh, nghiêng người tránh được hai sợi xích Lôi Điện, nhưng bọn họ không ngờ là, sợi xích Lôi Điện giống như là đuổi theo bọn họ vậy, lại bay về phía bọn họ, nháy mắt biến thành hai cái mạng nhện quấn lấy hai người.

Lúc này Chu Trúc Thanh cũng không nhàn rỗi, xem chuẩn thời cơ, chỉ thấy trong tay cô dày đặc móng vuốt, hồn kĩ thứ hai U Minh Bách Trảo nháy mắt xuất hiện, dùng lên người hai người họ.

Sau khi hai tên Hồn tôn bị mạng nhện Lôi Điện vây khốn, phát hiện dù dùng hết sức cũng không giãy thoát ra được, mắt thấy cô gái áo đen tóc dài kia công kích về phía mình, liền vận chuyển hồn lực quanh thân, phát hiện mạng nhện Lôi Điện trên người nứt ra được một chút. Nhưng mà vẫn không giãy ra được.

Mà lúc này móng vuốt của Chu Trúc Thanh đã công kích vào trước ngực hai tên đàn ông, nháy mắt lưu lại vài vết thương, Lâm Kiệt thấy thế, vận chuyển hồn lực, mạng nhện Lôi Điện co rút lại.

Hai tên Hồn tôn không thể tin được mà ôm vết thương đang chảy máu trước ngực, lui về phía sau hai bước.

Lâm Kiệt liếc mắt nhìn hai tên Hồn tôn đã bị trọng thương một cái, nói với Chu Trúc Thanh: "Hai người bọn họ đã bị thương nặng, giao cho muội." Nói xong liền nhanh chóng lui sang một bên.

Chu Trúc Thanh nghe Lâm Kiệt nói liền ừ một tiếng, bóng dáng lại vọt về phía hai người kia.

Hai tên Hồn tôn bị thương hừ lạnh một tiếng, tên Hồn tôn cầm đao dậm mạnh chân xuống mặt đất, cơ thể vốn đã tráng kiện lại lớn thêm vài phần, thân thể vạm vỡ càng trở nên to lớn hơn.

Tên cầm chùy kêu lên: "Hồn kĩ thứ ba: Lực Trầm Thiên Quân"

Hai người trao đổi ánh mắt, giống như nháy mắt hiểu được đối phương muốn nói cái gì.

Thân hình Chu Trúc Thanh nhanh chóng vọt đến chỗ tên Hồn tôn cầm chùy, nhưng lại đột nhiên phát hiện bóng dáng tên Hồn tôn cầm đao biến mất.

Đột nhiên Chu Trúc Thanh cảm giác phía sau lưng mình bị đập một quyền thật mạnh, thân thể bị đánh bay về phía tên đàn ông Hồn tôn cầm chùy kia.

Mặc dù Lâm Kiệt đang ở bên cạnh quan sát, nhưng lúc nào cũng đều để mắt đến hiện trường, khi tên đàn ông Hồn tôn cầm đao bùng nổ tốc độ, lao vọt đến phía sau Chu Trúc Thanh, hắn muốn nhắc nhở Chu Trúc Thanh, nhưng mà ngẫm lại vẫn không làm, để cho cô bị thương một chút đi, như vậy mới có thể khiến cho cô càng thêm nhận rõ sự nhỏ yếu của bản thân.

Vào lúc Chu Trúc Thanh bị đánh bay, tên đàn ông Hồn tôn cầm chùy kia vung chùy sắt màu đen, đập về phía Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Thanh vốn đã bị Hồn tôn bị trọng thương phía sau đánh bay, nếu lại bị chùy này đập trúng, tuy rằng sẽ không bị trọng thương, nhưng mà tất nhiên cũng sẽ không dễ chịu.

Lâm Kiệt sẽ để cho Chu Trúc Thanh bị đánh trúng sao, hiển nhiên là không thể nào rồi.

Vào lúc chùy sắt màu đen sắp đập trúng thân thể Chu Trúc Thanh, trên người Lâm Kiệt lóe lên ánh chớp, nháy mắt đi đến trước mặt Chu Trúc Thanh, đá mạnh một cái, đá bay Hồn tôn cầm chùy, sau đó nháy mắt xoay người ôm lấy Chu Trúc Thanh hạ xuống đất, nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

Chu Trúc Thanh ôm ngực ho nhẹ vài tiếng, khóe miệng chảy ra một tia máu, lắc đầu nói: "Không sao." Nói xong liền nửa vịn vào Lâm Kiệt đứng lên.

Người đàn ông bị Lâm Kiệt đá bay rơi xuống đài hôn mê bất tỉnh, vốn đã bị một cái U Minh Bách Trảo, lại bị Lâm Kiệt đá mạnh một cái, hôn mê bất tỉnh cũng có thể hiểu được.

Lúc này từ khán đài vang lên một mảnh tiếng la hét mắng chửi, trong tiếng mắng còn xen lẫn vài câu tiếng hoan hô.

Một Hồn tôn khác muốn đánh lén Lâm Kiệt, lại bị Lâm Kiệt tránh thoát, Lâm Kiệt phản ứng nhanh chóng, ôm Chu Trúc Thanh vọt đến một nửa, chỉ thấy trên đài chấn động tiếng gầm rú, một thanh đao dài chém nứt đài hồn đấu, vẻ mặt Hồn tôn cầm trường đao tức giận, lại công kích về phía Lâm Kiệt, Lâm Kiệt thấy thế buông Chu Trúc Thanh xuống, bóng dáng nhanh chóng lóe lên, thân thể linh mẫn trong nháy mắt xuất hiện ở dưới thân người nọ, một quyền đánh vào ngực anh ta, chỉ nghe ầm một tiếng, tên Hồn tôn bay ngược về phía trước, bóng dáng Lâm Kiệt chợt lóe, lại xuất hiện ở phía trên tên Hồn tôn đó, khẽ nhấc chân, rồi đá mạnh xuống, tên Hồn tôn ầm một tiếng bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống dưới đài, bất tỉnh nhân sự.

Lúc này người dẫn chương trình đang kinh ngạc nháy mắt phản ứng kịp, hô lớn: "Chúc mừng Tổ đội Dạ Trúc đạt được thắng lợi trận đấu lần này."

Tiếp theo trên đài vang lên tiếng vỗ tay, cùng tiếng mắng chửi.

Lâm Kiệt đi qua nâng Chu Trúc Thanh dậy, đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương