Đào Yêu Yêu giống như đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng dùng sức đẩy tay của Cố Văn Chính ra, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn, thậm chí còn ung dung thong thả nói: "Hoảng gì chứ?”

Tiếng bước chân phía sau vang lên, có lẽ là Đào Toàn Chân đi tới rồi. Cố Văn Chính lúc này mới buông Đào Yêu Yêu ra, còn xấu xa kéo dây buộc tóc của cô xuống, búi tóc lập tức rơi xuống như thác nước.

Đào Yêu Yêu lúng túng quay người, tim đập thình thịch. Nhìn Đào Toàn Chân đang bước đến với vẻ mặt nghiêm khắc, tay chân cô cũng không biết nên làm gì, chỉ ấp úng nói “Mẹ…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đào Toàn Chân lại hỏi lại một lần nữa: "Hai đứa đang làm gì vậy?”

“Con… con…” Đào Yêu Yêu nghĩ lý do thoái thác, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Cố Văn Chính khẽ nâng mí mắt, vẫn bình tĩnh không hề sợ hãi như cũ: "Không có gì, cô ấy giúp tôi nấu đồ ăn khuya, tóc rũ xuống không tiện, tôi giúp cô ấy buộc tóc lên mà thôi. Có điều, bây giờ tôi cũng không muốn ăn nữa, cô không cần tốn công làm nữa.” Câu cuối cùng là nói với Đào Yêu Yêu.

Đào Toàn Chân nhìn chiếc dây buộc tóc ở trong tay Cố Văn Chính, ung dung nói: “Quan hệ giữa hai đứa tốt như vậy từ khi nào chứ?”

Cố Văn Chính: “Sao vậy? Đây không phải là việc bà vẫn luôn muốn thấy sao? Quan hệ tốt như vậy, bà không phải nên vui mừng hay sao?”

Đào Toàn Chân mím môi không nói.

Anh thấy cô không nói gì, lại nói: “Tôi đi trước, hai người có chuyện gì cứ từ từ nói.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Toàn Chân tránh sang một bên, nhường đường cho Cố Văn Chính bước qua, mắt nhìn chằm chằm vào Đào Yêu Yêu.

Lúc nãy bà và Cố Thiên Lập đã đi nghỉ rồi, nhưng vẫn không yên tâm về Đào Yêu Yêu. Đứa bé này tắm xong thường nằm trên sô pha rất lâu, thường mơ hồ ngủ thiếp đi. Bà muốn ra ngoài xem xem, nhân tiện lấy một ít nước ép hoa quả trong tủ lạnh, không ngờ không nhìn thấy ai trên ghế, lại nhìn thấy người đang ở trong phòng bếp.

Lúc đầu nhìn thấy một người đàn ông đứng trong bếp, Đào Toàn Chân kinh ngạc, rất nhanh bà đã nhận ra là Cố Văn Chính, nhưng động tác của anh rõ ràng là đang ôm một người, đầu nghiêng về một bên. Anh cúi đầu ghé vào cần cổ của cô gái, bà vốn tưởng rằng Cố Văn Chính dẫn phụ nữ về nhà, nhưng bóng lưng đó lại quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Là con gái bà Đào Yêu Yêu.


Nhất thời, bà vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

Cố Văn Chính vừa đi khỏi, để lại Đào Yêu Yêu đừng một mình ở chỗ cũ. Trên bệ bếp là hành tỏi đã thái xong, dao kéo đặt lộn xộn ở bên cạnh, trên ngón tay của cô thậm chí vẫn còn dính vài sợi gừng.

“Con nói thật cho mẹ biết, hai đứa như vậy là thế nào?” Đào Toàn Chân nhìn chằm chằm vào mắt Đào Yêu Yêu.

Đào Yêu Yêu đón nhận cặp mắt dường như nhìn thấu được tất cả đó, cuối cùng dời ánh mắt, khẽ nói: “Mẹ, lúc nãy con nằm ở sô pha, đúng lúc gặp anh ấy về nhà, anh ấy nói là muốn ăn khuya, hỏi con dì Lâm đâu. Con nghĩ dì Lâm đã ngủ rồi, không đi làm phiền dì ấy nữa, nên đã tự giúp anh ấy nấu một bát mì, anh ấy cũng đồng ý. Tóc con để xõa xuống bất tiện, con bảo anh ấy cầm hộ dây buộc tóc trên bàn trà vào, chỉ như vậy mà thôi.”

Lông mày Đào Toàn Chân cau lại, lời nói dối đầy lỗ hổng như thế, bà không tin. Con gái bà đang nói dối bà, chuyện này trước giờ chưa từng có.

“Yêu Yêu, bất luận là có chuyện gì, con cũng có thể nói với mẹ. Con biết đó, chúng ta từ trước đến giờ chưa từng giấu giếm nhau chuyện gì.” Ngữ điệu của bà chậm lại, hi vọng con gái có thể nói ra sự thật với bà.

Đào Yêu Yêu cắn môi dưới, hồi lâu sau, khẽ lắc đầu: "Mẹ, con không lừa mẹ.”

Đào Toàn Chân đưa tay lên, xoa đầu Đào Yêu Yêu, bỗng nhiên cười: "Con gái mẹ đã lớn rồi, cũng có những chuyện phải giấu mẹ, không sao hết, sau này lúc nào con muốn nói với mẹ thì nói sau vậy.”

“Mẹ…” Trong lòng Đào Yêu Yêu vô cùng xúc động.

“Toàn Chân, sao lâu vậy vẫn chưa về phòng?”

Là giọng nói của Cố Thiên Lập, hóa ra là đợi quá lâu, không nhìn được mà đi ra ngoài tìm Đào Toàn Chân.

Nhìn thấy hai mẹ con đang ở trong bếp, ông nghi ngờ nói: “Sao lại ở cả trong bếp vậy? Có phải ai đói rồi không? Anh đi gọi dì Lâm qua làm đồ ăn khuya cho hai người.”

Đào Yêu Yêu lập tức nói: “Bác Cố, không cần đâu, là cháu muốn tự mình làm đồ ăn khuya, có điều bây giờ đột nhiên lại không muốn ăn nữa.”

“Được rồi, đừng ở mãi trong bếp nữa, Thiên Lập, chúng ta về phòng thôi, vừa nãy em muốn qua đây nói chuyện với Yêu Yêu vài câu thôi.” Đào Toàn Chân đi đến đỡ Cố Thiên Lập, kéo ông về phòng.


Cố Thiên Lập cười gật đầu, lại nhìn về phía Đào Yêu Yêu nói: “Yêu Yêu, đi nghỉ sớm đi nhé, ngủ ngon.”

Đào Yêu Yêu cũng cười: "Vâng, cháu biết rồi, bác Cố ngủ ngon, mẹ ngủ ngon.”

Đợi sau khi hai người đi khỏi, cô cất dọn dao thớt, bỏ đồ ăn đã thái sẵn vào một cái bát nhỏ, bọc màng bọc thực phẩm cẩn thận, cất vào trong tủ lạnh, sau đó rửa tay rồi mới đi ra ngoài.

Lần này, cô không ở lại phòng khách nữa, đi thẳng lên tầng hai, về phòng mình.

Về đến phòng, cô đóng cửa lại, toàn thân mới giống như mất hết sức lực, trượt xuống. Cô ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy mặt.

Lần đầu tiên từ khi sinh ra, cô nói dối mẹ, đây quả thực là một chuyện khó có thể nói ra.

Tại sao Cố Văn Chính tại sao lại đột nhiên ôm cô từ phía sau chứ? Vừa nãy, anh rõ ràng đang gặm cổ cô, hành vi mập mờ vừa thân mật vừa tình tứ lại ẩn chứa dục vọng như vậy, đây là hành động của những cặp tình nhân mới đúng.

Không giống như nụ hôn bất ngờ trên sô pha kia, đây là hành động xảy ra trong lúc tỉnh táo dưới ánh đèn sáng. Nếu như nói bóng tối mang đến cho người ta sự dũng cảm và kích kích động thì chuyện hôm nay tuyệt đối không nên phát sinh, anh có lẽ… cũng không thích cô lắm.

Ngồi trước bàn trang điểm, Đào Yêu Yêu mở đèn ở gương lên, nghiêng người nhìn cổ mình, quan sát chỗ bị anh gặm cắn.

Cho đến khi nhìn thấy một dấu vết vẫn còn ửng đỏ, cô kinh ngạc che miệng.

Đây chẳng phải là dấu hôn trong truyền thuyết sao?

Thậm chí cô đã mở điện thoại lên, tra cách tạo dấu hôn.

Thứ nhất, nguyên lý của dấu hôn cũng tương tự như giác hơi, đại khái là ép vùng da đó ở trạng thái chân không dẫn đến xung huyết, rất tốt, rất dễ hiểu.


Thứ hai, sức lực phải được kiểm soát, lực khác nhau, màu sắc đậm nhạt của vết hôn cũng khác nhau, muốn màu sắc của dấu hôn đẹp, lực độ rất quan trọng.

Đào Yêu Yêu nhìn vết hôn đỏ rực đầy ái muội trên cổ mình, rơi vào trầm tư. Xem ra, Cố Văn Chính tương đối có kinh nghiệm, lực đạo này được kiểm soát rất tốt.

Khó trách anh đột nhiên kéo dây buộc tóc của cô xuống, tháo ra để che đi dấu vết này.

Tay bất giác sờ lên dấu hôn, cô có chút ngượng ngùng, cũng có chút bất an.

Rốt cuộc, anh tại sai lại làm như vậy chứ?

Đào Yêu Yêu nghĩ thế nào cũng không hiểu. Cô không thể nằm yên, lăn qua lộn lại như lật cá rán, cuối cùng hạ quyết tâm, quyết định đi hỏi cho rõ.

Phòng của Cố Văn Chính ở ngay bên cạnh, không cần đi quá xa, tầng hai chỉ có hai người bọn họ ở.

Đào Yêu Yêu thò đầu ra giống như tên trộm, nhìn xung quanh không có ai, đèn phòng khách cũng tắt rồi, đèn hành lang tầng hai chiếu xuống hiện ra hình dáng mơ hồ.

Cô nhẹ chân nhẹ tay bước ra, đi đến trước cửa phòng của Cố Văn Chính.

Gập hai ngón tay lại, gõ nhẹ hai cáo lên cửa, lại sáp sát vào cánh cửa, nhỏ giọng gọi: "Cố Văn Chính, anh ngủ chưa?”

Bên trong không có động tĩnh gì.

Cô lại gõ nhẹ hai cái nữa, vẫn không có người đáp. Cô vốn muốn bỏ cuộc, nhưng không cam lòng, thử vặn tay nắm cửa, cửa phòng vậy mà lại mở ra.

“Sao cửa lại không…”

Không phải là cửa không khóa, là người bên trong vặn tay nắm cửa cùng lúc, một tay anh đặt trên tay nắm cửa, một tay đang cầm khăn lau tóc.

Tóc ướt lòa xòa rũ xuống, càng lộ ra sự ngang ngạnh, gương mặt anh tuấn đó có lẽ dò vừa tắm nước nóng cũng ửng đỏ, khiến bầu không khí càng thêm sinh động.

Anh vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo, chỉ kịp quấn khăn tắm ngang hông, cơ bắp săn chắc ở ngực vừa phải, cực kỳ đẹp mà không khoa trương, cơ bụng tám múi hiện lên rõ ràng, nước còn đọng lại trên tóc, thuận theo cơ ngực chảy xuống, chảy xuống dưới. Đào Yêu Yêu nhìn chằm chằm, cho đến khi không nhìn thấy nữa. Đường nhân như tuyệt đẹp hai bên làm cho cô muốn đưa tay chạm vào, vô cùng gợi cảm.


Quan trọng nhất là, Cố Văn Chính rất trắng, chỗ gần xương quai xanh dường như có một nốt ruồi son, màu đỏ và trắng tôn nhau lên. Đào Yêu Yêu chỉ cảm thấy nốt ruồi son đó dường như muốn mọc vào trong tim cô rồi.

Cố Văn Chính để mặc cho cô ngắm nhìn, độ cong nơi khóe miệng ngày càng sâu.

Anh kéo cô vào trong, sau đó đóng cửa lại, thuận tay khóa cửa.

Đào Yêu Yêu lúc này mới hoàn hồn, bất an nhìn cánh cửa, lại nhìn Cố Văn Chính, anh đã lau khô tóc, treo khăn tắm lên giá, ung dung ngồi bên giường, nhếch mày nhìn cô: "Nói đi, tìm tôi có việc gì?”

Lúc đến đây cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, vừa mở cửa đã để cô bắt gặp anh trong trạng thái không mặc đồ, đầu óc cũng đã mơ hồ loạn hết cả lên. Lúc này anh còn lười nhác ngồi bên giường, cái giường vô cùng rộng rãi kia, ga trải giường màu xám chỗ anh ngồi hơi lõm xuống.

Đào Yêu Yêu nhìn sang chỗ khác, chỉnh đốn lại suy nghĩ, mới nói: “Hôm nay anh…là có ý gì?”

Cố Văn Chính rõ ràng biết cô muốn hỏi gì, lại vẫn giả bộ không hiểu: "Ý gì là ý gì? Cô muốn hỏi chuyện gì, tốt nhất là nói rõ ràng ra.”

Nói xong, anh ngoắc ngoắc ngón tay với Đào Yêu Yêu, ý bảo cô đến đó.

Đào Yêu Yêu bất giác đi đến, cho đến khi đến trước giường, đứng nhìn anh, anh hơi ngẩng đầu lên, lúc này, cô đang ở trong tư thế từ trên cao nhìn xuống.

Vẻ ngoài của cô vốn dĩ xinh xắn, trang điểm nhẹ lên vô cùng xinh đẹp, có khuynh hướng loại hình diêm dúa, giống như vai diễn yêu nữ Lăng Thanh Phong cô đảm nhận trước đó. Tạo hình trang điểm đó giống như là được đặt làm theo yêu cầu, độ phù hợp rất cao, bức ảnh trong phim đó lột tả vô cùng tinh tế vẻ đẹp và sự quyến rũ của cô, khi cô để mặt mộc, mất đi một chút vẻ quyến rũ kiều diễm, nhưng lại tinh tế và xinh đẹp hơn.

Khung người của cô mảnh mai thon thả, vòng eo nhỏ dường như một bàn tay có thể nắm lấy, nhưng không phải là kiểu gầy trơ xương, chỗ cần có thịt thì vẫn có đủ.

Yết hầu của Cố Văn Chính khẽ động, không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt dường như có một loại cảm xúc dị thường được nhen nhóm lên. Cặp mắt thâm sâu đó ngày càng sâu thẳm, khiến người ta lún sâu vào. Anh đưa tay ra, kéo cô đến ngồi trên đùi anh, dường như anh khẽ cười, lại cúi đầu xuống, cần cổ trắng mịn đập vào mắt, anh dán môi lên mút nhẹ.

Suy nghĩ hàng vạn lần, Đào Yêu Yêu cũng không ngờ sẽ như vậy, anh vậy mà lại cắn cô tiếp!

Sau đó, giọng nói hơi khàn của anh vang lên: "Điều cô muốn hỏi là cái này đúng chứ?”

Mặc dù là câu hỏi nhưng lại mang ngữ khí khẳng định, Đào Yêu Yêu biết ngay là anh cố ý.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương