Đầu Gấu Của Lòng Em
Chương 54: 54: Bản Lĩnh Ở Hành Động


Nghe Khưu Dĩnh Ninh nói, Mộc Tịnh Kỳ bất giác mỉm cười, trong lòng cô giờ đây không còn bất kỳ nỗi nghi ngờ hay băn khoăn nào nữa, ngược lại còn vô cùng tin tưởng và có cảm giác muốn dựa dẫm.1
Ngày được Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu đưa ra khỏi ngôi nhà địa ngục, bước ra khỏi cuộc sống tăm tối, Mộc Tịnh Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy được ánh sáng hạnh phúc.

Khi Cát An xuất hiện, Mộc Tịnh Kỳ lại tự ti lui về một góc, không dám thừa nhận những hạnh phúc mình đang có, để rồi rời xa mái ấm che chở cô đến một nơi xa lạ tự mình gồng gánh.

Cứ tưởng đơn độc phải một mình chống chọi tất cả, Khưu Dĩnh Ninh lại chấp nhận từ bỏ những thứ tốt đẹp anh đang có để bước vào cuộc sống của cô, cho cô thấy ánh mặt trời anh mang tới chưa bao giờ tắt.

Rồi một lần nữa, cũng chính vì không buông bỏ được suy nghĩ mình là người đến sau và là người thứ ba xen vào mối quan hệ giữa Khưu Dĩnh Ninh và Cát An, Mộc Tịnh Kỳ lại nản chí muốn lùi bước.

Và cuối cùng, Khưu Dĩnh Ninh vẫn kiên định ở bên cạnh Mộc Tịnh Kỳ, chỉ cần cô lùi một bước, anh liền tiến đến hai bước, kể cả khi cô có ý định từ bỏ, anh vẫn chưa từng cho cô cơ hội để thực hiện.

Hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên mặt Mộc Tịnh Kỳ, cô đã từng nghĩ bản thân mình rất mạnh mẽ, có thể tự chống đỡ mọi thứ, kể cả việc chấp nhận mình là người thua cuộc trong chuyện tình cảm.

Nhưng cô thật lòng thích Khưu Dĩnh Ninh, cô thật sự xem cha mẹ Khưu và anh là gia đình của mình.


Nhớ đến chuyện đêm qua, Mộc Tịnh Kỳ đã tự hỏi nếu như Cát An cùng ai đó vượt quá giới hạn, mà người đó lại là Khưu Dĩnh Ninh, vậy cô có bao nhiêu dũng khí để thừa nhận hiện thực?
Cô căn bản không thể...!
Kiếp này Mộc Tịnh Kỳ sinh ra đã là một sai lầm, là một gánh nặng, nếu mang thêm tiếng xấu là kẻ ích kỷ, là kẻ thứ ba,...!cũng không thành vấn đề.

Ít ra, cô có thể sống thật với nỗi lòng của chính mình, sống với tình yêu và gia đình đang thuộc về mình.

Cô không muốn khi cuộc đời này kết thúc, ngay cả mùi vị của hạnh phúc và yêu thương cũng không được nếm trải.

Suy nghĩ thông suốt, Mộc Tịnh Kỳ tự xóa đi những cảm xúc tiêu cực trong mình, cô không chút chần chừ cúi đầu đặt lên môi Khưu Dĩnh Ninh một nụ hôn.

Trước hành động bất ngờ của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh kinh ngạc đến ngớ người, hai khóe môi tựa như bị một lực vô hình kéo lên cao, anh ngây ngốc hỏi: “Em làm gì đấy?”
Vẻ mặt Mộc Tịnh Kỳ vẫn điềm nhiên, nhẹ nhàng đáp: “Em không thể mang tiếng nhưng không có miếng.”
Chớp mắt, Khưu Dĩnh Ninh ngồi bật dậy đối diện Mộc Tịnh Kỳ, biểu cảm anh lộ rõ dù kiềm nén vẫn không giấu được sự phấn khích hiện hữu.

Mộc Tịnh Kỳ còn chưa ý thức được chuyện gì thì anh đã vươn hai tay ra, nắm lấy hai bàn tay cô một cách trân trọng.

Vừa thấy nụ cười thẹn thùng trên môi Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ lập tức ngửi được mùi không lành.

Đầu anh hơi cúi, giọng nói thỏ thẻ lại chứa đầy ý cười: “Chỉ cần em muốn, bất cứ khi nào anh cũng đã chuẩn bị tinh thần xong.”1
Cổ họng Mộc Tịnh Kỳ như bị gì đó vướng lại, nghẹn đến không nói nên lời.

Người con trai cách đây chỉ vài tiếng, trong lúc say còn ý thức được bản thân chưa chuẩn bị xong, lừa được cô vào bẫy liền lật mặt một trăm tám mươi độ không kịp trở tay.1
Mỗi một giây trôi qua, trong lòng Khưu Dĩnh Ninh dần nóng như lửa đốt, nhưng Mộc Tịnh Kỳ vẫn bình thản không có động thái nào khác.

Không có sự đồng ý của cô, anh không dám “tấn công”, sợ rằng cô sẽ không thoải mái và bài xích, vậy nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.


Do mải mê nghĩ ngợi nên Mộc Tịnh Kỳ không để ý đến biểu tình hồi hộp của Khưu Dĩnh Ninh, khi cô hạ tầm mắt mới phát hiện bàn tay anh đang run lên.

Mộc Tịnh Kỳ không nhịn được bật cười, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Khưu Dĩnh Ninh.

Thông qua cách anh nhìn mình, cô cảm nhận được sự dịu dàng chân tình, có sự vững chắc kiên định, có cả sự căng thẳng bất an.

Cả hai đã ở bên nhau khi còn là những cô cậu học sinh thuần khiết, dù không ai biết trước được sẽ có thể kéo dài đến bao lâu, đoạn đường tương lai đó có bao nhiêu chông gai thử thách, nhưng Mộc Tịnh Kỳ không sợ nữa.

Kể cả khi sau này không còn có thể đi cùng nhau trên một con đường, Mộc Tịnh Kỳ cũng sẽ không tiếc nuối hay hối hận ở thực tại.

Vì thanh xuân rực rỡ của Mộc Tịnh Kỳ là nhờ Khưu Dĩnh Ninh mang đến, hạnh phúc mà cô đang có cũng là nhờ anh và cha mẹ Khưu dành cho cô.

Đã tự thừa nhận mình là kẻ xấu, Mộc Tịnh Kỳ sẽ không nhường những điều tốt đẹp mình đang có cho người khác, trừ khi những điều tốt đẹp ấy tự động muốn rời khỏi cô.

Mộc Tịnh Kỳ khẽ nhướng người dậy, chồm tới nghiêng đầu hôn lên môi Khưu Dĩnh Ninh.

Được “bật đèn xanh”, Khưu Dĩnh Ninh không ngần ngại nữa, trực tiếp vòng tay ôm lấy thắt lưng cô, đáp lại nụ hôn một cách tự nhiên.


Thời gian nhích từng chút một, bầu không khí trong phòng nóng dần lên, mang theo mùi vị mê hoặc tâm trí con người.

Khưu Dĩnh Ninh từ ngày quyết định nghiêm túc ở bên Mộc Tịnh Kỳ, anh đã tự hứa sẽ cho cô những gì tốt nhất mà anh có.

Có điều, đã là người đương nhiên khó tránh thiếu sót, Khưu Dĩnh Ninh cũng không ngoại lệ.

Lúc “khai trận”, Mộc Tịnh Kỳ ngỡ ngàng thốt lên: “Khưu Dĩnh Ninh, hóa ra anh có toan tính từ trước? “Cái đó” cũng đã chuẩn bị sẵn?”
Giọng nói điềm nhiên của Khưu Dĩnh Ninh vang rõ: “Cha nói con trai lớn rồi phải phòng hờ để bảo vệ bản thân.”
Mộc Tịnh Kỳ: “...”
Lát sau, tiếng nói nghẹn ngào như muốn khóc pha thêm sự bất lực của Mộc Tịnh Kỳ lại phát ra: “Khưu Dĩnh Ninh, anh “vào” sai chỗ rồi!”1
Khưu Dĩnh Ninh vô tội đáp: “Sống trên đời ai cũng mắc phải sai lầm nhầm đường lỡ bước.

Cho anh một cơ hội nữa, lần này nhất định đúng chỗ.”
Mộc Tịnh Kỳ: “...”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương