Đầu Gấu Của Lòng Em
Chương 20: 20: Người Lạ Từng Thân


Lần đầu tiên sau gần nửa năm gặp lại, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đều nhận ra sự thay đổi rất lớn ở đối phương, dễ thấy nhất chính là vẻ bề ngoài.

Nếu Khưu Dĩnh Ninh ngày càng điển trai, từ tóc tai đến phong cách ăn mặc đều toát lên khí chất thư sinh chững chạc, thì Mộc Tịnh Kỳ lại càng ra dáng một thiếu nữ nữ tính.

Suốt thời gian qua, cả hai chỉ âm thầm theo dõi đối phương ở trên mạng xã hội, đôi khi muốn nhấn like hay bình luận bài đăng của người còn lại đều không đủ dũng khí.

Ngày trước, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ từng có quãng thời gian thân thiết như hình như bóng, để rồi khi dần trưởng thành, cả hai giờ đây giống như hai kẻ xa lạ.

Đồng loạt ngẩng người nhìn đối phương một lúc lâu, Khưu Dĩnh Ninh lại là người có phản ứng trước.

Anh lạnh lùng quay đi vào cổng chung cư, tuyệt nhiên không có ý muốn chủ động làm hòa mối quan hệ hay giúp cô mang hành lý lên nhà.

Sau khi Khưu Dĩnh Ninh bỏ đi, Mộc Tịnh Kỳ đưa mắt dõi theo bóng lưng anh, vô thức cong môi cười nhạt tự khinh thường nội tâm của chính mình.

Cô vén gọn mái tóc ra sau hai bên tai, một tay kéo hành lý, tay còn lại bận rộn xách túi lớn túi nhỏ.


Khưu Dĩnh Ninh đi thẳng lên lầu, vừa vào nhà đã thông báo với cha mẹ Khưu đang lau đồ đạc ở phòng khách: “Kỳ về.”
Cha mẹ Khưu chỉ mới vừa ngẩng đầu thì Khưu Dĩnh Ninh đã vào phòng đóng cửa, ông bà khó hiểu nhìn nhau nhưng cũng rất nhanh bỏ đồ đạc xuống, nhanh chóng ra ngoài đón Mộc Tịnh Kỳ.

Bên trong phòng, Khưu Dĩnh Ninh bối rối đến tay chân luống cuống, giữa lúc cảm xúc hỗn loạn, anh nhìn ngó khắp phòng một lượt, sau đó lại hất tung mọi thứ đang ngăn nắp trở nên bày bừa, còn gom cả quần áo sạch trong tủ ra vứt khắp nơi.1
Bên ngoài, Mộc Tịnh Kỳ mới đến chân cầu thang thì cha mẹ Khưu đã chạy từ trên xuống, tay bắt mặt mừng đón cô trở về nhà.

Cha Khưu giúp Mộc Tịnh Kỳ xách hành lý, mẹ Khưu giúp cô cầm bớt những túi lỉnh kỉnh trên tay.

Tuy có hơi bất ngờ nhưng Mộc Tịnh Kỳ lại nhận ra một chuyện, Khưu Dĩnh Ninh dù giận nhưng vẫn còn để cô trong mắt, không phũ phàng đến mức xem cô như người vô hình khi chịu chủ động nói cho cha mẹ Khưu biết cô đã về.

Vào tới nhà, mẹ Khưu đã vui đến cười không khép miệng, mấy lần muốn đi thăm cô nhưng đều bị Khưu Dĩnh Ninh phản đối.

Nhưng con bà đẻ ra, bà chắc chắn hiểu được anh đang nghĩ gì.

Khưu Dĩnh Ninh muốn Mộc Tịnh Kỳ một mình ở ngoài, vừa cô đơn vừa khổ sở sẽ có lúc không chịu được mà tìm về.

Ấy vậy mà gần nửa năm trôi qua, Mộc Tịnh Kỳ lại trở về với dáng vẻ vô cùng tốt, trái ngược với những gì cả nhà lo nghĩ.

“Sao con nói mai mới về, hôm nay về còn không gọi cho cha mẹ ra đón.”
Mộc Tịnh Kỳ mỉm cười ôm vai mẹ Khưu, phong thái điềm tĩnh đáp: “Con tự về được mà, cha mẹ ra đón lại thêm vất vả.”
“Con bé này...” Mẹ Khưu muốn trách Mộc Tịnh Kỳ khách sáo, nhưng nghĩ rồi lại thôi, càng nói những lời xa cách chỉ càng khiến mối quan hệ thêm xa vời.

Lần này Mộc Tịnh Kỳ về nhà ăn Tết còn mua rất nhiều đặc sản ở thành phố cô theo học về, những món này đều do Diêu Diêu giới thiệu, thậm chí đa số cô chưa từng nếm thử qua mùi vị.

Cất đồ ăn vào tủ trong bếp xong, Mộc Tịnh Kỳ mới kéo hành lý về phòng.

Ngay khi vừa mở cửa, đập vào mắt cô là căn phòng bừa bộn, từ trên bàn xuống dưới sàn đều là đồ của Khưu Dĩnh Ninh vứt.

Ngày trước là phòng chung, Khưu Dĩnh Ninh ít nhiều cũng giữ ngăn nắp, nếu có bày bừa cũng là trên bàn học nhưng sẽ có Mộc Tịnh Kỳ dọn dẹp, còn bây giờ...!
Mộc Tịnh Kỳ bất giác bật cười bất lực, cô kéo hành lý vào phòng, cùng lúc Khưu Dĩnh Ninh vừa tắm xong từ trong bước ra.


Lần nữa chạm mặt nhau ở khoảng cách gần, Khưu Dĩnh Ninh hờ hững lướt qua, bước đến bàn học ném chiếc áo trên ghế xuống sàn để trống chỗ ngồi lên, mở máy chơi game.

Vốn đã quen với sự xa lạ này, Mộc Tịnh Kỳ cũng không quá đặt nặng vấn đề, cô đặt hành lý gọn về một góc, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc nằm rải rác trên sàn.

Khi trên tay đã ôm một mớ quần áo “bẩn” của Khưu Dĩnh Ninh, lúc cô cúi người ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nước xả vải.

Ấn đường Mộc Tịnh Kỳ hơi nhíu lại hoài nghi, cô tùy ý cầm lấy một chiếc áo của Khưu Dĩnh Ninh trên tay mình đưa lên mũi ngửi, rõ ràng là đồ mới giặt, một chút mùi mồ hôi cũng không ngửi thấy.

Cô xoay đầu nhìn về phía Khưu Dĩnh Ninh, dù tốc độ của anh nhanh như thế nào cô cũng đã bắt gặp anh xoay đầu nhìn lén mình.

Đầu giờ chiều, Mộc Tịnh Kỳ theo cha mẹ Khưu đi chợ mua sắm đồ Tết.

Mộc Tịnh Kỳ ra ngoài không lâu, Khưu Dĩnh Ninh đang chơi game bị tiếng chuông điện thoại thu hút, kiểm tra không phải là điện thoại mình, anh liền trèo lên giường của cô ngó nghiêng, quả nhiên phát hiện cô để quên điện thoại ở nhà.

Khưu Dĩnh Ninh vừa bắt máy, bên kia đã truyền đến giọng nói của một cô gái: “Kỳ Kỳ, cậu về tới nhà chưa?”
Anh thản nhiên trả lời: “Cô ấy ra ngoài rồi.”
Đầu dây bên kia Diêu Diêu im lặng một hồi, lên tiếng hỏi vẫn còn mang theo chất giọng hoang mang: “Anh là...”
“Bạn trai cô ấy.”1
Khưu Dĩnh Ninh vừa dứt lời, Diêu Diêu bên kia truyền tới giọng hốt hoảng: “Cậu...!cậu là Khưu Dĩnh Ninh? Không đúng! Chẳng phải Tịnh Kỳ nói cậu có bạn gái là thanh mai trúc mã gì đó sao?”
“Cái gì? Cô ấy nói?” Khưu Dĩnh Ninh ngạc nhiên hỏi ngược lại.


“Đúng vậy!” Diêu Diêu kích động lên giọng: “Có mấy lần tôi còn thấy cậu chụp hình đi ăn riêng với bạn gái cậu, tài khoản cô ta là Cát An đó, đừng tưởng tôi không biết.

Cậu còn dám tự nhận là bạn trai Tịnh Kỳ, định bắt cá hai tay lừa Tịnh Kỳ à? Đồ xấu xa, đê tiện, tôi cảnh cáo cậu, cậu dám lợi dụng tình cảm của Tịnh Kỳ, tôi nhất định bay đến đập cậu một trận!”1
Khưu Dĩnh Ninh không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.

Cuộc gọi kết thúc màn hình chính điện thoại không khóa hiện lên, anh ngẩn người nhìn hình nền chụp Mộc Tịnh Kỳ, anh và cha mẹ Khưu.

Rõ ràng cả hai vẫn luôn nghĩ về gia đình, nghĩ về đối phương, nhưng sau cùng lại bị những hiểu lầm và cảm xúc ích kỷ của bản thân phá hoại những điều tốt đẹp ban đầu.

Những gì Khưu Dĩnh Ninh từng nghĩ đến quả không sai, Mộc Tịnh Kỳ vì sự xuất hiện của Cát An, vì việc anh từng vì Cát An mà lớn tiếng với cô khiến cô hiểu lầm và chọn cách rời xa anh.

Nghĩ đến ấm ức Mộc Tịnh Kỳ phải chịu đựng suốt thời gian qua, trái tim Khưu Dĩnh Ninh co thắt đến không thở nổi.

Anh vẫn luôn cho rằng những gì mình làm là tốt cho cô, là nghĩ cho cô, nhưng sau cùng chính anh mới là người làm tổn thương cô..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương