Đậu Đỏ Tương Tư
-
Phần 4
Dường như Tương Tư biết tâm tư của tôi, nàng chỉ khẽ cười cũng không đòi tôi dạy nàng thi từ nữa.
Đảo tay mài mực, tay áo hồng đượm hương.
Mỗi đêm bên ánh đèn dầu lập lòe, tôi vỗ về gương mặt mệt mỏi say ngủ của nàng, trong lòng biết bao yêu thương. Để nàng không giật mình thức giấc, tôi phải khoác thêm cho nàng một lớp áo.
Vậy mà sáng sớm hôm sau, đã không thấy bóng dáng nàng đâu, chỉ có một hạt đậu đỏ và chiếc áo đêm qua đặt bên án thư.
Có một ngày, nàng mang một hộp gấm tặng cho tôi, đượm mùi xạ hương thật nồng.
Nàng nói, chờ khi đậu đỏ đầy trong hộp, cũng coi như nàng đã đợi được rồi.
Tương Tư, ta sẽ sắp đậu đỏ đầy hộp gấm. Tương Tư, ta muốn lấy nàng.
Đây dường như là hẹn ước mấy đời của chúng tôi…
Tương Tư
Tôi đợi đã bao lâu, mới chờ được câu nói kia.
Tôi tìm đã bao lâu, mới tìm được chàng.
Là tiên tử trông coi “Tương Tư Ti”, tôi vốn không cần lo lắng chuyện thế gian. Nhưng, mỗi lần nhìn thấy vết răng bên mé trong cánh tay ấy, trong lòng chợt thấy quyến luyến…
Một nam tử, từng nói chàng muốn lấy tôi…
“Tương Tư.” - Nguyệt Lão gia gia đến bên cạnh tôi, chỉ vào chỉ hồng nhân duyên buộc đầy trên tường: “Chuyện tương tư thế gian, đều do ngươi trông coi. Nhớ không được có lòng luyến ái, kẻo lỡ làng việc trọng đại.”
“Nhưng mà! Gia gia! Nam Thân, chàng…” - Tôi nắm tay lão khẩn cầu: “Con không thể gặp chàng một lần sao?”
“Không được. Ta tuyệt đối không cho phép.”
“Gia gia…”
“Tương Tư, chớ trách gia gia vô tình. Đoạn nghiệt duyên này nhất định phải kết thúc ở kiếp này, bằng không, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.” - Nguyệt Lão gia gia thu Nguyệt kính cất vào trong ngực: “Ta biết ngươi lại dùng gương này tìm hắn. Quên hắn đi, nhất định phải thế.”
“Chẳng lẽ con với chàng từng có duyên phận mấy kiếp sao?” Nhưng tại sao… Tôi chỉ nhớ nhớ được chuyện về chàng một kiếp… ký ức mấy trăm năm của tôi đã sống lại tất cả, nhưng chỉ mỗi kí ức của chàng lại đâu mất.
“Đây là nghiệt duyên, ngươi đừng suy nghĩ nữa.” - Nguyệt Lão gia gia thở dài rồi biến mất.
Không có Nguyệt kính, tôi không còn cách nào thấy được chuyện thế gian.
“Phong Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội tìm một người không?” - Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nhờ tiên tử trông coi “Phong Nguyệt Ti” giúp đỡ. Nhưng vị tiên tử này lại rất xem thường tôi.
Nhưng, đã không còn cách nào khác, những tiên tử khác nhất định sẽ khuyên tôi từ bỏ chứ không chịu giúp tôi.
Phong Nguyệt thì khác, nàng sẽ trao đổi với tôi.
“Thì ra Tương Tư kiêu ngạo cũng đi cầu xin ta?” - Phong Nguyệt nằm trên tháp nở nụ cười lẳng lơ: “Không phải Nguyệt kính của ngươi có thể biết rõ tất cả mọi chuyện thế gian sao?”
“Nguyệt kính của muội đã bị Nguyệt Lão gia gia thu giữ…” - Tôi đứng bên cạnh nàng trong hương hoa nồng đậm nhưng cũng không nhíu mày.
“Ngươi động lòng phàm.” - Phong Nguyệt đa nghi hỏi.
Tôi cúi đầu nói: “Nếu tỷ có thể giúp muội tìm được Nam Thân, muội nhất định sẽ đồng ý tất cả với tỷ.”
“Tất cả? Không, Tương Tư.” - Phong Nguyệt đứng lên, kề đến gần tai tôi khẽ nói: “Ta chỉ cần một sợi tơ hồng…ha ha, ha ha ha…”
“Tơ hồng? Nhưng việc đó liên quan đến nam nữ trên thế gian…”
“Nam Thân chắc chắn phải đáng giá hơn một sợi tơ chứ?” - Phong Nguyệt cười – dùng ngón tay xinh đẹp đặt lên môi tôi: “Đối với ngươi, trộm một dây tơ hồng cũng chỉ là một việc cỏn con.”
“… Được.”
Tôi có được tin tức của Nam Thân như mong muốn.
Khi giao tơ hồng cho Phong Nguyệt, nàng ta nở nụ cười không mang ý tốt đẹp, nhưng trong lúc hoang mang vì mình vừa ăn trộm nên tôi không phát hiện ra.
Nên, Nam Thân, thiếp lại có thể xuống trần gian tìm chàng, thực hiện lời hứa của chàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook