Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
44: Câu Chuyện Thảm Sầu


Ngô Tân Vinh bước vào, nhìn thấy ông Nam Cung đang trầm ngâm uống trà, ánh mắt lo lắng nhìn lên phía cầu thang.
“ Bác, cháu mới tới.

Cô ấy sao rồi ạ? ”
Ông Nam Cung đặt tách trà xuống, nhìn Ngô Tân Vinh trả lời, giọng nói đầy sự buồn bã:
“ Đang được bác sĩ truyền dịch trên phòng.


“ Quá nhiều cú sốc dồn dập kéo đến, cô ấy chỉ nhất thời hoảng loạn, chưa chấp nhận được sự thật.

Một thời gian nữa sẽ ổn định, bình thường trở lại, bác đừng quá lo lắng.


Giọng của Ngô Tân Vinh trầm xuống, nhớ lại tối qua, quả là một đêm khủng khiếp với Đặng Song Nhi.
Đôi mắt của ông Nam Cung đỏ dần lên.

Mơ màng nhớ lại những khoảnh khắc nồng ấm, vui vẻ, bình dị, hạnh phúc cùng với Uông Hiểu, mẹ ruột của Đặng Song Nhi.

Nhớ ngược trở về năm ông 20 tuổi, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, gia nhập vào giới ngầm nhằm mục đích muốn thay đổi cuộc đời, nhưng chính bước ngoặt đó là điều mà ông hối hận.
Phải, ông rất thành công, được lão đại là ông ngoại của Nam Cung Nhật Đăng chú ý và kể cả bà Kim, mẹ của Nhật Đăng cũng đem lòng yêu.
5 năm sau, ông cảm thấy mình đã đủ khả năng và bản lĩnh nên mới thành lập cho mình một bang riêng, là Nam Bang của bây giờ và được ông ngoại của Nhật Đăng giúp đỡ rất nhiều.
Thêm 2 năm nữa Nam Bang của ông dần dần được khẳng định, có một vị trí nhất định.

Lúc này ông ngoại của Nam Cung Nhật Đăng lại muốn ông kết hôn với bà Kim và ông đã thẳng thừng từ chối, lý do ông không yêu bà Kim.
Nhưng sau đó bà Kim đã gài bẫy ông lên giường.

Ông là đàn ông, có làm có chịu, lại thêm Kim gia có ơn, ông không thể không kết hôn.
Cuộc hôn nhân không tình yêu kéo dài được sáu năm, ngày ngày cãi vã đã khiến ông bắt đầu cảm thấy chán nãn, mệt mỏi, luôn muốn thoát ra mặc dù đã có con chung là Nam Cung Nhật Đăng, nhưng bà Kim tuyệt đối không đồng ý.
Và sau đó, ông lại đem lòng yêu thích một cô gái 24 tuổi, tên là Uông Hiểu, ở một vùng quê nghèo tại thành phố S, nơi ông cảm thấy thật bình yên.
Đặng Song Nhi thừa hưởng hết tính cách và nét đẹp dịu dàng đằm thắm của bà Uông Hiểu.

Bà khiến lòng ông xao xuyến, bồi hồi, nhớ nhung da diết.

Lúc đó ông thường xuyên viện lý do công việc để xa nhà, cho bà Kim không nghi ngờ để sang thành phố S gặp bà.
Hơn một năm sau đó bà Uông đã đổ gục trước tình cảm chân thành của ông, và cũng trong thời gian đó mẹ của bà cũng mất, bà trở nên bơ vơ cũng may có ông bên cạnh an ui, chăm sóc.

Bà hoàn toàn không biết ông đã có gia đình, càng không biết mình là người thứ ba.
Lúc này, ông Nam Cung kiên quyết muốn ly hôn với bà Kim, nhưng bà ta không đồng ý và ba mẹ ông cũng không đồng ý cho ly hôn.
Kéo dài thêm vài tháng nữa, bà Uông phát hiện mình đã mang thai hơn một tháng với ông.

Đang vui mừng định sau khi ông đến thăm sẽ nói với ông thì bà Kim và mẹ ông đã đến tận nhà.
Khi biết sự thật ông đã có vợ con, bà sốc đến mức không còn khóc được, tay chân rụng rời, cơ thể mềm nhũn.

Lúc đó bà đã hứa rằng sẽ bỏ đi thật xa, không để ông Nam Cung tìm gặp, và tuyệt đối không qua lại với ông.
Rời bỏ vùng quê lên thành thị bắt đầu cuộc sống mới.

Dù sự thật ngang trái nhưng chưa bao giờ trong đầu bà có ý định sẽ phá bỏ cái thai, bỏ đi giọt máu của ông.


Vài ngày sau đó ông Nam Cung lại bay sang thăm bà, nhưng kết quả bà đã bỏ đi, để lại cho ông một tờ giấy tạm biệt.

Bà viết rằng mình đã biết hết sự thật, xin ông đừng tìm bà, đừng biến bà thành một người phụ nữ xấu xa không biết xấu hổ.

Và đặc biệt, bà không nhắc gì về đứa bé trong bụng của mình, như nó hoàn toàn không tồn tại.
Ông Nam Cung trở về như núi lửa phun trào, hăm dọa bà Kim và không về nhà mấy tháng liền để tìm bà Uông, nhưng lại chẳng có một tin tức gì do Kim gia quá lớn mạnh.
Đứa bé dần dần lớn lên trong bụng, niềm vui và hạnh phúc, tâm tư và tình cảm của bà đặt hết vào đứa bé này.

Lúc đi bà mang theo số tiền mà ông Nam Cung lúc trước cho bà, vì bà biết nếu không có tiền cuộc sống của hai mẹ con sau này sẽ rất khó khăn.
Quá trình mang thai một mình, sinh con cũng một mình, nhưng lòng bà lại ngập tràn hạnh phúc khi chào đón một cô công chúa nhỏ.
Đến đây mới là một bi kịch thảm sầu, bà Kim vô tình phát hiện hai mẹ con của bà.
Vừa ghen, vừa tức, vừa hận.

Bà Kim đã về nói với ba mẹ mình và cách họ giải quyết để giữ lại chồng cho con gái, ba cho cháu ngoại đó chính là giết chết hai mẹ con của bà Uông Hiểu.
Sinh con được mười ngày, nhưng bà Uông đã ẩm con chạy trốn khắp nơi.

Trong bước đường cùng, biết mình chắc chắn không thoát khỏi cái chết, bà đã để lại đứa bé trước cửa nhà của một người và một mình bỏ đi càng xa càng tốt để đánh lạc hướng đám người của bà Kim.
Bà không chết vì bị giết, trước khi đám người của bà Kim nổ súng, bà đã gieo mình xuống biển.

Vì có như thế bà mới có vài phần trăm nhỏ nhoi hy vọng sống sót để về gặp lại con, nhưng 20 năm trôi qua, chẳng có một tin tức nào về bà.
Sau khi bà Uông gieo mình xuống biển, bà Kim về nhà lại bị ám ảnh đến mất ăn mất ngủ.


Hằng đêm chỉ vừa mới chợp mắt bà ta đã mơ thấy bà về đòi mạng, vang vọng bên tai tiếng khóc thê lương của một người mẹ không nở xa con.
Sau hai năm, thần trí của bà Kim trở nên điên loạn, ăn nói lung tung như một đứa trẻ mặc dù đã chạy chữa khắp nơi nhưng tìm hình chẳng có chút tiến triễn.
Ông Nam Cung thì vẫn vậy, cho người tìm kiếm bà Uông, nhưng vẫn chăm sóc cho bà Kim đúng nghĩa vợ chồng.
10 năm sau đó, ở giây phút sắp sửa ra đi, trước khi trút hơi thở cuối cùng bà Kim đã tỉnh táo thần trí được một chút, bà ta đã xin lỗi và thành thật nói ra tất cả với ông Nam Cung.
Nói rằng ngoài Nam Cung Nhật Đăng ông còn có một đứa con với bà Uông Hiểu, nhưng không biết đứa bé còn sống hay đã chết, càng không biết nó là trai hay gái và đang ở đâu, đoán rằng ở thành phố S.
8 năm qua ông Nam Cung như mò kim dưới đáy biển.

Ông lục tung cả thành phố S, chùa, cô nhi viện...!nhưng chẳng có một thông tin gì dù là nhỏ nhất.
Mỗi tháng, đặc biệt là ngày bà Uông gieo mình xuống biển, ông đều sang thành phố S và đến nơi đó.

Nơi mà bà đã từ giã cuộc đời và một đứa con thơ, bầu ngực căng sữa nhưng con bà đang khát sữa mẹ.
Mỗi lần ông đều ở rất lâu, bình minh đến hoàng hôn qua đi ông mới trở về.

Những lần như thế, ông đều cầu xin bà rằng hãy chỉ đường cho ông tìm con, bù đắp cho con.
Nhưng chắc có lẽ bà còn giận ông, giận ông nhiều lắm nên sau tám năm tìm kiếm mới cho ông gặp lại con.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương