Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
-
25: Không Cho Phép Ai Tổn Hại Đến Người Anh Yêu
Đặng Song Nhi bị trói vào một cây cột bằng bê tông vô cùng chắc chắn.
Hiện tại cô vẫn chưa tỉnh lại được do thuốc mê quá mạnh, làm cô ngủ tận mấy giờ đồng hồ liền, hoàn toàn không có một cảm giác.
“ Xong rồi.
”
Một tên phủi phủi tay, cầm lấy đèn pin đứng dậy, một tên còn lại lục lội trong balo của Song Nhi tìm kiếm tiền và những vật dụng có giá trị.
“ Ê, có lấy trang sức trên người của cô ta không? ”
“ Ngu, lấy đi còn hỏi! ”
Tên kia quát lên, đánh vào đầu hắn ta.
Hắn ta ngồi xuống, nhẫn tâm giật đứt sợi dây chuyền, tháo luôn chiếc nhẫn kim cương, bông tai, nhẫn cưới và cả đồng hồ trên tay của Đặng Song Nhi.
“ Đã thông báo cho Lưu thiếu chưa? ”
“ Rồi, đoạn đường vào đây đã gọi.
”
Hắn ta vừa nói vừa nhìn vào những vật trên tay mình, hai mắt sáng ngời.
Bao nhiêu đây, đủ cả hai sống vui vẻ, sung túc một thời gian!
Cầm đèn pin rọi thẳng vào mặt của Đặng Song Nhi.
Khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, một vẻ đẹp thanh thuần, tinh khiết làm lòng hắn ta rạo rực muốn đè dưới thân phóng túng.
“ Này, Bạch Vĩnh! Cô ta xinh đẹp quá, hay là...!”
Tên kia cũng nhìn Song Nhi, liếm môi thèm thuồng một cái, ánh mắt phủ đầy ham muốn, nhưng đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, khuôn mặt liền biến sắc.
“ Đã trói cô ta rồi, chẳng lẽ cởi ra.
Quan trọng là chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, khi nãy cậu không nhìn thấy có rất nhiều xe đuổi theo chúng ta sao? ”
“ Chỉ một chút thôi, đẹp thế này không chơi thì tiếc lắm.! ”
Hắn ta chạm nhẹ lên mặt của Đặng Song Nhi, sau đó vuốt dọc theo đường sóng mũi, chạm vào đôi môi mềm mại.
Hắn ta thèm khát nuốt một ngụm nước bọt, nhìn lên tên kia với ánh mắt khẩn thiết.
Cả người của tên kia cũng đang dần nóng lên, bàn tay đột ngột ngứa ngáy muốn đụng chạm cơ thể của Song Nhi.
Rất nhanh, cả hai người bọn họ đã thống nhất và quyết định ở lại ‘ vui vẻ ’.
Gấp gáp cởi dây trói ngang bụng của Đặng Song Nhi, nụ cười biến thái vang vọng khắp căn nhà hoang.
Cô ngã xuống nền, chân mày đột nhiên nhăn nhăn nhíu nhíu, cô đã dần dần có ý thức trở lại.
Đôi mắt nặng nề mở ra, trước mắt của Đặng Song Nhi là hai tên bắt cô khi chiều.
Song Nhi sợ sệt, yếu ớt cầu xin:
“ Các anh thả tôi ra, muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho các anh.
”
“ Thả em ra, cho em báo cảnh sát bắt tôi ư? ”
“ Không, không, tôi không báo cảnh sát đâu.
Làm ơn, tha cho tôi đi! ”
Đặng Song Nhi bật khóc, lúc này cô thật sự rất sợ, chuyện này quá sức tưởng tượng của cô.
Người hiện tại duy nhất xuất hiện trong đầu chỉ có anh, Vũ Dịch Đức!
Nhưng...!anh đâu rồi?
“ Làm ơn...!tha cho tôi đi...! ”
Hai tên đó bật cười đê tiện, nhìn ngắm thân hình hoàn hảo của Đặng Song Nhi, từ chân lên ngực và từ ngực xuống chân.
Cả hai ngồi xuống, Song Nhi nhúc nhích vùng vẫy muốn lùi ra xa hai tên đó nhưng hoàn toàn không thể.
Hai chân và hai tay của cô đều bị trói chặt.
“ Cứu tôi...cứu tôi...Dịch Đức, cứu em! Huhu...”
Một tên chụp lấy đôi chân của cô, vuốt ve, lên tiếng nói:
“ Ngoan ngoãn phục vụ hai anh cho tốt, biết đâu hai anh sẽ thưởng thêm! ”
“ Trước khi chết còn được sung sướng, quá tốt với em rồi còn gì.
” Tên kia nói.
“ Không...!không, tha cho tôi! Xin hãy tha cho tôi! ”
Đặng Song Nhi lắc đầu nguây nguẩy, nước mắt giàn giụa rơi xuống, vũng vẫy cơ thể không muốn hai tên đó đụng chạm.
Xoẹt...
Chiếc áo sơ mi của Song Nhi bị một tên nắm xé bung nút, cô hét lên, cố lật người nằm sấp che đập.
“ Cứu tôi, cứu tôi...! Có ai không? Làm ơn cứu tôi với!” Cô hét lên.
“ La lên đi, hét lên đi.
Xem có ai đến cứu em không...Haha...”
•Đoàng...!Đoàng...
“ Tao không biết có ai đến cứu cô ấy hay không, nhưng tao chắc chắn sẽ chẳng có ai cứu được mày! ”
Âm thanh giọng nói và tiếng súng làm rúng động căn nhà hoang và cả hai tên đó.
Theo quán tính, cả hai đều quay người về sau xem là ai.
Một nam nhân cao ráo, cả người phủ đầy sát khí đang cầm súng đi vào, phía sau còn có hai thuộc hạ.
Hai tên đó sợ hãi buông Đặng Song Nhi ra, đứng dậy, lùi về sau.
Dưới ánh đèn pin, cả hai nhận rõ người đàn ông đáng sợ này là ai.
“ Ngô tiên sinh...tha...!tha cho tôi.
Tôi chỉ làm theo nhiệm vụ thôi! ”
Hai tên đó quỳ xuống, cúi gập đầu xin tha trước Ngô Tân Vinh.
Ngô Tân Vinh đằng đằng sát khí tiến tới, đôi mắt đỏ trạch hiện lên tia máu vô cùng hung tợn, nắm lấy tóc của tên kia giật ngược ra sau, chỉa súng vào đầu nghiến ra từng chữ:
“ Tha cho tụi bây ư? Khi nãy cô ấy cầu xin tụi bây thế nào? Tụi bây có tha không? Hửm? ”
Nếu không phải anh ngày ngày theo phía sau bảo vệ Đặng Song Nhi, anh cũng chẳng biết hôm nay cô gặp nguy hiểm như vậy.
Từ lúc cô bước lên xe anh đã nghi ngờ, quả nhiên không sai, vậy mà còn dám cản đường anh tới đây.
Để đến được căn nhà hoang này, anh và cả bang Nam Long đã lục tung khắp nơi đây, từng bụi rậm từng nhà hoang, chia nhau đi tìm bằng được Đặng Song Nhi vì bị mất dấu.
Căn nhà hoang này nằm rất sâu, rất sâu trong rừng, xe ô tô chỉ vào được một đoạn.
Khi nãy anh cũng lái vào một đoạn xem tình hình thế nào, vô tình nhìn thấy chiếc xe ô tô đã bắt Song Nhi, nên anh đã gấp gáp chạy vào tìm kiếm.
Trong lúc ló ngó tìm kiếm xung quanh, anh đã nghe được tiếng kêu cứu thất thanh của Song Nhi.
Kết quả anh đã nhìn thấy hai tên khốn nạn này định cưỡng hiếp Song Nhi.
Má nó, đời này, anh không cho phép ai tổn hại đến người anh yêu, ngay cả chính bản thân anh cũng vậy!
“ Lão nhị, cứu tiểu thư trước đã! ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook