Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
1: Mở Đầu Câu Chuyện


Đặng Song Nhi từng bước đi theo người đàn ông phía trước, chẳng ai khác bây giờ chính là chồng cô, Vũ Dịch Đức!
Chiếc váy cưới đuôi cá và giày cao gót đang làm khó từng bước chân của Song Nhi, cũng may Vũ Dịch Đức tốt bụng đi thang máy lên tầng ba, nếu đi cầu thang chắc cô rụng rời đôi chân.
Gian nan bước vào căn phòng tân hôn rộng lớn và sang trọng, Đặng Song Nhi thích thú nhìn xung quanh.
Nơi đây sau này là phòng ngủ của cô hay sao?
Thật đẹp quá sức tưởng tượng!
Vũ Dịch Đức cởi áo vest, gile, caravat quăng xuống giường.

Bàn tay chậm rãi mở ba khuy áo sơ mi ở trên cho dễ chịu, xoay người nhìn Đặng Song Nhi đứng ở cửa phòng nhìn ngó lung tung, lên tiếng hỏi:
“ Định đứng ở đó luôn à? ”
Vũ Dịch Đức nhếch mày, Đặng Song Nhi giật mình, cúi đầu bước tới trước anh.
Cả người của Đặng Song Nhi giật thót cả kinh, đôi mắt huyền mở to chớp chớp, khuôn mặt được trang điểm cầu kỳ và cẩn thận ngẩng lên nhìn Vũ Dịch Đức khi anh đột nhiên choàng tay qua ôm eo cô kéo tới dính sát vào người.
Khóe môi của Vũ Dịch Đức nhếch lên một đường đầy sự nguy hiểm, bàn tay ung dung làm loạn vuốt ve tấm lưng ong hoàn hảo, cơ thể mảnh mai, chạm vào và dừng lại ở bờ mông cong tròn trịa của Đặng Song Nhi.
Khuôn mặt của Song Nhi nóng lên bừng bừng, ngượng ngập cụp mắt, lắp bắp lên tiếng:
“ Anh...!anh! ”
“ Có mệt lắm không? ”
“ Có một chút! ”
Đặng Song Nhi e ấp trả lời.
“ Đêm nay chúng ta nên làm gì nhỉ? ”
Vũ Dịch Đức cúi thấp người, giọng nói đầy ma mị phả vào tai.


Cô rụt cổ né tránh, mím môi, lắc đầu trả lời:
“ Em...em không biết! ”
“ Có thật không biết không? ”
Vũ Dịch Đức mỉm cười gian tà, dứt khoát ôm Song Nhi từ từ ngã xuống giường.

Thân thể tráng kiện, vạm vỡ phủ lên người cô.
“ Đêm nay là đêm tân hôn, nếu chỉ nằm ngủ thì tôi chính xác là thằng ngu.


Đặng Song Nhi phì cười sau câu nói dí dỏm của anh.

Trong lòng bắt đầu nhộn nhạo, nôn nao.
Vũ Dịch Đức đan từng ngón tay của mình vào từng ngón tay nhỏ nhắn của cô, nắm chặt chèn ép xuống nệm.

Anh khẽ cúi đầu hôn vào trán, chạm nhẹ vào môi, sau đó vùi đầu hôn vào chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh tinh tế của Đặng Song Nhi.

Cô nhắm tịt đôi mắt lại, từng ngón tay quặp vào tay anh, cắn chặt làn môi dưới, gồng người căng thẳng theo từng nụ hôn bá đạo của anh đang in ấn xuống cơ thể sạch sẽ của mình.
Từng nụ hôn nóng bỏng được thả lung tung xuống người, bờ môi mỏng của Vũ Dịch Đức lướt qua ở đâu, ở đó xuất hiện vết đỏ ái muội.

Bàn tay không thể nhàn rỗi nữa, mang theo hơi nóng càn rỡ kéo khóa váy cưới đằng sau xuống.
Đặng Song Nhi vừa sợ vừa ngại, khẩn trương cử động cơ thể, tay đặt lên vòm ngực của anh yếu ớt đẩy ra khi anh sắp sửa kéo chiếc váy trên người mình xuống.
“ Khoan đã anh...!”
“ Sao thế? ”
“ Em...”
“ Em nên tập làm quen với chuyện này, vì sau này sẽ diễn ra rất thường xuyên.


“ Tại sao lại chọn em? ”
Đặng Song Nhi vô thức hỏi anh, câu hỏi này cô đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần trong hơn một tháng qua, nhưng chẳng có câu trả lời.

Thế nên hôm nay cô muốn biết chính xác để khỏi phải hy vọng những điều gì đó xa vời, viển vông, không với tới.
Từ lâu cô đã thầm thương trộm nhớ, tương tư hình bóng, đánh mất trái tim với người đàn ông này rồi.

Nhưng vì mặc cảm, cộng thêm bản tính nhút nhát hay xấu hổ nên cô chẳng dám thổ lộ mà chọn cách chôn kín vào lòng, cất giấu hình bóng anh vào sâu trong trái tim.

“ Đừng suy nghĩ sâu xa, cứ đơn giản như con người của em.

Tôi sẽ không đối xử tệ bạc với vợ mình.

Tôi là người đàn ông có trách nhiệm và biết rõ hiện tại mình đang làm gì! ”
Đôi mắt thâm thúy, sâu kín nhìn thẳng vào mắt của Đặng Song Nhi.

Nhìn sâu vào ánh mắt đó, cô dừng như bị hút mất cả linh hồn, giao nộp những suy nghĩa giấu kín cho anh.
“ Em không tin tôi sao? ”
Khóe môi của Vũ Dịch Đức cong lên, khuôn mặt cũng chẳng còn sự lãnh khốc như thường ngày mà trở nên ôn nhu và có tia nắng ấm áp.
Ông Vũ và ông Thái là bạn bè thân thiết, thế nên ông Thái đã ngỏ lời với ông Vũ cho Vũ Dịch Đức và Thái Tuyết Như kết hôn để tăng thêm sự thân thiết, gắn bó giữa hai gia đình.

Nhưng tận sâu trong suy nghĩ của ông ta, ông ta muốn cho con gái của mình được gả vào gia tộc quyền lực - địa vị vang danh thành phố B.
Gả vào đó chỉ có sung sướng!
Vũ Dịch Đức cũng đã đến tuổi lập gia đình nên khi nghe ông Vũ gợi ý anh cũng chấp nhận tìm hiểu với Thái Tuyết Như, cũng một phần vì cô ta là hình mẫu lý tưởng của anh.

Anh thích người phụ nữ có nét đẹp sắc sảo, kiêu sa, quyến rũ, chứ không phải trong sáng, ngọt ngào, kín đáo của Đặng Song Nhi.
Trái ngược với anh và ông Vũ, bà Vũ lại chấm Song Nhi làm con dâu từ lâu bởi sự ngoan hiền và lễ phép.

Nhưng việc kết hôn với cô không phải do bà Vũ bắt ép, đó là ý của anh sau chuyến công tác.

Thái Tuyết Như và ông bà Thái vô cùng bàng hoàng và phẫn nộ trước quyết định như trời giáng này.
“ Không có, em tin anh nên mới đồng ý gả cho anh! ”
“ Vậy...!chúng ta tiếp tục nhé? ”
Đặng Song Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

“ Dạ! ”
Vũ Dịch Đức nhướng mày hài lòng, ngồi dậy, chỉ vài động tác nhẹ nhàng, bộ váy cưới đã không còn nằm trên người của Song Nhi.

Thiếu nữ ngại ngùng, e thẹn dùng tay che ngực, hai chân khép chặt vào nhau.
Cả người của Vũ Dịch Đức ngày càng nóng lên, dần dần trỗi ham muốn mãnh liệt.

Ánh mắt có ngọn lửa dục vọng rà soát từng thớ da thịt trắng mịn, hồng hồng, thuần khiết của Đặng Song Nhi.

Tuy thường ngày cô ăn mặc đơn giản, thậm chí là quê mùa, cũ kỹ nhưng thân thể này làm anh thập phần hài lòng.
Kéo hai tay của Đặng Song Nhi ra khỏi nơi căng tràn, trắng noãn, đẩy đà.

Lại một lần nữa Vũ Dịch Đức nằm đè xuống người cô.

Anh hôn vào vành tai, hôn vào chiếc mũi thon cao thanh tú và khuôn mặt đang e ấp xấu hổ của cô.

Thì thầm bên tai:
“ Song Nhi, em thật đẹp! ”
...----------------....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương