Dấu Cắn
Chương 24: Kẻ điên (2)

Edit: Bèngg.

Beta: Văn Văn.

Ở thời điểm lý trí Tống Thư suýt tan rã, một hồi tiếng chuông điện thoại di động lỗi thời đột nhiên reo lên.

Tống Thư quay đầu nhìn điện thoại rớt ở bụi cỏ cách đó không xa, lại quay đầu nhìn người đè phía trên mình Tần Lâu. Không khí yên lặng hai giây.

"Tần tổng, tôi muốn nhận điện thoại một chút."

"Tần tổng?"

"..." Tống Thư còn đang do dự không biết có nên sửa lại cách gọi hay không, thì Tần Lâu không biết từ lúc nào đã suy nghĩ thông suốt, xoay người ngồi vào bên cạnh, một tay chống lên bụi cỏ, tay khác chỉ chỉ phía di động.

Tống Thư ngồi dậy, nhìn chằm chằm hắn hai giây.

Xác định cảm xúc Tần Lâu đã bình ổn trở lại, Tống Thư lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Cô đứng dậy đi qua nhặt lên di động, thấy rõ tên hiển thị trên màn hình điện thoại.

"Jerry."

Tống Thư nhẹ nhăn lại mi, đi qua một bên, xác định Tần Lâu không nghe thấy giọng nói của mình, cô mới tiếp nhận cuộc gọi.

"Jerry?"

"Tần, rốt cuộc cô cũng nghe điện thoại rồi."

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Hôm nay tôi nhận được hồ sơ điều tra có chút đặc biệt, phỏng vấn ký lục (1), tất cả đều là điều tra lý lịch trường học, công ty hay tin tức cá nhân có liên quan đến cô, hơn nữa người gửi điều tra, phỏng vấn ký lục này, tôi đã tìm giúp cô, chính là hai địa chỉ IP khác nhau đến từ trong thành phố Q."

(1) Ký lục: Viên chức ngồi biên chép sổ sách trong các sở thời Pháp thuộc (Nguồn: vtudien.)

"Cô nói là có ít nhất hai chỗ khác nhau điều tra tôi?"

"Không sai."

"..." Tống Thư hơi nhíu mi, theo bản năng quay đầu lại nhìn theo phương hướng của Tần Lâu, liếc mắt một cái. Sau đó cô quay người lại, "Có thể điều tra địa điểm cụ thể không?"

"Thật đáng tiếc, Tần, tôi chỉ sợ là không thể. Đối phương kinh nghiệm phong phú, hẳn là có tổ chức chuyên nghiệp, tôi đã bị đối phương dùng thủ thuật che mắt thông qua máy tính bán gà thịt ở giữa, có thể điều tra ra ở thành phố Q đã tốn không ít công sức."

"Đối phương bên kia có tra được cái gì không?"

"Ha ha, đương nhiên không có, cô phải tin tưởng kỹ thật của tôi—huống chi cô trước khi về nước không phải đã tính toán trước sẽ có chuyện này và phòng bị trước rồi sao?"

"Đúng vậy, may còn có cô. Tôi nghĩ chuyện này có lẽ sẽ gặp nhiều, về sau phải tiếp tục làm phiền cô giúp tôi."

"Vụ án năm kia nếu không phải có cô giúp tôi, tôi đây hiện tại có khả năng đã chết, cho đến bây giờ cũng không có khả năng làm cái công việc internet gì—cho nên không cần khách sáo, chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau."

"Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô, Jerry."

"Thôi được. Tình huống bên kia của cô thế nào?"

"Có nhiều chuyện khó nói."

"Bảo bối, cô biết lấy phải thân phận hơi mạo hiểm đi? Tôi không hiểu, tại sao Dư lại đồng ý để cho cô đem bản thân làm mồi nhử cho cái chuyện nguy hiểm này cơ chứ?"

"Jerry, chúng ta đã thảo luận quá xa chuyện này rồi."

"Thôi được, cô cứ cố chấp đi, tôi không thèm khuyên cô nữa. Cô tự "hưởng thụ" kiếp nạn này đi nha."

"..."

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Tống Thư vẫn giữ điện thoại như cũ không buông—cô cho chính mình chút thời gian, tỉnh lại một chút, mới vừa rồi đi lên sân thượng rồi làm ra những chuyện đó, cô hoàn toàn không hỏi qua đại não mà đã tự hành động theo bản năng.

Hồi phục tinh thần thì đã mất một phút đồng hồ, Tống Thư đã có điểm tuyệt vọng.

Trước khi về nước, cô đã đoán được rằng Tần Lâu chắc chắn sẽ là ảnh hưởng rất lớn đối với toàn bộ kế hoạch của mình, cũng là treo bên mình một nhân tố nguy hiểm cao không ổn định, nhưng cô không nghĩ tới, trình độ năng lực ảnh hưởng của người này đối với cô lại lớn đến như vậy, thậm chí có thể làm cho cảm xúc của cô hoàn toàn biến đổi, hoàn toàn bị mang vào trong thế giới của kẻ điên kia.

Tuy rằng không có đoán trước được việc này, nhưng cô suy xét về phía Tần Lâu có tính uy hiếp trong toàn bộ kế hoạch, cho nên may mà bản thân còn có một cái kế hoạch B để thay thế.

Chỉ là, cái kế hoạch này còn cần có một cơ hội thích hợp a...

Tống Thư ở một bên suy tư trong lòng, một bên đi qua phía mặt cỏ bên kia, "Tần tổng, thời gian không còn sớm, tôi đưa anh xuống dưới lầu nghỉ ngơi."

Tần Lâu giương mắt, "Em làm sao biết tôi ở lại dưới lầu?"

Tống Thư đã bình tĩnh hơn trước, "Khi tôi nhậm chức ở bộ nhân sự, Dennis đã giới thiệu cho tôi các bộ phận của tầng lầu và tình huống phân bố."

"...Phản ứng không tồi."

Tần Lâu hạ mắt, cười châm chọc, đứng dậy.

Hai người đi thang máy đến tầng 23, Tống Thư không có phản kháng mà đi theo Tần Lâu.

"Bật đèn." Tần Lâu kêu một tiếng trong tầng 23, sau đó đi đến bộ sô pha làm bằng da thật mềm mại, ngồi xuống. Chân dài lười biếng đặt trên thảm dưới mặt đất, cả người dựa lưng vào sô pha.

Hắn nhìn lên Tống Thư, vỗ vỗ tay vịn sô pha.

"Có chuyện này rất kỳ quái, mấy ngày hôm trước, tôi nhớ bản thân chỉ ở có một mình ở trong phòng uống rượu say, nhưng mà về sau lúc tỉnh dậy ở chỗ này lại thấy được một dấu tay của phụ nữ rất nhỏ--à, đúng rồi, chính là cái ngày em tới nhậm chức đó, có phải rất trùng hợp hay không?"

"Quả thật rất trùng hợp." Tống Thư biểu tình lạnh nhạt, nói: "Ngày đó vốn dĩ tôi muốn lên sân thượng hít thở không khí một chút, không ngờ lại vào nhầm tầng 23. Nhưng thời gian tôi dừng lại rất ngắn, Tần tổng tra theo dõi trong thang máy hẳn là tra ra được."

Vài giây sau, hắn nở nụ cười, "Tôi đã biết, bất luận hiện tại tôi hỏi cái gì, em đều sẽ thề thốt phủ nhận—bao gồm chuyện vừa rồi phát sinh ở trên sân thượng, đúng không? Nhưng em sẽ không sợ, tôi nhất định phải lấy chính tôi tới bức em thừa nhận hay sao?"

"..."

Tống Thư rũ mắt, cảm xúc bất đắc dĩ từ đáy mắt cô nhanh chóng xẹt qua.

Tần Lâu nhìn chằm chằm biểu tình kia hai giây, cười đến càng thêm vui vẻ: "A, em không sợ. Bởi vì em biết bất luận em giải thích thế nào, tôi đều đã nhận định em nhất định là cô ấy."

Tống Thư: "..."

Tần Lâu ngả về phía trước khom lưng, khuỷu tay chống ở đầu gối, hắn ngửa đầu nhìn cô, cười đến phóng túng đắc ý: "Thế nào, hiện tại kỹ năng phiên dịch ngôn ngữ vỏ trai của tôi có phải trở nên đầy đủ rõ ràng hay không?"

Tống Thư: "..."

Tống Thư làm bộ không nghe được cái từ gì kỳ kỳ quái quái: "Tần tổng nghĩ như thế nào đều được, tôi không liên quan. Chỉ là có một vấn đề muốn nhờ đến Tần tổng."

Tần Lâu: "Em nói."

"Hôm nay trên sân thượng, camera theo dõi nếu là thuộc quyền sở hữu của ngài, mong ngài không cần nhắc lại nữa."

"Được, còn vấn đề kia."

"Tần tổng không có điều tra qua tôi sao?"

Tần Lâu không hề nghĩ ngợi, "Không có, bởi vì không cần."

Tống Thư giật mình.

...Xem ra, đã có người kìm nén không được.

"Cảm ơn Tần tổng, tôi đây đi về trước."

"Những vấn đề khác đều hỏi, em vẫn là không chịu trực tiếp thừa nhận." Tần Lâu nhíu mày, "Trong lòng em không tín nhiệm tôi đến như vậy? Hay là em cảm thấy, em sẽ làm ra chuyện gì đó liên lụy đến tôi? Em biết, tôi không sợ mất đi bất luận cái gì cả, ngoại trừ em—"

"Nhưng tôi sợ."

Thanh âm cô gái thực nhẹ đưa lưng về phía Tần Lâu nói.

Nhẹ đến mức như là ảo giác.

Tống Thư bóp di động trong tay, giấu ở nơi hắn không thể nhìn thấy, đầu ngón tay nắm tới trắng bệch, mà trên mặt vẫn như cũ không có huyết sắc.

Cô không thể lại mất đi bất luận người nào nữa.

Vụ án kiện ở đêm năm đó, trước khi lôi được người ở phía sau bức màn ra ngoài ánh sáng, cô có chết cũng muốn lấy thân phận Tần Tình mà chết.

Trên sô pha Tần Lâu hoàn hồn, bỗng dưng đứng dậy, "Em nói cái gì?"

"...Không có gì, Tần tổng nghe lầm. Thời gian đã khuya, tôi đi về trước." Nói xong, Tống Thư cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

"Video giám sát trong thang máy có cần tôi xóa?"

"Không cần làm phiền Tần tổng."

"Em muốn làm như thế nào?"

Tống Thư đi ra ngoài nhẹ cong khóe môi, ánh mắt hơi lạnh, "Cuối tuần, Tần tổng sẽ biết."

"..."

Thân hình Tống Thư biến mất sau thang máy, sắc mặt Tần Lâu âm trầm trở lại phòng ngủ.

Hắn cầm lấy máy bàn, bấm lên một số điện thoại.

"Tần tiên sinh?"

"Tên tài xế say kia còn ở trong tù không?"

"Tài xế say? A, đương nhiên, đích thân Tần tiên sinh ngài phân phó. Hơn nữa, nhà hắn bởi vì Bạch Chúc mà phá sản, động cơ hắn cố ý giết người vô cùng rõ ràng, Tần tiên sinh cứ việc yên tâm, hắn vẫn còn vài chục năm muốn chết cũng không thể."

"Tôi muốn gặp hắn."

"—Hả??"

Tống Thư đi ra thang máy, thấy bức tường đối diện Dư Khởi Sanh vẫn đang đứng, cô bỗng dưng mới nhớ tới đối phương vẫn còn ở đây.

"Xin lỗi, làm anh—"

"Chuyện đã giải quyết xong?"

"Ừm."

"Vậy là tốt rồi. Bất quá thời gian đã muộn, anh trực tiếp đưa em về nhà nhé."

"...Thật sự xin lỗi, Khởi Sanh."

"Không sao hết, chúng ta lên xe lại nói."

Hai người ở bãi đỗ xe lấy xe rời đi.

Trên đường, Dư Khởi Sanh quan sát biểu tình Tống Thư, "Thoạt nhìn em có tâm sự nặng nề, Tần Lâu lại làm khó em?"

"Còn tốt."

"Anh đã nói với em, anh ta nhất định nhận ra em đến, chuyện này sẽ làm gia tăng rất nhiều tính nguy hiểm nếu em ở đó—cho nên từ lúc bắt đầu anh đã không đồng ý cái kế hoạch này, em lại nhất định cố chấp muốn chính mình mạo hiểm."

Tống Thư rũ mắt, "Xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ sẽ đợi nữa."

"Tình, anh thật không biết nói thế nào với em."

"Jerry vừa mới gọi điện thoại cho tôi."

"Jerry?" Dư Khỏi Sanh sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt nghiêm túc, "Đã có người bắt đầu ra tay?"

"Còn chưa xác định, nhưng chắc là vậy. Jerry nói ở thành phố Q có ít nhất hai nơi điều tra lý lịch thật sự của tôi. Trong đó có một bên," Tống Thư dừng lại một chút, có chút bất đắc dĩ, "Hẳn là Xảo Xảo, tính tình em ấy không nhịn được."

Dư Khởi Sanh cười lạnh, "Một bên chắc là người năm đó đã làm án kiện kia liên lụy đến em. Bọn họ chắc hẳn có tật giật mình, kìm nén không được sợ hãi."

"Đúng vậy. Bất quá nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ sợ hãi... Chỉ có một vụ án kiện năm đó mà bọn họ đã hao hết tâm tư tiêu diệt một đứa trẻ, hiện tại lại có người giống đứa trẻ đó, chắc hẳn đang nghĩ tôi là quỷ từ phần mộ bò lên đi? Bọn họ đã có tâm tư muốn giết người, chắc chắn bọn họ sẽ càng bất chấp tất cả..."

Tống Thư nhìn về phía cửa sổ phản chiếu chính mình, sau đó cười lạnh, đáy mắt lạnh băng.

Dư Khởi Sanh biểu tình nghiêm túc mà quay đầu, gần như cảnh cáo: "Nhưng em cũng cần thiết phải càng thêm cẩn thận."

"Tôi sẽ."

Tống Thư thấp giọng.

**

Thứ hai, tới gần giữa trưa.

Tập đoàn Vio tầng 12.

Cuối tuần Tống Thư tăng ca, trước tiên hoàn thành công việc, sau đó từ chỗ bộ trưởng lại phát xuống một cái nhiệm vụ cho người mới: Một cái hạng mục đầu tư nhỏ, đánh giá tính khả thi theo phương hướng pháp luật, dùng hết phận sự điều tra. Cô ngẩng đầu nhìn về phương hướng phía trước, xác định thời điểm này ở bên ngoài không có ai, Tống Thư cầm lấy ly nước, đi hướng phòng trà tầng 12.

Còn cách có vài bước, cô liền nghe thấy giọng nói ở trong phòng trà thấp giọng nghị luận: "...Cũng không phải đúng sao? Tôi tò mò muốn chết, đến bây giờ cũng chưa có người biết cô ta rốt cuộc có địa vị gì."

Tống Thư bước vào bên trong phòng trà.

Một đồng nghiệp nữ cùng một đồng nghiệp nam đang đứng uống nước phía trước, nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.

Vừa thấy Tống Thư bước vào trong, đồng nghiệp nam vội vàng chọt chọt đồng nghiệp nữ còn đang nói chuyện, đối phương sửng sốt, quay đầu lại vừa thấy, có điểm xấu hổ cười cười.

"Cô cũng tới uống nước sao, Tần Tình?"

"Ừm." Tống Thư giống như cái gì cũng chưa nghe thấy, đi đến bên đồng nghiệp nam.

Đối phương vội vàng nhường ra vị trí, "Tôi xong rồi, cô dùng bên này đi."

"Cám ơn." Tống Thư gật đầu. Đi theo cô mở miệng hỏi: "Lisa, tôi có một hạng mục gặp chút khó khăn, muốn cùng cô trao đổi một chút."

Đồng nghiệp nữ Lisa bị gọi tên ngẩn người, "Là chuyện gì?"

"Chị Cầm nói, thời điểm hạng mục năm kia công ty nhận tương đối nhiều, các văn kiện có liên quan đến pháp luật có thể được tham khảo, nhưng là tôi không rõ lắm muốn tra phải đi đâu tra?"

Lisa nhẹ nhàng thở ra, "Phòng hồ sơ là có thể tra được, bọn họ cùng với bộ pháp luật chúng ta quan hệ không tồi, cô đi khai số chứng mình, sau đó là có thể đi vào tra xét."

"Khai chứng minh?"

"Đúng vậy, phòng hồ sơ là phân ở bộ nhân sự, cô đi bộ nhân sự tìm bộ trưởng Loan..." Lisa nói líu lo một đống, cô ấy nghĩ đến cái gì đó liền xoay đầu, quả nhiên liền thấy cô gái bên cạnh trên mặt lộ ra biểu tình khó xử.

Thời điểm Lisa định nói vài lời khách sáo, liền nghe thấy cô gái kia chủ động mở miệng: "Chuyện là bộ trưởng Loan đối với tôi có chút ý kiến, tôi không dám tự mình đi."

"Thì sao?"

"Cô có thể đi cùng tôi không?"

"Tôi?" Lisa sửng sốt.

"Đúng vậy, bất quá không cần cô cùng tôi đi vào bên trong, cô chỉ cần ở bên ngoài chờ là được."

"..." Lisa trầm mặc vài giây, vẫn là không kiềm chế được tính tình nhiều chuyện, cô ấy liền nhanh chóng gật đầu, "Được rồi."

Tống Thư lộ ra nụ cười chân thành, "Vậy chờ buổi chiều chính thức đi làm trước đi, được không?"

"Không thành vấn đề, đến lúc đó cô tới tìm tôi."

"Cám ơn."

"Khách khí cái gì."

"..."

Lisa rời đi không lâu, Tống Thư đi đến tấm thủy tinh. Cô mới vừa vặn ra ly nước, liền thấy bên cạnh phòng nghỉ cửa đẩy ra, Diêu Ý Cầm đi ra.

"Chị Cầm." Tống Thư hơi giật mình, lúc sau đạm đạm cười, chuẩn bị rời đi.

"Khoan, từ từ." Diêu Ý Cầm kêu cô lại, có chút do dự mà mở miệng, "Tần Tình, em vừa mới tới chắc chưa rõ lắm tình huống trong bộ phận, người Lisa này... Tương đối lắm mồm, em đi cùng cô ấy đến bộ nhân sự nói chuyện, lỡ như gây ra động tĩnh gì chỉ sợ không quá thích hợp, bằng không vẫn là chị đưa em đi?"

"Không cần, chị Cầm, cảm ơn lòng tốt của chị. Bất quá em và Lisa đã hẹn trước rồi, em thấy cô ấy nói chuyện cũng khá tốt, liền cùng cô ấy đi thôi."

Tống Thư nói xong cười cười, hướng Diêu Ý Cầm gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Đi ra khỏi phòng trà, ý cười trên mặt Tống Thư phai nhạt rất nhiều. Cô lắc nhẹ nước trong ly, đáy mắt không có cảm xúc gì, chỉ thấp giọng lầm bầm lầu bầu, cười nói.

"Chuyện này... Đương nhiên là chỉ có người nhiều chuyện nhất kia mới có thể "hỗ trợ" được a."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương