Đầu Anh Lại Xanh Rồi
Chương 7: Gặp trong mơ

“Hôm nay đi thử vai, hư hư hư người ta nhất định sẽ cố gắng.”

Kèm theo là một bức ảnh tự sướng cận mặt, ánh mắt long lanh đang cắn cắn môi.

“Bánh kem Chocolate ăn rất ngon, nhưng nếu mập lên thì phải làm sao bây giờ, người ta cũng đã 93 cân [1] rồi.”

[1] 1kg = 2 cân.

Kèm theo là một bức ảnh tự sướng cận mặt đang cầm bánh kem chocolate.

“Cái len mắt này thật sự siêu đẹp, đeo cả ngày cũng sẽ không sao, thêm vx: jihengxfpl, nhắc tới tên của mình sẽ được ưu đãi nha.”

Kèm theo là một bức ảnh tự sướng cận mặt với tròng mắt màu lam.

“Chỉ cần những đường nét do chính bạn vẽ ra bắt đầu dao động và biến mất, bạn nên nhanh chóng vượt qua vòng tròn đến giới hạn mà sự chú ý trực quan có thể đạt được” - trích “Diễn viên tự luyện tập” của Konstantin Stanislavski mà mình mới đọc, mọi người cũng nên dành ít nhất một giờ mỗi ngày để đọc giống mình.

Mặc dù độ chân thật của nội dung cần phải được xem xét lại nhưng cuối cùng cũng có một cái thoạt nhìn bình thường, nhưng tại sao cũng kèm theo một bức ảnh tự sướng cận mặt chứ?

Diệp Tô không thể nhìn được bèn đưa điện thoại ra xa khoảng nửa mét, gương mặt ghét bỏ.

Với bức ảnh tự sướng phô trương này ‘Diệp Tô’ cũ thật sự lãng phí khuôn mặt giống cô như đúc, Diệp Tô trong thế giới này có phải chỉ có khuôn mặt mà không có đầu óc không?

Diệp Tô bắt đầu xóa Weibo.

Chủ nhân thân thể này không chỉ khả năng diễn xuất có vấn đề mà ngay cả thẩm mỹ cũng vậy.

Người đẹp chia làm hai loại, vẻ đẹp khí chất và vẻ đẹp bên ngoài.

Người có vẻ đẹp bên ngoài đều giống nhau, có cặp táo đầy đặn, đôi mắt đen trắng trong veo, làn da trắng nõn và đôi môi hồng thắm, đó là điển hình của vẻ đẹp chạm vào mắt đầu tiên. Khuôn mặt của Dương Dĩ Trừng là như vậy,ngọt ngào như thể từng lỗ chân lông đều vì thẩm mỹ của cánh đàn ông mà dài ra, vẻ đẹp như vậy cần phải thêm màu sắc vào, do đó bức ảnh đen trắng của Dương Dĩ Trừng trên tờ tạp chí vừa rồi không được như ý muốn.

Ngược lại, vẻ đẹp khí chất yêu cầu mỗi đường nét trên khuôn mặt đều phải đoan chính, mỗi khối cơ đều phải ở đúng vị trí của nó, không được có sai lầm nào. Vẻ đẹp này phát triển dựa trên cốt cách bẩm sinh, khuôn mặt không cần quá đầy đặn, có đôi khi cần phải ‘mỏng’ một chút. Người có vẻ đẹp khí chất thường không phải là người đẹp trong cái chạm mắt đầu tiên nhưng nó có thể tồn tại trước thách thức của thời gian, vì lớp mỡ và collagen trên khuôn mặt đầy đặn sẽ trôi theo thời gian còn cốt cách sẽ không như thế. Cốt cách chính là nét chính của người đẹp, hơn nữa còn có thể bất chấp mọi ánh nhìn soi mói.

Ngoại hình của cô và cô gái kia đều thuộc dạng đoan chính trong sáng, các đường cong của khung xương rõ ràng, khuôn mặt không có quá nhiều thịt, mũi và xương gò má thẳng tắp, góc hàm rõ ràng, điển hình của người đẹp khí chất. Khi Kỷ Như thấy cô lúc mười bốn tuổi thì nhận ra xương cốt tốt nên mới chọn cô.

Khuôn mặt bọn họ dù trang điểm đậm hay nhẹ thì đều thích hợp, nhưng không phải dạng trang điểm đậm của chủ cũ thân thể này.

Diệp Tô xóa gần mười bài viết.

Khuôn mặt đoan chính như vậy mà cô gái này có thể trang điểm thành một ngàn khuôn mặt đều không có điểm nào đặc sắc, mang theo vẻ phong trần có cảm giác không chân thật, rất giống với cô gái trong bức ảnh quảng cáo ‘Nhiều tiền cần con’ [2] được dán trên cột điện trước khách sạn.

[2] (重金求子) Đây là mẫu quảng cáo hay xuất hiện ở Trung Quốc, nội dung đại khái một người phụ nữ kết hôn với doanh nhân nhưng lại không có con, cần một người đàn ông để tạo ‘sản phẩm’, giá ghi sẵn trên quảng cáo. Để thu hút chú ý mẫu quảng cáo thường kèm theo ảnh của một cô gái xinh đẹp, để tăng độ tin cậy thì còn có công ty luật đứng ra chịu trách nhiệm pháp lý.

Thật sự là cực kỳ không đơn thuần, cực kỳ làm ra vẻ, giống hệt với hình tượng 'Đồ đê tiện yêu diễm' mà Tiếu Vũ hay nói đến.

Nếu cô trở thành người giống ‘Diệp Tô’ này thì phỏng chừng đến kiếp sau cũng không thể khiến đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo Kỷ Hằng để mắt tới.

Kỳ thật Diệp Tô vốn không có khái niệm kiêu ngạo nào, tất cả đều do Kỷ Hằng - một quý công tử xuất thân từ thương gia nhưng lại không dính mùi tiền hun đúc ra.

Đáy lòng Diệp Tô còn đang cảm ơn Kỷ Hằng đã bồi dưỡng mình thì đột nhiên nghe được tiếng “ôi đệch” nho nhỏ của Tiếu Vũ ở bên cạnh.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Tô nhìn điện thoại của Tiếu Vũ.

Tiếu Vũ vội giấu điện thoại ra sau lưng: “Không, không có gì.”

Diệp Tô thấy Tiếu Vũ như vậy cũng không hỏi nhiều, còn cho rằng cô ấy lại thấy mấy thành phần đen trên Weibo của Lục Thừa.

Trái tim nhỏ của Tiếu Vũ sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Vừa rồi cô nhất thời trượt tay thay ảnh tự sướng của mình thành ảnh tấm ảnh Tô Tô và Lục nam thần đang diễn, may mắn là cô phản ứng nhanh xóa đi, nhưng lúc xóa trên Weibo thể hiện lượt xem là ba.

Tiếu Vũ cầm điện thoại ôm tâm hồn may mắn, một lượt đọc hẳn là mình, vậy còn hai cái… Chắc sẽ không đen đủi như vậy đâu, cô đã xóa trên Weibo rồi, cho dù hai người kia nhìn thấy cũng không mở được bức ảnh đó, nhiều lắm thì chỉ thấy bức ảnh nhỏ lướt qua thôi.

Diệp Tô ngồi nghỉ một lát lại tiếp tục diễn.

Hôm nay tiến độ của đoàn phim rất nhanh, Lục Thừa và Diệp Tô cơ bản chỉ diễn một lần là qua, mọi việc kết thúc sớm hơn dự kiến hai giờ.

Sau khi xong việc, đầu tiên Diệp Tô cảm thấy ánh mắt của nhân viên đoàn phim nhìn cô đều khác nhau.

Thường các diễn viên đóng phim ở phim trường Cổ Đông sẽ ở tại các khách sạn của thành phố Cổ Đông, cũng có diễn viên vì công việc mà mua hẳn nhà ở đây, dù sao bọn họ cũng nhiều tiền mà.

Lục Thừa có xe riêng đưa về.

Tiếu Vũ và Diệp Tô ngồi xe chung với đoàn phim.

Lúc lên xe Diệp Tô nhận được một Wechat.

Wechat thông báo người dùng “Trần Dương” gửi tin nhắn đến người dùng “A Tô”: “Diệp Tô, mấy ngày nay em quay thế nào rồi?”

Diệp Tô từ miệng Tiếu Vũ biết Trần Dương là người đại diện của chủ cũ thân thể này, dưới tay chị ấy còn có mấy nghệ sĩ khác. Diệp Tô là người thiếu sức nóng nhất nên vẫn luôn ở trong tình trạng nuôi thả, ngày thường sẽ không đi theo cô, chỉ khi có sắp xếp hoạt động mới thì sẽ nói với Diệp Tô đôi câu.

Từ khi xuyên đến đây thì lần này là lần đầu tiên cô nói chuyện với Trần Dương nên hơi khẩn trương.

“Ừm, quay khá tốt.”

Diệp Tô gửi đoạn thoại qua, cô còn chưa đánh chữ được, mấy ngày nay mỗi đêm cô còn phải lén lút học ghép vần.

“Đừng gửi thoại qua cho chị, không có thời gian rảnh để nghe.”

Trần Dương trả lời.

Đánh chữ nhiều khi còn bị mắng là quá chậm, huống hồ cô còn viết chữ phồn thể. Diệp Tô đấu tranh một giây đồng hồ rồi mở hệ thống nhận dạng giọng nói để chuyển lời nói thành chữ. Cũng may cô nói tiếng phổ thông không tệ lắm nên hệ thống dễ nhận dạng.

Trần Dương: “Bộ phim tiếp theo của em《Nhịp tim ngừng lại》thất bại rồi, muốn dùng tiền vào cũng không có cách nào. Hơn nữa em cũng không có nhiều tiền để đưa như vậy, ba mẹ em vốn không thích em đóng phim, với lại em không chịu bồi rượu."

Tin xấu đây, Diệp Tô lo lắng hỏi: “Tại sao chứ? Dựa vào cái gì?”

Cô lo lắng nên giọng nói hơi lớn, mấy người trong xe đều quay lại nhìn cô, Diệp Tô vội đè thấp giọng lại.

Hệ thống trí tuệ nhân tạo chuyển những lời cô nói thành một đám chữ Hán.

Tiếu Vũ cũng bị Diệp Tô làm sợ, cô nàng thò đầu qua nhìn nội dung Wechat.

“Mẹ kiếp!” Giọng của Tiếu Vũ còn lớn hơn Diệp Tô vừa rồi: “Tô Tô, rõ ràng là cậu đã thông qua buổi thử vai, bên phía sản xuất cũng nói sẽ dùng cậu mà!”

Trên xe lại có người quay đầu nhìn, Diệp Tô kéo Tiếu Vũ đã nhảy khỏi chỗ ngồi xuống.

Trần Dương: Vai nữ thứ hai định giao cho em đã đổi thành cháu gái ruột của một nhà đầu tư - ông chủ của tập đoàn Thông Đạt, người ta không thiếu tiền, nhất định muốn nhân vật của em.

Ngồi nhìn một mớ chữ cứng nhắc của Trần Dương gửi lại, trong nháy mắt Diệp Tô hiểu được thế giới này tàn nhẫn như thế nào.

Thật giống như ở Kỷ phủ, một thiếp thất xuất thân hèn mọn như cô phải bò lên trên như thế nào, phải lấy lòng Kỷ Như, Kỷ Hằng ra sao, muốn tăng địa vị thì phải trở thành một công cụ sinh con trai. Mà tiểu thư Vương gia - vị hôn thê đã chết của Kỷ Hằng, chỉ vì sinh ra đã là một tiểu thư phú quý mà vừa đến là có thể ngồi trên, đoạt vị trí Kỷ phu nhân mà bọn họ hằng mong ước. Nhưng người ta còn không muốn làm, bỏ trốn cùng một tên gia đinh.

Mũi Diệp Tô hơi chua xót, 《Nhịp tim ngừng lại》 là một bộ phim hành động, là bộ phim ‘Diệp Tô’ kia đi thử vai, mấy vết bầm tím trên người bây giờ vẫn chưa tan hết là vì luyện tập để thử vai một cảnh hành động.

Với trình độ cố gắng của ‘Diệp Tô’ lại vì một phân cảnh mà bị thương như vậy thì chắc hẳn cô ấy thật sự muốn vai diễn đó, cuối cùng còn chưa bị từ chối thì đã không còn.

Đột nhiên Diệp Tô có cảm giác đồng bệnh tương liên với cô ấy.

Trần Dương lại gửi tin tới: Chị sẽ xem giúp em coi còn phim nào thích hợp không, đừng đau lòng quá. Trước hết cứ quay《Trường Ca》cho tốt, bộ phim này có Dương Dĩ Trừng và Lục Thừa, chắc chắn có độ nóng.

Diệp Tô trả lời cám ơn chị Trần rồi không nói gì nữa.

Lúc trở về khách sạn tâm trạng của Diệp Tô và Tiếu Vũ đều không tốt, cả hai vốn định cùng ra ngoài tiệm ăn giờ trở thành ăn mì gói tại khách sạn.

Hôm nay Diệp Tô ngủ rất sớm, trước khi ngủ cô nghĩ tới Kỷ phủ, nghĩ tới vị trí Kỷ phu nhân mà cô và một đám nữ nhân tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy nhưng tiểu thư Vương gia lại coi thường.

Ai bảo cô chỉ là một hạ nhân mà Kỷ phủ bỏ ra sáu lượng bạc để mua mà không phải là vị tiểu thư được Kỷ phủ chi sáu ngàn lượng bạc để làm sính lễ cầu hôn kia chứ.

**

Ban đêm, Kỷ phủ cực kỳ yên tĩnh, mấy nữ nhân cũng thật yên tĩnh, hôm nay lão gia trở về không triệu ai mà chỉ ngủ một mình.

Kỷ Hằng không tài nào ngủ được, hắn trằn trọc, mỗi lần nhắm mắt lại nghĩ tới khuôn mặt của Diệp Tô.

Khuôn mặt non nớt khi theo hắn năm Diệp Tô mười bốn tuổi, khuôn mặt xinh đẹp trong sáng mười chín tuổi mà hiện giờ đã không còn nhìn thấy nữa.

Hắn không tin Diệp Tô đã chết nhưng trong lòng không kìm được mà đau đớn.

Bản thân hắn có chút bối rối, hắn không biết rốt cuộc là mình có tình cảm gì với Diệp Tô, chỉ biết dù như thế nào thì hắn cũng phải đưa nữ nhân ‘sống không thấy người, chết không thấy xác’ kia về mới thôi, nhốt nàng ở Kỷ phủ của hắn, sinh con trai cho hắn.

Những thiếp thất khác biến mắt hắn cũng sẽ có suy nghĩ như vậy ư?

Kỷ Hằng không biết.

Hắn dần rơi vào hỗn loạn, đi vào giấc mơ.

Xung quanh trống rỗng, Diệp Tô đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ăn mặc y phục kì quái không biết từ đâu ra, tóc cũng sơ sài, chỉ búi đơn giản ở sau đầu.

“Diệp Tô!” Kỷ Hằng xông lên phía trước bắt lấy cánh tay của Diệp Tô.

Diệp Tô nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Kỷ Hằng, cô ăn mì gói xong rồi ngủ, đây là nằm mơ thấy Kỷ Hằng sao?

Kỷ Hằng hơi bất mãn khi Diệp Tô thấy hắn mà không hành lễ theo quy củ, nhưng do nàng mất tích nên hắn tạm tha thứ vậy, hắn cau mày hung dữ nói: “Nàng chạy đi đâu vậy? Ta hạn cho nàng trong vòng ngày mai phải trở về phủ cho ta, có nghe không hả?!”

Mới gặp đã bị Kỷ Hằng mắng, Diệp Tô cúi đầu, vừa định nói vài câu hay để nhận lỗi thì cô đột nhiên sực nhớ. Không đúng nha, đây là mơ thôi, tại sao cô phải ăn nói khép nép với Kỷ Hằng, hơn nữa dù không phải mơ thì hiện giờ cô và Kỷ Hằng không ở cùng một thế giới, hắn có thể làm gì cô?

Ít nhất Diệp Tô đã sống cuộc sống bình đẳng với mọi người một tháng, xương cũng cứng lên không ít, cô ngẩng đầu lên lấy can đảm nói với Kỷ Hằng: “Anh là ai mà quản tôi đi đâu chứ?”

Hiện tại cô đang ăn ngon ngủ ngon, trừ buổi chiều lo lắng vì bị đoạt vai diễn thì sung sướng vô cùng, cô không muốn nhận cơn giận của Kỷ Hằng nữa. Ngay cả trong mơ hắn vừa thấy đã mắng cô, xem cô vẫn là quả hồng mềm mặc hắn xoa nắn đúng không?

Kỷ Hằng không ngờ lá gan của Diệp Tô lại lớn như vậy: “Ta mặc kệ nàng, ai quản nàng chứ? Ta là phu quân của nàng!”

Người khác cầu mong hắn để ý tới hắn còn lười để ý, đúng là nữ nhân có phúc mà không biết hưởng.

“Xì-” Diệp Tô lè lưỡi làm mặt quỷ với Kỷ Hằng, dù sao thì cũng chỉ là mơ thôi: “Tôi nói cho anh biết, hiện tại anh không phải là phu quân của tôi, tôi cũng không phải là thiếp của anh.”

Ở thế kỷ hai mươi mốt Diệp Tô là người độc thân, cô đã quyết định sau này sẽ ở đây gả cho một người đàn ông tốt làm chính thê.

Kỷ Hằng giật mình trong chớp mắt, sau đó lửa giận bốc lên, lạnh lùng nói: “Nàng nói cái gì?”

“Tiếng người!” Cô không chịu yếu thế.

“Nàng quỳ xuống cho ta!”

Tay Diệp Tô bị Kỷ Hằng siết phát đau, trước kia cô không dám nhưng bây giờ cô bộc phát tính khí: “Hiện giờ anh không có quyền bắt tôi quỳ, tôi không quỳ anh, không quỳ anh!”

Đến nay Diệp Tô vẫn còn nhớ năm đầu tiên khi cô mười bốn tuổi gả cho Kỷ Hằng, ngày đó cô chỉ xuống nhà bếp nói vài câu với Tiểu Hổ Tử - một người bạn cũ ở nhà bếp, không biết chọc gì đến Kỷ Hằng mà khi về hắn nói cô làm vỡ một miếng ngọc bội của hắn, phạt cô quỳ cả một buổi trưa.

Cô không dám không quỳ, vừa khóc vừa quỳ. Tối hôm trước hắn hành hạ cô vô cùng thê thảm, hôm sau lại phạt quỳ nên chân Diệp Tô bị đau mấy ngày. Xém tý nữa cô đã xé rách mặt nói bà đây không thèm làm thiếp cho ngươi nữa, còn không bằng trở về làm một nha đầu nhóm bếp. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì hắn đã dạy cô những chuyện một thiếp thất nên làm, bây giờ không thể trở về như trước nữa, cô không thể tự mình đưa bản thân về nhận đãi ngộ của một nha đầu được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương