Đầu Anh Lại Xanh Rồi
Chương 22: Thử vai

Kỷ Hằng muốn dựa vào Diệp Tô để ăn cơm, Diệp Tô lại không muốn dựa vào cha mẹ của ‘Diệp Tô’ kia đang vất vả kinh doanh ở nước ngoài. Hai người ở chung cư một thời gian, khi mỗi ngày đều mắt to mắt nhỏ trừng nhau, anh đến tôi đi thật sự sắp chán tới nơi thì Diệp Tô nhận được thông báo thử vai mấy bộ phim truyền hình do Trần Dương gửi cho cô.

Có cái thể chơi, có tiền để kiếm, Diệp Tô rúc trong ổ chăn cười, tuy rằng trời đã sáng nhưng không ai kéo rèm cửa nên trong phòng vẫn tối, khuôn mặt mộc giản dị của cô phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của màn hình điện thoại.

Trần Dương, người luôn có nguyên tắc về thời gian làm việc và nghỉ ngơi một cách biến thái, mới vừa tám giờ sáng đã gửi nội dung liên quan đến mấy bộ phim và nhân vật cần thử vai qua Wechat cho Diệp Tô.

“Đang xem cái gì vậy, hửm?” Động tác sột soạt trở mình xem điện thoại của Diệp Tô đã đánh thức Kỷ Hằng, anh dụi mắt, duỗi cánh tay ôm người phụ nữ nằm quay lưng xem điện thoại ở phía bên kia giường vào lòng, chân để trên đùi cô, Diệp Tô bị kẹp chặt giữa Kỷ Hằng và chiếc giường.

“Tay.”

Diệp Tô bấm điện thoại, không tỏ ra thái độ gì.

Tay của người nào đó giống như ăn trộm chui vào áo cô mò lên phía trên hơi khựng lại, ngoan ngoãn rụt trở về.

“Chân.”

Giọng điệu của Diệp Tô khá lạnh lùng, trước kia cô không phát hiện được thì ra Kỷ đại lão gia lại có da mặt dày như thế, mỗi lần táy máy tay chân đều bị cô phát hiện rồi mắng một trận, sau khi bị mắng vẫn chưa từ bỏ ý định, bám riết không tha, len lén làm lại lần nữa. Mỗi khi như vậy đều rón ra rón rén giống như sợ cô phát hiện anh đang định ăn đậu hủ cô, có chỗ không ổn như vậy, đương nhiên cảm giác của cô không phải để trưng bày.

Đầu óc của Kỷ Hằng sau khi xuyên đến đây mới là đồ trưng bày.

Kỷ Hằng hậm hực rút cái chân đang đè trên đùi Diệp Tô về.

“Em xem cái gì mà sớm vậy? Anh cũng muốn xem.” Kỷ Hằng sáp sáp đến ổ chăn của Diệp Tô, bả vai của anh ngang với đỉnh đầu của Diệp Tô để có thể xem nội dung trên điện thoại.

Vì có cơ hội thử vai nên tâm trạng của Diệp Tô rất tốt, không thèm chấp nhặt với người có da mặt dày đang nhoài người tới gần, hiếm khi không đẩy Kỷ Hằng ra. Hai người quấn chăn đầu tựa vào nhau, Diệp Tô giơ điện thoại lên trước mặt cả hai.

“Anh xem làm cái gì. Anh cũng không phải là không có điện thoại.” Người đàn ông đến gần mang theo độ ấm làm cho máu đang chảy trong cơ thể cũng trở nên ấm hơn, Diệp Tô lặng lẽ cọ cọ đôi chân lạnh lẽo của mình vào người anh.

Cô mua điện thoại cho anh, rồi dùng chứng minh thư của mình làm cho anh một chiếc thẻ điện thoại.

“Anh muốn nhìn thấy em.” Kỷ Hằng kẹp chân của Diệp Tô giữa hai chân mình, gương mặt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cô.

Giọng nói của Diệp Tô dịu dàng hơn: “Tôi nhận được hai cơ hội thử vai, anh có hiểu không? Bây giờ tôi là diễn viên, qua được buổi thử vai thì sẽ được đóng phim, người ta sẽ trả tiền cho tôi. Đây chính là công việc của tôi.”

Kỷ Hằng nhíu mày dùng ngón trỏ lật tập tin mà Trần Dương đã gửi: “Sao bữa giờ anh không thấy em trên ti vi, em gạt anh.”

“Anh cho rằng rất dễ lên ti vi sao?”

“Không dễ sao? Ngày hôm qua anh xem ‘Bản tin buổi tối’, bác gái ở siêu thị dưới lầu tiểu khu của chúng ta cũng được phóng viên phỏng vấn về vấn đề tài chính và giá cả thị trường.”

Diệp Tô không muốn nói chuyện, cô vươn tay giơ điện thoại đến trước mặt Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng thuận thế cẩn thận xem nội dung của thông báo thử vai, Diệp Tô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông bên cạnh, cười lạnh một tiếng rồi buông tay.

‘Bộp’ một tiếng, điện thoại đập vào gương mặt thiếu nợ kia.

“Ai da.” Kỷ Hằng đột nhiên bị đập vào mặt, luống cuống đưa tay ra khỏi chăn cầm lấy điện thoại.

Diệp Tô cười cười rồi trở mình, chuẩn bị ngủ lại lần nữa.

“Nếu anh dậy rồi thì đi rửa chén tối hôm qua đi, tôi không làm cơm sáng, anh đói thì mở tủ lạnh tìm gì ăn lót bụng. Tôi ngủ thêm một lát nữa, đừng có hát lung tung làm ồn tôi.” Diệp Tô cuộn mình trong chăn, ậm ừ nói.

Kỷ Hằng đã sớm quen với cách nói chuyện hiện tại của Diệp Tô, không những không hề không vui mà còn rất hạnh phúc.

Tốt quá, dường như Diệp Tô mười bốn tuổi dậm chân trước mặt anh khi không chịu học đọc, viết chữ giờ lại xuất hiện, chẳng qua lúc đó anh nhẹ nhàng uy hiếp: nếu hôm nay nàng không học hết mấy chữ này thì buổi tối lo chuẩn bị cho tốt, ta sẽ làm tới khi nàng khóc mới thôi, nàng đừng nghĩ sẽ được ngủ ngon. Mà bây giờ lại là cô chu miệng uy hiếp: nếu anh động tay động chân thì tôi sẽ quăng anh ra đường ngủ, muốn ngủ trên giường của tôi thì trước tiên đi rửa chén sạch sẽ cho tôi.

Rửa chén sao, sau khi làm bể ba cái dĩa, hai cái chén thì cuối cùng Kỷ đại lão gia cũng học được.

Kỷ Hằng ngồi dậy dựa vào đầu giường, cầm điện thoại của Diệp Tô bắt đầu xem.

“《Dẫn hỏa》, phim hài tình yêu đô thị nhẹ nhàng,” Kỷ Hằng chưa quen với chữ giản thể, giống như trẻ con vừa mới học chữ, vừa xem vừa đọc: “Thử vai nữ hai Hạ Lê, kịch bản thử vai chi tiết xem ở phần phụ lục, mời trước 13h30’ ngày 12 tháng 10 đến công ty Điện ảnh và truyền hình Tinh Huy, tầng mười hai cao ốc B.”

Diệp Tô đang mơ mơ màng màng bị anh đánh thức.

“Anh đừng làm ồn có được không?”

Kỷ Hằng lướt xem lịch trên điện thoại: “Hôm nay là… tháng 10…”

“12 tháng 10.” Diệp Tô không kiên nhẫn nói.

Kỷ Hằng đẩy đẩy Diệp Tô: “Công ty Điện ảnh Tinh Huy cách chỗ chúng ta bao xa?”

“Một tiếng rưỡi đi tàu ngầm.”

Kỷ Hằng nhìn giờ: “Bây giờ là 9h54' sáng.”

Khối thân thể bên cạnh an tĩnh gần năm phút đồng hồ, mãi cho đến khi Kỷ Hằng muốn báo với cô còn một chút nữa là tới mười giờ thì từ ổ chăn truyền ra giọng nói thanh thúy (trong trẻo và vang xa).

“Đệch!”

Diệp Tô nhanh chóng tung chăn, hất tóc lên: “Bị muộn rồi, bị muộn rồi, bị muộn rồi.”

Sao lại là ngày hôm nay chứ, Diệp Tô lấy lại điện thoại trong tay Kỷ Hằng mới phát hiện Trần Dương còn nhắn cho cô một tin - 《Dẫn hỏa》 là do chị mới tìm được, hơi gấp, em đừng đến muộn.

Mẹ nó, bây giờ mình đã muộn rồi, Diệp Tô luống cuống tay chân.

“Đừng có gấp, mới mười giờ.”

Kỷ Hằng cũng xuống giường và vươn vai.

“Tôi còn phải trang điểm, thay quần áo chuẩn bị chút diễn thử nữa!” Diệp Tô không ngừng xốc cái chăn trong tay lên: “Quần áo đâu, quần áo của tôi đâu rồi?”

“Ở đây nè.” Kỷ Hằng cầm quần áo của Diệp Tô ở cuối giường, thử vai cần phải mặc quần áo đơn giản, Diệp Tô chuẩn bị một chiếc áo vải denim sáng màu và quần đen.

“Cám ơn!” Diệp Tô nhanh chóng lấy quần áo từ tay Kỷ Hằng, cô vừa cầm lấy vạt áo ngủ cởi ra một nửa thì đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.

Diệp Tô xoay người, người đàn ông nào đó đang vui vẻ thoải mái ngồi xổm nhìn chằm chằm vào eo và bụng cô.

“Đôi mắt!” Diệp Tô trừng mắt liếc anh một cái, ôm quần áo lộc xộc chạy vào nhà vệ sinh để thay.

Kỷ Hằng kéo rèm cửa, ánh mặt trời hôm nay vô cùng đẹp, anh ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn người xe như nước và sự phồn hoa của thế giới này.

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng lách cách, leng keng.

Kỷ Hằng phì cười, chắc là lại vụng về làm rơi lọ mỹ phẩm. Không sao, không la hét hẳn là không bị vỡ.

Cảm giác để cô nuôi, hình như cũng không tệ. Anh cũng không vội, khi nào hiểu rõ mọi chuyện sẽ quyết định nên làm gì rồi tính toán trước.

Kỷ Hằng đột nhiên nhớ đến tối qua, anh hôn Diệp Tô lúc cô đang ngủ, lúc ấy cô quen thuộc đến mức gần như là phản xạ có điều kiện mà đáp lại anh.

“Tôi đi đây.” Diệp Tô một tay cầm một chiếc túi xách, một tay kéo gót giày, lò cò mang giày ở trước cửa.

Vóc dáng của cô coi như là cao gầy, nên cô chọn một đôi Vans cơ bản nhất.

“Giữa trưa anh đói thì phải làm sao?” Kỷ Hằng bước tới ngồi xổm xuống mang giày giúp cô.

“Không nấu được thì tự mình gọi cơm hộp. Hôm qua mới chuyển tiền qua Alipay của anh.” Diệp Tô đứng trước cửa kính kiểm tra lại lớp trang điểm của mình lần nữa, nhìn bản thân mỉm cười: “Sắp đến giờ rồi, tôi phải đi đây.”

“Chờ một chút.” Kỷ Hằng gọi với theo Diệp Tô mới vừa bước ra cửa.

Diệp Tô quay đầu lại, Kỷ Hằng đột nhiên kéo gáy cô rồi đặt một nụ hôn lên trán.

“Bây giờ đi được rồi.” Sau khi hôn xong anh đóng rầm cửa lại.

Diệp Tô bị tiếng đóng cửa làm cho sực tỉnh, cô vội vàng lấy cái gương nhỏ trong túi xách ra nhìn.

Cũng may, cũng may, phấn nền chưa bị anh ta hôn hỏng, Diệp Tô không hề cảm thấy không vui như cô nghĩ. Cô vừa nhấn thang máy vừa lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho ‘Nhóc Kỷ đáng thương’ - Trở về sẽ tính sổ với anh!

Bây giờ không những sờ mó mà còn hôn nữa, thật vô pháp vô thiên.

‘Nhóc Kỷ đáng thương’ trả lời - Cố gắng thử vai nhé.

Còn kèm theo một bức ảnh biểu tượng cảm xúc Min - Guk lải nhải (Bé con thứ hai của diễn viên Song Il Gook).

Diệp Tô bị vẻ mặt đáng yêu của thằng bé chọc cười, thằng nhãi này học cách dùng biểu tượng cảm xúc từ lúc nào vậy.

**

Diệp Tô chạy như điên đến cao ốc Tinh Huy thì vừa đến buổi chiều.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, làm ơn nhường đường một chút.”

Vừa hết giờ cơm trưa, rất nhiều nhân viên trở lại công ty sau khi ăn ở bên ngoài, người đứng xếp hàng ở thang máy chật cứng, hơn nữa gần như mỗi tầng đều dừng lại một lúc.

Diệp Tô sốt ruột, dứt khoát không đợi thang máy mà đi thang bộ.

Không có ai ở cầu thang bộ, Diệp Tô vừa leo vừa ghét người lười biếng ở thế giới này, đi lên trên một hồi thì cô đột nhiên nghe có tiếng nói chuyện.

Tiếng nói không lớn, nhưng ở nơi vắng vẻ như thang bộ thì lại nghe rất rõ. Bước chân của Diệp Tô đột nhiên nhẹ đi, giống như là ăn trộm, không biết vì sao mà cô rất sợ người đang nói chuyện phát hiện ra mình.

“Trong kịch bản cô ta thêm mấy cảnh hôn với ông đây?”

Giọng nam kiêu ngạo.

“Mẹ nó, đừng tưởng là nhà đầu tư thì muốn làm gì thì làm, không đóng!”

“Đừng, đừng, đừng, hợp đồng đã ký rồi, cậu nhịn một chút đi.”

Một người khác trấn an.

“Nhịn thế nào? Người được chọn trước đây còn dễ nhìn một chút, cô ta? Mẹ tôi nhìn còn trẻ hơn cô ta đó.”

“Người ta mới có hai mươi sáu tuổi.”

“Hai mươi sáu tuổi mà mặt đã sửa cứng đơ rồi.”

“Cậu cũng không phải chưa từng diễn những cảnh hôn hay thân mật, đạo đức nghề nghiệp đâu? Không được viện cớ, đừng có gây chuyện ở đây nữa. Lần này tập đoàn Thông Đạt đầu tư lớn như vậy, cậu nghĩ là vì cái gì?! Vào nghề lâu như vậy mà còn không hiểu ư?!” Người trấn an vừa rồi dường như không còn kiên nhẫn, sau khi mắng vài câu thì nghe được tiếng bước chân.

“Đệch!”

Diệp Tô nghe người nọ mắng một tiếng, hình như là đang đi xuống thang bộ.

Cô xoay người muốn chạy nhưng không kịp. Hai người, một người đứng bậc trên cùng của đoạn thang bộ, một người đứng bậc dưới của cùng đoạn thang, trừng mắt nhìn nhau.

Một anh chàng trông rất đẹp trai, ngũ quan sắc sảo, đuôi mày, khóe mắt đều mang theo chút cảm giác bức bách.

Diệp Tô cảm thấy người này khá ấn tượng, xuất hiện ở chỗ này, nhìn chững chạc như vậy, hẳn là một ngôi sao.

“Chào anh.”Cô gật đầu chào anh ta, đi sát vào mép trong của bậc thang lên phía trên.

Người đàn ông kia nhìn cô, chân không hề nhúc nhích, chỉ nhíu mày.

“Cô không biết tôi sao?”

“Tôi… Phải nên biết anh sao?”

“Cô tên gì?”

“Diệp Tô.”

“Diệp, Tô.” Người đàn ông kia hình như đang nghiền ngẫm hai chữ này, sau đó nhìn về phía Diệp Tô, vẻ mặt càng thêm kỳ lạ.

Anh ta cười toe toét.

Diệp Tô dán người lên tường, tạo một khoảng cách xa nhất với anh ta, từ từ leo lên trên.

Tống Minh Mặc lấy điện thoại ra, mở Wechat rồi lập tức nhập hai chữ ‘Diệp Tô’ trong mục tìm kiếm.

Bộ nhớ 256G, anh lưu trữ rất ít, một loạt các cuộc trò chuyện xuất hiện trong cột tìm kiếm.

Đều ghi là hộp thoại do ‘Diệp Tô’ kia gửi.

“Chào anh, Tống Minh Mặc. Em là Diệp Tô cùng công ty với anh, người đại diện của em là Trần Dương, sau này mong được chỉ dạy nhiều, rất mong có thể hợp tác cùng anh.”

“Tống nam thần, chúc phim mới gây sốt nha~”

“Tống nam thần, sinh nhật vui vẻ!”

“À, anh Tống, nghe nói hôm nay anh cũng ở công ty, buổi tối em mời anh uống một ly cà phê nhé?”



Lịch sử cuộc trò chuyện có đến vào trang, nhưng Tống Minh Mặc không hề trả lời cái nào.

Anh nhớ anh vốn muốn trả lời, muốn trả lời “Biến”, nhưng người đại diện muốn anh phải luôn luôn chú ý tính tình của mình, cho nên mới lười lãng phí thời gian với Diệp cái gì Tô trông cũng không tệ này. Anh mở list bạn bè của người dùng ‘A Tô’, có mấy tấm ảnh tự chụp, đúng là cô gái trước mắt này.

Diệp Tô đã đi qua anh ta khoảng nửa tầng.

Tống Minh Mặc ngẩng đầu lên: “Cô thật sự không biết tôi?”

Diệp Tô thấy đã sắp đến tầng mười hai nên vội vàng bước nhanh hơn, khi còn hai bậc thang cuối cùng, cô nói: “Cảm ơn!”

Không biết nói gì, lại sợ đắc tội người ta, nói ‘Cám ơn’ chắc là không sai.

“Rất tốt”. Tống Minh Mặc liếm hàm răng của mình, khuỷu tay dựa vào lan can: “Cô gái, cô đã thành công làm cho tôi chú ý.”

“Ngu ngốc.” Trong lòng Diệp Tô thầm trả lại cho anh ta hai chữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương