Dật Tiếu Khuynh Thành
Chương 140: Ảnh Ảnh không phải là đứa bé ngoan

“Mắt mình hoa rồi sao? Duệ Duệ có phải gầy đi một chút không?”.

Trong phòng khách Ti gia, Mộc Tuyết Dương ngồi với Tiêu Dật nhìn Ti Lưu Duệ cách đó không xa.

“Ừ, lúc trước mommy vẫn luôn lo lắng về vấn đề sức khỏe của Duệ Duệ, vì thế Ảnh Ảnh đã giúp rất nhiều đấy”.

Tiêu Dật gật đầu, vừa đúng lúc Linh Ảnh từ phòng bếp đi ra, cầm trong tay hai củ cà rốt xinh đẹp.

Ti Lưu Duệ vốn đang chơi một mình rất vui vẻ, vừa thấy Linh Ảnh tiến tới gần, cả người co rúm lại.

“A, bây giờ nhìn Duệ Duệ không giống tiểu sắc lang, mà ngược lại, giống như thỏ con gặp phải sói xám”.

Nhìn thấy Linh Ảnh mỉm  cười, mắt Ti Lưu Duệ rưng rưng, tội nghiệp cầm củ cài rốt, cái miệng nhỏ bắt đầu gặm gặm, đôi mắt đỏ đỏ, đích thực là giống thỏ con.

Tiêu Dật không nói gì, chính nó cũng là người không thích cà rốt.Hiện tại nhìn Lâm Ảnh ép em trai nó ăn cà rốt, mặc dù là tốt cho thân thể Duệ Duệ, nhưng Tiêu Dật cảm thấy cảnh này vô cùng thê thảm, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Quay đầu sang bên cạnh, Tiêu Dật hỏi: “A Phong, cậu cứ quang minh chính đại từ Mộc gia chạy đến đây sao? Không phải Ngô trưởng lão muốn cậu nghiêm chỉnh bế quan học đạo làm gia chủ sao?”.

“Cậu nói chuyện này làm gì, mất hết cả hứng!”. Mộc Tuyết Dương bĩu môi: “Tất cả mọi chuyện đều có Thần rồi, tại sao lại muốn mình vất vả như vậy, rõ ràng là Thần làm tốt hơn mình gấp trăm lần, cái tên Ngô trưởng lão đầu óc có vấn đề kia vẫn không chịu để Thần đảm nhiệm chức gia chủ”.

“Dù sao cậu và anh Thần cũng là một rồi, ai làm gia chủ thì có gì khác biệt chứ? Có điều,cậu đã nhắc đến anh Thần, vậy anh ấy đâu?”.Tiêu Dật hỏi

Tiếp đó nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của Mộc Tuyết Dương, nó không khỏi suy đoán: “Không phải lúc cậu lén chạy ra ngoài, quên mang theo anh ấy đấy chứ?”.

“Thực ra mình cũng muốn kéo anh ấy theo, nhưng mà, nhưng mà mình phải để lại một người để cho Ngô trưởng lão dạy bảo a, hơn nữa hai người lén đi thì khả năng bị phát hiện sẽ rất cao”.Mộc Tuyết Dương nói rất đạo lí.

Hắn vừa nhìn về phía Tiêu Dật, thấy ánh mắt nó tràn đầy hứng thú, trong lòng nhảy dựng lên: “Cậu, ánh mắt đó của cậu là có ý gì? Mình quả thực là rất vô tội nha”.

Tiêu Dật lắc đầu: “Mình hình như chưa từng nhìn thấy anh Thần tức giận, không biết lúc anh ấy tức giận trông sẽ như thế nào ta?”.

Mộc Tuyết Dương cảm thấy căng thẳng, Thần, hẳn là không dễ giận như thế chứ? Không được, không suy nghĩ nữa, nhất định là Linh cố tình gạt mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu.

Sắp xếp tốt lại tâm lí, Mộc Tuyết Dương chuyển đề tài: “Cái tên Linh Ảnh kia thật sự rất giống cậu đấy, hắn thực sự được tạo ra?”.

Thật ra, một phần nguyên nhân lén trốn ra ngoài cũng là vì nhân vật tên Linh Ảnh kia.

“Ảnh Ảnh thật ra rất cô đơn, cha mẹ ruột của cậu ấy mất lúc cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ”.Tiêu Dật biết Mộc Tuyết Dương vì tốt cho nó, cho nên đối với lai lịch của Linh Ảnh vẫn có chút đề phòng: “Đừng lo lắng, cậu ấy không có nói dối đâu”.

Lúc này Ti Lưu Duệ đã giải quyết xong hai củ cà rốt, nhào về phía Tiêu Dật.

“Anh, anh ơi”.

“Duệ Duệ giỏi quá, lại có thể ăn hết hai củ cà rốt, rất ngoan nha”.Tiêu Dật thấy nó tủi thân, vỗ vỗ lưng động viên nó.

“Hu hu hu, anh trai xấu xa nói sau này điểm tâm của em không còn nữa, chỉ có thể ăn cà rốt”.

Tiêu Dật nhìn thoáng qua bộ dạng uể oải đi tới của Linh Ảnh, nhỏ giọng nói với Ti Lưu Duệ: “Thì ra là như vậy, Duệ Duệ đáng thương. Như thế này có được không, nếu Duệ Duệ ăn cơm theo lời anh Ảnh Ảnh, anh sẽ bàn bạc cùng anh ấy một chút, khôi phục lại điểm tâm cho em”.

“Đúng vậy không?”.Ti Lưu Duệ ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt: “Vẫn là anh tốt với Duệ Duệ nhất, Duệ Duệ thích anh nhất”.

Nhìn thấy cảnh huynh đệ tình thâm như thế, Mộc Tuyết Dương chỉ có thể vì Ti Lưu Duệ mà mặc niệm. Ti Lưu Duệ không thấy được Tiêu Dật đã nháy mắt với Linh Ảnh, hắn nhìn thấy rất rõ ràng.

Chỉ sợ anh trai mà nó thích nhất cùng với anh trai xấu xa liên kết lại, một đóng vai tốt, một đóng vai phản diện, chờ cho con thỏ con mắc câu mà thôi.

“Dật Dật, khách của cậu tới rồi sao?”.Ánh mắt Linh Ảnh không biến sắc đảo qua người Mộc Tuyết Dương.

“Linh, cậu sao lại không đem người bạn rất rất thân thiết này của cậu giới thiệu cho người khác làm quen”.Mộc Tuyết Dương giả bộ tố cáo nói.

Hắn chú ý đến lúc Linh Ảnh nghe thấy những lời của mình, cảm xúc trong nháy máy dao động rõ rệt, nhưng rất nhanh lại hồi phục bình thường.

“Ảnh Ảnh, đây là Mộc Tuyết Dương, bạn của mình”.Tiêu Dật bất đắc dĩ giới thiệu.

Linh Ảnh mở to hai mắt, nở một nụ cười hồn nhiên: “Xin chào, tôi có thể gọi cậu là Dương Dương được không?”.

Mộc Tuyết Dương gật đầu: “Có thể, vậy tôi gọi cậu là Ảnh Ảnh đi”.

Linh Ảnh cười: “Không được, Ảnh Ảnh chỉ Dật Dật được gọi. Cậu có thể gọi tôi là Linh Ảnh, Tiểu Ảnh, Ảnh, đều có thể”.

Ảnh Ảnh chỉ Dật Dật được gọi, cái tên Ảnh Ảnh cứ phải chỉ mình Dật Dật được gọi thôi sao, Mộc Tuyết Dương đối với những lời này cũng có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh chóng nghĩ thông suốt.

“Đã vậy thì, tôi gọi cậu là Tiểu Ảnh thì được rồi”.

“Dương Dương quen Dật Dật rất lâu rồi sao?”. Linh Ảnh hỏi.

“Đúng, cực kì lâu rồi”.Mộc Tuyết Dương ý vị thâm trường trả lời.

Linh Ảnh bên ngoài thì trò chuyện cùng Mộc Tuyết Dương và Tiêu Dật, nhưng trong đầu lại nhanh chóng tự hỏi.

Lúc trước hắn có hỏi Tiêu Dật vì sao vẫn giữ nguyên được kí ức của kiếp trước, Tiêu Dật nói với hắn là chính mình cũng không biết.

Mà cái tên Mộc Tuyết Dương này, hắn cũng đã từng điều tra qua, từ lúc hắn ta hôn mê tỉnh lại thì rất thân thiết với Tiêu Dật, hơn nữa, vào lúc mới quen lại gọi Tiêu Dật là Linh.

Giữa Mộc Tuyết Dương và Tiêu Dật, rốt cuộc là tồn tại quan hệ gì?

………..

“Tiểu Ảnh và Linh giống nhau đến nỗi ngay cả dì Tiêu cũng không phân biệt được phải không?”.

“Ừ, mommy, Duệ Duệ, chị Du và anh Giác, bọn họ đều không phân biệt được. Ảnh Ảnh thường xuyên đem mắt biến thành màu tìm lừa bọn họ đấy”.

“Vậy Tiểu Ảnh lừa bọn họ cái gì?”.

“Cũng không có gì, chỉ làm ra mấy trò đùa nhỏ thôi”.

“Sau đó, mỗi khi đám người mommy nhìn thấy mình đều bắt mình phải cười một cái cho bọn họ xem, bọn họ mới có thể khẳng định mình thật sự là mình”.

“Như vậy cũng thú vị a”.

“Xem ra mọi người nói chuyện rất vui nhỉ”.

Bỗng nhiên một giọng nói ôn hòa truyền đến, Mộc Tuyết Dương cả người lập tức căng cứng lại.

“Dương, sao thấy anh đến mà một câu cũng không chào vậy? Có phải là QUÊN, RỒI, KHÔNG?”.

Mộc Tuyết Dương cứng ngắc quay đầu lại, cố nặn ra một nụ cười: “Thần, anh, anh sao lại ở đây?”.

Trên mặt vẫn là nụ cười vô cùng dịu dàng như trước, Mộc Tuyết Thần nói: “Anh không thể ở đây sao? Anh nên ở đâu đây nhỉ? Trên đảo sao?”.

“Xin lỗi, Thần, em không có ý bỏ anh lại rồi lén đi, em, em, em ”.Mộc Tuyết Dương bỗng nhiên nắm lấy Tiêu Dật: “Em vì chuyện của Dật Dật nên sốt ruột lo lắng, cho nên quên, quên, quên mất anh”.

Tiếng nói chuyện từ từ nhỏ dần rồi biến mất, Mộc Tuyết Dương liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Dật.

“Anh Thần, A Phong là vì chuyện của em nên mới vội vàng chạy tới”.

“Chuyện gì?”.Mộc Tuyết Thần hiển nhiên là không tin.

“Ảnh Ảnh”.Tiêu Dật kéo Linh Ảnh qua: “Chính là chuyện này, đây là Linh Ảnh”.

Mộc Tuyết Thần vốn đang định tìm Mộc Tuyết Dương xạc cho một trận ra trò, lại dám đem mọi thứ quăng lên người hắn, còn bản thân mình thì lại bỏ chạy một mình, nhưng hiện tại thì cái gì cũng không nghĩ ra rồi.

“Hả, đây là………”.Nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc trước mặt, Mộc Tuyết Thần kinh ngạc nói.

“Anh xem đi, em đã nói là có việc gấp rồi mà”.Mộc Tuyết Dương bây giờ cũng đã hoàn hồn lại rồi.

……………

“Chuyện này quả thực là quá thần kì”.Mộc Tuyết Thần ngồi xuống cạnh Mộc Tuyết Dương nhìn kĩ lại một hồi.

“Cho nên, anh Thần không nên trách A Phong nữa”.Tiêu Dật nói.

“Thực ra anh cũng hiểu rõ”.Nắm lấy tay Mộc Tuyết Dương. Mộc Tuyết Thần nói: “Dương là cảm thấy bất bình cho anh”.

“Có phải em nghĩ rằng: em chạy đến đây thì Ngô trưởng lão sẽ nghĩ em không có ý tố chất làm gia chủ, sau đó ngược lại nghĩ rằng anh đang đứng trên đảo mới có thể làm gia chủ không?”.

Cúi đầu, đối mặt với người yêu hiểu mình hơn chính bản thân mình, bộ dạng học trò khẽ khẽ gật đầu.

“Anh đã nói rồi, chỉ cần em ở bên cạnh anh, có làm gia chủ hay không không quan trọng”.

“Nhưng mà, em quả thực là không thích hợp, Thần, anh đã cố gắng nhiều như vậy, vì Mộc gia đã nỗ lực nhiều như vậy, vì sao……”.

“Nếu như thế thì, A Phong, cậu càng phải làm gia chủ a”.Tiêu Dật bỗng nhiên mở miệng.

“Hở?”.Mộc Tuyết Dương không hiểu nhìn Tiêu Dật.

“Ha ha, bởi vì chỉ có sau khi Dương Dương lên làm gia chủ mới có cơ hội đánh bay những lề thói cổ lỗ sĩ kia, nắm quyền trong tay, gia chủ muốn chọn cá nhân nào đến thay vị trí của hắn, còn có ai có thể nói trọng lượng hơn chứ?”.Linh Ảnh khẽ cười nói.

“A Phong, cậu có thể chọn trở thành gia chủ Mộc gia có nhiệm kỳ ngắn nhất”.

Mộc Tuyết Dương ngây ngốc nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nói chuyện rất hợp ý nhau, không khỏi kêu lên: “Wow, giống như đang soi ngương nha”.

Mộc Tuyết Thần mỉm cười: “Không ngờ, Tiểu Ảnh và Tiểu Dật không chỉ có bề ngoài giống nhau, mà ngay cả suy nghĩ cũng không khác nhau là mấy”.

……….

Ti Tu Dạ vừa từ công ty trở về, tiến vào phòng khách liền thấy Tiêu Dật và đám người Mộc Tuyết Dương đang ngồi với nhau.

Hắn đi lên phía trước, cứ tự nhiên ôm chầm lấy nó, hôn lên trán nó.

“Cha đã trở về ”.Tiêu Dật theo thói quen dựa vào ngực Ti Tu Dạ.

Hướng về phía Mộc Tuyết Thần gật đầu ra hiệu, Ti Tu Dạ nhìn Tiêu Dật trong ngực mình: “Ta đi thay quần áo đã”.

“Ừ”.

Chờ đến khi bóng lưng Ti Tu Dạ biến mất sau góc cầu thang, Mộc Tuyết Dương nói: “Ti Tu Dạ nhất đinh là nhìn vào ánh mắt của cậu và Tiểu Ảnh mới có thể nhận ra hai người nhỉ?”.

Vừa rồi hắn và Mộc Tuyết Thần quay mặt về phía cửa phòng khách, còn Tiêu Dật và Linh Ảnh quay lưng về phía cửa.

Tiêu Dật không nói gì, Mộc Tuyết Thần đến nói: “Anh thấy không phải, động tác của ngài Ti không có chút chần chờ và tạm dừng, cực kỳ tự nhiên, thậm chí lúc trước khi kéo Tiểu Dật vào lồng ngực, ngài ấy cũng không có nhìn kỹ qua Tiểu Dật”.

“Daddy là người duy nhất mà Ảnh Ảnh chưa từng gạt được”.

Mộc Tuyết Dương xoay đầu sang bên nhìn Linh Ảnh, chỉ thấy Linh Ảnh cười cười.

Đúng, chỉ có một người là Ti Tu Dạ, chỉ có hắn, vì sao hắn có thể khẳng định chắc chắn giữa ta và Dật Dật như vậy?

“Chẳng nhẽ đây chính là cảm ứng của những người yêu nhau sao? Thật hâm mộ quá”.

Mộc Tuyết Thần cười nói: “Nếu như xuất hiện một người giống như Dương Dương, anh cũng có thể phân biệt rõ ràng được”.

“Ờ, ờ”. Mộc Tuyết Dương dường như phát thêm vài tiếng hừ hừ: “Anh cứ nói như vậy đi, dù sao, tỉ lệ em gặp được một người giống em là rất nhỏ”.

Linh Ảnh nhẹ nhàng cười: “Không đâu nha, nếu như anh Thần và Dương Dương muốn thử, mình có thể vì Dương Dương phục chế lại một thân thể mới a”.

Thấy Mộc Tuyết Thần và Một Tuyết Dương hơi hơi sửng sốt, Tiêu Dật kéo kéo Linh Ảnh: “Ảnh Ảnh giỡn hoài”.

………..

Sau khi ăn cơm tối ở Ti gia xong, hai người Mộc Tuyết Dương và Mộc Tuyết Thần lái xe về nhà.

Mộc Tuyết Thần ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn nhìn rồi thở dài ra một tiếng: “Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy rất kinh ngạc đấy, Tiểu Ảnh và Tiểu Dật”.

Mộc Tuyết Dương nằm sấp lên ghế salon xem TV, chống người dậy: “Quen thì sẽ ổn thôi, quen thì sẽ ổn thôi ”.

“Tiểu Ảnh giống Tiểu Dật vậy, xem ra cũng là một đứa trẻ ngoan”.

Mộc Tuyết Dương khẽ mỉm cười:“Thần”.

“Tiểu Ảnh, tuyệt đối không phải là một đứa trẻ ngoan”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương