Dật Nhiên Tùy Phong
-
Chương 50: Bệnh của Bạch phu nhân
Lần này Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ cười đùa không ngớt, hai người chính là hoan hỉ oan gia, một chốc tức giận lẫn nhau, một chốc lại thích như keo như sơn.
Ăn xong bữa sáng tắm rửa thay quần áo, Bạch Thụ phải đi làm, Tào Dật Nhiên chen vào phòng tắm tắm chung, thế là, hắn liền vươn ma trảo sờ lên sờ xuống người Bạch Thụ, còn đủ loại bình phẩm, cuối cùng nói, “Thật ra vóc người anh đẹp hơn anh Diên.” (Chu Diên á)
Bạch Thụ bị hắn sờ ra lửa, ôm hắn hôn môi, đang sờ tới cái mông hắn, chợt nghe thấy câu này, không khỏi động tác khựng lại, nghĩ thầm lẽ nào hắn đã từng cùng Chu Diên xằng bậy rồi, bất quá ngẫm lại cũng không có khả năng, nhưng vẫn không quá cao hứng hỏi ngược lại một câu, “Phải không?”
Tào Dật Nhiên vỗ lên mông trần của y một cái, “Đương nhiên, anh nên vui vẻ mới đúng. Mông anh vểnh hơn hắn.”
Vì thế lập tức bị Bạch Thụ đặt trên tường, Tào Dật Nhiên bị tường đông lạnh hít một hơi, may mắn Bạch Thụ lại kéo hắn vào lòng, bắt đầu hôn, nếu không Tào Dật Nhiên sẽ bị lạnh muốn phát hỏa.
Hai người ở trong phòng tắm lãng phí không ít thời gian, chờ Bạch Thụ đi ra nhìn đồng hồ một cái, liền trầm mặc, vội vàng áo nón chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài, Tào Dật Nhiên chậm rãi mặc quần áo xong, còn bảo Bạch Thụ chờ hắn, “Xe tôi không lái về, anh đưa tôi đi lấy xe.”
Bạch Thụ chỉ đành chờ hắn, thấy Tào Dật Nhiên mặc áo của mình có hơi lớn, lúc ra cửa còn đề nghị, “Em mang một ít quần áo của em tới đây, mặc của anh rộng quá, em không lạnh sao?”
Tào Dật Nhiên ừ ừ đáp lời, lúc ra cửa lại cúi đầu nhìn ống quần, bởi vì là quần jean của Bạch Thụ, cho nên thật rộng, có chút gió lùa phỏng chừng sẽ bị lạnh thật.
Bạch Thụ kéo tay hắn, hai người hiện tại đã thành thói quen Bạch Thụ đi bên trái Tào Dật Nhiên đi bên phải, bởi vì nắm tay đi thế này sẽ không làm đồng hồ đeo tay ma sát với nhau.
Khi tiến vào thang máy, Bạch Thụ nói với Tào Dật Nhiên, “Em lấy xe rồi không được phép đi lung tung xằng bậy, về nhà hoặc là quay lại chỗ này của anh.” Chìa khóa nhà y sớm cho Tào Dật Nhiên một bộ rồi.
Tào Dật Nhiên phát hiện thức dậy sớm như vậy cư nhiên không buồn ngủ, vừa cảm thấy kinh ngạc vừa thấy không có gì làm mà buồn chán trống rỗng, thế là nghĩ có lẽ có thể bảo cậu tìm cho mình chức gì đó thử làm xem, nếu không trực tiếp đi tìm mẹ, Triệu Duyệt đối với công tác phi thường nghiêm khắc chăm chỉ, hắn sợ mình sẽ chịu không nổi.
Quyết định như vậy, liền giống Bạch Thụ đề nghị, Bạch Thụ vừa nghe, cực kì tán thành, bây giờ y chỉ muốn Tào Dật Nhiên nguyện ý đi làm việc là được, quản hắn đi nơi nào làm.
Xem ra sáng sớm kéo Tào Dật Nhiên dậy là chuyện tốt, chỉ cần hắn không dùng toàn bộ sinh mệnh ở trên giường, đó chính là điều tốt rất lớn rồi.
Bạch Thụ lái xe tới chỗ Tào Dật Nhiên đỗ xe, nửa đường điện thoại gọi tới, Tào Dật Nhiên giúp y lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thoáng qua, “Bạch Chí Tường? Ai a?”
Bạch Thụ vừa nghe, liền cầm di động tới, giải thích một tiếng, “Ba anh.”
Nói rồi liền nghe điện thoại, bên kia truyền tới chính là giọng hoảng loạn khẩn trương, “A Thụ? Con nhanh tới bệnh viện, mẹ con té xỉu.”
Bạch Thụ vừa nghe, cả kinh, “Té xỉu? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng bên kia chỉ nói địa chỉ bệnh viện, bảo hắn nhanh qua, đến lúc đó lại nói tình huống.
Sắc mặt Bạch Thụ nghiêm nghị, nhìn Tào Dật Nhiên một cái, “Mẹ anh đột nhiên té xỉu, hiện tại anh phải tới bệnh viện. Em cùng đi với anh?”
Tào Dật Nhiên gật đầu, “Đương nhiên cùng đi. Nghiêm trọng không? Xảy ra chuyện gì?”
Chân mày Bạch Thụ nhíu lại, lái xe hướng bệnh viện, nói, “Vẫn chưa rõ ràng, đi rồi mới biết được.”
Từ nhỏ Bạch Thụ đã rất độc lập, này có liên quan tới tính cách y, cũng liên quan rất lớn tới khi y còn bé, ba y khi đó là một người cuồng công tác, mẹ cũng bận rộn công việc, sự chú ý dành cho y căn bản không đủ, tuy rằng thiếu quan tâm, nhưng hai người lại vô cùng thương yêu y, lúc ở nhà đều cưng chìu y tới trời, bất quá Bạch Thụ từ nhỏ đã có suy nghĩ của mình, thật lãnh đạm với sủng ái của hai người, về sau Bạch phu nhân nghĩ như vậy không được, thậm chí bởi vậy mà từ bỏ một phần công tác, đặc biệt để bồi con trai nhiều hơn, bất quá, lúc này Bạch Thụ đã lớn, hơn nữa chính y đã quyết định ra nước ngoài du học, ba mẹ y không có cách nào, đành mắt nhìn con trai tuổi còn nhỏ xuất ngoại, may mà bên kia có bạn bè trông nom, mà Bạch Thụ quả thật cái gì cũng đều có thể tự mình ứng phó, cho nên hầu như trưởng thành sớm thuận buồm xuôi gió lớn lên.
Chính là có những nguyên nhân này, về sau Bạch Thụ muốn làm cảnh sát, gia đình y cũng không có cách nào với y, mẹ khóc cầu xin nhiều lần cũng không có hiệu quả, thế là chỉ đành tùy Bạch Thụ đi làm cảnh sát.
Tuy rằng ở những việc này Bạch Thụ phản nghịch như thế, nhưng thật ra trong lòng y rất yêu ba mẹ, ít nhất, là quan tâm thân thể bọn họ, lúc này nghe nói mẹ té xỉu đưa đi bệnh viện, y phi thường sốt ruột, cau mày, Tào Dật Nhiên nhìn thấu y đang khẩn trương và lo lắng, liền đưa tay vỗ hai cái lên vai y, an ủi, “Đi là biết, luôn luôn sẽ có biện pháp, không có việc gì.”
Bạch Thụ gật đầu, nhìn hắn một cái, nói, “Ừ, hy vọng không có vấn đề gì.”
Hai người cùng nhau tới bệnh viện, Bạch phu nhân đã vào phòng bệnh, đang truyền dịch, ngoại trừ trên mặt không có huyết sắc, cái khác hình như cũng không có vấn đề.
Bạch tiên sinh bồi bên cạnh, đang cùng bà nhỏ giọng trò chuyện, bà phiền muộn cười, giọng thật thấp, thế nhưng vô cùng ôn nhu.
Người giúp việc gõ cửa, nói một tiếng cậu chủ tới, sau khi Bạch tiên sinh đáp lời, người giúp việc mở cửa ra, Bạch Thụ tiến vào, Tào Dật Nhiên theo sau lưng y cũng đi vào.
Bạch Thụ đầy mặt lo lắng, thất được ba mẹ, trước hết hỏi thăm một tiếng, nói, “Mẹ, mẹ thế nào rồi? Không có vấn đề gì lớn đi?”
Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân lại không trả lời câu hỏi của y, Bạch tiên sinh chỉ nói, “Còn phải kiểm tra nữa.”
Bạch Thụ đi tới bên giường, đưa tay cầm lấy tay mẹ, nói, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, sẽ không có việc gì.”
Bạch phu nhân cười cười, nói, “Mẹ biết.”
Sau đó nhìn thấy Tào Dật Nhiên, liền vẫy vẫy tay với Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên rất không được tự nhiên, dù sao người ta là người một nhà với nhau, mình lại đứng chỗ này.
Bất quá, hắn vẫn nhanh chóng đi tới, cùng ba mẹ Bạch Thụ chào hỏi.
Bạch Thụ trực tiếp nói, “Dật Nhiên ở cùng với con, hôm nay nghe thấy mẹ vào bệnh viện, em ấy cùng tới với con, một đường cũng rất lo lắng.”
Bạch phu nhân nhìn ra được hai đứa nhỏ này hiện tại quan hệ rất tốt, cho nên trực tiếp sai khiến con trai bưng một cái ghế tới đặt bên giường cho Tào Dật Nhiên ngồi, sau khi Tào Dật Nhiên ngồi xuống, Bạch phu nhân liền kéo tay hắn, Tào Dật Nhiên đã rất lâu không đến nhà bà, bây giờ gặp mặt, chỉ thấy diện mạo tên nhóc này được thu thập chỉnh chỉnh tề tề, hơn nữa trang phục cũng không có chỗ nào phá cách, hiện tại nét mặt lo âu và quan tâm, nếu so với lần đầu tiên gặp, cho người ta cảm giác đứng đắn và đáng tin hơn nhiều.
Cho nên, bà cũng yên lòng, cảm thấy đứa nhỏ này không tệ lắm. Hơn nữa đã nghe chồng nói qua, Tào Dật Nhiên là cháu nội Tào gia, cháu ngoại Triệu gia, gia thế bất đồng, cho dù con trai nhà mình và nhóc con này tình cảm thâm hậu, về sau chỉ sợ cũng không dễ qua cửa ải người nhà Tào Dật Nhiên, cho nên, nhà bọn họ càng phải quan tâm hai đứa, dù sao, là con trai nhà mình, không nỡ thấy cảm tình của nó gặp khó khăn khổ sở.
Bạch Thụ bởi vì phải trông mẹ bên này, nên chỉ đành lại gọi điện thoại tới cục cảnh sát xin nghỉ, nói tình huống trong nhà.
Bạch phu nhân kéo Tào Dật Nhiên, hỏi chuyện gần đây của hắn, hỏi không sâu cũng không quá cá nhân, cho nên không làm người khác phản cảm, Tào Dật Nhiên đều trả lời, sau đó Bạch phu nhân mới hỏi chuyện tình cảm của hai người, phía sau còn bỏ thêm một câu, “Hỏi A Thụ, nó đều không trả lời, vẫn là Dật Nhiên tương đối tri kỉ, dì chỉ đành hỏi con.”
Thế là Tào Dật Nhiên không có cách nào từ chối, đành nói một chút, nói quan hệ hai người không tồi, rất tốt, thậm chí cuối cùng còn bổ sung một câu, “Gần đây ở chung một chỗ.”
Bạch Thụ đã ra ngoài, không ở trong phòng, y đi hỏi bác sĩ tình hình mẹ mình, Bạch tiên sinh cũng tự động ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Bạch phu nhân và Tào Dật Nhiên, giống y như mẹ chồng nhắn nhủ với con dâu tương lai.
Bạch phu nhân lại cười nói, “Dì nhìn ra được A Thụ là thật tâm thích con, không phải con thì không được. Bọn dì đều hiểu các con, cũng nguyện ý ủng hộ các con. Con là một đứa nhỏ tốt, mỗi lần dì nhìn con đều thấy thích, hôm nay con theo Bạch Thụ tới đây thăm dì, trong lòng dì rất vui vẻ.”
Thật ra Bạch phu nhân cũng biết Tào Dật Nhiên tuyệt đối không phải một người an phận thủ tường biết đau lòng người khác, hơn nữa còn quen thói con nhà quyền thế hư hỏng, bất quá, con trai coi trọng, có biện pháp nào chứ, chỉ có thể xem hắn như người xứng với Bạch Thụ nhất trên đời mà thôi.
Nghe Bạch phu nhân nói vậy, Tào Dật Nhiên vẫn rất quẫn bách, bất quá, cũng rất cảm động, bởi vì trên thế giới này người tán thành hắn không nhiều lắm, đến nay, người tán thành hắn như thế, ngoại trừ trong nhà Bạch Thụ, vẫn tìm không thấy nhà thứ hai.
Chỉ là, hắn cũng không phải đứa ngốc, nghe Bạch phu nhân khen hắn như vậy, hắn biết sợ rằng sự tình không đơn giản, phía sau Bạch phu nhân hẳn sẽ nói kì vọng đối với hắn.
Quả nhiên, sau khi Tào Dật Nhiên khiêm tốn lại săn sóc nói vài câu, Bạch phu nhân liền thành khẩn nói, “Dì và ba A Thụ hy vọng hai đứa có thể hảo hảo yên ổn, có thể cả đời bạch đầu giai lão, dù sao, trên cảm tình mà quá loạn không phải chuyện tốt, bọn dì đều là người từng trải, hiểu những đạo lý này. Dì và ba A Thụ đều lớn rồi, sẽ phải đi trước các con, về sau cũng không thấy được hai đứa cùng một chỗ là tốt hay xấu, cho nên, nên chỉ đành vào lúc còn tại, truyền cho hai đứa nhiều kinh nghiệm của bọn dì một chút, hy vọng hai đứa có thể sống tốt sống suông sẻ. Vợ chồng hai người cùng một chỗ, chính là phải săn sóc nhường nhịn nhau, hơn nữa có chuyện gì cũng phải nói cho đối phương biết, như vậy mới không có vấn đề nhỏ tích lũy thành vấn đề lớn, cuối cùng càng không thể vẫn hồi.”
Tào Dật Nhiên nghe những lời này của Bạch phu nhân, trong lòng kỳ thật có chút không nhịn được, bất quá, hắn vẫn nghiêm túc nghe, dù sao đây là mẹ Bạch Thụ, còn đang bị bệnh.
Bạch phu nhân thấy thái độ thành khẩn của hắn, trong lòng rất cao hứng, sau đó lại nói tới công việc của Bạch Thụ, lúc này, bà hầu như không khống chế được tâm tình, trong giọng nói đều nghẹn ngào, nói, “Bọn dì chỉ có một mình A Thụ thôi, nó cứng rắn muốn làm cảnh sát, mỗi lần còn đi làm nhiệm vụ nguy hiêrm, đều bị thương nhiều lần rồi, bọn dì nhiều lần chờ đợi lo lắng, sợ nó xảy ra vấn đề gì, nhưng nó cũng không thông cảm với bọn dì, bọn dì bảo nói đổi công tác đã nhiều lần, nó căn bản không nghe.”
Nói đến đây, bà nắm chặt tay Tào Dật Nhiên, trong mắt tràn đầy chờ đợi, nói với Tào Dật Nhiên, “Dật Nhiên, trong lòng nó có con, con nói với nó có phân lượng hơn bọn dì, xem như dì cầu con, con khuyên nhủ A Thụ, bảo nó đổi công tác an ổn chút đi, đừng để bọn dì mỗi ngày lo lắng cho nó.”
Ánh mắt chờ đợi của Bạch phu nhân khiến tâm Tào Dật Nhiên không dễ chịu, ngoại trừ không dễ chịu, còn có một phần cảm động không rõ, kỳ thật, hắn cũng không thích Bạch Thụ làm cảnh sát, vừa có nhiệm vụ lớn liền liên lạc không được, hơn nữa thời gian rất dài, trong lòng hắn rất không thoải mái, hơn nữa nếu lần nào đó Bạch Thụ hi sinh vì nhiệm vụ, xong chuyện hắn mới biết được, nghĩ đến đố hắn liền không biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên hắn nói với Bạch phu nhân, “Thật ra con cũng không hy vọng anh ấy làm cảnh sát, chỉ là, Bạch Thụ hình như rất thích công việc này, hơn nữa, con khuyên anh ấy, anh ấy cũng không nhất định sẽ nghe.”
Bạch phu nhân tha thiết nhìn hắn, “Chỉ cần con nguyện ý khuyên nó là được, dì dám cam đoan, nó sẽ nghe lời con.”
Tào Dật Nhiên rất kinh ngạc, nghĩ sao Bạch phu nhân dám xác định con trai bà lại nghe mình.
Bạch phu nhân nhìn thấy kinh ngạc của hắn, liền cười khẽ giải thích, “Người Bạch gia nhà bọn họ xem vợ quan trọng hơn công tác, chỉ cần con cùng nó nháo, nó sẽ không không nghe lời con.”
Tào Dật Nhiên 囧 nhìn bà, nghĩ thầm mình giống vợ sao.
Nhưng Bạch phu nhân không quan tâm mấy cái này, ngược lại giật dây Tào Dật Nhiên, “Dật Nhiên, con phải nháo với nó, con vừa nháo, bảo đảm nó nghe con. Con tin tưởng dì, con nói với nó, bảo nó từ chức làm cái khác đi.”
Tào Dật Nhiên rất quẫn bách đáp ứng rồi.
Bạch phu nhân liền cao hứng buông tha hắn, sau đó cùng hắn nói tới chuyện khác.
Bạch phu nhân là một người ôn nhu, nói chuyện cũng nhẹ giọng, làm tâm tình người khác thư sướng, nói thật ra, Tào Dật Nhiên vẫn rất thích nói chuyện với bà.
Bất quá, sau đó chưa nói mấy câu, Bạch Thụ đã đi vào.
Bạch phu nhân thấy y, lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, còn sai khiến, “Dật Nhiên ngồi đây lâu như vậy, con đi rót chén nước đến cho nó.”
Bạch Thụ liền đi rót nước, sau đó mới ngồi xuống bên giường bệnh, nói một chút suy đoán của bác sĩ, sau đó hỏi Bạch phu nhân cảm thấy thân mình thế nào.
Ăn xong bữa sáng tắm rửa thay quần áo, Bạch Thụ phải đi làm, Tào Dật Nhiên chen vào phòng tắm tắm chung, thế là, hắn liền vươn ma trảo sờ lên sờ xuống người Bạch Thụ, còn đủ loại bình phẩm, cuối cùng nói, “Thật ra vóc người anh đẹp hơn anh Diên.” (Chu Diên á)
Bạch Thụ bị hắn sờ ra lửa, ôm hắn hôn môi, đang sờ tới cái mông hắn, chợt nghe thấy câu này, không khỏi động tác khựng lại, nghĩ thầm lẽ nào hắn đã từng cùng Chu Diên xằng bậy rồi, bất quá ngẫm lại cũng không có khả năng, nhưng vẫn không quá cao hứng hỏi ngược lại một câu, “Phải không?”
Tào Dật Nhiên vỗ lên mông trần của y một cái, “Đương nhiên, anh nên vui vẻ mới đúng. Mông anh vểnh hơn hắn.”
Vì thế lập tức bị Bạch Thụ đặt trên tường, Tào Dật Nhiên bị tường đông lạnh hít một hơi, may mắn Bạch Thụ lại kéo hắn vào lòng, bắt đầu hôn, nếu không Tào Dật Nhiên sẽ bị lạnh muốn phát hỏa.
Hai người ở trong phòng tắm lãng phí không ít thời gian, chờ Bạch Thụ đi ra nhìn đồng hồ một cái, liền trầm mặc, vội vàng áo nón chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài, Tào Dật Nhiên chậm rãi mặc quần áo xong, còn bảo Bạch Thụ chờ hắn, “Xe tôi không lái về, anh đưa tôi đi lấy xe.”
Bạch Thụ chỉ đành chờ hắn, thấy Tào Dật Nhiên mặc áo của mình có hơi lớn, lúc ra cửa còn đề nghị, “Em mang một ít quần áo của em tới đây, mặc của anh rộng quá, em không lạnh sao?”
Tào Dật Nhiên ừ ừ đáp lời, lúc ra cửa lại cúi đầu nhìn ống quần, bởi vì là quần jean của Bạch Thụ, cho nên thật rộng, có chút gió lùa phỏng chừng sẽ bị lạnh thật.
Bạch Thụ kéo tay hắn, hai người hiện tại đã thành thói quen Bạch Thụ đi bên trái Tào Dật Nhiên đi bên phải, bởi vì nắm tay đi thế này sẽ không làm đồng hồ đeo tay ma sát với nhau.
Khi tiến vào thang máy, Bạch Thụ nói với Tào Dật Nhiên, “Em lấy xe rồi không được phép đi lung tung xằng bậy, về nhà hoặc là quay lại chỗ này của anh.” Chìa khóa nhà y sớm cho Tào Dật Nhiên một bộ rồi.
Tào Dật Nhiên phát hiện thức dậy sớm như vậy cư nhiên không buồn ngủ, vừa cảm thấy kinh ngạc vừa thấy không có gì làm mà buồn chán trống rỗng, thế là nghĩ có lẽ có thể bảo cậu tìm cho mình chức gì đó thử làm xem, nếu không trực tiếp đi tìm mẹ, Triệu Duyệt đối với công tác phi thường nghiêm khắc chăm chỉ, hắn sợ mình sẽ chịu không nổi.
Quyết định như vậy, liền giống Bạch Thụ đề nghị, Bạch Thụ vừa nghe, cực kì tán thành, bây giờ y chỉ muốn Tào Dật Nhiên nguyện ý đi làm việc là được, quản hắn đi nơi nào làm.
Xem ra sáng sớm kéo Tào Dật Nhiên dậy là chuyện tốt, chỉ cần hắn không dùng toàn bộ sinh mệnh ở trên giường, đó chính là điều tốt rất lớn rồi.
Bạch Thụ lái xe tới chỗ Tào Dật Nhiên đỗ xe, nửa đường điện thoại gọi tới, Tào Dật Nhiên giúp y lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thoáng qua, “Bạch Chí Tường? Ai a?”
Bạch Thụ vừa nghe, liền cầm di động tới, giải thích một tiếng, “Ba anh.”
Nói rồi liền nghe điện thoại, bên kia truyền tới chính là giọng hoảng loạn khẩn trương, “A Thụ? Con nhanh tới bệnh viện, mẹ con té xỉu.”
Bạch Thụ vừa nghe, cả kinh, “Té xỉu? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng bên kia chỉ nói địa chỉ bệnh viện, bảo hắn nhanh qua, đến lúc đó lại nói tình huống.
Sắc mặt Bạch Thụ nghiêm nghị, nhìn Tào Dật Nhiên một cái, “Mẹ anh đột nhiên té xỉu, hiện tại anh phải tới bệnh viện. Em cùng đi với anh?”
Tào Dật Nhiên gật đầu, “Đương nhiên cùng đi. Nghiêm trọng không? Xảy ra chuyện gì?”
Chân mày Bạch Thụ nhíu lại, lái xe hướng bệnh viện, nói, “Vẫn chưa rõ ràng, đi rồi mới biết được.”
Từ nhỏ Bạch Thụ đã rất độc lập, này có liên quan tới tính cách y, cũng liên quan rất lớn tới khi y còn bé, ba y khi đó là một người cuồng công tác, mẹ cũng bận rộn công việc, sự chú ý dành cho y căn bản không đủ, tuy rằng thiếu quan tâm, nhưng hai người lại vô cùng thương yêu y, lúc ở nhà đều cưng chìu y tới trời, bất quá Bạch Thụ từ nhỏ đã có suy nghĩ của mình, thật lãnh đạm với sủng ái của hai người, về sau Bạch phu nhân nghĩ như vậy không được, thậm chí bởi vậy mà từ bỏ một phần công tác, đặc biệt để bồi con trai nhiều hơn, bất quá, lúc này Bạch Thụ đã lớn, hơn nữa chính y đã quyết định ra nước ngoài du học, ba mẹ y không có cách nào, đành mắt nhìn con trai tuổi còn nhỏ xuất ngoại, may mà bên kia có bạn bè trông nom, mà Bạch Thụ quả thật cái gì cũng đều có thể tự mình ứng phó, cho nên hầu như trưởng thành sớm thuận buồm xuôi gió lớn lên.
Chính là có những nguyên nhân này, về sau Bạch Thụ muốn làm cảnh sát, gia đình y cũng không có cách nào với y, mẹ khóc cầu xin nhiều lần cũng không có hiệu quả, thế là chỉ đành tùy Bạch Thụ đi làm cảnh sát.
Tuy rằng ở những việc này Bạch Thụ phản nghịch như thế, nhưng thật ra trong lòng y rất yêu ba mẹ, ít nhất, là quan tâm thân thể bọn họ, lúc này nghe nói mẹ té xỉu đưa đi bệnh viện, y phi thường sốt ruột, cau mày, Tào Dật Nhiên nhìn thấu y đang khẩn trương và lo lắng, liền đưa tay vỗ hai cái lên vai y, an ủi, “Đi là biết, luôn luôn sẽ có biện pháp, không có việc gì.”
Bạch Thụ gật đầu, nhìn hắn một cái, nói, “Ừ, hy vọng không có vấn đề gì.”
Hai người cùng nhau tới bệnh viện, Bạch phu nhân đã vào phòng bệnh, đang truyền dịch, ngoại trừ trên mặt không có huyết sắc, cái khác hình như cũng không có vấn đề.
Bạch tiên sinh bồi bên cạnh, đang cùng bà nhỏ giọng trò chuyện, bà phiền muộn cười, giọng thật thấp, thế nhưng vô cùng ôn nhu.
Người giúp việc gõ cửa, nói một tiếng cậu chủ tới, sau khi Bạch tiên sinh đáp lời, người giúp việc mở cửa ra, Bạch Thụ tiến vào, Tào Dật Nhiên theo sau lưng y cũng đi vào.
Bạch Thụ đầy mặt lo lắng, thất được ba mẹ, trước hết hỏi thăm một tiếng, nói, “Mẹ, mẹ thế nào rồi? Không có vấn đề gì lớn đi?”
Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân lại không trả lời câu hỏi của y, Bạch tiên sinh chỉ nói, “Còn phải kiểm tra nữa.”
Bạch Thụ đi tới bên giường, đưa tay cầm lấy tay mẹ, nói, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, sẽ không có việc gì.”
Bạch phu nhân cười cười, nói, “Mẹ biết.”
Sau đó nhìn thấy Tào Dật Nhiên, liền vẫy vẫy tay với Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên rất không được tự nhiên, dù sao người ta là người một nhà với nhau, mình lại đứng chỗ này.
Bất quá, hắn vẫn nhanh chóng đi tới, cùng ba mẹ Bạch Thụ chào hỏi.
Bạch Thụ trực tiếp nói, “Dật Nhiên ở cùng với con, hôm nay nghe thấy mẹ vào bệnh viện, em ấy cùng tới với con, một đường cũng rất lo lắng.”
Bạch phu nhân nhìn ra được hai đứa nhỏ này hiện tại quan hệ rất tốt, cho nên trực tiếp sai khiến con trai bưng một cái ghế tới đặt bên giường cho Tào Dật Nhiên ngồi, sau khi Tào Dật Nhiên ngồi xuống, Bạch phu nhân liền kéo tay hắn, Tào Dật Nhiên đã rất lâu không đến nhà bà, bây giờ gặp mặt, chỉ thấy diện mạo tên nhóc này được thu thập chỉnh chỉnh tề tề, hơn nữa trang phục cũng không có chỗ nào phá cách, hiện tại nét mặt lo âu và quan tâm, nếu so với lần đầu tiên gặp, cho người ta cảm giác đứng đắn và đáng tin hơn nhiều.
Cho nên, bà cũng yên lòng, cảm thấy đứa nhỏ này không tệ lắm. Hơn nữa đã nghe chồng nói qua, Tào Dật Nhiên là cháu nội Tào gia, cháu ngoại Triệu gia, gia thế bất đồng, cho dù con trai nhà mình và nhóc con này tình cảm thâm hậu, về sau chỉ sợ cũng không dễ qua cửa ải người nhà Tào Dật Nhiên, cho nên, nhà bọn họ càng phải quan tâm hai đứa, dù sao, là con trai nhà mình, không nỡ thấy cảm tình của nó gặp khó khăn khổ sở.
Bạch Thụ bởi vì phải trông mẹ bên này, nên chỉ đành lại gọi điện thoại tới cục cảnh sát xin nghỉ, nói tình huống trong nhà.
Bạch phu nhân kéo Tào Dật Nhiên, hỏi chuyện gần đây của hắn, hỏi không sâu cũng không quá cá nhân, cho nên không làm người khác phản cảm, Tào Dật Nhiên đều trả lời, sau đó Bạch phu nhân mới hỏi chuyện tình cảm của hai người, phía sau còn bỏ thêm một câu, “Hỏi A Thụ, nó đều không trả lời, vẫn là Dật Nhiên tương đối tri kỉ, dì chỉ đành hỏi con.”
Thế là Tào Dật Nhiên không có cách nào từ chối, đành nói một chút, nói quan hệ hai người không tồi, rất tốt, thậm chí cuối cùng còn bổ sung một câu, “Gần đây ở chung một chỗ.”
Bạch Thụ đã ra ngoài, không ở trong phòng, y đi hỏi bác sĩ tình hình mẹ mình, Bạch tiên sinh cũng tự động ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Bạch phu nhân và Tào Dật Nhiên, giống y như mẹ chồng nhắn nhủ với con dâu tương lai.
Bạch phu nhân lại cười nói, “Dì nhìn ra được A Thụ là thật tâm thích con, không phải con thì không được. Bọn dì đều hiểu các con, cũng nguyện ý ủng hộ các con. Con là một đứa nhỏ tốt, mỗi lần dì nhìn con đều thấy thích, hôm nay con theo Bạch Thụ tới đây thăm dì, trong lòng dì rất vui vẻ.”
Thật ra Bạch phu nhân cũng biết Tào Dật Nhiên tuyệt đối không phải một người an phận thủ tường biết đau lòng người khác, hơn nữa còn quen thói con nhà quyền thế hư hỏng, bất quá, con trai coi trọng, có biện pháp nào chứ, chỉ có thể xem hắn như người xứng với Bạch Thụ nhất trên đời mà thôi.
Nghe Bạch phu nhân nói vậy, Tào Dật Nhiên vẫn rất quẫn bách, bất quá, cũng rất cảm động, bởi vì trên thế giới này người tán thành hắn không nhiều lắm, đến nay, người tán thành hắn như thế, ngoại trừ trong nhà Bạch Thụ, vẫn tìm không thấy nhà thứ hai.
Chỉ là, hắn cũng không phải đứa ngốc, nghe Bạch phu nhân khen hắn như vậy, hắn biết sợ rằng sự tình không đơn giản, phía sau Bạch phu nhân hẳn sẽ nói kì vọng đối với hắn.
Quả nhiên, sau khi Tào Dật Nhiên khiêm tốn lại săn sóc nói vài câu, Bạch phu nhân liền thành khẩn nói, “Dì và ba A Thụ hy vọng hai đứa có thể hảo hảo yên ổn, có thể cả đời bạch đầu giai lão, dù sao, trên cảm tình mà quá loạn không phải chuyện tốt, bọn dì đều là người từng trải, hiểu những đạo lý này. Dì và ba A Thụ đều lớn rồi, sẽ phải đi trước các con, về sau cũng không thấy được hai đứa cùng một chỗ là tốt hay xấu, cho nên, nên chỉ đành vào lúc còn tại, truyền cho hai đứa nhiều kinh nghiệm của bọn dì một chút, hy vọng hai đứa có thể sống tốt sống suông sẻ. Vợ chồng hai người cùng một chỗ, chính là phải săn sóc nhường nhịn nhau, hơn nữa có chuyện gì cũng phải nói cho đối phương biết, như vậy mới không có vấn đề nhỏ tích lũy thành vấn đề lớn, cuối cùng càng không thể vẫn hồi.”
Tào Dật Nhiên nghe những lời này của Bạch phu nhân, trong lòng kỳ thật có chút không nhịn được, bất quá, hắn vẫn nghiêm túc nghe, dù sao đây là mẹ Bạch Thụ, còn đang bị bệnh.
Bạch phu nhân thấy thái độ thành khẩn của hắn, trong lòng rất cao hứng, sau đó lại nói tới công việc của Bạch Thụ, lúc này, bà hầu như không khống chế được tâm tình, trong giọng nói đều nghẹn ngào, nói, “Bọn dì chỉ có một mình A Thụ thôi, nó cứng rắn muốn làm cảnh sát, mỗi lần còn đi làm nhiệm vụ nguy hiêrm, đều bị thương nhiều lần rồi, bọn dì nhiều lần chờ đợi lo lắng, sợ nó xảy ra vấn đề gì, nhưng nó cũng không thông cảm với bọn dì, bọn dì bảo nói đổi công tác đã nhiều lần, nó căn bản không nghe.”
Nói đến đây, bà nắm chặt tay Tào Dật Nhiên, trong mắt tràn đầy chờ đợi, nói với Tào Dật Nhiên, “Dật Nhiên, trong lòng nó có con, con nói với nó có phân lượng hơn bọn dì, xem như dì cầu con, con khuyên nhủ A Thụ, bảo nó đổi công tác an ổn chút đi, đừng để bọn dì mỗi ngày lo lắng cho nó.”
Ánh mắt chờ đợi của Bạch phu nhân khiến tâm Tào Dật Nhiên không dễ chịu, ngoại trừ không dễ chịu, còn có một phần cảm động không rõ, kỳ thật, hắn cũng không thích Bạch Thụ làm cảnh sát, vừa có nhiệm vụ lớn liền liên lạc không được, hơn nữa thời gian rất dài, trong lòng hắn rất không thoải mái, hơn nữa nếu lần nào đó Bạch Thụ hi sinh vì nhiệm vụ, xong chuyện hắn mới biết được, nghĩ đến đố hắn liền không biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên hắn nói với Bạch phu nhân, “Thật ra con cũng không hy vọng anh ấy làm cảnh sát, chỉ là, Bạch Thụ hình như rất thích công việc này, hơn nữa, con khuyên anh ấy, anh ấy cũng không nhất định sẽ nghe.”
Bạch phu nhân tha thiết nhìn hắn, “Chỉ cần con nguyện ý khuyên nó là được, dì dám cam đoan, nó sẽ nghe lời con.”
Tào Dật Nhiên rất kinh ngạc, nghĩ sao Bạch phu nhân dám xác định con trai bà lại nghe mình.
Bạch phu nhân nhìn thấy kinh ngạc của hắn, liền cười khẽ giải thích, “Người Bạch gia nhà bọn họ xem vợ quan trọng hơn công tác, chỉ cần con cùng nó nháo, nó sẽ không không nghe lời con.”
Tào Dật Nhiên 囧 nhìn bà, nghĩ thầm mình giống vợ sao.
Nhưng Bạch phu nhân không quan tâm mấy cái này, ngược lại giật dây Tào Dật Nhiên, “Dật Nhiên, con phải nháo với nó, con vừa nháo, bảo đảm nó nghe con. Con tin tưởng dì, con nói với nó, bảo nó từ chức làm cái khác đi.”
Tào Dật Nhiên rất quẫn bách đáp ứng rồi.
Bạch phu nhân liền cao hứng buông tha hắn, sau đó cùng hắn nói tới chuyện khác.
Bạch phu nhân là một người ôn nhu, nói chuyện cũng nhẹ giọng, làm tâm tình người khác thư sướng, nói thật ra, Tào Dật Nhiên vẫn rất thích nói chuyện với bà.
Bất quá, sau đó chưa nói mấy câu, Bạch Thụ đã đi vào.
Bạch phu nhân thấy y, lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, còn sai khiến, “Dật Nhiên ngồi đây lâu như vậy, con đi rót chén nước đến cho nó.”
Bạch Thụ liền đi rót nước, sau đó mới ngồi xuống bên giường bệnh, nói một chút suy đoán của bác sĩ, sau đó hỏi Bạch phu nhân cảm thấy thân mình thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook