****

Thời điểm tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Tử Khâm đang ngồi trong phòng khách xem ti vi. Chính xác mà nói, cô cũng không biết trên TV đang chiếu tiết mục gì, chỉ là cảm thấy phòng ốc lớn như vậy nên có chút tiếng động, nếu không thật rất vắng vẻ, tịch mịch.

Tịch mịch là khoảng không gian mà trước kia Hạ Tử Khâm rất hưởng thụ. Từ nhỏ cô đã thích một mình ngây ngốc. Khi còn bé, mẹ viện trưởng từng nghĩ rằng cô mắc chứng trầm cảm, nên còn tìm bác sĩ tâm lý đến. Khi bác sĩ lần lượt bảo đảm cô rất bình thường, mẹ viện trưởng mới yên tâm.

Chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào, cô cảm thấy sự ngây ngốc của mình có chút khó thích ứng. Cô đã quen với việc có một người đàn ông bên cạnh, đã quen chờ đợi Tịch Mạc Thiên. Mà Tịch Mạc Thiên rất bận, xã giao cũng nhiều, mặc dù đã tận lực rút ngắn thời gian trở về ăn cơm với cô, nhưng phần lớn thời gian, trong nhà vẫn chỉ có một mình Hạ Tử Khâm.

Chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủn mà thôi, Tịch Mạc Thiên đã đem cô biến thành một tiểu oán phụ bí mật. Ở cùng Tịch Mạc Thiên mấy tháng so với khoảng thời gian yêu nhau 4 năm cùng Chu Hàng cô còn hãm vào sâu hơn. Mà đáng buồn nhất chính là, tốc độ luân hãm này, Hạ Tử Khâm có thể dễ dàng nhìn ra, nhưng lại không có khí lực đi ngăn cản. Điều này khiến lòng cô âm thầm sợ hãi.

Đối với tương lai, đối với hôn nhân, đối với tình yêu, nhiều lúc nghĩ đến, cô và Tịch Mạc Thiên căn bản giống như là không có có tương lai. Còn tình yêu? Hai chữ này lại càng thêm buồn cười. Cái gì ẩn chứa sau cuộc hôn nhân này, Hạ Tử Khâm cũng cảm thấy mơ hồ không rõ. Bởi vì không rõ cho nên không xác định, bởi vì không xác định, cho nên lo được lo mất, đây đại khái là bệnh chung của phụ nữ đi.

Hạ Tử Khâm phát hiện, chính mình một khi thật sự nghiêm túc, lại là một người phụ nữ tính toán chi li như vậy, thậm chí, cô có muốn hồ đồ cũng không thể được nữa.

Tiếng chuông cửa cắt ngang khiến Hạ Tử Khâm sững sờ. Cô nhanh chóng chạy đến mở cửa, nghênh đón chính là mùi rượu nồng đậm. Hạ Tử Khâm còn chưa xác định được Tịch Mạc Thiên uống say hay không, đã bị anh trở tay đặt tại trên cửa.

Cổ tay bị anh giơ cao, Tịch Mạc Thiên đầu cúi xuống, trực tiếp xông vào trong miệng cô, hơi thở mang theo mùi rượu quấn quýt lấy lưỡi của cô, cắn mút, dây dưa, giống như đang vội vàng muốn nuốt cô vậy, thậm chí còn có chút tàn bạo. . . . . .

"Ô ô ô. . . . . ."

Hạ Tử Khâm dùng sức thoát khỏi tay anh, đẩy ra, khóe môi hơi đau, cô đưa tay lên sờ, thấy phía trên có máu, không ngờ môi của cô lại bị người đàn ông này cắn bể:

"Tịch Mạc Thiên, anh uống say rồi."

Hạ Tử Khâm tức giận, không muốn để ý đến Tịch Mạc Thiên nữa, lướt qua anh trực tiếp đi vào bên trong. Mới nhấc được hai bước, eo liền bị Tịch Mạc Thiên ôm chặt. Anh bế cô lên, đá văng cửa phòng ngủ, đi vào, đem Hạ Tử Khâm ném lên giường, sau đó liền cúi xuống, đè cô ở phía dưới, bàn tay nắm lấy cằm của cô nâng lên.

Những tia sáng không ngừng lóe lên trong con ngươi thâm u của anh, chớp nháy giống như một ngọn lửa, ngọn lửa trong đó. . . . . . Hạ Tử Khâm không nhịn được khẽ rùng mình một cái. Ngọn lửa trong đó giống như băng sơn lâu năm, hàn khí dày đặc không ngừng toát ra, lạnh lẽo, nóng rực. Vẻ mặt của người đàn ông hiển hiện đầy mâu thuẫn khiến người ta hoảng sợ.

Tịch Mạc Thiên khẽ nhếch khóe miệng, âm điệu mỉa mai chợt vang lên:

"Hạ Tử Khâm, thật không nhìn ra, em cũng rất có thủ đoạn. Tại sao em lại đi quyến rũ đàn ông, hả? Bằng vẻ thùy mị bình thường không có gì hơn người này là khối thân thể dâm đãng đây, hửm . . . . . ."

Hạ Tử Khâm sửng sốt, kịch liệt giãy giụa mấy cái:

"Anh nói bậy bạ gì đó?"

"Tôi nói bậy?"

Tịch Mạc Thiên hiển nhiên say, lời nói cũng nhiều thêm:

"Em có biết hôm nay Vinh Phi Lân đã nói gì với tôi không? Nói cậu ta thất tình, nói nếu tôi không thương em liền cách em xa một chút, cậu ta sợ tôi khi dễ em à? Cậu ta thích em, Hạ Tử Khâm, cậu ta yêu em, Hạ Tử Khâm, thế nào? Được một người đàn ông như Vinh Phi Lân tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ, thỏa mãn tâm tính hư vinh nông cạn của em đi! Đáng tiếc em là vợ của Tịch Mạc Thiên tôi, bất kể tôi có yêu hay không, đời này em đều là của tôi, hơn nữa tôi hận nhất chính là phản bội, nhớ kỹ sao, Hạ Tử Khâm. . . . . ."

Hạ Tử Khâm có vài phần kinh sợ, ngừng giãy giụa. Dưới ánh sáng, sắc mặt cô hơi tái, môi cắn chặt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tịch Mạc Thiên, vẻ mặt có mấy phần cố chấp khó nói:

"Tại sao lấy tôi?"

Ngọn lửa trong mắt Tịch Mạc Thiên hơi run rẩy, nhanh chóng tàn lụi, đôi mắt khẽ nheo lại, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cái trán trơn bóng của cô, theo gương mặt trượt đến đôi môi đỏ thắm, khẽ vuốt ve, nghiêng người hạ xuống một nụ hôn, từ khóe miệng tràn ra mấy lời nỉ non mơ hồ.

Hạ Tử Khâm còn chưa nghe rõ, liền bị kích tình của anh bao phủ. . . . . . Hôm nay Tịch Mạc Thiên say đến lợi hại, mà uống say Tịch Mạc Thiên lại rất dịu dàng, trong dịu dàng gần như có chút cẩn thận, giống như cô là đồ sứ dễ vỡ, vô luận là lực độ hay phương thức triền miên, cùng bình thường đều có khác biệt rất lớn.

Mà loại thận trọng dịu dàng này giống như mưa nhẹ đầu xuân, từng giọt từng giọt xâm nhập vào tận đáy lòng của Hạ Tử Khâm, khiến cô mơ mơ màng màng, cảm thấy có lẽ người đàn ông này cũng có chút thích cô. . . . . .

Ngoài cưng chiều ra, đêm nay Hạ Tử Khâm chân thật cảm nhận được một Tịch Mạc Thiên khác, giống như màn sương mù nặng nề được vén lên, từ từ lộ ra nội tâm góc cạnh và cao lớn của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương