Đáp Lại Lời Yêu
-
Chương 56
Anh đã lựa chọn thay cô, thế nhưng….lại hỏi ý kiến cô.
Anh dường như đã thay đổi.
Sau khi đề xuất thời gian ba tháng liền không còn sự cường thế muốn gì được đó mà đang chậm rãi thay đổi, luôn đặt cô lên phía trước, sẽ hỏi cô có muốn hay không, hỏi cô có đi hay không.
Thời Nhiễm cong ngón tay nhẹ nhàng chạm lên màn hình.
[Không đến.]
Cuối cùng, cô trả lời như vậy.
“Tối nay đi Paris? Đột ngột vậy ạ?” Thời Nhiễm uống ngụm sữa, hơi kinh ngạc.
Tống Thanh cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, tham gia hôn lễ thì làm sao có chuyện đột ngột? Thật ra là vẫn muốn sớm thông báo cho con và Ngộ Hàn nhưng hai đứa vẫn luôn chạy lung tung, gần đây lại bận rộn nên quên bén mất.”
Bà dừng một chút, nhìn Thời lão phu nhân rồi nói tiếp: “Ông bà nội dự định sau khi tham gia hôn lễ xong sẽ ở bên đó một thời gian, Nhiễm Nhiễm cũng ở cùng đi xem như là du lịch.”
Thời Nhiễm còn chưa kịp trả lời, Thời lão phu nhân đã hừ một tiếng như trẻ con: “Bà biết, Nhiễm Nhiễm chê chúng ta lớn tuổi không thú vị cho nên không muốn.”
Thời Nhiễm: “…”
“Bà nội!” Cô lập tức cười cười vội vàng buông ly sữa xuống chạy tới ngồi bên cạnh bà nội làm nũng, “Bà nói oan cho con rồi, con sẽ ở lại Paris, muốn ở bao lâu cũng được, con đi cùng mọi người.”
“Thật sao?”
“Thật ạ, so với ngọc trai còn thật hơn.” Thời Nhiễm nghiêm túc gật đầu thật mạnh chọc cả nhà cười không ngừng.
Cười đủ rồi, Thời lão phu nhân mới nắm lấy tay cô nói: “Bà nội chỉ có một người em họ là bà dì của con, nhiều năm như vậy con bé vẫn cùng chồng định cư ở nước ngoài, đối với những người tuổi bà mà nói gặp một năm thì cũng sắp xa nhau một năm.”
Mặc dù cười nói nhưng cảm xúc ít nhiều có chút buồn tủi.
Thời Nhiễm cảm nhận được.
“Con sẽ luôn ở bên bà nội nha.” Cô ôm tay bà nội làm nũng.
Thời lão phu nhân nghe vậy trừng mắt liếc cô: “Luôn ở bên bà? Nhiễm Nhiễm không kết hôn à?”
“Không kết không kết, con sẽ bám lấy ông bà nội và ba mẹ còn có anh trai cả đời, ai đuổi cũng không đi.” Thời Nhiễm phồng hai má, còn hừ một tiếng.
Cả nhà đều bị cô chọc cười.
Tống Thanh nghe cô nói không khỏi nghĩ tới Sầm Diễn, sau đó lại do dự có nên nói cho Nhiễm Nhiễm chuyện con thừa kế hay không.
Nhưng cuối cùng, bà vẫn không nói, thầm nghĩ dù sao cũng đã đồng ý với Sầm Diễn.
Buổi tối.
Thời gia bay đến Paris bằng máy bay riêng.
Vừa lúc chi nhánh nước ngoài có hạng mục hợp tác cần Thời Ngộ Hàn tự mình ký kết nên anh cũng cùng lên máy bay đi cùng, ngoài ra còn có Tô Vân.
Thời Nhiễm và Tô Vân rất ít khi nói chuyện, gặp mặt bất quá chỉ lễ phép xa cách chào hỏi, lần này cũng vậy.
Tô Vân ngược lại nhìn cô muốn nói lại thôi, đến cuối cùng bà vẫn không nói gì.
Thời Nhiễm và Thời Ngộ Hàn ngồi cạnh nhau ở dãy đầu tiên.
Đang định bật chế độ máy bay thì có một tin nhắn hiện lên, vẫn là người bạn nam tình cờ gặp ở Paris trước đây, nói tạm thời có việc quan trọng cần xử lý, ngày về nước bất ngờ bị hoãn lại, chờ khi trở về sẽ mời cô ăn cơm.
Thời Nhiễm nhìn lướt qua không để ý nhiều chỉ tiện tay trả lời, vừa mới thoát ra điện thoại di động lại báo có lời mời gọi video từ WeChat.
Đến từ xs.
Từ xs.
Thật đúng là Sầm Diễn.
Thời Nhiễm không suy nghĩ nhiều liền từ chối rồi khóa máy.
Vừa quay đầu lại đã thấy Thời Ngộ Hàn ý vị thâm trường quan sát cô.
Thời Nhiễm giận dỗi trừng mắt liếc anh: “Làm sao?”
Thời Ngộ Hàn nhíu mày, hạ giọng đắc ý hỏi: “Người muốn gọi video với em là Sầm Diễn, đúng không?”
Thời Nhiễm thật ra cũng không hiểu sao anh lại biết, bất quá cũng lười hỏi, nghe vậy không giấy diếm thẳng thắng gật đầu: “Dạ.”
“Quan hệ bây giờ giữa hai người là gì?” Thời Ngộ Hàn hỏi thẳng, “Êm đẹp? Em chấp nhận cậu ta rồi?”
Thời Nhiễm thờ ơ trả lời: “Không có.”
“Bằng lòng cho cậu ta theo đuổi em?”
“Cũng không phải.”
Thời Ngộ Hàn nhìn cô, rõ ràng cô không phải đang thẹn thùng cũng không phải phủ nhận mà là nói thật, vì thế những lời còn lại anh liền không hỏi nữa.
Bởi vì anh bỗng nhiên hiểu ra, quan hệ hiện tại của hai người có lẽ chỉ có chính họ rõ nhất, dù sao sự tình phát sinh cũng do họ mà ra.
Tương lai sẽ phụ thuộc vào quyết định của cả hai.
“Được, không hỏi nữa.” Anh cười nói, cuối cùng lại e ngại thiên hạ không đủ loạn lại thêm một câu, “Chẳng qua nếu như em còn muốn đá cậu ta lần thứ hai nhớ kỹ phải thông báo cho anh trai đầu tiên để anh nhanh chóng cười nhạo cậu ta.”
Thời Nhiễm mặc kệ anh.
Dù vậy anh cứ giữ khăng khăng vẻ mặt xem náo nhiệt lộ liễu kia, luôn ngồi tủm tỉm cười với cô, cô quyết định không khách khí đáp trả: “Anh trai kia, anh theo đuổi bạn gái tương lai thành công cũng phải thông báo cho em đầu tiên đó, tuy rằng em dám chắc anh sẽ đuổi không kịp.”
Thời Ngộ Hàn: “….”
Anh giả vờ tức giận: “Có ai như em đi nguyền rủa anh trai vậy không hả?”
Thời Nhiễm vỗ vỗ bả vai anh, giọng điệu đầy vẻ đồng cảm: “Không phải nguyền rủa, vốn dĩ anh đã độc thân lâu như vậy rồi làm sao có thể theo đuổi con gái được nữa chứ?”
“……”
Thấy anh há hốc mồm, Thời Nhiễm rốt cục nhịn không được bật cười.
Thời Ngộ Hàn vừa tức vừa buồn cười.
“Được rồi được rồi, nghỉ ngơi đi.” Anh đầy sủng nịch nói, “Anh làm việc, em ngoan ngoãn đừng nháo nữa sẽ quấy rầy anh trai đây kiếm tiền tiêu vặt cho em.”
Thời Nhiễm hừ một tiếng không để ý tới anh nữa, lấy máy tính bảng ra bắt đầu xem phim.
Thời Ngộ Hàn vô tình liếc ngang thuận miệng nói: “Thích xem phim tình cảm dạng này sao? Nghe nói mấy cô gái nhỏ xuân tâm rạo rực thích thể loại này lắm đấy.”
Thời Nhiễm: “…”
Phớt lờ anh.
Chẳng qua là khi tập trung bắt đầu xem phim cô lại có vài giây hoảng hốt nhưng rất nhanh đã bị bỏ ra sau đầu.
Xem được nửa bộ phim, ý thức được chuyện gì đó đứng dậy đổi chỗ rồi dùng lời hay ý đẹp nói không muốn quấy rầy anh trai làm việc, nhưng kỳ thật, nguyên nhân chính là cô không muốn bị Thời Ngộ Hàn phát hiện mình mất ngủ.
New York.
Chi nhánh nước ngoài của Sầm thị.
Kết thúc cuộc họp Sầm Diễn trở lại văn phòng cầm điện thoại lên kiểm tra, tin nhắn thông báo từ chối cuộc gọi buổi sáng vẫn còn, lúc sau cô nói đang bận việc, bây giờ tính toán thời gian chắc có lẽ là chuẩn bị ngủ, anh lại gửi lời mời gọi video.
Nhưng không kết nối được.
Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Đã khóa máy.
Động tác của Sầm Diễn hơi dừng lại.
“Cốc cốc —”
Tịch Thần gõ cửa đi vào, nhắc nhở: “Sầm tổng, nên uống thuốc rồi.”
Lần trước sốt cao và bệnh dạ dày tái phát kỳ thật cũng không dễ dàng nhưng tốt xấu gì cũng không nguy hiểm, bác sĩ dặn vẫn phải tịnh dưỡng nghỉ ngơi thật tốt, nhưng công việc của anh vốn bận rộn, mỗi đêm còn phải xuất viện chăm sóc Thời tiểu thư nên nào có thời gian nghỉ ngơi tốt?
“Sầm tổng.” Tịch Thần đặt thuốc và nước ấm lên bàn anh.
“Ừ.” Sầm Diễn có chút buồn bực, một tay kéo cà vạt, vô cảm nói.
Tịch Thần không đi ngay, hạ quyết tâm muốn tận mắt nhìn thấy anh uống thuốc, nếu không một khi bận rộn Sầm tổng khẳng định sẽ quên, đến lúc không ổn bên nhà họ Sầm tra hỏi thì người gặp khó khăn cũng chỉ có thư ký là anh đây.
Sầm Diễn nhận ra được tâm tư của thư ký mình, liếc Tịch Thần một cái, sau đó nuốt thuốc vào.
Không hiểu tại sao, anh cảm thấy thuốc hôm nay có chút đắng.
“Còn có việc?” Thấy Tịch Thần còn không đi, anh hỏi.
Tịch Thần gật đầu, hơi kinh ngạc, bỗng dưng cảm thấy hình như Sầm tổng có đó là lạ nhưng lại không thể lý giải được, chẳng lẽ anh quên rằng đã bào mình đến văn phòng gặp anh sau khi kết thúc cuộc họp?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng anh cũng không ngốc đến mức hỏi ra, vì thế bắt đầu báo cáo công việc.
Sầm Diễn nghe rất nghiêm túc.
Nhưng mà trong đầu vẫn liên tiếp hiện lên khuôn mặt của Thời Nhiễm cùng với sự thắc mắc khó nhịn được tự hỏi tại sao cô lại tắt máy.
Đây là lần đầu tiên anh thất thần khi làm việc, mà nguyên nhân chính là vì cô.
Chờ Tịch Thần báo cáo xong rời đi, ngón tay lướt vài lần trên danh bạ, anh lại một lần nữa gọi điện thoại cho Thời Nhiễm.
Vẫn là khóa máy.
Cuối cùng, anh gửi cho cô một tin WeChat nói cô khi nào mở máy thì gọi cho anh.
Vừa gửi xong chuẩn bị thoát khỏi khung tin nhắn tiếp tục làm việc thì dư quang thoáng nhìn thấy câu trả lời của cô phía trên….
Sầm Diễn không thể không thừa nhận, tuy rằng cô từ chối nằm trong dự liệu của anh nhưng sâu trong lòng anh vẫn không khống chế được mà sinh ra chút mất mát.
Hơn mười tiếng sau, Thời gia bình an đáp tại sân bay ở Paris, theo đoàn người đến trang viên Thời gia ở đây để nghỉ ngơi.
Thời Nhiễm mệt chết đi được.
Lệch múi giờ rất khó chịu, hơn nữa bay lâu như vậy mà chỉ ngủ được ba bốn tiếng, không nghỉ ngơi tốt làm cô rất mệt mỏi, nhưng vì không muốn để mọi người nhận ra lại lo lằng còn phải cố gắng biểu hiện thật ổn.
Thời Nhiễm đến phòng mình, chưa thay quần áo đã trực tiếp nằm dài trên giường.
Cô muốn ngủ.
Thế mà không biết là do đầu óc ong ong ảnh hưởng hay do yếu tố trong lòng làm phiền mà cô không chỉ không ngủ được còn cảm thấy phiền não.
Lăn qua lộn lại một lúc lâu, cuối cùng cô đứng lên tìm thuốc ngủ trong túi nuốt vào ép buộc bản thân phải nhắm mắt ngủ.
May mắn cô đã ngủ thiếp đi, tuy là giấc ngủ không an ổn, vài tiếng đồng hồ tỉnh dậy một lần.
Buổi chiều Thời Nhiễm tỉnh lại đi xuống lầu liền nghe được tiếng cười nói vui vẻ, thì ra là em họ của bà nội, cũng chính là bà dì của cô, hai chị em đã lâu không gặp xúc động không thôi.
Bà dì nhìn thấy Thời Nhiễm luôn miệng khen cô xinh đẹp.
Thời Nhiễm thẹn thùng khẽ mím môi cười sau đó nhu thuận ngồi giữa hai vị trưởng bối cùng nói chuyện phiếm.
Bầu không khí rất ấm áp.
Bữa tối đương nhiên sẽ dùng tại đây, vốn dĩ bà dì kêu cô đến chỗ bà ở hai ngày nhưng Thời Nhiễm đã khéo léo từ chối, chỉ cười nói lần sau nhất định sẽ đến.
Tiễn bà dì đi, lại cùng bà nội và mẹ xem chương trình tạp kỹ một lát, đến giờ thì mỗi người tự về phòng nghỉ ngơi.
Thời Nhiễm trước tiên tập yoga một lát rồi ngâm nước nóng, thẳng đến khi lên giường nằm mới phát hiện mình còn chưa mở nguồn điện thoại.
Cô quên mất chuyện này.
Lập tức mở máy, một giây sau khi khởi động liền có tin nhắn WeChat nhảy ra, là Sầm Diễn bảo cô khi nào mở máy thì gọi cho anh biết.
Thời Nhiễm nhìn thời gian…
Cuối cùng cô cũng không trả lời, hoặc là nói, cô không biết trả lời thế nào.
Tiếp tục tập trung xem phim một lát thì có điện thoại gọi đến.
“Anh ở bên ngoài.” Thời Nhiễm nghe được giọng nói trầm khàn của người đàn ông.
“Tôi không ở Giang Thành.” Cô nói.
“Ừm, anh biết.” Sầm Diễn nhỏ giọng, “Em ra ngoài là có thể nhìn thấy anh.”
Thời Nhiễm sửng sờ.
Chẳng lẽ ý anh là…
Thời Nhiễm theo bản năng quay đầu nhìn về phía ban công, gió đêm thổi qua, rèm cửa nhẹ nhàng lay động.
“Đến ban công đi.” Giọng nói của anh vang lên bên tai lần nữa.
Âm thanh trầm thấp mang theo nhu tình.
Thời Nhiễm đứng dậy xuống giường, đẩy cửa đi ra ban công.
Cô rũ mắt xuống.
Một giây sau, thân ảnh cao lớn anh tuấn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Anh đang ngẩng đầu lên nhìn cô.
- -----oOo------
Anh dường như đã thay đổi.
Sau khi đề xuất thời gian ba tháng liền không còn sự cường thế muốn gì được đó mà đang chậm rãi thay đổi, luôn đặt cô lên phía trước, sẽ hỏi cô có muốn hay không, hỏi cô có đi hay không.
Thời Nhiễm cong ngón tay nhẹ nhàng chạm lên màn hình.
[Không đến.]
Cuối cùng, cô trả lời như vậy.
“Tối nay đi Paris? Đột ngột vậy ạ?” Thời Nhiễm uống ngụm sữa, hơi kinh ngạc.
Tống Thanh cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, tham gia hôn lễ thì làm sao có chuyện đột ngột? Thật ra là vẫn muốn sớm thông báo cho con và Ngộ Hàn nhưng hai đứa vẫn luôn chạy lung tung, gần đây lại bận rộn nên quên bén mất.”
Bà dừng một chút, nhìn Thời lão phu nhân rồi nói tiếp: “Ông bà nội dự định sau khi tham gia hôn lễ xong sẽ ở bên đó một thời gian, Nhiễm Nhiễm cũng ở cùng đi xem như là du lịch.”
Thời Nhiễm còn chưa kịp trả lời, Thời lão phu nhân đã hừ một tiếng như trẻ con: “Bà biết, Nhiễm Nhiễm chê chúng ta lớn tuổi không thú vị cho nên không muốn.”
Thời Nhiễm: “…”
“Bà nội!” Cô lập tức cười cười vội vàng buông ly sữa xuống chạy tới ngồi bên cạnh bà nội làm nũng, “Bà nói oan cho con rồi, con sẽ ở lại Paris, muốn ở bao lâu cũng được, con đi cùng mọi người.”
“Thật sao?”
“Thật ạ, so với ngọc trai còn thật hơn.” Thời Nhiễm nghiêm túc gật đầu thật mạnh chọc cả nhà cười không ngừng.
Cười đủ rồi, Thời lão phu nhân mới nắm lấy tay cô nói: “Bà nội chỉ có một người em họ là bà dì của con, nhiều năm như vậy con bé vẫn cùng chồng định cư ở nước ngoài, đối với những người tuổi bà mà nói gặp một năm thì cũng sắp xa nhau một năm.”
Mặc dù cười nói nhưng cảm xúc ít nhiều có chút buồn tủi.
Thời Nhiễm cảm nhận được.
“Con sẽ luôn ở bên bà nội nha.” Cô ôm tay bà nội làm nũng.
Thời lão phu nhân nghe vậy trừng mắt liếc cô: “Luôn ở bên bà? Nhiễm Nhiễm không kết hôn à?”
“Không kết không kết, con sẽ bám lấy ông bà nội và ba mẹ còn có anh trai cả đời, ai đuổi cũng không đi.” Thời Nhiễm phồng hai má, còn hừ một tiếng.
Cả nhà đều bị cô chọc cười.
Tống Thanh nghe cô nói không khỏi nghĩ tới Sầm Diễn, sau đó lại do dự có nên nói cho Nhiễm Nhiễm chuyện con thừa kế hay không.
Nhưng cuối cùng, bà vẫn không nói, thầm nghĩ dù sao cũng đã đồng ý với Sầm Diễn.
Buổi tối.
Thời gia bay đến Paris bằng máy bay riêng.
Vừa lúc chi nhánh nước ngoài có hạng mục hợp tác cần Thời Ngộ Hàn tự mình ký kết nên anh cũng cùng lên máy bay đi cùng, ngoài ra còn có Tô Vân.
Thời Nhiễm và Tô Vân rất ít khi nói chuyện, gặp mặt bất quá chỉ lễ phép xa cách chào hỏi, lần này cũng vậy.
Tô Vân ngược lại nhìn cô muốn nói lại thôi, đến cuối cùng bà vẫn không nói gì.
Thời Nhiễm và Thời Ngộ Hàn ngồi cạnh nhau ở dãy đầu tiên.
Đang định bật chế độ máy bay thì có một tin nhắn hiện lên, vẫn là người bạn nam tình cờ gặp ở Paris trước đây, nói tạm thời có việc quan trọng cần xử lý, ngày về nước bất ngờ bị hoãn lại, chờ khi trở về sẽ mời cô ăn cơm.
Thời Nhiễm nhìn lướt qua không để ý nhiều chỉ tiện tay trả lời, vừa mới thoát ra điện thoại di động lại báo có lời mời gọi video từ WeChat.
Đến từ xs.
Từ xs.
Thật đúng là Sầm Diễn.
Thời Nhiễm không suy nghĩ nhiều liền từ chối rồi khóa máy.
Vừa quay đầu lại đã thấy Thời Ngộ Hàn ý vị thâm trường quan sát cô.
Thời Nhiễm giận dỗi trừng mắt liếc anh: “Làm sao?”
Thời Ngộ Hàn nhíu mày, hạ giọng đắc ý hỏi: “Người muốn gọi video với em là Sầm Diễn, đúng không?”
Thời Nhiễm thật ra cũng không hiểu sao anh lại biết, bất quá cũng lười hỏi, nghe vậy không giấy diếm thẳng thắng gật đầu: “Dạ.”
“Quan hệ bây giờ giữa hai người là gì?” Thời Ngộ Hàn hỏi thẳng, “Êm đẹp? Em chấp nhận cậu ta rồi?”
Thời Nhiễm thờ ơ trả lời: “Không có.”
“Bằng lòng cho cậu ta theo đuổi em?”
“Cũng không phải.”
Thời Ngộ Hàn nhìn cô, rõ ràng cô không phải đang thẹn thùng cũng không phải phủ nhận mà là nói thật, vì thế những lời còn lại anh liền không hỏi nữa.
Bởi vì anh bỗng nhiên hiểu ra, quan hệ hiện tại của hai người có lẽ chỉ có chính họ rõ nhất, dù sao sự tình phát sinh cũng do họ mà ra.
Tương lai sẽ phụ thuộc vào quyết định của cả hai.
“Được, không hỏi nữa.” Anh cười nói, cuối cùng lại e ngại thiên hạ không đủ loạn lại thêm một câu, “Chẳng qua nếu như em còn muốn đá cậu ta lần thứ hai nhớ kỹ phải thông báo cho anh trai đầu tiên để anh nhanh chóng cười nhạo cậu ta.”
Thời Nhiễm mặc kệ anh.
Dù vậy anh cứ giữ khăng khăng vẻ mặt xem náo nhiệt lộ liễu kia, luôn ngồi tủm tỉm cười với cô, cô quyết định không khách khí đáp trả: “Anh trai kia, anh theo đuổi bạn gái tương lai thành công cũng phải thông báo cho em đầu tiên đó, tuy rằng em dám chắc anh sẽ đuổi không kịp.”
Thời Ngộ Hàn: “….”
Anh giả vờ tức giận: “Có ai như em đi nguyền rủa anh trai vậy không hả?”
Thời Nhiễm vỗ vỗ bả vai anh, giọng điệu đầy vẻ đồng cảm: “Không phải nguyền rủa, vốn dĩ anh đã độc thân lâu như vậy rồi làm sao có thể theo đuổi con gái được nữa chứ?”
“……”
Thấy anh há hốc mồm, Thời Nhiễm rốt cục nhịn không được bật cười.
Thời Ngộ Hàn vừa tức vừa buồn cười.
“Được rồi được rồi, nghỉ ngơi đi.” Anh đầy sủng nịch nói, “Anh làm việc, em ngoan ngoãn đừng nháo nữa sẽ quấy rầy anh trai đây kiếm tiền tiêu vặt cho em.”
Thời Nhiễm hừ một tiếng không để ý tới anh nữa, lấy máy tính bảng ra bắt đầu xem phim.
Thời Ngộ Hàn vô tình liếc ngang thuận miệng nói: “Thích xem phim tình cảm dạng này sao? Nghe nói mấy cô gái nhỏ xuân tâm rạo rực thích thể loại này lắm đấy.”
Thời Nhiễm: “…”
Phớt lờ anh.
Chẳng qua là khi tập trung bắt đầu xem phim cô lại có vài giây hoảng hốt nhưng rất nhanh đã bị bỏ ra sau đầu.
Xem được nửa bộ phim, ý thức được chuyện gì đó đứng dậy đổi chỗ rồi dùng lời hay ý đẹp nói không muốn quấy rầy anh trai làm việc, nhưng kỳ thật, nguyên nhân chính là cô không muốn bị Thời Ngộ Hàn phát hiện mình mất ngủ.
New York.
Chi nhánh nước ngoài của Sầm thị.
Kết thúc cuộc họp Sầm Diễn trở lại văn phòng cầm điện thoại lên kiểm tra, tin nhắn thông báo từ chối cuộc gọi buổi sáng vẫn còn, lúc sau cô nói đang bận việc, bây giờ tính toán thời gian chắc có lẽ là chuẩn bị ngủ, anh lại gửi lời mời gọi video.
Nhưng không kết nối được.
Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Đã khóa máy.
Động tác của Sầm Diễn hơi dừng lại.
“Cốc cốc —”
Tịch Thần gõ cửa đi vào, nhắc nhở: “Sầm tổng, nên uống thuốc rồi.”
Lần trước sốt cao và bệnh dạ dày tái phát kỳ thật cũng không dễ dàng nhưng tốt xấu gì cũng không nguy hiểm, bác sĩ dặn vẫn phải tịnh dưỡng nghỉ ngơi thật tốt, nhưng công việc của anh vốn bận rộn, mỗi đêm còn phải xuất viện chăm sóc Thời tiểu thư nên nào có thời gian nghỉ ngơi tốt?
“Sầm tổng.” Tịch Thần đặt thuốc và nước ấm lên bàn anh.
“Ừ.” Sầm Diễn có chút buồn bực, một tay kéo cà vạt, vô cảm nói.
Tịch Thần không đi ngay, hạ quyết tâm muốn tận mắt nhìn thấy anh uống thuốc, nếu không một khi bận rộn Sầm tổng khẳng định sẽ quên, đến lúc không ổn bên nhà họ Sầm tra hỏi thì người gặp khó khăn cũng chỉ có thư ký là anh đây.
Sầm Diễn nhận ra được tâm tư của thư ký mình, liếc Tịch Thần một cái, sau đó nuốt thuốc vào.
Không hiểu tại sao, anh cảm thấy thuốc hôm nay có chút đắng.
“Còn có việc?” Thấy Tịch Thần còn không đi, anh hỏi.
Tịch Thần gật đầu, hơi kinh ngạc, bỗng dưng cảm thấy hình như Sầm tổng có đó là lạ nhưng lại không thể lý giải được, chẳng lẽ anh quên rằng đã bào mình đến văn phòng gặp anh sau khi kết thúc cuộc họp?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng anh cũng không ngốc đến mức hỏi ra, vì thế bắt đầu báo cáo công việc.
Sầm Diễn nghe rất nghiêm túc.
Nhưng mà trong đầu vẫn liên tiếp hiện lên khuôn mặt của Thời Nhiễm cùng với sự thắc mắc khó nhịn được tự hỏi tại sao cô lại tắt máy.
Đây là lần đầu tiên anh thất thần khi làm việc, mà nguyên nhân chính là vì cô.
Chờ Tịch Thần báo cáo xong rời đi, ngón tay lướt vài lần trên danh bạ, anh lại một lần nữa gọi điện thoại cho Thời Nhiễm.
Vẫn là khóa máy.
Cuối cùng, anh gửi cho cô một tin WeChat nói cô khi nào mở máy thì gọi cho anh.
Vừa gửi xong chuẩn bị thoát khỏi khung tin nhắn tiếp tục làm việc thì dư quang thoáng nhìn thấy câu trả lời của cô phía trên….
Sầm Diễn không thể không thừa nhận, tuy rằng cô từ chối nằm trong dự liệu của anh nhưng sâu trong lòng anh vẫn không khống chế được mà sinh ra chút mất mát.
Hơn mười tiếng sau, Thời gia bình an đáp tại sân bay ở Paris, theo đoàn người đến trang viên Thời gia ở đây để nghỉ ngơi.
Thời Nhiễm mệt chết đi được.
Lệch múi giờ rất khó chịu, hơn nữa bay lâu như vậy mà chỉ ngủ được ba bốn tiếng, không nghỉ ngơi tốt làm cô rất mệt mỏi, nhưng vì không muốn để mọi người nhận ra lại lo lằng còn phải cố gắng biểu hiện thật ổn.
Thời Nhiễm đến phòng mình, chưa thay quần áo đã trực tiếp nằm dài trên giường.
Cô muốn ngủ.
Thế mà không biết là do đầu óc ong ong ảnh hưởng hay do yếu tố trong lòng làm phiền mà cô không chỉ không ngủ được còn cảm thấy phiền não.
Lăn qua lộn lại một lúc lâu, cuối cùng cô đứng lên tìm thuốc ngủ trong túi nuốt vào ép buộc bản thân phải nhắm mắt ngủ.
May mắn cô đã ngủ thiếp đi, tuy là giấc ngủ không an ổn, vài tiếng đồng hồ tỉnh dậy một lần.
Buổi chiều Thời Nhiễm tỉnh lại đi xuống lầu liền nghe được tiếng cười nói vui vẻ, thì ra là em họ của bà nội, cũng chính là bà dì của cô, hai chị em đã lâu không gặp xúc động không thôi.
Bà dì nhìn thấy Thời Nhiễm luôn miệng khen cô xinh đẹp.
Thời Nhiễm thẹn thùng khẽ mím môi cười sau đó nhu thuận ngồi giữa hai vị trưởng bối cùng nói chuyện phiếm.
Bầu không khí rất ấm áp.
Bữa tối đương nhiên sẽ dùng tại đây, vốn dĩ bà dì kêu cô đến chỗ bà ở hai ngày nhưng Thời Nhiễm đã khéo léo từ chối, chỉ cười nói lần sau nhất định sẽ đến.
Tiễn bà dì đi, lại cùng bà nội và mẹ xem chương trình tạp kỹ một lát, đến giờ thì mỗi người tự về phòng nghỉ ngơi.
Thời Nhiễm trước tiên tập yoga một lát rồi ngâm nước nóng, thẳng đến khi lên giường nằm mới phát hiện mình còn chưa mở nguồn điện thoại.
Cô quên mất chuyện này.
Lập tức mở máy, một giây sau khi khởi động liền có tin nhắn WeChat nhảy ra, là Sầm Diễn bảo cô khi nào mở máy thì gọi cho anh biết.
Thời Nhiễm nhìn thời gian…
Cuối cùng cô cũng không trả lời, hoặc là nói, cô không biết trả lời thế nào.
Tiếp tục tập trung xem phim một lát thì có điện thoại gọi đến.
“Anh ở bên ngoài.” Thời Nhiễm nghe được giọng nói trầm khàn của người đàn ông.
“Tôi không ở Giang Thành.” Cô nói.
“Ừm, anh biết.” Sầm Diễn nhỏ giọng, “Em ra ngoài là có thể nhìn thấy anh.”
Thời Nhiễm sửng sờ.
Chẳng lẽ ý anh là…
Thời Nhiễm theo bản năng quay đầu nhìn về phía ban công, gió đêm thổi qua, rèm cửa nhẹ nhàng lay động.
“Đến ban công đi.” Giọng nói của anh vang lên bên tai lần nữa.
Âm thanh trầm thấp mang theo nhu tình.
Thời Nhiễm đứng dậy xuống giường, đẩy cửa đi ra ban công.
Cô rũ mắt xuống.
Một giây sau, thân ảnh cao lớn anh tuấn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Anh đang ngẩng đầu lên nhìn cô.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook