Đạo
-
Quyển 4 - Chương 55: Chặn giết
Trong đình viện mỹ lệ ở một nơi nào đó của Cấm Thiên thành có hai tu sĩ đang ngồi điối diện với nhau.
Tiêu Thần lúc này đang hờ hững uống một hụm rượu, mày hơi nhăn lại. Tính đến hôm nay thì tông môn gia nhập vào đây đã hơn nửa tháng, dù Thủy Mặc Tử đã hỏi thăm các nơi, nhưng vẫn chưa có tin tức nào của Nguyệt Vũ khiến trong lòng Tiêu Thần cảm thấy lo lắng.
Phía đối diện, Đa Bảo đạo nhân ngồi đó, trên mặt đầy vẻ bình tĩnh.
- Như vậy lão gia hỏa đó đã thối lui, vậy hôm nay lão phu sẽ rời đi vậy.
Tiêu Thần nghe vậy ngẩng đầu, hơi trầm ngâm, chắp tay nói:
- Đa tạ sư huynh đã bảo hộ nhiều ngày qua, nếu không Tiêu Thần đã sớm rơi vào trong tuyệt cảnh,
Giọng nói Tiêu Thần có chút thành khẩn.
Đa Bảo hơi xua tay, cũng không để ý cách xưng hô của Tiêu Thần, nhàn nhạt nói:
- Bất quá đó là việc cần làm, ngươi không cần cảm tạ ta.
Nói đến đây, lão nghĩ đến Tiêu Thần bứt lên da hổ, khóe miệng mỉm cười.
Tiêu Thần khẽ lắc đầu, cầm vò rượu trong tay hướng về phía trước nói:
- Một khi đã vậy, hôm nay có vò rượu ngon, hay xem như lời tiễn biệt của Tiêu Thần đối với sư huynh.
Đa Bảo hơi trầm ngâm, giơ vò rượu lên, khẽ đụng, rồi ngửa mặt uống cạn.
Ba.
Vò rượu vỡ, Đa Bảo đạo nhân bước ra từng bước, thân ảnh liền biến mất, có tiếng vọng nhỏ vang lại từ đó.
- Lúc trước lão phu thiếu ngươi cái nhân tình, ngày sau nếu có gì nguy nan, chi bằng hãy gọi ta.
Nói xong, người đã đi mất.
Khóe miệng Tiêu Thần cười nhẹ, ôm quyền nói lớn:
- Sư đệ bái tạ sư huynh.
Ba ngày sau
Tiêu Thần từ chối Thủy Mặc Tử cùng tu sĩ Vạn Ma tông đưa tiễn, một mình hắn rời khỏi Cấm Thiên thành. Hắn lúc này muốn dến Trung Châu để tìm Cơ Nguyệt Vũ, hiện giờ nàng bặt vô âm tím, hắn đương nhiên muốn tìm khắp nơi. Cơ Nguyệt Vũ đã vì hắn mà trả một cái giá rất đắt, bất luận thế nào, Tiều Thần tuyệt đối sẽ không phụ nàng.
Độn qang phóng đi, gào thét rời xa khỏi Cấm Thiên thành năm ngàn dặm. Đúng lúc này, Tiêu Thần đột nhiên thu liễm độn quang, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Không biết vị đạo hữu nào ở đó, xin hãy hiện thân.
Nói xong, xung quanh yên lặng không một tiếng động
Ánh mắt Tiêu Thần sầm lại, sắc như đao, thẳng về hướng khoảng không cách đó hơn mười trượng:
- Chẳng lẽ đạo hữu muốn Tiêu Thần ra tay?
Khi nói chuyện, khí tức trong cơ thể ầm ầm bùng nổ, tràn ngập khắp phía chân trời, lộ ra khí thế lạnh lẽo.
- Hừ! Linh cảm của tiểu tử ngươi rất nhạy bén, không ngờ rằng lão phu che dấu thân ảnh như vậy mà ngươi vẫn có thể nhận ra.
Tiếng cười lạnh truyền ra, chỗ khoảng không đó đột nhiên nổi lên dao động như gợn sóng trên mặt hồ. Ở nơi có dao động đó, thân ảnh một lão già gầy mặc hắc bào hiện lên, lúc này ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Thần. Người này đúng là Ô Cốt đạo nhân của Bắc Mang tông.
Đồng tử Tiêu Thần hơi co rút lại, sắc mặt căng thẳng, biểu lộ vẻ kính nể, chắp tay nói:
- Nguyên lai là Ô Cốt đạo nhân của Bắc Mang tông, không biết hôm nay đạo hữu ẩn mình theo rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ là đạo hữu đặc biệt chờ đợi Tiêu Thần ta sao?
Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về Ô Đạo nhân, hàn mang lóe ra.
Ô Cột đạo nhân hắc hắc cười khẽ, trên gương mặt khô quắt hiện lên một tầng nếp nhăn, phối hợp với đôi mắt màu xanh biếc, nhìn trông như quỷ vật, âm trầm đáng sợ.
- Tiêu Thần đạo hữu ra đi không nói lời từ biệt, lão phu đã chờ đợi đạo hữu ở nơi này gần nửa tháng rồi, cũng may không có uổng phí tâm huyết.
Trong giọng điệu cũng mang theo sát khí, ánh mắt nhìn tới người Tiêu Thần lộ ra vẻ ham muốn vô tận.
- Đạo hữu nói vậy có ý gì? Truyện dịch tại 4vn.eu
Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, trầm giọng nói.
- Ha ha, Tiêu Thần đạo hữu đừng ra vẻ hồ đồ, nếu tại nơi tông môn gia nhập ngươi để lộ ra khí tức Bồ Đề cổ thụ, phải nghĩ đến kiếp nạn ngày hôm nay chứ. Lão phu không muốn lãng phí thời gian với ngươi, chủ động đem Bồ Đề cổ thụ ra, lão phu có lẽ sẽ nổi lòng từ bi, khi giết chết ngươi sẽ để lại cho ngươi một tia nguyên thần đầu thai kiếp sau nếu không hôm nay ngươi sẽ bị thần hình câu diệt, vĩnh viễn biến mất trên thế gian.
Sát khí trong lời nói của Ô Cốt đạo nhân tỏa ra, dường như rất tự tin. Tu vi hắn bất quá chỉ là Bất Trụy trung kỳ đỉnh phong, nhưng hồi trẻ Ô Cốt đạo nhân gặp được cơ duyên, tại một nơi nào đó ở di tích tông môn thượng cổ tìm được thân thể của một tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ. Khi đó hắn hao hết tâm tư đem tàn hồn phong ấn lại, dùng bí pháp Bắc Mang tông đem chế luyện. Cuối cùng cũng đem luyện đến tâm ý tương thông, gần giống như là tồn tại thân thể thứ hai của mình vậy. Có luyện thi này tương trợ, Ô Cột đạo nhân tuy chỉ là tu sĩ Bất Trụy trung kỳ đỉnh nhưng khi đối chiến với tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ cũng không yếu hơn chút nào, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Sắc mặt Tiêu Thần nháy mắt trở nên khó coi, ngày đó uy lực Bồ Đề cổ thụ bộc phát hoàn toàn, quả nhiên không thể giấu được mấy lão bất tử này. Tuy rằng sách cổ ghi lại rất ít về Bồ Đề cổ thụ, nhưng với tu vi của Ô Cốt đạo nhân thì gần như đã biết được gần hết, nhìn thấy thần vật nghịch thiên như thế, đương nhiên muốn thu vào trong tay làm của riêng.
Tiêu Thần lặng yên không nói, lúc này ngẩng đầu, sắc mặt trở nên bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Ô Cốt đạo hữu chờ đợi nửa tháng chắc rằng muốn lấy Bồ Đề cổ thụ cũng là do bắt buộc, nếu đã vậy thì Tiêu Thần cũng không nhiều lời nữa. Hôm nay có hai lựa chọn, thứ nhất đạo hữu hãy thối lui, Tiêu Thần coi như chưa từng phát sinh việc này, không hề tính toán. Thứ hai, Tiêu Thần sẽ toàn lực ra tay đem Ô Cốt đạo hữu lưu lại đây! Hai con đường này tùy Ô Cốt đạo hữu lựa chọn.
Giọng diệu Tiêu Thần bình tĩnh, nhưng ẩn bên trong trong đó ý tứ rất lạnh lùng cùng niềm tin mãnh liệt trong lồng ngực.
Sắc mặt Ô Cốt đạo nhân khẽ biến, sau đó cười lạnh liên tục:
- Khẩu khí Tiêu Thần đạo hữu thật lớn, nếu như sư huynh Khổ Nhai đạo nhân ngươi còn đó, hai người các ngươi có thể liên thủ đánh lui lão phu, nhưng hôm nay lại chỉ còn mình ngươi, chẳn nhẽ cũng mưu tính đối phó với lão phu sao? Hôm nay lão phu nhất định phải đoạt được Bồ Đề cổ thụ.
Tiêu Thần nghe vậy khóe miệng hơi nhíu lại, lộ giọng mỉa mai, sau đó thản nhiên nói:
- Ai nói Ô Cốt đạo hữu rằng sư huynh Khổ Nhai đạo nhân ta đã rời đi vậy? Sư huynh, nếu Ô Cốt đạo hữu đã muốn huynh hiện thân, vậy huynh hãy ra đây với ta đi.
Sắc mặt Ô Cột đạo nhân nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, lúc này hắn xoay người, đồng tử hơi co rút lại. Chỉ thấy cách đó hơn mười trượng, không gian dao động, một tu sĩ trung niên xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn.
Người này chính là Đa Bảo đạo nhân.
- Hừ! Xem ra khi lão phu đi vắng, quả nhiên có yêu ma quỷ quái muốn mang bất lợi đến cho sư đệ ta!
Khi nói chuyện, độn quang chợt lóe, dừng ở phía trước Tiêu Thần, ngăn Ô Cột đạo nhân lại.
Ánh mắt Tiêu Thàn chớp lên, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ô Cốt đạo hữu, hôm nay hai huynh đệ chúng ta liên thủ không biết có thể lưu ngươi lại đây không?
Trong giọng nói tràn đầy sát khí.
Sắc mặt Ô Cốt đạo nhân trầm xuống, lúc này càng trở nên khó coi:
- Tiêu Thần đạo hữu tính kế rất cẩn thận, e rằng chỉ vì muốn dụ lão phu hiện thân, lão phu bội phục. Dù vậy lão phu tự nhận mình không phải địch thủ của hai người, nhưng muốn thoát thân vẫn dễ như trước. Việc hôm nay lão phu bỏ qua, nhưng mà lão phu đã nhìn trúng bảo vật trong tay đạo hữu, như vậy thì một ngày nào đó, lão phu cũng sẽ thu nó vào trong tay.
Ô Cốt nói vậy nhưng trong lòng không cam. Hôm nay bỏ qua, Tiêu Thần hiển nhiên sẽ có phòng bị, e rằng sau này muốn đoạt bảo sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng cục diện trước mắt đã định, xác địch không thể đắc thủ khiến hắn quyết địch rút lui, không chút chần chờ.
Hai người Đao Bảo và Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt lạnh lại, cũng không phản bác, dù sao thì nếu tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ muốn chạy trốn, trừ phi là hai tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ ra tay, bằng không rất khó có thể lưu lại.
Nhưng đúng lúc này, có một tiếng quát khẽ từ xa truyền đến.
- Khoan đã Ô Cốt đạo hữu, không biết đạo hữu có tin tưởng cùng ta chiến đấu trận này không?
Một bóng người xa xa đạp khoảng không bay đến, thân mặc giáp đỏ sậm, lộ ra mùi huyết tinh, khí tức mãnh liệt.
Sắc mặt hai người Đa Bảo và Tiêu Thần nháy mắt biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người bước tới, đồng tử hơi hơi co rút lại, hiển nhên trong lòng cực kỳ kiêng kỵ.
Sắc mặt Ô Cốt đạo nhân âm tình bất định, vẫn không biểu lộ vẻ vui mừng, ngược lại còn lùi về sau hai bước, cẩn thận nói:
- Liệt Thương đạo hữu không phải đã bỏ đi ý niệm săn giết Tiêu Thần đoạt bảo khỏi đầu rồi ư, sao bây giờ lại quay lại vậy?
Sắc mặt Chiến Liệt Thương lãnh đạm, thấy thế lắc đầu nói:
- Ô Cốt đạo hữu không cần nghi ngờ, lần này Liệt Thương ta ra tay là vì có người thuê giết chết Tiêu Thần, dĩ nhiên có thu thù lao. Còn Bồ Đề cổ thụ trong người Tiêu Thần ta không hứng thú. Hôm nay ta và đạo hữu có cùng mục tiêu, liên hợp lại giết chết Tiêu Thần, vẹn cả đôi đường chẳng phải tốt sao.
Tu sĩ Bách Chiến Minh nhận lời thuê, giết cường địch, mọi người trong Tu Chân Giới đều biết, lúc này Ô Cốt đạo nhân nghe vậy, trong lòng nhất thời tin hơn nửa.
- Nếu đúng là như vậy, lão phu đương nhiên sẽ đồng ý.
Ô Cốt đạo nhân xoay người cười lạnh.
- Tiêu Thần đạo hữu, xem ra vận khí ngươi hôm nay không tốt, chung quy vẫn không tránh nổi kiếp nạn. Trước mắt lão phu cùng Liệt Thương đạo hữu liên thủ, đem sư huynh các ngươi lưu lại đây, chắc hẳn cũng không phải là chuyện khó.
Chiến Liệt Thương nghe vậy trong mắt lóe lệ mang, tiến lên một bước, đứng song song với Ô Cốt đạo nhân. Dù không nói gì, nhưng khí thế lạnh lẽo trong cơ thể tràn ra lộ ra sát ý vô tận.
Sắc mặt Đa Bảo trở nên khó coi, trầm giọng nói:
- Để lão phu ngăn hai người này lại, ngươi hãy mau chóng chạy trốn. Trận chiến hôm nay lão phu cũng không chắc nắm mười phần có thể bảo hộ ngươi chu đáo.
Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, thản nhiên nói:
- Cho dù tu vi sư huynh mạnh mẽ, nhưng sao có thể ngăn cản được hai tu sĩ đồng cấp vây công chứ. Huống chi đệ là mục tiêu của hai người đó, tất nhiên họ sẽ không dễ dàng để đệ rời đi đâu. Trận này sư huynh hãy quấn chặt lấy tên Bách Chiến Minh, còn Ô Cốt đạo nhân, để đệ giải quyết.
Khi nói chuyện, luồng khí lạnh trong mắt đã bắt đầu khởi động
Tiêu Thần lúc này đang hờ hững uống một hụm rượu, mày hơi nhăn lại. Tính đến hôm nay thì tông môn gia nhập vào đây đã hơn nửa tháng, dù Thủy Mặc Tử đã hỏi thăm các nơi, nhưng vẫn chưa có tin tức nào của Nguyệt Vũ khiến trong lòng Tiêu Thần cảm thấy lo lắng.
Phía đối diện, Đa Bảo đạo nhân ngồi đó, trên mặt đầy vẻ bình tĩnh.
- Như vậy lão gia hỏa đó đã thối lui, vậy hôm nay lão phu sẽ rời đi vậy.
Tiêu Thần nghe vậy ngẩng đầu, hơi trầm ngâm, chắp tay nói:
- Đa tạ sư huynh đã bảo hộ nhiều ngày qua, nếu không Tiêu Thần đã sớm rơi vào trong tuyệt cảnh,
Giọng nói Tiêu Thần có chút thành khẩn.
Đa Bảo hơi xua tay, cũng không để ý cách xưng hô của Tiêu Thần, nhàn nhạt nói:
- Bất quá đó là việc cần làm, ngươi không cần cảm tạ ta.
Nói đến đây, lão nghĩ đến Tiêu Thần bứt lên da hổ, khóe miệng mỉm cười.
Tiêu Thần khẽ lắc đầu, cầm vò rượu trong tay hướng về phía trước nói:
- Một khi đã vậy, hôm nay có vò rượu ngon, hay xem như lời tiễn biệt của Tiêu Thần đối với sư huynh.
Đa Bảo hơi trầm ngâm, giơ vò rượu lên, khẽ đụng, rồi ngửa mặt uống cạn.
Ba.
Vò rượu vỡ, Đa Bảo đạo nhân bước ra từng bước, thân ảnh liền biến mất, có tiếng vọng nhỏ vang lại từ đó.
- Lúc trước lão phu thiếu ngươi cái nhân tình, ngày sau nếu có gì nguy nan, chi bằng hãy gọi ta.
Nói xong, người đã đi mất.
Khóe miệng Tiêu Thần cười nhẹ, ôm quyền nói lớn:
- Sư đệ bái tạ sư huynh.
Ba ngày sau
Tiêu Thần từ chối Thủy Mặc Tử cùng tu sĩ Vạn Ma tông đưa tiễn, một mình hắn rời khỏi Cấm Thiên thành. Hắn lúc này muốn dến Trung Châu để tìm Cơ Nguyệt Vũ, hiện giờ nàng bặt vô âm tím, hắn đương nhiên muốn tìm khắp nơi. Cơ Nguyệt Vũ đã vì hắn mà trả một cái giá rất đắt, bất luận thế nào, Tiều Thần tuyệt đối sẽ không phụ nàng.
Độn qang phóng đi, gào thét rời xa khỏi Cấm Thiên thành năm ngàn dặm. Đúng lúc này, Tiêu Thần đột nhiên thu liễm độn quang, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Không biết vị đạo hữu nào ở đó, xin hãy hiện thân.
Nói xong, xung quanh yên lặng không một tiếng động
Ánh mắt Tiêu Thần sầm lại, sắc như đao, thẳng về hướng khoảng không cách đó hơn mười trượng:
- Chẳng lẽ đạo hữu muốn Tiêu Thần ra tay?
Khi nói chuyện, khí tức trong cơ thể ầm ầm bùng nổ, tràn ngập khắp phía chân trời, lộ ra khí thế lạnh lẽo.
- Hừ! Linh cảm của tiểu tử ngươi rất nhạy bén, không ngờ rằng lão phu che dấu thân ảnh như vậy mà ngươi vẫn có thể nhận ra.
Tiếng cười lạnh truyền ra, chỗ khoảng không đó đột nhiên nổi lên dao động như gợn sóng trên mặt hồ. Ở nơi có dao động đó, thân ảnh một lão già gầy mặc hắc bào hiện lên, lúc này ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Thần. Người này đúng là Ô Cốt đạo nhân của Bắc Mang tông.
Đồng tử Tiêu Thần hơi co rút lại, sắc mặt căng thẳng, biểu lộ vẻ kính nể, chắp tay nói:
- Nguyên lai là Ô Cốt đạo nhân của Bắc Mang tông, không biết hôm nay đạo hữu ẩn mình theo rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ là đạo hữu đặc biệt chờ đợi Tiêu Thần ta sao?
Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về Ô Đạo nhân, hàn mang lóe ra.
Ô Cột đạo nhân hắc hắc cười khẽ, trên gương mặt khô quắt hiện lên một tầng nếp nhăn, phối hợp với đôi mắt màu xanh biếc, nhìn trông như quỷ vật, âm trầm đáng sợ.
- Tiêu Thần đạo hữu ra đi không nói lời từ biệt, lão phu đã chờ đợi đạo hữu ở nơi này gần nửa tháng rồi, cũng may không có uổng phí tâm huyết.
Trong giọng điệu cũng mang theo sát khí, ánh mắt nhìn tới người Tiêu Thần lộ ra vẻ ham muốn vô tận.
- Đạo hữu nói vậy có ý gì? Truyện dịch tại 4vn.eu
Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, trầm giọng nói.
- Ha ha, Tiêu Thần đạo hữu đừng ra vẻ hồ đồ, nếu tại nơi tông môn gia nhập ngươi để lộ ra khí tức Bồ Đề cổ thụ, phải nghĩ đến kiếp nạn ngày hôm nay chứ. Lão phu không muốn lãng phí thời gian với ngươi, chủ động đem Bồ Đề cổ thụ ra, lão phu có lẽ sẽ nổi lòng từ bi, khi giết chết ngươi sẽ để lại cho ngươi một tia nguyên thần đầu thai kiếp sau nếu không hôm nay ngươi sẽ bị thần hình câu diệt, vĩnh viễn biến mất trên thế gian.
Sát khí trong lời nói của Ô Cốt đạo nhân tỏa ra, dường như rất tự tin. Tu vi hắn bất quá chỉ là Bất Trụy trung kỳ đỉnh phong, nhưng hồi trẻ Ô Cốt đạo nhân gặp được cơ duyên, tại một nơi nào đó ở di tích tông môn thượng cổ tìm được thân thể của một tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ. Khi đó hắn hao hết tâm tư đem tàn hồn phong ấn lại, dùng bí pháp Bắc Mang tông đem chế luyện. Cuối cùng cũng đem luyện đến tâm ý tương thông, gần giống như là tồn tại thân thể thứ hai của mình vậy. Có luyện thi này tương trợ, Ô Cột đạo nhân tuy chỉ là tu sĩ Bất Trụy trung kỳ đỉnh nhưng khi đối chiến với tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ cũng không yếu hơn chút nào, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Sắc mặt Tiêu Thần nháy mắt trở nên khó coi, ngày đó uy lực Bồ Đề cổ thụ bộc phát hoàn toàn, quả nhiên không thể giấu được mấy lão bất tử này. Tuy rằng sách cổ ghi lại rất ít về Bồ Đề cổ thụ, nhưng với tu vi của Ô Cốt đạo nhân thì gần như đã biết được gần hết, nhìn thấy thần vật nghịch thiên như thế, đương nhiên muốn thu vào trong tay làm của riêng.
Tiêu Thần lặng yên không nói, lúc này ngẩng đầu, sắc mặt trở nên bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Ô Cốt đạo hữu chờ đợi nửa tháng chắc rằng muốn lấy Bồ Đề cổ thụ cũng là do bắt buộc, nếu đã vậy thì Tiêu Thần cũng không nhiều lời nữa. Hôm nay có hai lựa chọn, thứ nhất đạo hữu hãy thối lui, Tiêu Thần coi như chưa từng phát sinh việc này, không hề tính toán. Thứ hai, Tiêu Thần sẽ toàn lực ra tay đem Ô Cốt đạo hữu lưu lại đây! Hai con đường này tùy Ô Cốt đạo hữu lựa chọn.
Giọng diệu Tiêu Thần bình tĩnh, nhưng ẩn bên trong trong đó ý tứ rất lạnh lùng cùng niềm tin mãnh liệt trong lồng ngực.
Sắc mặt Ô Cốt đạo nhân khẽ biến, sau đó cười lạnh liên tục:
- Khẩu khí Tiêu Thần đạo hữu thật lớn, nếu như sư huynh Khổ Nhai đạo nhân ngươi còn đó, hai người các ngươi có thể liên thủ đánh lui lão phu, nhưng hôm nay lại chỉ còn mình ngươi, chẳn nhẽ cũng mưu tính đối phó với lão phu sao? Hôm nay lão phu nhất định phải đoạt được Bồ Đề cổ thụ.
Tiêu Thần nghe vậy khóe miệng hơi nhíu lại, lộ giọng mỉa mai, sau đó thản nhiên nói:
- Ai nói Ô Cốt đạo hữu rằng sư huynh Khổ Nhai đạo nhân ta đã rời đi vậy? Sư huynh, nếu Ô Cốt đạo hữu đã muốn huynh hiện thân, vậy huynh hãy ra đây với ta đi.
Sắc mặt Ô Cột đạo nhân nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, lúc này hắn xoay người, đồng tử hơi co rút lại. Chỉ thấy cách đó hơn mười trượng, không gian dao động, một tu sĩ trung niên xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn.
Người này chính là Đa Bảo đạo nhân.
- Hừ! Xem ra khi lão phu đi vắng, quả nhiên có yêu ma quỷ quái muốn mang bất lợi đến cho sư đệ ta!
Khi nói chuyện, độn quang chợt lóe, dừng ở phía trước Tiêu Thần, ngăn Ô Cột đạo nhân lại.
Ánh mắt Tiêu Thàn chớp lên, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ô Cốt đạo hữu, hôm nay hai huynh đệ chúng ta liên thủ không biết có thể lưu ngươi lại đây không?
Trong giọng nói tràn đầy sát khí.
Sắc mặt Ô Cốt đạo nhân trầm xuống, lúc này càng trở nên khó coi:
- Tiêu Thần đạo hữu tính kế rất cẩn thận, e rằng chỉ vì muốn dụ lão phu hiện thân, lão phu bội phục. Dù vậy lão phu tự nhận mình không phải địch thủ của hai người, nhưng muốn thoát thân vẫn dễ như trước. Việc hôm nay lão phu bỏ qua, nhưng mà lão phu đã nhìn trúng bảo vật trong tay đạo hữu, như vậy thì một ngày nào đó, lão phu cũng sẽ thu nó vào trong tay.
Ô Cốt nói vậy nhưng trong lòng không cam. Hôm nay bỏ qua, Tiêu Thần hiển nhiên sẽ có phòng bị, e rằng sau này muốn đoạt bảo sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng cục diện trước mắt đã định, xác địch không thể đắc thủ khiến hắn quyết địch rút lui, không chút chần chờ.
Hai người Đao Bảo và Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt lạnh lại, cũng không phản bác, dù sao thì nếu tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ muốn chạy trốn, trừ phi là hai tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ ra tay, bằng không rất khó có thể lưu lại.
Nhưng đúng lúc này, có một tiếng quát khẽ từ xa truyền đến.
- Khoan đã Ô Cốt đạo hữu, không biết đạo hữu có tin tưởng cùng ta chiến đấu trận này không?
Một bóng người xa xa đạp khoảng không bay đến, thân mặc giáp đỏ sậm, lộ ra mùi huyết tinh, khí tức mãnh liệt.
Sắc mặt hai người Đa Bảo và Tiêu Thần nháy mắt biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người bước tới, đồng tử hơi hơi co rút lại, hiển nhên trong lòng cực kỳ kiêng kỵ.
Sắc mặt Ô Cốt đạo nhân âm tình bất định, vẫn không biểu lộ vẻ vui mừng, ngược lại còn lùi về sau hai bước, cẩn thận nói:
- Liệt Thương đạo hữu không phải đã bỏ đi ý niệm săn giết Tiêu Thần đoạt bảo khỏi đầu rồi ư, sao bây giờ lại quay lại vậy?
Sắc mặt Chiến Liệt Thương lãnh đạm, thấy thế lắc đầu nói:
- Ô Cốt đạo hữu không cần nghi ngờ, lần này Liệt Thương ta ra tay là vì có người thuê giết chết Tiêu Thần, dĩ nhiên có thu thù lao. Còn Bồ Đề cổ thụ trong người Tiêu Thần ta không hứng thú. Hôm nay ta và đạo hữu có cùng mục tiêu, liên hợp lại giết chết Tiêu Thần, vẹn cả đôi đường chẳng phải tốt sao.
Tu sĩ Bách Chiến Minh nhận lời thuê, giết cường địch, mọi người trong Tu Chân Giới đều biết, lúc này Ô Cốt đạo nhân nghe vậy, trong lòng nhất thời tin hơn nửa.
- Nếu đúng là như vậy, lão phu đương nhiên sẽ đồng ý.
Ô Cốt đạo nhân xoay người cười lạnh.
- Tiêu Thần đạo hữu, xem ra vận khí ngươi hôm nay không tốt, chung quy vẫn không tránh nổi kiếp nạn. Trước mắt lão phu cùng Liệt Thương đạo hữu liên thủ, đem sư huynh các ngươi lưu lại đây, chắc hẳn cũng không phải là chuyện khó.
Chiến Liệt Thương nghe vậy trong mắt lóe lệ mang, tiến lên một bước, đứng song song với Ô Cốt đạo nhân. Dù không nói gì, nhưng khí thế lạnh lẽo trong cơ thể tràn ra lộ ra sát ý vô tận.
Sắc mặt Đa Bảo trở nên khó coi, trầm giọng nói:
- Để lão phu ngăn hai người này lại, ngươi hãy mau chóng chạy trốn. Trận chiến hôm nay lão phu cũng không chắc nắm mười phần có thể bảo hộ ngươi chu đáo.
Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, thản nhiên nói:
- Cho dù tu vi sư huynh mạnh mẽ, nhưng sao có thể ngăn cản được hai tu sĩ đồng cấp vây công chứ. Huống chi đệ là mục tiêu của hai người đó, tất nhiên họ sẽ không dễ dàng để đệ rời đi đâu. Trận này sư huynh hãy quấn chặt lấy tên Bách Chiến Minh, còn Ô Cốt đạo nhân, để đệ giải quyết.
Khi nói chuyện, luồng khí lạnh trong mắt đã bắt đầu khởi động
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook