Đào Viên Tương Ngộ
-
Chương 26
Khuôn mặt ta tái nhợt, trong lòng thầm hô không xong rồi.
"Thanh Kỳ, muội ngủ rồi à?"
Cơ thể cứng đờ, ta cố gắng trấn tĩnh lại, cắn răng đáp: "Vâng, ca ca… có chuyện cần tìm muội sao?"
Im lặng một lúc.
"Thanh Kỳ, bên trong ngoài muội ra không có ai khác chứ?"
Ta bị câu hỏi của ca ca làm cho giật mình, theo bản năng nhìn xuống người dưới thân, tên ma đầu kia đang bình tĩnh nhìn ta, đôi mắt trong trẻo không có một tia cảm xúc.
Bây giờ nói, hay không nói?
Trong lòng ta đã rối như tơ vò, đáng ra ta phải giúp ca ca bắt giữ tên sát nhân này, y là kẻ tội ác tày trời, là ma đầu giết người không chớp mắt, là kẻ nguy hiểm đe dọa đến tính mạng gia đình ta…đáng ra…
Tròng mắt của ta dần trở nên nguội lạnh.
Cuối cùng, ta đáp: "Không có."
"Muội chắc chứ? Ừm… ý ta là… vừa nãy có một kẻ đột nhập vào phủ, có thể y đang lẩn trốn ở đâu đó."
Ta tỏ vẻ ngạc nhiên mà cao giọng: "A, vậy sao? Thật là đáng sợ, ca ca có muốn vào kiểm tra không? "
Đây là lựa chọn của ta: tùy theo ý trời. Nếu ca ca không vào, vậy tên ma đầu này quả thực là may mắn, nếu ca ca vào, đó là ông trời cũng muốn y chết. Ta lạnh lùng nhìn vào mắt người kia, cho dù bị ta đẩy vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, khóe môi y vẫn tràn ngập ý cười, tuyệt nhiên không thấy một tia sát ý.
Rốt cục, ca ca cũng không muốn truy xét thêm: "Thôi, nửa đêm vào khuê phòng nữ tử, ta dù là huynh trưởng của muội cũng không tốt."
Ta vậy mà lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm: "Vâng, huynh cố gắng lùng bắt tên kia, đừng để y làm hại mọi người."
"Nhớ cẩn thận, có gì lạ phải kinh hô, ám vệ bên ngoài sẽ nghe thấy muội."
Tiếng bước chân xa dần, ta như bị rút hết sức lực, cả người đều nhũn ra. Nhẹ nhõm, nhưng trong lòng ta lại tràn ngập áy náy cùng hổ thẹn vì lừa dối huynh trưởng. Cho đến khi nghe người kia khe khẽ rên rỉ mới giật mình bừng tỉnh, đè tay lên vết chém trên vai y: "Đừng cử động, vết thương sẽ chảy máu thêm đó."
Trong đêm tối, giọng y trở nên khàn khàn, có chút đè nén khổ sở: "Nàng xuống khỏi người ta trước đã."
Lúc bấy giờ ta mới nhận ra tư thế của hai người xấu hổ đến mức nào: ta và y trang phục mỏng manh không chỉnh tề, bản thân đang ngồi trên bụng người ta, vì đè lại vết thương trên vai y mà phải cúi sát người xuống, cổ áo trễ xuống, lấp ló nhìn thấy cả cái yếm trắng thêu hoa đào bên trong.
Ta chỉ cảm thấy đầu óc sắp vỡ tung, mặt mũi đều đã mất hết, vội vàng lùi lại phía sau, lưng đập vào thành giường nghe cốp một cái.
Tên kia từ từ ngồi dậy, kéo lại vạt áo một chút, làn da trắng nõn bây giờ nhiễm thêm một tầng hồng nhạt, nhìn qua vô cùng mê người.
Ta gian nan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó quẫn bách quay mặt đi, nghĩ tới bản thân đêm nay bị như vậy, danh tiết đều đã bị tên này hủy hết. Nếu chuyện này mà bị ai biết được, ta có đâm đầu xuống sông cũng không rửa sạch được thanh danh.
Lấy Lãnh Ngưng Cao trong hộp trang điểm ra đưa cho y, ta xoa mũi: "Đây là thuốc thật, ngươi nhanh dùng đi."
Y ngưng mi nhìn ta: "Tại sao tiểu thư không giúp ta?"
"Ta vừa mới giúp ngươi!" Ta phát thẹn quát.
"Đã giúp thì giúp cho trót." Tên kia hiền lành cười cười, thản nhiên đưa bình thuốc cho ta, giống như việc ta giúp y là thiên kinh địa nghĩa. Ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tự rủa xả bản thân rỗi hơi đi cứu một kẻ chẳng đáng cứu, liền mạnh tay giật lấy bình thuốc rồi đè y xuống.
Lấy vải lau đi máu tươi trên vai, từng chút một đổ thuốc lên vết thương của y. Tên kia híp híp mắt, vẻ mặt có chút thoải mái. Thuốc của Nam Cung Thương tốt như vậy lại bị lãng phí trên người kẻ này, ta bực mình, lực đạo trên tay tăng thêm một phần, hung hăng nhấn lên vết thương của y.
"A…" Tên kia giật mình, tiếng rên rỉ khàn khàn mang theo vẻ quyến rũ, đôi mắt giống như sói trong đêm phát ra ánh sáng, mị mị mâu nhìn ta.
Cái này sao lại giống như là… giống như là ta đi trêu ghẹo nam nhân nhà lành vậy? Ta đỏ mặt, quát lên: "Ngươi rên cái gì, ngậm miệng lại."
"Nhưng nàng làm đau ta."
Vẻ mặt vô tội như vậy… ta sắp bị y làm cho phát nghẹn rồi. Ta câm nín, vội vàng bôi thuốc nhanh chóng, lấy vải quấn vết thương lại xong liền đứng dậy, xoay người định rời đi.
"Nàng đi đâu vậy?"
"Ngủ."
Hai mắt y phát sáng: "Giường ở đây."
Ta hung hăng trừng y: "Chẳng lẽ lại nằm chung với ngươi?"
Y gật đầu. "Đây là giường của nàng mà."
"À, vậy ngươi còn không biết điều mau cút."
Y nghệt ra: "Nhưng ta đang bị thương."
Ta rốt cục bùng nổ, cầm cái gối trên nhuyễn tháp ném y: "Vì thế ta mới phải ra đây nằm chứ sao!"
Tên kia né tránh cái gối phi tới, cười lên vô cùng đẹp mắt. Nếu không phải hôm đó chứng kiến y giao phong với thái tử Tây Kì, ta thật sự không thể nào tin một nam nhân có nụ cười nhu hòa như vậy lại một tên sát thủ giết người không chớp mắt.
Ta nhìn y chăm chú, càng nhìn càng thấy giống người mà ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, nhưng chỉ là giống mà thôi, Nam Cung Thương mà ta yêu là Tuyết công tử ôn nhuận như ngọc, cười lên rạng rỡ hơn gió xuân, là công tử vô song đệ nhất thiên hạ, không có chút nào dính dáng đến ma đầu giết người máu tanh như kẻ này.
Không thể nào là cùng một người được.
Tên kia bị ta nhìn chằm chằm, đột nhiên y lấy từ trong tay áo ra một vật, ném tới chỗ ta.
Ta khó hiểu cầm lên, đó là một khối ngọc bội vô cùng đặc biệt, toàn thân màu tím sẫm được khắc thành hình hoa bách hợp, bên trên là một kiểu chữ cổ mà ta không biết đọc.
Người kia thong thả nói: "Sau này hãy luôn mang nó theo bên người."
"Để làm cái gì?" Mang theo ngọc bội của đệ nhất sát thủ, ta ớn lạnh rùng mình, ta đây còn chưa có ngu như vậy, nhỡ bị ai đó nhìn thấy coi là yêu nữ thì chỉ có đường chết.
Nhìn vẻ mặt do dự của ta, y cười cười: "Đừng lo, đây chỉ thuần túy là một khối ngọc quý mà thôi, đeo nó lên người độc vật sẽ tránh xa nàng, cũng không có ai liên tưởng gì tới ta đâu."
Nghe y nói vậy, ta không chần chừ nữa liền thu vào tay áo, đồ quý đẹp mắt như vậy dại gì không lấy, hơn nữa ta còn thực thích khối ngọc bội này.
"Ngủ đi."
Ta nằm xuống nhuyễn tháp, quay lưng lại với y, lạnh nhạt nói.
"Ngủ ngon."
Giọng nói của y có chút khàn khàn êm ái, thấm vào tận gan ruột người khác. Ta hoảng hốt đè xuống nỗi lòng đang xôn xao, tự ép buộc bản thân phải nhắm mắt lại.
Đêm là để ngủ, không cần phải tương tư đến một ai đó.
"Thanh Kỳ, muội ngủ rồi à?"
Cơ thể cứng đờ, ta cố gắng trấn tĩnh lại, cắn răng đáp: "Vâng, ca ca… có chuyện cần tìm muội sao?"
Im lặng một lúc.
"Thanh Kỳ, bên trong ngoài muội ra không có ai khác chứ?"
Ta bị câu hỏi của ca ca làm cho giật mình, theo bản năng nhìn xuống người dưới thân, tên ma đầu kia đang bình tĩnh nhìn ta, đôi mắt trong trẻo không có một tia cảm xúc.
Bây giờ nói, hay không nói?
Trong lòng ta đã rối như tơ vò, đáng ra ta phải giúp ca ca bắt giữ tên sát nhân này, y là kẻ tội ác tày trời, là ma đầu giết người không chớp mắt, là kẻ nguy hiểm đe dọa đến tính mạng gia đình ta…đáng ra…
Tròng mắt của ta dần trở nên nguội lạnh.
Cuối cùng, ta đáp: "Không có."
"Muội chắc chứ? Ừm… ý ta là… vừa nãy có một kẻ đột nhập vào phủ, có thể y đang lẩn trốn ở đâu đó."
Ta tỏ vẻ ngạc nhiên mà cao giọng: "A, vậy sao? Thật là đáng sợ, ca ca có muốn vào kiểm tra không? "
Đây là lựa chọn của ta: tùy theo ý trời. Nếu ca ca không vào, vậy tên ma đầu này quả thực là may mắn, nếu ca ca vào, đó là ông trời cũng muốn y chết. Ta lạnh lùng nhìn vào mắt người kia, cho dù bị ta đẩy vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, khóe môi y vẫn tràn ngập ý cười, tuyệt nhiên không thấy một tia sát ý.
Rốt cục, ca ca cũng không muốn truy xét thêm: "Thôi, nửa đêm vào khuê phòng nữ tử, ta dù là huynh trưởng của muội cũng không tốt."
Ta vậy mà lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm: "Vâng, huynh cố gắng lùng bắt tên kia, đừng để y làm hại mọi người."
"Nhớ cẩn thận, có gì lạ phải kinh hô, ám vệ bên ngoài sẽ nghe thấy muội."
Tiếng bước chân xa dần, ta như bị rút hết sức lực, cả người đều nhũn ra. Nhẹ nhõm, nhưng trong lòng ta lại tràn ngập áy náy cùng hổ thẹn vì lừa dối huynh trưởng. Cho đến khi nghe người kia khe khẽ rên rỉ mới giật mình bừng tỉnh, đè tay lên vết chém trên vai y: "Đừng cử động, vết thương sẽ chảy máu thêm đó."
Trong đêm tối, giọng y trở nên khàn khàn, có chút đè nén khổ sở: "Nàng xuống khỏi người ta trước đã."
Lúc bấy giờ ta mới nhận ra tư thế của hai người xấu hổ đến mức nào: ta và y trang phục mỏng manh không chỉnh tề, bản thân đang ngồi trên bụng người ta, vì đè lại vết thương trên vai y mà phải cúi sát người xuống, cổ áo trễ xuống, lấp ló nhìn thấy cả cái yếm trắng thêu hoa đào bên trong.
Ta chỉ cảm thấy đầu óc sắp vỡ tung, mặt mũi đều đã mất hết, vội vàng lùi lại phía sau, lưng đập vào thành giường nghe cốp một cái.
Tên kia từ từ ngồi dậy, kéo lại vạt áo một chút, làn da trắng nõn bây giờ nhiễm thêm một tầng hồng nhạt, nhìn qua vô cùng mê người.
Ta gian nan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó quẫn bách quay mặt đi, nghĩ tới bản thân đêm nay bị như vậy, danh tiết đều đã bị tên này hủy hết. Nếu chuyện này mà bị ai biết được, ta có đâm đầu xuống sông cũng không rửa sạch được thanh danh.
Lấy Lãnh Ngưng Cao trong hộp trang điểm ra đưa cho y, ta xoa mũi: "Đây là thuốc thật, ngươi nhanh dùng đi."
Y ngưng mi nhìn ta: "Tại sao tiểu thư không giúp ta?"
"Ta vừa mới giúp ngươi!" Ta phát thẹn quát.
"Đã giúp thì giúp cho trót." Tên kia hiền lành cười cười, thản nhiên đưa bình thuốc cho ta, giống như việc ta giúp y là thiên kinh địa nghĩa. Ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tự rủa xả bản thân rỗi hơi đi cứu một kẻ chẳng đáng cứu, liền mạnh tay giật lấy bình thuốc rồi đè y xuống.
Lấy vải lau đi máu tươi trên vai, từng chút một đổ thuốc lên vết thương của y. Tên kia híp híp mắt, vẻ mặt có chút thoải mái. Thuốc của Nam Cung Thương tốt như vậy lại bị lãng phí trên người kẻ này, ta bực mình, lực đạo trên tay tăng thêm một phần, hung hăng nhấn lên vết thương của y.
"A…" Tên kia giật mình, tiếng rên rỉ khàn khàn mang theo vẻ quyến rũ, đôi mắt giống như sói trong đêm phát ra ánh sáng, mị mị mâu nhìn ta.
Cái này sao lại giống như là… giống như là ta đi trêu ghẹo nam nhân nhà lành vậy? Ta đỏ mặt, quát lên: "Ngươi rên cái gì, ngậm miệng lại."
"Nhưng nàng làm đau ta."
Vẻ mặt vô tội như vậy… ta sắp bị y làm cho phát nghẹn rồi. Ta câm nín, vội vàng bôi thuốc nhanh chóng, lấy vải quấn vết thương lại xong liền đứng dậy, xoay người định rời đi.
"Nàng đi đâu vậy?"
"Ngủ."
Hai mắt y phát sáng: "Giường ở đây."
Ta hung hăng trừng y: "Chẳng lẽ lại nằm chung với ngươi?"
Y gật đầu. "Đây là giường của nàng mà."
"À, vậy ngươi còn không biết điều mau cút."
Y nghệt ra: "Nhưng ta đang bị thương."
Ta rốt cục bùng nổ, cầm cái gối trên nhuyễn tháp ném y: "Vì thế ta mới phải ra đây nằm chứ sao!"
Tên kia né tránh cái gối phi tới, cười lên vô cùng đẹp mắt. Nếu không phải hôm đó chứng kiến y giao phong với thái tử Tây Kì, ta thật sự không thể nào tin một nam nhân có nụ cười nhu hòa như vậy lại một tên sát thủ giết người không chớp mắt.
Ta nhìn y chăm chú, càng nhìn càng thấy giống người mà ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, nhưng chỉ là giống mà thôi, Nam Cung Thương mà ta yêu là Tuyết công tử ôn nhuận như ngọc, cười lên rạng rỡ hơn gió xuân, là công tử vô song đệ nhất thiên hạ, không có chút nào dính dáng đến ma đầu giết người máu tanh như kẻ này.
Không thể nào là cùng một người được.
Tên kia bị ta nhìn chằm chằm, đột nhiên y lấy từ trong tay áo ra một vật, ném tới chỗ ta.
Ta khó hiểu cầm lên, đó là một khối ngọc bội vô cùng đặc biệt, toàn thân màu tím sẫm được khắc thành hình hoa bách hợp, bên trên là một kiểu chữ cổ mà ta không biết đọc.
Người kia thong thả nói: "Sau này hãy luôn mang nó theo bên người."
"Để làm cái gì?" Mang theo ngọc bội của đệ nhất sát thủ, ta ớn lạnh rùng mình, ta đây còn chưa có ngu như vậy, nhỡ bị ai đó nhìn thấy coi là yêu nữ thì chỉ có đường chết.
Nhìn vẻ mặt do dự của ta, y cười cười: "Đừng lo, đây chỉ thuần túy là một khối ngọc quý mà thôi, đeo nó lên người độc vật sẽ tránh xa nàng, cũng không có ai liên tưởng gì tới ta đâu."
Nghe y nói vậy, ta không chần chừ nữa liền thu vào tay áo, đồ quý đẹp mắt như vậy dại gì không lấy, hơn nữa ta còn thực thích khối ngọc bội này.
"Ngủ đi."
Ta nằm xuống nhuyễn tháp, quay lưng lại với y, lạnh nhạt nói.
"Ngủ ngon."
Giọng nói của y có chút khàn khàn êm ái, thấm vào tận gan ruột người khác. Ta hoảng hốt đè xuống nỗi lòng đang xôn xao, tự ép buộc bản thân phải nhắm mắt lại.
Đêm là để ngủ, không cần phải tương tư đến một ai đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook