Đạo Trưởng Và Mèo
-
Chương 23
Sau khoảng năm phút của tiết tự học thứ hai, chủ nhiệm lớp lại xuất hiện.
Nội dung quan trọng của tiết này là bầu ra cán bộ lớp.
Thầy chủ nhiệm: “Đầu tiên là chọn lớp trưởng, có bạn nào muốn tự ứng cử không?”
Trong lớp học yên tĩnh mấy giây, sau đó bắt đầu có người thì thầm to nhỏ.
Bỗng nhiên, Từ Thủ giơ tay lên.
Chủ nhiệm lớp nở nụ cười: “Bạn Từ Thủ muốn làm lớp trưởng sao?”
Từ Thủ đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của các bạn học, nói: “Em muốn tiến cử Tạ Cảnh Uyên làm lớp trưởng.”
Tạ Cảnh Uyên: …
Cậu không muốn làm lớp trưởng, cũng không muốn giúp thầy cô quản lí một lớp học, nhưng cậu hiểu ý Từ Thủ.
Ở trong mắt Từ Thủ, có lẽ lớp trưởng nghĩa là người giỏi nhất lớp, đương nhiên Từ Thủ chỉ chịu nghe lời cậu, nếu đổi thành người khác, có thể Từ Thủ sẽ kháng cự.
Vậy nên, lúc chủ nhiệm lớp hỏi nguyện vọng của cậu, Tạ Cảnh Uyên đã ôn hòa, nhã nhặn đồng ý.
Không một ai phản đối, cũng như lần khai giảng hồi nhà trẻ, Tạ Cảnh Uyên thuận lợi lên làm lớp trưởng.
Có bọn họ bắt đầu, sau đó cũng lần lượt chọn ra lớp phó, lớp phó học tập và các cán bộ lớp khác.
Tô Diệu Diệu không có hứng thú với những chuyện này, thờ ơ lắng nghe.
Cố Gia Lăng hơi có chút hứng thú với lớp phó văn nghệ, nhưng nghĩ đến trình độ và tài nghệ của đám người thường này, cậu lại đè sự rục rịch xuống.
Từ Thủ tự ứng cử, thành công được chọn làm lớp phó kỉ luật.
Cậu cao lớn, thân thể cường tráng, khuôn mặt kiên nghị, đúng là rất có sức đe dọa.
Sau khi giải quyết một số việc khác như lịch vệ sinh của lớp, buổi tự học hôm nay kết thúc.
Chủ nhiệm lớp gọi Tạ Cảnh Uyên và lớp phó thể dục để nói chuyện về buổi tựu trường được tổ chức vào ngày mai.
Ngoài cửa sổ, trời đã chuyển thành màu đen, Tô Diệu Diệu nằm ra bàn chờ cậu.
Từ Thủ và Cố Gia Lăng cũng không ra khỏi lớp ngay, người trước là cam tâm tình nguyện chờ đợi, người sau là không dám tự ý hành động.
“Cậu nói cậu có bị ngốc không, tiến cử đạo trưởng làm cái gì?”
Cố Gia Lăng khẽ mắng Từ Thủ: “Trước đây đạo trưởng là Quán chủ, tất cả tiền hương khói trong Quán đều thuộc về Quán chủ, làm lớp trưởng có được tiền không? Chỉ là một cái chức hão thôi, mỗi ngày còn phải làm một đống chuyện.”
Từ Thủ: “Đạo trưởng không có tầm thường như cậu.”
Cố Gia Lăng nói một tiếng “Cắt”, hỏi Tô Diệu Diệu: “Cậu luôn ở cạnh đạo trưởng, trước đây đạo trưởng có từng làm lớp trưởng không?”
Tô Diệu Diệu suy nghĩ một lát, gật đầu: “Năm sáu lần gì đó.”
Cố Gia Lăng: …
Đạo trưởng đúng là đạo trưởng, không chê phiền phức, liều mình vì dân!
Khi những bạn học khác sắp về hết, cuối cùng Tạ Cảnh Uyên cũng xong việc, về lớp lấy cặp sách, vẫn là mỗi tay xách một cái.
Từ Thủ: “Em cầm giúp anh.”
Tô Diệu Diệu cảnh giác trừng mắt.
Tạ Cảnh Uyên: “Không cần, cậu ở kí túc xá thì đi về trước đi, có phải kí túc cũng có thời gian tắt đèn không?”
Từ Thủ: “Không vội, em đưa anh đến cổng trường.”
Mèo có tính khí của mèo, chó săn cũng có tính khí của chó săn, Tạ Cảnh Uyên chỉ đành cam chịu.
Bốn người ra khỏi lớp học, đi xuống cầu thang rồi đi tới lán để xe dưới tầng.
Tạ Cảnh Uyên bỏ hai chiếc cặp vào giỏ xe trước, khom lưng mở khóa, Tô Diệu Diệu thì đứng bên cạnh nhìn.
Từ Thủ nhìn xung quanh, không biết đã là lần cau mày thứ mấy trong ngày: “Cậu không có xe à?”
Tô Diệu Diệu: “Đạo trưởng đưa tôi tới.”
Môi mỏng của Từ Thủ mím chặt lại.
Cố Gia Lăng nghĩ dù sao thì Tạ Cảnh Uyên cũng đã cứu mình một mạng, chủ động nói: “Hai người ở tiểu khu nào? Sau này em sẽ kêu tài xế đến đón, chúng ta cùng đi học.”
Tạ Cảnh Uyên: “Không cần, bọn tôi ở rất gần đây.”
Cố Gia Lăng không khăng khăng nữa.
Vì Từ Thủ muốn đưa bọn họ đến cổng trưởng, tài xế của Cố Gia Lăng cũng đang chờ bên ngoài, nên Tạ Cảnh Uyên quyết định dắt xe ra.
Tô Diệu Diệu lười đi, nhảy lên gác-ba-ga, lấy một túi snack phồng tôm giòn rụm từ trong cặp ra, xé mở.
Từ Thủ đang định đề nghị dắt xe giúp đạo trưởng, thấy cô như vậy thì nuốt lời muốn nói xuống, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng lườm con mèo lười.
Tô Diệu Diệu cố ý đưa cho cậu một miếng: “Muốn ăn à?”
Từ Thủ quay mặt đi.
Tô Diệu Diệu cười, ăn ngon miệng, chỉ là khi ánh mắt rơi trên tai phải trống trơn của Cố Gia Lăng thì tâm tình lại không vui nữa.
Cố Gia Lăng cảnh giác, đi vòng qua bên còn lại của Từ Thủ.
Tuy chó lạnh lùng, nhưng ít ra vẫn trưởng thành hơn mèo.
Đã đến cổng trường.
Sau khi Cố Gia Lăng mời đạo trưởng thất bại một lần nữa, chuẩn bị đi đến chỗ tài xế.
Tạ Cảnh Uyên: “Đừng quên tóc.”
Cố Gia Lăng: …
Tạ Cảnh Uyên bảo Từ Thủ quay về, còn cậu đạp xe đưa Tô Diệu Diệu đi.
Tạ Cảnh Uyên tập trung nhìn đường, Tô Diệu Diệu quay đầu nhìn bóng dáng Từ Thủ lẻ loi đứng dưới ngọn đèn nơi cổng trường, khuôn mặt cậu dần mờ nhạt, cái bóng dần dần trùng khít với chó mực lớn ở Thanh Hư Quán.
Tô Diệu Diệu lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Phía trước là ngã tư đường, đúng lúc là đèn đỏ, Tạ Cảnh Uyên dừng lại, bỗng nhiên cảm nhận được mà quay đầu, cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng lặng người của Từ Thủ.
Vẫn không nhúc nhích, y như kiếp trước.
Khuôn mặt Tạ Cảnh Uyên hơi lộ vẻ xúc động.
Để mà nói thì trong ba con yêu này, chó săn sống ở Thanh Hư Quán lâu nhất.
Không phải tất cả yêu đều vừa sinh ra đã gian ác độc địa, chó săn là một con yêu quái hướng thiện, sinh ra ở một thôn trang nhỏ, sau khi có trí thông minh vẫn bảo vệ làng mạc, không biết đã cứu bao nhiêu thôn dân địa phương.
Yêu muốn tăng tu vi, ngoài việc kiên định tu luyện cũng không thiếu đường tắt nham hiểm, hấp thu linh khí của nam nữ là một loại trong đó, chiếm đoạt đan dược của yêu khác cũng là một loại.
Chó săn bị đại yêu để mắt tới, nguy nan trước mắt, Tạ Cảnh Uyên đã tìm được đến nơi và cứu chó săn.
Từ đó, chó săn chỉ một lòng tận hiến cho cậu.
Đối với mèo, Tạ Cảnh Uyên trông giữ, đối với chim sẻ ngô là nuôi thả, đối với chó săn, nuôi dưỡng nhiều năm đã thành bạn, giống như người nhà.
Bất cứ người nào, đối mặt với chú chó trong nhà bằng lòng dùng tính mạng bảo vệ người ấy, cũng không thể nhẫn tâm vứt bỏ.
Đèn xanh sáng lên.
Tạ Cảnh Uyên đổi hướng, đạp xe quay lại.
Tô Diệu Diệu sửng sốt một giây, bỗng bĩu môi.
Trước đây lúc Tạ Cảnh Uyên ra ngoài bắt yêu, chó mực luôn đi cùng một đoạn rất xa, sau đó Tạ Cảnh Uyên sẽ vỗ đầu chó, chó mực mới bằng lòng quay về Thanh Hư Quán.
Chắc chắn đạo trưởng lại muốn đi vỗ đầu chó rồi.
Nhìn thấy bóng dáng Tạ Cảnh Uyên quay lại, mắt Từ Thủ sáng lên, chạy về phía trước.
Hai bên gặp nhau, Tạ Cảnh Uyên giẫm một chân xuống mặt đất, nhưng cậu không đưa tay vỗ đầu Từ Thủ mà chỉ nói: “Nhà tôi có một căn phòng trống, tối nay tôi sẽ thương lượng với bà, nếu bà đồng ý, cậu dọn qua ở cùng chúng tôi nhé.”
Nếu như Từ Thủ chỉ là một học sinh nghèo đến từ nông thôn, nhất định cậu sẽ có lòng tự trọng, sẽ xem lời mời của Tạ Cảnh Uyên thành thương hại.
Nhưng linh hồn của Từ Thủ là một con chó săn hai trăm năm, là một chú chó trung thành đã thề sẽ tận hiến cho Tạ Cảnh Uyên cả đời.
Cậu gật đầu không chút do dự, nở một nụ cười rất chân thành.
Tạ Cảnh Uyên cũng cười, khuyên cậu: “Quay về đi, đừng vi phạm nội quy của kí túc xá.”
Lời nói này có điểm mấu chốt, cuối cùng Từ Thủ cũng chịu đi.
Tạ Cảnh Uyên lại đạp xe về hoa viên Minh Châu.
Đang đi, người phía sau nghiêng đầu lại gần, một ngón tay không rõ thi vị cào trên lưng cậu.
Mèo chó bất hòa, Tạ Cảnh Uyên đoán, hỏi: “Em không muốn Từ Thủ dọn tới?”
Tô Diệu Diệu bật ra một tiếng nghi hoặc khe khẽ, phản ứng kịp mới nói: “Nếu không muốn, đạo trưởng sẽ không cho cậu ta tới sao?”
Tạ Cảnh Uyên: “Còn phải xem ý của bà.”
Tô Diệu Diệu tiếp tục cào cậu.
Tạ Cảnh Uyên cũng đoán được cô có tâm sự khác: “Em muốn khuyên tai của Cố Gia Lăng.”
Tô Diệu Diệu không cào nữa.
Tạ Cảnh Uyên: “Khuyên tai ấy rất đắt.”
Tô Diệu Diệu: “Đạo trưởng có tiền, chị họ nói anh kiếm được ít nhất là mấy trăm ngàn.”
Suýt chút nữa Tạ Cảnh Uyên đã quên, cô còn có một chị họ có thể tính toán giúp cô, tuy là ước tính của chị ấy cũng không chính xác.
Đây chính là lí do cậu không muốn nói tiền nhuận bút cho Tô Diệu Diệu biết.
Nếu Tô Diệu Diệu cho rằng cậu có mười tệ, cô sẽ chỉ đòi một món quà nhiều nhất là chín tệ, nếu đổi thành mấy trăm ngàn hay mấy triệu, giá cả của món quà cũng sẽ “nước lên thì thuyền lên”.
Tạ Cảnh Uyên đặt ra một quy tắc cho cô: “Trong lúc còn đi học, món quà vượt quá một nghìn tệ, mỗi năm chỉ được đòi một lần.”
Tô Diệu Diệu chớp mắt hỏi: “Quà sinh nhật có tính không?”
Tạ Cảnh Uyên trầm mặc vài giây, nói: “Đó là quà của riêng anh, không tính.”
Tô Diệu Diệu yên tâm: “Vậy quà năm nay, em muốn khuyên tai này.”
Tạ Cảnh Uyên: “Được, nghỉ học sẽ dẫn em đi mua.”
Tô Diệu Diệu lập tức vui vẻ, vui vẻ ôm lấy Tạ Cảnh Uyên, cọ cọ vào người cậu.
Sau lưng Tạ Cảnh Uyên cứng đờ, cũng may là cô cọ xong rất nhanh, bắt đầu nhắc tới chuyện khác: “Sao Cố Gia Lăng lại giàu như vậy?”
Tạ Cảnh Uyên: “Nhà cậu ta có mỏ.”
Nhân tiện nói cho cô biết tình huống trong nhà Cố Gia Lăng.
Tô Diệu Diệu cảm thấy Cố Gia Lăng có vận khí tốt, vì sinh ra trong một gia đình siêu giàu có, nhưng vận khí cũng không tốt, vì không có bố mẹ.
Nếu như lúc đầu thai có thể cho bọn họ lựa chọn, Tô Diệu Diệu vẫn sẽ chọn nhà họ Tô.
Cô thích bố mẹ nhất, và cả bà Đào nữa.
Về đến nhà, Tô Diệu Diệu được bố mẹ nhiệt liệt chào mừng, Tô Minh An còn chuẩn bị bữa ăn khuya cho con gái, mời Tạ Cảnh Uyên vào ăn chung.
Tạ Cảnh Uyên đứng ở cửa, có thể ngửi thấy mùi cá rán trong phòng ăn của nhà họ Tô bay tới.
“Không ạ, cháu còn phải đọc sách.”
Tạ Cảnh Uyên tạm biệt hai vợ chồng, sau đó vào phòng 1002.
Bà Đào vừa đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy cháu trai thì cười, hỏi thăm tình hình buổi tự học tối nay.
Tạ Cảnh Uyên nói qua vài câu.
Bà Đào: “Bà đã hâm nóng tào phớ và bánh quẩy, muốn ăn không?”
Tạ Cảnh Uyên đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, đúng là có hơi đói bụng, cậu bảo bà Đào ngồi xuống, còn mình thì vào phòng bếp mang đồ ăn khuya ra.
Hai bà cháu ngồi đối diện trên bàn ăn, Tạ Cảnh Uyên nhìn khuôn mặt hiền từ của bà Đào, nhắc đến Từ Thủ.
“Bà ơi, tính cách Từ Thủ hơi cô độc, không hợp với bạn cùng phòng kí túc xá, cháu muốn xin cho cậu ấy dọn đến ở cùng chúng ta.”
Bà Đào bất ngờ nhìn cháu trai.
Trước đây người quen ở tiểu khu Ôn Hinh cũng khen cháu trai lấy việc giúp người làm niềm vui, nhưng bà Đào biết, cháu trai tuy tốt bụng nhưng tính cách lạnh lùng, cũng là kiểu cô độc. Trong đám nhỏ cùng tuổi, cháu trai chỉ có một người bạn chân chính là Diệu Diệu, mấy người như Lâm Hi, Phùng Tiểu Vũ, cháu trai chưa từng chủ động đề cập với bà. Bạn học Từ Thủ này, chỉ mới quen biết trong ngày khai giảng cấp ba, mà cháu trai và người ta đã có quan hệ tốt như vậy.
“Có thêm người cũng không sao, nhưng cháu tin cậu ấy không?” Bà Đào hỏi.
Tạ Cảnh Uyên: “Nếu như đến cậu ấy cũng không thể tin, thì trừ bà, cháu không biết còn có thể tin tưởng ai nữa.”
Bà Đào nở nụ cười, cháu trai không phải một học sinh cấp ba bình thường, bà tin vào nhận xét của cháu mình.
“Cứ quyết định vậy đi, ngày mai bà sẽ đóng gói đồ đạc của bố cháu, bảo nó cho người đến lấy, buổi tối cháu có thể đưa Từ Thủ đến rồi.”
Tạ Vinh là con trai duy nhất của bà, chắc chắn bà Đào có quan tâm đến anh.
Có điều, từ sau khi Tạ Vinh kết hôn lần hai, vứt bỏ hai bà cháu đi xây dựng gia đình mới, tim bà Đào cũng nguội lạnh đi rất nhiều.
Sự mới mẻ ban đầu của cuộc hôn nhân qua đi, con trai bắt đầu chán Kiều Lệ Lệ, lúc này mới nhớ ra phải đến đây thường xuyên hơn.
Cái gọi là thường xuyên, cũng chỉ là một tháng đến hai ba đêm, dù sao thì Tạ Vinh cũng rất bận rộn, hôm nay còn ở thành phố này, nói không chừng ngày mai đã đến một nơi khác.
Bà Đào không quá nhớ nhung cuộc đoàn tụ của mẹ con.
Thay vì cứ để phòng ngủ trống không một thời gian dài, chi bằng tặng nó cho bạn mới của cháu trai.
Ngày hôm sau, bà Đào gọi điện cho Tạ Vinh.
Tạ Vinh vẫn nghi ngờ sắp xếp của hai bà cháu: “Bạn mới quen liệu có đáng tin không?”
Bà Đào: “Trước khi con kết hôn với Lệ Lệ, hai đứa quen nhau được bao lâu?”
Tạ Vinh: …
Nội dung quan trọng của tiết này là bầu ra cán bộ lớp.
Thầy chủ nhiệm: “Đầu tiên là chọn lớp trưởng, có bạn nào muốn tự ứng cử không?”
Trong lớp học yên tĩnh mấy giây, sau đó bắt đầu có người thì thầm to nhỏ.
Bỗng nhiên, Từ Thủ giơ tay lên.
Chủ nhiệm lớp nở nụ cười: “Bạn Từ Thủ muốn làm lớp trưởng sao?”
Từ Thủ đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của các bạn học, nói: “Em muốn tiến cử Tạ Cảnh Uyên làm lớp trưởng.”
Tạ Cảnh Uyên: …
Cậu không muốn làm lớp trưởng, cũng không muốn giúp thầy cô quản lí một lớp học, nhưng cậu hiểu ý Từ Thủ.
Ở trong mắt Từ Thủ, có lẽ lớp trưởng nghĩa là người giỏi nhất lớp, đương nhiên Từ Thủ chỉ chịu nghe lời cậu, nếu đổi thành người khác, có thể Từ Thủ sẽ kháng cự.
Vậy nên, lúc chủ nhiệm lớp hỏi nguyện vọng của cậu, Tạ Cảnh Uyên đã ôn hòa, nhã nhặn đồng ý.
Không một ai phản đối, cũng như lần khai giảng hồi nhà trẻ, Tạ Cảnh Uyên thuận lợi lên làm lớp trưởng.
Có bọn họ bắt đầu, sau đó cũng lần lượt chọn ra lớp phó, lớp phó học tập và các cán bộ lớp khác.
Tô Diệu Diệu không có hứng thú với những chuyện này, thờ ơ lắng nghe.
Cố Gia Lăng hơi có chút hứng thú với lớp phó văn nghệ, nhưng nghĩ đến trình độ và tài nghệ của đám người thường này, cậu lại đè sự rục rịch xuống.
Từ Thủ tự ứng cử, thành công được chọn làm lớp phó kỉ luật.
Cậu cao lớn, thân thể cường tráng, khuôn mặt kiên nghị, đúng là rất có sức đe dọa.
Sau khi giải quyết một số việc khác như lịch vệ sinh của lớp, buổi tự học hôm nay kết thúc.
Chủ nhiệm lớp gọi Tạ Cảnh Uyên và lớp phó thể dục để nói chuyện về buổi tựu trường được tổ chức vào ngày mai.
Ngoài cửa sổ, trời đã chuyển thành màu đen, Tô Diệu Diệu nằm ra bàn chờ cậu.
Từ Thủ và Cố Gia Lăng cũng không ra khỏi lớp ngay, người trước là cam tâm tình nguyện chờ đợi, người sau là không dám tự ý hành động.
“Cậu nói cậu có bị ngốc không, tiến cử đạo trưởng làm cái gì?”
Cố Gia Lăng khẽ mắng Từ Thủ: “Trước đây đạo trưởng là Quán chủ, tất cả tiền hương khói trong Quán đều thuộc về Quán chủ, làm lớp trưởng có được tiền không? Chỉ là một cái chức hão thôi, mỗi ngày còn phải làm một đống chuyện.”
Từ Thủ: “Đạo trưởng không có tầm thường như cậu.”
Cố Gia Lăng nói một tiếng “Cắt”, hỏi Tô Diệu Diệu: “Cậu luôn ở cạnh đạo trưởng, trước đây đạo trưởng có từng làm lớp trưởng không?”
Tô Diệu Diệu suy nghĩ một lát, gật đầu: “Năm sáu lần gì đó.”
Cố Gia Lăng: …
Đạo trưởng đúng là đạo trưởng, không chê phiền phức, liều mình vì dân!
Khi những bạn học khác sắp về hết, cuối cùng Tạ Cảnh Uyên cũng xong việc, về lớp lấy cặp sách, vẫn là mỗi tay xách một cái.
Từ Thủ: “Em cầm giúp anh.”
Tô Diệu Diệu cảnh giác trừng mắt.
Tạ Cảnh Uyên: “Không cần, cậu ở kí túc xá thì đi về trước đi, có phải kí túc cũng có thời gian tắt đèn không?”
Từ Thủ: “Không vội, em đưa anh đến cổng trường.”
Mèo có tính khí của mèo, chó săn cũng có tính khí của chó săn, Tạ Cảnh Uyên chỉ đành cam chịu.
Bốn người ra khỏi lớp học, đi xuống cầu thang rồi đi tới lán để xe dưới tầng.
Tạ Cảnh Uyên bỏ hai chiếc cặp vào giỏ xe trước, khom lưng mở khóa, Tô Diệu Diệu thì đứng bên cạnh nhìn.
Từ Thủ nhìn xung quanh, không biết đã là lần cau mày thứ mấy trong ngày: “Cậu không có xe à?”
Tô Diệu Diệu: “Đạo trưởng đưa tôi tới.”
Môi mỏng của Từ Thủ mím chặt lại.
Cố Gia Lăng nghĩ dù sao thì Tạ Cảnh Uyên cũng đã cứu mình một mạng, chủ động nói: “Hai người ở tiểu khu nào? Sau này em sẽ kêu tài xế đến đón, chúng ta cùng đi học.”
Tạ Cảnh Uyên: “Không cần, bọn tôi ở rất gần đây.”
Cố Gia Lăng không khăng khăng nữa.
Vì Từ Thủ muốn đưa bọn họ đến cổng trưởng, tài xế của Cố Gia Lăng cũng đang chờ bên ngoài, nên Tạ Cảnh Uyên quyết định dắt xe ra.
Tô Diệu Diệu lười đi, nhảy lên gác-ba-ga, lấy một túi snack phồng tôm giòn rụm từ trong cặp ra, xé mở.
Từ Thủ đang định đề nghị dắt xe giúp đạo trưởng, thấy cô như vậy thì nuốt lời muốn nói xuống, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng lườm con mèo lười.
Tô Diệu Diệu cố ý đưa cho cậu một miếng: “Muốn ăn à?”
Từ Thủ quay mặt đi.
Tô Diệu Diệu cười, ăn ngon miệng, chỉ là khi ánh mắt rơi trên tai phải trống trơn của Cố Gia Lăng thì tâm tình lại không vui nữa.
Cố Gia Lăng cảnh giác, đi vòng qua bên còn lại của Từ Thủ.
Tuy chó lạnh lùng, nhưng ít ra vẫn trưởng thành hơn mèo.
Đã đến cổng trường.
Sau khi Cố Gia Lăng mời đạo trưởng thất bại một lần nữa, chuẩn bị đi đến chỗ tài xế.
Tạ Cảnh Uyên: “Đừng quên tóc.”
Cố Gia Lăng: …
Tạ Cảnh Uyên bảo Từ Thủ quay về, còn cậu đạp xe đưa Tô Diệu Diệu đi.
Tạ Cảnh Uyên tập trung nhìn đường, Tô Diệu Diệu quay đầu nhìn bóng dáng Từ Thủ lẻ loi đứng dưới ngọn đèn nơi cổng trường, khuôn mặt cậu dần mờ nhạt, cái bóng dần dần trùng khít với chó mực lớn ở Thanh Hư Quán.
Tô Diệu Diệu lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Phía trước là ngã tư đường, đúng lúc là đèn đỏ, Tạ Cảnh Uyên dừng lại, bỗng nhiên cảm nhận được mà quay đầu, cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng lặng người của Từ Thủ.
Vẫn không nhúc nhích, y như kiếp trước.
Khuôn mặt Tạ Cảnh Uyên hơi lộ vẻ xúc động.
Để mà nói thì trong ba con yêu này, chó săn sống ở Thanh Hư Quán lâu nhất.
Không phải tất cả yêu đều vừa sinh ra đã gian ác độc địa, chó săn là một con yêu quái hướng thiện, sinh ra ở một thôn trang nhỏ, sau khi có trí thông minh vẫn bảo vệ làng mạc, không biết đã cứu bao nhiêu thôn dân địa phương.
Yêu muốn tăng tu vi, ngoài việc kiên định tu luyện cũng không thiếu đường tắt nham hiểm, hấp thu linh khí của nam nữ là một loại trong đó, chiếm đoạt đan dược của yêu khác cũng là một loại.
Chó săn bị đại yêu để mắt tới, nguy nan trước mắt, Tạ Cảnh Uyên đã tìm được đến nơi và cứu chó săn.
Từ đó, chó săn chỉ một lòng tận hiến cho cậu.
Đối với mèo, Tạ Cảnh Uyên trông giữ, đối với chim sẻ ngô là nuôi thả, đối với chó săn, nuôi dưỡng nhiều năm đã thành bạn, giống như người nhà.
Bất cứ người nào, đối mặt với chú chó trong nhà bằng lòng dùng tính mạng bảo vệ người ấy, cũng không thể nhẫn tâm vứt bỏ.
Đèn xanh sáng lên.
Tạ Cảnh Uyên đổi hướng, đạp xe quay lại.
Tô Diệu Diệu sửng sốt một giây, bỗng bĩu môi.
Trước đây lúc Tạ Cảnh Uyên ra ngoài bắt yêu, chó mực luôn đi cùng một đoạn rất xa, sau đó Tạ Cảnh Uyên sẽ vỗ đầu chó, chó mực mới bằng lòng quay về Thanh Hư Quán.
Chắc chắn đạo trưởng lại muốn đi vỗ đầu chó rồi.
Nhìn thấy bóng dáng Tạ Cảnh Uyên quay lại, mắt Từ Thủ sáng lên, chạy về phía trước.
Hai bên gặp nhau, Tạ Cảnh Uyên giẫm một chân xuống mặt đất, nhưng cậu không đưa tay vỗ đầu Từ Thủ mà chỉ nói: “Nhà tôi có một căn phòng trống, tối nay tôi sẽ thương lượng với bà, nếu bà đồng ý, cậu dọn qua ở cùng chúng tôi nhé.”
Nếu như Từ Thủ chỉ là một học sinh nghèo đến từ nông thôn, nhất định cậu sẽ có lòng tự trọng, sẽ xem lời mời của Tạ Cảnh Uyên thành thương hại.
Nhưng linh hồn của Từ Thủ là một con chó săn hai trăm năm, là một chú chó trung thành đã thề sẽ tận hiến cho Tạ Cảnh Uyên cả đời.
Cậu gật đầu không chút do dự, nở một nụ cười rất chân thành.
Tạ Cảnh Uyên cũng cười, khuyên cậu: “Quay về đi, đừng vi phạm nội quy của kí túc xá.”
Lời nói này có điểm mấu chốt, cuối cùng Từ Thủ cũng chịu đi.
Tạ Cảnh Uyên lại đạp xe về hoa viên Minh Châu.
Đang đi, người phía sau nghiêng đầu lại gần, một ngón tay không rõ thi vị cào trên lưng cậu.
Mèo chó bất hòa, Tạ Cảnh Uyên đoán, hỏi: “Em không muốn Từ Thủ dọn tới?”
Tô Diệu Diệu bật ra một tiếng nghi hoặc khe khẽ, phản ứng kịp mới nói: “Nếu không muốn, đạo trưởng sẽ không cho cậu ta tới sao?”
Tạ Cảnh Uyên: “Còn phải xem ý của bà.”
Tô Diệu Diệu tiếp tục cào cậu.
Tạ Cảnh Uyên cũng đoán được cô có tâm sự khác: “Em muốn khuyên tai của Cố Gia Lăng.”
Tô Diệu Diệu không cào nữa.
Tạ Cảnh Uyên: “Khuyên tai ấy rất đắt.”
Tô Diệu Diệu: “Đạo trưởng có tiền, chị họ nói anh kiếm được ít nhất là mấy trăm ngàn.”
Suýt chút nữa Tạ Cảnh Uyên đã quên, cô còn có một chị họ có thể tính toán giúp cô, tuy là ước tính của chị ấy cũng không chính xác.
Đây chính là lí do cậu không muốn nói tiền nhuận bút cho Tô Diệu Diệu biết.
Nếu Tô Diệu Diệu cho rằng cậu có mười tệ, cô sẽ chỉ đòi một món quà nhiều nhất là chín tệ, nếu đổi thành mấy trăm ngàn hay mấy triệu, giá cả của món quà cũng sẽ “nước lên thì thuyền lên”.
Tạ Cảnh Uyên đặt ra một quy tắc cho cô: “Trong lúc còn đi học, món quà vượt quá một nghìn tệ, mỗi năm chỉ được đòi một lần.”
Tô Diệu Diệu chớp mắt hỏi: “Quà sinh nhật có tính không?”
Tạ Cảnh Uyên trầm mặc vài giây, nói: “Đó là quà của riêng anh, không tính.”
Tô Diệu Diệu yên tâm: “Vậy quà năm nay, em muốn khuyên tai này.”
Tạ Cảnh Uyên: “Được, nghỉ học sẽ dẫn em đi mua.”
Tô Diệu Diệu lập tức vui vẻ, vui vẻ ôm lấy Tạ Cảnh Uyên, cọ cọ vào người cậu.
Sau lưng Tạ Cảnh Uyên cứng đờ, cũng may là cô cọ xong rất nhanh, bắt đầu nhắc tới chuyện khác: “Sao Cố Gia Lăng lại giàu như vậy?”
Tạ Cảnh Uyên: “Nhà cậu ta có mỏ.”
Nhân tiện nói cho cô biết tình huống trong nhà Cố Gia Lăng.
Tô Diệu Diệu cảm thấy Cố Gia Lăng có vận khí tốt, vì sinh ra trong một gia đình siêu giàu có, nhưng vận khí cũng không tốt, vì không có bố mẹ.
Nếu như lúc đầu thai có thể cho bọn họ lựa chọn, Tô Diệu Diệu vẫn sẽ chọn nhà họ Tô.
Cô thích bố mẹ nhất, và cả bà Đào nữa.
Về đến nhà, Tô Diệu Diệu được bố mẹ nhiệt liệt chào mừng, Tô Minh An còn chuẩn bị bữa ăn khuya cho con gái, mời Tạ Cảnh Uyên vào ăn chung.
Tạ Cảnh Uyên đứng ở cửa, có thể ngửi thấy mùi cá rán trong phòng ăn của nhà họ Tô bay tới.
“Không ạ, cháu còn phải đọc sách.”
Tạ Cảnh Uyên tạm biệt hai vợ chồng, sau đó vào phòng 1002.
Bà Đào vừa đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy cháu trai thì cười, hỏi thăm tình hình buổi tự học tối nay.
Tạ Cảnh Uyên nói qua vài câu.
Bà Đào: “Bà đã hâm nóng tào phớ và bánh quẩy, muốn ăn không?”
Tạ Cảnh Uyên đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, đúng là có hơi đói bụng, cậu bảo bà Đào ngồi xuống, còn mình thì vào phòng bếp mang đồ ăn khuya ra.
Hai bà cháu ngồi đối diện trên bàn ăn, Tạ Cảnh Uyên nhìn khuôn mặt hiền từ của bà Đào, nhắc đến Từ Thủ.
“Bà ơi, tính cách Từ Thủ hơi cô độc, không hợp với bạn cùng phòng kí túc xá, cháu muốn xin cho cậu ấy dọn đến ở cùng chúng ta.”
Bà Đào bất ngờ nhìn cháu trai.
Trước đây người quen ở tiểu khu Ôn Hinh cũng khen cháu trai lấy việc giúp người làm niềm vui, nhưng bà Đào biết, cháu trai tuy tốt bụng nhưng tính cách lạnh lùng, cũng là kiểu cô độc. Trong đám nhỏ cùng tuổi, cháu trai chỉ có một người bạn chân chính là Diệu Diệu, mấy người như Lâm Hi, Phùng Tiểu Vũ, cháu trai chưa từng chủ động đề cập với bà. Bạn học Từ Thủ này, chỉ mới quen biết trong ngày khai giảng cấp ba, mà cháu trai và người ta đã có quan hệ tốt như vậy.
“Có thêm người cũng không sao, nhưng cháu tin cậu ấy không?” Bà Đào hỏi.
Tạ Cảnh Uyên: “Nếu như đến cậu ấy cũng không thể tin, thì trừ bà, cháu không biết còn có thể tin tưởng ai nữa.”
Bà Đào nở nụ cười, cháu trai không phải một học sinh cấp ba bình thường, bà tin vào nhận xét của cháu mình.
“Cứ quyết định vậy đi, ngày mai bà sẽ đóng gói đồ đạc của bố cháu, bảo nó cho người đến lấy, buổi tối cháu có thể đưa Từ Thủ đến rồi.”
Tạ Vinh là con trai duy nhất của bà, chắc chắn bà Đào có quan tâm đến anh.
Có điều, từ sau khi Tạ Vinh kết hôn lần hai, vứt bỏ hai bà cháu đi xây dựng gia đình mới, tim bà Đào cũng nguội lạnh đi rất nhiều.
Sự mới mẻ ban đầu của cuộc hôn nhân qua đi, con trai bắt đầu chán Kiều Lệ Lệ, lúc này mới nhớ ra phải đến đây thường xuyên hơn.
Cái gọi là thường xuyên, cũng chỉ là một tháng đến hai ba đêm, dù sao thì Tạ Vinh cũng rất bận rộn, hôm nay còn ở thành phố này, nói không chừng ngày mai đã đến một nơi khác.
Bà Đào không quá nhớ nhung cuộc đoàn tụ của mẹ con.
Thay vì cứ để phòng ngủ trống không một thời gian dài, chi bằng tặng nó cho bạn mới của cháu trai.
Ngày hôm sau, bà Đào gọi điện cho Tạ Vinh.
Tạ Vinh vẫn nghi ngờ sắp xếp của hai bà cháu: “Bạn mới quen liệu có đáng tin không?”
Bà Đào: “Trước khi con kết hôn với Lệ Lệ, hai đứa quen nhau được bao lâu?”
Tạ Vinh: …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook