Đạo Trưởng Thành Thân Đi
-
Chương 23: Đạo trưởng rơi xuống nước
Ta ê mặt xấu hổ trốn về phòng, rửa ráy sạch sẽ rồi thay đổi đạo bào. Sau khi xong xuôi và an toàn, ta bắt đầu vòng vòng quanh phòng, nói sao cũng không ló mặt ra ngoài.
Lần này thật sự quá mất mặt! Ta thật sự không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp bà con cô bác...
Đang lúc mình ta đứng trong phòng làm rùa đen rút đầu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa, ta chột dạ hỏi: “Ai a!”
“Là sư phụ...” Ngoài cửa truyền vào giọng nói nhẹ nhàng của Thanh Vận.
Tim đập bình bịch, mặt dày đi ra mở cửa, chỉ thấy Thanh Vận cầm phất trần đứng ngoài cửa, thần sắc bình thường nhìn ta.
“Sư phụ, người tìm đồ nhi có việc gì sao?” Ta ra vẻ lạnh nhạt hỏi.
“Thất nhi, sư phụ muốn nói riêng với ngươi...” Thanh Vận nói đến đây cố ý dừng lại một chút, cặp mắt gian xảo nhìn ta chằm chằm.
“Sư.. sư phụ định nói gì với đồ nhi?” Ta lắp bắp hỏi, thật xấu hổ muốn chết.
Hắn không phải ‘lửa cháy thêm dầu’ trách ta nữ tử tùy tiện, nay dọa người khiến cả sư phụ cũng mất mặt!
“Sư phụ tính nói, mình ngươi ngây ngẩn trong phòng cả buổi chiều rồi. Sư phụ có thể hiểu tâm tình của ngươi nên để ngươi yên lặng một chút. Nhưng giờ đã gần đến giờ Thân canh ba, nếu ngươi không đi chợ, hàng quán đóng cửa, bữa tối đêm nay của bốn thầy trò chúng ta chỉ sợ không có gì.” Thanh Vận từ tốn diễn giải, ngắn gọn chỉ là nếu ta không mau đi chợ thì trời sẽ sụp xuống.
“...”
Mối bận tâm của Thanh Vận, trừ tiền công đức, đó là ăn cơm!
Ta không nói gì nữa, nhận bốn mươi quan tiền trong tay Thanh Vận, không quay đầu lại bước ra phòng, lúc đến tiền điện bèn cúi đầu không muốn gây sự chú ý. Nhưng tên Đoạn Tang Mặc kia chưa bao giờ hiểu ý ta, lại tiến lên.
“Sư đệ, hôm nay sư tỷ đi chợ một mình được rồi, ngươi ở lại đạo quán tiếp khách đi.” Ta xấu hổ nói.
Đoạn Tang Mặc không biết đọc suy nghĩ cũng biết nhìn sắc mặt, chắc cũng đã biết vết máu sau lưng ta là gì, thức thời nói: “Sư tỷ đi sớm về sớm, ta ở đây chờ người.”
“Được.” Ta lên tiếng rồi đi ra đạo quán.
Trên đường đi nhìn thấy sông trong suốt tới đáy mới chính thức thả lỏng người, yên lặng tự an ủi: Đường Thất a Đường Thất, đàn bà ai cũng có quỳ thủy, ngượng ngùng gì! Nữ nhi nào không có mới đáng xấu hổ! Nghĩ vậy hồi lâu tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Sau khi ra chợ mua đồ xong, ta không quên âm thầm tính toán, hôm nay ăn bớt được tám quan trong bốn mươi quan tiền chợ, thật tiến bộ! Còn có một thôn phụ thấy Hà tiên cô ta bèn tặng một cây cải trắng, nhờ ta phù hộ con nàng sớm ngày cưới được người vợ xinh đẹp, sau đó lại sinh một đứa cháu đích tôn mập mạp cho nàng.
Ta cảm tạ thôn phụ xong thì quên hẳn chuyện quỳ thủy đáng sợ vừa rồi, thầm nghĩ hôm nay đường như xa hơn vì không có Đoạn Tang Mặc làm bạn, vì thế mau chóng đáp lời thôn phụ rồi cắp giỏ bước nhanh về. Nghĩ đến buổi tối còn phải đến phòng Thanh Vận học Thanh Đạo, ta lại uể oải chậm bước.
Tổ sư, khi nào mới có thể chấm dứt những chuỗi ngày đau khổ thế này!
Lúc về được nửa đường, phía sau bỗng vang lên tiếng hai bước chân vội vã, con đường này chỉ dẫn đến Thanh Vận Quan và Thủy Vân Am. Có phân nửa khả năng là khách của Thanh Vận Quan, vì thế ta quay đầu liếc nhìn, nếu đúng là khách đến đạo quán thì có người trò chuyện rồi.
Nhưng ta vừa xoay người, đập vào mắt là hai nam tử khôi ngô mặc trang phục gia đinh, nếu ta nhớ không lầm thì trang phục này là của Đoạn phủ.
Hai gia đinh vừa thấy ta quay đầu lập tức đánh tới tấp, một người giữ chặt ta lại khiến giỏ rau rơi xuống. Khi ta vừa định kêu cứu thì tên còn lại cầm một mảnh vải bịt vào mũi ta. Ta hít một hơi dài xong liền ngửi thấy một mùi quỷ dị, ngọt ngấy. Trong đầu bật ra một suy nghĩ, lập tức nín thở nhưng đầu óc đã bắt đầu hỗn loạn, thân mình cũng mềm nhũn.
Hai gia đinh thấy thế lập tức nâng ta lên, quăng ta xuống con sông trong vắt.
‘Oành’ một tiếng, cả người ta rớt xuống giữa sông.
Nước sông nháy mắt xộc mạnh vào mũi miệng, cảm giác hít thở không thông khiến ngực đau đớn. Nhưng nước sông lạnh lẽo khiến đầu óc đần độn của ta hơi tỉnh lại. Ta cố gắng giãy dụa để nổi lên nhưng cả người đã mềm nhũn nên giãy dụa bao nhiêu cũng vô ích.
Nếu chết rồi, không biết có thể về lại thế giới của mình không. Thiếu ta rồi, không biết Thanh Vận có mỗi ngày cắn bánh ngô rồi phát điên hay không.
Nhưng suy nghĩ này mới xuất hiện lập tức bị ta bác bỏ, nếu ngay cả mình cũng bỏ cuộc thì lần này chết chắc! Nước có thể lật thuyền cũng có thể nâng thuyền, nếu không tự ngoi lên thì nương theo làn nước mà nổi! Ta như xác chết trôi sông, thả lỏng thân mình, giang tay giang chân, nước sông bắt đầu bì bõm vỗ bên tai. Thân mình dần dần nổi lên, sau đó ta bắt đầu hít thở cầm cự.
Ta suy yếu đến độ hít thở cũng sắp không xong, lại không thể nhúc nhích, rốt cục đầu óc tới cực hạn, hôn mê. Ta đã cố gắng hết sức, nếu vẫn phải chết thì chỉ đành oán hận Diêm Vương.
Lúc ta vừa bị người lay tỉnh còn nghe được một giọng khàn khàn bối rối không chịu nổi.
“Thất nhi! Thất nhi!!”
“Thất nhi! Thất nhi!! Ngươi mau tỉnh!!”
Ta khó chịu vì có ai ép lên bụng, rốt cục hộc ra hai ngụm nước rồi yếu ớt mở mắt.
Chỉ thấy trước mắt một người đầu đen thui, tóc dài ẩm ướt dính sát trên người, trán kề sát, nước nhỏ từng giọt xuống mặt ta, giờ phút này một đôi mắt gian xảo đang bối rối nhìn ta chằm chằm.
“Khụ khụ... Hà bá!” Ta khụ hai tiếng, yếu ớt phun ra hai chữ.
“Ngươi mới là hà bá!! Đi chợ cũng có thể rơi xuống sông, trên đời này chỉ sợ có mình ngươi thôi!!” Hà bà hầm hầm quát ta nhưng sắc mặt rõ ràng đã nhẹ nhõm, yên tâm hơn.
Chuyện này không đề cập tới cũng không sao, vừa nhắc tới đã khiến trí nhớ dời non lấp biển hiện lên trong đầu.
“Oa... Không phải ta tự ném mình xuống sông!! Là bị người khác xô xuống!! Oa...” Vạn nhất ta bị hại chết như vậy, vạn nhất ta sẽ không còn thấy mặt trời ngày mai, vạn nhất ta không thể ăn bớt tiền chợ được nữa thì nên làm sao bây giờ!!
Sợ hãi rốt cục lên tới đỉnh điểm khiến ta bạo phát.
Cho nên nói, xúc động là ma quỷ!!
Vì người ta đang ôm chặt trước mặt là nam nhân duy nhất có thể dựa dẫm vào lúc này, cho dù hắn hơi gầy gò, võ vàng nhưng giờ phút này có thể sử dụng được là được, ta không yêu cầu cao.
Thân hình gầy gò, võ vàng nháy mắt cứng lại, sau đó từ từ mềm ra, hai tay vây quanh ta, hơi trúc trắc nhưng dịu dàng vỗ về: “Ngoan, Thất nhi ngoan, đừng khóc... Có sư phụ ở đây...”
“Ô...” Ta không quan tâm, ôm Thanh Vận phát tiết, nước mắt nước mũi chùi hết lên mình hắn.
Dưới ánh trăng mông lung, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người ẩm ướt, tóc tai bù xù hư hà bá ôm nhau ở bờ sông, một cái đèn lồng giấy vô tư thay bọn họ tạo hiệu ứng ánh sáng rợn người, còn có tiếng khóc thê lương rợn tóc gáy. Thật sự khiến người ta nổi da gà, hồn xiêu phách lạc.
Sau khi ta xả hết sợ hãi trong lòng, lúc này mới phát giác có chút kỳ quặc bèn buông Thanh Vận ra.
“Khóc xong rồi?” Thanh Vận nhìn ta, khóe miệng tươi cười.
“Dạ.” Khóc lóc no nê, thỏa mãn gật đầu.
“Chúng ta về đạo quán trước rồi mới nói chuyện sau.” Lúc Thanh Vận nói, ánh mắt lại thâm sâu còn nhăn mặt, tiếp đó chậm rãi đứng lên, nhìn nhìn đạo bào ướt đẫm của mình ra vẻ bất đắc dĩ.
Ta ngẩng đầu nhìn Thanh Vận, thân mình vẫn không nhúc nhích.
Tuy tóc tai tất cả hỗn độn rối tung rớt trên bờ vai, hai bên trán sũng nước nhưng đôi môi mỏng ướt át bỗng gợi cảm lạ thường. Còn có, đạo bào thấm nước ôm sát thân hình gầy gò, lộ ra những đường nét hoàn mỹ, thật quyến rũ!
“Sao vậy? Vì sao còn không đứng dậy?” Thanh Vận buồn bực nhìn ta hỏi.
“Ta mới bị người hạ dược, hiện tại cả người mềm nhũn, sao còn sức đứng lên?” Nếu không như vậy, ngươi nghĩ ta rảnh rỗi dùng loại ánh mắt ngưỡng mộ này nhìn thân mình gầy gò của ngươi sao?
Buồn cười!!
Ta cũng không phải đám hồng nhan oanh yến hay tới đạo quán!!
Thanh Vận nhíu mày: “Còn sức cầm đèn lồng không?”
“Cầm đèn lồng thì được.” Nếu cả cái đèn lồng giấy này mà ta không cầm nổi thì không phải cả người mềm nhũn mà là toàn thân tê liệt.
“Vậy thì được, ngươi cầm đèn đi.” Thanh Vận nói xong bèn đưa đèn lồng nãy giờ luôn luôn yên lặng tạo hiệu ứng ánh sáng rợn người xung quanh chúng ta, kế đó... Cúi xuống ôm ta lên...
Chẳng lẽ, đây là ôm công chúa trong truyền thuyết?
Ôi chao... Thật đáng tiếc...
Nếu đây được xem là ôm công chúa, chỉ sợ sẽ phải đổi lại thành đôi hà bá cùng dắt nhau về đạo quán.
Ta dùng sức nép vào lòng Thanh Vận, không thể không thừa nhận, cơ thể gầy yếu của đạo trưởng keo kiệt Thanh Vận cũng có lúc phát huy tác dụng. Thấy ngươi tối nay đã cứu ta, khiến ta thoát khỏi số kiếp bi thảm của hồng nhan bạc mệnh, sau này ta sẽ không vụng trộm oán thầm ngươi.
Thanh Vận mới ôm ta đi một chút, hô hấp bắt đầu nặng nề, từ trên đỉnh đầu vọng xuống một giọng nói không còn chút sức: “Thất nhi, ngươi thật nặng!!”
Không biết vì sao nghe xong, mặt ta hơi nóng lên.
“Tuyệt đối không phải đồ nhi nặng, là sư phụ ngày thường lười vận động, thiếu rèn luyện! Cho nên thân hình nhỏ nhắn như đồ nhi cũng ôm không nổi!!”
Ta ta, ta nặng chỗ nào! Ai nói ta, ta béo!! Rõ ràng tay ngươi không có sức!
“Nhỏ nhắn...”
Rõ ràng ta thấy lúc Thanh Vận nói lời này, hai má có dấu hiệu co rúm...
Thanh Vận dùng tốc độ rùa bò ôm ta về Thanh Vận Quan, sau đó không lâu bỗng có một tiếng động quỷ dị truyền đến.
“Cô lỗ lỗ... Cô lỗ...”
Ta liếc nhìn Thanh Vận một cách kì cục: “Sư phụ, người đang...?”
“Khụ khụ...” Thanh Vận làm bộ bình thản ho nhẹ hai tiếng, tiếp đó xấu hổ trả lời.
“Ngươi đi chợ mua đồ mãi vẫn chưa về, vi sư lo lắng phải đi tìm ngươi từ lúc chạng vạng đến hơn nửa đêm, lại chưa ăn tối. Cho nên...”
Cho nên, bụng ngươi kêu gào?
Quả nhiên, đối với Thanh Vận mà nói, trời đất bao la ngoại trừ tiền công đức thì ăn cơm là quan trọng nhất!
Nếu không phải vì thức ăn của hắn, chỉ sợ ta mất tích cả tháng trời cũng không khiến hắn vội vã đi tìm ta như vậy!!
Cảm động mới vừa rồi còn tràn trề nhất thời tan thành mây khói, chỉ sót lại đầy mồ hôi lạnh...
Lần này thật sự quá mất mặt! Ta thật sự không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp bà con cô bác...
Đang lúc mình ta đứng trong phòng làm rùa đen rút đầu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa, ta chột dạ hỏi: “Ai a!”
“Là sư phụ...” Ngoài cửa truyền vào giọng nói nhẹ nhàng của Thanh Vận.
Tim đập bình bịch, mặt dày đi ra mở cửa, chỉ thấy Thanh Vận cầm phất trần đứng ngoài cửa, thần sắc bình thường nhìn ta.
“Sư phụ, người tìm đồ nhi có việc gì sao?” Ta ra vẻ lạnh nhạt hỏi.
“Thất nhi, sư phụ muốn nói riêng với ngươi...” Thanh Vận nói đến đây cố ý dừng lại một chút, cặp mắt gian xảo nhìn ta chằm chằm.
“Sư.. sư phụ định nói gì với đồ nhi?” Ta lắp bắp hỏi, thật xấu hổ muốn chết.
Hắn không phải ‘lửa cháy thêm dầu’ trách ta nữ tử tùy tiện, nay dọa người khiến cả sư phụ cũng mất mặt!
“Sư phụ tính nói, mình ngươi ngây ngẩn trong phòng cả buổi chiều rồi. Sư phụ có thể hiểu tâm tình của ngươi nên để ngươi yên lặng một chút. Nhưng giờ đã gần đến giờ Thân canh ba, nếu ngươi không đi chợ, hàng quán đóng cửa, bữa tối đêm nay của bốn thầy trò chúng ta chỉ sợ không có gì.” Thanh Vận từ tốn diễn giải, ngắn gọn chỉ là nếu ta không mau đi chợ thì trời sẽ sụp xuống.
“...”
Mối bận tâm của Thanh Vận, trừ tiền công đức, đó là ăn cơm!
Ta không nói gì nữa, nhận bốn mươi quan tiền trong tay Thanh Vận, không quay đầu lại bước ra phòng, lúc đến tiền điện bèn cúi đầu không muốn gây sự chú ý. Nhưng tên Đoạn Tang Mặc kia chưa bao giờ hiểu ý ta, lại tiến lên.
“Sư đệ, hôm nay sư tỷ đi chợ một mình được rồi, ngươi ở lại đạo quán tiếp khách đi.” Ta xấu hổ nói.
Đoạn Tang Mặc không biết đọc suy nghĩ cũng biết nhìn sắc mặt, chắc cũng đã biết vết máu sau lưng ta là gì, thức thời nói: “Sư tỷ đi sớm về sớm, ta ở đây chờ người.”
“Được.” Ta lên tiếng rồi đi ra đạo quán.
Trên đường đi nhìn thấy sông trong suốt tới đáy mới chính thức thả lỏng người, yên lặng tự an ủi: Đường Thất a Đường Thất, đàn bà ai cũng có quỳ thủy, ngượng ngùng gì! Nữ nhi nào không có mới đáng xấu hổ! Nghĩ vậy hồi lâu tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Sau khi ra chợ mua đồ xong, ta không quên âm thầm tính toán, hôm nay ăn bớt được tám quan trong bốn mươi quan tiền chợ, thật tiến bộ! Còn có một thôn phụ thấy Hà tiên cô ta bèn tặng một cây cải trắng, nhờ ta phù hộ con nàng sớm ngày cưới được người vợ xinh đẹp, sau đó lại sinh một đứa cháu đích tôn mập mạp cho nàng.
Ta cảm tạ thôn phụ xong thì quên hẳn chuyện quỳ thủy đáng sợ vừa rồi, thầm nghĩ hôm nay đường như xa hơn vì không có Đoạn Tang Mặc làm bạn, vì thế mau chóng đáp lời thôn phụ rồi cắp giỏ bước nhanh về. Nghĩ đến buổi tối còn phải đến phòng Thanh Vận học Thanh Đạo, ta lại uể oải chậm bước.
Tổ sư, khi nào mới có thể chấm dứt những chuỗi ngày đau khổ thế này!
Lúc về được nửa đường, phía sau bỗng vang lên tiếng hai bước chân vội vã, con đường này chỉ dẫn đến Thanh Vận Quan và Thủy Vân Am. Có phân nửa khả năng là khách của Thanh Vận Quan, vì thế ta quay đầu liếc nhìn, nếu đúng là khách đến đạo quán thì có người trò chuyện rồi.
Nhưng ta vừa xoay người, đập vào mắt là hai nam tử khôi ngô mặc trang phục gia đinh, nếu ta nhớ không lầm thì trang phục này là của Đoạn phủ.
Hai gia đinh vừa thấy ta quay đầu lập tức đánh tới tấp, một người giữ chặt ta lại khiến giỏ rau rơi xuống. Khi ta vừa định kêu cứu thì tên còn lại cầm một mảnh vải bịt vào mũi ta. Ta hít một hơi dài xong liền ngửi thấy một mùi quỷ dị, ngọt ngấy. Trong đầu bật ra một suy nghĩ, lập tức nín thở nhưng đầu óc đã bắt đầu hỗn loạn, thân mình cũng mềm nhũn.
Hai gia đinh thấy thế lập tức nâng ta lên, quăng ta xuống con sông trong vắt.
‘Oành’ một tiếng, cả người ta rớt xuống giữa sông.
Nước sông nháy mắt xộc mạnh vào mũi miệng, cảm giác hít thở không thông khiến ngực đau đớn. Nhưng nước sông lạnh lẽo khiến đầu óc đần độn của ta hơi tỉnh lại. Ta cố gắng giãy dụa để nổi lên nhưng cả người đã mềm nhũn nên giãy dụa bao nhiêu cũng vô ích.
Nếu chết rồi, không biết có thể về lại thế giới của mình không. Thiếu ta rồi, không biết Thanh Vận có mỗi ngày cắn bánh ngô rồi phát điên hay không.
Nhưng suy nghĩ này mới xuất hiện lập tức bị ta bác bỏ, nếu ngay cả mình cũng bỏ cuộc thì lần này chết chắc! Nước có thể lật thuyền cũng có thể nâng thuyền, nếu không tự ngoi lên thì nương theo làn nước mà nổi! Ta như xác chết trôi sông, thả lỏng thân mình, giang tay giang chân, nước sông bắt đầu bì bõm vỗ bên tai. Thân mình dần dần nổi lên, sau đó ta bắt đầu hít thở cầm cự.
Ta suy yếu đến độ hít thở cũng sắp không xong, lại không thể nhúc nhích, rốt cục đầu óc tới cực hạn, hôn mê. Ta đã cố gắng hết sức, nếu vẫn phải chết thì chỉ đành oán hận Diêm Vương.
Lúc ta vừa bị người lay tỉnh còn nghe được một giọng khàn khàn bối rối không chịu nổi.
“Thất nhi! Thất nhi!!”
“Thất nhi! Thất nhi!! Ngươi mau tỉnh!!”
Ta khó chịu vì có ai ép lên bụng, rốt cục hộc ra hai ngụm nước rồi yếu ớt mở mắt.
Chỉ thấy trước mắt một người đầu đen thui, tóc dài ẩm ướt dính sát trên người, trán kề sát, nước nhỏ từng giọt xuống mặt ta, giờ phút này một đôi mắt gian xảo đang bối rối nhìn ta chằm chằm.
“Khụ khụ... Hà bá!” Ta khụ hai tiếng, yếu ớt phun ra hai chữ.
“Ngươi mới là hà bá!! Đi chợ cũng có thể rơi xuống sông, trên đời này chỉ sợ có mình ngươi thôi!!” Hà bà hầm hầm quát ta nhưng sắc mặt rõ ràng đã nhẹ nhõm, yên tâm hơn.
Chuyện này không đề cập tới cũng không sao, vừa nhắc tới đã khiến trí nhớ dời non lấp biển hiện lên trong đầu.
“Oa... Không phải ta tự ném mình xuống sông!! Là bị người khác xô xuống!! Oa...” Vạn nhất ta bị hại chết như vậy, vạn nhất ta sẽ không còn thấy mặt trời ngày mai, vạn nhất ta không thể ăn bớt tiền chợ được nữa thì nên làm sao bây giờ!!
Sợ hãi rốt cục lên tới đỉnh điểm khiến ta bạo phát.
Cho nên nói, xúc động là ma quỷ!!
Vì người ta đang ôm chặt trước mặt là nam nhân duy nhất có thể dựa dẫm vào lúc này, cho dù hắn hơi gầy gò, võ vàng nhưng giờ phút này có thể sử dụng được là được, ta không yêu cầu cao.
Thân hình gầy gò, võ vàng nháy mắt cứng lại, sau đó từ từ mềm ra, hai tay vây quanh ta, hơi trúc trắc nhưng dịu dàng vỗ về: “Ngoan, Thất nhi ngoan, đừng khóc... Có sư phụ ở đây...”
“Ô...” Ta không quan tâm, ôm Thanh Vận phát tiết, nước mắt nước mũi chùi hết lên mình hắn.
Dưới ánh trăng mông lung, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người ẩm ướt, tóc tai bù xù hư hà bá ôm nhau ở bờ sông, một cái đèn lồng giấy vô tư thay bọn họ tạo hiệu ứng ánh sáng rợn người, còn có tiếng khóc thê lương rợn tóc gáy. Thật sự khiến người ta nổi da gà, hồn xiêu phách lạc.
Sau khi ta xả hết sợ hãi trong lòng, lúc này mới phát giác có chút kỳ quặc bèn buông Thanh Vận ra.
“Khóc xong rồi?” Thanh Vận nhìn ta, khóe miệng tươi cười.
“Dạ.” Khóc lóc no nê, thỏa mãn gật đầu.
“Chúng ta về đạo quán trước rồi mới nói chuyện sau.” Lúc Thanh Vận nói, ánh mắt lại thâm sâu còn nhăn mặt, tiếp đó chậm rãi đứng lên, nhìn nhìn đạo bào ướt đẫm của mình ra vẻ bất đắc dĩ.
Ta ngẩng đầu nhìn Thanh Vận, thân mình vẫn không nhúc nhích.
Tuy tóc tai tất cả hỗn độn rối tung rớt trên bờ vai, hai bên trán sũng nước nhưng đôi môi mỏng ướt át bỗng gợi cảm lạ thường. Còn có, đạo bào thấm nước ôm sát thân hình gầy gò, lộ ra những đường nét hoàn mỹ, thật quyến rũ!
“Sao vậy? Vì sao còn không đứng dậy?” Thanh Vận buồn bực nhìn ta hỏi.
“Ta mới bị người hạ dược, hiện tại cả người mềm nhũn, sao còn sức đứng lên?” Nếu không như vậy, ngươi nghĩ ta rảnh rỗi dùng loại ánh mắt ngưỡng mộ này nhìn thân mình gầy gò của ngươi sao?
Buồn cười!!
Ta cũng không phải đám hồng nhan oanh yến hay tới đạo quán!!
Thanh Vận nhíu mày: “Còn sức cầm đèn lồng không?”
“Cầm đèn lồng thì được.” Nếu cả cái đèn lồng giấy này mà ta không cầm nổi thì không phải cả người mềm nhũn mà là toàn thân tê liệt.
“Vậy thì được, ngươi cầm đèn đi.” Thanh Vận nói xong bèn đưa đèn lồng nãy giờ luôn luôn yên lặng tạo hiệu ứng ánh sáng rợn người xung quanh chúng ta, kế đó... Cúi xuống ôm ta lên...
Chẳng lẽ, đây là ôm công chúa trong truyền thuyết?
Ôi chao... Thật đáng tiếc...
Nếu đây được xem là ôm công chúa, chỉ sợ sẽ phải đổi lại thành đôi hà bá cùng dắt nhau về đạo quán.
Ta dùng sức nép vào lòng Thanh Vận, không thể không thừa nhận, cơ thể gầy yếu của đạo trưởng keo kiệt Thanh Vận cũng có lúc phát huy tác dụng. Thấy ngươi tối nay đã cứu ta, khiến ta thoát khỏi số kiếp bi thảm của hồng nhan bạc mệnh, sau này ta sẽ không vụng trộm oán thầm ngươi.
Thanh Vận mới ôm ta đi một chút, hô hấp bắt đầu nặng nề, từ trên đỉnh đầu vọng xuống một giọng nói không còn chút sức: “Thất nhi, ngươi thật nặng!!”
Không biết vì sao nghe xong, mặt ta hơi nóng lên.
“Tuyệt đối không phải đồ nhi nặng, là sư phụ ngày thường lười vận động, thiếu rèn luyện! Cho nên thân hình nhỏ nhắn như đồ nhi cũng ôm không nổi!!”
Ta ta, ta nặng chỗ nào! Ai nói ta, ta béo!! Rõ ràng tay ngươi không có sức!
“Nhỏ nhắn...”
Rõ ràng ta thấy lúc Thanh Vận nói lời này, hai má có dấu hiệu co rúm...
Thanh Vận dùng tốc độ rùa bò ôm ta về Thanh Vận Quan, sau đó không lâu bỗng có một tiếng động quỷ dị truyền đến.
“Cô lỗ lỗ... Cô lỗ...”
Ta liếc nhìn Thanh Vận một cách kì cục: “Sư phụ, người đang...?”
“Khụ khụ...” Thanh Vận làm bộ bình thản ho nhẹ hai tiếng, tiếp đó xấu hổ trả lời.
“Ngươi đi chợ mua đồ mãi vẫn chưa về, vi sư lo lắng phải đi tìm ngươi từ lúc chạng vạng đến hơn nửa đêm, lại chưa ăn tối. Cho nên...”
Cho nên, bụng ngươi kêu gào?
Quả nhiên, đối với Thanh Vận mà nói, trời đất bao la ngoại trừ tiền công đức thì ăn cơm là quan trọng nhất!
Nếu không phải vì thức ăn của hắn, chỉ sợ ta mất tích cả tháng trời cũng không khiến hắn vội vã đi tìm ta như vậy!!
Cảm động mới vừa rồi còn tràn trề nhất thời tan thành mây khói, chỉ sót lại đầy mồ hôi lạnh...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook