Đạo Trưởng Em Có Thơm Không
-
10: Sơn Trang Vũ Ảnh 10
Tiểu Huyên đã rời đi, trong phòng trống vắng yên tĩnh lại.
Vũ Nương một mình ngồi trước bàn trang điểm bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn bản thân trong gương.
Gió đêm nổi lên, rì rào xuyên qua tán cây ngoài cửa sổ, ở nơi xa hơn một chút, dường như văng vẳng mấy tiếng chim hót.
Vũ Nương lập tức nắm chặt tay, nàng mở to mắt cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khi gió ngừng thì tất cả lại trở về yên tĩnh.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nằm xuống bàn trang điểm, muốn nhắm mắt để bình ổn lại nỗi lòng rối loạn.
Nhưng cơn gió vốn đã nghỉ kia lại chợt đột kích, "rầm" một tiếng thổi tung cửa phòng đã khép kín.
Vũ Nương vội vàng quay đầu lại nhìn, dưới ánh đèn ngoài cửa phòng, trong màn đêm đen trống rỗng, không có một bóng người.
Chỉ có một chiếc hộp gỗ sơn đỏ tựa như tắm máu lẳng lặng đặt nơi đó.
Miệng vết thương trên cổ tay Vũ Nương đau đớn nóng rát.
Nàng run rẩy đi qua, cúi xuống nhẹ nhàng cầm hộp gỗ kia lên.
Lông vũ đen nhuộm máu lập tức bung ra khỏi hộp.
Tay Vũ Nương không ngừng chặn lại nhưng không cách nào ngăn cản hắc vũ càng ngày càng nhiều, tràn ra khỏi tay nàng, rơi lên trên người nàng, như dòi bám trên xương, cuồn cuộn tưởng chừng như muốn nuốt chửng nàng.
"Tại sao...!Tại sao vẫn không...!buông tha ta..." Vũ Nương bất lực ôm lấy bản thân giữa màn lông vũ tán loạn khắp nơi, ôm thật chặt, thật chặt.
Đến tận khi nàng không thể chịu đựng được nữa, trong giọng nói phát ra tiếng tước điểu rên rỉ, rồi sau đó như thể nổi điên giãy giụa ra khỏi đám lông vũ, lảo đảo chạy ra ngoài.
"Chưởng quầy, ngài lại muốn đi đâu thế?" Trương Thuận Tử gục đầu xuống đứng trong phòng bếp, đau đầu nhìn Chung Đường tất bật ra vào.
Từng miếng bột trắng nhỏ bằng ngón tay bọc một ít mứt đậu đỏ, rồi sau đó để vào lồng hấp, chờ tới khi hương thơm ngọt ngào lan tỏa thì đã hoàn thành món bánh mềm mại trắng nõn.
Chung Đường cũng không thèm để ý cậu ta, trong miệng cứ nhắc mãi: "Ta còn có chuyện của ta, tránh ra tránh ra, đừng vướng tay vướng chân."
"Ai, chưởng quầy của tôi ơi, từ khi tới thôn trang này thì tôi chưa từng nhìn thấy ngài yên tĩnh được một lúc nào đâu ——" Trương Thuận Tử còn chưa nói xong, trong miệng đã bị Chung Đường nhét một khối bánh đậu đỏ mới ra lò, nóng đến mức cậu kêu gào một trận.
Lại được cả Hoàng Li Nhi ngồi xổm bên chân Chung Đường nghe được động tĩnh này của cậu thì lại cho rằng đang đùa giỡn, cũng ngẩng đầu bắt chước kêu meo meo thật to.
"Được rồi, được rồi, ồn muốn chết." Chung Đường một tay bế Hoàng Li Nhi lên, lại đút cho nó ăn một miếng thịt khô đã thấm nước, lúc này mới chặn được miệng mèo con.
Trương Thuận Tử gian nan nuốt miếng bánh đậu đỏ kia xuống, tiếp tục sự nghiệp tận tình khuyên nhủ: "Thật đó chưởng quầy, gần đây tôi mới hỏi thăm, thôn trang này tà khí thật sự luôn đấy, buổi tối ngài đừng đi ra ngoài."
Ngón tay như ngọc của Chung Đường nhanh nhẹn cầm từng miếng bánh trắng trẻo, xếp ngay ngắn vào trong cái đĩa, sau đó nhướng mày hỏi: "Thôn trang tà khí thì chứng tỏ nó có cái gì?"
"Có, có cái gì?" Trương Thuận Tử thình lình bị Chung Đường hỏi, ngắc ngứ hồi lâu mới đáp, "Chắc là, có yêu quái?"
Chung Đường nghe xong gật gật đầu, tiếp tục hỏi cậu ta: "Có yêu quái thì làm thế nào?"
"Cái đấy thì còn làm gì nữa, chạy trốn thôi." Trương Thuận Tử lại càng không hiểu, ngơ ngác đáp.
"Chạy trốn, chạy trốn tới bên người nào an toàn nhất?" Chung Đường cong môi cười.
Trương Thuận Tử khẳng định y còn bí ẩn gì sau những câu hỏi này, nhưng vẫn căng da đầu tiếp tục đáp: "Chạy tới...!bên người hoà thượng đạo trưởng?"
"Thế thì đúng rồi." Chung Đường bưng cái đĩa lên, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, "Bây giờ ta phải đến chỗ đạo trưởng đây, ngươi thành thật ngồi im trong phòng đừng chạy loạn, giúp ta trông Hoàng Li Nhi."
"Này, này, chưởng quầy——" Trương Thuận Tử nhảy cẫng lên phía sau Chung Đường, thấy thật sự không ngăn được y thì chỉ đành dùng sức lau mặt, vẻ mặt u sầu ôm Hoàng Li Nhi đi dưới tàng cây.
Là khách được Thanh Bình sơn trang mời đến, Lý Tị Chi đương nhiên được an bài ở chỗ tốt nhất trong viện.
Đôi tay Chung Đường bưng đĩa sứ nhỏ, cũng không khêu đèn mà đi men theo con đường nhỏ trong rừng trúc, Ngọc Châu Kim Linh rung động theo từng bước chân nhẹ nhàng.
Không mất bao lâu, y đã đi tới bức tường màu trắng ẩn sau bóng cây ở sân trước, khi bước vào cánh cổng hoa còn giơ tay chọc vào chiếc hoa đăng ở hiên dưới.
Nhưng Chung Đường lại nhanh chóng dừng bước.
Phía trước, bên cửa sổ làm bằng trúc, dưới ngọn đèn dầu đong đưa theo làn gió nhẹ, có hai người đang đứng đối diện nhau.
"Vậy việc này cứ quyết định như thế đi, đa tạ đạo trưởng..." Âm thanh réo rắt như hoàng oanh truyền đến, trong lòng Chung Đường chua xót.
Y cũng không biết cảm xúc như vậy có tên gọi là gì, y chỉ theo bản năng nghiêng người giấu mình sau rừng trúc.
"Ai ở nơi đó?" Đáng tiếc là động tĩnh nhỏ như vậy lại dẫn tới ánh mắt của Lý Tị Chi.
Chung Đường nhướng mày nhưng cũng không tránh né, lập tức bưng đĩa sứ nhỏ tới trước mặt hai người, nhàn nhạt nói: "Không thể ngờ được ta lại đến chậm như vậy, nơi này của đạo trưởng còn khách đến chơi."
Lý Tị Chi nhìn y, có vài lời đã tới bên miệng nhưng khi nói ra thì lại thay đổi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Mấy chữ ngắn ngủi lạnh lùng, không hề mang theo nghi hoặc nhưng lại nghẹn ở nơi ngực Chung Đường, nghẹn đến mức khiến y khó chịu.
"Chung mỗ không thể tới sao?" Y không hề nghĩ ngợi đáp trả.
Vũ Nương dường như nhìn thấy bầu không khí bất thường giữa hai người họ nên vội mở miệng giải thích: "Đêm khuya tới chơi là ta đường đột rồi, vốn là do không yên tâm với việc của Tiểu Nhàn nên mới tìm đạo trưởng để hỏi chuyện — bây giờ đã biết được, cũng nên cáo từ."
Nói xong thì cúi người hành lễ với Lý Tị Chi, không đợi hắn nói gì đã vội vàng rời đi.
Vũ Nương đi rồi, trong sân chỉ còn hai người Chung Đường và Lý Tị Chi.
Dường như ngay cả ngọn đèn dầu cũng ảm đạm hơn, khiến biểu cảm của hai người đều không rõ ràng.
"Ta tới đưa bánh đậu đỏ (1) cho đạo trưởng." Sau một lúc lâu Chung Đường mới mở miệng, nhưng lại không mang theo ý cười như mọi khi.
"Làm phiền Chung chưởng quầy rồi, nhưng bần đạo đã nói rằng mình không thích đồ ngọt." Lý Tị Chi rõ ràng đang đứng đó nhưng lại đưa mắt nhìn rừng trúc trong bóng đêm, tưởng chừng như thật sự không quan tâm.
Chung Đường giương mắt, thanh bào đạo trưởng mặt lạnh như ngọc, không nhiễm bụi trần.
Sự hờn dỗi y nghẹn trong lòng tức thì cũng thay đổi, khó chịu đến không hiểu nổi, chén trà nóng chỗ Tưởng viên ngoại kia, sự dung túng lúc ấy chẳng lẽ đều là tưởng tượng của y?
"Thật sự không thích sao?" Y kìm nén cảm xúc của mình bật thốt những lời này, nhưng Lý Tị Chi vẫn lãnh đạm như cũ: "Thật sự không thích."
Chung Đường lại bật cười, vừa cười vừa gật đầu: "Tốt, tốt, xem ra là Chung mỗ nhiều chuyện rồi, Lý đạo trưởng nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong liền đặt thẳng đĩa sứ trong tay lên bàn đá giữa hai người, nhưng dường như chưa đủ quyết tuyệt, đáy đĩa tình cờ đè lên ống tay áo của y, Chung Đường vừa thu tay thì toàn bộ đĩa sứ rơi xuống đất.
Bánh đậu đỏ trắng mềm cứ thế lăn xuống, ngay tức thì dính đầy bùn đất.
Chung Đường lại không có tâm trạng nhặt lên, bỏ lại câu "Cáo từ", đoạn xoay người đi thẳng.
Bóng hình màu son ấy trong bóng đêm đi càng ngày càng xa.
Dưới lớp áo xanh, tay Lý Tị Chi nắm chặt lại, một khắc cũng không buông ra.
Gió len lỏi qua rừng trúc rào rạt, trăng rằm lửng lơ phía chân trời, thanh lãnh không tiếng động.
Sau một hồi, hắn chậm rãi cúi xuống, tay không cầm kiếm nhặt bánh đậu đỏ rơi đầy đất lên.
Một khối lại một khối, phủi đi bụi đất bên trên, cẩn thận để vào lòng bàn tay, đưa vào trong miệng.
Mứt đậu đỏ hình như đã được trụng qua trà đặc nên cũng không quá ngọt ngấy, chỉ lưu lại một vị nhàn nhạt.
Nhưng chính vị ngọt nhẹ ấy lại khiến Lý Tị Chi cứ thế nhấm nháp, chỉ muốn giữ lại hương vị ấy thêm một lát.
Khối bánh đậu đỏ cuối cùng được nhặt lên, Lý Tị Chi nhắm đôi mắt sương lạnh lại, đang chuẩn bị đưa nó vào miệng thì bị một bàn tay ngăn cản.
"Không phải đạo trưởng nói không thích ư?"
Lý Tị Chi đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Chung Đường đang ngồi xổm trước mặt mình, y phục màu son phất phơ trong gió nhẹ, lướt qua sườn mặt hắn.
Hắn vừa định nói gì đó thì môi bị ngón tay Chung Đường giữ lại.
Chung Đường ngẩng mặt nhìn hắn, hai người cách nhau gần như vậy, gần đến mức Lý Tị Chi có thể thấy sự buồn bực và tủi thân còn chưa tan đi trong mắt y.
"Hiện giờ ngươi không cần nói chuyện." Chung Đường lấy đi khối bánh đậu đỏ cuối cùng trong tay hắn, sau đó cắn răng nói, "Ta suy nghĩ cẩn thận rồi, bất kể ngươi nói gì đều sẽ khiến ta bực mình mà thôi."
Lý Tị Chi vốn quen im lặng với mọi người giờ phút này cũng cảm thấy bối rối.
Chung Đường càng không cho hắn nói chuyện, hắn lại càng lúng túng hơn.
Chung Đường hít một hơi thật sâu, y thật sự không hiểu vị lão tướng này của mình đến tột cùng đang làm gì.
Rõ ràng lúc đối mặt nói ra lời khắc nghiệt như vậy nhưng sau lưng lại làm chuyện như thế —
Y khẽ cau mày, như đã hạ quyết tâm: "Lý đạo trưởng, hiện tại Chung mỗ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, không cho ngươi nói thành lời, chỉ có thể lắc hoặc gật đầu."
Lý Tị Chi hơi giật mình nhưng lúc sau vẫn yên lặng gật đầu.
Chung Đường như được dỗ dành một chút, khẽ hé đôi môi mỏng, hỏi câu thứ nhất: "Đêm nay Tống cô nương tới tìm ngươi, ngoài chuyện con yêu điểu kia ra thì còn gì khác không?"
Lý Tị Chi lắc đầu, vẻ mặt không hề giấu giếm, đầy bình tĩnh.
Chung Đường hừ nhẹ một tiếng, thật ra y cũng hiểu rõ trong lòng là Lý Tị Chi và Vũ Nương thật sự không thể có chuyện gì, nhưng vừa rồi y quả thật đã bị sự lạnh lùng của Lý Tị Chi chọc đến mụ người.
"Được, nếu ngươi gật đầu thì ta sẽ tin.
Ta lại hỏi một câu, ngươi...!có thích bánh đậu đỏ hay không?" Chung Đường lại tiến lại gần hơn, trong tay cầm miếng bánh đậu đỏ kia lắc lắc trước mặt Lý Tị Chi.
Lý Tị Chi lần này do dự hồi lâu mới gật đầu.
Khuôn mặt Chung Đường nhiễm ý cười, y nhẹ nhàng chạm ngón tay lên môi Lý Tị Chi.
Lý Tị Chi theo bản năng muốn tránh đi nhưng cuối cùng lại thôi.
Chung Đường nhận ra động tác này của hắn, tâm trạng lại càng tốt hơn, y muốn hỏi vấn đề tiếp theo nhưng lại dừng lại.
Y nhìn Lý Tị Chi gần trong gang tấc, chợt cảm thấy hình như Lý Tị Chi cũng đã đoán được y muốn hỏi cái gì.
Nhưng y không mở miệng, bởi vì Chung Đường thầm suy đoán trong lòng, có lẽ hiện tại Lý Tị Chi còn chưa thể trả lời câu hỏi này.
Chung Đường rủ mắt, suy tư, do dự, giãy giụa, nhưng y đã nhanh chóng ngẩng đầu lên, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Ngồi xổm khiến chân ta bây giờ tê rần rồi, đạo trưởng có thể cõng ta về chỗ ở được không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook