Liễu Vũ yên lặng nghe Ngô lão và Trương Tịch Nhan đàm luận, cái gì cũng chưa nói.

Trương Tịch Nhan nhìn Ngô lão rời đi, vô cùng bình tĩnh đem tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt mang theo nụ cười lễ phép của Liễu Vũ, nàng giống như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, nhẹ giọng nói: "Lúc tôi vừa mới lên cấp hai, ba tôi thường hay đưa đón tôi đi học. Có lần ông ấy nhìn thấy một học sinh cùng trường với tôi bị bắt nạt bên ngoài cổng trường, ông ấy nói với tôi, không nên khi dễ người khác, dù là thời điểm nào cũng không được thương tổn đến người vô tội, nhưng nếu có người khi dễ con, mà đối phương người đông thế mạnh, cho dù con đánh không lại thì cũng không cần phải sợ, không được hèn nhát, cái gì cũng không cần nói, cũng không cần đứng yên một chỗ chờ người ta động thủ trước, con chỉ cần xác định là đám người đó muốn bắt nạt con, con không cần để ý tới bất luận kẻ nào khác, chỉ cần nắm lấy một đứa trong đó mà đánh, đánh cho đến khi nó ngã thì thôi." Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ba tôi còn nói với tôi rằng, nếu tôi bị người khác bắt nạt, ông ấy thà đi vào tù thăm tôi, chứ không muốn chạy vạy khắp nơi kêu oan cho tôi, ông ấy kêu tôi rằng cho dù đi đến bất kỳ nơi nào cũng không nên để cho chính mình trở thành bên bị bắt nạt." Nàng đứng dậy, lên lầu, về thư phòng, tiếp tục biên soạn giáo trình, nhưng viết được mấy chữ lại không thể viết tiếp được nữa, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh của ba mẹ nàng. Nàng nhớ ba mẹ. Nàng biết chuyện này là như thế nào, cũng biết chính mình nên bình tĩnh xử lý tất cả mọi chuyện, nhưng tâm lý lại vô cùng khó chịu.

Dân Tông Hiệp là một cơ quan do Cục Tôn Giáo thiết lập để duy trì trật tự, có thể xem như là Hiệp Cảnh. Bởi vì sự đặc thù của truyền thừa và công pháp tu luyện, cho nên người bình thường căn bản không thể tiếp xúc được, việc tuyển dụng thành viên vì thế cũng không có khả năng giống như tuyển dụng công nhân viên chức bình thường mà thông báo cho toàn xã hội, chỉ có thể từ các gia tộc tu hành chọn ra rồi trải qua huấn luyện sàng chọn, tuyển ra những người ưu tú nhận về làm việc. Những thành viên này nghe theo sự điều hành của Cục Tôn Giáo, nhưng sau lưng mỗi người đều có sư thừa sư môn và gia tộc chống đỡ, làm cho bọn họ vừa cống hiến cho đất nước, đồng thời cũng muốn hồi quỹ lại sư môn và gia tộc trong phạm vi khả năng cho phép. Hơn 5000 năm qua, mọi người vẫn luôn lấy con trai con gái của Hoa Hạ, con cháu của Viêm Hoàng, tự cho mình là truyền nhân của rồng. Canh Thần, thần bảo hộ của bộ lạc Ứng Long, Hoa tộc, Hoa trong Hoa Hạ, thuộc về liên minh các bộ lạc của Hoàng Đế, sau khi thân chết trở thành long hồn bám vào người và trụ đồ đằng cho bộ lạc Ứng Long thờ cúng tín ngưỡng. Nếu đem vụ huyết án của thôn Hoa Tập và Trương gia thôn quy kết là việc làm của long hồn được thờ cúng trong trụ đồ đằng, thì tôn giáo tín ngưỡng, trụ đồ đằng đó, và việc đồ thôn để huyết tế từng chuyện bày ra tới, chứng tỏ gã là tà thần, những người đang thờ cúng gã sẽ không chỉ bị sụp đổ tín ngưỡng, mà còn sẽ bị coi là tà giáo mà tiêu diệt, Dân Tông Hiệp cũng sẽ vì thế chịu đả kích rất lớn, rất có thể cơ quan này cũng bị đóng cửa, lúc đó không chỉ thượng cấp của cơ quan này bị điều tra rửa sạch, thậm chí còn sẽ khiến cho toàn bộ Đạo môn chấn động.

Hiện tại là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển bài trừ phong kiến mê tín, mục tiêu là dùng pháp luật để trị quốc, truyền thống quét sạch dư nghiệt Vu Cổ giữ cho thương sinh thái bình thời cổ đại đã không dùng được vì xung đột với pháp luật hiện đại ngày nay. Từ pháp luật tới nói, thôn Hoa Tập và Trương gia thôn đều là bá tánh bình thường vô cùng an phận, có hẳn giấy chứng nhận hợp pháp đã trải qua phê chuẩn cho việc nuôi dưỡng độc trùng làm thuốc, bọn họ không phải là chết chưa hết tội, mà là chân chính vô tội bị chết thảm. Vì thế, không khó tưởng tượng, bộ lạc Ứng Long và Đạo môn đã dựng nên cảnh thái bình giả tạo trong khi không biết có bao nhiêu người muốn tiêu diệt nàng và Liễu Vũ. Chuyện xảy ra trong hai ngày nay, làm người không chút nào ngoài ý muốn.

Nhưng theo như lời Ngô lão, các nàng là những đứa trẻ lớn lên trong thời đại hòa bình, đi trên đường thấy toàn những khẩu hiệu nào là công bằng nào là công chính, hiện giờ thân mang huyết hải thâm thù lại không chiếm được chút công bằng công chính nào, lý trí nói cho bản thân biết đây gọi là nhân tính, đây là vì ích lợi chung, những chuyện này xảy ra cũng thực bình thường, nhưng về tình cảm lại thấy khó chịu vô cùng. Khó chịu nhất là loại cảm thụ khi mất đi người thân, tứ cố vô thân lọt vào bốn phía công kích. Nhưng người vẫn còn sống, lại khổ lại khó cũng phải cố gắng chịu đựng.

Trương Tịch Nhan thu thập tốt cảm xúc, lại lần nữa vùi đầu soạn giáo trình.

Liễu Vũ cũng không phải một lần, hai lần bị Dân Tông Hiệp và người của Đạo môn đến kiếm chuyện vây công. Cô còn bị mắng thẳng vào mặt là đồ Vu Cổ họa loạn nhân gian chết chưa hết tội không biết bao nhiêu lần, có nhiều người nghĩ chọc giận cô, để cho cô phạm sai lầm, rồi lấy cớ đó hô hào giữ gìn chính nghĩa chính đại quang minh xử lý cô. Nhưng Liễu Vũ cô là ai nha? Người sống sót duy nhất trong một đám người chết, từ trong Cổ Sơn giết ra ngoài. Vài câu trào phúng nhục mạ thì tính là cái gì, một chút khiêu khích kia thì lại thế nào, trên thương trường có bao nhiêu sắc mặt mà cô chưa thấy qua cơ chứ.

Liễu Vũ đi lên lầu, gõ cửa thư phòng, nói với Trương Tịch Nhan: "Em đi mua điện thoại và làm lại sim mới đây."

Trương Tịch Nhan nói: "Em chờ tôi một chút." Nàng lấy ba lá bùa âm lôi mua ở chỗ Du Thanh Vi ra đưa cho Liễu Vũ: "Em đem theo bên người, dùng Hoa Thần Cổ bọc lấy giấu bên trong cơ thể, đừng để cho người ta trộm mất."

Liễu Vũ nói: "Đưa hết cho em, lỡ như chị gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"

Trương Tịch Nhan giơ tay nhẹ nhàng phất qua trán của mình, một vệt tế văn cực thiển lộ ra ngay giữa ấn đường chỗ thiên mục huyệt, nàng chỉ chỉ vệt tế văn kia, ý bảo Liễu Vũ không cần lo lắng.

Liễu Vũ kinh ngạc kêu một tiếng: "Cái đệt!" Vội vàng duỗi tay đi sờ ấn đường của Trương Tịch Nhan. Tay cô dừng ở thiên mục huyệt chỉ cảm thấy một mảnh bóng loáng, rõ ràng cô nhìn thấy nơi đó có một khe hở, nhưng khi sờ lên lại không thấy gì. Cô kêu lên: "Trương Tịch Nhan, chị cũng thiệt là yêu nghiệt." Chưa đến 30 tuổi, tu đạo mới mấy năm đã sắp mở thiên nhãn.

Trương Tịch Nhan nói: "Không tính toán trước được tương lai, nhưng có thừa năng lực tự vệ." Xác thực là không tính trước được tương lai, này đó đều là lĩnh ngộ trong tu hành của Lê Vị và lực lượng trong huyết mạch giúp nàng mở ra.

Xe của Liễu Vũ bị Trương Tịch Nhan làm hư, nhưng bên trong gara của biệt thự còn có xe của Quách Yên và Trương Hi Minh, ba chiếc xe phủ đầy bụi. Cô tìm được chìa khóa, lái chiếc SUV của Trương Hi Minh ra ngoài. Cổng lớn của căn biệt thự đã bị chiếc SUV hạng sang hư hỏng lấp kín, Liễu Vũ lười gọi công ty vận tải đến kéo xe, cô đánh lái chiếc xe cho ngay ngắn rồi chậm rãi đẩy ra ngoài cổng vứt bên lề đường, ai muốn thu về bán ve chai thì cứ đến mà lấy.

Cô lái xe của Trương Hi Minh đến cửa hàng điện thoại mua một cái mới, lại đến nhà mạng làm lại sim, sau đó khôi phục dữ liệu và tin nhắn này nọ từ trên đám mây tải về điện thoại.

Điện thoại của cô lại giống như lúc trước, khởi động lại máy, lên mạng liền thu được tin nhắn Trương Tịch Nhan gửi trong phần mềm chat, tin nhắn vào hôm qua: "Hôm nay tôi tính tỏ tình, nhưng em lại bắt tôi trả tiền." Liễu Vũ ngơ ngác nhìn tin nhắn trong điện thoại, cô sợ là có người giả mạo, không ngừng xác nhận đi xác nhận lại ảnh đại diện và thông tin cá nhân, còn lướt lướt lịch sử trò chuyện, xác định đúng là từ tài khoản của Trương Tịch Nhan nhắn tới, nhớ tới lúc trước bản thân đúng là bắt Trương Tịch Nhan trả tiền thiệt, còn nói giỡn kêu Trương Tịch Nhan lấy thân báo đáp, kết quả Trương Tịch Nhan nói sẽ trả tiền.

Liễu Vũ bỗng chốc tỉnh ngộ, cảm xúc vui vẻ kích động không cách nào ức chế được trào dâng, vừa mừng như điên, vừa khó có thể tin được, cuối cùng hạnh phúc tới nỗi cười ra nước mắt, thực vui vẻ thực ngọt ngào cũng thực chua xót. Trương Tịch Nhan thế mà tỏ tình với cô trước.

Cô vừa cười vừa rưng rưng nước mắt, gửi tin nhắn cho Trương Tịch Nhan: "Em chấp nhận lời tỏ tình của chị."

Trương Tịch Nhan nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, cúi đầu nhìn xem thì thấy là do Liễu Vũ gửi đến, còn có câu "Em chấp nhận lời tỏ tình của chị". Nàng sửng sốt mấy giây, click mở tin nhắn trả lời: "Tôi đã thu hồi lời tỏ tình rồi."

Nụ cười trên môi Liễu Vũ càng sâu, cô nhắn lại cho Trương Tịch Nhan: "Thích là không thể nào thu hồi lại được nha."

Tiếp đó lại nhắn thêm một tin nữa: "Tịch Nhan bảo bảo, em yêu chị."

Liễu Vũ cảm thấy mỹ mãn cất điện thoại vào trong túi, vừa đi vừa cười, nghĩ thầm: "Nhân sinh cũng đâu phải toàn là bi kịch không, nhìn đi, trước khi ra cửa còn bị người bao vây chặn đánh, không nghĩ tới vừa quay đầu lại liền có thể thu hoạch được tình yêu a."

Cô còn đang vui vẻ không thôi, tổng bộ của tập đoàn Cửu Lê và công ty nông mậu thôn Hoa Tập bỗng gọi điện thoại đến cho cô, nói rằng bộ công thương, điện lực, chi cục thuế, cục phòng cháy, cục vệ sinh an toàn thực phẩm, chi cục dược này nọ nhận được cử báo về tất cả các xí nghiệp dưới danh nghĩa của cô, đã tới nơi tiến hành điều tra, ngay cả bên truyền thông cũng tham gia vào đưa tin.

Liễu Vũ thầm nghĩ: À há, xuống tay trên mọi phương diện luôn nha.

Cô nhận được cuộc gọi của tổng trợ lý bên tập đoàn Cửu Lê, nói rằng cảnh sát kinh tế và cảnh sát hình sự đã đến công ty. Có người cử báo rằng tập đoàn Cửu Lê và Liễu Vũ có rất nhiều tài sản không rõ ràng, cảnh sát hình sự thì nhận được cử báo nói bên trong văn phòng tổng tài của cô có một thang máy đi thẳng xuống tầng hầm, bên trong tầng hầm là một bể bơi chứa đầy chất lỏng có kịch độc và vô số đồ vật độc hại có khả năng gây nguy hiểm rất lớn.

Liễu Vũ lái xe đến tòa nhà đối diện tổng bộ tập đoàn Cửu Lê, nhìn thấy dưới lầu đỗ đầy xe cảnh sát và xe của các bên điều tra khác, phóng viên của các công ty truyền thông vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, bốn phương tám hương xung quanh từ đường xe chạy đến lối dành cho người đi bộ và các tòa nhà xung quanh đều có quần chúng đứng vây xem náo nhiệt.

Liễu Vũ ngồi xổm bên lề đường, chống cằm, gia nhập đội ngũ vây xem.

Điện thoại vang lên chuông báo có cuộc gọi đến, cô nhìn thử thì thấy là dãy số lạ, bắt máy nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng một tên đàn ông xa lạ: "Liễu Vũ, ba mẹ hoặc là Trương Tịch Nhan, chọn đi."

Liễu Vũ cười nói: "Cái thằng ngu đầu dây bên kia nghe cho kỹ đây, chỉ có đứa ngu như mày mới phải làm lựa chọn. Nói ra cũng thiệt là náo nhiệt, buổi sáng một hồi, buổi chiều một hồi, toàn bộ quá trình giống như một đám chó cùng rứt giậu vậy."

Tên đàn ông xa lạ bên kia hỏi: "Không bằng trước tiên cho mày hưởng thụ cảm giác mất đi mẹ ruột nhé, thế nào? Hay là mày muốn ba mày chết trước? Hay là cả ba lẫn mẹ chết một lượt đây?"

Liễu Vũ cười khẽ một tiếng, đáp: "Quyền chủ động ở trên tay tụi mày không phải sẽ tốt hơn à. Như vậy đi, hai vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc kia, cộng thêm đứa con trai Liễu Lôi của bọn họ, tùy tụi mày xử trí, tụi mày muốn giết muốn xẻo hay vẫn là giống như cách đã làm với người trong thôn Hoa Tập, để cho bọn họ hồn phi phách tán còn thừa lại một đống tro tàn cũng rất tốt. Từ góc độ kinh tế tới suy xét, ba mạng người đổi lấy 3000 cái mạng của tụi mày a? Mà cũng đâu chỉ có nhiêu đó nhỉ, này mua bán bên tao thực có lời. Tịch Nhan bảo bảo nhà tao còn đang lo không có cái cớ để đi tìm cả nhà tụi mày đây, hôm nay tự động đưa tới cửa rồi. Cảm ơn, cảm ơn nha!" Cô nói xong, ngắt điện thoại.

Trên mặt cô vẫn đang treo nụ cười, nhưng trong mắt lại có nước mắt sóng sánh, trái tim có chút đau đớn, sau đó nụ cười của cô bỗng nhiên ngày càng trở nên xán lạn, thương tâm khổ sở từ trái tim khuếch tán ra toàn thân.

Cô cũng không có lựa chọn nào khác, Trương Tịch Nhan nếu không còn nữa, mọi người đều phải chết hết. Cô mất đi Trương Tịch Nhan, cô sống không nổi, còn cha mẹ của mình, cô lại không bảo vệ được. Cô bỗng nhiên thực lý giải tại sao Lê Vị luôn luôn cô độc một mình, tới một cái đồ đệ hay tùy tùng thân cận cũng không có. Bởi vì sợ mất đi, bởi vì sợ bọn họ bị chính mình liên lụy.

Tiếng chuông di động của cô lại vang lên, là Trương Tịch Nhan gọi đến, cô bắt máy, kêu: "Tịch Nhan bảo bảo."

Trương Tịch Nhan nói: "Chúng ta không có thời gian để chuẩn bị nữa."

Liễu Vũ cười hỏi: "Chị mới biết đó à. Xem tin tức chưa?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Đã xem rồi. Em đừng khó xử những người bình thường kia, tiền không có thì không có vậy, chờ tin tức của tôi." Nàng nói xong, ngắt điện thoại.

Liễu Vũ nhanh chóng gọi lại, muốn hỏi Trương Tịch Nhan dự tính làm gì, nhưng mà, điện thoại lại không thông.

....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương