Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp
-
Chương 109
Liễu Vũ nhảy một bước xa đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, ôm chặt cánh tay nàng: "Đại lão, nếu không có chị, gia tài bạc triệu cũng không giữ nổi."
Trương Tịch Nhan bị câu nói của Liễu Vũ làm cho nghẹn họng dại cả ra, sửng sốt nửa ngày mới rặn được một câu: "Dưới tình huống có thể đảm bảo giữ được gia tài bạc triệu, chọn cái nào?"
Hai mắt Liễu Vũ sáng lên nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan: "Gia tài bạc triệu cũng không đáng giá bằng chị."
Trương Tịch Nhan căn bản không dính chiêu trộm đổi khái niệm này của Liễu Vũ, nàng nói: "Đi theo tôi, rất có thể một xu cũng không có, mạng cũng không giữ được, còn bị yêu cầu phải tu luyện đến Hóa Linh Cảnh. Ở lại, có thể giữ được tiền lẫn mạng, sống một cuộc đời yên bình giàu có. Không cần trả lời ngay bây giờ, nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi, đưa ra lựa chọn rồi thì không có cơ hội đổi ý."
Liễu Vũ nhìn thái độ thận trọng này của Trương Tịch Nhan liền biết vấn đề không nằm ở việc bản thân nàng có bao nhiêu quan trọng đối với cô, mà là vấn đề nhân sinh đứng giữa ngã tư đường làm ra chọn lựa, hai sự lựa chọn này ý nghĩa cho việc về sau cô sẽ đi lên hai con đường sinh hoạt hoàn toàn bất đồng. Nếu cô lựa chọn làm một người bình thường giàu có, Trương Tịch Nhan sẽ đưa cô ra khỏi những việc này, thay cô gánh lấy tất cả nguy cơ, cho đến khi không còn đường nào để đi, nàng sẽ một người bước lên con đường đi âm tào địa phủ kia.
Cô cười cười, thực nghiêm túc nhìn Trương Tịch Nhan: "Trương Tịch Nhan, em thích chị, thích ở bên chị, cho nên em luôn nỗ lực để tới gần chị, cũng hy vọng chị sẽ thích em, tương lai chúng ta có thể không hề giữ lại gì cùng nhau là chuyện xấu hổ mắc cỡ. Chị là đại lão, chị có bản lĩnh, có chị bảo vệ, em cảm thấy an tâm, có lối tắt để đi, thì mắc gì không đi cơ chứ. Nếu phải giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, quay trở về làm một kẻ có tiền hăng hái kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa như lúc trước, thì em trở về không được."
Cô nói tiếp: "Trong lòng em có hai đạo khảm không cách nào vượt qua được. Đạo thứ nhất, là thôn Hoa Tập. Em là tín ngưỡng của bọn họ, là hy vọng của bọn họ, bọn họ đem gia đình và tánh mạng phó thác cho em, nhưng em lại thất trách, toàn bộ thôn, toàn bộ bộ lạc đều không còn. Là em dẫn dắt bọn họ đi ra khỏi bộ lạc Hoa Tế, là em dẫn dắt bọn họ đi về hướng xã hội văn minh, cũng là em dẫn dắt bọn họ đi đến vực sâu. Nếu bọn họ còn ở chỗ cũ của bộ lạc Hoa Tế, thì khi Lê Vị rời đi sẽ đưa bọn họ theo trở về quê hương, bọn họ sẽ không bị giết. Lê Vị để lại tất cả tài sản của nàng ấy cho em, nhưng nàng ấy không phải để lại cho em, mà là để lại cho thần của bộ lạc Hoa Tế, Lê Vị hy vọng Liễu Vũ - thần của bộ lạc Hoa Tế sẽ chiếu cố cho con dân của nàng ấy thật tốt, cho bộ lạc Hoa Tế một cái tương lai. Bút nợ máu này em nhất định phải đòi lại, bất kể bằng giá nào, cho dù phải đánh bạc cả tánh mạng của bản thân, em cũng phải đòi lại."
Cô nhìn Trương Tịch Nhan một cách chăm chú, trên mặt mang cười, trong mắt lại tràn đầy lệ ý, cô nghẹn ngào nói: "Đạo thứ hai, sau khi bộ lạc Hoa Tế bị sát hại, em giống như phát điên chạy đến Trương gia thôn, lúc em đến nơi chỉ nhìn thấy cảnh núi sụp đất lở một đống hoang tàn, em không tìm được chị. Khi đó em cảm thấy như thể trời sập thế giới hoàn toàn hủy diệt, bản thân giống như cũng bị chôn vùi bên trong đống đất đá sụp lún kia, không còn bất kỳ hy vọng hay sự trông cậy nào nữa. Sau đó, mặc kệ em đi đến nơi nào, mặc kệ em làm cái gì, không được bao nhiêu ngày, em lại muốn trở về nhìn xem, chẳng sợ chỉ là một mảnh đất đá sạt lở, chẳng sợ chị đã dữ nhiều lành ít, nhưng em vẫn cứ cố chấp cho rằng chị đã biến mất ở đây thì nhất định cũng sẽ trở lại từ đây, hoặc là chị vẫn luôn ở nơi này."
"Em cũng không biết bản thân mình thích gì ở chị nữa, nếu nói là do chị ưu tú ở mọi mặt thì, cái rắm í, mỗi lần lấy chị ra so sánh thì em giống như cùi bắp vậy, lúc trước em đặc biệt chán ghét chị, rõ ràng em cũng rất ưu tú, nhưng vừa đem so với chị thì cái gì cũng không bằng. Hai vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc mở miệng ra luôn là con nhìn mà xem Trương Tịch Nhan con gái của đại sư Trương Trường Thọ...thiệt là đáng ghét mà. Nếu không phải ba chị quá hung tàn, em đã sớm bạo lực học đường với chị rồi."
Trương Tịch Nhan: "..." Tôi cũng rất hung tàn nha, kinh mạch huyệt vị của cơ thể người tôi thuộc nằm lòng, dù có thọc cho em mười dao tám dao thì bác sĩ cũng chỉ khám ra vết thương nhẹ thôi à.
Liễu Vũ nói: "Sau lại, em làm cái hạng mục kia, đưa chị ra để lấy tên tuổi của ba chị làm tuyên truyền, kiếm tiền mà, chị cũng không có tổn thất gì, nhưng chị lại cho em vào sổ đen, tiền thưởng tiền lương gì cũng không lấy mà đi mất. Em nghĩ mãi cũng không rõ, không hiểu vì sao chị lại cùng tiền không qua được, lại bực mình vì chị thanh cao, còn cảm thấy chị khinh thường em, vì em nặng mùi tiền hay gì. Em vẫn luôn đi tìm chị, chủ yếu là vì tức quá đó mà, muốn tìm chị để tính sổ. Về sau, em dùng bẫy thú bắt được chị, khi dễ chị các kiểu, cố ý may vết thương cho chị nhưng không tiêm thuốc tê hay cho chị uống thuốc giảm đau, cố ý nhét vớ thúi vào trong miệng chị, chị ngã bệnh, sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh, hơi thở thoi thóp."
"Bộ lạc Hoa Tế thực lạc hậu, tới thuốc hạ sốt cũng không có, y thuật chữa bệnh nguyên thủy của đại tư tế không trị được cho chị, bệnh tình của chị mỗi ngày một nặng hơn, em rất sợ, sợ ông Trương Trường Thọ tới tìm em tính sổ, sợ chị xảy ra chuyện, lúc đó em thường hay nhớ tới bộ dáng của chị lúc công tác, lúc đi học, một người khỏe mạnh tới nỗi nghiền ép em về mọi mặt lại đột nhiên ngã xuống, thậm chí có khả năng sẽ không còn nữa, em vô cùng khó chịu, em dùng tất cả các phương pháp cứu chữa trong bộ lạc, cuối cùng chỉ còn có hai con đường, một là đưa chị vào trong Cổ Sơn, gieo cổ vào người chị, dùng cổ thuật cứu người. Nhưng em biết một khi làm vậy, chị sẽ hận em cả đời, em không dám, vì thế em đưa chị đến bệnh viện."
Trương Tịch Nhan: "..." Đúng là ngứa mình quá sức tưởng tượng mà.
Liễu Vũ tiếp tục nói: "Sau đó Lê Vị xuất hiện, chị lại chạy tới bộ lạc Hoa Tế, còn theo vào trong Cổ Sơn... Em không biết nhà chị có mối liên hệ sâu xa với Lê Vị, em cho rằng nàng ấy muốn giết người diệt khẩu, em tự nói với bản thân rằng mình cứu chị là do nể tình mấy chục năm giao lưu giữa hai nhà, kỳ thật bản thân em là luyến tiếc, liền... liền nghĩ bảo vệ chị. Sau em lại quên rất nhiều chuyện, nhưng tổng cảm thấy chị cũng không có cường đại như trong tưởng tượng, cũng cần người ôm một cái, em cũng sẽ đau lòng vì chị, muốn ôm chị, ngẫu nhiên cũng nghĩ khi dễ chị một chút, bởi vì rất có cảm giác thành tựu, cảm giác nghiền áp học bá đẩy ngã đại lão cũng rất sướng a."
Cô hắng hắng giọng, đem chủ đề kéo trở về vấn đề mà Trương Tịch Nhan đưa ra: "Chị hỏi em muốn tiền hay là muốn đi cùng chị. Nếu lựa chọn tiền, em sẽ có tiền, còn có cả cổ thuật, trước khi chị rời đi nhất định sẽ tìm cho em một cái chỗ dựa đảm bảo em không bị người khi dễ, chỉ cần không tự đi tìm đường chết, thì cả đời của em chính là mệnh phú quý. Cuộc đời như vậy chỉ cần liếc mắt một cái thôi là có thể nhìn hết từ đầu đến cuối, đúng, không hề thiếu tiền, không hề thiếu hồ bằng cẩu hữu, càng sẽ không thiếu những người vì danh lợi bu đến nịnh bợ, nhưng là sẽ không có người làm cho em liều mạng đến nịnh bợ, sẽ không có người có thể làm em cam tâm tình nguyện dùng hết thảy mọi thứ để có được. Chị biết không, đi theo bên cạnh người đó, em một cái tu luyện cổ thân giẫm lên đôi giày cao gót đi dưới ánh nắng mặt trời chói chang của nơi cao nguyên tia cực tím cực mạnh suốt một ngày trời, nước cũng không uống lấy một ngụm, nàng không hỏi em có khát hay không có mệt hay không có nắng hay không, không thèm phản ứng tới em tựa như thể em chỉ là một bù nhìn hình người, nhưng em lại rất vui vẻ. Ngày hôm đó em không tốn một xu nào, tiền taxi cũng do nàng trả, em vui lắm luôn. Tầng hầm bị cướp sạch, tổn thất lớn biết bao nhiêu mà nói, em đau lòng quá đỗi, nhào vào trong ngực nàng kêu khóc một trận, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi em..." Liễu Vũ cười cười, nói tiếp: "Em thật sự được an ủi nha. Nàng để ý em, kêu toàn bộ thủ hạ của mình trở về, nàng còn mời cả chưởng giáo chân nhân xuống núi, nàng một đêm không ngủ sửa sang tư liệu soạn bài viết, nàng giúp em giải quyết tốt hậu quả, vì em ngăn ngừa tổn thất, nghĩ cách giúp em xả giận."
"Một bên là cuộc đời an bình không hề có tính khiêu chiến nhìn một cái là thấy hết từ đầu đến cuối, một bên là có thể bồi bên cạnh người mình thích mỗi ngày vỗ tay cho nàng hô câu đại lão 666*, Trương Tịch Nhan, em chọn vế sau. Cho dù em không tu luyện đến Hóa Linh Cảnh, chị cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ em lại, chết, em cũng muốn chết bên cạnh chị."
*666: là số đặc biệt trong tiếng Trung Quốc, được viết là 六 六六 và phát âm thành /liùliùliù/. Theo truyền thuyết, cách đọc này còn có hàm ý tích cực khi nó tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, có nghĩa là khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ trâu bò. Vì vậy, khi được gắn liền với tên một người hay một sản phẩm gì đó, số 666 sẽ mang lại ý nghĩa tích cực, thể hiện sự xuất sắc và chất lượng của đối tượng đó.
Trương Tịch Nhan lạnh giọng nói: "Bớt nói xúi quẩy đi."
Liễu Vũ tức khắc vui vẻ: "Chị để ý em, thừa nhận đi nha."
Trương Tịch Nhan xoay người đi về phía tầng hầm để xe, nàng đi mấy bước, cúi đầu nhìn đôi giày cao gót Liễu Vũ đang mang: "Người mang giày cao gót đi một ngày kia, có muốn đổi đôi khác hay không?"
Liễu Vũ đáp: "Không đổi, lần sau đi mệt, em để cho chị cõng em."
Trương Tịch Nhan lạnh lùng vạch trần cô: "Người tu luyện cổ thân có thể mang giày cao gót trèo đèo lội suối."
Liễu Vũ phản bác: "Trương Tịch Nhan, chị nói vậy có chút quá đáng à nha, tu luyện cổ thân thì không phải là người, không biết đau không biết mỏi không biết khó chịu chắc?"
Trương Tịch Nhan bình tĩnh đáp trả: "Tôi nhớ rõ Lê Vị từng mang giày cao gót trèo đèo lội suối đi đến bộ lạc Hoa Tế, còn leo núi nữa kìa, vách đá cao cả trăm mét, nàng ấy tay không mang đôi giày cao gót leo lên luôn."
Liễu Vũ tiến lên ôm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan: "Em nói cho chị nghe cái này nè, em ghét nhất là "con nhà người ta", chị mà lại lấy người khác ra so sánh với em, em giận cho mà coi."
Trương Tịch Nhan liếc Liễu Vũ một cái: "Đi thôi, đổi một bộ quần áo thể thao cho dễ vận động."
Liễu Vũ lôi kéo Trương Tịch Nhan ngồi lên xe, chạy thẳng đến một trung tâm thương mại xa hoa. Cô đổi một bộ áo khoác hoodie và giày boot nạm đinh, càng hiện vẻ cao gầy soái khí hơi mang chút nét thời trang thời trung cổ, thêm vào khuôn mặt trương dương minh diễm vô cùng yêu nghiệt, chọc cho người xung quanh kinh diễm quay đầu nhìn lại không thôi, không ít người còn lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp ảnh quay video.
Trương Tịch Nhan không có ý kiến gì đối với trang phục thể thao này của Liễu Vũ, thậm chí còn liếc mắt nhìn cái nón của áo khoác hoodie, nghĩ thầm: "Nếu lại đi dang nắng gặp phải tia tử ngoại, em còn có thể lấy cái nón che lại nha."
Nàng vốn nghĩ để cho Liễu Vũ đổi một đôi giày thoải mái hơn rồi đi, kết quả Liễu Vũ cái khứa này vừa shopping một phát liền dừng không được, lôi kéo nàng liên tục mua mua mua, rất giống nhà giàu mới nổi ở nông thôn lên thành thị thấy cái gì cũng nghĩ bản thân thiếu cũng nghĩ bản thân cần mua.
Hai người các nàng vẫn luôn đi dạo tới tối, trung tâm mua sắm không còn khách nữa, lúc này mới trở về xe.
Cốp xe bị nhét đầy.
Liễu Vũ lái xe ra khỏi bãi đỗ, cảm khái một hơi: "Em còn quá nhiều tiền không biết nên xài chỗ nào cho hết nữa."
Trương Tịch Nhan bỗng nhiên nhớ tới bà nội ba.
Bà nội ba mua một chiếc siêu xe vô cùng rêu rao, đêm tập đoàn Cửu Lê bị niêm phong, bà còn vơ vét cổ tài đáng giá trong nhà anh hai đi nấu cháo ăn.
Trương gia thôn bị đồ sát, phía sau chính là truyền thừa tuyệt tự và không người nối nghiệp. Hạt giống tốt đã không còn, đời sau cũng chẳng có, người không có bao nhiêu, tư chất và thiên phú tu hành cũng không ưu tú, những người ưu tú đều đã chết sạch vào đêm đồ sát đó rồi. Trương gia thôn không còn, cổ tài bên trong ngục tối đều bị nàng và bà nội ba tiêu hao gần hết, có thể nói là không còn tài nguyên gì để cho đời sau tiếp nhận mà trưởng thành, hơn nữa hoàn cảnh hiện tại vô cùng không ổn định, căn bản không có cách nào bồi dưỡng thế hệ sau này. Cho dù nàng muốn truyền lại Tàng Thư Lâu và ngục tối cho thế hệ sau, nhưng chỉ bằng số người hiện tại của nhà nàng, kia chính là một hồi đại họa. Nhà nàng nhìn như vẫn còn nàng và bà nội ba hai nhân vật chính, tài khoản ngân hàng của nàng vẫn còn có không ít tiền, bộ dáng dường như có thể đông sơn tái khởi, kỳ thật bên trong đã bị nhổ hết căn cơ, đời sau cũng chẳng còn thổ nhưỡng hay cội nguồn để lớn lên nữa.
Cho nên bà nội ba mới không để bụng xài bao nhiêu tiền, bởi vì tiền để lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì một cây không thể chống vững cả căn nhà, bởi vì không còn người có thể nối nghiệp.
Trương Tịch Nhan bị câu nói của Liễu Vũ làm cho nghẹn họng dại cả ra, sửng sốt nửa ngày mới rặn được một câu: "Dưới tình huống có thể đảm bảo giữ được gia tài bạc triệu, chọn cái nào?"
Hai mắt Liễu Vũ sáng lên nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan: "Gia tài bạc triệu cũng không đáng giá bằng chị."
Trương Tịch Nhan căn bản không dính chiêu trộm đổi khái niệm này của Liễu Vũ, nàng nói: "Đi theo tôi, rất có thể một xu cũng không có, mạng cũng không giữ được, còn bị yêu cầu phải tu luyện đến Hóa Linh Cảnh. Ở lại, có thể giữ được tiền lẫn mạng, sống một cuộc đời yên bình giàu có. Không cần trả lời ngay bây giờ, nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi, đưa ra lựa chọn rồi thì không có cơ hội đổi ý."
Liễu Vũ nhìn thái độ thận trọng này của Trương Tịch Nhan liền biết vấn đề không nằm ở việc bản thân nàng có bao nhiêu quan trọng đối với cô, mà là vấn đề nhân sinh đứng giữa ngã tư đường làm ra chọn lựa, hai sự lựa chọn này ý nghĩa cho việc về sau cô sẽ đi lên hai con đường sinh hoạt hoàn toàn bất đồng. Nếu cô lựa chọn làm một người bình thường giàu có, Trương Tịch Nhan sẽ đưa cô ra khỏi những việc này, thay cô gánh lấy tất cả nguy cơ, cho đến khi không còn đường nào để đi, nàng sẽ một người bước lên con đường đi âm tào địa phủ kia.
Cô cười cười, thực nghiêm túc nhìn Trương Tịch Nhan: "Trương Tịch Nhan, em thích chị, thích ở bên chị, cho nên em luôn nỗ lực để tới gần chị, cũng hy vọng chị sẽ thích em, tương lai chúng ta có thể không hề giữ lại gì cùng nhau là chuyện xấu hổ mắc cỡ. Chị là đại lão, chị có bản lĩnh, có chị bảo vệ, em cảm thấy an tâm, có lối tắt để đi, thì mắc gì không đi cơ chứ. Nếu phải giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, quay trở về làm một kẻ có tiền hăng hái kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa như lúc trước, thì em trở về không được."
Cô nói tiếp: "Trong lòng em có hai đạo khảm không cách nào vượt qua được. Đạo thứ nhất, là thôn Hoa Tập. Em là tín ngưỡng của bọn họ, là hy vọng của bọn họ, bọn họ đem gia đình và tánh mạng phó thác cho em, nhưng em lại thất trách, toàn bộ thôn, toàn bộ bộ lạc đều không còn. Là em dẫn dắt bọn họ đi ra khỏi bộ lạc Hoa Tế, là em dẫn dắt bọn họ đi về hướng xã hội văn minh, cũng là em dẫn dắt bọn họ đi đến vực sâu. Nếu bọn họ còn ở chỗ cũ của bộ lạc Hoa Tế, thì khi Lê Vị rời đi sẽ đưa bọn họ theo trở về quê hương, bọn họ sẽ không bị giết. Lê Vị để lại tất cả tài sản của nàng ấy cho em, nhưng nàng ấy không phải để lại cho em, mà là để lại cho thần của bộ lạc Hoa Tế, Lê Vị hy vọng Liễu Vũ - thần của bộ lạc Hoa Tế sẽ chiếu cố cho con dân của nàng ấy thật tốt, cho bộ lạc Hoa Tế một cái tương lai. Bút nợ máu này em nhất định phải đòi lại, bất kể bằng giá nào, cho dù phải đánh bạc cả tánh mạng của bản thân, em cũng phải đòi lại."
Cô nhìn Trương Tịch Nhan một cách chăm chú, trên mặt mang cười, trong mắt lại tràn đầy lệ ý, cô nghẹn ngào nói: "Đạo thứ hai, sau khi bộ lạc Hoa Tế bị sát hại, em giống như phát điên chạy đến Trương gia thôn, lúc em đến nơi chỉ nhìn thấy cảnh núi sụp đất lở một đống hoang tàn, em không tìm được chị. Khi đó em cảm thấy như thể trời sập thế giới hoàn toàn hủy diệt, bản thân giống như cũng bị chôn vùi bên trong đống đất đá sụp lún kia, không còn bất kỳ hy vọng hay sự trông cậy nào nữa. Sau đó, mặc kệ em đi đến nơi nào, mặc kệ em làm cái gì, không được bao nhiêu ngày, em lại muốn trở về nhìn xem, chẳng sợ chỉ là một mảnh đất đá sạt lở, chẳng sợ chị đã dữ nhiều lành ít, nhưng em vẫn cứ cố chấp cho rằng chị đã biến mất ở đây thì nhất định cũng sẽ trở lại từ đây, hoặc là chị vẫn luôn ở nơi này."
"Em cũng không biết bản thân mình thích gì ở chị nữa, nếu nói là do chị ưu tú ở mọi mặt thì, cái rắm í, mỗi lần lấy chị ra so sánh thì em giống như cùi bắp vậy, lúc trước em đặc biệt chán ghét chị, rõ ràng em cũng rất ưu tú, nhưng vừa đem so với chị thì cái gì cũng không bằng. Hai vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc mở miệng ra luôn là con nhìn mà xem Trương Tịch Nhan con gái của đại sư Trương Trường Thọ...thiệt là đáng ghét mà. Nếu không phải ba chị quá hung tàn, em đã sớm bạo lực học đường với chị rồi."
Trương Tịch Nhan: "..." Tôi cũng rất hung tàn nha, kinh mạch huyệt vị của cơ thể người tôi thuộc nằm lòng, dù có thọc cho em mười dao tám dao thì bác sĩ cũng chỉ khám ra vết thương nhẹ thôi à.
Liễu Vũ nói: "Sau lại, em làm cái hạng mục kia, đưa chị ra để lấy tên tuổi của ba chị làm tuyên truyền, kiếm tiền mà, chị cũng không có tổn thất gì, nhưng chị lại cho em vào sổ đen, tiền thưởng tiền lương gì cũng không lấy mà đi mất. Em nghĩ mãi cũng không rõ, không hiểu vì sao chị lại cùng tiền không qua được, lại bực mình vì chị thanh cao, còn cảm thấy chị khinh thường em, vì em nặng mùi tiền hay gì. Em vẫn luôn đi tìm chị, chủ yếu là vì tức quá đó mà, muốn tìm chị để tính sổ. Về sau, em dùng bẫy thú bắt được chị, khi dễ chị các kiểu, cố ý may vết thương cho chị nhưng không tiêm thuốc tê hay cho chị uống thuốc giảm đau, cố ý nhét vớ thúi vào trong miệng chị, chị ngã bệnh, sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh, hơi thở thoi thóp."
"Bộ lạc Hoa Tế thực lạc hậu, tới thuốc hạ sốt cũng không có, y thuật chữa bệnh nguyên thủy của đại tư tế không trị được cho chị, bệnh tình của chị mỗi ngày một nặng hơn, em rất sợ, sợ ông Trương Trường Thọ tới tìm em tính sổ, sợ chị xảy ra chuyện, lúc đó em thường hay nhớ tới bộ dáng của chị lúc công tác, lúc đi học, một người khỏe mạnh tới nỗi nghiền ép em về mọi mặt lại đột nhiên ngã xuống, thậm chí có khả năng sẽ không còn nữa, em vô cùng khó chịu, em dùng tất cả các phương pháp cứu chữa trong bộ lạc, cuối cùng chỉ còn có hai con đường, một là đưa chị vào trong Cổ Sơn, gieo cổ vào người chị, dùng cổ thuật cứu người. Nhưng em biết một khi làm vậy, chị sẽ hận em cả đời, em không dám, vì thế em đưa chị đến bệnh viện."
Trương Tịch Nhan: "..." Đúng là ngứa mình quá sức tưởng tượng mà.
Liễu Vũ tiếp tục nói: "Sau đó Lê Vị xuất hiện, chị lại chạy tới bộ lạc Hoa Tế, còn theo vào trong Cổ Sơn... Em không biết nhà chị có mối liên hệ sâu xa với Lê Vị, em cho rằng nàng ấy muốn giết người diệt khẩu, em tự nói với bản thân rằng mình cứu chị là do nể tình mấy chục năm giao lưu giữa hai nhà, kỳ thật bản thân em là luyến tiếc, liền... liền nghĩ bảo vệ chị. Sau em lại quên rất nhiều chuyện, nhưng tổng cảm thấy chị cũng không có cường đại như trong tưởng tượng, cũng cần người ôm một cái, em cũng sẽ đau lòng vì chị, muốn ôm chị, ngẫu nhiên cũng nghĩ khi dễ chị một chút, bởi vì rất có cảm giác thành tựu, cảm giác nghiền áp học bá đẩy ngã đại lão cũng rất sướng a."
Cô hắng hắng giọng, đem chủ đề kéo trở về vấn đề mà Trương Tịch Nhan đưa ra: "Chị hỏi em muốn tiền hay là muốn đi cùng chị. Nếu lựa chọn tiền, em sẽ có tiền, còn có cả cổ thuật, trước khi chị rời đi nhất định sẽ tìm cho em một cái chỗ dựa đảm bảo em không bị người khi dễ, chỉ cần không tự đi tìm đường chết, thì cả đời của em chính là mệnh phú quý. Cuộc đời như vậy chỉ cần liếc mắt một cái thôi là có thể nhìn hết từ đầu đến cuối, đúng, không hề thiếu tiền, không hề thiếu hồ bằng cẩu hữu, càng sẽ không thiếu những người vì danh lợi bu đến nịnh bợ, nhưng là sẽ không có người làm cho em liều mạng đến nịnh bợ, sẽ không có người có thể làm em cam tâm tình nguyện dùng hết thảy mọi thứ để có được. Chị biết không, đi theo bên cạnh người đó, em một cái tu luyện cổ thân giẫm lên đôi giày cao gót đi dưới ánh nắng mặt trời chói chang của nơi cao nguyên tia cực tím cực mạnh suốt một ngày trời, nước cũng không uống lấy một ngụm, nàng không hỏi em có khát hay không có mệt hay không có nắng hay không, không thèm phản ứng tới em tựa như thể em chỉ là một bù nhìn hình người, nhưng em lại rất vui vẻ. Ngày hôm đó em không tốn một xu nào, tiền taxi cũng do nàng trả, em vui lắm luôn. Tầng hầm bị cướp sạch, tổn thất lớn biết bao nhiêu mà nói, em đau lòng quá đỗi, nhào vào trong ngực nàng kêu khóc một trận, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi em..." Liễu Vũ cười cười, nói tiếp: "Em thật sự được an ủi nha. Nàng để ý em, kêu toàn bộ thủ hạ của mình trở về, nàng còn mời cả chưởng giáo chân nhân xuống núi, nàng một đêm không ngủ sửa sang tư liệu soạn bài viết, nàng giúp em giải quyết tốt hậu quả, vì em ngăn ngừa tổn thất, nghĩ cách giúp em xả giận."
"Một bên là cuộc đời an bình không hề có tính khiêu chiến nhìn một cái là thấy hết từ đầu đến cuối, một bên là có thể bồi bên cạnh người mình thích mỗi ngày vỗ tay cho nàng hô câu đại lão 666*, Trương Tịch Nhan, em chọn vế sau. Cho dù em không tu luyện đến Hóa Linh Cảnh, chị cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ em lại, chết, em cũng muốn chết bên cạnh chị."
*666: là số đặc biệt trong tiếng Trung Quốc, được viết là 六 六六 và phát âm thành /liùliùliù/. Theo truyền thuyết, cách đọc này còn có hàm ý tích cực khi nó tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, có nghĩa là khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ trâu bò. Vì vậy, khi được gắn liền với tên một người hay một sản phẩm gì đó, số 666 sẽ mang lại ý nghĩa tích cực, thể hiện sự xuất sắc và chất lượng của đối tượng đó.
Trương Tịch Nhan lạnh giọng nói: "Bớt nói xúi quẩy đi."
Liễu Vũ tức khắc vui vẻ: "Chị để ý em, thừa nhận đi nha."
Trương Tịch Nhan xoay người đi về phía tầng hầm để xe, nàng đi mấy bước, cúi đầu nhìn đôi giày cao gót Liễu Vũ đang mang: "Người mang giày cao gót đi một ngày kia, có muốn đổi đôi khác hay không?"
Liễu Vũ đáp: "Không đổi, lần sau đi mệt, em để cho chị cõng em."
Trương Tịch Nhan lạnh lùng vạch trần cô: "Người tu luyện cổ thân có thể mang giày cao gót trèo đèo lội suối."
Liễu Vũ phản bác: "Trương Tịch Nhan, chị nói vậy có chút quá đáng à nha, tu luyện cổ thân thì không phải là người, không biết đau không biết mỏi không biết khó chịu chắc?"
Trương Tịch Nhan bình tĩnh đáp trả: "Tôi nhớ rõ Lê Vị từng mang giày cao gót trèo đèo lội suối đi đến bộ lạc Hoa Tế, còn leo núi nữa kìa, vách đá cao cả trăm mét, nàng ấy tay không mang đôi giày cao gót leo lên luôn."
Liễu Vũ tiến lên ôm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan: "Em nói cho chị nghe cái này nè, em ghét nhất là "con nhà người ta", chị mà lại lấy người khác ra so sánh với em, em giận cho mà coi."
Trương Tịch Nhan liếc Liễu Vũ một cái: "Đi thôi, đổi một bộ quần áo thể thao cho dễ vận động."
Liễu Vũ lôi kéo Trương Tịch Nhan ngồi lên xe, chạy thẳng đến một trung tâm thương mại xa hoa. Cô đổi một bộ áo khoác hoodie và giày boot nạm đinh, càng hiện vẻ cao gầy soái khí hơi mang chút nét thời trang thời trung cổ, thêm vào khuôn mặt trương dương minh diễm vô cùng yêu nghiệt, chọc cho người xung quanh kinh diễm quay đầu nhìn lại không thôi, không ít người còn lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp ảnh quay video.
Trương Tịch Nhan không có ý kiến gì đối với trang phục thể thao này của Liễu Vũ, thậm chí còn liếc mắt nhìn cái nón của áo khoác hoodie, nghĩ thầm: "Nếu lại đi dang nắng gặp phải tia tử ngoại, em còn có thể lấy cái nón che lại nha."
Nàng vốn nghĩ để cho Liễu Vũ đổi một đôi giày thoải mái hơn rồi đi, kết quả Liễu Vũ cái khứa này vừa shopping một phát liền dừng không được, lôi kéo nàng liên tục mua mua mua, rất giống nhà giàu mới nổi ở nông thôn lên thành thị thấy cái gì cũng nghĩ bản thân thiếu cũng nghĩ bản thân cần mua.
Hai người các nàng vẫn luôn đi dạo tới tối, trung tâm mua sắm không còn khách nữa, lúc này mới trở về xe.
Cốp xe bị nhét đầy.
Liễu Vũ lái xe ra khỏi bãi đỗ, cảm khái một hơi: "Em còn quá nhiều tiền không biết nên xài chỗ nào cho hết nữa."
Trương Tịch Nhan bỗng nhiên nhớ tới bà nội ba.
Bà nội ba mua một chiếc siêu xe vô cùng rêu rao, đêm tập đoàn Cửu Lê bị niêm phong, bà còn vơ vét cổ tài đáng giá trong nhà anh hai đi nấu cháo ăn.
Trương gia thôn bị đồ sát, phía sau chính là truyền thừa tuyệt tự và không người nối nghiệp. Hạt giống tốt đã không còn, đời sau cũng chẳng có, người không có bao nhiêu, tư chất và thiên phú tu hành cũng không ưu tú, những người ưu tú đều đã chết sạch vào đêm đồ sát đó rồi. Trương gia thôn không còn, cổ tài bên trong ngục tối đều bị nàng và bà nội ba tiêu hao gần hết, có thể nói là không còn tài nguyên gì để cho đời sau tiếp nhận mà trưởng thành, hơn nữa hoàn cảnh hiện tại vô cùng không ổn định, căn bản không có cách nào bồi dưỡng thế hệ sau này. Cho dù nàng muốn truyền lại Tàng Thư Lâu và ngục tối cho thế hệ sau, nhưng chỉ bằng số người hiện tại của nhà nàng, kia chính là một hồi đại họa. Nhà nàng nhìn như vẫn còn nàng và bà nội ba hai nhân vật chính, tài khoản ngân hàng của nàng vẫn còn có không ít tiền, bộ dáng dường như có thể đông sơn tái khởi, kỳ thật bên trong đã bị nhổ hết căn cơ, đời sau cũng chẳng còn thổ nhưỡng hay cội nguồn để lớn lên nữa.
Cho nên bà nội ba mới không để bụng xài bao nhiêu tiền, bởi vì tiền để lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì một cây không thể chống vững cả căn nhà, bởi vì không còn người có thể nối nghiệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook