Đạo Tình
Chương 131: Ngoại truyện 4: Trộm đồ Của nhà

Đồ mai táng theo nữ hoàng Anh ở thời trung cổ được trạm trổ rất tinh xảo đẹp đẽ.

Ly Tâm cầm ly rượu làm bằng vàng ròng, cô cất giọng đầy thán phục: “Cậu giỏi thật đấy, lăng mộ hoàng gia Anh Quốc mà cậu cũng dám đi đào trộm. Đúng là đồ có lịch sử bảy trăm năm có khác, đẹp quá”. Vừa nói cô vừa xoay xoay chiếc ly trong tay.

Khúc Vi dưỡng thương ở đại bản doanh Tề Gia một thời gian dài. Một năm trước, Tề Mặc cuối cùng cũng cho phép ông ta rời khỏi Tề Gia. Khúc Vi như cá gặp nước, lập tức lao vào con đường “đạo mộ” (đạo mộ: đào trộm mộ). Chỉ trong một năm, ông ta đã xâm nhập vào mấy lăng mộ lớn. Sau khi chơi chán ở Ai Cập, ông ta đi đạo mộ của hoàng gia Anh Quốc. Khúc Vi đúng là người có trình độ, Ly Tâm rất thích mấy thứ đồ cổ ông ta gửi về.

“Mami, ông Khúc gửi thứ gì vậy?” Tề Thiên Vũ vừa trở về từ chỗ của Lam Tư, vào phòng không thấy bóng dáng Tề Mặc, cậu bé lập tức lao vào lòng Ly Tâm như chó con bị bỏ đói lâu ngày gặp đồ ăn. Tề Thiên Vũ nhìn đống đồ cổ trên bàn bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Ly Tâm vội giơ tay đẩy đống đồ ra xa một chút. Trên bàn có đồ làm bằng ngọc là thứ cô thích nhất, không cẩn thận để con trai làm vỡ thì rất tiếc.

“Toàn đồ hay ho, Tiểu Vũ có muốn xem không?” Ly Tâm bế Tề Thiên Vũ và cười tươi với cậu bé.

“Đồ hay ho mà toàn bùn đất thế kia”. Tề Thiên Vũ tỏ ra coi thường đống đồ bề ngoài cũ kỹ và bẩn thỉu.

Ly Tâm cốc vào trán Tề Thiên Vũ: “Con không biết thì đừng nói bừa, đây đều là đồ cổ. Chúng mới được đào từ mộ ra tất nhiên dính đầy bùn đất. Sau khi cọ rửa sạch sẽ chúng sẽ hoàn hảo lắm đấy”.

“Đào từ mộ ra?” Tề Thiên Vũ mở to đôi mắt, ánh mắt cậu bé không hề sợ hãi mà tỏ ra rất hứng thú.

Ly Tâm biết con trai cô bắt đầu nổi lòng hiếu kỳ, cô mỉm cười giải thích: “Việc này gọi là đạo mộ. Đạo mộ là nghề nghiệp không đơn giản, cần có kỹ thuật, cần có kiến thức chuyên ngành, kinh nghiệm phong phú và kỹ năng hoàn hảo. Tóm lại là phải rất hiểu biết và tài giỏi mới có thể gia nhập nghề đạo mộ, ông Khúc của con…”.

“Chị nói thì có vẻ hay ho như vậy, nhưng thực tế chỉ là nghề không cần bỏ vốn, có gì đáng khoe khoang chứ?” Một giọng nói trầm trầm vọng đến, Ly Tâm và Tề Thiên Vũ quay đầu, thấy Phong Vân William chậm rãi đi vào.

Ly Tâm trừng mắt với Phong Vân William: “Em thì biết gì? Cho em đi, em cũng chẳng có bản lĩnh đó”.

Phong Vân William gật đầu: “Cũng phải, kiến thức chuyên ngành sao có thể bằng một thần trộm như chị”.

Tề Thiên Vũ nghe nói vậy lập tức hai mắt sáng ngời nhìn Ly Tâm: “Mami, mami là thần trộm sao? Mami là thần trộm sao?”

Ly Tâm nhíu mày không trả lời, Phong Vân William bế Tề Thiên Vũ đặt cậu bé ngồi lên đầu gối của cậu ta: “Mami của em trước đây làm nghề không cần bỏ vốn giống ông cậu em. Nghề này kiếm tiền bằng mấy nghề buôn bán vũ khí của daddy em ấy chứ. Mami em chẳng cần bỏ ra một đồng nào cũng có thể kiếm được cả triệu đến chục triệu. Vì vậy mami em mới thích ông cậu nhất, do hai người cùng nghề mà”.

Ly Tâm bất giác sờ lên mũi, lời của Phong Vân William không sai chút nào. Người cùng nghề gặp nhau dễ nói chuyện hơn, tuy rằng cô nghĩ cô cao tay hơn Khúc Vi, bởi vì Khúc Vi vất vả lắm mới đào được mấy thứ trong cổ mộ, còn cô chỉ cần thò tay là có thể lấy đi bất cứ thứ gì cô muốn.

“Mami, có thật không? Tại sao bây giờ mami không đi ăn trộm nữa?” Hai mắt Tề Thiên Vũ sáng như sao, gương mặt cậu bé tỏ ra vô cùng thích thú.

Ly Tâm mỉm cười giải thích: “Mami con đã rửa tay gác kiếm, rút khỏi giang hồ lâu rồi”. Nói đùa, làm nữ chủ nhân của Tề Gia còn đi ăn trộm đồ, chỉ e đối phương chưa tìm đến cô, cô đã bị Tề Mặc lột da róc xương. Hơn nữa cô có ý định giải nghệ từ trước khi gặp Tề Mặc. Bị Tề Mặc phát hiện và bắt giữ, cô phải dùng cả cuộc đời để bồi thường, bây giờ cô không còn nghĩ đến vấn đề trộm đạo.

“Nhưng mami thích mấy thứ này cơ mà”. Tề Thiên Vũ chỉ tay lên đống đồ ở trên bàn.

Ly Tâm cười: “Đúng là mami rất thích”. Ai không thích đồ cổ cơ chứ? Hơn nữa trước đây cô học về ngành đồ cổ, chuyên nghiên cứu mấy thứ này. Không đi ăn trộm không có nghĩa sở thích của cô thay đổi. Khúc Vi biết cô đam mê nên mỗi lần đi đạo mộ ở đâu đó, ông ta đều gửi một vài món đồ cho cô.

Nghe Ly Tâm nói vậy, Tề Thiên Vũ đảo đi đảo lại hai con ngươi đen lay láy và ra chiều suy nghĩ.

Sau một ngày bận rộn với đám đồ cổ, Ly Tâm cảm thấy tâm trạng vô cùng thư thái. Buổi sáng thức giấc, cô thấy ông mặt trời dường như càng sáng hơn, tiếng chim hót bên ngoài khu biệt thự càng dễ nghe hơn.

Khi ra ngoài phòng khách, Ly Tâm bắt gặp Phong Vân William, Lập Hộ và Hoàng Ưng đang đợi cô ở đó. Ly Tâm nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Thời gian này trời yên biển lặng, không có việc gì cần cô xử lý, tại sao ba người mới sáng sớm đã tụ tập đợi cô?

Lập Hộ ngẩng đầu cười như không cười: “Tiểu Vũ để lại thư và bỏ đi rồi”.

Ly Tâm cau mày, cô ngồi xuống vừa ăn sáng vừa cất giọng bình thản: “Lại đi tìm Lam Tư phải không? Nó mới về chưa bao lâu mà”.

Hoàng Ưng lắc lắc ngón tay: “No, no. Tiểu Vũ lần này không phải đi tìm Lam lão đại mà đi đạo mộ”.

Khụ, khụ…ngụm sữa bị mắc nghẹn trong cổ họng khiến Ly Tâm ho sặc sụa. Phong Vân William liền mở camera giám sát. Trên màn hình, Tề Thiên Vũ đeo một cái ba lô nhỏ lên lưng, tay cậu bé cầm một khẩu súng, cậu bé để lại một tờ giấy rồi cười toét miệng với ống kính camera. Sau đó Tề Thiên Vũ mở cửa ban công leo xuống đất chứ cậu bé không đi ra bằng lối cửa chính.Ly Tâm nhận tờ giấy từ tay Phong Vân William, bên trên có hàng chữ trẻ con siêu vẹo: “Mami, Tiểu Vũ đi đạo mộ đây, Tiểu Vũ cũng muốn trở thành thần trộm”.

Ly Tâm bóp bóp mi tâm: “Tiểu Vũ đi đâu đạo mộ?”

Đạo mộ, cũng chỉ có con trai cô nghĩ ra trò này, ở New York lấy đâu ra mộ cho cậu bé đào. Nên biết nước Mỹ là quốc gia mới thành lập, làm gì tồn tại lăng mộ có giá trị, lẽ nào con trai cô đến nghĩa trang đạo mộ? Con trai cô đúng là mơ mộng viển vông còn hơn mẹ nó.

Ly Tâm vừa dứt lời, Phong Vân William, Lập Hộ và Hoàng Ưng đều bật cười. Lập Hộ gật đầu: “Tiểu Vũ giỏi lắm, suy nghĩ rất mạnh bạo, chọn địa điểm cũng không tồi. Nơi đó có nhiều cổ vật có giá trị, lại mang đậm dấu ấn văn hóa Trung Quốc cả ngàn năm”.

Ly Tâm nghe nói vậy nhướn mày: “Văn hóa Trung Quốc? Các anh đưa nó tới Trung Quốc đạo mộ sao?”

Ba người đều không lên tiếng, Ly Tâm liền buông đũa ngẫm nghĩ: “Lăng mộ ở Trung Quốc? Lẽ nào là Thành Cát Tư Hãn?” Mấy hôm trước cô nghe Khúc Vi nói có khả năng phát hiện ra lăng mộ của đại nhân vật này. Mộ ông ta chắc chắn có giá trị đào bới.

“No!” Hoàng Ưng lắc đầu phủ nhận.

“Mộ Võ Tắc Thiên?”

“Mộ Lý Thế Dân?”

“Lăng mộ Hán Vũ Đế?”

……………

Ly Tâm nói một hơi tất cả lăng mộ của các vị hoàng đế chưa từng được phát hiện, thế nhưng đám Phong Vân William liên tục lắc đầu. Ly Tâm trầm tư suy nghĩ, nhân tài trong lịch sử Trung Quốc nhiều như lá rụng mùa thu, nền văn hóa năm nghìn năm để lại không ít lăng mộ, rốt cuộc là vị nào?

Nghĩ ngợi một hồi, hai mắt Ly Tâm đột nhiên sáng lên: “Lẽ nào là lăng mộ Tần Thủy Hoàng? Tiểu Vũ đúng là có mắt nhìn thật đấy”. Lăng mộ này mà bị đột nhập chắc chắn sẽ là một sự kiện gây chấn động thế giới. Chỉ riêng đám tượng binh mã cũng là một kỳ tích của thế giới, chưa kể trong đó còn có dạ minh châu to bằng quả bí.

Phong Vân William nói xen vào: “Chị đánh giá con trai chị cao quá đấy. Lăng mộ Tần Thủy Hoàng? e rằng Tiểu Vũ còn chẳng biết đối phương là ai?” Đi theo Ly Tâm mấy năm, Phong Vân William tìm hiểu không ít về nền văn hóa Trung Quốc, nghe Ly Tâm nhắc đến Tần Thủy Hoàng, cậu ta không chịu nổi liền cất giọng châm biếm.

“Vậy mọi người mau nói xem Tiểu Vũ đi ăn trộm ở đâu?”

Hoàng Ưng ho khan một tiếng rồi cười ngoác miệng: “Cao ốc Empire. Phòng trưng bày đồ cổ hôm nay bị mất một miếng ngọc bội thời Trinh Quan. Do đối tượng ăn trộm có thân phận quá cao, người chủ quản không dám tự ý xử lý nên đã báo cáo với tôi”.

Hoàng Ưng vừa nói dứt lời, Ly Tâm liền sa sầm mặt. Cổ vật trong phòng trưng bày ở Cao ốc Empire đều thuộc về Tề Mặc. Tề Mặc rất thích mấy thứ cổ xưa của Trung Quốc, hắn có sở thích sưu tầm và trưng bày cổ vật. Con trai cô ăn trộm đồ của nhà mà dám nói đi đạo mộ, đúng là muốn cô tức hộc máu mắt. Nhưng cũng may thứ Tề Thiên Vũ ăn trộm là cổ vật, nếu cậu bé ăn trộm thứ khác, chắc cô còn điên hơn.

“Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa, lão đại sẽ từ Italy về đến đây”. Lập Hộ có lòng tốt nhắc nhở Ly Tâm, cô không nói không rằng lập tức xông ra ngoài.

Tề Thiên Vũ tìm nơi nào không tìm lại đi ăn trộm đúng nhà mình. Tề Mặc mà biết được chắc chắn sẽ lột da cậu bé, hắn ghét nhất người khác động vào đồ của hắn, dù là con trai hắn đi chăng nữa.

Ly Tâm phóng xe như bay đến cao ốc Empire, người phụ trách đưa Tề Thiên Vũ xuống dưới chờ Ly Tâm đến nơi.

“Mami, Tiểu Vũ ăn trộm một miếng ngọc bội cho mami. Mami có thích không? Đây là đồ cổ thật đấy, Tiểu Vũ mất bao công sức mới nhớ ra nơi này. Mami, Tiểu Vũ giỏi lắm phải không? Mami, Tiểu Vũ và mami cũng cùng nghề. Mami, mau thơm Tiểu Vũ”. Tề Thiên Vũ reo lên vui mừng và nhào vào lòng Ly Tâm, hoàn toàn không để ý đến gương mặt khó coi của cô.

Ly Tâm không có thời gian giải thích với Tề Thiên Vũ, cô ôm cậu bé xông vào bên trong tòa cao ốc, Tề Mặc sắp trở về rồi.

Trước cửa phòng trưng bày cổ vật của cao ốc Empire, Ly Tâm nghiến răng nhìn cách bài trí trong phòng. Đây rõ ràng là Hoàng Ưng cố ý, tất cả tia hồng ngoại được bật lên, hệ thống camera giám sát đã khởi động, chẳng phải anh ta muốn thử tài cô hay sao?

“Con đứng đây, đừng động đậy”. Chuyện dạy dỗ con cái quay về rồi tính sau, bây giờ quan trọng nhất là trả đồ về chỗ cũ.

Tia hồng ngoại chằng chịt, camera ở các góc đảo đi đảo lại liên tục, nhưng đối với Ly Tâm đây chỉ là trò trẻ con. Tuy cô bỏ nghề đã lâu nhưng không có nghĩa tài nghệ của cô giảm sút. Nhờ sức mạnh, tốc độ, sự mềm dẻo, chuẩn xác, Ly Tâm vượt qua hệ thống camera giám sát mà không gây tiếng động nào. Cô nhanh chóng tiến vào khu vực trưng bày cổ vật.

Cùng lúc này tại đại bản doanh của Tề Gia, Phong Vân William, Lập Hộ và Hoàng Ưng đứng trước màn hình giám sát thích thú theo dõi từng động tác của Ly Tâm.

Hoàng Ưng gật đầu: “Cũng có chút bản lĩnh đấy”.

Lập Hộ phụ họa: “Nếu không có bản lĩnh liệu năm đó chủ mẫu có thể đánh cắp đĩa ngọc ở phòng triển lãm do anh phụ trách?”.

Phong Vân William cười híp mắt: “Vì vậy có thể nói Hoàng Ưng chính là ông mai của Tề Mặc và chị gái tôi?”.

Hoàng Ưng nở nụ cười gian tà: “Hôm nay tôi sẽ đòi lại món nợ cũ”. Anh ta vẫn không quên vụ Ly Tâm ăn trộm đồ năm đó khiến anh ta bị Tề Mặc phạt nặng, hôm nay anh ta sẽ đòi lại.

Lập Hộ và Phong Vân William nghe nói vậy liền cười ha hả. Tề Mặc đã trở về, hắn đang bị bọn họ dẫn dụ đến cao ốc Empire.

Vào lúc này, Ly Tâm đã đến nơi trưng bày miếng ngọc bội. Cô chỉ cần đặt miếng ngọc vào vị trí cũ coi như xong nhiệm vụ. Một khi cô xóa đoạn băng ghi hình, Tề Mặc dù biết chuyện cũng chẳng thể làm gì cô.

“Em làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng vọng tới, Ly Tâm hóa đá trong giây lát, cô chỉ còn cách nơi đặt miếng ngọc vài xen ti mét.

“Daddy, mami đang ăn trộm đồ, daddy đừng có làm phiền mami. Mami vô cùng lợi hại”. Giọng nói đầy hưng phấn của Tề Thiên Vũ khiến khóe miệng Ly Tâm giật giật. Cô quay đầu bắt gặp Tề Mặc đứng ở cửa, sắc mặt hắn đanh lại.

“Ăn trộm? Rất tốt, rất tốt”. Đáy mắt Tề Mặc lóe lên tia sát khí, bầu không khí ở xung quanh dường như giảm đi mấy độ.

Tề Mặc sải bước dài đi vào phòng, chuông báo động liền vang lên chói tai. Nụ cười trên môi Ly Tâm cứng lại, cô không phải ăn trộm mà làm việc tốt, thế nhưng không biết liệu Tề Mặc có chịu nghe cô giải thích?

Tề Mặc xách cổ áo Ly Tâm đưa cô đi ra ngoài. Đám cảnh vệ chạy rầm rập lên xem tên trộm nào to gan dám đột nhập giữa ban ngày ban mặt đứng hóa đá ngay tại chỗ khi nhìn thấy Tề Mặc.

Ly Tâm đưa mắt qua Tề Thiên Vũ, ánh mắt cô truyền tải hàm ý “con đã hại mami”. Tề Thiên Vũ phát hiện Tề Mặc tức giận, cậu bé nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt vô tội: “con không cố ý”.

Cả đám người liên quan đến vụ ăn trộm đều không lọt qua con mắt Tề Mặc. Phong Vân William, Hoàng Ưng, Lập Hộ và Tề Thiên Vũ đều bị xử phạt, tất nhiên Ly Tâm là người đứng mũi chịu sào đầu tiên.

Sau này cô sẽ không giúp một ai, dù người đó là con trai cô đi chăng nữa, Ly Tâm đã rút ra đạo lý này sau khi bị Tề Mặc trừng phạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương