Sự việc kết thúc, đối với người Lưu gia, trừ Cố Trường Sinh, người họ muốn cảm tạ đầu tiên chính là lão Đậu.

Muốn cảm tạ Cố Trường Sinh thì đơn giản, Cố gia không thiếu tiền, thông thường lúc giúp người trong thôn đoán mệnh gì đó cũng ít khi thu phí, nhiều lắm là thỉnh thoảng nhận một hai vạn.
Cố Trường Sinh đã cứu mạng cháu ngoại mình, lẽ ra nên cảm tạ thật nhiều tiền, nhưng bà Lưu không tính phá hư quy củ, thành ra chỉ đưa bao lì xì hai vạn.
Ngoài mặt là thế, bà Lưu lén lút dặn dò con mình trong khoảng thời gian sắp tới phải qua nhà cậu giúp đỡ này nọ.

Mấy hôm trước nghe nói ba Cố tính đào một cái ao nhỏ ở Nông Gia Nhạc.

Hai đứa con của bà tuy không có bản lĩnh gì ghê gớm, cơ mà có một đống sức lực, dư sức phụ làm ao.

Cần đi sớm một chút, kẻo cái gì cũng không giúp được.
Họ phải tranh thủ tranh được một chỗ, người thiếu nhân tình của Cố gia muốn tới phụ khá nhiều, đến chậm thì coi như chả giúp được gì.
Chị em Lưu Kim Thủy đều là người thành thật, trong lòng không được tự nhiên, cứ cảm thấy nhà mình chiếm tiện nghi của cậu, nghe mẹ mình dặn dò, hai người lập tức hít một hơi, gật đầu liên tục.
Vẫn là mẹ thông minh nhất, rất chu toàn!
Cảm tạ Cố Trường Sinh xong, người Lưu gia quay sang lão Đậu.

Nhưng lão Đậu là quỷ, muốn làm gì cũng khó.

Bà Lưu suy nghĩ thật lâu vẫn không ra cách nào phù hợp, thế là lén lút kéo Cố Trường Sinh sang một góc, thấp giọng hỏi: “Cậu Cố, cậu thấy nhà tôi kết nghĩa cùng lão Đậu thì thế nào?”
“Kết nghĩa?”
“Đúng vậy.” Bà Lưu càng nói, càng thấy chủ ý này hay.

Thấy Cố Trường Sinh tỏ vẻ khó hiểu, bà giải thích: “Tôi nghĩ lão Đậu không có con cháu thờ cúng, làm cô hồn dã quỷ, cuộc sống dưới đó hình như không được tốt.” Lúc lão Đậu mới hiện hình, bộ dáng đó, bà Lưu chỉ từng thấy trên TV thôi, trông cứ như dân chạy nạn ở mấy quốc gia chiến loạn mà báo chí đưa tin.
Trước kia không biết không tính, giờ thì biết rồi.

Đều là người cùng thôn, sau này lúc bà cúng bái tổ tiên, cũng sẽ vì thế thuận tay đốt thêm tiền giấy cho lão.

Chưa kể lão Đậu còn giúp nhà bà tránh được một tai họa, bà càng phải hóa vàng mã cho lão.
“Tôi đây cũng muốn mấy đứa nhỏ nhớ kỹ ân tình của lão Đậu.

Bọn Kim Thủy nhận làm ông nội, mấy đứa bé nhỏ hơn cũng có thêm một ông cố, có tên tuổi đàng hoàng, thế thì về sau chúng nó tế bái cũng sẽ danh chính ngôn thuận hơn một chút.”
Đây đúng là một biện pháp tốt.

Cố Trường Sinh còn chưa nói gì, quỷ lão Đậu tai thính mắt tinh nghe hết mấy lời của bà Lưu, kích động hỏi: “Bà nguyện ý đề hai đứa nhỏ nhận tôi làm ông?”
Khó trách lão Đậu phản ứng lớn như vậy.

Thật sự là, cuộc sống cô hồn dã quỷ quá khó khăn.

Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tuy quỷ không bị đói chết, nhưng cảm giác đói khát không dễ chịu chút nào.

Cứ thử bị đói bụng vài thập niên đi, không phát điên là mừng rồi.
Thật ra mấy năm đầu sau khi lão Đậu qua đời, trong thôn vẫn còn mấy người nhớ lão, thường hay đến thăm nom mộ, đốt tiền giấy và đồ cúng cho hắn.

Nhưng thời gian trôi qua, mấy người cao tuổi cùng thời với lão Đậu đều lần lượt qua đời, không còn ai nhớ đến lão.

Lão Đậu cũng bắt đầu cuộc sống ăn sương uống gió.

Lâu lâu gặp người trong thôn đang cúng bái tổ tiên thuận tay cứu tế cô hồn dã quỷ, thì được ăn một chút lửng dạ.
Nếu không phải lúc bà Lưu đốt tiền giấy cho lão, thuận tay cho lão một chén canh đậu đỏ làm đồ cúng, lão Đậu bị đói bụng hơn nửa năm có sức báo mộng hay không còn chả biết.
Hơn nữa lúc sinh thời sống lẻ loi một mình, lão Đậu ngoài miệng không nói gì, kỳ thật trong lòng cũng khát vọng một gia đình, hưởng thụ lạc thú con đàn cháu đống.
Hắn không ngờ lòng hảo tâm nhất thời của mình lại có thể mang về phúc báo lớn đến vậy.

Lão Đậu nhịn không được hỏi lại lần nữa: “Tôi thực sự được nhận phúc phận này?”
Cho dù đã nghe rõ từng chữ bà Lưu nói, lão Đậu vẫn không thể tin nổi.
Bà Lưu thấy thế, bật cười: “Sao lại không được? Không chỉ có bọn nhỏ muốn nhận, mà tôi cũng muốn nhận ngài làm trưởng bối.

Từ nay về sau ngài chính là cha nuôi của tôi, hàng năm tôi đều sẽ hiếu kính với ngài.”
“Mộ của ngài ở sau núi đúng không, nhiều năm rồi không được sửa chữa, để hai ngày nữa tôi tìm người đến tu sửa cho ngài.” Bà Lưu hồi tưởng lại nấm mồ nhỏ ngày xưa từng cờ nhìn thấy, càng nghĩ càng cảm thấy nên tu sửa sớm.
Mộ chính là nơi quỷ ở, ngôi mộ của lão Đậu bây giờ thực sự rất nát.
Tin vui ập tới liên tục, lão Đâu ngơ ngẩn nửa ngày mới tỉnh lại, nhận ra ý của bà Lưu, lão liên tục xua tay: “Không cần không cần, lãng phí tiền bạc thế làm gì? Số tiền đó mọi người cứ giữ lại mà dùng.” Lão Đậu đã biến thành quỷ, tiền bạc cũng chẳng còn, nhận cửa kết nghĩa này là đã quá lời, đâu thể mặt dày đến mức tiêu tốn tiền của họ.
“Con gái muốn hiếu kính cha mình, đây là việc thiên kinh địa nghĩa, có gì mà lãng phí?” Bà Lưu không có ý thay đổi quyết định này, một câu chặn đứng lão Đậu.

Chị em Lưu Kim Thủy hiếm khi lanh trí, phụ họa nói: “Đúng vậy, sao lại là lãng phí? Đây là tâm ý của chúng cháu, ông đừng từ chối.”
Một tiếng ông làm lão Đậu cao hứng đến mức xoa tay, bất giác mỉm cười, mấy lời muốn nói cũng quên mất.
Mơ màng hồ đồ, việc này cứ thế mà xác định.
Ánh mắt bà Lưu dời về phía Cố Trường Sinh.


Lúc nãy sốt ruột chỉ nghĩ đến an toàn của mấy đứa nhỏ nên không nghĩ gì nhiều, cơ mà bây giờ mọi chuyện đã xong, bà Lưu nhìn dáng người đĩnh đạc của Cố Trường Sinh, một ý tưởng bỗng nổi lên.
Con gái nhân lúc còn trẻ cần phải làm mai từ sớm, chậm tay thì sau này khó kiếm được người tốt.

Vì chịu ảnh hưởng của tư tưởng này, các cô gái trong thôn đều kết hôn rất sớm, tầm 25-26 tuổi liền lấy chồng.

Đây cũng là lý do dì Lưu suốt ngày giục con gái yêu đương.
Con gái cô sắp 23 tuổi rồi, bây giờ tìm bạn trai còn hơi bị trễ.

Có bạn trai rồi còn phải khảo sát nhân phẩm gì đó mất một hai năm.

Nhân phẩm đáng tin thì mới có thể suy xét đến việc kết hôn.

Nếu hai bên không phù hợp, lại mất thêm thời gian kiếm người khác.

Cho nên 23 tuổi mới bắt đầu tìm đối tượng, thời gian thực sự quá eo hẹp, đã thế con gái cô còn không thèm quan tâm.
Suy nghĩ của bà Lưu thật ra cũng giống dì Lưu, cơ mà sau vụ bạn trai thuê, bà không dám bắt ép cháu gái nữa, không chỉ không dám giục, mà còn ngăn con gái mình giục cháu gái.

Nhưng không giục không được, cháu nó đâu thể không yêu đương.

Tóm lại là theo quan niệm của thế hệ trước, họ vẫn hy vọng chuyện chung thân đại sự của con cháu sẽ sớm có tin tức, kẻo phải chịu cảnh sống cô độc đến cuối đời.
Thuê bạn trai không đáng tin cậy, mà cháu mình tìm bạn trai bên ngoài cũng không yên tâm.

So với việc này, còn không bằng tìm một người ở bản địa mà mình hiểu rõ gốc rễ và nhân phẩm, đã được “khảo sát” dưới mí mắt của mình hai mươi mấy năm, khẳng định không thành vấn đề.
Ví dụ như hiện tại, trước mắt không phải có một người cực kỳ thích hợp sao!
Bà Lưu đánh chủ ý lên người Cố Trường Sinh.
Đừng nói trong thôn, mà cả thành phố A, cũng hiếm có chọn được ai tốt hơn Cố Trường Sinh.
Đầu tiền, Cố Trường Sinh lớn lên đẹp trai, bản thân có ý chí cầu tiến, lại rất có bản lĩnh.

Quan trọng nhất là nhà cậu không hề xảy ra tranh chấp linh tinh, nhìn ba cậu là biết, điển hình của người đàn ông thương vợ nhất họ.

Dưới sự ảnh hưởng của gia đình, khẳng định tương lai Cố Trường Sinh cũng là người biết thương vợ.

Còn nữa, mẹ Cố là người hiền lành, nếu cháu mình gả qua đó sẽ không xảy ra vấn đề mẹ chồng nàng dâu.
Bà Lưu càng nghĩ càng thấy ổn, ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Sinh cũng tràn đầy từ ái.

Mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, thì bà ngoại nhìn cháu rể cũng giống y như vậy.
Cố Trường Sinh bị nhìn đến mức nổi hết da gà, nhịn không được nghiêng người tránh ánh mắt bà Lưu.
“Trường Sinh à,” vì kéo gần quan hệ, bà Lưu không gọi cậu là cậu Cố nữa: “Có bạn gái chưa? Khi nào thì mang về ra mắt ba mẹ?”
Hả? Ồ.
Cố Trường Sinh sửng sốt một chút, tưởng là bà Lưu sợ cậu đứng một mình thấy buồn, tìm đại một đề tài để trò chuyện, nên cậu thành thật trả lời: “Không ạ, chưa vội.”
Yêu đương làm gì, có thời gian rảnh thì ăn cơm do Tổ sư gia nấu còn sướng hơn.
Cố Trường Sinh hiểu lầm, những người khác ở đây thì không.

Đặc biệt là dì Lưu, hai mắt lập tức sáng lên.

Đúng vậy, đây không phải là con rể sáng giá nhất sao! Vì thế dì Lưu cũng theo bà Lưu nhiệt tình nói bóng nói gió.
“Cậu tuổi này cũng nên tranh thủ chứ.

Có thích cô gái nào chưa?”
“Nếu không có, dì Lưu giới thiệu cho cậu một người nhé? À đúng rồi, con gái dì còn độc thân, tuổi tác cũng không sai biệt lắm, lớn lên xinh xắn dễ nhìn, hiếu thuận hiểu chuyện.

Nhưng mà mấy người trẻ tuổi có phải không thích tìm đối tượng quá sớm? Bảo nó nó sống chết không chịu tìm, bị dì giục đến nóng nảy, tí nữa thì thuê bạn trai, tiền mất tật mang.

Làm người ta rầu thúi ruột.”
Bị hỏi liên tục, lại nghe dì Lưu khen con gái mình, Cố Trường Sinh muộn màng nhận ra có gì đó sai sai.

Là một tên đàn ông độc thân, ba mẹ Cố không vội vàng thúc giục, đây là lần đầu tiên Cố Trường Sinh gặp tình huống này, cậu có hơi xấu hổ, đối phương lại không nói rõ, thành ra không tìm được lý do từ chối.

Do dự một lúc, Cố Trường Sinh uyển chuyển trả lời: “Cảm ơn dì Lưu, không cần giới thiệu ạ, mấy năm nữa cũng chưa tính đến.

Con còn trẻ, muốn phấn đấu nhiều hơn nữa, chuyên tâm vào sự nghiệp.

Chắc là con gái dì cũng có suy nghĩ như vậy.”
Dì Lưu còn muốn nói tiếp, nhưng bị bà Lưu giật nhẹ, lúc này mới hiểu ý cậu.

Tuy có hơi thất vọng, nhưng cũng không phải không thể lý giải.


Nói trắng ra là họ chỉ thử một lần, không ôm hy vọng gì nhiều.

Không phải tự hạ mình, trong mắt người lớn con gái nhà họ hoàn hảo đến từng chân tơ kẽ tóc.

Nhưng khi so sánh với Cố Trường Sinh, cao thấp lập tức thấy rõ.
Đúng thật là con gái nhà họ không xứng với cậu.
Không bàn về gia thế, chỉ nhìn bề ngoài thôi đã không bằng.

Bà Lưu thở dài: “Thật là, bây giờ giới trẻ thích tự mình tìm hiểu, chứ không muốn người lớn giới thiệu.

Có lẽ là duyên phận chưa tới, chờ thêm một khoảng thời gian nữa là được.”
Cố Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra.

Đã kết thúc đề tài này, Cố Trường Sinh đang định kiếm cớ rời đi, thì thấy Tổ sư gia đến.

Cậu vội vàng bước qua: “Sao anh lại tới đây?”
Thật ra Khương Thời Niên đã đến được một lúc rồi.

Khi bà Lưu hỏi Cố Trường Sinh có bạn gái chưa thì ngài đã có mặt.

Chẳng qua lúc ấy không biết vì cái gì, ngài vô thức dừng lại trước cửa không vào, mãi đến khi câu chuyện kết thúc mới xuất hiện.
Nghe mẹ con Lưu gia nói chuyện, Khương Thời Niên luôn xem Cố Trường Sinh là đứa trẻ đột nhiên nhận ra, Cố Trường Sinh không còn nhỏ nữa rồi.

So với tuổi của ngài còn không bằng số lẻ, nhưng đối với nhân loại, hai mươi mấy tuổi đã là một người trưởng thành.

Đã đến tuổi tìm đối tượng hẹn hò, kết hôn và sinh con.

Điều này làm Khương Thời Niên có chút buồn bã trong lòng.
Đứa nhỏ mà mình luôn nhìn nó lớn lên đột nhiên đã đến tuổi kết hôn.

Giống như cực khổ mãi mới nuôi lớn đứa con, thì nó lại muốn rời xa cha mẹ, tìm một người xa lạ để xây tổ ấm cho riêng mình, cảm giác thật khó tả.

Vừa vui mừng vừa mất mát.
Xem ra về sau không thể xem cậu là trẻ con nữa rồi.

Khương Thời Niên lắc đầu, rũ bỏ những cảm xúc trong đầu, thấy Cố Trường Sinh có chút quẫn bách, liền bước vào nhà giải vây.

Nghe Cố Trường Sinh hỏi, Khương Thời Niên nói: “Ở nhà đợi nửa ngày không thấy cậu về, tôi sợ có chuyện ngoài ý muốn nên đến xem thử.” Lý do nghe có vẻ giả tạo, cơ mà không phải lấy bừa.
Người Lưu gia nghe vậy mới phản ứng lại, hóa ra đây cũng là đại sư.

Tuy chưa thấy bao giờ, nhưng nhìn có vẻ cũng rất có năng lực, chắc là đồ đệ mới của ba Cố.
Vì trong nhà có con gái chưa cưới, bà Lưu và dì Lưu thấy Khương Thời Niên tuấn tú lịch sự, trong lòng không khỏi động tâm tư.

Đồ đệ của ba Cố, có lẽ nhân phẩm cũng rất tốt.
“Cậu Cố, người này là đồ đệ ba cậu mới nhận à?” Bà Lưu lão luyện hỏi một cách tự nhiên.

Không hề làm lộ mục đích chính của mình.
Nhưng Cố Trường Sinh mới bị giới thiệu, cảnh giác cực kỳ cao, chuông cảnh báo trong lòng lập tức réo to: “Anh ấy họ Khương, Khương Thời Niên.

Không phải đồ đệ của ba con đâu, bối phận của anh ấy so với ba con còn cao hơn một chút.” Cao kinh khủng!
Thế hệ trước vẫn rất chú ý đến bối phận, nghe Cố Trường Sinh nói thế, bà Lưu đành hậm hực nuốt câu nói tiếp theo vào trong bụng.
Thấy bà Lưu không muốn nói nữa, Cố Trường Sinh vội vàng kéo Khương Thời Niên ra ngoài.

Phải đi ngay, thừa dịp bây giờ còn chưa tối, xách hành lý về nội thành gấp.

Trời mới biết nếu Tổ sư gia ở lại, liệu có bị các bác gái trong thôn như lang như hổ vồ lấy làm mai hay không.
Nếu Tổ sư gia có ý tìm đối tượng thì không tính, nhưng Tổ sư gia không có muốn.

Cậu đây cần có nghĩa vụ bảo vệ sự trong sạch của Tổ sư gia!
Một đường chạy trốn, vội vã về nội thành, đóng cửa nhà, cùng Tổ sư gia ngồi xuống chiếc ghế sô pha quen thuộc, lúc này Cố Trường Sinh mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nghỉ ngơi một lát, Cố Trường Sinh mở các túi đặc sản do ba Cố chuẩn bị ra, phân loại từng món.

Đặt phần lớn ngoài phòng khách, ngày mai đi tiệm ăn sẽ mang theo, số còn lại thì để nhà mình ăn, chia phân nửa cho anh em Du gia.


Sắp xếp xong, Cố Trường Sinh cũng mệt đến mức hận không thể nằm liệt dưới đất.

Vì thế Khương Thời Niên lại làm cơm chiều.
Hưởng thụ bữa tối đầy mỹ vị, ngủ một giấc đã đời, ngày hôm sau lúc mặt trời mọc, Cố Trường Sinh phấn chấn tinh thần đến tiệm ăn kiểm tra.
Hôm nay là thứ hai, vừa hết ngày cuối tuần, không phải ai cũng có tâm trạng tốt như Cố Trường Sinh.

Phần lớn bọn họ đều uể oải ỉu xìu, ước gì hôm nay công ty cúp điện, sếp gọi điện cho nghỉ làm, thế là họ có thể tiếp tục lười biếng ở nhà ngủ.
Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời.

Buổi sáng còn đỡ, không ít người chỉ ngóng trông được tan tầm về sớm, chờ tới lúc buổi chiều, nhiều người bắt đầu mất kiên nhẫn, trong lòng sinh bực bội.
Có người sẽ cố nén bực bội, dù sao cũng sắp tới thời gian tan tầm, vài giờ nữa thôi mà, chờ thêm chút nữa là được.

Có người sẽ lén lút trốn việc, lướt web hoặc chơi game gì đó để đỡ chán.

Hoặc có người sẽ chọn cách phát tiết.
Không thể kiếm chuyện với đồng nghiệp, tránh để ngày nào đó đối phương sẽ tìm cơ hội trả thù, ngáng chân trong lúc công tác.

Nhưng mà không tìm đồng nghiệp, chẳng lẽ không thể bắt nạt nhân viên dưới chót công ty? Ví dụ như, nhân viên dọn dẹp.
Tháng 10 ở phương nam còn chưa trở lạnh hoàn toàn.

Ít nhất là tại thành phố A, nắng gắt cuối thu vẫn còn, không ít người sợ nóng vẫn còn mở điều hòa trong nhà.

Ở công ty cũng như ở nhà, tiền điện không cần mình trả, đương nhiên càng không cần tiết kiệm.

Không ít tòa nhà văn phòng trong thời gian hành chính, chỉ cần văn phòng có người thì điều hòa còn mở.
“Thím Vương tới quét dọn hả?” Một người phụ nữ hơn 50 tuổi ăn mặc đơn giản đến, Thi Khánh Quốc thấy bà, mỉm cười chào hỏi.
Người phụ nữ trung niên gật đầu, đáp: “Đúng vậy, hôm nay rảnh nên tôi tới quét dọn một chút.”
Diện tích công ty không lớn lắm, tiền lương một tháng cũng không cao, công việc của bà thuộc dạng bán thời gian, nên không bắt buộc mỗi ngày đều phải tới, một tuần tới hai lần là được, thời gian tự bà quyết định.

Lượng công việc không nhiều, mất khoảng hai ba tiếng đồng hồ là quét dọn xong.
“Tôi tắt điều hòa nhé, để thím khỏi bị cảm lạnh.” Thi Khánh Quốc giả vờ săn sóc nói.

Người già và trung niên sức chống chịu kém, ngồi điều hòa dễ bị cảm lạnh.

Nói xong, hắn tùy ý nói tiếp một câu: “Cũng tiết kiệm tiền điện.” Không đợi bà trả lời, Thi Khánh Quốc đã chủ động tắt hết điều hòa trong văn phòng.
Lời hắn nói dễ nghe quá, những người khác dù bất mãn, cảm thấy hơi nóng nhưng cũng không tiện mở miệng ngăn cản.

Sợ mang tiếng không biết quan tâm người khác và lãng phí tiền điện, đành phải ngầm trợn trắng mắt, giả bộ không quan tâm.
Tắt điện xong xuôi, Thi Khánh Quốc quay về chỗ ngồi tiếp tục công việc, nhìn người phụ nữ trung niên vất vả quét rác, nóng đến mức trán chảy đầy mồ hôi, bực bội trong lòng bỗng biến mất, cảm thấy đi làm cũng không chán lắm.
Ai biết hắn còn chưa thỏa mãn được bao lâu thì đã có chuyện xảy ra.

Thím Vương quét sạch sẽ văn phòng, cầm cây lau nhà mới lau được một nửa bỗng đột nhiên ngất xỉu.

Mấy nhân viên đang gõ bàn phím xung quanh thấy thế sợ ngây người.

Lấy lại tinh thần, bọn họ vội vàng đứng lên, ba chân bốn cẳng chạy tới nâng người dậy.
Đến gần mới phát hiện, quần áo trên người thím Vương ướt sũng, thậm chí tay chân còn rút gân, cô há miệng thở gấp liên tục.
Nhanh chóng đỡ người ngồi lên ghế, một nữ nhân viên nói: “Mau mở điều hòa, hình như bác ấy bị cảm nắng?” Vừa dứt lời, không ít người nhịn không được liếc Thi Khánh Quốc một cái.

Nếu không phải hắn tắt điều hòa thì nào có chuyện gì.
“Nhìn tôi làm gì? Trách tôi à?” Thi Khánh Quốc bị nhìn đến mất tự nhiên, trừng mắt nhìn lại những người khác: “Tôi tắt điều hòa thì sai chỗ nào, không phải vì nghĩ cho thím Vương à? Chuyện này là do ngoài ý muốn.” Tuy hắn ôm tâm tư gây khó dễ cho thím Vương, nhưng hắn đâu ngờ thím Vương cao lớn thô kệch, cơ thể chắc nịch lại yếu đến vậy.

Hắn chỉ muốn cô chịu nóng một chút, ai biết mới có tí đã bị cảm nắng.
Thi Khánh Quốc nhịn không được nhíu mày.

Hắn không hối hận, chỉ bực bội vì cô làm hắn mất mặt.
Xem ra lần sau có làm gì cũng cần cẩn thận kín kẽ, hoặc quan sát toàn diện hơn mới được.

Nếu không để thời gian lâu dần, số lần nhiều lên, truyền tới tai các sếp sẽ làm ảnh hưởng đến thiện cảm của họ đối với hắn.
“Tủ lạnh có kem cây không?” Một nam nhân viên hỏi.

Công ty bọn họ không bao ăn uống, nhưng có trang bị tủ lạnh, lò vi sóng đầy đủ, tiện cho nhân viên tự mang cơm hộp đến công ty.

Ngoài việc bảo quản cơm trưa, vài người thường mua đồ uống và đồ ăn vặt cũng bỏ vào tủ lạnh.

Thím Thẩm bị cảm nắng, cần phải hạ nhiệt độ bằng thứ gì đó.
Trong văn phòng không có đá lạnh hoặc túi chườm lạnh, vậy dùng kem cũng được.

Nhưng nhiệt độ không khí dạo này không quá cao, nam nhân viên thì không có thói quen ăn vặt, nên không biết tủ lạnh có kem hay không.
“Có, hôm qua tôi mới mua, để tôi đi lấy.” Một người đi lấy kem cây, người khác đi đun nước sôi, để nguội bỏ thêm thìa muối khuấy đều, đợi ly nước bớt nóng thì đem đến.

Bị cảm nắng cần kịp thời bổ sung chất điện phân, phòng ngừa cảm nắng nặng hơn.
Thím Vương được đắp kem lên trán, lại uống nửa ly nước muối, vậy mà vẫn không khỏe hơn chút nào.

Có người nhịn không được, nói: “Mau đưa đi bệnh viện.” Bị cảm nắng hên xui lắm, sợ có gì ngoài ý muốn, mọi người vội vàng đưa thím Vương đi bệnh viện.
“Trúng độc kiềm hô hấp.”
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, bác sĩ đeo khẩu trang cho thím Vương.


Chỉ vài phút sau, thím Vương dần dần khôi phục bình thường.
Bác sĩ lập tức hiểu tình huống lúc đó, nhíu mày hỏi: “Có phải dùng xong điều hòa không mở cửa sổ?” Bình thường, thân thể luôn cân bằng toan kiềm, nhưng nếu hô hấp bất ổn, sự cân bằng rất dễ bị đánh vỡ.

Trúng độc kiềm xảy ra khi không đủ khí CO2 trong dòng máu.
Gặp tình huống này, có thể đeo khẩu trang cho người bệnh.

Có khẩu trang ngăn lại, CO2 bài xuất ra ngoài sẽ bị ngăn lại một phần rồi quay về cơ thể.

Bổ sung đủ CO2, thân thể sẽ nhanh chóng cân bằng toan kiềm trở lại, vấn đề trúng độc kiềm cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Nghe bác sĩ nói, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ không biết có mở cửa sổ hay không.

Hình như là không.
“Về sau phải chú ý.

Nóng đến mấy cũng không nên ngồi điều hòa liên tục, cần thông gió nhiều hơn.

Ở phòng kín trong thời gian dài đối với cơ thể không tốt.” Nhắc nhở hai câu, thấy người bệnh đã ổn định, bác sĩ kêu họ đưa người về.
Sau khi thím Vương hồi phục liền gọi điện cho người nhà, là con trai của bà.

Khí chất của con trai thím Vương trông khác bà hoàn toàn.

Thím Vương là hình tượng người phụ nữ nông thôn điển hình, nhưng con trai bà lại mặc đồ tây giày da, bộ dáng doanh nhân thành đạt.
Người tinh mắt liếc một cái có thể nhìn ra, toàn thân con trai thím Vương đều có giá trị xa xỉ.
Thì ra mấy câu truyện nhảm nhí trên mạng là có thật.

Thực sự có người nhà giàu nhưng không chịu ngồi yên, cứ phải chạy ra đường làm công việc tay chân mới chịu.

Mọi người nhịn không được cảm thán trong lòng.

Riêng Thi Khánh Quốc khinh thường trong lòng: Hừ, bày đặt giả bộ làm kẻ có tiền, ăn mặc như mấy thằng tư vấn bảo hiểm.

Không chừng bộ quần áo kia là dùng thẻ ghi thẻ tín dụng để mua.
Nếu trong nhà thực sự có tiền, mắc gì để mẹ mình đi làm công nhân vệ sinh?
“Mẹ không sao chứ, bác sĩ nói như thế nào, có cần nằm viện không? Con đi làm thủ tục nhập viện.” Con trai thím Vương thật hiếu thuận, đỡ bà ngồi dậy, liên tục hỏi han quan tâm.

Biết mẹ mình không sao, cũng không cần nằm viện, anh ta vẫn hơi lo lắng, sợ có di chứng gì đó, muốn bà nằm viện quan sát mấy ngày.
Nếu không phải thím Vương nhất quyết không chịu, hơn nữa bác sĩ cũng nói không cần, con trai thím Vương đã đi làm thủ tục rồi.

Lo xong cho mẹ mình, con trai thím Vương chú ý đến những người đứng xung quanh, vội vàng nói lời cảm ơn: “Là mọi người đưa mẹ tôi đi bệnh viện? Mọi người vất vả rồi, hai ngày nữa mời mọi người dùng bữa cơm.

Nếu không nhờ mọi người đưa mẹ tôi đi kịp thời, phỏng chừng bây giờ bà còn chưa hết mệt.” Anh ta biết trúng độc kiềm hô hấp rất nghiêm trọng, có khả năng bị sốc và dẫn đến cái chết.

Con trai thím Vương nghĩ mà sợ không thôi.

Anh ta thật lòng muốn cảm tạ mọi người.
Nói xong, anh ta lại nhịn không được trách hai câu: “Mẹ cũng thật là, con đã nói mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi, trong nhà chưa đủ để mẹ dọn à, thế mà mẹ cứ đòi đi làm thêm.” Chút tiền ấy còn không bằng số lẻ mỗi tháng của anh ta.
“Vất vả như vậy làm gì, trong nhà lại không thiếu tiền.

Bây giờ không còn như trước nữa, con mẹ trưởng thành sự nghiệp đàng hoàng, nuôi nổi mẹ mà.” Con trai thím Vương không thèm quan tâm mình đang ở chỗ công cộng, tính thừa cơ hội này, thuyết phục bà hưởng thụ cuộc sống: “Mẹ hơn 50 tuổi rồi, không còn khỏe như xưa, muốn hành hạ cơ thể đến chết sao? Đến lúc sinh bệnh, vừa chịu tội vừa tốn tiền.

Mẹ nghĩ xem, có phải mất nhiều hơn được không?”
“Nếu mẹ không chịu ngồi yên, thì đi múa quảng trường cùng bác Tưởng cạnh nhà cũng tốt? Còn có thể rèn luyện thân thể.

Mọi người nói có phải hay không?” Con trai thím Vương hỏi những người khác, tìm sự hỗ trợ.

Mọi người sôi nổi gật đầu, không ít người cũng khuyên nhủ: “Đây là con trai bác hiếu thuận, về hưởng phúc có phải sướng hơn không?”
Thi Khánh Quốc ngoài cười trong không cười, trên mặt tỏ vẻ phụ họa, trong lòng vẫn đang mắng hắn đạo đức giả.

Bày đặt diễn trò, khoe khoang trước mặt bọn họ cái gì? Khoe khoang bản thân hiếu thuận, không cần mẹ mình đi kiếm tiền?
Con trai thím Vương dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ một thằng nhóc nông thôn lăn lộn đến bây giờ, cũng coi như là công thành danh toại.

Ngoài việc dùng thủ đoạn đúng chỗ, còn biết khôn khéo nhìn mặt, anh ta lập tức chú ý tới Thi Khánh Quốc bất thường.

Lúc nãy anh ta chỉ lo cho mẹ mình, không rảnh phân tâm.

Bây giờ tùy ý liếc sơ qua liền phát hiện, không chỉ thái độ Thi Khánh Quốc không đúng, mà còn như có như không xa lánh anh ta, thoạt nhìn không phải là người dễ ở chung.
Phúc phận: Phần phúc được hưởng, theo quan niệm cũ.
Thẻ tín dụng là một hình thức thay thế cho việc thanh toán trực tiếp.

Hình thức thanh toán này được thực hiện dựa trên uy tín.

Chủ thẻ không cần phải trả tiền mặt ngay khi mua hàng.

Thay vào đó, Ngân hàng sẽ ứng trước tiền cho người bán và Chủ thẻ sẽ thanh toán lại sau cho ngân hàng khoản giao dịch.
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương