Trong lòng Tần Dực lo lắng, nhưng hỏi trực tiếp Cố Trường Sinh thì không hay lắm, nhỡ chỉ do hắn hiểu lầm, khiến em gái hắn khó xử thì sao.
Cũng may Cố Trường Sinh không cần ai giục, chủ động hỏi: “Tuần trăng mật có tính đi du lịch chỗ nào nguy hiểm không?” Tướng mạo Tần Điềm Dung sắp tới sẽ có tai bay vạ gió.
Nhưng không phải thảm đỏ trong phòng ngủ đã bị cất đi rồi sao, lẽ ra không còn ảnh hưởng mới đúng.
Chồng sắp cưới của Tần Điềm Dung biết Cố Trường Sinh là người quen của cô, hơn nữa phụ huynh hai nhà có quan hệ hữu hảo.

Nghĩ là do đối phương được trưởng bối nhờ hỏi thăm, không đợi cô trả lời, hắn đã vội chủ động giải thích: “Không tính ra nước ngoài, chỉ đi một vòng trong nước.

Dung Dung sợ nóng, mấy địa danh tránh nóng tương đối nổi tiếng đều sẽ đến.

Mấy chỗ đó đều đã được quy hoạch thành khu nghỉ dưỡng, cũng không phải mùa lễ tết, không có nhiều người nên sẽ không nguy hiểm đâu.”
Cố Trường Sinh nghe vậy, sắc mặt vẫn không tốt lên chút nào.

Tần Dực càng lo lắng.

Nếu Cố Trường Sinh nhắc tới hai chữ nguy hiểm, chắc chắn em gái mình sẽ không phải gặp vấn đề về tình cảm, mà là tính mạng bị uy hiếp.
Tần Điềm Dung đoán ra vài phần, cô khẩn trương hỏi: “Có phải có vấn đề gì? Hay là để em và anh Kiệt thương lượng một chút, đổi chỗ hưởng tuần trăng mật.” Dù sao cũng chưa mua vé máy bay, khách sạn cũng chưa đặt phòng, hiện thay đổi kế hoạch hoàn toàn kịp, gần như không tốn sức.
“Không cần, có lẽ vấn đề không phải do chuyến đi, để anh làm cho em một tấm phù chú mang theo người là được.” Cố Trường Sinh lại nhìn tướng mạo hôn phu của Tần Điềm Dung, đối phương trừ vài lần ngẫu nhiên gặp nguy hiểm, còn lại đều rất thuận.

Hai người không gặp tai nạn cùng một lúc.

Rất có thể lúc hai người tách xa nhau thì Tần Điềm Dung mới gặp nạn, nếu không dù ở chung với nhau, sao nhà trai lại không bị thương chút nào.
Chưa kể, theo tướng mạo, cảm tình giữa hai người không phải giả, yêu thương tôn trọng lẫn nhau.

Nếu vậy, khi Tần Điềm Dung phát sinh nguy hiểm, nếu hắn ở ngay bên cạnh khẳng định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Loại trừ khả năng tuần trăng mật, nguy hiểm sẽ xảy ra vào khoảng thời gian trước hôn lễ.
Cố Trường Sinh biết vẽ bùa, nhưng hiệu quả kém hơn so với đại sư chuyên nghiên cứu.

Bây giờ cuối thu nắng gắt, thức ăn thì lại không dễ bảo quản bằng bùa: “Hai người đừng ăn quá nhiều, lửng dạ thôi, lát nữa anh làm chén mì bình an rồi đưa cho anh của em, để hắn đưa qua cho em nhé.” Hai bút cùng vẽ, tăng thêm sự đảm bảo.


Cố Trường Sinh sợ tình huống của cô sẽ gặp xui giống Lâu Hậu Đức.
“Đúng đúng, mấy ngày nay đừng chạy lung tung.

Lúc nào ra ngoài phải kêu anh hoặc A Kiệt đi cùng, tuyệt đối không được đi một mình.

Lúc lái xe phải cẩn thận, đừng đâm ai cũng đừng để ai đâm mình, cố gắng giảm khả năng bị tai nạn xe cộ.” Dặn dò kỹ càng, Tần Dực vẫn không yên tâm, còn nói thêm: “Lát nữa anh đi gặp Trương đại sư cầu bùa bình an, tiện thể vòng qua nhà anh Cố lấy mì bình an về cho em.” Thật ra có thể kêu quán ăn nấu luôn cho một chén mì, nhưng mì bình an là loại đặc chế, có thể quán ăn không có sẵn, mà dù có thì là loại nấu bằng máy ép mì, có nấu ra cũng không hữu hiệu bằng Cố Trường Sinh tự tay chế biến.
Tần Điềm Dung ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô nói mình sắp tới sẽ có một buổi tụ hội, đều đã hẹn xong thời gian và địa điểm gặp nhau.

Tần Dực nói luôn: “Có thể từ chối thì từ chối, không được thì kêu A Kiệt đi với em.”
A Kiệt phản ứng lại, nãy giờ nói gì hắn nghe không hiểu, như lạc vào sương mù.

Nhưng biết bạn gái có thể sẽ gặp nguy hiểm, lập tức bảo đảm: “Em nhất định sẽ bảo vệ cô ấy.”
Quán cà phê, Phó Mạn Nhu thờ ơ dùng muỗng nhỏ khuấy tách cà phê, động tác ưu nhã, lại mang theo chút lười biếng dụ hoặc, tên đàn ông ngồi đối diện nhìn đến mức cổ họng căng cứng.
“Nghe nói phía trên đã quyết định chọn Tần Điềm Dung?” Trong lòng Phó Mạn Nhu gấp muốn chết, trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nhìn về phía người đàn ông ít nhiều mang ý thúc giục.
Người đàn ông bị cô ta hỏi vậy, dục vọng đầy đầu, có chút không kiên nhẫn trả lời: “Vào công ty cùng một lúc, cô ấy so với cô có năng lực cao hơn, tôi biết sao chứ? Bình thường biểu hiện của cô ấy là tốt nhất, có khả năng không nói, còn biết chăm chỉ nỗ lực, không đến muộn cũng không về sớm.

Lãnh đạo đều để vào mắt, cơ hội thăng chức này, không chọn cô ấy thì chọn ai?”
“Thật ra phía trên từng suy xét đến cô.” Người đàn ông thở dài, trên mặt tràn đầy tiếc nuối.

Phó Mạn Nhu khuấy ly cà phê một lúc, tâm tư diễn trò mất sạch, thả chiếc muỗng xuống: “Vì sao?” Biểu hiện của cô ta cũng rất tốt mà!
“Cô có biểu hiện không tồi, thậm chí các mối quan hệ còn tốt hơn Tần Điềm Dung.

Nhưng tháng trước cô làm bảng báo cáo có một số liệu bị sai, tuy đã kịp thời sửa đổi, không tạo thành tổn thất, nhưng khiến lãnh đạo có ấn tượng xấu.

Tôi nói cỡ nào cũng vô dụng, họ không chọn chính là không chọn.

Cảm thấy cô không đủ cẩn thận, công việc không đảm nhiệm được, cần tôi luyện thêm, càng miễn bàn cái khác.


Cơ mà,” nói đến đây, người đàn ông liếc Phó Mạn Nhu một cái đầy ẩn ý: “Cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.”
“Tuy hơi kém so với Tần Điềm Dung, nhưng nếu nhìn vẻ bề ngoài, thật ra cô vượt trội hơn hẳn một bậc.

Tần Điềm Dung không có hương vị phụ nữ như cô.” Ám chỉ cực kỳ rõ ràng.

Kết hợp với ánh mắt lộ liễu của hắn, thực sự quá dễ hiểu.

Trong lòng Phó Mạn Nhu có chút do dự, cô hạ quyết tâm muốn gả vào hào môn, cho nên trước kia mặc kệ hắn ám chỉ rõ cỡ nào, cô cũng chưa từng giao động.

Nhưng lần này, tưởng tượng cảnh mình có thể bại dưới tay Tần Điềm Dung, Phó Mạn Nhu liền khó chịu.
Từ thời còn là sinh viên, Tần Điềm Dung luôn là cơn ác mộng như hình với bóng.

Thành tích vượt trội, tài nghệ nhiều hơn, ngay cả tính cách cũng được nhiều người yêu thích hơn cô.

Giáo viên trong trường luôn coi Tần Điềm Dung như con gái ruột của mình, thái độ hiền từ, muốn bao nhiêu ôn hòa có bấy nhiêu ôn hòa.

Còn đến lượt cô liền sưng xỉa mặt mày.

Lúc tốt nghiệp, Phó Mạn Nhu cứ tưởng mình đã thoát khỏi bóng ma Tần Điềm Dung, ai ngờ hai người lại cùng xin việc vào một công ty, cùng một ban ngành.
Trước kia hai người ít nói chuyện với nhau, sau khi trở thành đồng nghiệp, càng tiếp xúc nhiều hiểu thêm về đối phương, Phó Mạn Nhu càng không thể kìm nén nội tâm đố kị.

Tuy bình thường Tần Điềm Dung không mặc quần áo đắt tiền, một cái váy chỉ tầm ba trăm, nhưng nhà cô ấy lại có điều kiện tốt, có tiền có địa vị.

Tần Điềm Dung còn có một người bạn trai hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn cô ta muốn kén chồng.
Anh tuấn, ôn nhu, chịu chi, và một lòng si mê thâm tình với bạn gái của mình.
Ghen ghét gặm nhấm trái tim Phó Mạn Nhu, gia thế bạn trai tương lai của cô tuyệt đối không thể kém hơn Tần Điềm Dung.


Mà gia đình có thể dưỡng ra được một người ưu tú như thế, khẳng định không chịu nhận một đứa con dâu không trong sạch.

Nghĩ vậy, Phó Mạn Nhu nở nụ cười có lệ với người đàn ông.
“Được, cô tự giải quyết cho tốt!” Lại bị cự tuyệt, cứ tưởng là lần này sẽ đắc thủ, người đàn ông thất vọng, ném câu này lại thì bỏ đi, tiền nước cũng thèm trả.
Phó Mạn Nhu đặt muỗng xuống, bưng cà phê lên uống một ngụm, càng thêm kiên định về kế hoạch sắp thực thi.
Dù đã lên kế hoạch rất chu đáo, nhưng lo lắng sẽ xuất hiện sai sót, Phó Mạn Nhu vẫn thử xác nhận lại một lần.
Ngày hôm sau khi đi làm, thừa dịp còn chưa tới giờ vào ca, Phó Mạn Nhu cố ý đến cạnh Tần Điềm Dung hỏi: “Tan tầm có muốn đi làm tóc chung không?”
“Không phải cậu muốn kết hôn sao, nhuộm màu nâu nhẹ cực kỳ hợp với váy cưới.” Phó Mạn Nhu đề nghị.
“Cậu quên mình bị dị ứng với thuốc nhuộm tóc à?” Tần Điềm Dung mở máy tính: “Hơn nữa dạo này mình bận chuẩn bị nhiều thứ lắm, viết thiệp mời này nọ nên không rảnh.

Cậu rủ người khác đi, mấy bữa trước mình nghe nói chị Trần muốn đổi kiểu tóc.” Dị ứng là một nguyên nhân, quan trọng nhất là trong khoảng thời gian này, cô không được tùy tiện ra cửa.
Phó Mạn Nhu nắm chắc trong lòng, giả bộ bừng tỉnh nói: “Ừ ha, suýt nữa thì quên cái này.

Để tan làm mình rủ chị Trần đi chung, cuối tuần cậu đừng quên đến buổi tụ hội nhé.”
Đã đến giờ làm việc, không tiện nói chuyện phiếm, Tần Điềm Dung làm động tác OK.

Phó Mạn Nhu quay về chỗ ngồi của mình, bắt đầu làm việc.
Khách sạn Phúc Nguyên, trước mặt thầy vẽ henna bày hai loại thuốc màu.

Một hộp màu nâu cam, một hộp màu đen.

Ăn uống xong, Phó Mạn Nhu kéo tay Tần Điềm Dung đi về hướng thầy vẽ tay bên kia: “Chúng ta mỗi người vẽ một màu đi.”
“Màu nâu cam nhìn chán quá, không đẹp bằng màu đen.

Vì cậu là cô dâu sắp cưới, nên cậu vẽ màu đen nhé, mình thì màu cam nâu.”
“Mình thấy cái nào cũng khá đẹp.

Cậu thích màu đen thì chọn màu đen đi, mình chọn màu còn lại.” Tần Điềm Dung nhìn ảnh chụp kèm ghi chú treo trên tường, cảm giác đều không tệ lắm.

Thấy Phó Mạn Nhu thích màu đen, liền chiều theo ý cô.
Phó Mạn Nhu hao tổn tâm tư chỉ vì thời khắc này, đâu thể để vuột mất, vội vàng nói: “Để lần sau đi.

Còn bây giờ thì thôi, cả đời chỉ có một lần kết hôn, cô dâu tương lai của chúng ta phải là người đẹp nhất!”
“Đúng không?” Phó Mạn Nhu quay đầu, hướng về những đồng nghiệp khác tìm sự ủng hộ.


Dưới tình huống này, đương nhiên tất cả sẽ phụ họa vài câu.
“Vẽ thôi chứ không phải xăm thật, Dung Dung thích là được, dù sao em vẫn luôn rất đẹp, không ảnh hưởng.”
Nghe bạn trai Tần Điềm Dung nói vậy, cô ta nhớ lại những hành động ôn nhu săn sóc của hắn với Tần Điềm Dung, muốn cái gì cũng đưa tận tay, chú ý đồ uống quá lạnh sẽ không tốt với cơ thể con gái, cố ý bỏ bớt đá ra, bớt lạnh mới cho Tần Điềm Dung uống.
Không chỉ thế, hắn còn nhớ rõ Tần Điềm Dung thích ăn cái gì, liên tục chú ý gắp thức ăn cho Tần Điềm Dung, bóc vỏ tôm bỏ vào bát.

Thậm chí còn chuẩn bị sẵn áo khoác, nếu điều hòa trong phòng ăn để nhiệt độ thấp sẽ đưa cho Tần Điềm Dung mặc.
Hành động ga lăng nhiều không kể xiết.

Đàn ông trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt có lẽ cũng làm được, nhưng hẹn hò nhiều năm vẫn kiên nhẫn chăm sóc bạn gái thì cực hiếm.

Theo cô ta biết, hai người từ thời học đại học bắt đầu quen nhau.

Đến bây giờ đã bốn năm.
Bốn năm vẫn như thuở ban đầu.

Bản thân người đàn ông này còn có điều kiện tốt, sao có thể khiến người ta không ghen ghét?
Hình xăm Henna mang hoa văn và màu sắc đặc trưng của Ấn Độ.

Màu cam nâu là thuốc màu thuần thiên nhiên chế tạo từ thực vật, ở bên kia lưu truyền hơn một ngàn năm, không hề có tác hại nào.

Nhưng màu đen thì xuất hiện về sau thì khác, rất nhiều người vì để hình xăm càng trở nên đẹp mắt mà cố ý bỏ thêm chất hóa học vào thuốc màu.
Là loại thuốc có chứa p-Phenylenediamine, thường xuyên được sử dụng để nhuộm tóc.

Thuốc nhuộm tóc được nhà nước quy định khắt khe về dung lượng pha vào màu nhuộm, trừ những người bị dị ứng, sẽ không ảnh hưởng đến người sử dụng.
Hình xăm Henna mới phát triển ở trong nước chưa đầy hai năm, thị trường hỗn loạn.

Vì muốn màu sắc đẹp, hấp dẫn càng nhiều khách hàng, p-Phenylenediamine thường xuyên bị thêm quá liều lượng.

Dưới tình huống như vậy, sau khi người bình thường vẽ hình xăm màu đen lên tay chân, đều dễ bị chất hóa học làm bỏng rát, dẫn đến việc phát bệnh ngoài da, chứ đừng nói đến người bị dị ứng.
Mà Tần Điềm Dung, bị dị ứng với p-Phenylenediamine.
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương