Hà Tú Lệ đi vào quán cà phê, trong lòng có chút lo sợ bất an, hẹn bà ta đến là một người đàn ông xa lạ, nhưng dù chỉ thông qua điện thoại, bà ta vẫn có thể cảm giác được khí thế lãnh lệ của đối phương.

“Nếu không muốn để cho Ứng Húc biết bà đã làm những chuyện tốt gì thì hãy lập tức đến quán cà phê Hòa Dương, nơi này bà hẳn là rất quen thuộc.”

Hòa Dương là nơi Hà Tú Lệ chưa từng đến, nhưng bà ta đối với chỗ này cũng không xa lạ gì, Tôn Tiễn và Tần Thải lần nào cũng hẹn ở đây, cho nên sau khi nghe người đàn ông đó nói ra cái tên này, bà ta liền biết việc thuê sát thủ đã bại lộ.

Quán cà phê thực yên tĩnh, Hà Tú Lệ bước vào lập tức nhìn thấy Tôn Tiễn đang ngồi ở trước bàn, ánh mắt ngây dại, thân mình kịch liệt run rẩy.

Bởi vì bị khăn bàn che phủ, Hà Tú Lệ không hề biết hai chân Tôn Tiễn đã bị đánh gãy, quai hàm cũng bị bẻ lệch, đem toàn bộ thanh âm rên rỉ thống khổ của hắn chặn ở cuống họng.

Hà Tú Lệ cũng biết gã thanh niên sắc mặt tái nhợt kia, tuy rằng bọn họ chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nhưng trong nhiều năm qua, bọn họ đều nghe tin tức về Thường Tiếu từ phía Tần Thải, cho nên bà ta không hề cảm thấy xa lạ.

Mặt Tần thải sưng phù như cái đầu heo, khi nhìn thấy Vũ Văn Tuấn đá gãy xương đùi của Tôn Tiễn, nó đã hoàn toàn được lĩnh giáo sự tàn nhẫn của người đàn ông này, còn tưởng rằng bản thân cũng không thể tránh khỏi, lại không nghĩ tới Vũ Văn Tuấn chỉ tát nó mấy bạt tai, đánh ngất nó trên đất, chờ đến khi tỉnh lại, nó đã thấy chính mình ngồi trong gian phòng này của quán cà phê.

Hà Tú Lệ không để ý đến hai người đang chật vật đến không chịu nổi kia nữa, bà ta đem ánh mắt dừng lại trên người Vũ Văn Tuấn.

Hà Tú Lệ xuất thân giàu có, cũng coi như gặp qua không ít loại người, nhưng khi nhìn thấy gương mặt để lộ vẻ âm lệ hờ hững này, trong lòng bà ta vẫn phát lạnh, người đàn ông này toàn thân toát ra lệ khí cùng huyết tinh, đôi mắt tăm tối như hồ nước sâu hút tràn ngập băng lãnh, tựa như dã báo vừa trải qua một hồi chiến đấu sinh tử tàn khốc nhất.

Hà Tú Lệ đi đến trước bàn ngồi xuống, lời nói ra mang theo một tia run rẩy.

“Anh cứ cho một cái giá đi.”

Chỉ cần có thể đem mọi chuyện giải quyết êm đẹp, bà không ngại ra tiền, bà tin trên đời này không có chuyện gì không thể giải quyết bằng tiền.

Vũ Văn Tuấn nhìn thoáng qua người đàn bà đang cố tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt mình, người đàn bà này được chăm sóc thật không tồi, hơn nữa còn có chút gan dạ sáng suốt, đáng tiếc bà ta lại phạm đến người của hắn, khi nghe Tôn Tiễn đem chân tướng toàn bộ khai ra, ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là giết chết nữ nhân này để trút giận cho tiểu sủng vật, bất quá về sau hắn lại thay đổi chủ ý, bởi vì hắn đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt hơn rồi.

“Ta đã bao toàn bộ gian phòng này của quán cà phê, nơi này chỉ có bốn người chúng ta, ta gọi bà đến, bất quá là có một chút chuyện muốn nói rõ ràng.”

Hà Tú Lệ cười lạnh một tiếng.

Còn tưởng là loại người nào, nguyên lai nói đi nói lại vẫn là vì tiền.

“Anh còn muốn biết cái gì?”

Khi Hà Tú Lệ nói ra lời này, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Tôn Tiễn một cái, bà ta bình thường cho Tôn Tiễn không ít lợi ích, không nghĩ đến thời khắc mấu chốt lão vẫn dám bán đứng mình.

Vũ Văn Tuấn tóm lấy Tôn Tiễn đem hắn ném vào một bên vách tường, lão già đáng thương đau đến mức lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Ta ghét nhất khi nói chuyện bên cạnh còn có con chó cứ nhìn chòng chọc, ta nghĩ bà nhất định cũng cho là vậy.”

Mấy chuyện vô ích Hà Tú Lệ tự nhiên sẽ không để ý, bà ta nói, “Sao cũng được.”

“Con chó bà nuôi không chỉ không có lòng trung thành, mà còn là một con chó dốt nát ngu xuẩn, bà chi không ít tiền, đáng tiếc lại không làm được việc.”

Hà Tú Lệ thần sắc biến đổi, lập tức hỏi, “Thường Tiếu không chết?”

“Hừ, không phải tướng sĩ nói cậu ấy đời này trời sinh phú quý, phúc lộc khôn cùng sao? Cậu ấy làm sao lại có chuyện được?”

“Ai nói nó đại phú đại quý? Mẹ của tên tiểu tạp chủng đó đoạt chồng của ta, ả là một kẻ tiện mệnh sống không được mấy ngày, lại để lại thằng nhãi con đó, thằng nhãi đó trời sinh tương khắc, mệnh phạm cô tinh, ta tha cho nó một mạng, đá nó ra ngoài đã là tốt lắm rồi, nó lại trăm phương ngàn kế muốn trà trộn vào công ty, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn con trai của mình bị nó khắc chết chứ?”

“Mệnh phạm cô tinh?” Vũ Văn Tuấn cười lạnh, “Có thật là tướng sĩ năm đó đã nói như thế?”

Người đàn bà này thật là có dũng khí dám ở đây nói láo mà không biết ngượng, hắn từ lời Tôn Tiễn biết được, Thường Tiếu vốn tên là Ứng Khải, mẹ cậu và cha của Ứng Húc – Ứng Kiệt, là tình nhân trước khi ông ta kết hôn, sau này Ứng Kiệt vì củng cố sự nghiệp mới lựa chọn cùng Hà Tú Lệ kết hôn, bất quá sau đó vẫn cùng bà tình cũ không dứt.

Năm Thường Tiếu ba tuổi, mẫu thân vì bệnh nên qua đời, Ứng Kiệt liền đem đứa con thể nhược nhiều bệnh này về nhà nuôi dưỡng, Hà Tú Lệ thật ra cũng rất thoải mái chấp nhận sự tồn tại của Thường Tiếu, mà đứa con cả Ứng Húc cũng đem em trai coi như bảo bối, cho đến một ngày nọ ngẫu nhiên phát sinh một sự việc.

Trên đời này bất cứ một người mẹ nào cũng sẽ vì con cái mà đau lòng, Hà Tú Lệ tự nhiên cũng hy vọng con trai mình tương lai sẽ làm nên việc lớn, bà thỉnh tướng sĩ coi bói cho con trai, lấy được kết quả cũng bình thường, thế nhưng Thường Tiếu lại làm cho tướng sĩ phải chú ý, ông đánh giá hồi lâu mới nói, “Đứa nhỏ này cốt cách thanh kì, trời sinh quý khí, chỉ là quý khí quá nặng nên khi còn nhỏ mới bệnh tật không ngừng, đợi đến lúc trưởng thành, dương khí dần thịnh vượng, nó sẽ như rồng đằng Đông Hải, phượng minh Kì Sơn, cả đời vinh hoa hưởng không hết, chính là vận thế của nó quá mạnh mẽ, e là sẽ gây trở ngại cho số mệnh của những người xung quanh…..”

Tướng sĩ nhìn thấy Thường Tiếu và Ứng Húc anh em tình thâm, cho nên mới thẳng thắn nói ra, Hà Tú Lệ lại để tâm, bình thường đối với đứa con của tình địch quan tâm chăm sóc, chẳng qua là làm bộ để người ta xem, một lời của tướng sĩ lại đả kích đến chuyện trong lòng của bà, bà quyết không cho phép đứa nhỏ có xuất thân bất chính tranh giành gia sản với con trai mình.

Thừa dịp Ứng Kiệt lúc đó đang ở nước ngoài, Hà Tú Lệ liền kêu Tôn Tiễn bắt Thường Tiếu đem ra ngoài, sau đó gọi cho Ứng Kiệt nói dối Thường Tiếu vì mắc bệnh cấp tính mà qua đời, đứa nhỏ này từ bé đã thể nhược nhiều bệnh, Hà Tú Lệ lại luôn đối với cậu yêu thương có thêm, Ứng Kiệt hoàn toàn không nghĩ đến người vợ lừa ông, đợi đến khi ông về đến nhà, cái gọi là mộ phần cũng đã hoàn thành, Ứng Kiệt vô cùng thương tâm, chỉ có thể than trách đứa con nhỏ mệnh đoản phúc bạc

Thường Tiếu cứ như vậy bị đưa vào cô nhi viện, thế nhưng Hà Tú Lệ trước sau vẫn không yên lòng, thế là lại sai Tôn Tiễn đến tìm Tần Thải để tìm hiểu chuyện của Thường Tiếu, Tần Thải đem những chuyện mình biết kể hết cho Tôn Tiễn nghe, nó cũng không biết trong đó có nội tình.

Để đả kích Thường Tiếu, Hà Tú Lệ cho Tần Thải dẫn cậu đi coi tướng, còn nói cậu trời sinh vận số xui xẻo, cô lập cậu, sau đó lại không ngừng cản trở công việc của cậu, làm cho cậu hết lần này đến lần khác bị sa thải.

Điều Hà Tú Lệ không nghĩ tới chính là, Thường Tiếu càng thất bại lại càng quật cường, một người bình thường nếu bị đả kích quá nhiều lần, hoặc là không ngừng gặp xui xẻo, chỉ sợ đã sớm cam chịu, thế nhưng thần kinh Thường Tiếu vẫn cứ cố ý thô như ống thép, không có bạn bè, cậu bằng lòng với số phận, không có việc làm, cậu sẽ lập tức tìm thêm một lần rồi một lần, thậm chí cậu còn chạy đến công ty Tiệp Lục Tư phỏng vấn, hơn nữa còn cùng Ứng Húc gặp mặt.

Biết được Ứng Húc cùng Thường Tiếu mới gặp đã thân, còn cố chấp muốn cậu vào công ty làm việc, Hà Tú Lệ lúc này mới chân chính cảm thấy sợ hãi, đứa nhỏ mười mấy năm trước bị đá đi hiện tại lại đột nhiên xông vào cuộc sống của bà, điều này khiến cho bà phát hiện cố gắng trong nhiều năm của bản thân cứ như vậy mà đổ sông đổ biển, thế nên bà phải quyết tâm tàn nhẫn một lần, đem Thường Tiếu diệt cỏ tận gốc.

Nghe đến đó, Hà Tú Lệ đột nhiên cười lạnh, lớn tiếng hét, “Ta có làm gì sai? Thằng nhãi kia đã sớm đáng chết, ta chỉ hận năm đó không quyết định dứt khoát giết chết nó!”

Vũ Văn Tuấn nhìn thấy ánh mắt của bà ta dẫn theo vài phần chế nhạo.

“Bà nói đúng, bất quá, nếu Ứng Húc biết mẹ y là hung thủ giết chết em trai y, vậy bà nói xem y sẽ nghĩ thế nào?”

“Nó vĩnh viễn cũng không biết, hơn nữa, biết rồi thì đã sao? Ta là vì sự nghiệp của nó mà trải đường lót thảm, chỉ cần ngán đường của nó, cho dù là em trai ruột thịt cũng phải diệt trừ, nó chỉ nên cảm kích ta….”

“Sẽ không!”

Hai chữ nhẹ nhàng vang lên sau lưng Hà Tú Lệ, bà ta vội vàng xoay người, chỉ thấy Ứng Húc vẻ mặt thương tâm đứng ở đó, hiển nhiên đoạn đối thoại vừa rồi y đều đã nghe hết.

Hà Tú Lệ phẫn nộ nhìn về phía Vũ Văn Tuấn.

“Mày thật đê tiện!”

“Như bà thôi.”

Vũ Văn Tuấn tao nhã nhấp môi uống trà.

Đây là kết quả mà hắn muốn – làm cho người đàn bà này tự vạch ra khuôn mặt đáng kinh tởm của bản thân, khiến cho bà ta ở trước mặt con trai mình vĩnh viễn cũng không thể ngẩng đầu, việc này so với việc giết bà ta càng thống khoái hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương