Công việc ở nhà hàng đã mất, cuối tuần Thường Tiếu muốn đi chỗ khác thử vận khí, ai ngờ Tần Thải gọi đến, nói cuối tuần sẽ đi phỏng vấn, muốn cậu cùng đi mua trang phục phỏng vấn với nó, lời cảnh cáo của Vũ Văn Tuấn đã sớm bị Thường Tiếu đem vứt ra sau não, thế nên cậu đồng ý ngay lập tức.

Hai người ở trong cửa hàng tổng hợp chen chen lấn lấn một hồi, vừa đi nửa đường đã lạc nhau, di động lại không gọi được, Thường Tiếu đành phải thuận theo dòng người vừa đi vừa tìm, tình cờ nhìn thấy Tần Thải ở ngay phía trước, cậu vội vẫy vẫy tay.

“Rau Cần!”

Tần Thải gấp gáp chạy qua, không cẩn thận đúng trúng vài người bên cạnh, ngay lập tức bị bọn họ đẩy sang một bên, Thường Tiếu thấy vậy vội vàng đến đỡ nó dậy.

Nhìn thấy mấy người này bộ dạng cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung dữ, trên mu bàn tay còn có hình xăm, Thường Tiếu biết đây là loại người không nên trêu chọc, sau khi giải thích liền kéo Tần Thải đi.

Phách......

Tiếng động rất khẽ từ phía sau truyền đến, cảm thấy phía lưng bị va chạm một chút, Thường Tiếu kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Một người đụng vào lưng cậu ngã xuống, những người khác ngay lập tức rút súng, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, họ cũng nối gót ngã theo, sự xao động dị thường này rốt cuộc cũng khiến cho những khách hàng xung quanh chú ý, một đám đông trở nên hoảng loạn, liên tiếp vang lên những tiếng thét chói tai, Thường Tiếu sợ đến mức tay chân nhũn cả ra, cậu bị một người đàn ông to con dùng tay chế trụ yết hầu, đẩy về phía trước.

Người đàn ông trước tiên lấy súng chỉa vào đầu cậu, bắt cậu trở thành tấm chắn cho hắn, sau đó mới dời họng súng sang xung quanh, tìm kiếm vị trí bắn lén.

Bị ghì chặt đến không thở nổi, Thường Tiếu trong lúc còn đang giãy giụa đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc trộn lẫn trong đám đông hỗn loạn.

Trên gương mặt xa lạ đó, đôi con ngươi tỏa ra quang mang sắc bén tàn nhẫn, nhìn về phía bên này.

Vũ Văn Tuấn!

Lại thêm một tiếng động trầm thấp âm vang.

Thường Tiếu cảm thấy thân thể người đang khống chế cậu từ phía sau chấn động một cái, sau đó liền ngã xuống, cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy máu tươi tuôn ào ạt từ nơi mi gian của gã, lại nhìn về phía trước, Vũ Văn Tuấn lóe lên một cái rồi lẫn vào trong đám đông, bỗng chốc không còn nhìn thấy bóng dáng.

Thường Tiếu đầu óc trống rỗng, mờ mịt bị Tần Thải kéo đến nơi an toàn, lúc này thanh âm thê lương của tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, lập tức có rất nhiều cảnh sát đến phong tỏa hiện trường.

Người chết là Đại đương gia Thiên Khôi bang cùng với vệ sĩ của hắn, Thường Tiếu vì là nhân chứng nên bị đưa đến cục cảnh sát lấy khẩu cung cùng với Tần Thải, Tần Thải kể đến sống động vô cùng, mà Thường Tiếu từ đầu đến cuối chỉ nói ba chữ – tôi không biết.

Cậu không muốn bán đứng Vũ Văn Tuấn, cho nên đành chọn tự bán đứng lương tâm của chính mình.

Từ cục cảnh sát về nhà, trước mắt Thường Tiếu không ngừng lặp đi lặp lại màn huyết tinh kia, gương mặt kinh hoảng vô thố cùng cơ thể trong nháy mắt bị tước đi sinh mạng xoát một cái hiện ra, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày bản thân cách cái chết gần đến vậy, mà kẻ tạo ra cái chết kia lại chính là người cùng mình sớm chiều ở chung.

Thường Tiếu im lặng đi vào trong phòng, Vũ Văn Tuấn đang ở phòng khách xem TV, hắn đã tẩy đi gương mặt giả, thần sắc bình tĩnh, giống chưa chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Thấy Thường Tiếu vọt đến trước sô pha không ngừng tìm kiếm dưới đệm gối, Vũ Văn Tuấn thản nhiên nói: “ Không có ở đó đâu.”

Lúc ở trung tâm thương mại, dựa theo biểu tình của Thường Tiếu hắn đã biết cậu nhận ra hắn, chỉ là hắn không rõ có bị Thường Tiếu bán đứng hay không, cho nên không mang súng trở về.

Bất quá xem tình hình thì đứa nhỏ này hình như cái gì cũng chưa nói, điều này làm cho Vũ Văn Tuấn nhẹ nhõm trong lòng, hắn cũng không phải đang lo lắng bản thân mình sẽ bị bán đứng, mà là hắn không muốn bị Thường Tiếu bán đứng – nếu là như vậy, mặc kệ hắn đã sủng ái tiểu sủng vật này bao nhiêu, nhất định sẽ không do dự mà giết cậu.

Thường Tiếu ngã ngồi trên sô pha, cúi đầu không nói được lời nào, Vũ Văn Tuấn tùy ý đổi kênh truyền hình, chậm rãi nói, “Ngươi tức giận cái gì? Đám người đó đều là người trong hắc đạo, bình thường cũng làm không biết bao nhiêu chuyện phạm pháp.”

“Anh….anh căn bản không phải là đi đạo trường dạy võ đúng không? Anh là sát thủ phải không?”

Đầu óc một mảnh hỗn loạn, Thường Tiếu hết nửa ngày mới hỏi được một câu.

“Phải.”

Vốn đang ôm ấp một tia ảo tưởng, nhưng một chữ lạnh lùng kia lại tàn nhẫn vạch trần toàn bộ sự thật.

Vũ Văn Tuấn vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu tình khiến cho Thường Tiếu thực thương tâm cùng bất đắc dĩ, nhưng tức giận cùng bất bình lại càng nhiều hơn nữa.

Người này căn bản không biết sinh mệnh con người ta quý giá biết bao nhiêu!

“Cho dù bọn họ có là người xấu đi chăng nữa, Vũ Văn Tuấn, anh cũng không có quyền cướp đoạt sinh mệnh của người khác! Ở đây không giống như thế giới của anh, không phải là nơi muốn giết ai thì giết….”

Thường Tiếu hướng Vũ Văn Tuấn khẩn thiết nói, “Đừng đi giết người nữa có được không?”

Không muốn hắn giết người, càng không thể dễ dàng tha thứ cho việc trên tay hắn hiện đã dính đầy máu tươi, Vũ Văn Tuấn mà Thường Tiếu biết phải là một người lãnh ngạo như sương, chứ không phải một tên sát thủ bán mạng vì tiền.

“Không được!”

Câu trả lời lạnh lùng một phát đánh nát toàn bộ hy vọng của Thường Tiếu.

Vũ Văn Tuấn thản nhiên nói, “Lần trước ta đáp ứng ngươi tha cho Vũ Văn Tuần, cho nên, A Tiếu, ngươi không còn tư cách yêu cầu ta.”

Khuôn mặt trắng nõn của Thường Tiếu vì phẫn nộ trong nháy mắt đỏ ửng cả lên.

Hắn sao có thể như vậy, sau khi giết nhiều người như thế, cư nhiên còn xem như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở nhà xem TV? Mà chính cậu lại vì hắn lừa dối lương tâm của mình, tìm cách giấu giếm sự thật.

Thường Tiếu đứng thẳng dậy, chỉ ngón tay ra bên ngoài, nói, “Một khi đã như vậy, mời anh ngay lập tức rời đi! Tôi không muốn sống chung nhà với một người như vậy!”

Vũ Văn Tuấn cũng không nói gì thêm, hắn đứng dậy đi ra phía ngoài, thấy hắn không hề có ý hồi tâm chuyển ý, Thường Tiếu trong lòng cả kinh.

Cậu chỉ là giận quá nói lẫy, cậu kì thật không hề muốn Vũ Văn Tuấn rời đi, ngày đêm ở chung như thế cậu đã sớm quen với sự tồn tại của người này, tuy rằng hắn luôn lạnh lùng ít nói, nhưng lại chính là chỗ dựa đáng tin cậy nhất….

Thấy Vũ Văn Tuấn đã đi đến cửa, Thường Tiếu cắn cắn môi dưới, cuối cùng nhịn không được xông lên phía trước, kéo ống tay áo hắn lại.

“Vũ Văn Tuấn, nếu…. Nếu anh không làm những chuyện ngu ngốc đó nữa, tôi có thể tha thứ cho anh lần này….”

Thân hình gầy yếu bị đẩy sang một bên, Vũ Văn Tuấn lạnh lùng nói, “Không cần!”

Nhìn thấy đứa nhỏ biểu lộ vẻ mặt hoảng sợ, hắn cười cười, sau đó liền nói ra những lời lâu nay vẫn giữ trong lòng.

“Thường Tiếu, ngươi quá ngây thơ rồi, tâm nguyện là dựa vào vũ lực và tiền tài mới đạt được, chứ không phải dựa vào việc xếp sao may mắn đâu! Ngươi xem, ta đến nơi này chỉ mới có vài tháng ngắn ngủi, lại nhanh chóng sở hữu tiền tài mà người cả đời cũng khó kiếm được, mau chóng vứt bỏ giấc mộng ngây thơ của ngươi đi, thế giới này căn bản không có cái gì đúng sai rạch ròi, càng không có công lý, chỉ có thắng hay bại mà thôi!”

“Vũ Văn Tuấn….”

Cái lạnh thấu xương từ trong lời nói kia khiến cho Thường Tiếu thất thần hồi lâu, đợi đến khi cậu hoàn hồn đuổi theo đến cửa thì ngoài phòng đã là một mảnh tối mênh mông, Vũ Văn Tuấn đã sớm đi xa rồi.

Người kia tựa như chim nhạn bay ngang, sau khi ở trong lòng cậu ngang ngang dọc dọc vẽ nên từng gợn sóng thì liền biến mất không thấy tăm hơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương