Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm
Chương 67: Kinh Đổ Nước Nửa Bàn Trà

Lâu Cận Thần nhìn về phía hai nữ tử kia, ngưng mắt nhìn, hắn muốn quan tưởng Nguyệt trong mắt nhìn chằm chằm vào người kia, xem nàng rốt cuộc là chân nhân hay là cái gì khác, nhưng lại cảm thấy thiếu lễ phép, nên cũng chỉ đánh giá bình thường, mặc dù như thế, cũng chọc cho một trong hai kiều nữ tử kia trợn mắt trừng mắt.

Lâu Cận Thần không để ý đến, trong lòng nghe được các nàng ra giá, lại nghĩ chẳng lẽ thế giới này còn có Ngũ Đế sao?

Ngũ đế này là ngũ đế nào?

Về phần kim trăm lượng, hẳn là chỉ hoàng kim.

Cho tới nay, hắn đều cảm thấy thế giới trong bối cảnh thần quỷ như thế này, hệ thống tài chính dễ dàng sụp đổ nhất.

Chẳng qua, xem ra giao dịch thần bí giới đi theo phương thức nguyên thủy nhất.

Hắn không rõ rõ cái Kim này đối với một tên tu sĩ thì có thể làm được gì? Luyện khí? Hay là cái gì khác?

Không ai cùng nàng tranh giành, Lâu Cận Thần càng không có khả năng, bởi vì hắn ngay cả Hoạ bì này làm được gì cũng không biết.

Tiếp theo, lại là một bức tranh được mở ra, từ lầu hai buông xuống, trên đó dán hoạ bì, ở trong mắt Lâu Cận Thần, hẳn là có chừng một thước chín, nhìn qua dương cương kiên nghị.

“ Lâu chủ có lời, bức tranh này chư vị ra giá nếu không đạt tới giá trong lòng lâu chủ thì không bán ra! ”Người giấy thư sinh trên lầu hai nói ra.

Lời nói vừa ra, cũng không làm cho người dưới lầu hoặc không phải người khiếp sợ, trong đó có ba ác hán ngồi một bàn, cùng với lão quỷ ngồi một bàn, trên người xuất hiện ba động kịch liệt, tâm tình của họ đã lộ ra, ở trong hư không hình thành một ít gợn sóng, gợn sóng có vận, đều là thái độ âm quỷ xấu xí.

Đột nhiên, Lâu Cận Thần liên tưởng đến ấn tượng hoạ bì trong lòng mình, sau đó có một phỏng đoán, chúng nó có thể mua bức tranh này về tự mặc vào, sau đó tự do đi lại trên nhân gian hay không.

“ Lâu chủ Hoạ Lâu có thể đảm bảo thời gian sử dụng của bức tranh này không?” Một trong những ác hán lớn tiếng hỏi.

Vừa hỏi, Lâu Cận Thần liền biết phỏng đoán của mình là đúng.

Chỉ nghe thư sinh người giấy kia trả lời: “ Bức tranh này bảo đảm trong vòng ba năm không bị tổn hại, đao kiếm rơi thân không lưu lại vết, không sợ thủy hỏa, sợ chân hỏa lôi châm, không đổ mồ hôi, rụng tóc thì tán hóa tro bụi, thân nặng hai trăm ba mươi cân, thông hiểu võ nghệ, thông kỵ thuật, nếu muốn mua một thân hoạ bì này, thì cần phải mua dầu đặc chế, sau khi bôi dầu cần tắm rửa ánh trăng ít nhất một canh giờ, phương pháp sử dụng cụ thể, sau khi mua xong, sẽ có mật sách chi tiết đi cùng, phương thức mua cuối cùng, ra giá ngầm. ”

Lâu Cận Thần nghe được đoạn này, lại có một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi, thứ được bán này, chả lẽ là người máy trí tuệ nhân tạo có thể điều khiển?



Sau khi dứt lời, một người giấy ôm một cái bình sứ tinh xảo, từ lầu hai xuống.

Người giấy này là một nữ nhân, nhưng ngũ quan trên mặt, lại là nét bút cực kỳ đơn giản, chỉ thấy nó đi đường phiêu phiêu đãng đãng, nhưng lại có thể ôm một bình sứ to bằng mặt người.

Điều này làm cho Lâu Cận Thần rất muốn tìm tòi nghiên cứu xem họa bì là được làm ra như thế nào.

Mà Lâu Cận Thần đã có thể khẳng định, những người này đều không phải người, mấy hán tử ác hình ác tướng này, thân thể không chừng cũng là hoạ bì, chỉ là thiếu khuyết mỹ cảm mà thôi.

Chỉ thấy bọn họ từ trong ngực lấy bút ra, viết ra giá cả của mình trên một tờ giấy, bỏ vào trong bình sứ.

Lại nghe một người trong những hán tử nói ra: “ Lúc trước ta ở phường Thanh Hà mua ngoại bì so với hoạ bì này, đúng là xấu xí vô cùng. ”

Đây là lần thứ hai Lâu Cận Thần nghe được phường Thanh Hà này, lần trước là nghe Đặng Định nói, Hắc Phong trại từng đột kích qua thanh hà phường.

Liền muốn có cơ hội ngược lại có thể đi xem cảnh tượng gì.

Sau đó, chính là người giấy hát niệm báo giá, cuối cùng lại bị một nữ tử nũng nịu khác dùng Mộc Tâm Cây Hòe Ngàn Năm đổi lấy, Lâu Cận Thần nhìn nàng rõ ràng là một nữ hài.

Nhưng có lẽ bên trong cũng không phải, Lâu Cận Thần rất nhanh nghĩ thông suốt, những người này không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Tất cả mọi thứ ở đây làm cho Lâu Cận Thần cảm thấy mới mẻ, trong đó giá cả càng làm cho Lâu Cận Thần cảm thấy mới mẻ.

Ngũ Hành Tinh Thiết, Ngũ Hành Nguyên Châu, hoặc là máu chí âm, địa phế độc sát hỏa, tinh trùng, mộc tâm cây hoè vân vân, tuy rằng số lượng mấy thứ này đều rất ít, nhưng cũng làm cho Lâu Cận Thần mở rộng hiểu biết.

Tổng cộng năm bức tranh, rất nhanh đã mua xong, nhưng không phải ai cũng mua được, sau khi kết thúc, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều ngồi tại chỗ không rời đi.

Lâu Cận Thần ngồi cùng bàn với người giấy hai mắt như hai giọt âm bùn, đờ đẫn lại lộ ra quỷ dị, nó một mực nhìn chăm chú vào Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần nhìn hắn, nó cũng không thay đổi, hơn nữa nó từ đầu đến cuối chỉ ra giá một lần liền không ra giá lần nào nữa.

“ Thời gian bán tranh đã chấm dứt, các vị có thể tự hành rời đi.” Thư sinh trên lầu hai nói ra.



Lúc này, người giấy ngồi bên cạnh Lâu Cận Thần lại đột nhiên mở miệng nói: “ Có người sống tiến vào, lâu chủ nói như thế nào? ”

Bên trong một đám quỷ quái có một nhân loại, đây chính là nhỏ dầu vào trong lửa, trong nháy mắt liền bốc cháy.

Huyết khí trên người nhân loại, đối với những âm quỷ này mà nói là hấp dẫn thật lớn, trong thế giới nhân loại, chúng nó dựa vào hoạ bì để sinh hoạt trong nhân loại, tuân theo quy củ của nhân loại, nhưng sau khi thoát khỏi nơi cư trú của nhân loại, chúng nó liền buông bỏ loại trói buộc này, lộ ra một loại điên cuồng.

“ Lâu chủ, đã có người sống xâm nhập, vậy liền như một câu ngoạn ngữ trong nhân loại, người ở dưới tàng cây hóng mát, thỏ đụng cây mà xỉu, chính là đồ ăn trời ban.”

Lão quỷ giấu trong một đám sương đen nói.

“ Chúng ta đều phải quay về thành trì nhân loại, đến lúc đó nhất định lại là quy củ gia thân, tham khổ khó chịu, không bằng ở chỗ này mượn người này mở một hồi sinh nhân yến, cho đỡ thèm, thế nào?” Một tên ác hán nói xong, người ngồi cùng bàn của hắn lập tức hưng phấn đứng lên, tựa hồ đè nén đã lâu.

Ngay cả con mèo đen quỷ dị cũng kêu to một tiếng, đầu lưỡi liếm miệng một chút.

Lâu Cận Thần nhìn trái nhìn phải, nghe cái yến tiệc lạ này, có vẻ giống người du lịch, cùng nhau đốt lửa trại ăn tối.

Lúc ở trong loại yến hội này, chính mình trở thành đồ ăn trong đó, như vậy hết thảy, cũng không phải là một loại mỹ hảo.

“ Chư vị nếu đã hào hứng như thế, có thể nói cho tại hạ biết, Sinh nhân yến này là yến gì không?” Lâu Cận Thần ngồi tại chỗ, nhìn quanh trái phải hỏi.

“ Hắc hắc, sinh nhân yến, là bắt cả người, đặt ở trên bàn, lấy máu trộn lẫn với rượu, là đồ uống ngọt nhất, lột da, cắt thành lát xâu trên thẻ tre, dùng lửa nướng chín trong nháy mắt, ăn, là ngon nhất, lại lấy thịt trên xương sườn, chiên trên sắt, ăn, là thơm nhất, huynh đệ ta giỏi mở lồng ngực, cắt ngũ tạng ngươi nấu canh, là tươi ngon nhất.”

Trong đó có một ác hán cười tủm tỉm nói, làm hai mắt Lâu Cận Thần híp lại, hắn cảm giác theo lời người này, nhất định là bọn họ đã làm qua.

“ Hắc hắc, ta có một phương pháp, có thể lấy hồn phách hỗn hợp vào trong hương liệu, lại dùng hương liệu chế thành hương, sau khi đốt, ngửi ăn có thể tráng hồn.” Lão quỷ kia nói

“ Oa !” Mèo đen kêu to một tiếng, giống như tiếng người, nhưng càng giống thú.

Lâu Cận Thần nhìn mấy người ở đây, nói: “ Ta không biết chư vị là chủng loại gì, nhưng có một lời mời chư vị nghe, chư vị là từ nhân thế mà đến, hay là hướng nhân thế mà đi, thì cũng phải hiểu, vừa nhập nhân gian, chính là dự một hồi kinh hồng yến, như thế, thì phải tắm rửa, tịnh tâm, thành ý, thủ yêu ma giới, mới có thể thoát khỏi hình hài yêu ma, trong trường hợp đó, chư vị vì sao phải ở thời điểm mấu chốt này mà đi ngược lại, bôi một thân dơ bẩn, rót đầy tâm tội ác? ”

Lời hắn vừa ra, cả lầu đều yên tĩnh lại, cho dù là những người giấy trên lầu hai cũng tựa hồ lâm vào trong suy tư nào đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương