Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm
3: Hoả Linh Quan


Lâu Cận Thần cảm thấy bản thân thật may mắn.Bởi vì, tất cả những gì mình yêu thích nhất, học tập nghiêm túc nhất, đều có thể áp dụng được trong thế giới mà bản thân khao khát này.Sau đó, hắn bắt đầu mổ xẻ da thịt của thi quỷ, moi ra một trái tim màu xanh lục khá cứng rắn.

Hắn quan sát sơ sơ một hồi rồi bọc nó lại, bất kể trái tim này là gì, hắn cũng không có hứng thú vân vê nó trên tay.Tiếp theo, hắn huơ que lửa ra, dùng ánh sáng của nó dò xét xung quanh, xác nhận đây đúng là một ngôi mộ hoang.

Hắn lại dùng ánh lửa soi vào trong quan tài màu đen kia, nhìn thật kỹ, bên trong chỉ có một số tạp vật và nấm mốc mọc đầy trong góc.


Khi đào bới đống tạp vật, hắn phát hiện ra hai trang sách tráng bạc, trên đó có mấy chữ, “Thực Thi Luyện Sát Pháp”.Lâu Cận Thần thầm vui vẻ, nhét vào trong ngực, định bụng sau khi quay về sẽ đọc kỹ.Hắn xách bao quần áo đựng trái tim lên, men theo đường cũ trở về ngôi miếu thần đổ nát kia.

Lúc này, nơi đây đã không còn bóng dáng của ba người kia nữa, chính xác hơn là hai người và một “quỷ”.Nhìn thoáng qua, trong miếu cũng không có dấu vết đánh nhau, xem ra cả ba đều chủ động rời khỏi này.

Quỷ quái phụ thân đoạt xá, đi theo con người tiến vào dân gian, vừa nghĩ tới việc này, Lâu Cận Thần đã dựng hết cả lông tơ, rốt cuộc trong thế giới này còn có bao nhiêu thứ quỷ quái như vậy trốn ở nhân gian đây?Hắn vốn định quay lại xem con “quỷ” kia còn ở đây không, nếu có thì giải quyết luôn một thể, giờ nó đã chạy mất, vậy sau này có “duyên” thì gặp lại.Ra khỏi sơn miếu, hắn bước đi dưới ánh trăng, cầm trường kiếm cắm vào thắt lưng ngang hông rồi sải bước dài trong gió đêm.Hắn kéo phanh vạt áo trước ngực ra, mặc cho gió thổi khô mồ hôi cả người.Ngước nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng trắng đục như nhựa cây.Cảm thấy khí phách dâng trào, hắn bắt đầu ngân nga “Sông lớn chảy hướng đông a~, trời sao xem Bắc Đẩu a~,...!Một đường chỉ ngắm trời sao mãi không cúi đầu a~...!La là lá la~..."Cách ngôi miếu hoang rách nát này không xa là một con sông.

Men theo bờ sông lên hơn mười dặm, có một toà thành sừng sững trên vùng vịnh ven sông, lại dời mắt sang sườn núi nhỏ bên cạnh, có một tiểu quán bên dưới chân núi, trong quán có ánh lửa lập loè.Quán tên “Hoả Linh Quán”.Lúc Lâu Cận Thần đi tới, cửa quán vẫn còn đóng.


Sau khi hắn gõ cửa một hồi, mới có một đồng tử đi ra mở cửa.Đồng tử vẫn còn lim dim ngái ngủ, có vẻ không vui, bị người khác đánh thức thì ai vui cho nổi.“Lại là ngươi!” Đồng tử nhận ra Lâu Cận Thần, đây chẳng phải người mới mấy ngày trước đến đây muốn bái sư hay sao.

Từ khi Hỏa Linh Quan thành lập tới nay, người tới đây giống hắn nhiều vô kể, thế nhưng, duy chỉ có người này ăn mặc quái dị đến thế, tóc thì ngắn, da mịn thịt mềm, không giống như dân quê, lời nói cử chỉ thì thư sinh không ra thư sinh, hoà thượng không giống hoà thượng, cũng chẳng giống đám người hành tẩu giang hồ kia.

Tuy nhiên, hắn lại có một đôi mắt sáng ngời khiến người ta ấn tượng sâu sắc, luôn tỏ vẻ tò mò với bất cứ người hay sự vật khác.“Nửa đêm canh ba, ngươi tới đây gõ cửa làm gì!” Đồng tử hỏi: "Quán chủ mà bị quấy rầy, nấu ngươi thành dầu thắp đèn bây giờ."Dù chưa thấy quán chủ nấu ai thành dầu thắp đèn bao giờ, nhưng từng nghe quán chủ đe doạ và mắng chửi người khác như vậy nên nó cũng tức giận rời giường rồi buông lời độc ác."Đã quấy rầy đạo đồng nghỉ ngơi, nhưng vì lấy được thứ quán chủ cần, ta sợ lỡ giờ quán chủ luyện đan nên mới gõ cửa lúc nửa đêm"Lúc này, trăng lặn về phía tây, đã đến bình minh, đương nhiên không phải nửa đêm, chẳng qua đạo đồng vừa mới ngủ dậy nên không biết giờ giấc mà thôi.Lâu Cận Thần vừa nói chuyện, vừa móc từ trong ngực ra một trái tim bị quấn vải, ngay sau đó, một mùi máu tươi xộc ra khiến đồng tử giật mình liên tục lùi về phía sau.Ngay sau đó, một giọng nói truyền vào trong tai hai người: “Dẫn hắn vào trong quán"Đây đúng là tiếng của quán chủ.Lâu Cận Thần tiến vào đạo quán, rồi lập tức nhìn thoáng qua tượng thần đối diện cửa, tượng thần này nâng một ngọn đèn ngay giữa ngực, hắn mơ hồ cảm giác được ngọn đèn kia như là vật sống đang nhìn dòm ngó chính mình.Đạo quán cũng không lớn, đi qua trước sau không quá hai tiến (1), rất nhanh đã đến phòng của quán chủ.(1): Tục gọi chỗ chia giới hạn nhà trong nhà ngoài là tiếnMột vị đạo nhân gầy gò ngồi xếp bằng bên trong, ông ta đội mão quán màu đen, trên cằm chỉ có một sợi râu trơ trọi.Trong phòng còn có một ngọn lửa lớn chừng nắm tay đang nhảy nhót khắp nơi như một con khỉ, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, nó lập tức trở về cây đèn bên cạnh quán chủ rồi không nhúc nữa."Bái kiến quán chủ" Lâu Cận Thần đến trước mặt quán chủ, ôm quyền hành lễ.Quán chủ mở mắt ra, nhìn Lâu Cận Thần cả người đầy bùn đất và vụn cỏ, lại có mấy phần khí phách, ông ta cũng không khỏi cảm thán thật lòng: “Nhược quán (thanh niên khoảng 20 tuổi) bọn ngươi, đúng là khí phách tràn đầy!”"Ngươi mở ra, cho bản quán xem thử".

Quán chủ bảo Lâu Cận Thần mở trái tim đang bọc vải trong tay ra, cũng phất tay ra hiệu cho đồng tử lui ra ngoài.Nhìn thấy trái tim trong miếng vải được Lâu Cận Thần đặt trên bàn, nội tâm của quán chủ loé lên một tia mừng rỡ, ông bảo: “Thứ này ẩn nấp ở nơi tối tăm trong khe núi, lại khá xảo trá và nhạy bén, bản quán chủ truy sát nó mấy lần mà vẫn không tìm ra.


Ngươi đã có thể moi được trái tim của nó, ta truyền cho ngươi luyện khí pháp ngươi cần."Lâu Cận Thần lộ vẻ vui mừng từ trong ánh mắt, cười đáp lời: “Quán chủ quả là người giữ chữ tín, đa tạ quán chủ."Quán chủ thì lại thầm nhủ bụng: “Thi quỷ kia do tu sĩ biến dị mà thành, tuy nó không có quá ba thành thực lực lúc còn sống, nhưng người này lại có thể dựa vào trọc lực lấy được trái tim của nó về đây, quả thực là kẻ có ý chí, chẳng bằng mình giữ hắn ở lại, dù gì thì đạo quán cũng mới thành lập, có lẽ có lúc cần dùng hắn."Nghĩ vậy, ông ta móc từ cái túi da màu xám bên hông ra một quyển sách, đưa cho Lâu Cận Thần, rồi bảo: “Ngươi tu luyện khí pháp, nếu không có chỗ ở thì chẳng bằng an thân trong bản quán, ta thu ngươi làm đệ tử ký danh, mai này có thành tựu, ngươi cũng có thể đi vào huyện thành mưu phú quý giàu sang”Lâu Cận Thần nghe thế bèn lập tức đồng ý.Những chuyện khác cũng không quan trọng, nhưng hắn quả thật đang cần một chỗ nương thân, được thu làm đệ tử ký danh, vậy vấn đề thân phận của hắn đã được giải quyết.

Huống chi, hắn dù lấy được luyện khí pháp từ chỗ quán chủ của Hoả Linh Quán, nhưng có thể tu thành hay không còn chưa chắc, có thể ở gần thỉnh giáo đương nhiên là tốt nhất.Về phần đối phương có mục đích gì, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nếu không cần gì ở mình thì người ta còn chịu cho mình ở lại hay sao?Chuyện sau này thì ngày sau tính tiếp.Khi hắn đi ra khỏi phòng của quán chủ, phương đông đã lên đèn, một đêm đã trôi qua, sắc trời dần sáng.Phòng ở của đồng tử cũng đã sáng đèn, có lẽ vì bị đánh thức, lại thấy trời sắp sáng nên không ai ngủ nữa, hai tên đồng tử đang nói gì đó với nhau.Thời tiết ấm áp, hắn cũng không có phòng để nghỉ ngơi, bèn tìm một mái hiên khô ráo trong quán rồi nằm xuống, ôm kiếm mà ngủ, tiếng nói chuyện của hai đồng tử trong quán loáng thoáng cùng tiếng gánh nước, tiếng rửa mặt, còn cả tiếng bổ củi nấu cơm dây dưa không dứt bên tai.Đạo quán nho nhỏ, đúng là sức sống bừng bừng.Bên ngoài quán, tiếng chim hót líu lo, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mái hiên mà Lâu Cận Thần dính đầy bùn đất đang nằm nghỉ, không khí có vẻ đặc biệt yên tĩnh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương