Đào Rỗng
-
C31: Bại lộ
Dọc theo hành lang bệnh viện, vài bóng dáng đi qua đi lại, Tang Dung không mở miệng nói chuyện, Tống Trạch Trì càng thêm trầm mặc.
Những ngón tay đan vào nhau, khuôn mặt đẹp như tạc toát lên vẻ trưởng thành, cậu duy trì sự lạnh lùng vốn có của mình, im lặng chờ đợi một lời giải thích. Cậu không muốn mở lời trước, cậu sợ nếu mình mở miệng thì ngay lập tức cô sẽ biết được cậu là một người đàn ông yếu đuối không đủ để cô dựa dẫm. Cậu chợt lóe lên suy nghĩ, hay là cậu dứt khoát đi về, và cậu sẽ không quay đầu nhìn về phía người con gái đã làm trái tim cậu tan nát.
Thế nhưng, cậu vẫn không thể nào kiên trì được dưới lớp vẻ mặt bình thản đến lạnh lòng ấy.
Tống Trạch Trì nghiêng người, tựa trên bờ vai nhỏ nhắn nhưng không hề dồn sức nặng, giọng nói đã đổi nhưng vẫn nghe ra sự xót xa: “Tiểu Dung, chút nữa hãy đi với em đến gặp bác sĩ, xem lại vết thương.”
Cậu không muốn đi sâu vấn đề thêm nữa, bởi vì nếu tiếp tục đào bới, chỉ có mình cậu, một mình chịu nỗi đau âm ỉ do miệng vết thương trở nên lở loét và sâu khoắn dẫn đến nhiễm trùng.
Nhiệt độ xuống thấp khi trời chuyển tối, Tống Trạch Trì kéo áo sang che cho cô, cậu giữ nguyên tư thế cũ, im lặng đợi chờ câu trả lời.
Mãi một lúc sau, khi mi mắt Tang Dung khẽ khàng cụp xuống, cô mới cười khẽ đáp lại: “Ừ.”
…
Cuộc họp cổ đông đã được ấn định là vào thứ sáu tuần sau, phòng ngừa trường hợp đến lúc ấy cha Tang chưa tỉnh, cô cùng Tang Thụy phải nghĩ ra cách để đối chất được với họ, kéo dài thời gian.
Tuy nhiên, có một việc phát sinh khiến cho cả hai trở tay không kịp. Một số cổ đông trong công ty không biết vì lý do gì, đã chuyển hết số phần trăm cổ phần của họ cho một người giấu tên, khi Tang Thụy biết được, đã lập tức cho người tìm gấp thông tin của người này.
Trong lúc chờ đợi, Tang Dung lần theo danh sách các cổ đông lớn nhỏ, phát hiện Khổng Dịch Phàm cũng có cổ phần trong công ty, mà hắn còn nắm giữ phần trăm cổ phần khá cao, làm cho Tang Dung có cảm giác chẳng lành.
Nghĩ đến Trình Trình không biết hiện tại giờ ra sao, Tang Dung lại phẫn nộ trước thủ đoạn hèn hạ của Khổng Dịch Phàm. Đợi đến khi công ty vượt qua giai đoạn khó khăn và ổn định trở lại, đến khi đó, cô không tin mình không tìm được một chút tung tích của cậu.
Đêm khuya, Tang Dung đang gọi điện nói chuyện với bên công ty về việc chậm lại tiến trình bản thảo, bỗng màn hình máy tính hiện lên tin nhắn từ Tang Thụy gửi đến.
Cô nói vài câu với bên kia xong liền tắt máy, bước đến gần bàn làm việc, tay cầm con chuột di chuyển đến file dữ liệu.
Lúc mở file ra, vừa thấy những dòng thông tin hiện trên màn hình, Tang Dung đã sốc đến trợn trừng mắt.
Hình ảnh…
Tại sao? Tại sao lại là người ấy?
“Ring! Ring!”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tang Dung vẫn chưa thoát khỏi cú sốc, tay chân trở nên luống cuống, vội vã lục tung đống tài liệu trên bàn để tìm điện thoại.
Rõ ràng ban nãy cô vừa mới để đây cơ mà, nó đâu rồi, nó đâu?
Tìm được điện thoại, nhìn thấy tên người gọi, Tang Dung đưa ngón tay run rẩy nhấn vào phím kết nối, như không tin vào những gì Tang Thụy vừa gửi, cô nghèn nghẹn hỏi lại, trong lời nói có phần đứt quãng: “Chú Thụy… cái vừa rồi chú gửi con, thông tin đó… là… là thật hả chú?”
“Tang Dung, chú đã kiểm tra kĩ càng rồi. Chính chú còn không thể tin nổi thằng nhóc đó lại dám làm vậy!” Tang Thụy khi nhận được thông tin từ thám tử cung cấp cũng bất ngờ không kém, ông ta không thể tin được người đứng sau tất cả những mưu mô hòng lật đổ Tang Dịch lại là Thẩm Thức.
Mặc dù đã không còn hôn ước giữ chân nhà họ Thẩm, nhưng dù sao hai nhà cũng đã kết giao lâu năm, thậm chí ông cụ Thẩm còn là bạn chí cốt của cha ông ta, Thẩm Thức vậy mà ở sau đâm nhà bọn họ một nhát.
“Chú, chẳng phải Thẩm gia đang hợp tác cùng Tang gia sao? Thẩm Thức làm như vậy thì hắn cũng sẽ lỗ trong vụ này cơ mà!”
Tang Dung vẫn không tiếp thu nổi được những chuyện đang xảy ra, đầu óc trì độn như một kẻ ngốc.
“Đúng là hợp tác, nhưng dự án Phúc Giang gần như là Tang gia thầu toàn bộ, cho nên dù có lỗ thì đối với nó cũng không nhằm nhò gì hết! Ta khuyên con đừng có tâm tư bảo vệ thằng nhóc đó, con nên nhớ nó hiện tại là giám đốc điều hành Thẩm Dương, quyền lực mà nó nắm trong tay, có khi đã vượt mức mà Thẩm lão có thể kiểm soát! Bây giờ nó đã nắm trong tay 28% cổ phần, nếu được sự ủng hộ từ các cổ đông, sớm muộn gì công ty cũng nằm trong tay nó!” Tang Thụy nhắc đến thì không giữ nổi sự bình tĩnh, vẻ mặt ông ta hung hãn như muốn giết người, cao giọng nói vào điện thoại.
Mấy tháng nay, một mặt thì Thẩm Thức ép giá cổ phiếu xuống, một mặt thì lại cử người đến giúp đỡ, hòa hoãn mối quan hệ hai bên khiến ông ta không chút nghi ngờ, thậm chí còn mang sự cảm kích. Giờ mới phát hiện, Tang Dịch cùng ông ta, bị Thẩm Thức đem vào lòng bàn tay tùy ý chơi đùa, dẫn dắt.
Nhớ đến Bắc Hỏa giờ đã nằm trong tay Thẩm Thức, Tang Thụy tự trách chính mình, đáng lẽ ra từ lúc nó cử người thăm dò, ông ta phải sớm phát hiện ra loại hành vi bất thường này. Thế mà ông ta lại vô tình tiếp tay, đem Bắc Hỏa dâng cho con cáo cắn trộm!
“Tang Dung, ta không cần biết con có còn tình cảm với nó hay là không? Nhưng bây giờ, nó là kẻ thù của chúng ta, là kẻ thù của cả Tang gia. Con có hiểu không?”
Tình yêu luôn khiến con người ta trở nên mù quáng. Lời chú như cha, Tang Thụy đang nhắc nhở Tang Dung không nên để tình cảm che mờ lý trí, làm hỏng mọi việc.
“… con hiểu.”
Giọng Tang Dung nghe ra có phần bĩnh tĩnh hơn Tang Thụy nghĩ, ông ta nói tiếp:
“Chiều thứ tư, con đi cùng ta đến ngân hàng gặp giám đốc Lý để làm việc, đàm phán với ông ta về khoản vay. Trước mắt, cha con chưa tỉnh nên cuộc họp cổ đông sắp tới, con phải biểu hiện cho tốt, những câu hỏi mà bọn họ có thể đưa ra ta đều đã liệt kê hết gửi cho con rồi, con nhất định phải học thuộc chúng.”
Tang Thụy biết điều này hơi quá sức, nhưng đây cũng là yêu cầu từ đám cáo già kia… Không! Là yêu cầu từ thằng nhóc đáng chết ấy, ông ta mới không thể thay đổi.
“Vâng!”
“Tang Dung, sau khi cha con tỉnh lại thì mọi việc sẽ tốt hơn thôi!” Tang Thụy cũng cảm thấy tội nghiệp cho đứa cháu gái, nhưng ông ta chỉ có thể an ủi cô bằng cách này rồi cúp máy.
Tang Dung chầm chậm buông điện thoại xuống để trên mặt bàn, cơ thể cô hơi run, nhanh chóng chống một tay lên bàn làm điểm tựa cơ thể. Cả cơ thể cô mất thăng bằng đổ ngược về trước, ánh mắt vô hồn nhìn từng dòng chữ trên màn hình máy tính, khóe miệng chợt nhếch lên, nhưng lóe lên nơi khóe mắt là ánh nước.
Tức cười quá!
Người mà cô đã từng trao trọn con tim, là ánh sao của thời thiếu nữ, là chấp niệm không buông bỏ được trong những năm tháng khổ sở nhất…
Thế mà chỉ mới quay đi nghoảnh lại trong một chớp nhoáng, anh đã không chút lưu tình mà thẳng thừng ra tay tàn nhẫn.
Họp cổ đông cái gì cơ chứ, căn bản Thẩm Thức đã nắm trong tay 28% cổ phần, đối phó với một kẻ không có chút kiến thức cùng kinh nghiệm nào như cô, ngay từ đầu anh ta đã nắm chắc phần thắng ở trong tay.
Rốt cuộc Tang Dung cũng hiểu rõ ẩn ý mà Thẩm Thức gửi tới khi sắp kết thúc cuộc điện thoại. Giọng nói tràn đầy tự tin khi ấy, nói chờ cô đến tìm anh, chẳng qua đó là một cách nói khác cho việc cô phải tự mình đưa ra quyết định.
Anh nắm trong tay không chỉ vận mệnh của cô, mà còn nắm trong tay vận mệnh của những người khác trong Tang gia!
Thẩm Thức thừa biết, Tang Phùng là công ty mà ông nội dành tâm huyết cả đời vào nó, là di nguyện chưa hoàn thành mà mẹ Tang để lại, Tang Dung sao có thể để nó bị hủy hoại được. Cô liếc qua một chồng giấy tờ khác nhau để trên bàn, vốn nghĩ rằng đời mình sẽ không động đến những thứ này, yên ổn mà sống một cuộc sống mà mình yêu thích, song đúng kiểu nói trước bước không qua, thật không thể lường trước được điều gì.
Tang Dung cúi gằm mặt, môi dưới bị cô cắn đến mức bật máu.
...
Những ngón tay đan vào nhau, khuôn mặt đẹp như tạc toát lên vẻ trưởng thành, cậu duy trì sự lạnh lùng vốn có của mình, im lặng chờ đợi một lời giải thích. Cậu không muốn mở lời trước, cậu sợ nếu mình mở miệng thì ngay lập tức cô sẽ biết được cậu là một người đàn ông yếu đuối không đủ để cô dựa dẫm. Cậu chợt lóe lên suy nghĩ, hay là cậu dứt khoát đi về, và cậu sẽ không quay đầu nhìn về phía người con gái đã làm trái tim cậu tan nát.
Thế nhưng, cậu vẫn không thể nào kiên trì được dưới lớp vẻ mặt bình thản đến lạnh lòng ấy.
Tống Trạch Trì nghiêng người, tựa trên bờ vai nhỏ nhắn nhưng không hề dồn sức nặng, giọng nói đã đổi nhưng vẫn nghe ra sự xót xa: “Tiểu Dung, chút nữa hãy đi với em đến gặp bác sĩ, xem lại vết thương.”
Cậu không muốn đi sâu vấn đề thêm nữa, bởi vì nếu tiếp tục đào bới, chỉ có mình cậu, một mình chịu nỗi đau âm ỉ do miệng vết thương trở nên lở loét và sâu khoắn dẫn đến nhiễm trùng.
Nhiệt độ xuống thấp khi trời chuyển tối, Tống Trạch Trì kéo áo sang che cho cô, cậu giữ nguyên tư thế cũ, im lặng đợi chờ câu trả lời.
Mãi một lúc sau, khi mi mắt Tang Dung khẽ khàng cụp xuống, cô mới cười khẽ đáp lại: “Ừ.”
…
Cuộc họp cổ đông đã được ấn định là vào thứ sáu tuần sau, phòng ngừa trường hợp đến lúc ấy cha Tang chưa tỉnh, cô cùng Tang Thụy phải nghĩ ra cách để đối chất được với họ, kéo dài thời gian.
Tuy nhiên, có một việc phát sinh khiến cho cả hai trở tay không kịp. Một số cổ đông trong công ty không biết vì lý do gì, đã chuyển hết số phần trăm cổ phần của họ cho một người giấu tên, khi Tang Thụy biết được, đã lập tức cho người tìm gấp thông tin của người này.
Trong lúc chờ đợi, Tang Dung lần theo danh sách các cổ đông lớn nhỏ, phát hiện Khổng Dịch Phàm cũng có cổ phần trong công ty, mà hắn còn nắm giữ phần trăm cổ phần khá cao, làm cho Tang Dung có cảm giác chẳng lành.
Nghĩ đến Trình Trình không biết hiện tại giờ ra sao, Tang Dung lại phẫn nộ trước thủ đoạn hèn hạ của Khổng Dịch Phàm. Đợi đến khi công ty vượt qua giai đoạn khó khăn và ổn định trở lại, đến khi đó, cô không tin mình không tìm được một chút tung tích của cậu.
Đêm khuya, Tang Dung đang gọi điện nói chuyện với bên công ty về việc chậm lại tiến trình bản thảo, bỗng màn hình máy tính hiện lên tin nhắn từ Tang Thụy gửi đến.
Cô nói vài câu với bên kia xong liền tắt máy, bước đến gần bàn làm việc, tay cầm con chuột di chuyển đến file dữ liệu.
Lúc mở file ra, vừa thấy những dòng thông tin hiện trên màn hình, Tang Dung đã sốc đến trợn trừng mắt.
Hình ảnh…
Tại sao? Tại sao lại là người ấy?
“Ring! Ring!”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tang Dung vẫn chưa thoát khỏi cú sốc, tay chân trở nên luống cuống, vội vã lục tung đống tài liệu trên bàn để tìm điện thoại.
Rõ ràng ban nãy cô vừa mới để đây cơ mà, nó đâu rồi, nó đâu?
Tìm được điện thoại, nhìn thấy tên người gọi, Tang Dung đưa ngón tay run rẩy nhấn vào phím kết nối, như không tin vào những gì Tang Thụy vừa gửi, cô nghèn nghẹn hỏi lại, trong lời nói có phần đứt quãng: “Chú Thụy… cái vừa rồi chú gửi con, thông tin đó… là… là thật hả chú?”
“Tang Dung, chú đã kiểm tra kĩ càng rồi. Chính chú còn không thể tin nổi thằng nhóc đó lại dám làm vậy!” Tang Thụy khi nhận được thông tin từ thám tử cung cấp cũng bất ngờ không kém, ông ta không thể tin được người đứng sau tất cả những mưu mô hòng lật đổ Tang Dịch lại là Thẩm Thức.
Mặc dù đã không còn hôn ước giữ chân nhà họ Thẩm, nhưng dù sao hai nhà cũng đã kết giao lâu năm, thậm chí ông cụ Thẩm còn là bạn chí cốt của cha ông ta, Thẩm Thức vậy mà ở sau đâm nhà bọn họ một nhát.
“Chú, chẳng phải Thẩm gia đang hợp tác cùng Tang gia sao? Thẩm Thức làm như vậy thì hắn cũng sẽ lỗ trong vụ này cơ mà!”
Tang Dung vẫn không tiếp thu nổi được những chuyện đang xảy ra, đầu óc trì độn như một kẻ ngốc.
“Đúng là hợp tác, nhưng dự án Phúc Giang gần như là Tang gia thầu toàn bộ, cho nên dù có lỗ thì đối với nó cũng không nhằm nhò gì hết! Ta khuyên con đừng có tâm tư bảo vệ thằng nhóc đó, con nên nhớ nó hiện tại là giám đốc điều hành Thẩm Dương, quyền lực mà nó nắm trong tay, có khi đã vượt mức mà Thẩm lão có thể kiểm soát! Bây giờ nó đã nắm trong tay 28% cổ phần, nếu được sự ủng hộ từ các cổ đông, sớm muộn gì công ty cũng nằm trong tay nó!” Tang Thụy nhắc đến thì không giữ nổi sự bình tĩnh, vẻ mặt ông ta hung hãn như muốn giết người, cao giọng nói vào điện thoại.
Mấy tháng nay, một mặt thì Thẩm Thức ép giá cổ phiếu xuống, một mặt thì lại cử người đến giúp đỡ, hòa hoãn mối quan hệ hai bên khiến ông ta không chút nghi ngờ, thậm chí còn mang sự cảm kích. Giờ mới phát hiện, Tang Dịch cùng ông ta, bị Thẩm Thức đem vào lòng bàn tay tùy ý chơi đùa, dẫn dắt.
Nhớ đến Bắc Hỏa giờ đã nằm trong tay Thẩm Thức, Tang Thụy tự trách chính mình, đáng lẽ ra từ lúc nó cử người thăm dò, ông ta phải sớm phát hiện ra loại hành vi bất thường này. Thế mà ông ta lại vô tình tiếp tay, đem Bắc Hỏa dâng cho con cáo cắn trộm!
“Tang Dung, ta không cần biết con có còn tình cảm với nó hay là không? Nhưng bây giờ, nó là kẻ thù của chúng ta, là kẻ thù của cả Tang gia. Con có hiểu không?”
Tình yêu luôn khiến con người ta trở nên mù quáng. Lời chú như cha, Tang Thụy đang nhắc nhở Tang Dung không nên để tình cảm che mờ lý trí, làm hỏng mọi việc.
“… con hiểu.”
Giọng Tang Dung nghe ra có phần bĩnh tĩnh hơn Tang Thụy nghĩ, ông ta nói tiếp:
“Chiều thứ tư, con đi cùng ta đến ngân hàng gặp giám đốc Lý để làm việc, đàm phán với ông ta về khoản vay. Trước mắt, cha con chưa tỉnh nên cuộc họp cổ đông sắp tới, con phải biểu hiện cho tốt, những câu hỏi mà bọn họ có thể đưa ra ta đều đã liệt kê hết gửi cho con rồi, con nhất định phải học thuộc chúng.”
Tang Thụy biết điều này hơi quá sức, nhưng đây cũng là yêu cầu từ đám cáo già kia… Không! Là yêu cầu từ thằng nhóc đáng chết ấy, ông ta mới không thể thay đổi.
“Vâng!”
“Tang Dung, sau khi cha con tỉnh lại thì mọi việc sẽ tốt hơn thôi!” Tang Thụy cũng cảm thấy tội nghiệp cho đứa cháu gái, nhưng ông ta chỉ có thể an ủi cô bằng cách này rồi cúp máy.
Tang Dung chầm chậm buông điện thoại xuống để trên mặt bàn, cơ thể cô hơi run, nhanh chóng chống một tay lên bàn làm điểm tựa cơ thể. Cả cơ thể cô mất thăng bằng đổ ngược về trước, ánh mắt vô hồn nhìn từng dòng chữ trên màn hình máy tính, khóe miệng chợt nhếch lên, nhưng lóe lên nơi khóe mắt là ánh nước.
Tức cười quá!
Người mà cô đã từng trao trọn con tim, là ánh sao của thời thiếu nữ, là chấp niệm không buông bỏ được trong những năm tháng khổ sở nhất…
Thế mà chỉ mới quay đi nghoảnh lại trong một chớp nhoáng, anh đã không chút lưu tình mà thẳng thừng ra tay tàn nhẫn.
Họp cổ đông cái gì cơ chứ, căn bản Thẩm Thức đã nắm trong tay 28% cổ phần, đối phó với một kẻ không có chút kiến thức cùng kinh nghiệm nào như cô, ngay từ đầu anh ta đã nắm chắc phần thắng ở trong tay.
Rốt cuộc Tang Dung cũng hiểu rõ ẩn ý mà Thẩm Thức gửi tới khi sắp kết thúc cuộc điện thoại. Giọng nói tràn đầy tự tin khi ấy, nói chờ cô đến tìm anh, chẳng qua đó là một cách nói khác cho việc cô phải tự mình đưa ra quyết định.
Anh nắm trong tay không chỉ vận mệnh của cô, mà còn nắm trong tay vận mệnh của những người khác trong Tang gia!
Thẩm Thức thừa biết, Tang Phùng là công ty mà ông nội dành tâm huyết cả đời vào nó, là di nguyện chưa hoàn thành mà mẹ Tang để lại, Tang Dung sao có thể để nó bị hủy hoại được. Cô liếc qua một chồng giấy tờ khác nhau để trên bàn, vốn nghĩ rằng đời mình sẽ không động đến những thứ này, yên ổn mà sống một cuộc sống mà mình yêu thích, song đúng kiểu nói trước bước không qua, thật không thể lường trước được điều gì.
Tang Dung cúi gằm mặt, môi dưới bị cô cắn đến mức bật máu.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook