Đào Rỗng
-
C22: Chú chim hay con rối
Đối diện với ánh mắt cùng diện mạo của người đàn ông khi mới gặp lại, trong lòng Tang Dung cực kì sợ hãi.
Người đàn ông cúi thấp đầu nhìn cô, tròng mắt lóe lên sự chán ghét nhưng rất nhanh sau đó, đôi mắt hồ ly khẽ cong, giọng nói trầm ấm đều đều vang lên:
“Tiểu Dung, sao trông em có vẻ không hoan nghênh anh cho lắm nhỉ?”
Tang Dung cố gắng ép chặt bản thân không được run rẩy khi đứng trước mặt hắn, cô không biết hắn đã gặp hay chưa gặp Trình Trình, với lại tình hình trước mắt bất lợi với cô, cho dù có biết hay không, thì cô cũng không được phép sơ suất, nhất định phải giả vờ đến cùng.
Tang Dung mím môi, khẽ nuốt khan, gượng cười đáp:
“Không, chẳng qua là anh về mà không thông báo, em hơi bất ngờ thôi.” Quan sát xem vẻ mặt của người đàn ông, thấy khuôn mặt vẫn đang vui vẻ của hắn, Tang Dung không biết hắn ta hiện đang nghĩ gì. Ngừng một chút, cô hỏi: “Anh về lâu chưa?”
Khổng Dịch Phàm mỉm cười, “Anh mới về chiều nay thôi, qua chỗ Tiểu Trì thì nó không ở nhà, qua nhà em thì thím Lưu nói em chuyển ra ngoài làm việc. Sao tự nhiên em lại chuyển ra ngoài vậy? Ở Tang gia không phải tốt hơn à?”
“Em mới chuyển tới đây, chỗ này gần công ty em làm việc, thuận tiện nên em chuyển ra ngoài, thay đổi bầu không khí. Mà sao anh biết em ở đây vậy ạ?” Tang Dung nghiêng đầu, lên tiếng thắc mắc.
“Thím Lưu nói với anh, có chuyện gì hả?”
“Không có gì.”
Khổng Dịch Phàm híp mắt nhìn cô, Tang Dung nhẹ cười đáp lại.
Chuyện cô chuyển ra ngoài, thím Lưu thực sự có biết, nhưng chuyển đến đâu thì cô chưa nói.
Nói dối không chớp mắt, biểu cảm trên gương mặt vô cùng tự nhiên. Nếu cô còn ngây thơ như ngày trước, chắc chắn sẽ không để ý lời nói của hắn, thế nhưng sau chuyện năm đó, sự việc xảy ra với Trình Trình, nếu tin vào lời nói của con quỷ trước mặt, thì chắc bán cả mạng rồi.
Hắn ta nói liền sau khi cô hỏi, quả nhiên hắn đã điều tra xem cô hiện giờ đang ở đâu.
Sau khi Tang Dung bình tĩnh suy xét biểu hiện trên khuôn mặt hắn, nếu như gặp được Trình Trình, thì chắc hắn đã không bình thản đứng ở đây nói chuyện với cô. Suy nghĩ như vậy, trong lòng cô thấy nhẹ nhõm đi đôi chút.
Nhưng câu nói tiếp theo của hắn ta, đẩy Tang Dung vào thế khó.
“Em không định mời anh lên nhà em sao?”
Khổng Dịch Phàm trông chờ nhìn cô, còn bồi thêm câu nữa: “Anh thấy trên tay em là túi đồ ăn, mà anh cũng chưa ăn gì. Tiểu Dung nhà ta sẽ không hẹp hòi đến mức từ chối anh chứ?”
“À… Dạ em…” Tang Dung ngập ngừng, trong đầu loạn cào.
“Sao vậy? Chẳng lẽ tiểu Dung còn tính toán với anh một bữa ăn này sao?”
“Không có chuyện đó, chỉ là hiện giờ trên nhà em đang rất bừa bộn, không có chỗ ngồi ăn ấy ạ.” Tang Dung xua tay, lấy đại lý do nào đó, mong Khổng Dịch Phàm sẽ không kéo dài.
“Anh không để ý đâu. Đưa túi đồ anh cầm dùm cho.”
Khổng Dịch Phàm giơ tay, ý muốn nói cô mau đưa đây cho hắn.
Ánh mắt Tang Dung ánh lên sự hoảng hốt, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, dây thần kinh não cũng căng cứng. Nếu theo chiều hướng này, thì khả năng cao, cô phải mời Khổng Dịch Phàm lên nhà, mà điều đó hiện giờ, chẳng khác nào tự mình chôn đầu xuống hố.
Tang Dung chần chừ, cô nhìn bàn tay đàng chìa trước mặt mình, bối rối không biết nên làm thế nào.
Trong lúc Tang Dung đang không biết xử trí làm sao, Khổng Dịch Phàm dõi theo từng biến hóa trên gương mặt cô, nụ cười trên môi càng đậm.
“A!” Chợt Khổng Dịch Phàm kêu lên một tiếng, rồi đưa mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tang Dung vì giật mình, anh ta cười nói: “Anh chợt nhớ ra, lúc nãy có người gọi cho anh bàn chuyện công việc. Chắc đành hẹn em hôm khác vậy!”
Tang Dung ngơ người trong giây lát, không nghĩ người kết thúc cuộc trò chuyện của hai người là hắn.
Nhưng chuyện này đã chẳng quan trọng, Khổng Dịch Phàm rời đi ngay lúc này mới chính là điều tốt nhất.
“Anh có việc bận rồi ạ? Thôi để hôm khác em mời anh nha, hôm nay nhà em cũng chưa dọn.”
“Thế nhé! Anh đi đây! Gặp lần sau nhé!”
Khổng Dịch Phàm chào tạm biệt cô xong liền cất bước đi về chiếc xe Ferrari màu đen sang trọng.
Nhìn tận mắt thấy Khổng Dịch Phàm lên xe, chiếc xe lăn bánh chầm chậm rời khỏi, sự căng thẳng trong Tang Dung vẫn chưa có dấu hiệu đi xuống. Cô quay người chạy vội đến thang máy, nhấn nút đi đến tầng mình sống, trong đầu còn không ngừng nghĩ nhanh lên, đi nhanh lên.
Vào được đến nhà, giầy không thèm bỏ ra, điều đầu tiên mà Tang Dung làm, chính là gọi tên cậu.
“Trình Trình, cậu đâu rồi!”
“Em đây! Chị đi đâu mà lâu thế!”
Trình Trình ngồi trên sô pha, đang cầm điều khiển tivi, tìm một chương trình nào đó xem giải trí.
Nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của Tang Dung, cậu ngạc nhiên, mở tròn mắt nhìn cô.
Tang Dung nhìn thấy cậu lành lặn từ đầu tới chân liền thở hắt một hơi, nhịp tim dần bình ổn trở lại.
May quá! May quá! Cậu vẫn đang vui vẻ ở nơi đây.
***
“Cậu chủ, sao cậu không đi lên gặp cậu Hàn Trình?”
Ngồi ở ghế lái, Chu Trạch Minh vừa lái vừa hỏi cậu chủ nhà mình. Rõ ràng khi nghe tin cậu Hàn Trình còn sống, Khổng Dịch Phàm đã mừng rỡ đến mức nào.
Khổng Dịch Phàm trâm ngâm liếc nhìn bên ngoài, nghe câu hỏi của cấp dưới, hứng thú đột nhiên tăng vọt, nheo mắt trả lời: “Để cho em ấy bay lượn thõa thích xong, tôi sẽ tự tay bẻ cánh của em ấy!”
Chu Trạch Minh không mấy ngạc nhiên trước lời nói vừa rồi, nhưng cậu thắc mắc một điều, khi nãy đứng nói chuyện với Tang Dung, tại sao đến bước cuối cùng, lại thả cho cô ta đi. Đối với một người đã lừa hắn, lý nào hắn lại dửng dưng bỏ đi như thể chuyện chẳng có gì xảy ra vậy?
Hay do Tang Dung cũng lớn lên cùng hắn, mối quan hệ của hai nhà lại không tồi, nên hắn niệm tình xưa nghĩa cũ, giải quyết một cách nhẹ nhàng?
Khổng Dịch Phàm ngồi ghế sau, như đoán được ý nghĩ của cậu, hắn cao giọng cất lời.
“Cậu đang muốn hỏi tôi, tại sao lại tha cho cô ta à?”
“Sao cậu chủ biết!” Chu Trạch Minh ngạc nhiên, lẽ nào lúc nãy cậu lỡ miệng thốt lên suy nghĩ.
Khổng Dịch Phàm điềm nhiên giải đáp thắc mắc: “Chơi đùa với cô ta không phải sở thích của tôi. Với lại, như tôi đã nói trước đó, tôi muốn để em ấy bay lượn thõa thích trước khi bắt em ấy lại.”
Cách biệt hai năm, còn nghe nói cậu đã tự mình làm phẫu thuật cho quên đi kí ức, điều này như một đả kích lớn đối với Khổng Dịch Phàm.
Nhưng còn khiến hắn bất ngờ hơn là người ngụy tạo, giúp Hàn Trình trốn thoát khỏi hắn, là đứa em gái mà hắn vẫn cho là vô dụng.
Cô em gái mà hắn vẫn nghĩ đơn thuần ấy, dám ở sau lưng hắn, đâm hắn một nhát thật sâu. Nếu không phải hắn đã hứa với người kia, thì với cái Tang gia nhỏ bé của cô, bằng cách nào để chống chịu.
Suy cho cùng cũng chỉ là một ả đàn bà ngu ngốc và liều lĩnh. Hai thứ đó đi liền với nhau, tự khắc ngày nào đó, ả đàn bà ấy tự diệt mình.
Trên màn hình điện thoại bỗng phát sáng lên, Chu Trạch Minh liếc nhìn rồi nói:
“Là Thẩm tổng gọi điện tới. Ngài có nhận không ạ?”
“Nối máy đi!”
Chu Trạch Minh nhấn kết nối xong, Khổng Dịch Phàm nhìn trên màn hình, tiếng nói của Thẩm Thức vang ra từ chiếc điện thoại.
“Alo, Thẩm tổng!”
[ Tôi nghe người nói anh tìm tới chỗ cô ấy? ]
Bên kia thằng thừng vạch trần, nhưng Khổng Dịch Phàm chỉ cười đáp lại.
“Sao chuyện gì Thẩm tổng cũng biết được hay vậy?”
[ Khổng Dịch Phàm, đừng quên những gì tôi đã nói. Anh có thể mang người kia của anh đi, nhưng cô ấy là người của tôi, nếu anh dám động đến, vậy thì đừng trách tôi chưa từng cảnh cáo anh! ]
“Tôi hiểu mà. Thẩm tổng đây cứ yên tâm, lời tôi đã nói ra thì sẽ không thay đổi.”
[ Được! ]
Khổng Dịch Phàm bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hắn ngả người ra sau, nói với giọng châm biếm:
“Mà này Thẩm tổng, tôi nghe nói Bắc Hỏa của cha vợ cậu bị người khác thu mua rồi đấy! Cậu đứng đấy nhìn công sức của cha vợ bị người khác lấy đi thế à? Tỏ ra chút thành ý để còn rước được mỹ nhân về nhà đi chứ!”
Khổng Dịch Phàm vốn biết Bắc Hỏa là do Thẩm Thức thu mua, việc anh muốn có số cổ phần của Tang gia trong tay hắn thì hắn cũng đoán được phần nào kế hoạch của tên này. Nhưng con người hắn, gặp được kẻ còn thảm hại hơn cả bản thân, thì không lý gì lại để yên cho được.
Đúng như dự đoán, Thẩm Thức nghiến răng, gằn giọng trả lời vào điện thoại:
[ Câm miệng! ]
“Ôi thôi c.h.ế.t! Tôi quên mất, người thu mua công ty cha vợ cậu, chẳng phải là cậu hay sao?”
Thẩm Thức không nhịn được nữa, anh dứt khoát dập máy, điện thoại của Khổng Dịch Phàm vang lên tiếng tút dài, càng khiến cho hắn muốn phá lên cười một trận.
So với thủ đoạn của hắn, tên nhóc họ Thẩm này còn chơi ác hơn.
Hắn muốn xem xem, rốt cuộc cô em gái “thân yêu” của hắn, sẽ biến thành cái dạng gì.
Chú chim trong lồng son? Hay là con rối để người khác tiêu khiển?
Người đàn ông cúi thấp đầu nhìn cô, tròng mắt lóe lên sự chán ghét nhưng rất nhanh sau đó, đôi mắt hồ ly khẽ cong, giọng nói trầm ấm đều đều vang lên:
“Tiểu Dung, sao trông em có vẻ không hoan nghênh anh cho lắm nhỉ?”
Tang Dung cố gắng ép chặt bản thân không được run rẩy khi đứng trước mặt hắn, cô không biết hắn đã gặp hay chưa gặp Trình Trình, với lại tình hình trước mắt bất lợi với cô, cho dù có biết hay không, thì cô cũng không được phép sơ suất, nhất định phải giả vờ đến cùng.
Tang Dung mím môi, khẽ nuốt khan, gượng cười đáp:
“Không, chẳng qua là anh về mà không thông báo, em hơi bất ngờ thôi.” Quan sát xem vẻ mặt của người đàn ông, thấy khuôn mặt vẫn đang vui vẻ của hắn, Tang Dung không biết hắn ta hiện đang nghĩ gì. Ngừng một chút, cô hỏi: “Anh về lâu chưa?”
Khổng Dịch Phàm mỉm cười, “Anh mới về chiều nay thôi, qua chỗ Tiểu Trì thì nó không ở nhà, qua nhà em thì thím Lưu nói em chuyển ra ngoài làm việc. Sao tự nhiên em lại chuyển ra ngoài vậy? Ở Tang gia không phải tốt hơn à?”
“Em mới chuyển tới đây, chỗ này gần công ty em làm việc, thuận tiện nên em chuyển ra ngoài, thay đổi bầu không khí. Mà sao anh biết em ở đây vậy ạ?” Tang Dung nghiêng đầu, lên tiếng thắc mắc.
“Thím Lưu nói với anh, có chuyện gì hả?”
“Không có gì.”
Khổng Dịch Phàm híp mắt nhìn cô, Tang Dung nhẹ cười đáp lại.
Chuyện cô chuyển ra ngoài, thím Lưu thực sự có biết, nhưng chuyển đến đâu thì cô chưa nói.
Nói dối không chớp mắt, biểu cảm trên gương mặt vô cùng tự nhiên. Nếu cô còn ngây thơ như ngày trước, chắc chắn sẽ không để ý lời nói của hắn, thế nhưng sau chuyện năm đó, sự việc xảy ra với Trình Trình, nếu tin vào lời nói của con quỷ trước mặt, thì chắc bán cả mạng rồi.
Hắn ta nói liền sau khi cô hỏi, quả nhiên hắn đã điều tra xem cô hiện giờ đang ở đâu.
Sau khi Tang Dung bình tĩnh suy xét biểu hiện trên khuôn mặt hắn, nếu như gặp được Trình Trình, thì chắc hắn đã không bình thản đứng ở đây nói chuyện với cô. Suy nghĩ như vậy, trong lòng cô thấy nhẹ nhõm đi đôi chút.
Nhưng câu nói tiếp theo của hắn ta, đẩy Tang Dung vào thế khó.
“Em không định mời anh lên nhà em sao?”
Khổng Dịch Phàm trông chờ nhìn cô, còn bồi thêm câu nữa: “Anh thấy trên tay em là túi đồ ăn, mà anh cũng chưa ăn gì. Tiểu Dung nhà ta sẽ không hẹp hòi đến mức từ chối anh chứ?”
“À… Dạ em…” Tang Dung ngập ngừng, trong đầu loạn cào.
“Sao vậy? Chẳng lẽ tiểu Dung còn tính toán với anh một bữa ăn này sao?”
“Không có chuyện đó, chỉ là hiện giờ trên nhà em đang rất bừa bộn, không có chỗ ngồi ăn ấy ạ.” Tang Dung xua tay, lấy đại lý do nào đó, mong Khổng Dịch Phàm sẽ không kéo dài.
“Anh không để ý đâu. Đưa túi đồ anh cầm dùm cho.”
Khổng Dịch Phàm giơ tay, ý muốn nói cô mau đưa đây cho hắn.
Ánh mắt Tang Dung ánh lên sự hoảng hốt, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, dây thần kinh não cũng căng cứng. Nếu theo chiều hướng này, thì khả năng cao, cô phải mời Khổng Dịch Phàm lên nhà, mà điều đó hiện giờ, chẳng khác nào tự mình chôn đầu xuống hố.
Tang Dung chần chừ, cô nhìn bàn tay đàng chìa trước mặt mình, bối rối không biết nên làm thế nào.
Trong lúc Tang Dung đang không biết xử trí làm sao, Khổng Dịch Phàm dõi theo từng biến hóa trên gương mặt cô, nụ cười trên môi càng đậm.
“A!” Chợt Khổng Dịch Phàm kêu lên một tiếng, rồi đưa mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tang Dung vì giật mình, anh ta cười nói: “Anh chợt nhớ ra, lúc nãy có người gọi cho anh bàn chuyện công việc. Chắc đành hẹn em hôm khác vậy!”
Tang Dung ngơ người trong giây lát, không nghĩ người kết thúc cuộc trò chuyện của hai người là hắn.
Nhưng chuyện này đã chẳng quan trọng, Khổng Dịch Phàm rời đi ngay lúc này mới chính là điều tốt nhất.
“Anh có việc bận rồi ạ? Thôi để hôm khác em mời anh nha, hôm nay nhà em cũng chưa dọn.”
“Thế nhé! Anh đi đây! Gặp lần sau nhé!”
Khổng Dịch Phàm chào tạm biệt cô xong liền cất bước đi về chiếc xe Ferrari màu đen sang trọng.
Nhìn tận mắt thấy Khổng Dịch Phàm lên xe, chiếc xe lăn bánh chầm chậm rời khỏi, sự căng thẳng trong Tang Dung vẫn chưa có dấu hiệu đi xuống. Cô quay người chạy vội đến thang máy, nhấn nút đi đến tầng mình sống, trong đầu còn không ngừng nghĩ nhanh lên, đi nhanh lên.
Vào được đến nhà, giầy không thèm bỏ ra, điều đầu tiên mà Tang Dung làm, chính là gọi tên cậu.
“Trình Trình, cậu đâu rồi!”
“Em đây! Chị đi đâu mà lâu thế!”
Trình Trình ngồi trên sô pha, đang cầm điều khiển tivi, tìm một chương trình nào đó xem giải trí.
Nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của Tang Dung, cậu ngạc nhiên, mở tròn mắt nhìn cô.
Tang Dung nhìn thấy cậu lành lặn từ đầu tới chân liền thở hắt một hơi, nhịp tim dần bình ổn trở lại.
May quá! May quá! Cậu vẫn đang vui vẻ ở nơi đây.
***
“Cậu chủ, sao cậu không đi lên gặp cậu Hàn Trình?”
Ngồi ở ghế lái, Chu Trạch Minh vừa lái vừa hỏi cậu chủ nhà mình. Rõ ràng khi nghe tin cậu Hàn Trình còn sống, Khổng Dịch Phàm đã mừng rỡ đến mức nào.
Khổng Dịch Phàm trâm ngâm liếc nhìn bên ngoài, nghe câu hỏi của cấp dưới, hứng thú đột nhiên tăng vọt, nheo mắt trả lời: “Để cho em ấy bay lượn thõa thích xong, tôi sẽ tự tay bẻ cánh của em ấy!”
Chu Trạch Minh không mấy ngạc nhiên trước lời nói vừa rồi, nhưng cậu thắc mắc một điều, khi nãy đứng nói chuyện với Tang Dung, tại sao đến bước cuối cùng, lại thả cho cô ta đi. Đối với một người đã lừa hắn, lý nào hắn lại dửng dưng bỏ đi như thể chuyện chẳng có gì xảy ra vậy?
Hay do Tang Dung cũng lớn lên cùng hắn, mối quan hệ của hai nhà lại không tồi, nên hắn niệm tình xưa nghĩa cũ, giải quyết một cách nhẹ nhàng?
Khổng Dịch Phàm ngồi ghế sau, như đoán được ý nghĩ của cậu, hắn cao giọng cất lời.
“Cậu đang muốn hỏi tôi, tại sao lại tha cho cô ta à?”
“Sao cậu chủ biết!” Chu Trạch Minh ngạc nhiên, lẽ nào lúc nãy cậu lỡ miệng thốt lên suy nghĩ.
Khổng Dịch Phàm điềm nhiên giải đáp thắc mắc: “Chơi đùa với cô ta không phải sở thích của tôi. Với lại, như tôi đã nói trước đó, tôi muốn để em ấy bay lượn thõa thích trước khi bắt em ấy lại.”
Cách biệt hai năm, còn nghe nói cậu đã tự mình làm phẫu thuật cho quên đi kí ức, điều này như một đả kích lớn đối với Khổng Dịch Phàm.
Nhưng còn khiến hắn bất ngờ hơn là người ngụy tạo, giúp Hàn Trình trốn thoát khỏi hắn, là đứa em gái mà hắn vẫn cho là vô dụng.
Cô em gái mà hắn vẫn nghĩ đơn thuần ấy, dám ở sau lưng hắn, đâm hắn một nhát thật sâu. Nếu không phải hắn đã hứa với người kia, thì với cái Tang gia nhỏ bé của cô, bằng cách nào để chống chịu.
Suy cho cùng cũng chỉ là một ả đàn bà ngu ngốc và liều lĩnh. Hai thứ đó đi liền với nhau, tự khắc ngày nào đó, ả đàn bà ấy tự diệt mình.
Trên màn hình điện thoại bỗng phát sáng lên, Chu Trạch Minh liếc nhìn rồi nói:
“Là Thẩm tổng gọi điện tới. Ngài có nhận không ạ?”
“Nối máy đi!”
Chu Trạch Minh nhấn kết nối xong, Khổng Dịch Phàm nhìn trên màn hình, tiếng nói của Thẩm Thức vang ra từ chiếc điện thoại.
“Alo, Thẩm tổng!”
[ Tôi nghe người nói anh tìm tới chỗ cô ấy? ]
Bên kia thằng thừng vạch trần, nhưng Khổng Dịch Phàm chỉ cười đáp lại.
“Sao chuyện gì Thẩm tổng cũng biết được hay vậy?”
[ Khổng Dịch Phàm, đừng quên những gì tôi đã nói. Anh có thể mang người kia của anh đi, nhưng cô ấy là người của tôi, nếu anh dám động đến, vậy thì đừng trách tôi chưa từng cảnh cáo anh! ]
“Tôi hiểu mà. Thẩm tổng đây cứ yên tâm, lời tôi đã nói ra thì sẽ không thay đổi.”
[ Được! ]
Khổng Dịch Phàm bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hắn ngả người ra sau, nói với giọng châm biếm:
“Mà này Thẩm tổng, tôi nghe nói Bắc Hỏa của cha vợ cậu bị người khác thu mua rồi đấy! Cậu đứng đấy nhìn công sức của cha vợ bị người khác lấy đi thế à? Tỏ ra chút thành ý để còn rước được mỹ nhân về nhà đi chứ!”
Khổng Dịch Phàm vốn biết Bắc Hỏa là do Thẩm Thức thu mua, việc anh muốn có số cổ phần của Tang gia trong tay hắn thì hắn cũng đoán được phần nào kế hoạch của tên này. Nhưng con người hắn, gặp được kẻ còn thảm hại hơn cả bản thân, thì không lý gì lại để yên cho được.
Đúng như dự đoán, Thẩm Thức nghiến răng, gằn giọng trả lời vào điện thoại:
[ Câm miệng! ]
“Ôi thôi c.h.ế.t! Tôi quên mất, người thu mua công ty cha vợ cậu, chẳng phải là cậu hay sao?”
Thẩm Thức không nhịn được nữa, anh dứt khoát dập máy, điện thoại của Khổng Dịch Phàm vang lên tiếng tút dài, càng khiến cho hắn muốn phá lên cười một trận.
So với thủ đoạn của hắn, tên nhóc họ Thẩm này còn chơi ác hơn.
Hắn muốn xem xem, rốt cuộc cô em gái “thân yêu” của hắn, sẽ biến thành cái dạng gì.
Chú chim trong lồng son? Hay là con rối để người khác tiêu khiển?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook