Dao Quang Mãn Ngân Hà
-
C1: Chương 1
1
Chuẩn bị đến ngày Lục hoàng tử tới từ hôn, ta lệnh cho người đi quét sạch hết cả lá rụng trên con đường trước cửa.
Lục hoàng tử hổ thẹn, hắn nói thích cô em gái Cung Thu Nguyệt của ta, chỉ có thể phụ tấm chân tình của ta.
Hai mắt ta sưng đỏ, cầm ngọc bội định tình hắn tặng trên tay.
Lục hoàng tử không đành lòng, trầm giọng nói: "Việc này tổn hại đến thanh danh của cô, bản vương hứa sẽ làm cho cô một chuyện, nếu ngày sau cô có chuyện cần nhờ thì cứ cầm ngọc bội đến tìm bản vương."
"Điện hạ thẳng thắn nói, đủ thấy quang minh lỗi lạc, là thần nữ vô phúc không nhận nổi tấm lòng của người, lời hứa của điện hạ, thần nữ ghi lòng tạc dạ, xin người thứ cho thần nữ không khỏe, xin được cáo lui trước."
Ta rủ mắt hành lễ, một giọt nước mắt rơi xuống đất, bật khóc thành tiếng.
Không đợi hắn kịp nói, ta đã xoay người vội vàng rời đi.
Khi quay về khuê phòng, tỳ nữ Lưu Thúy an ủi ta: "Cô nương, điện hạ không phải không có tình cảm với người, sau khi người đi, điện hạ cứ chăm chú vào bóng lưng người hồi lâu, theo nô tỳ thấy, rõ ràng việc này là Nhị tiểu thư giở trò."
Ta lau nước mắt đi, nhếch khóe môi lên.
Đương nhiên chuyện này tác phẩm của Cung Thu Nguyệt rồi.
Cô em gái này của ta, thế mà lại là người trùng sinh hai lần.
Đời thứ nhất, nó chọn Lục hoàng tử, nhưng người đăng cơ lại là phu quân của ta, Cửu hoàng tử.
Đời thứ hai, nó chọn Cửu hoàng tử, cuối cùng người đăng cơ chính là phu quân của ta, Lục hoàng tử.
Đây là đời thứ ba, cho dù ta chọn ai, nó cũng muốn quấy rối.
Đã như vậy, ta sẽ dựa theo mong muốn của nó, xem xem nó có thể cười đến cùng không.
Chưa đến mấy ngày, chuyện ta bị Lục hoàng tử từ hôn đã xôn xao khắp nơi.
Có người nói, Lục hoàng tử là trăng sáng trên trời, không phải nữ tử bình thường có thể với tới.
Còn có người nói, là tác phong của ta không chuẩn mực, bị Lục hoàng tử phát hiện nên mới từ hôn.
Những lời đồn đại vớ vẩn này, đoán một cái là biết do ai truyền ra.
Ta suy nghĩ rồi lại truyền thêm một lời đồn mới, nói Lục hoàng tử ngưỡng mộ Nhị tiểu thư phủ thái sư, nguyện một đời một kiếp, chỉ ở bên nàng.
Lời đồn đại chỉ thẳng ra là Lục hoàng tử ngang ngược càn rỡ, coi phủ Thái sư là hậu cung, con gái của Thái sư đều tùy cho hắn chọn.
Còn nói Cung Thu Nguyệt bất nghĩa, cướp đoạt chồng sắp cưới của chị gái, rõ ràng người có hành vi lẳng lơ, cử chỉ không đúng mực là nó.
Những lời đồn này vừa truyền ra đã khiến cả kinh thành dậy sóng.
Đám người không dám cười Lục hoàng tử lại cười Cung Thu Nguyệt.
Cười nó không biết tự lượng sức, mơ mộng hão huyền là Lục hoàng tử chỉ có một mình mình, đặt thể thống hoàng gia ở chỗ nào chứ?
Cung Thu Nguyệt khóc sướt mướt trước mặt phụ thân.
"Con gái không biết mình lọt vào mắt Lục hoàng tử khi nào, cũng không biết Lục hoàng tử sẽ vì thế mà từ hôn chị, con gái dù cả đời này không gả, đi làm ni cô, cũng không dám phá hỏng nhân duyên của chị, nếu chị vì thế mà oán hận con, con chỉ có nước cạo đầu làm ni cô để chứng minh sự trong sạch.”
Phụ thân luôn yêu thương nó.
Người nhíu mày lạnh lùng nói: “Dao Quang, trong lòng con nên rõ, chuyện này không liên quan đến Thu Nguyệt, là nó giỏi giang xinh đẹp, được Lục hoàng tử để mắt đến, hai người các con, dù là ai gả cho Lục hoàng tử cũng đều làm phủ Thái sư ta nở mặt nở mặt, việc này đã chắc như đinh đóng cột rồi, con đừng oán hận trong lòng, phụ thân sẽ tìm một mối lương duyên khác cho con.”
Cảnh tượng này, ta thấy hai lần rồi.
Lòng đã sớm c h ế t lặng.
Ta nở một nụ cười dịu dàng, nói: “Phụ thân nói chí phải, con gái chưa từng oán trách em, con là chị, nên trông nom em là đúng, là em quá xuất sắc nên mới bị người ta phỉ báng. Có điều, chuyện này có hại cho thanh danh của con gái nhà chúng ta, vì nghĩ cho em, phụ thân vẫn nên nhanh chóng tìm cách định ra hôn ước cho em và Lục hoàng tử đi thôi, miễn cho bị kẻ gian lợi dụng."
"Không!" Cung Thu Nguyệt bàng hoàng, kiên quyết nói: "Cha, tạm thời con gái vẫn chưa muốn gả đi, càng không muốn gả cho Lục hoàng tử, nếu vội vàng định ra hôn ước như thế, mới là đưa con gái vào trong lời đồn đại.”
Nó nói cực kỳ thành khẩn.
Sắc mặt phụ thân trông rất khó coi.
"Vi phụ tự có chừng mực."
Chưa được bao lâu, thánh chỉ ban hôn đã đưa tới phủ Thái sư, hôn sự của nó và Lục hoàng tử như ván đã đóng thuyền.
Lục hoàng tử tới tìm ta, mặt hắn nghiêm túc, đôi mắt sáng xen lẫn sự tức giận.
"Bản vương cho là đã nói rõ ràng với cô rồi, ai ngờ cô lại dùng cách này hãm hại Thu Nguyệt, đúng là lòng dạ hiểm độc."
"Điện hạ, thần nữ không hiểu, điện hạ tới từ hôn trước, nhưng sao lại quát thần nữ lòng dạ hiểm độc? Thần nữ đã làm sai điều gì mà phải rước lấy nhục này?"
"Cô còn giả vờ giả vịt ư?"
"Vậy chi bằng điện hạ giải thần nữ vào phủ Tông Nhân thẩm vấn rõ ràng."
"Cô mà cũng xứng tới phủ Tông Nhân à?"
"Sao mà không xứng?"
Cửa vang lên một tiếng lộc cộc, Cửu hoàng tử đang chậm rãi đi tới.
Hắn mặc y phục màu tím, tay phe phẩy quạt, bước đi thong thả, cao quý cũng lạ kỳ.
Ta khẽ giật mình.
Hai đời, ta và bọn họ là hai cặp vợ chồng.
Bản tính của họ ta biết rõ trong lòng.
Cửu hoàng tử tuỳ tiện phóng khoáng, hơi bướng bỉnh tùy ý, tính hắn xảo quyệt, luôn nghi ngờ vô căn cứ.
Ta sống trong hậu cung nhiều năm, bị hắn phế rồi lập ba lần.
Hắn không thích mỹ nhân, lại thích ngựa tốt.
Ta động tay động chân lên con thiên lý mã hắn yêu quý nhất khiến hắn ngã gãy xương, hắn từ một vị vua trẻ khỏe nhanh nhẹn thành một người bại liệt phải nằm ở trên giường ba mươi năm.
Ta không cho hắn c h ế t mà để cho hắn tận mắt nhìn thấy ta phế chức của hắn, ủng hộ hoàng tử đăng cơ, rồi lại liên tục phế ba vị hoàng tử, cuối cùng phò tá hoàng tôn đăng cơ, nắm giữ vương triều Đại Sở trong tay.
Lục hoàng tử thì thanh cao ngạo mạn, mắt không vương một hạt bụi, vui buồn thất thường, bạc tình bạc nghĩa.
Mặc dù hắn cưới ta, nhưng luôn đối đãi với ta như quân sư, kính ta, lại không yêu ta.
Mà ta cũng không mơ được hắn yêu.
Hắn nạp Cung Thu Nguyệt vào cung, yêu đương thắm thiết với cô ta, để cô ta cai quản hậu cung.
Ta ở trong hậu cung gặp khó khăn mọi bề.
Ta hết cách nên không thể làm gì hơn là để hậu cung của hắn có thêm vô số mỹ nhân rất giống Cung Thu Nguyệt. Những mỹ nhân đó xinh đẹp yếu gầy, mỗi người một vẻ.
Hắn lưu luyến trong đó rồi từ từ xa lánh Cung Thu Nguyệt, cũng bỏ bê triều chính.
Ta vừa khuyên nhủ hắn, vừa thay hắn tiếp quản tiền triều.
Về sau, hắn c h ế t trên bụng sủng phi.
Ta xử lý Cung Thu Nguyệt, làm Thái hậu buông rèm chấp chính, phò tá Thái tử đăng cơ trở thành minh quân một đời, c h ế t già hưởng thọ tám mươi tuổi.
Hai người bọn họ đều là kẻ bạc tình.
Mà cuối cùng ta cũng hiểu, đời này ta không có chỗ dựa, chỉ có tự đứng vững mới có thể mở ra một con đường.
Cho nên, đời này, hai người bọn họ, ta đều không chọn.
Nhưng không trở ngại việc ta lợi dụng bọn họ.
Vào ngày thứ hai Lục hoàng tử từ hôn.
Ta đã tình cờ gặp được Cửu hoàng tử trong tình trạng hồn xiêu phách lạc, dưới sự châm chọc khiêu khích của hắn, trong lúc tức giận ta đã giải được ván cờ Trân Lung của hắn và hùng tuyên bố ‘Cung Dao Quang ta dù cô đơn cả đời cũng tuyệt không vào hoàng gia nữa’.
Nhưng cái tên Cửu hoàng tử này có tính phản nghịch từ bé.
Càng không cho hắn làm cái gì, hắn càng muốn làm cái đó.
Hắn không để ý thanh danh của ta bị hủy hoại mà vào cung xin thánh chỉ ban hôn.
Thánh chỉ còn chưa đưa tới chỗ Thượng thư tỉnh, Cửu hoàng tử đã gấp gáp đến để vả mặt.
Hắn đột nhập vào phòng ta lúc nửa đêm, sảng khoái báo với ta việc này.
Phải khi thấy được đôi mắt ầng ậc nước và mặt ngập tràn oán giận của ta, hắn mới hài lòng cười to rời đi.
Tóm lại, hai người bọn họ đều có vấn đề.
Cửu hoàng tử nhíu mày, lại cười nói: "Quên nói cho Lục hoàng huynh, bây giờ Dao Quang là vợ sắp cưới của đệ, nếu xảy ra chuyện gì thì đương nhiên phải vào phủ Tông Nhân thẩm tra xử lí, Lục hoàng huynh thật sự muốn đưa vợ sắp cưới của đệ vào phủ Tông Nhân à? Xin hỏi nàng ấy đã phạm phải chuyện gì?"
Lục hoàng tử sững sờ trước tin tức này.
Gương mặt tuấn tú của hắn chợt trở nên lạnh lùng, hắn không nhìn Cửu hoàng tử*, mà đưa ánh mắt u tối đó về phía ta.
*Đoạn này tác giả viết là 他不看六皇子 (hắn không nhìn Lục hoàng tử) nhưng như thế thì hơi vô lý, tớ đoán chắc tác giả viết nhầm nên tự sửa thành ‘Cửu hoàng tử’ he.
"Cung đại tiểu thư đúng là cao tay thật, bản vương đã coi thường cô rồi."
"Điện hạ nói cái gì cũng được, nhưng Dao Quang không thẹn với lòng, nơi ở của con gái không tiện để đàn ông bên ngoài tùy ý ra vào, nếu lần sau điện hạ có đến hỏi tội, vẫn mong dẫn theo Thu Nguyệt muội muội cùng đến đây, hoặc cùng đi với Cửu hoàng tử điện hạ, để tránh mọi người hiểm nhầm, lại tổn hại đến thanh danh của thần nữ, nếu còn lần nữa thì thần nữ chỉ có thể treo cổ trước cửa phủ Lục hoàng tử để tỏ lòng trong sạch."
"Cô..."
Lục hoàng tử bị tức đến mức đỏ cả mặt, giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn.
Có chút thương tiếc hắn.
Chuyện từ hôn này sẽ nhanh chóng rơi xuống đầu của hắn thôi.
Uổng cho hắn vẫn luôn đứng ra bảo vệ Thu Nguyệt muội muội của mình.
Cửu hoàng tử nắm lấy cằm ta, cười lạnh nói: "Nó đẹp lắm à? Đừng quên, là bản vương cứu cô khỏi gian nguy, cô có cảm tạ thì cũng nên là bản vương.”
Hắn nắm rất mạnh, ta bị đau, không kìm được mà chảy nước mắt.
Hắn hừ lạnh một tiếng, buông tay ra.
"Cho cô ba ngày, đuổi nó ra khỏi lòng mình, người của bản vương, không chỉ có thân thể là của bản vương, mà trái tim cũng là của bản vương, Cung Dao Quang, bản vương có thể cứu vãn thanh danh của cô, đương nhiên cũng có thể khiến thanh danh của cô mất sạch, cô tự giải quyết cho tốt đi."
Hắn hất quạt lên, thoải mái đi ra ngoài.
Ta gọi lại: "Điện hạ!"
Hắn ngoái đầu, lẳng lặng nhìn vào ta, ánh mắt cao ngạo cuốn hút.
Ta mỉm cười nói: "Điện hạ có dám đánh cược với thần nữ một ván không? Thần nữ cược mình và người không có duyên, càng không có khả năng kết duyên, nếu thần nữ thua, về sau chỉ nghe điện hạ như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, cả thể xác và trái tim đều chỉ thuộc về điện hạ, nếu điện hạ thua, thì phải đồng ý ngày sau nguyện làm cho thần nữ ba chuyện, điện hạ dám cược không?"
2
Cửu hoàng tử lạnh lùng nói: "Chỉ bằng cô ư?"
"Vâng, chỉ bằng thần nữ."
Hắn cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên đến gần ta.
"Rất tốt, Cung Dao Quang, bản cung có thể cược với cô, nhưng nếu cô thua... Ngày thành hôn, chắc chắn bản cung sẽ khiến cô khắc ghi cả đời."
Hắn ngông nghênh cười to rời đi.
Ta lắc đầu, cười hắn không biết tự lượng sức mình.
Sống hai đời, chỉ có một người khiến ta nhớ mong cả đời, không phải hắn, cũng không phải Lục hoàng tử.
Lưu Thúy không thích Cửu hoàng tử.
Em ấy cảm thấy Cửu hoàng tử phách lối ngông cuồng, kém xa Lục hoàng tử ôn hòa săn sóc.
Ẻm thường xuyên cảm thán, nếu mà Nhị tiểu thư không cướp đi Lục hoàng tử thì tốt rồi.
Ta cười sai em ấy đi làm chút bánh ngọt đưa cho Cửu hoàng tử.
"Tiểu thư, chẳng lẽ người thật sự thích Cửu hoàng tử ạ?”
"Nhìn người thì không thể nhìn bề ngoài, Cửu hoàng tử tốt hơn Lục hoàng tử nhiều, lúc trước, là ta biết người không rõ..."
Lưu Thúy mở to miệng, không dám tin lại không thể không tin.
Em ấy cẩn thận làm bốn loại bánh rồi tự mình đưa tới phủ Cửu hoàng tử, khi trở vừa tức vừa buồn.
Ta hỏi em ấy sao rồi?
Em ấy nói gặp chó ở trên đường, điểm tâm đều vào bụng chó rồi.
Ta cười gật đầu, "Hẳn con chó kia rất đẹp, còn mặc xiêm y màu xanh."
"Tiểu thư, làm sao người biết Nhị tiểu thư ở trong phủ Cửu hoàng tử?"
Sao ta biết à?
Đây cũng chỉ là chiêu mà Cung Thu Nguyệt đã dùng ở kiếp trước thôi.
Ở kiếp trước, sau khi nó sống lại, sớm đã bày mưu lấy thân phận con trai hành tẩu ở bên ngoài, làm quen rất nhiều người nho nhã trí thức, cũng thừa cơ làm quen Cửu hoàng tử, kết bạn dạo chơi với Cửu hoàng tử, đua ngựa đạp hoa, kết được một tình hữu nghị sâu sắc.
Sau này, trời xui đất khiến thế nào Cửu hoàng tử lại nhìn ra được thân phận nữ tử của nó, thế là tự nhiên từ hôn với ta.
Tiếc cho mưu kế tính toán tường tận quá thông minh.
Ở kiếp trước, kiểu gì Cung Thu Nguyệt cũng không ngờ được, người đăng cơ không phải Cửu hoàng tử nó luôn muốn giành lấy, mà là Lục hoàng tử bị nó coi là con rơi.
Nó không nghĩ ra được.
Đến khi ta tiễn nó đi c h ế t, nó kích động chất vấn ta, rốt cuộc là vì sao? Nó đã được sống lại rồi, sao vẫn không thắng được ta?
Ta chỉ từ tốn nói một câu, mặc kệ ngươi sống lại bao nhiêu lần, cũng sẽ là bại tướng dưới tay ta.
Lúc nó c h ế t rất đẹp.
Trên cổ có một vết kiếm mảnh, m á u tuôn trào ra, nở rộ thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Ta sai người vẽ cảnh này xuống, rồi đốt cho nó đã thành ma ở dưới địa phủ, hi vọng nó sẽ khắc ghi.
Hẳn nó vẫn nhớ nhỉ.
Đời này, nó thông minh hơn rồi.
Nó không chọn chọn Lục hoàng tử, cũng chả chọn Cửu hoàng tử nữa, có lẽ sẽ đợi bọn họ c h ế t rồi, chờ đến ngày mọi thứ kết thúc, mới quay ra hái quả đào.
Muốn hái quả đào cũng được, nhưng cũng cần có đào để hái đã.
Không lâu sau.
Tây Lương tiến cống vô số tuấn mã.
Trong đó có một con tuấn mã cả người toàn màu trắng cực kỳ dũng mãnh, bốn vó đen nhánh, bệ hạ ban tên là Bạch Vân Đạp Ô, nói ai có thể thuần phục được con ngựa này thì chính là chủ nhân của nó.
Cung Thu Nguyệt giả nam ra sân, lúc thuần phục tuấn mã lại không cẩn thận làm búi tóc xõa ra, râu thì rơi xuống, tóc dài tung bay trong gió...
Cuối cùng, cô ta thuần phục được tuấn mã, trở thành chủ nhân của tuấn mã.
Đạt được tiếng khen ngợi của cả sảnh đường và cũng đồng thời làm Cửu hoàng tử ngạc nhiên.
Thế hắn mới biết người bạn mà tới nay mình luôn coi là tri kỉ lại là con gái.
Cung Thu Nguyệt đưa tuấn mã cho Cửu hoàng tử để nhận lỗi rồi dứt khoát quay người rời đi.
Cửu hoàng tử lại thẫn thờ đứng đực hồi lâu, đến cả tuấn mã mới tới tay cũng không để ý.
Ta nghe được tin tức thì tay đánh đàn vẫn rất bình tĩnh, không có nốt nhạc nào bị loạn.
Lưu Thúy tức giận thêu thùa đâm cả vào tay.
"Ui... Đúng là không cần mặt mũi mà."
"Mặt mũi và mạng, cái nào quan trọng hơn?”
"Đương nhiên là mạng ạ."
"Ừm, ta cũng cảm thấy là mạng."
Ta luôn cảm thấy, giữa ta và Cung Thu Nguyệt như có một nút thắt, dường như hai người chúng ta chỉ có một người c h ế t thì người kia mới có thể sống thoải mái như ý.
Cho nên, Cung Thu Nguyệt muốn g i ế t c h ế t ta, ta cũng không tức giận.
Bởi vì, ta cũng nghĩ như vậy.
Cô ta có thể năm lần bảy lượt đạp đổ quá khứ và bắt đầu lại, mà ta cũng có ký ức sống lại, điều này rất công bằng.
Nửa đêm, Cửu hoàng tử chui vào khuê phòng của ta.
Trên người hắn có mùi hoa dành dành trong phòng Cung Thu Nguyệt.
Ta đang giả bộ ngủ rất sâu liền cảm nhận được có một bàn tay đang chậm rãi bóp cổ ta.
Ta không thể không mở to mắt, đối mặt với Cửu hoàng tử.
Hắn hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, ngạo nghễ nhìn xuống ta.
"Lúc trước bản cung cho là cô thông minh lanh lợi, xứng làm vương phi của bản cung, giờ xem ra là vẫn kém một chút."
Ta thở dài: "Điện hạ, lần sau mời đi cửa."
"Bản cung làm việc thế nào, không cần cô nhắc nhở!"
"Hôm nay điện hạ thu được tri kỉ, còn có ngựa quý, liền quên mất tôi là vợ sắp cưới của người, là người phải sống cùng chăn, c h ế t chung huyệt à.”
Gương mặt lạnh lùng của hắn hiện vẻ rối rắm.
Một lúc lâu sau, hắn như đã hạ quyết tâm.
"Rất nhanh thôi, cô sẽ không phải nữa."
"Thế thì điện hạ sẽ thua."
"Bản cung có chơi có chịu, ba hứa hẹn kia xem như ta đền bù cho cô."
Cửu hoàng tử hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Trước khi hắn nhảy khỏi cửa sổ, ta tò mò hỏi một câu:
"Điện hạ, nếu có một ngày, tuấn mã của người và Cung Thu Nguyệt cùng rơi xuống nước, người chỉ có thể cứu một, người sẽ chọn ai?”
"Oạch...”
Hình như Cửu hoàng tử trèo cửa sổ bị trượt chân. 3
Ta bị Cửu hoàng tử từ hôn.
Cung Thu Nguyệt cũng bị hủy hôn.
Khác là, Cửu hoàng tử nói với người ngoài ta ghen tuông vớ vẩn, không xứng làm phi.
Mà Cung Thu Nguyệt thì là vì phải cùng Thái hậu tới chùa Quy Vân bái Phật, cần thể x á c và tinh thần không vướng bận, nên phải tạm hủy hôn.
Vào ngày hủy hôn, Lục hoàng tử đứng trước phủ Thái sư hứa hẹn đời này, lòng này sẽ mãi không đổi, bằng lòng chờ cô ta ba năm, năm năm, mười năm, cả một đời.
Đãi ngộ của cô ta, khác hoàn toàn với ta.
Thanh danh của ta bị tổn hại, lời đàm tiếu như nước thủy triều.
Cô ta thì được mọi người ao ước, vạn người kính ngưỡng.
Đám tiểu thư khuê các không chỉ không trách cô ta, còn nhao nhao hỏi cô ta, sao lại được Thái hậu đích thân chỉ tên cùng đi lễ Phật?
Người người đều biết, Thái hậu chưa từng bạc đãi người hầu hạ bên cạnh, nhất định sau khi quay về sẽ có phong thưởng, càng quan trọng hơn là có Thái hậu tương đương với có một lá bùa hộ thân, đời này xem như an ổn.
Cung Thu Nguyệt không ngừng giao lưu.
Chỉ có một mình ta đối mặt với cơn tức giận của phụ thân.
"Nếu ngươi có thể nhanh trí bằng một phần vạn của em gái ngươi, thì cũng không đến mức như hôm nay, Lục hoàng tử ngươi không thể trèo cao, đến cả Cửu hoàng tử ngươi không nắm chắc được, lúc trước sinh ngươi để làm gì chứ?"
Tất cả sự phẫn nộ của ông đều trút xuống người ta.
Ta im lặng nghe, đầu óc lại suy nghĩ miên man.
Đời thứ nhất, ta gả cho Cửu hoàng tử làm Hoàng hậu, Cung Thu Nguyệt gả cho Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử đoạt vị thất bại, bị giam giữ ở nơi hoang vu, phụ thân muốn ta thả Cung Thu Nguyệt ra.
Điều này cũng không có gì, vào đời thứ nhất, thù hận giữa ta và cô ta chưa sâu đậm đến vậy.
Nhưng sau khi ta thả Cung Thu Nguyệt ra ngoài, phụ thân không nên sắp xếp cho Cung Thu Nguyệt quyến rũ Cửu hoàng tử, nói là học theo Nga Hoàng và Nữ Anh, phải giữ mãi phú quý của phủ Thái sư.
Cửu hoàng tử cũng không thương mỹ nhân, làm nhục Cung Thu Nguyệt thì thôi đi, lại còn cười cợt phỉ báng ta nữa, nói người nhà của ta lòng tham vô đáy, rặt một đám bại hoại như nhau.
Vốn ta và hắn cũng không có nhiều tình cảm, đúng vào chuyện này đã tiêu tan hết sạch.
Về sau, phụ thân liều lĩnh phạm tội, ta bị phế rồi lập ba lần.
Nhưng phụ thân chỉ cầu xin ta cứu mình, chưa hề nghĩ tới tình cảnh của ta, liệu có thể cứu ông không...
Cung Thu Nguyệt quay về.
Cuối cùng phụ thân cũng thôi không giận dữ nữa.
Ông nhỏ nhẹ căn dặn Thu Nguyệt ở trong chùa nhất định phải ưu tiên mọi chuyện của Thái hậu, phụng dưỡng tốt Thái hậu chính là một công lớn.
Cung Thu Nguyệt ngoan ngoãn đồng ý.
Cô ta nói mình mệt, phụ thân xót xa bảo cô ta đi nghỉ ngơi.
Trái lại khi nhìn thấy ta, ông lại tức giận bảo ta đi chép kinh Phật.
Trên đường tới Phật đường, Cung Thu Nguyệt chờ ta.
"Chị à, người hầu ở cạnh Thái hậu là em, không biết chị có cảm tưởng thế nào?"
"Em còn nói với Lục hoàng tử, sở dĩ muốn hủy hôn, là vì không muốn để chị một thân một mình, em muốn đồng cam cộng khổ với chị, chị ơi, chị vui không?"
Cô ta chắc chắn là ta chẳng hiểu cái gì cả nên trong ánh mắt lộ ra vẻ thương hại.
Ta đưa mắt nhìn cô ta rời đi, buồn cười không chịu được.
Có lẽ cô ta đi vì bí mật của Thái hậu.
Nhưng nếu đã biết được bí mật, cũng không cần phải đi nghe thêm lần nữa, đúng không?
Về phần Lục hoàng tử...
Hắn chả là cái thá gì cả.
4
Cứ ba năm là Thái hậu sẽ tới chùa Quy Vân lễ Phật một lần, lúc đi sẽ chọn một vài tiểu thư thế gia đi cùng.
Sau khi những tiểu thư thế gia kia trở lại, ai nấy đều có chốn về tốt đẹp.
Đời thứ hai, Cung Thu Nguyệt đoạt Cửu hoàng tử, thanh danh của ta bị hao tổn, đương nhiên không chịu cam tâm như vậy.
Tính tới Thái hậu muốn lễ Phật, ta đã ra tay từ chỗ của công chúa, gặp được Thái hậu thì tự đề cử mình.
Sau đó luôn bên cạnh hầu hạ Thái hậu ngày đêm vất vả hai năm, mới lấy được lòng tin của Thái hậu.
Lúc Thái hậu lâm chung, chỉ có ta và đại cô cô hầu ở cạnh người.
Người đã nói bí mật cho ta, mà bí mật này đã bị ta vắt kiệt tác dụng.
Cho dù Cung Thu Nguyệt bắt chước con đường kiếp trước ta đi, nhưng đằng sau đi như thế nào, cô ta thật sự có thể nắm chắc được sao?
Trên đời này, nào có nhiều chỗ ngon ăn thế chứ.
Hôm Thái hậu đi, quý nữ trong thành đưa tiễn hai bên đường, mỗi người cầm trong tay một nhánh hoa đồng để tỏ ý tiễn biệt.
Sau khi nghi trượng của Thái hậu đi xa.
Lục hoàng tử đứng ở bên đường lập tức quất một roi khiến hoa đồng của ta xuống.
Giọng hắn như thuốc độc lạnh đến thấu xương.
"Kẻ vô sỉ như cô, không có tư cách tiễn Thái hậu."
Hoa đồng nát bét, mu bàn tay của ta sưng đỏ cả lên vì bị roi quất trúng.
"Đau quá..." Hai mắt ta đỏ ứng, đôi mắt lấp lánh ánh nước, muốn rơi nhưng không rơi được.
Lục hoàng tử nhíu mày, giật thót một cái rồi chợt nhớ tới gì đó, lạnh lùng nói: “Nếu không phải tại cô thì Thu Nguyệt và bản cung sẽ không hủy hôn, càng sẽ không đi bái phật, loại phụ nữ châm ngòi ly gián như cô, đương nhiên khiến cho người khác buồn nôn.”
Hắn lại giơ roi lên.
Ta nghiêng người tránh đi, không dám ngăn cản, tâm tư lại dao động bên ngoài.
Lục hoàng tử thật sự không có sức chống cự với Cung Thu Nguyệt, rất dễ dàng bị cô ta nắm lấy, rõ ràng Cung Thu Nguyệt có quân cờ tốt thế này, lại bỏ đi không dùng.
Cô ta thật sự quá vô dụng, một ván cờ hay cũng bị đánh cho nát bét.
Vào giây phút roi của Lục hoàng tử sắp rơi xuống người ta, lại chợt bị người khác kéo lại.
Lục hoàng tử giận dữ mắng mỏ: "Ai dám ngăn cản bản cung?"
"Là ta bảo cản."
Đám người tránh ra.
Một người đẩy xe lăn đi đến, người ngồi trên xe lăn là một người đàn ông quý phái giản dị, Đại hoàng tử.
Rõ ràng anh mặc y phục tối màu, nhưng trong mắt ta lại như có ánh sáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook