Đạo Quân
-
C2284: Lại một đao 2
Tây Vô Tiên lại hỏi: “Ai dùng Tam Hống Đao của ta?”
Tam Hống Đao? Mọi người hai mặt nhìn nhau, hơi có chút không rõ, lại như minh bạch cái gì, vừa nãy không phải là ba tiếng hổ gầm sao.
Thái Thúc Phi Hoa hỏi: “Thái Thượng ý tứ là, tiếng vang vừa nãy là Tam Hống Đao phát ra?”
Tây Vô Tiên khẳng định.
“Ngọa hổ tỉnh rồi.”
Cuối cùng mọi người đã rõ ràng tại sao hắn lại chạy đến, nguyên lai còn ghi nhớ sự tình Tam Hống Đao.
Người Khí Vân Tông hiểu chuyện đều biết, năm đó vị này luyện chế ra Tam Hống Đao, từng thả cuồng ngôn vô địch thiên hạ, phạm vào kiêng kỵ, làm Khí Vân Tông rước lấy không ít phiền phức, bị tông môn giáo huấn, cực kỳ ủy khuất.
Bao nhiêu năm, sự tình kia đã qua, đã chìm ngập ở trong thời gian trường hà, hoá ra trước khi vị này lâm chung trong lòng còn tâm niệm.
Vù vù, lạch cạch, một thi thể từ trong mây đen rơi ra, rơi ở trên đỉnh núi.
Ngưu Hữu Đạo và đám người Hắc Thạch nhìn chăm chú, sau đó ngơ ngác và kinh hỷ, Lam Đạo Lâm? Lam Đạo Lâm chết rồi?
Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ nhìn nhau, cảm giác như trút được gánh nặng, hẳn là hầu tử đắc thủ.
Trong mây đen rơi xuống thi thể, đám người Khí Vân Tông làm sao có thể không chú ý, mở pháp nhãn nhìn chăm chú.
Lam Đạo Lâm? Nhận ra thi thể là của ai, đám người Thái Thúc Phi Hoa kinh hãi đến biến sắc, có người thất thanh buộc miệng nói ra.
“Là Thiên Lam Thánh Tôn!”
Ở dưới thế cục bây giờ, Lam Đạo Lâm thường thường chạy về Khí Vân Tông, cao tầng Khí Vân Tông cơ hồ người người đều biết.
Được nghe người chết là Lam Đạo Lâm, pháp nhãn của Tây Vô Tiên nhìn chằm chằm vết cắt, trên mặt lộ ra ý cười, tựa như lẩm bẩm, lại tựa như tuyên cáo cái gì.
“Ngọa hổ tỉnh rồi!”. ngôn tình tổng tài
Mọi người nhanh chóng quay đầu lại nhìn hắn, Thái Thúc Phi Hoa hãi hùng khiếp vía nói: “Tây Vô Thái Thượng ý tứ là, Thiên Lam Thánh Tôn là bị Tam Hống Đao chém giết?”
Viên Cương bình phục th.ở dốc, đám người Côn Lâm Thụ vây quanh ở bên cạnh hắn, đã như xem quái vật, cũng cảnh giác bốn phía.
Người trước đó chưa từng thấy Viên Cương xuất thủ, hiện tại cuối cùng đã rõ ràng vì sao Ngưu Hữu Đạo có nắm chắc để vị này chủ công, không tiếc lệnh năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ phối hợp!
Chỉ một đao liền chém giết Lam Đạo Lâm, một màn kia còn vang vọng ở trong đầu bọn hắn.
Viên Cương bình phục t.hở dốc, gương mặt của Ô Thường cũng như ẩn như hiện ở trong mây đen, hiển nhiên hắn đang nghiêm mật quan tâm tình huống của Viên Cương, hỏi: “Đốc Vô Hư vẫn còn, có thể bắt đầu chưa?”
Lần này hắn không có hiện ra toàn thân, nên mọi người không nhìn thấy vết thương trên người hắn.
Đám người Côn Lâm Thụ nhìn về phía Viên Cương, có thể tiếp tục hay không là phải hỏi vị này.
Viên Cương nhìn Ô Thường.
“Có thể.”
Mây đen cuồn cuộn, khuôn mặt kia biến mất, rất nhanh, trước mắt mọi người lại lần nữa gió nổi mây vần.
Ô Thường mở ra tầm mắt của bọn hắn, Đốc Vô Hư xuất hiện.
“Tập trung cùng nhau tiến công đi.” Viên Cương quay đầu lại nói, chẳng khác nào là cải biến kế hoạch vốn có, trường thi ứng biến, căn cứ tình hình chiến trận làm ra điều chỉnh là rất quan trọng.
Bọn người Côn Lâm Thụ hiểu ý tứ của hắn, trước đó mấy người tách ra căn bản không phát huy bất kỳ tác dụng.
Có hiệu quả phía trước, sáu người đều có sức lực, nói làm liền làm, lại là Côn Lâm Thụ trước tiên oanh ra hỏa long.
Vương Tôn, Nguyên Tòng, Gia Cát Trì, Ngao Phong cũng ra tay theo.
Năm người liên thủ, toàn lực phát ra công kích cuồng bạo như một đạo cầu vồng, tập trung công về phía Đốc Vô Hư.
Trên người Đốc Vô Hư phun ra ô quang, như tia sáng vạn trượng, trong ầm ầm kịch liệt, mạnh mẽ chống đỡ một kích.
Hắn đã phỏng đoán ra dụng ý Ô Thường liên hiệp những yêu ma quỷ quái kia, lợi dụng Vô Biên Ma Vực huyền diệu nhốt hắn lại, Ô Thường phụ trách hiệp trợ và yểm hộ, những rác rưởi kia thì phụ trách tiến công, muốn dây dưa hắn và Lam Đạo Lâm đến chết ở trong này.
Hắn sao có thể để mưu đồ của Ô Thường dễ dàng thực hiện được, mạnh mẽ chống đỡ một kích phát hiện thực lực mấy người liên thủ cũng chỉ như thế, ô quang trên người lại tăng vọt, phóng tới công kích.
Chỉ cần làm thịt những rác rưởi kia, mưu đồ của Ô Thường đương nhiên sẽ phá diệt!
Hỏa long xông lên, Đốc Vô Hư bá khí đánh vỡ nhảy vào, nhưng đột ngột thấy trong lửa giấu người, cùng hắn chạm nhau mà tới.
Luận tu vi, cứng đối cứng, hắn sao sẽ để đám người Côn Lâm Thụ ở trong mắt, người ở trong ô quang đấm ra một quyền, một đạo ô quang bắn mạnh ra, thanh thế và uy lực khuấy lên phong vân, như phát động lôi minh, tựa như muốn phá hủy tất cả.
Côn Lâm Thụ lại bị “đánh bay”.
“Vù gào…” Một tiếng hổ gầm giống như sét đánh nổ vang.
“Vù gào…” Tiếp đó lại là một tiếng hổ gầm cuồn cuộn.
Trong ô quang, hình như có một con cá bơi xuyên qua, lại tựa như lưỡi dao xẹt qua nước, không bị ô quang nổ vang ảnh hưởng chút nào.
Ánh đao lóe lên.
Lần này Ô Thường nhìn chăm chú quá trình giao chiến, tự nói một tiếng.
“Nhân đao hợp nhất...”
Nghe được tiếng hổ gầm liên tiếp, Đốc Vô Hư ý thức được không đúng, nhớ tới trước đó nghe được hổ gầm, lẽ nào trước đó là ra tay với Lam Đạo Lâm?
Lúc này thấy tình huống dị thường, nguy cơ mãnh liệt làm hắn trong nháy mắt từ bỏ bá khí của Vô Hư Thánh Tôn, không vọt tới trước nữa, mà nhanh chóng né tránh.
Nhưng tốc độ né tránh của hắn kém xa Lam Đạo Lâm, thân pháp là cường hạng của Lam Đạo Lâm.
Lại dường như tránh thoát, lắc mình lơ lửng ở giữa trời, hai tay nắm chặt, gò má căng thẳng, chậm rãi quay đầu lại nhìn Viên Cương thở dốc.
Đám người Côn Lâm Thụ cũng nhanh chóng né tránh, tách ra ô quang công kích.
“Ô Thường...” Đốc Vô Hư thi pháp hét lớn một tiếng, dường như muốn nói với Ô Thường cái gì.
“Vù gào…” Tiếng hổ gầm khủng bố khoan thai đến muộn chìm ngập thanh âm của hắn.
Kỳ thực hắn muốn hỏi Ô Thường là, có phải Lam Đạo Lâm đã chết rồi hay không, nghe được tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn vang lên, tuy thanh âm của mình bị che giấu, nhưng hắn đã minh bạch, không cần hỏi nữa.
Bị tiếng hổ gầm ảnh hưởng, tâm thần Đốc Vô Hư thất thủ, pháp lực hỗn loạn, miệng chảy ra máu tươi, một cánh tay bay ra ngoài trước, tiếp đó thân hình lệch đi, thân thể chia làm hai đoạn, tung bay rơi xuống.
Hắn dùng sức trừng lớn mắt, ánh mắt tìm kiếm, muốn nhìn Ô Thường một chút, muốn nhìn dáng vẻ của nhân tài mới xuất hiện trong Cửu Thánh sắp độc bá thiên hạ.
Gia Cát Trì tránh thoát ô quang cuồng bạo công kích không quên nhiệm vụ của mình, lắc mình lao ra đỡ lấy Viên Cương, nhanh chóng trở về.
Viên Cương được mang về bên cạnh mọi người, không lo được bản thân còn th.ở dốc kịch liệt, nhớ tới Ngưu Hữu Đạo bàn giao, cường hành quát.
“Đi!”
Côn Lâm Thụ vung tay, khuấy lên Hỏa nguyên tố trong cõi u minh...
Tiếng hổ gầm lại đến rồi.
Tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn kia lại xuất hiện.
Đám người Ngưu Hữu Đạo chăm chú nhìn mây đen bị tiếng hổ gầm chấn động nhấp nhô, tiếng lòng căng thẳng.
Hắn và Vân Cơ đều biết, Viên Cương lại lần nữa xuất đao, xuất đao nhằm vào Đốc Vô Hư khả năng rất lớn, kết quả thế nào không biết, nếu có thể thành công, lần này mạo hiểm mục đích đã đạt đến.
Ngân Nhi đang ăn lại choáng tại chỗ, sững sờ nhìn bầu trời.
Nghe được tiếng hổ gầm, đám người Khí Vân Tông hoảng sợ, lại dồn dập quay đầu nhìn Tây Vô Tiên.
Nhưng Tây Vô Tiên lại rất sảng khoái, như nghe được tiên âm.
Có vài thứ, hắn biết nhất định tồn tại, thế nhưng hắn không có biện pháp chứng thực, hắn cũng muốn nghe thanh âm ngọa hổ tỉnh lại, bây giờ nghe được, nguyên lai là như vậy, quá êm tai, quá mỹ diệu rồi!
Ầm ầm!
Lại có hai đoạn thi thể từ trong mây đen rơi xuống.
Đốc Vô Hư! Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ nhận ra người chết là ai, trong lòng mừng như điên, thành công rồi!
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn lên trên, hiện tại chỉ thiếu mọi người thoát thân, chỉ cần những người này có thể đi ra, hắn có thể kết luận, mọi người rút đi nơi đây trên căn bản là không có vấn đề gì.
Thần sắc của Hắc Thạch thay đổi, theo hắn, Cửu Thánh chỉ còn một, mộng đẹp độc bá thiên hạ của Ô Thường đã không xa rồi!
Tam Hống Đao? Mọi người hai mặt nhìn nhau, hơi có chút không rõ, lại như minh bạch cái gì, vừa nãy không phải là ba tiếng hổ gầm sao.
Thái Thúc Phi Hoa hỏi: “Thái Thượng ý tứ là, tiếng vang vừa nãy là Tam Hống Đao phát ra?”
Tây Vô Tiên khẳng định.
“Ngọa hổ tỉnh rồi.”
Cuối cùng mọi người đã rõ ràng tại sao hắn lại chạy đến, nguyên lai còn ghi nhớ sự tình Tam Hống Đao.
Người Khí Vân Tông hiểu chuyện đều biết, năm đó vị này luyện chế ra Tam Hống Đao, từng thả cuồng ngôn vô địch thiên hạ, phạm vào kiêng kỵ, làm Khí Vân Tông rước lấy không ít phiền phức, bị tông môn giáo huấn, cực kỳ ủy khuất.
Bao nhiêu năm, sự tình kia đã qua, đã chìm ngập ở trong thời gian trường hà, hoá ra trước khi vị này lâm chung trong lòng còn tâm niệm.
Vù vù, lạch cạch, một thi thể từ trong mây đen rơi ra, rơi ở trên đỉnh núi.
Ngưu Hữu Đạo và đám người Hắc Thạch nhìn chăm chú, sau đó ngơ ngác và kinh hỷ, Lam Đạo Lâm? Lam Đạo Lâm chết rồi?
Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ nhìn nhau, cảm giác như trút được gánh nặng, hẳn là hầu tử đắc thủ.
Trong mây đen rơi xuống thi thể, đám người Khí Vân Tông làm sao có thể không chú ý, mở pháp nhãn nhìn chăm chú.
Lam Đạo Lâm? Nhận ra thi thể là của ai, đám người Thái Thúc Phi Hoa kinh hãi đến biến sắc, có người thất thanh buộc miệng nói ra.
“Là Thiên Lam Thánh Tôn!”
Ở dưới thế cục bây giờ, Lam Đạo Lâm thường thường chạy về Khí Vân Tông, cao tầng Khí Vân Tông cơ hồ người người đều biết.
Được nghe người chết là Lam Đạo Lâm, pháp nhãn của Tây Vô Tiên nhìn chằm chằm vết cắt, trên mặt lộ ra ý cười, tựa như lẩm bẩm, lại tựa như tuyên cáo cái gì.
“Ngọa hổ tỉnh rồi!”. ngôn tình tổng tài
Mọi người nhanh chóng quay đầu lại nhìn hắn, Thái Thúc Phi Hoa hãi hùng khiếp vía nói: “Tây Vô Thái Thượng ý tứ là, Thiên Lam Thánh Tôn là bị Tam Hống Đao chém giết?”
Viên Cương bình phục th.ở dốc, đám người Côn Lâm Thụ vây quanh ở bên cạnh hắn, đã như xem quái vật, cũng cảnh giác bốn phía.
Người trước đó chưa từng thấy Viên Cương xuất thủ, hiện tại cuối cùng đã rõ ràng vì sao Ngưu Hữu Đạo có nắm chắc để vị này chủ công, không tiếc lệnh năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ phối hợp!
Chỉ một đao liền chém giết Lam Đạo Lâm, một màn kia còn vang vọng ở trong đầu bọn hắn.
Viên Cương bình phục t.hở dốc, gương mặt của Ô Thường cũng như ẩn như hiện ở trong mây đen, hiển nhiên hắn đang nghiêm mật quan tâm tình huống của Viên Cương, hỏi: “Đốc Vô Hư vẫn còn, có thể bắt đầu chưa?”
Lần này hắn không có hiện ra toàn thân, nên mọi người không nhìn thấy vết thương trên người hắn.
Đám người Côn Lâm Thụ nhìn về phía Viên Cương, có thể tiếp tục hay không là phải hỏi vị này.
Viên Cương nhìn Ô Thường.
“Có thể.”
Mây đen cuồn cuộn, khuôn mặt kia biến mất, rất nhanh, trước mắt mọi người lại lần nữa gió nổi mây vần.
Ô Thường mở ra tầm mắt của bọn hắn, Đốc Vô Hư xuất hiện.
“Tập trung cùng nhau tiến công đi.” Viên Cương quay đầu lại nói, chẳng khác nào là cải biến kế hoạch vốn có, trường thi ứng biến, căn cứ tình hình chiến trận làm ra điều chỉnh là rất quan trọng.
Bọn người Côn Lâm Thụ hiểu ý tứ của hắn, trước đó mấy người tách ra căn bản không phát huy bất kỳ tác dụng.
Có hiệu quả phía trước, sáu người đều có sức lực, nói làm liền làm, lại là Côn Lâm Thụ trước tiên oanh ra hỏa long.
Vương Tôn, Nguyên Tòng, Gia Cát Trì, Ngao Phong cũng ra tay theo.
Năm người liên thủ, toàn lực phát ra công kích cuồng bạo như một đạo cầu vồng, tập trung công về phía Đốc Vô Hư.
Trên người Đốc Vô Hư phun ra ô quang, như tia sáng vạn trượng, trong ầm ầm kịch liệt, mạnh mẽ chống đỡ một kích.
Hắn đã phỏng đoán ra dụng ý Ô Thường liên hiệp những yêu ma quỷ quái kia, lợi dụng Vô Biên Ma Vực huyền diệu nhốt hắn lại, Ô Thường phụ trách hiệp trợ và yểm hộ, những rác rưởi kia thì phụ trách tiến công, muốn dây dưa hắn và Lam Đạo Lâm đến chết ở trong này.
Hắn sao có thể để mưu đồ của Ô Thường dễ dàng thực hiện được, mạnh mẽ chống đỡ một kích phát hiện thực lực mấy người liên thủ cũng chỉ như thế, ô quang trên người lại tăng vọt, phóng tới công kích.
Chỉ cần làm thịt những rác rưởi kia, mưu đồ của Ô Thường đương nhiên sẽ phá diệt!
Hỏa long xông lên, Đốc Vô Hư bá khí đánh vỡ nhảy vào, nhưng đột ngột thấy trong lửa giấu người, cùng hắn chạm nhau mà tới.
Luận tu vi, cứng đối cứng, hắn sao sẽ để đám người Côn Lâm Thụ ở trong mắt, người ở trong ô quang đấm ra một quyền, một đạo ô quang bắn mạnh ra, thanh thế và uy lực khuấy lên phong vân, như phát động lôi minh, tựa như muốn phá hủy tất cả.
Côn Lâm Thụ lại bị “đánh bay”.
“Vù gào…” Một tiếng hổ gầm giống như sét đánh nổ vang.
“Vù gào…” Tiếp đó lại là một tiếng hổ gầm cuồn cuộn.
Trong ô quang, hình như có một con cá bơi xuyên qua, lại tựa như lưỡi dao xẹt qua nước, không bị ô quang nổ vang ảnh hưởng chút nào.
Ánh đao lóe lên.
Lần này Ô Thường nhìn chăm chú quá trình giao chiến, tự nói một tiếng.
“Nhân đao hợp nhất...”
Nghe được tiếng hổ gầm liên tiếp, Đốc Vô Hư ý thức được không đúng, nhớ tới trước đó nghe được hổ gầm, lẽ nào trước đó là ra tay với Lam Đạo Lâm?
Lúc này thấy tình huống dị thường, nguy cơ mãnh liệt làm hắn trong nháy mắt từ bỏ bá khí của Vô Hư Thánh Tôn, không vọt tới trước nữa, mà nhanh chóng né tránh.
Nhưng tốc độ né tránh của hắn kém xa Lam Đạo Lâm, thân pháp là cường hạng của Lam Đạo Lâm.
Lại dường như tránh thoát, lắc mình lơ lửng ở giữa trời, hai tay nắm chặt, gò má căng thẳng, chậm rãi quay đầu lại nhìn Viên Cương thở dốc.
Đám người Côn Lâm Thụ cũng nhanh chóng né tránh, tách ra ô quang công kích.
“Ô Thường...” Đốc Vô Hư thi pháp hét lớn một tiếng, dường như muốn nói với Ô Thường cái gì.
“Vù gào…” Tiếng hổ gầm khủng bố khoan thai đến muộn chìm ngập thanh âm của hắn.
Kỳ thực hắn muốn hỏi Ô Thường là, có phải Lam Đạo Lâm đã chết rồi hay không, nghe được tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn vang lên, tuy thanh âm của mình bị che giấu, nhưng hắn đã minh bạch, không cần hỏi nữa.
Bị tiếng hổ gầm ảnh hưởng, tâm thần Đốc Vô Hư thất thủ, pháp lực hỗn loạn, miệng chảy ra máu tươi, một cánh tay bay ra ngoài trước, tiếp đó thân hình lệch đi, thân thể chia làm hai đoạn, tung bay rơi xuống.
Hắn dùng sức trừng lớn mắt, ánh mắt tìm kiếm, muốn nhìn Ô Thường một chút, muốn nhìn dáng vẻ của nhân tài mới xuất hiện trong Cửu Thánh sắp độc bá thiên hạ.
Gia Cát Trì tránh thoát ô quang cuồng bạo công kích không quên nhiệm vụ của mình, lắc mình lao ra đỡ lấy Viên Cương, nhanh chóng trở về.
Viên Cương được mang về bên cạnh mọi người, không lo được bản thân còn th.ở dốc kịch liệt, nhớ tới Ngưu Hữu Đạo bàn giao, cường hành quát.
“Đi!”
Côn Lâm Thụ vung tay, khuấy lên Hỏa nguyên tố trong cõi u minh...
Tiếng hổ gầm lại đến rồi.
Tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn kia lại xuất hiện.
Đám người Ngưu Hữu Đạo chăm chú nhìn mây đen bị tiếng hổ gầm chấn động nhấp nhô, tiếng lòng căng thẳng.
Hắn và Vân Cơ đều biết, Viên Cương lại lần nữa xuất đao, xuất đao nhằm vào Đốc Vô Hư khả năng rất lớn, kết quả thế nào không biết, nếu có thể thành công, lần này mạo hiểm mục đích đã đạt đến.
Ngân Nhi đang ăn lại choáng tại chỗ, sững sờ nhìn bầu trời.
Nghe được tiếng hổ gầm, đám người Khí Vân Tông hoảng sợ, lại dồn dập quay đầu nhìn Tây Vô Tiên.
Nhưng Tây Vô Tiên lại rất sảng khoái, như nghe được tiên âm.
Có vài thứ, hắn biết nhất định tồn tại, thế nhưng hắn không có biện pháp chứng thực, hắn cũng muốn nghe thanh âm ngọa hổ tỉnh lại, bây giờ nghe được, nguyên lai là như vậy, quá êm tai, quá mỹ diệu rồi!
Ầm ầm!
Lại có hai đoạn thi thể từ trong mây đen rơi xuống.
Đốc Vô Hư! Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ nhận ra người chết là ai, trong lòng mừng như điên, thành công rồi!
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn lên trên, hiện tại chỉ thiếu mọi người thoát thân, chỉ cần những người này có thể đi ra, hắn có thể kết luận, mọi người rút đi nơi đây trên căn bản là không có vấn đề gì.
Thần sắc của Hắc Thạch thay đổi, theo hắn, Cửu Thánh chỉ còn một, mộng đẹp độc bá thiên hạ của Ô Thường đã không xa rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook