Đạo Phi Thiên Hạ
-
Chương 49: Phượng cầu hoàng
Rằm tháng tám, tết Trung thu. Đó là ngày gia đình đoàn viên.
Đêm đến, vầng trăng bạc nhô lên trên mặt biển, trải một lớp ánh sáng trong trẻo lên Thủy Long Đảo.
Sắt Sắt sai người đốt đuốc trên khoảng đất trống trên đảo, rồi kê một cái bàn gỗ lớn, bày rất nhiều hoa quả đồ ăn. Mọi người vây quanh đống lửa, hát hò nhảy múa, vô cùng náo nhiệt. Nhưng Sắt Sắt không biết rằng, lúc đó ở Nam Nguyệt đang xảy ra đại sự.
Chuyện này phải tới mười ngày sau, khi thám báo từ kinh thành mang mật thư tới, nàng mới biết được.
Thái hậu của Nam Nguyệt vào đêm Trung thu thưởng nguyệt đột nhiên mắc bệnh qua đời.
Sắt Sắt nghe tin, trong lòng vô cùng buồn bã. Thái hậu là Hoàng tổ mẫu của Dạ Vô Yên, cũng là Thái tổ mẫu của Triệt Nhi, cho dù không nhận, nhưng quan hệ huyết thống không thể xóa bỏ. Sắt Sắt chỉ gặp Thái hậu trong yến tiệc có một lần, tuy không có ấn tượng gì đặc biệt, nhưng năm xưa, nếu bà không chăm lo cho Dạ Vô Yên, e rằng chàng đã không thể sống được đến ngày hôm nay.
Hẳn bà phải là một lão thái thái vô cùng từ ái. Nhưng bà lại bệnh nặng qua đời vào đúng ngày gia đình đoàn viên.
Nghe nói Dạ Vô Yên ở tận Mặc Thành, đêm Trung thu không được hồi kinh, vì thế khi Thái hậu qua đời không thể ở bên bà.
Điều khiến người ta đau lòng hơn cả là ngày hai mươi tháng Tám, Hoàng gia cử hành tang lễ cho Thái hậu, Dạ Vô Yên ở Mặc Thành xa xôi không cách nào về kịp.
Nghe nói cuối tháng Tám, khi Dạ Vô Yên về điếu tang, Hoàng thượng xuống một đạo mật lệnh, chặn chàng ở ngoài kinh thành, không cho hồi kinh điếu tang Hoàng tổ mẫu. Điều này đối với Dạ Vô Yên thực là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Chắc chắn Dạ Vô Yên dành tình cảm rất sâu đậm cho Thái hậu. Năm xưa, trên yến tiệc ban hôn, Sắt Sắt đã thấy Dạ Vô Yên dìu lão Tổ mẫu, nét mặt vui vẻ đi tới đại điện thế nào.
Gia Tường Hoàng đế quả thực vô tình với Dạ Vô Yên!
Đầu tháng Chín, trong kinh thành lại có tin tức kinh động được truyền tới. Vì chuyện Hoàng thái hậu mắc bệnh qua đời, Gia Tường Hoàng đế thương tâm quá mức mà mắc bệnh nặng, không thể xử lý việc triều chính, vì thế đã truyền ngôi lại cho Thái tử Dạ Vô Trần.
Tin tức này thực không có gì kỳ lạ, Thái tử kế vị, đó là chuyện đương nhiên. Có điều xưa nay Gia Tường Hoàng đế vẫn rất khỏe mạnh, đột nhiên mắc bệnh nặng, khiến người khác không khỏi nghi ngờ.
Ngày hai mươi tháng Chín, Thái tử Dạ Vô Trần đăng cơ tại Phi Thành của Nam Nguyệt, cải niên hiệu là Hòa Thuận, hiệu Hòa Thuận Hoàng đế.
Tân đế lên ngôi chưa đầy một tháng, nhưng nhanh chóng có điều tiếng không hay truyền khắp đế đô. Nghe nói tân đế sủng ái một gã đàn ông tuyệt sắc, vì hắn mà bỏ mặc hậu cung.
Đầu tháng Mười, lá phong trên Thủy Long Đảo đã chuyển sang màu đỏ, đỏ rực khắp núi, đối lập với mây trắng trên trời cao, tạo nên một khung cảnh cực kỳ diễm lệ.
Hôm đó, thật hiếm khi thấy Phụng Miên bước ra khỏi căn phòng nhỏ chuyên chế tạo thuyền bè của hắn. Căn phòng do Sắt Sắt phái người xây riêng cho Phụng Miên, ngoài cửa sổ trồng rất nhiều hoa, cửa sổ lại được làm lớn, nên hằng ngày rất nhiều ánh sáng chiếu vào qua khung cửa chạm trổ. Trong phòng rộng rãi sáng sủa, Phụng Miên cực kỳ thích thú, ngày nào cũng ở trong phòng cần mẫn làm việc. Những chiến thuyền của đám hải tặc đều được hắn thiết kế trong căn phòng này.
“Tới bờ biển đi, Miên đã làm xong một loại thuyền mới, hôm nay thử hạ thủy xem sao.” Phụng Miên đứng trước mặt Sắt Sắt ung dung nói.
Hai người liền nhanh chóng đi ra bờ biển. Nơi đến là một vịnh nhỏ bình thường rất vắng người, cực kỳ tĩnh mịch.
Ánh mắt Sắt Sắt nhìn quanh một lượt trên mặt biển gợn sóng lấp lánh, không thấy gì liền quay đầu lại cười nói: “Phụng Miên, chiếc thuyền mới mà ngươi nói đâu rồi?”
Đôi mắt đen láy như hắc ngọc của Phụng Miên lóe lên ánh nhìn kỳ lạ mang ý tứ sâu xa, khóe môi hắn vẫn nở nụ cười, nhưng Sắt Sắt có thể nhận thấy chút lạnh nhạt cô đơn trong nụ cười đó. Hắn nhìn sắc trời, rồi cười tươi nói: “Tính giờ thì cũng sắp tới rồi, chờ một lát thôi là có thể là có thể thấy ngay.”
Chờ thêm một lúc lâu rồi mà chẳng thấy có động tĩnh gì, thế nhưng trong lòng Sắt Sắt không hề sốt ruột. Nàng biết Phụng Miên quyết không phải là người rỗi hơi, nên nàng ngời xuống tảng đá lớn, kiên nhẫn chờ đợi.
Đột nhiên, trên mặt biển, sóng đang khẽ dập dờn bỗng nổi lên cuồn cuộn, chỉ nghe tiếng nước ào ào, có thứ gì đó hiện ra trên mặt nước.
Ánh mặt trời chiếu lên thứ đó, long lanh ánh nước, cực kỳ chói mắt. Đó là một chiếc thuyền, nhưng không giống như những chiếc thuyền Sắt Sắt đã từng thấy trước đây, chiếc thuyền này không có buồm, mà lại nổi lên từ dưới nước, lẽ nào chiếc thuyền này có thể đi dưới đáy biển sao?
Đôi mắt đen láy của Phụng Miên nhìn chằm chặp vào chiếc tàu ngầm, đột nhiên ánh mắt hắn ngưng thần, rồi bước những bước dài về phía bờ biển.
Sắt Sắt định thần lại, chỉ thấy chiếc tàu ngầm đó nổi lên mặt biển, cửa khoang chầm chậm được mở ra, rồi một bóng hình cao ráo từ bên trong bước ra. Nàng còn chưa kịp kinh ngạc, người đó đã vọt lên, nhảy về phía tảng đá mà nàng đang đứng.
Việc Sắt Sắt nhìn thấy chiếc thuyền có thể đi dưới mặt nước vốn đã cực kỳ kinh ngạc rồi, nhưng sự kinh ngạc đó so với người vừa mới xuất hiện này thật không thấm vào đâu.
Chàng chính là Dạ Vô Yên, là Dạ Vô Yên mặc áo trắng, đeo mặt nạ bằng bạch ngọc.
Nàng hoàn toàn không ngờ, lúc này, chàng lại xuất hiện ở Thủy Long Đảo. Giờ này chẳng phải chàng đang ở Mặc Thành phía Bắc hay sao? Vì sao lại tới đây? Hôm nay, nhất định Phụng Miên đã nhận được tin tức sớm, vì thế mới cho chiếc tàu ngầm này đi đón chàng tới đây.
Nhìn cách ăn mặc của chàng, hoàn toàn là phong cách của Lầu chủ Xuân Thủy Lầu. Cũng phải, hiện nay Dạ Vô Yên không thể dùng thân phận của mình để xuất hiện ở đây.
Chàng đứng trước mặt Sắt Sắt, đưa tay gỡ chiếc mặt nạ bạch ngọc xuống, khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần lộ ra. Ánh mắt lấp lánh, nụ cười dịu dàng, ấm áp như ngọc. Đôi mắt lấp lánh đó gần nàng trong gang tấc, nhìn thẳng vào Sắt Sắt, khiến trái tim nàng không khỏi cuồng loạn đập.
“Phu nhân!” Nàng nghe có tiếng gọi từ trên thuyền vọng tới, quay đầu nhìn lại, thì ra là Tiểu Thoa và Trụy Tử, khuôn mặt vui mừng rạng rỡ, trong đôi mắt họ, nước mắt đã rưng rưng. Có điều hai người chỉ dám đứng xa nhìn lại mà chưa tới gần, dường như sợ ảnh hưởng tới Sắt Sắt và Dạ Vô Yên.
Khoảng khắc đó, Sắt Sắt cảm thấy cử chỉ của mình có phần luống cuống, nàng mỉm cười vẫy tay với Tiểu Hoa và Trụy Tử, rồi quay đầu, nhìn thẳng vào Dạ Vô Yên một cách lạnh nhạt, chầm chậm nói: “Ngươi tới đây làm gì? Thủy Long Đảo không phải là nơi thích tới thì tới đâu!” Lời vừa nói ra, nàng mới cảm thấy giọng điệu của mình có phần sắc sảo.
Ánh mắt Dạ Vô Yên chăm chú: “Ta…” Chàng ngừng một lát rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Tới thăm Triệt Nhi.”
Triệt Nhi là con chàng, được chàng bỏ cả binh quyền cứu tính mạng về. Vì thế chàng tới thăm Triệt Nhi, nàng đương nhiên không thể cự tuyệt.
“Đi thôi.” Sắt Sắt mở miệng lạnh nhạt đáp, rồi đi trước về hướng đảo.
Hai người lặng lẽ đi, Phụng Miên, Tiểu Hoa và Trụy Tử đi phía sau nói cười không ngớt. Bọn họ chọn con đường yên tĩnh mà đi, Sắt Sắt không muốn cho ai biết Lầu chủ Xuân Thủy Lầu tới Thủy Long Đảo. Nhưng hải tặc trên đảo rất nhiều, khó tránh khỏi việc chạm mặt. Có điều không biết từ lúc nào, Dạ Vô Yên đã đeo mặt nạ lên rồi.
Dạ Vô Yên chầm chậm đi bên nàng, phong thái ung dung nho nhã, thần thái thờ ơ như bên mình chẳng có ai.
Sắt Sắt thầm nghĩ, chàng nhìn thấy nàng, phong thái vẫn vô cùng bình tĩnh ung dung. Vậy mà nàng ban nãy vừa mới thấy chàng đã căng thẳng đến nỗi suýt thì không kiềm chế được. Chỉ một lát, đám người đã tới căn lầu nơi Sắt Sắt ở, Triệt Nhi lúc này không có đó, không biết Thanh Mai và Tử Mê đã đưa nó đi đâu luyện võ rồi.
Sắt Sắt liền nhanh chóng phái Bắc Đẩu và Nam Tinh đi tìm, còn mình đi tới phòng tiếp khách, Phụng Miên và Tiểu Hoa, Trụy Tử biết điều không đi theo nữa, chỉ có Dạ Vô Yên vẫn ung dung bám theo nàng.
Sắt Sắt mở cửa phòng, đứng bên cửa, khẽ cười nói: “Mời Minh Lầu chủ vào.”
Dạ Vô Yên chầm chậm bước vào, Sắt Sắt ở phía sau, không đóng cửa, đang định gọi thị nữ rót trà.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Sắt Sắt đột nhiên cảm thấy eo mình bị đã giữ chặt, bàn tay nóng rực như sắt nung ôm riết lấy nàng, hơi nóng phả vào sau lưng. Rồi cả người nàng bị xoay lại, đẩy lùi ra phía sau “cạch” một tiếng, cửa đã bị đóng lại.
Dạ Vô Yên đã gỡ mặt nạ ra từ lúc nào, khuôn mặt tuấn tú sáp lại gần, cúi đầu, đôi môi chàng đè chặt lên môi nàng. Nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn, chàng bắt đầu xâm nhập vào trong, tách hàm răng Sắt Sắt ra, chiếc lưỡi nóng bỏng hung hăng đánh thành chiếm đất, tùy ý càn quét điên cuồng trong khuôn miệng nàng.
Sắt Sắt không có phòng bị gì, liền cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, giống như pháo hoa nổ tung trời vậy. Bản năng khiến nàng đưa tay đẩy chàng ra, nhưng không ngờ lại càng bị chàng đè chặt hơn. Thân thể hai người dính chặt vào nhau, nhưng người đè lên nàng dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ muốn ép chặt nàng vào hơn, chặt hơn nữa.
Hơi thở của chàng phả khắp cổ nàng, Sắt Sắt cảm thấy mình như sắp ngạt thở, nụ hôn của chàng dường như đã hút cạn sức lực toàn thân nàng.
Sắt Sắt không thể cử động, bị đẩy lùi dán chặt vào cánh cửa, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh giá, còn phía trước là thân hình nóng rực của chàng. Nàng bị giày vò giữa băng và lửa, trái tim cũng bị giằng xé giữa hận và yêu.
Thực ra chàng nói không sai, nàng vẫn còn cảm giác với chàng! Khi nhận ra điều này trái tim Sắt Sắt hoàn toàn chấn động, thân hình nàng đột nhiên cứng lại.
Nhưng có cảm giác thì đã sao? Bọn họ không thể quay lại như trước kia nữa rồi.
Sắt Sắt đưa tay đẩy Dạ Vô Yên ra một cách lạnh nhạt, lần này xem ra rất hữu hiệu, dường như chàng cảm nhận thấy sự cứng nhắc của nàng, liền chậm chậm đứng thẳng người dậy. Đôi mắt đen láy chỉ cách Sắt Sắt trong gang tấc đang chăm chú ngắm nhìn nàng.
“Xin lỗi, ta không thể kiềm chế được tình cảm của mình!” Dạ Vô Yên thở hổn hển nói, chàng chầm chậm buông Sắt Sắt ra, quay người đi về bên cửa sổ, ánh mắt phóng ra rừng hoa bên ngoài. Mái tóc đen như màn đêm của chàng buông xuống, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú thanh thoát, toát lên khí chất bất kham, phóng khoáng, giống như một loài linh thú cao quý mà thuần khiết.
Chàng biết nàng vẫn chưa chấp nhận chàng, nhưng khi nhìn thấy người mà chàng đêm mong ngày nhớ, chàng lại không dừng được, chỉ muốn được ôm, được hôn nàng.
Sắt Sắt vuốt lại mái tóc rối rồi chỉnh lại y phục, cố nén nhịp tim đang cuồng loạn của mình. Vì muốn che giấu sự hoảng loạn của bản thân, nàng liền hỏi một câu chẳng ăn nhập gì, “Giọng của ngươi vì sao cứ thay đổi thế?”
Khi làm Minh Xuân Thủy, giọng của chàng đặc biệt trầm ấm, nho nhã.
Dạ Vô Yên không ngờ Sắt Sắt lại hỏi chuyện này, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười, nói: “Là Vân Khinh Cuồng chế ra một loại thuốc có thể điều chỉnh được giọng nói.”
Hóa ra là công hiệu của loại thuốc do Vân Khinh Cuồng điều chế. Ban đầu nàng không hề nghi ngờ Dạ Vô Yên và Minh Xuân Thủy là một người chỉ vì giọng nói không giống nhau, vì thế mới bị lừa lâu như vậy.
Thứ thuốc đó đúng là hại người quá mức!
“Sắt Sắt, hôm nay ta ngồi thương thuyền của Âu Dương Cái tới đây, lúc này thuyền của hắn đang chờ chúng ta ở phía trước.” Dạ Vô Yên quay đầu nói với Sắt Sắt, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Thủy Long Đảo đã không còn an toàn nữa rồi, ta mong rằng nàng có thể mang theo Triệt Nhi, theo Âu Dương Cái ra hải ngoại tạm lánh một thời gian, ta đã ra lệnh cho hắn chuẩn bị xong mọi thứ ở đó rồi.”
“Ra hải ngoại?” Sắt Sắt mở to mắt, khẽ cười nói. Nàng không ngờ Dạ Vô Yên lại muốn nàng mang Triệt Nhi ra hải ngoại.
“Dạ Vô Yên, sao ngươi cứ ngang ngược muốn sắp xếp mọi chuyện của ta và Triệt Nhi vậy? Ta có thể bảo vệ bản thân mình và Triệt Nhi.” Tuy biết chàng muốn tốt cho nàng, nhưng trái tim nàng vẫn khó chịu.
“Sắt Sắt, ta biết cảm giác của nàng. Nhưng bây giờ chúng đã biết nàng và Triệt Nhi là người trong trái tim ta, vì thế luôn ngấm ngầm tìm cách hại mẹ con nàng, ta không thể để bọn chúng làm tổn thương mẹ con nàng thêm được. Sắt Sắt, cho dù thế nào đi nữa, thì cuộc đời này, nàng cũng là người phụ nữ của Dạ Vô Yên ta, bất luận nàng có muốn rạch ròi với ta thế nào, thì cũng không thể cắt đứt hoàn toàn với ta được đâu.” Dạ Vô Yên rành mạch nói.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng kinh ngạc, chàng nói đúng. Cho dù có rạch ròi với nhau, những chuyện trước đây thì sao, bất luận thế nào cũng không xóa đi hết được.
“Ngươi muốn khởi sự ư?” Sắt Sắt khẽ hỏi.
Vì chuyện của Triệt Nhi, chàng không thể danh chính ngôn thuận đánh chiếm hoàng cung, bây giờ lại muốn phạm tội đại nghịch bất kính mà tạo phản ư? Làm vậy sẽ hung hiểm và gian nan biết bao nhiêu?
“Sắt Sắt, nàng biết đấy, có những chuyện ta nhất định phải làm!” Chàng đứng bên cửa sổ, ánh tà dương như khảm lên trên người chàng một lớp ánh sáng hư ảo.
Có lẽ chàng nói đúng, nếu thiên hạ đại loạn, thì còn đâu chốn an thân? Có điều Giang Sắt Sắt nàng quyết không phải là người phụ nữ cần có người khác bảo vệ. Vì thế, nàng quyết định sẽ không đi đâu.
“Được, nếu đã vậy, thì để Âu Dương Cái mang Triệt Nhi đi. Ta sẽ không đi đâu cả, ta muốn ở lại.” Sắt Sắt quả quyết đáp lời.
Dạ Vô Yên quay lại nhìn Sắt Sắt, không khỏi khẽ than thầm. Hồi lâu, chàng mới nói: “Sắt Sắt, nàng đúng là cố chấp. Nhưng ta lại yêu chính sự cố chấp đó của nàng!”
Màn đêm sắp buông xuống.
Đêm nay sắc trời rất đẹp, mặt trăng lạnh lùng treo lên cao, soi sáng cả một vùng biển rộng, sóng biển cuộn lên không ngớt, rồi lại chầm chậm tan đi.
Sắt Sắt và Triệt Nhi đi theo Dạ Vô Yên, cả đoàn người cùng đi ra phía biển.
Sắt Sắt cúi người, nâng khuôn mặt bé nhỏ của Triệt Nhi lên, trầm giọng nói: “Triệt Nhi, tới hải ngoại rồi, con phải nghe lời dì Thanh Mai và dì Tiểu Thoa nhé, không được ương bướng, mẹ sẽ tới đón con, nhanh thôi, biết không?”
“Mẹ, Triệt Nhi biết rồi, không lâu nữa, mẹ và cha sẽ cũng tới đón con phải không?” Triệt Nhi lanh lảnh nói, nhưng lại không hề nhìn Dạ Vô Yên.
Sắt Sắt không ngờ Triệt Nhi lại hỏi câu này, nhất thời không biết trả lời ra sao. Từ lâu nàng đã đoán Triệt Nhi biết Dạ Vô Yên chính là cha mình, nhưng không ngờ Triệt Nhi lại hỏi thẳng như vậy.
Dạ Vô Yên nghe thấy câu này, cả người không dừng được run bắn lên, chàng cúi xuống, ôm Triệt Nhi thật chặt vào lòng.
Ánh trăng nhè nhẹ phủ lên hai người, một lớn một nhỏ, lông mày ánh mắt giống nhau, biểu cảm cũng giống nhau. Khoảnh khắc đó, có những điều không cần nói ra mà đã sáng tỏ.
Dạ Vô Yên đưa tay xoa đầu Triệt Nhi, vô cùng chiều chuộng nói: “Cha và mẹ nhất định sẽ cùng đi đón con, nhanh thôi.” Nói rồi, chàng khe khẽ hôn lên vầng trán cao rộng của Triệt Nhi. Chàng dường như không dám tin tiếng gọi cha thốt lên từ miệng Triệt Nhi chính là để nói mình.
“Vậy Triệt Nhi sẽ đợi cha mẹ đó!” Triệt Nhi cười hí hửng, rồi chạy nhanh ra phía bờ biển.
Thanh Mai và Tiểu Thoa nhanh chóng theo Triệt Nhi lên thuyền, chèo về phía chiếc thuyền của Âu Dương Cái đậu cách đó không xa.
Chiếc thuyền lớn chầm chậm xa khỏi tầm mắt, trái tim Sắt Sắt bỗng rơi vào buồn bã. Mong là Triệt Nhi ở hải ngoại có thể vui vẻ, có Tiểu Thoa và Thanh Mai chăm sóc, nàng cũng yên tâm phần nào.
Dạ Vô Yên nhẹ nhàng đi tới bên Sắt Sắt, chàng nắm lấy những ngón tay lạnh giá của nàng, nắm thật chặt, dùng hơi ấm từ bàn tay mình để làm ấm đôi tay nàng.
“Nàng yên tâm, bọn họ sẽ bảo vệ thật tốt cho Triệt Nhi, hải ngoại có nhiều thứ mới lạ, Triệt Nhi tới đó sẽ biết thêm nhiều điều.” Dạ Vô Yên khe khẽ nói.
“Lão đại, xảy ra chuyện rồi, không thấy Trầm Ngư đâu cả.” Bắc Đẩu vội vã chạy tới, trầm giọng bẩm báo.
“Chuyện xảy ra lúc nào?” Sắt Sắt chau mày hỏi. Lần này Triệt Nhi xuất hải, Sắt Sắt vốn không định giấu Trầm Ngư, chỉ muốn thử nàng ta một phen. Không ngờ nàng ta đã vội vã đi bẩm báo chủ nhân của mình?
“Mới được một lát. Nam Tinh đã chèo thuyền đuổi theo rồi, đệ tới bẩm báo với lão đại.” Bắc Đẩu nói.
“Bắc Đẩu, chuẩn bị thuyền, ta đi xem sao!” Sắt Sắt lạnh lùng nói. Bắc Đẩu nghe lệnh lập tức chuẩn bị thuyền, Dạ Vô Yên thấy thần tình Sắt Sắt nặng nề, biết đây không phải chuyện nhỏ, liền cùng Sắt Sắt bước lên thuyền.
“Trầm Ngư là ai?” Trong màn đêm tối mịt, Dạ Vô Yên đứng ở mũi thuyền, thờ ơ hỏi.
“Là một cô gái mang từ Điền gia thôn tới.” Sắt Sắt chầm chậm đáp.
Ánh mắt Dạ Vô Yên đột nhiên sâu thẳm, chàng lạnh lùng nói: “Nhất định phải đuổi kịp. Xem ra trận lũ đó không phải chuyện bất ngờ, trước đó ta còn bực tức không biết đối phương vì sao phải tàn ác, hại hết cả thôn như vậy. Hóa ra, chỉ vì muốn che giấu một sự thực.”
“Sự thực gì?” Sắt Sắt chau mày hỏi.
Dạ Vô Yên nói: “Đôi vợ chồng mà nàng nói, có lẽ vốn dĩ không hề có đứa con này. Kẻ đó sợ chúng ta điều tra ra, nên mới giết chết cả thôn. Tiếc thay, chúng ta suýt thì mắc bẫy.”
Trái tim Sắt Sắt đột nhiên lạnh giá, thực ra nàng đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng nàng vẫn luôn ngấm ngầm loại bỏ cách nghĩ này ra khỏi đầu, nàng không muốn tin một Trầm Ngư trong sáng hồn nhiên lại là một thám tử do kẻ địch phái tới.
Đêm đó, trăng sáng trên cao, mặt biển lóng lánh vô ngần.
Thuyền của Sắt Sắt chèo rất nhanh trên mặt biển, làm dậy lên từng lớp sóng nối tiếp nhau. Thuyền đi với tốc độ cực nhanh, chỉ một lát đã thấy hai chấm đen nho nhỏ phía xa.
Thuyền phía trước chính là của Trầm Ngư, nàng ta chèo thuyền rất vững, lướt đi rất nhanh. Phía sau là Nam Tinh đang đuổi tới, hắn chèo vô cùng nhanh, không có ý định để Trầm Ngư chạy thoát.
“Ngư Nhi, ngươi muốn làm gì vậy?” Thanh âm của Sắt Sắt truyền từ xa tới, át cả tiếng sóng biển, truyền tới bên tai Trầm Ngư.
Trầm Ngư quay đầu nhìn lại, khi thấy người đứng trên mũi thuyền là Sắt Sắt và Dạ Vô Yên, sắc mặt liền trắng bệch. Thấy thuyền sắp đuổi tới, Trầm Ngư liền nghiến răng nhảy xuống biển, như cá biến mất.
Lúc này Sắt Sắt mới hiểu, cái tên Trầm Ngư không phải đặt một cách tùy tiện, chẳng trách tài bơi lội của nàng ta giỏi như vậy.
Trên thuyền, Bắc Đẩu đã lệnh cho người kéo cung tên, chỉ chờ Trầm Ngư nổi lên lấy hơi là sẽ bắn. Sắt Sắt thấy không nỡ, liền lắc đầu nói: “Bỏ cung tên xuống đi, ta đi bắt nó!”
“Lão đại, dưới biển nguy hiểm lắm, huống hồ bây giờ trời tối như vậy!” Bắc Đẩu thấy vậy vội nói. Tuy hắn biết Sắt Sắt biết bơi, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, nên tỏ ra cực kỳ lo lắng.
Sắt Sắt chau mày: “Không sao! Không có chuyện gì đâu.”
Nàng quay người chui vào khoang, một lát liền ra, đã thay bộ váy áo trên người bằng bộ y phục bó sát toàn thân, lấp lánh màu bạc. Ánh trăng sáng phủ lên người nàng, mơ mơ hồ hồ, khiến nàng đẹp như một mỹ nhân ngư trong truyền thuyết. Nàng chăm chú nhìn xuống mặt biển, chờ khi Trầm Ngư từ đáy biển nổi lên lấy hơi, nàng liền định rõ phương hướng, tung người nhảy xuống.
Ánh mắt sáng rực của Dạ Vô Yên chăm chú nhìn theo bóng hình Sắt Sắt, thấy nàng uốn người trong lớp sóng, thân hình với dáng vẻ tuyệt đẹp như một mỹ nhân ngư thực thụ, nàng bơi nhanh như tên bắn về phía trước. Một lát sau, bóng nàng chìm trong lòng biển, mặt biển nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng, không ai biết tình hình dưới mặt nước ra sao.
Dạ Vô Yên khoanh tay đứng trên mạn thuyền, gió đêm thổi tấm áo trắng của chàng bay phần phật, đôi mắt đen dưới tấm mặt nạ lấp lánh tia nhìn lạnh lẽo, chăm chú nhìn xuống mặt biển.
Phía trước bỗng nhiên nổi lên tiếng nước ào ào, chỉ thấy một bóng người nhô lên từ dưới nước, dường như muốn lấy hơi để thở, Dạ Vô Yên nhìn kỹ thì thấy đó là Trầm Ngư, nàng ta vốn nội công không bằng Sắt Sắt, thế nên thời gian nín thở đương nhiên không lâu như nàng.
Dưới biển, Sắt Sắt linh hoạt bơi quanh Trầm Ngư, nắm lấy vai nàng ta, ngón tay ngọc điểm nhanh các huyệt đạo trên người Trầm Ngư. Sau đó Sắt Sắt tung người lên khỏi mặt nước, một tay tóm lấy Trầm Ngư, bơi về phía thuyền. Lúc lên thuyền, Sắt Sắt liền để Trầm Ngư xuống sàn thuyền, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn nàng ta, dịu dàng nói: “Ngư Nhi, muộn thế này rồi, ngươi ra biển làm gì?”
Trầm Ngư nghe thấy giọng nói dịu dàng của Sắt Sắt, cổ họng nấc nghẹn. Nàng ta chầm chậm ngước mắt, ánh mắt thê lương nhìn Sắt Sắt một hồi, rồi lại cúi đầu xuống.
“Ngư Nhi có lỗi với tiểu thư.” Từ khóe mắt nàng ta liền tuôn rơi hai hàng lệ.
“Ngư Nhi, vợ chồng Điền thị ở Điền gia thôn có phải là cha mẹ ngươi không?” Sắt Sắt khẽ hỏi.
“Không phải, Ngư Nhi không có cha mẹ, cũng không có người thân.” Trầm Ngư đau khổ đáp.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng đau đớn, đương nhiên nàng hiểu cảm giác không có người thân là như thế nào.
“Ngư Nhi, mấy năm qua ta đối xử với ngươi thế nào?” Sắt Sắt trầm giọng hỏi.
“Tiểu thư coi Ngư Nhi như chị em!” Trầm Ngư khẽ đáp.
“Nếu đã vậy, ngươi vẫn phản bội ta sao? Còn Triệt Nhi, ngươi thấy nó lớn lên từng ngày, vậy mà lại nỡ nhẫn tâm làm hại nó?” Sắt Sắt đau lòng hỏi. Nếu Trầm Ngư để lộ chuyện Triệt Nhi lên thuyền xuất hải lúc này, Triệt Nhi khó tránh khỏi việc bị kẻ khác bắt làm con tin.
Trầm Ngư nghe vậy thê thảm nói: “Em không muốn hại tiểu công tử, chủ nhân chẳng qua chỉ muốn giữ tiểu công tử làm con tin thôi.”
Bắc Đẩu nghe thế chỉ “hừ” lạnh một tiếng: “Ngươi ấu trĩ quá đấy.”
Ánh mắt Sắt Sắt trở nên nghiêm khắc: “Chủ nhân của ngươi là ai? Là công tử mà ngươi nói khi ta tỉnh dậy lần đầu đúng không? Rốt ruộc hắn là ai?”
Trầm Ngư chăm chú nhìn vào khuôn mặt Sắt Sắt, ánh mắt ẩn chứa sự day dứt không thôi: “Tiểu thư, xin lỗi, quả thực em không thể nói được.”
“Ngư Nhi…” Trong lòng Sắt Sắt đột ngột bùng lên ngọn lửa giận dữ, đến nước này, nàng ta còn cố bảo vệ chủ nhân của mình.
Bắc Đẩu chau mày, đẫu sao thời gian hắn và Ngư Nhi bên nhau cũng khá lâu, thấy nàng ta cô chấp như vậy, trong lòng bừng bừng lửa giận, lạnh lùng nói: “Trầm Ngư, đến nước này, ngươi vẫn không khai thật ra sao?”
Trầm Ngư nhìn Bắc Đẩu, khóe môi nở nụ cười, chầm chậm nói: “Bắc Đẩu, huynh cho rằng ta còn muốn sống ư? Ta liệu có thể sống được ư?”
Trái tim Sắt Sắt chùng xuống, nàng vội tiến lên phía trước, nói: “Ngư Nhi, đừng làm chuyện dại dột!”
Trầm Ngư khẽ cười nói: “Tiểu thư, em có lỗi với tiểu thư, ân tình đó, kiếp này Ngư Nhi không thể nào báo đáp, chỉ đành tới kiếp sau báo đáp thôi.” Giọng nói của nàng ta mỗi lúc một nhỏ, đồng tử cũng dần giãn ra, một tia máu màu tím từ khóe miệng chảy xuống, có điều khóe miệng vẫn nở nụ cười, như đóa hoa xuân đang độ hé nở.
Sắt Sắt ôm lấy Trầm Ngư, cảm thấy thân thể nàng ta lạnh dần, trái tim nàng cũng vì thế mà đặc biệt thê lương.
Trầm Ngư không phải là kẻ tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo, nhưng rốt cuộc vì sao một cô gái bé nhỏ như thế lại một lòng bán mạng cho người khác? Bốn năm trước, nàng ta mới chỉ mười một mười hai tuổi! Đêm nay, rốt cuộc nàng ta cũng đã mất mạng, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện mất mạng vì chủ nhân của mình.
Bỗng Sắt Sắt thấy trong người Trầm Ngư có thứ gì đó rơi ra. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn, phát hiện ra đó là một cuộn giấy da dê. Lúc mở ra xem, thì thấy đó là bản đồ bố phòng của Thủy Long Đảo.
Trái tim Sắt Sắt hoàn toàn chìm trong băng giá, bản đồ này có lẽ mới là thứ Trầm Ngư muốn giao cho chủ nhân của nàng ta.
Dạ Vô Yên thấy tấm da dê, ánh mắt đột nhiên chau lại. Chàng đưa tay cầm lấy tấm da dê trên tay Sắt Sắt, nhưng không nhìn bản đồ vẽ trên đó, mà lật đi lật lại tấm da xem xét mãi không thôi.
Sắt Sắt thấy vậy nghi ngờ hỏi: “Có gì không đúng sao?”
“Tấm da dê này…” Dạ Vô Yên đột nhiên ngừng lời, đôi mắt đen lóe lên tia nhìn lạnh lẽo.
Trong lòng Sắt Sắt rất nghi hoặc, nàng cầm tấm da dê, thần sắc đột ngột ngơ ngẩn.
Nàng đã từng sống trong phủ Dạ Vô Nhai một khoảng thời gian, nên biết xưa nay Vô Nhai rất coi trọng bút mực giấy nghiên. Nàng còn thấy trong phủ hắn từng xấp giấy da dê do hắn tự chế. Bốn góc được cắt thành hoa văn lượn sóng, góc phải còn đóng dấu do chính tay hắn vẽ ra.
Giây phút Sắt Sắt nhìn thấy tấm da, trái tim nàng đập thình thịch không ngừng, không phải nàng chưa từng hoài nghi Vô Nhai, nhưng hết lần này đến lần khác, nàng đều tự gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Vì trong lòng nàng, Vô Nhai là một người rất thanh cao. Hắn và nàng gặp nhau không nhiều lần, nhưng hắn đã dám xả thân cứu nàng, sao hắn có thể làm những chuyện gây tổn hại cho nàng được chứ? Bốn năm trước, công tử áo lam cứu nàng dưới đáy vực là Dạ Vô Nhai sao?
Nếu nói hắn cứu nàng, nàng tin! Nhưng kẻ chủ mưu gây ra mối hiềm khích giữa Hách Liên Ngạo Thiên và Dạ Vô Yên cũng chính là Dạ Vô Nhai sao?
“Nàng cũng nhận ra tấm da dê này sao?” Dạ Vô Yên thấp giọng hỏi, ánh mắt sâu thẳm.
Sắt Sắt gật đầu, rồi nhẹ ngước mắt nói: “Ta thấy Vô Nhai không phải là người như vậy!
Dạ Vô Yên nheo mắt, nhìn khuôn mặt thanh tú của Sắt Sắt dưới ánh trăng, chàng nói: “Ta cũng không tin, nhưng…” Chàng biết Dạ Vô Nhai rất có hứng thú với Sắt Sắt nhưng hắn chưa từng có hứng thú gì với hoàng vị.
Sắt Sắt ngước mắt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo treo ở trên cao.
Vầng trăng xa xôi, thanh khiết, lạnh lùng đó dâng tỏa ra thứ ánh sáng trong vắt mà lạnh giá.
Đêm đó, Sắt Sắt trằn trọc băn khoăn, cả đêm không tài nào ngủ được.
Nụ cười nhạt của Trầm Ngư trước khi chết cứ thấp thoáng hiện lên trong tâm trí nàng.
Đó là nụ cười thế nào?! Sắt Sắt thực sự không thể miêu tả được.
Từ trước tới nay, Sắt Sắt đều cho rằng Trầm Ngư là cô bé vô tư, chưa từng thấy cô bé buồn rầu bao giờ. Nhưng không ngờ, một ngày, cô bé đó có thể vì người khác mà quyết ý tự vận. Trầm Ngư theo nàng mấy năm nay, có lẽ nên hiểu tính nàng, cho dù cô bé có làm sai, nàng cũng sẽ không dồn đến mất mạng. Nhưng tại sao cô bé lại lựa chọn ra đi không hề nuối tiếc như vậy?
Một cô gái hoạt bát như thế, bây giờ đã phải nằm dưới lớp đất lạnh.
Nụ cười, tính cách đó và cả quãng đường trần gian khổ vì ai? Mệt mỏi vì ai?
Là vì Vô Nhai? Chủ nhân Vô Nhai của con bé sao?
Vừa nghĩ tới Vô Nhai, trái tim Sắt Sắt lập tức chùng xuống. Nàng không hiểu, nếu đúng là Vô Nhai, vì sao hắn phải làm vậy? Lẽ nào hắn cũng muốn tranh đoạt vương vị? Sắt Sắt không dám nghĩ tiếp, liền ôm chăn ngồi đậy, mặc áo xuống giường, chầm chậm bước tới đứng bên cửa sổ.
Vầng trăng đã yên lặng lên tới đỉnh trời, tỏa trăm ngàn sợi tơ bạc xuống căn lầu nhỏ. Sắc trời màu lam tối trong veo, không một gợn mây. Sắt Sắt ngẩng đầu, nhìn qua khung cửa sổ, chút chốc thấy bầu trời chuyển sang trĩu nặng như đang ập xuống mắt nàng, trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy lồng ngực bức bối, bức bối đến mức không thể nào thở được.
Đúng lúc lòng dạ buồn bực, bỗng một cơn gió đêm lạnh giá mang theo tiếng tiêu uyển chuyển truyền tới.
Tiếng tiêu trong trẻo dÂu Dương, quấn quít, âm thanh ma mị đi thẳng vào trái tim nàng. Tiếng tiêu và tiếng sáo vốn thường bi thương u oán, giai điệu nghẹn ngào luôn khiến người nghe cảm thấy bi thương. Tiếng tiêu lúc này tuy chỉ loáng thoáng, nhưng lại không hề che dấu tình ý miên man, nghe như tiếng giãi bày tâm sự của tình nhân dành cho nhau vậy. Không chút bi thương mà giống như trái tim nồng nhiệt, từng tiếng một quyến luyến không rời.
Khúc nhạc vang lên đó chính là khúc Phượng cầu hoàng.
Dạ Vô Yên lúc này đang đứng bên ngoài cửa sổ thổi khúc Phượng cầu hoàng khiến Sắt Sắt cảm thấy trái tim mình không ngừng đập mạnh.
Đêm nay, Dạ Vô Yên không rời đi, mà cố tình lưu lại trên Thủy Long Đảo. Lý do của chàng là, khi tới đây ngồi thương thuyền của Âu Dương Cái, giờ thuyền của hắn đã đi rồi, chàng không có thuyền để về, thế nên đành lưu tạm trên Thủy Long Đảo.
Lý do của chàng đương nhiên Sắt Sắt không tin, đường đường Lầu chủ Xuân Thủy Lầu hẳn không thiếu một chiếc thuyền, Thủy Long Đảo của nàng cũng thế. Nhưng chàng không đi, lại đêm hôm khuya khoắt, nàng cũng không tiện đuổi chàng. Sau đó Sắt Sắt liền sai Tử Mê chuẩn bị chăn gối, để Dạ Vô Yên ở trong phòng dành cho khách tầng dưới căn lầu mà nàng đang ở.
Dù sao, trong tình cảnh nguy hiểm này, Dạ Vô Yên vẫn là người nàng tin tưởng nhất.
Nghe tiếng nhạc bồi hồi quyến luyến đó, Sắt Sắt chỉ khẽ cười, dao cầm của nàng đang bày trên cầm án bên cửa sổ. Sắt Sắt quay người nhẹ ngồi xuống, cúi đầu, dưới ánh trăng trong trẻo tràn qua khung cửa sổ, mười ngón tay thon thả vung lên vuốt nhẹ dây đàn, dây đàn rung lên, tiếng đàn nhanh chóng nổi lên.
Có điều nàng không quyến luyến khúc Phượng cầu hoàng kia, mà tự đánh khúc Phượng quy vân.
Chàng là phượng, nhưng nàng không nhất định phải là hoàng, vì thế, sau này họ không nhất phải loan phượng hòa minh.
Tiếng đàn theo gió bay đi, Dạ Vô Yên dường như ngay lập tức bắt được tiếng đàn bay bổng, tiếng tiêu liền đột ngột dừng lại. Chàng không ngờ Sắt Sắt lại không hợp tấu khúc Phượng cầu hoàng cùng chàng. Ngừng một lát, tiếng tiêu lại nổi lên, như muốn hòa cùng tiếng đàn của Sắt Sắt. Nhưng khi tiếng tiêu vút cao trong trẻo, tiếng đàn lại thấp xuống. Tiếng tiêu đuổi theo âm trầm thấp của tiếng đàn, rồi tiếng đàn đột ngột lại vút lên, dây đàn mỏng manh. Cứ thế, tiếng tiêu nổi lên, tiếng đàn thấp xuống, tiếng tiêu thấp xuống, tiếng đàn lại vút lên.
Tiếng tiêu đuổi theo tiếng đàn, giống như hải âu đuổi theo sóng biển, còn sóng biển lại lúc cao lúc thấp, có lúc cuồn cuộn dâng trào, có khi lại yên tĩnh phẳng lặng. Cứ như thế, khúc Phượng cầu hoàng thổi rất lộn xộn, khúc Phượng quy vân đánh cũng vô cùng rời rạc.
Khúc cầm tiêu hợp tấu này chẳng hề có chút nào vui vẻ của loan phượng hòa minh.
Tiếng đàn tan đi, tiếng tiêu đột nhiên ngừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục, tuy đã khôi phục lại nhịp điệu ôn hòa như trước, thâm tình dạt dào, không hề ngừng nghỉ, dù vậy cũng thêm mấy phần bi thương u oán.
Sắt Sắt đứng dậy, khóe môi không đừng được nở nụ cười cay đắng. Nàng quay người về nằm lại trên giường, ngoài cửa tiếng tiêu như ma mị vẫn không ngừng vang lên như suối chảy trong đêm thanh vắng.
Có lẽ thổi mệt rồi, chàng cũng sẽ phải đi nghỉ thôi. Nhưng Dạ Vô Yên dường như không thấy mệt, tiếng tiêu không hề có ý định ngừng lại. Sắt Sắt tự nhiên không sao ngủ được, đến gần quá nửa đêm, Sắt Sắt không thể chịu nổi tiếng tiêu vấn vít đó nữa, liền khoác áo đi ra ngoài.
Lúc này đang là tháng Mười, đêm trên Thủy Long Đảo rất lạnh. Sắt Sắt khoác áo, bước xuyên qua rừng hoa lá rụng đầy, tới điểm bắt nguồn của tiếng tiêu. Khi Sắt Sắt ra khỏi rừng hoa, phía trước mặt là khu đất rộng, trồng nhiều khóm hoa thấp, hương thơm ngọt ngào tràn ngập khắp không gian.
Dạ Vô Yên đang ngồi trên một phiến đá xanh, hai tay cầm tiêu, thổi mãi không ngừng, tiếng tiêu cực kỳ dÂu Dương trầm bổng.
Hình ảnh trong quá khứ khi chàng thổi tiêu tại Lâm Giang Lầu đột ngột quay lại, lúc đó hai người mới quen nhau, chỉ là ngẫu nhiên mà cầm tiêu hợp tấu, nhưng lại cực kỳ ăn ý, như áo trời không thấy đường may, khiến trái tim nàng lúc đó ngập tràn cảm khái.
Lúc này đây, trăng sáng trời trong, chàng ngồi dưới ánh trăng trắng tinh khiết, bộ y phục trắng trên người như hòa cùng ánh trăng, làm nổi bật mái tóc đen như lĩnh sau lưng chàng đang không ngừng tung bay.
Sắt Sắt đứng dưới gốc cây cách chỗ chàng đứng vài bước chân, chăm chú nhìn chàng đang thổi tiêu dưới ánh trăng. Tóc chàng rủ xuống, che đi một phần dung nhan trác tuyệt, nhưng Sắt Sắt vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được nỗi buồn thương và cô đơn của chàng.
Vầng trăng treo trên bầu trời sau lưng chàng vừa trong vừa to, dường như cũng thấm đẫm tâm tư của chàng, trong trẻo lặng lẽ tới mức khiến người ta cảm thấy ưu tư.
Nàng không hòa theo khúc nhạc của chàng, nhưng chàng vẫn không phiền lòng mà tiếp tục thổi khúc Phượng cầu hoàng hết lần này tới lần khác. Khúc nhạc mang niềm vui đó dường như đã bị chàng thổi tới mức bi ai.
“Dạ Vô Yên, đừng thổi nữa!” Sắt Sắt từ sau thân cây chầm chậm bước ra, đi qua người Dạ Vô Yên rồi mới dừng lại. Ánh trăng vương khắp người chàng, nhẹ nhàng phủ lên ngũ quan thâm trầm của chàng, tạo thành một bóng đen mờ ảo.
Tay Dạ Vô Yên thoáng run lên, chàng khẽ bỏ cây tiêu trên môi xuống, khúc nhạc đẹp đẽ cũng dừng lại, thanh âm cuối cùng dần tan trong gió.
Ánh mắt chàng chăm chú nhìn rừng cây dưới ánh trăng phía trước, hờ hững nói: “Nàng tới rồi.” Ngữ khí thản nhiên bình tĩnh, dường như đã liệu trước việc nàng sẽ tới.
“Sáng sớm mai ta sẽ rời khỏi đây!” Dạ Vô Yên quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn như muốn khóa chặt lấy dung nhan Sắt Sắt. Tuy cực kỳ quyến luyến, nhưng chàng không thể cứ ở mãi trên Thủy Long Đảo. Đêm nay, chàng chỉ muốn nhìn nàng lâu thêm một chút. Từ sau khi trùng phùng, mỗi lần chàng và nàng gặp nhau đều rất vội vã. Nhưng xem ra lần nào nàng cũng vì bị cưỡng ép mà tới gặp chàng, hơn nữa, còn cự tuyệt cùng chàng cầm tiêu hợp tấu.
Sắt Sắt nhẹ “ừ” một tiếng, “Được, vậy huynh bảo trọng!” Nàng khẽ cười, hàng lông mi dài che đi những tình cảm đang dâng lên trong đáy mắt.
Dạ Vô Yên nheo mắt, đôi mắt sâu thẳm của chàng thật muốn nhìn thấy những tình cảm dù là nhỏ nhất ánh lên trong mắt nàng, “Sắt Sắt, đến khi nào nàng mới có thể lại cùng ta cầm tiêu hợp tấu?” Khuôn mặt chàng đầy mong chờ, dùng chất giọng trầm ấm êm ái như lụa hỏi nàng.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng khựng lại, nàng ngước mắt đáp một cách lạnh nhạt: “Cả đời này e rằng vĩnh viễn không bao giờ có thể nữa đâu!” Thực ra từ lâu, trong lòng Sắt Sắt đã không còn trách chàng, nhưng muốn nàng lại một lần nữa đón nhận chàng xem ra có chút khó khăn. Lúc này chàng khởi sự, nếu thành công, chàng sẽ ngồi vào vị trí Đế vương, khó tránh khỏi hậu cung đầy rẫy phi tần.
Dạ Vô Yên nghe vậy, ánh mắt bỗng tối sầm lại.
“Sau này nếu huynh làm Hoàng đế, ta chỉ muốn làm một Long Nữ tự do ngoài Đông Hải, mong huynh đừng phát binh tới thảo phạt ta là được.” Nàng cười đáp, đôi mắt trong trẻo lấp lánh dưới ánh trăng, như một dòng suối trong suốt.
Dạ Vô Yên nghe vậy, đôi mắt lóe lên những tia sáng kỳ lạ, nóng rực loang loáng, chàng nhìn Sắt Sắt hồi lâu rồi mới than dài một tiếng, trầm giọng nói: “Sắt Sắt, nàng có biết từ nhỏ tới giờ, nguyện vọng lớn nhất của ta là gì không?”
Nguyện vọng lớn nhất?
Là người hoàng tộc, nguyện vọng lớn nhất của chàng đương nhiên là đế vị cửu ngũ chí tôn rồi. Bao năm nay chàng lập biết bao công trạng ngoài biên ải, lẽ nào không phải vì muốn được phụ hoàng của chàng coi trọng, để một ngày có thể thay ngôi vị Thái tử hay sao? Chàng dựng lên Xuân Thủy Lầu, lẽ nào chẳng phải để một ngày có thể giúp chàng đăng cơ làm Hoàng đế? Bây giờ, sắp khởi sự, lẽ nào chàng không phải vì chiếc ghế rồng đó sao? Tuy nói chàng muốn báo thù cho Mẫu phi, nhưng không thể phủ nhận, đế vị là thứ mà chàng có thể lấy được.
Đó đương nhiên là nguyện vọng lớn nhất của chàng rồi?!
Nhưng khi nghe thấy chàng hỏi, Sắt Sắt lại cảm thấy có lẽ không phải vậy.
Tuy Dạ Vô Yên chưa bao giờ nói với nàng, nhưng dựa vào những gì nàng hiểu về chàng, dường như chàng chưa bao giờ muốn có được ngôi vị Hoàng đế, và cũng là người không cam lòng để quyền lực bó buộc.
Dạ Vô Yên nhìn những tình cảm không ngừng thay đổi trong mắt Sắt Sắt, ngấm ngầm đoán được nàng đang nghĩ tới điều gì.
Chàng than dài một tiếng rồi trầm giọng nói: “Sắt Sắt, hoàng vị và báo thù đều không phải là tâm nguyện lớn nhất của ta. Có lẽ nàng không biết, ta vốn không thích được sinh ra trong nhà đế vương, thậm chí ta căm ghét thân phận và huyết thống hoàng thất của mình. Nếu có thể chọn, ta thà rằng mình không phải là Hoàng tử, tiếc là ta – không có quyền lựa chọn. Trong thiên hạ, có người đàn ông nào không mong muốn được một tay nắm cả giang sơn, quyền nghiêng trời đất, nhưng ta thực sự không muốn vậy!”
Sắt Sắt chau mày không nói gì, phía sau quyền lực tối cao luôn là nỗi cô đơn bất lực và tàn nhẫn, nàng có thể tưởng tượng được. Nhưng cho dù như vậy, cảm giác được nắm cả thiên hạ vẫn khiến người ta bon chen không biết mệt mỏi.
“Thực ra tâm nguyện lớn nhất của ta chỉ là tìm một nơi non xanh nước biếc, dựng mấy gian nhà cỏ, trước nhà, sau nhà trồng hoa, không cần quý giá quá nhưng lại tươi tắn rực rỡ. Sau đó sẽ kiếm mấy mẫu đất, sáng sáng cày bừa, tối về nghỉ ngơi. Chờ khi tới tuổi lấy vợ, sẽ tìm một hồng nhan tri kỷ mình thực lòng yêu thương kết thành phu phụ, hai người ân ái, lại sinh thêm mấy đứa trẻ đáng yêu. Có con gái, có con trai, sau đó, nhìn chúng vô lo vô nghĩ lớn lên. Khi chúng tự lập rồi, ta sẽ không làm ruộng nữa, cùng vợ ngắm nhìn đám con cháu đầy nhà.” Dạ Vô Yên nói đầy mong mỏi.
Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng thoáng ngơ ngẩn, chỉ mong tìm một hồng nhan tri kỷ, mặc áo nâu, ẩn cư trong núi sâu, giống như Đào Tiềm[1] chồng vác cày đi trước, vợ vác cuốc theo sau. Thực ra đối với những người bình thường mà nói, đó là nguyện vọng quá đỗi giản dị, không có gì khó khăn thực hiện cả. Nhưng không ngờ đó lại là tâm nguyện lớn nhất đời của Dạ Vô Yên.
[1] Hiệu Uyên Minh, tự Nguyệt Lượng, biệt hiệu Ngũ liễu tiên sinh, người đất Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.Ông lánh đời, tìm thú vui ở sách, rượu, ruộng đồng và làm văn để tiêu khiển, tỏ chí mình.
“Đây thực ra vốn là nguyện vọng rất dễ thực hiện!” Sắt Sắt cười nhạt nói.
“Phải, nhưng với ta, chỉ sợ không bao giờ có thể thực hiện được.” Dạ Vô Yên khẽ nói, rồi đau khổ nhắm mắt lại, từng lời từng chữ đều như gai nhọn cắm sâu vào trái tim, khiến chàng như nếm lại một lần nữa bao nhiêu cay đắng khổ sở suốt chừng ấy năm.
Chàng biết, thiên hạ này có bao nhiêu người ngưỡng mộ thân phận Hoàng tử của chàng, nhưng có ai biết rằng, trong thâm cung hiểm ác, chàng đã phải sống trong nỗi sợ hãi khiếp đảm thế nào? Những người ngưỡng mộ chàng chắc không hề biết, cũng chẳng thế nào tưởng tượng được, ngày nhỏ chàng phải sống ra sao!
Trước mắt chàng hiện lên những món cơm canh, điểm tâm đã bị tẩm độc, hình ảnh lúc uống những bát thuốc như chứa đựng đao kiếm sắc bén, còn cả những tiếng nguyền rủa độc ác nữa!
Năm xưa, khi chàng mới năm tuổi, còn ở độ tuổi ngây thơ trong sáng, tuy thông minh, nhưng vẫn không hiểu được sự tranh đoạt và dối gạt trong cung. Cùng là Hoàng tử của Phụ hoàng, nhưng chàng không hiểu vì sao các Hoàng tử khác luôn được Phụ hoàng sủng ái, khen ngợi, còn chàng lại bị lạnh nhạt. Cho dù chàng có thể hiện thế nào, Phụ hoàng cũng lạnh lùng không hề thay đổi.
Sau đó, chàng nghe nói là vì Mẫu phi của chàng không được sủng ái. Chuyện này thì chàng không hiểu, chàng thấy trong cung có rất nhiều phụ nữ, tuổi còn nhỏ, nhưng chàng đã biết phân biệt xấu đẹp, Mẫu phi của chàng không chỉ trong mắt chàng, mà trong mắt các cung nữ, thái giám là người phụ nữ sinh đẹp dịu dàng nhất, vậy vì sao lại không được sủng ái của Phụ hoàng chứ?
Mẫu phi của chàng không có danh phận, chỉ là một thị nữ hạ tiện bị nhốt vào lãnh cung. Nghe nói, nếu không phải vì sinh ra chàng, Mẫu phi của chàng e rằng đã bị ban cho cái chết từ lâu rồi.
Chàng lúc ấy chỉ là một đứa trẻ, không hiểu những suy nghĩ của người lớn, chàng chỉ biết Mẫu phi của chàng là người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng nhất trên đời. Nhưng Mẫu phi dường như không vui, năm chàng sáu tuổi, đột nhiên bà mắc bệnh lạ, rồi sau đó đột ngột qua đời một cách kỳ quái.
Chàng còn nhớ khi Mẫu phi chết đi, khóe miệng bà chảy ra một dòng máu màu xanh đen.
Lúc Phụ hoàng tới nhìn thân hình đã lạnh giá của Mẫu phi lần cuối, Dạ Vô Yên còn nhớ sắc mặt Phụ hoàng thâm trầm một cách đáng sợ, cả người ông dường như run lên. Ông nhìn hồi lâu, đến khi mắt nhòa lệ mới lạnh lùng nói với cung nữ: “Khiêng ra đi!” Sau đó, ông phất tay áo bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Khoảnh khắc đó, bóng dáng vô tình và cương quyết của Phụ hoàng mãi khắc sâu trong tâm hồn non nớt của chàng.
Mọi người đều nói Mẫu phi qua đời vì mắc phải căn bệnh kỳ lạ, chàng còn nhỏ tuổi, cũng cho là vậy. Mãi về sau này, chàng ăn miếng bánh đó, lục phủ ngũ tạng bắt đầu đau đớn, rồi khóe miệng cũng chảy ra thứ máu màu xanh đen như vậy.
Ngự y nói chàng trúng độc.
Lúc đó chàng mới biết, hóa ra chàng cũng giống Mẫu phi, bị người ta ngấm ngầm hạ độc.
Lúc đó, ngự y nói độc chàng trúng phải quá nặng nên không thể cứu được.
Chàng nằm trên giường rất lâu, hôn mê đến mức nửa mơ nửa tỉnh, trong bóng đen vô tận và sự giày vò của nỗi đau đớn, chàng sợ hãi chờ đợi cái chết.
Nhưng chàng đã trụ lại được, giống như kỳ tích, chàng vẫn có thể tiếp tục sống.
Sau đó, những ngày tháng như vậy diễn ra như cơm bữa, đầu độc, ám sát, khi công khai khi ngấm ngầm, chàng luôn cho rằng mình không thể nào tiếp tục sống được nữa. Vừa hay lúc đó Hoàng tổ mẫu tới đón chàng về nơi ở của bà.
Tuy được Hoàng tổ mẫu bảo vệ, nhưng chàng vẫn biết ở trong cung, mình không phải là một đứa trẻ được yêu thương. Mặc dù sống trong cung cấm xa hoa, nhưng vĩnh viễn chàng chẳng bao giờ được tới những nơi trang trọng. Lúc đó chàng không hiểu được vì sao lại như vậy!
Ngoài Hoàng tổ mẫu, người duy nhất chàng có thể tin tưởng là Thái giám Hàn Sóc. Chàng đã từng cứu mạng ông ta.
Chàng không biết mình có thể sống trong cung bao lâu, phải chịu đựng tới khi nào? Và lúc nào mới đến lúc tận cùng?
Năm mười tám tuổi, chàng liền xin đi trấn thủ biên cương phía Tây, rời xa Hoàng cung mà chàng vô cùng căm hận.
Trên đường đi, chàng đã phải chịu biết bao nhiêu trận hành thích bức hại điên cuồng, cuối cùng chàng cũng hiểu nguyên nhân vì sao Mẫu phi của mình không được sủng ái, sinh được Hoàng tử rồi mà vẫn không được phong hiệu.
Mẫu phi của chàng là Côn Luân Tỳ, lại đã từng là vợ của Tiên hoàng Khánh Tông Hoàng đế. Sau khi Gia Tường Hoàng đế giết huynh đoạt vị, liền biến các phi tần của Khánh Tông Hoàng đế làm cung nữ, trong đó có cả Mẫu phi của chàng.
Chàng nắm chặt nắm đấm, nét mặt cực kỳ trầm tĩnh, những lời đã nén trong lòng suốt mười mấy năm, mãi vẫn không thể chia sẻ cùng ai cứ cuộn lên không ngừng. Đêm nay, trước mặt Sắt Sắt, chàng muốn nói hết mọi điều. Bởi nàng là người phụ nữ mà chàng tin tưởng.
“Họ coi trọng Hoàng cung như thế, nhưng ta chưa bao giờ đoái hoài tới chiếc lồng cao quý nơi lầu son gác tía đó! Ta chỉ muốn cầm kiếm đi tới tận chân trời, du ngoạn khắp giang sơn, và có cho riêng mình một cuộc sống tự do tự tại.” Chàng cười nhạt rồi lạnh nhạt nói.
Chàng lạnh nhạt kể lại mọi việc, giống như đang kể lại một câu chuyện trong nhà người khác. Nhưng càng lạnh nhạt bao nhiêu, Sắt Sắt lại càng có thể tưởng tượng ra những chuyện năm xưa kinh tâm động phách bấy nhiêu.
Sắt Sắt nhìn khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Dạ Vô Yên dưới ánh trăng, nhìn nỗi đau sâu thẳm trong đôi mắt chàng, nhìn nụ cười nhạt đầy bất lực của chàng, lần đầu tiên nàng thực sự cảm thấy nó như là chuyện của chính mình, nỗi đau của chàng, sự cô đơn của chàng, sự bất lực đến mức tuyệt vọng của chàng như những cảm xúc đang diễn ra trong chính con người nàng vậy.
Chàng là chú chim liệng trên trời cao, vô cùng cao ngạo, thân trong Hoàng tộc, nhưng lại coi phú quý quyền lực như bùn đất. Khi nàng thấy cuộc sống giản dị tự nhiên ở Xuân Thủy Lầu, nàng cũng đã cảm nhận được điều đó.
Đây là lần đầu tiên sau khi quen biết nhau, nàng và Dạ Vô Yên lại tâm sự gần gũi như vậy. Sắt Sắt chưa bao giờ biết, từ nhỏ Dạ Vô Yên lại phải chịu nhiều đau khổ như thế. Nghĩ lại, lúc chàng chỉ nhỏ như Triệt Nhi, đã phải sống trong thâm cung, lúc nào trong lòng cũng lo lắng sợ hãi. Chàng có thể tiến tới mức như ngày nay, quả thực không dễ dàng. Năm xưa, một người yếu ớt bệnh tật như chàng cầm quân tới trấn thủ biên quan, lúc đó, ai có thể ngờ chàng sẽ khải hoàn quay về? Nhưng chàng đã làm được!
Chàng luôn che giấu nỗi cô đơn của mình sau vẻ ngoài cao ngạo, cho dù phải chịu đựng nỗi đau, nhưng chàng chưa bao giờ để lộ cho người khác biết.
Gió đêm thổi tấm áo chàng, trong đêm tối, tấm áo cuốn lên cô đơn mà buồn bã.
Bất giác, phương Đông đã chuyển sang màu trắng xám, mặt trời dần nhô lên, khắp không gian là một màu trắng sữa, nhìn tiết trời, chắc chắn hôm nay thời tiết nhất định sẽ rất đẹp.
Sắt Sắt thực sự không dám tin trời lại sáng mau đến thế, và nàng đã cùng Dạ Vô Yên ngồi đây suốt nửa buổi đêm.
Sắt Sắt quay đầu thấy Dạ Vô Yên vẫn đang nhìn mình, trong màn sương sớm, đôi mắt đẹp gợn lên từng hồi sóng mắt long lanh, trong sáng đến mức nhìn thấu gan ruột, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ, nhưng lại tươi sáng trong làn sương sớm.
“Thuyền đón ta sắp tới rồi, ta phải đi đây, nàng nhớ bảo trọng. Chuyện của Vô Nhai, ta sẽ điều tra rõ ràng.” Chàng đứng dậy, dịu dàng nói, đưa tay ra nắm lấy tay nàng, hơi dùng sức, kéo nàng vào lòng.
Vốn định làm quân tử một lần, chỉ ôm trước khi li biệt, nhưng cuối cùng chàng không nhẫn nhịn được, liền ghé sát vào cổ nàng, nín thở, đôi môi mỏng ấm áp không ngừng chà xát trên phần cổ hơi lạnh của nàng, một lúc sau mới buông nàng ra, vội vã rời đi.
Sáng sớm trên đảo hơi lạnh, màn sương trắng mỏng manh quấn quanh, bóng hình Dạ Vô Yên xa dần trong sương sớm, rồi dần bị làn sương che khuất.
Trụy Tử và Phụng Miên đã dậy, đang đi bộ tới, xa xa thấy Dạ Vô Yên vội vã rời đi, Trụy Tử liền thi lễ với Sắt Sắt, rồi vội vã đuổi theo.
“Cô không đi tiễn ư? Lần này đi rồi không biết bao giờ mới được gặp lại?” Phụng Miên lại gần Sắt Sắt, quan tâm hỏi.
Sắt Sắt cười nhạt, tóc và lông mi lúc này đều đọng những hạt nước của sương đêm, khiến nàng như một đóa hoa còn ngậm sương.
“Phụng Miên, ngươi tiễn họ ra khỏi đám đá ngầm đi, lát sau ta sẽ đi theo!” nàng vội vã quay người, đi xuyên qua rừng hoa về phía căn lầu nhỏ.
Một chiếc thuyền lớn nhẹ nhàng đậu trên mặt biển phía trước. Phụng Miên chèo chiếc thuyền nhỏ, xuyên qua đám đá ngầm, đưa Dạ Vô Yên và Trụy Tử tới chỗ chiếc thuyền lớn.
Mặt trời đỏ rực nhô lên khỏi mặt biển, chỉ trong khoảnh khắc, sương trắng tan hết, đất trời lại sáng rõ. Ánh mặt trời lấp lánh chiếu rọi trên mặt biển dạt dào sóng vỗ.
Dạ Vô Yên đứng ở mũi thuyền, ánh bình minh nhuộm một lớp màu đỏ lấp lánh lên tấm áo trắng của chàng, nhìn đẹp đẽ vô ngần. Tấm áo khẽ cuộn tung lên trong gió, nhìn cực kỳ phiêu diêu. Mặt trời rực rỡ trong sóng nước, khiến chàng như thiên thần đang hiên ngang đứng.
Chiếc thuyền lớn nhanh chóng khởi hành, bỗng có tiếng đàn từ trên đảo vọng tới.
Dạ Vô Yên đứng trên sàn thuyền, đôi mắt đột nhiên ánh lên những tia nhìn rực rỡ đầy ắp sự dịu dàng nhìn về phía xa.
Trên khối đá lớn ven biển, Sắt Sắt đang ngồi trên một tảng đá lớn, tấm áo trắng nàng mặc không ngừng tung bay, Trước mặt nàng là cầm án, những ngón tay ngọc ngà khẽ gảy, tấu lên khúc đàn “Phá trận tử”.
Tiếng đàn trong trẻo dÂu Dương, khúc nhạc hùng tráng hoa mỹ, xuyên qua ánh sáng bình minh, làm kinh động những chú hải âu khắp xa gần, mang theo khí thế thiên binh vạn mã, như lăng vân tráng chí của đấng nam nhi vút thẳng tới trời cao.
Đêm đến, vầng trăng bạc nhô lên trên mặt biển, trải một lớp ánh sáng trong trẻo lên Thủy Long Đảo.
Sắt Sắt sai người đốt đuốc trên khoảng đất trống trên đảo, rồi kê một cái bàn gỗ lớn, bày rất nhiều hoa quả đồ ăn. Mọi người vây quanh đống lửa, hát hò nhảy múa, vô cùng náo nhiệt. Nhưng Sắt Sắt không biết rằng, lúc đó ở Nam Nguyệt đang xảy ra đại sự.
Chuyện này phải tới mười ngày sau, khi thám báo từ kinh thành mang mật thư tới, nàng mới biết được.
Thái hậu của Nam Nguyệt vào đêm Trung thu thưởng nguyệt đột nhiên mắc bệnh qua đời.
Sắt Sắt nghe tin, trong lòng vô cùng buồn bã. Thái hậu là Hoàng tổ mẫu của Dạ Vô Yên, cũng là Thái tổ mẫu của Triệt Nhi, cho dù không nhận, nhưng quan hệ huyết thống không thể xóa bỏ. Sắt Sắt chỉ gặp Thái hậu trong yến tiệc có một lần, tuy không có ấn tượng gì đặc biệt, nhưng năm xưa, nếu bà không chăm lo cho Dạ Vô Yên, e rằng chàng đã không thể sống được đến ngày hôm nay.
Hẳn bà phải là một lão thái thái vô cùng từ ái. Nhưng bà lại bệnh nặng qua đời vào đúng ngày gia đình đoàn viên.
Nghe nói Dạ Vô Yên ở tận Mặc Thành, đêm Trung thu không được hồi kinh, vì thế khi Thái hậu qua đời không thể ở bên bà.
Điều khiến người ta đau lòng hơn cả là ngày hai mươi tháng Tám, Hoàng gia cử hành tang lễ cho Thái hậu, Dạ Vô Yên ở Mặc Thành xa xôi không cách nào về kịp.
Nghe nói cuối tháng Tám, khi Dạ Vô Yên về điếu tang, Hoàng thượng xuống một đạo mật lệnh, chặn chàng ở ngoài kinh thành, không cho hồi kinh điếu tang Hoàng tổ mẫu. Điều này đối với Dạ Vô Yên thực là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Chắc chắn Dạ Vô Yên dành tình cảm rất sâu đậm cho Thái hậu. Năm xưa, trên yến tiệc ban hôn, Sắt Sắt đã thấy Dạ Vô Yên dìu lão Tổ mẫu, nét mặt vui vẻ đi tới đại điện thế nào.
Gia Tường Hoàng đế quả thực vô tình với Dạ Vô Yên!
Đầu tháng Chín, trong kinh thành lại có tin tức kinh động được truyền tới. Vì chuyện Hoàng thái hậu mắc bệnh qua đời, Gia Tường Hoàng đế thương tâm quá mức mà mắc bệnh nặng, không thể xử lý việc triều chính, vì thế đã truyền ngôi lại cho Thái tử Dạ Vô Trần.
Tin tức này thực không có gì kỳ lạ, Thái tử kế vị, đó là chuyện đương nhiên. Có điều xưa nay Gia Tường Hoàng đế vẫn rất khỏe mạnh, đột nhiên mắc bệnh nặng, khiến người khác không khỏi nghi ngờ.
Ngày hai mươi tháng Chín, Thái tử Dạ Vô Trần đăng cơ tại Phi Thành của Nam Nguyệt, cải niên hiệu là Hòa Thuận, hiệu Hòa Thuận Hoàng đế.
Tân đế lên ngôi chưa đầy một tháng, nhưng nhanh chóng có điều tiếng không hay truyền khắp đế đô. Nghe nói tân đế sủng ái một gã đàn ông tuyệt sắc, vì hắn mà bỏ mặc hậu cung.
Đầu tháng Mười, lá phong trên Thủy Long Đảo đã chuyển sang màu đỏ, đỏ rực khắp núi, đối lập với mây trắng trên trời cao, tạo nên một khung cảnh cực kỳ diễm lệ.
Hôm đó, thật hiếm khi thấy Phụng Miên bước ra khỏi căn phòng nhỏ chuyên chế tạo thuyền bè của hắn. Căn phòng do Sắt Sắt phái người xây riêng cho Phụng Miên, ngoài cửa sổ trồng rất nhiều hoa, cửa sổ lại được làm lớn, nên hằng ngày rất nhiều ánh sáng chiếu vào qua khung cửa chạm trổ. Trong phòng rộng rãi sáng sủa, Phụng Miên cực kỳ thích thú, ngày nào cũng ở trong phòng cần mẫn làm việc. Những chiến thuyền của đám hải tặc đều được hắn thiết kế trong căn phòng này.
“Tới bờ biển đi, Miên đã làm xong một loại thuyền mới, hôm nay thử hạ thủy xem sao.” Phụng Miên đứng trước mặt Sắt Sắt ung dung nói.
Hai người liền nhanh chóng đi ra bờ biển. Nơi đến là một vịnh nhỏ bình thường rất vắng người, cực kỳ tĩnh mịch.
Ánh mắt Sắt Sắt nhìn quanh một lượt trên mặt biển gợn sóng lấp lánh, không thấy gì liền quay đầu lại cười nói: “Phụng Miên, chiếc thuyền mới mà ngươi nói đâu rồi?”
Đôi mắt đen láy như hắc ngọc của Phụng Miên lóe lên ánh nhìn kỳ lạ mang ý tứ sâu xa, khóe môi hắn vẫn nở nụ cười, nhưng Sắt Sắt có thể nhận thấy chút lạnh nhạt cô đơn trong nụ cười đó. Hắn nhìn sắc trời, rồi cười tươi nói: “Tính giờ thì cũng sắp tới rồi, chờ một lát thôi là có thể là có thể thấy ngay.”
Chờ thêm một lúc lâu rồi mà chẳng thấy có động tĩnh gì, thế nhưng trong lòng Sắt Sắt không hề sốt ruột. Nàng biết Phụng Miên quyết không phải là người rỗi hơi, nên nàng ngời xuống tảng đá lớn, kiên nhẫn chờ đợi.
Đột nhiên, trên mặt biển, sóng đang khẽ dập dờn bỗng nổi lên cuồn cuộn, chỉ nghe tiếng nước ào ào, có thứ gì đó hiện ra trên mặt nước.
Ánh mặt trời chiếu lên thứ đó, long lanh ánh nước, cực kỳ chói mắt. Đó là một chiếc thuyền, nhưng không giống như những chiếc thuyền Sắt Sắt đã từng thấy trước đây, chiếc thuyền này không có buồm, mà lại nổi lên từ dưới nước, lẽ nào chiếc thuyền này có thể đi dưới đáy biển sao?
Đôi mắt đen láy của Phụng Miên nhìn chằm chặp vào chiếc tàu ngầm, đột nhiên ánh mắt hắn ngưng thần, rồi bước những bước dài về phía bờ biển.
Sắt Sắt định thần lại, chỉ thấy chiếc tàu ngầm đó nổi lên mặt biển, cửa khoang chầm chậm được mở ra, rồi một bóng hình cao ráo từ bên trong bước ra. Nàng còn chưa kịp kinh ngạc, người đó đã vọt lên, nhảy về phía tảng đá mà nàng đang đứng.
Việc Sắt Sắt nhìn thấy chiếc thuyền có thể đi dưới mặt nước vốn đã cực kỳ kinh ngạc rồi, nhưng sự kinh ngạc đó so với người vừa mới xuất hiện này thật không thấm vào đâu.
Chàng chính là Dạ Vô Yên, là Dạ Vô Yên mặc áo trắng, đeo mặt nạ bằng bạch ngọc.
Nàng hoàn toàn không ngờ, lúc này, chàng lại xuất hiện ở Thủy Long Đảo. Giờ này chẳng phải chàng đang ở Mặc Thành phía Bắc hay sao? Vì sao lại tới đây? Hôm nay, nhất định Phụng Miên đã nhận được tin tức sớm, vì thế mới cho chiếc tàu ngầm này đi đón chàng tới đây.
Nhìn cách ăn mặc của chàng, hoàn toàn là phong cách của Lầu chủ Xuân Thủy Lầu. Cũng phải, hiện nay Dạ Vô Yên không thể dùng thân phận của mình để xuất hiện ở đây.
Chàng đứng trước mặt Sắt Sắt, đưa tay gỡ chiếc mặt nạ bạch ngọc xuống, khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần lộ ra. Ánh mắt lấp lánh, nụ cười dịu dàng, ấm áp như ngọc. Đôi mắt lấp lánh đó gần nàng trong gang tấc, nhìn thẳng vào Sắt Sắt, khiến trái tim nàng không khỏi cuồng loạn đập.
“Phu nhân!” Nàng nghe có tiếng gọi từ trên thuyền vọng tới, quay đầu nhìn lại, thì ra là Tiểu Thoa và Trụy Tử, khuôn mặt vui mừng rạng rỡ, trong đôi mắt họ, nước mắt đã rưng rưng. Có điều hai người chỉ dám đứng xa nhìn lại mà chưa tới gần, dường như sợ ảnh hưởng tới Sắt Sắt và Dạ Vô Yên.
Khoảng khắc đó, Sắt Sắt cảm thấy cử chỉ của mình có phần luống cuống, nàng mỉm cười vẫy tay với Tiểu Hoa và Trụy Tử, rồi quay đầu, nhìn thẳng vào Dạ Vô Yên một cách lạnh nhạt, chầm chậm nói: “Ngươi tới đây làm gì? Thủy Long Đảo không phải là nơi thích tới thì tới đâu!” Lời vừa nói ra, nàng mới cảm thấy giọng điệu của mình có phần sắc sảo.
Ánh mắt Dạ Vô Yên chăm chú: “Ta…” Chàng ngừng một lát rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Tới thăm Triệt Nhi.”
Triệt Nhi là con chàng, được chàng bỏ cả binh quyền cứu tính mạng về. Vì thế chàng tới thăm Triệt Nhi, nàng đương nhiên không thể cự tuyệt.
“Đi thôi.” Sắt Sắt mở miệng lạnh nhạt đáp, rồi đi trước về hướng đảo.
Hai người lặng lẽ đi, Phụng Miên, Tiểu Hoa và Trụy Tử đi phía sau nói cười không ngớt. Bọn họ chọn con đường yên tĩnh mà đi, Sắt Sắt không muốn cho ai biết Lầu chủ Xuân Thủy Lầu tới Thủy Long Đảo. Nhưng hải tặc trên đảo rất nhiều, khó tránh khỏi việc chạm mặt. Có điều không biết từ lúc nào, Dạ Vô Yên đã đeo mặt nạ lên rồi.
Dạ Vô Yên chầm chậm đi bên nàng, phong thái ung dung nho nhã, thần thái thờ ơ như bên mình chẳng có ai.
Sắt Sắt thầm nghĩ, chàng nhìn thấy nàng, phong thái vẫn vô cùng bình tĩnh ung dung. Vậy mà nàng ban nãy vừa mới thấy chàng đã căng thẳng đến nỗi suýt thì không kiềm chế được. Chỉ một lát, đám người đã tới căn lầu nơi Sắt Sắt ở, Triệt Nhi lúc này không có đó, không biết Thanh Mai và Tử Mê đã đưa nó đi đâu luyện võ rồi.
Sắt Sắt liền nhanh chóng phái Bắc Đẩu và Nam Tinh đi tìm, còn mình đi tới phòng tiếp khách, Phụng Miên và Tiểu Hoa, Trụy Tử biết điều không đi theo nữa, chỉ có Dạ Vô Yên vẫn ung dung bám theo nàng.
Sắt Sắt mở cửa phòng, đứng bên cửa, khẽ cười nói: “Mời Minh Lầu chủ vào.”
Dạ Vô Yên chầm chậm bước vào, Sắt Sắt ở phía sau, không đóng cửa, đang định gọi thị nữ rót trà.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Sắt Sắt đột nhiên cảm thấy eo mình bị đã giữ chặt, bàn tay nóng rực như sắt nung ôm riết lấy nàng, hơi nóng phả vào sau lưng. Rồi cả người nàng bị xoay lại, đẩy lùi ra phía sau “cạch” một tiếng, cửa đã bị đóng lại.
Dạ Vô Yên đã gỡ mặt nạ ra từ lúc nào, khuôn mặt tuấn tú sáp lại gần, cúi đầu, đôi môi chàng đè chặt lên môi nàng. Nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn, chàng bắt đầu xâm nhập vào trong, tách hàm răng Sắt Sắt ra, chiếc lưỡi nóng bỏng hung hăng đánh thành chiếm đất, tùy ý càn quét điên cuồng trong khuôn miệng nàng.
Sắt Sắt không có phòng bị gì, liền cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, giống như pháo hoa nổ tung trời vậy. Bản năng khiến nàng đưa tay đẩy chàng ra, nhưng không ngờ lại càng bị chàng đè chặt hơn. Thân thể hai người dính chặt vào nhau, nhưng người đè lên nàng dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ muốn ép chặt nàng vào hơn, chặt hơn nữa.
Hơi thở của chàng phả khắp cổ nàng, Sắt Sắt cảm thấy mình như sắp ngạt thở, nụ hôn của chàng dường như đã hút cạn sức lực toàn thân nàng.
Sắt Sắt không thể cử động, bị đẩy lùi dán chặt vào cánh cửa, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh giá, còn phía trước là thân hình nóng rực của chàng. Nàng bị giày vò giữa băng và lửa, trái tim cũng bị giằng xé giữa hận và yêu.
Thực ra chàng nói không sai, nàng vẫn còn cảm giác với chàng! Khi nhận ra điều này trái tim Sắt Sắt hoàn toàn chấn động, thân hình nàng đột nhiên cứng lại.
Nhưng có cảm giác thì đã sao? Bọn họ không thể quay lại như trước kia nữa rồi.
Sắt Sắt đưa tay đẩy Dạ Vô Yên ra một cách lạnh nhạt, lần này xem ra rất hữu hiệu, dường như chàng cảm nhận thấy sự cứng nhắc của nàng, liền chậm chậm đứng thẳng người dậy. Đôi mắt đen láy chỉ cách Sắt Sắt trong gang tấc đang chăm chú ngắm nhìn nàng.
“Xin lỗi, ta không thể kiềm chế được tình cảm của mình!” Dạ Vô Yên thở hổn hển nói, chàng chầm chậm buông Sắt Sắt ra, quay người đi về bên cửa sổ, ánh mắt phóng ra rừng hoa bên ngoài. Mái tóc đen như màn đêm của chàng buông xuống, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú thanh thoát, toát lên khí chất bất kham, phóng khoáng, giống như một loài linh thú cao quý mà thuần khiết.
Chàng biết nàng vẫn chưa chấp nhận chàng, nhưng khi nhìn thấy người mà chàng đêm mong ngày nhớ, chàng lại không dừng được, chỉ muốn được ôm, được hôn nàng.
Sắt Sắt vuốt lại mái tóc rối rồi chỉnh lại y phục, cố nén nhịp tim đang cuồng loạn của mình. Vì muốn che giấu sự hoảng loạn của bản thân, nàng liền hỏi một câu chẳng ăn nhập gì, “Giọng của ngươi vì sao cứ thay đổi thế?”
Khi làm Minh Xuân Thủy, giọng của chàng đặc biệt trầm ấm, nho nhã.
Dạ Vô Yên không ngờ Sắt Sắt lại hỏi chuyện này, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười, nói: “Là Vân Khinh Cuồng chế ra một loại thuốc có thể điều chỉnh được giọng nói.”
Hóa ra là công hiệu của loại thuốc do Vân Khinh Cuồng điều chế. Ban đầu nàng không hề nghi ngờ Dạ Vô Yên và Minh Xuân Thủy là một người chỉ vì giọng nói không giống nhau, vì thế mới bị lừa lâu như vậy.
Thứ thuốc đó đúng là hại người quá mức!
“Sắt Sắt, hôm nay ta ngồi thương thuyền của Âu Dương Cái tới đây, lúc này thuyền của hắn đang chờ chúng ta ở phía trước.” Dạ Vô Yên quay đầu nói với Sắt Sắt, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Thủy Long Đảo đã không còn an toàn nữa rồi, ta mong rằng nàng có thể mang theo Triệt Nhi, theo Âu Dương Cái ra hải ngoại tạm lánh một thời gian, ta đã ra lệnh cho hắn chuẩn bị xong mọi thứ ở đó rồi.”
“Ra hải ngoại?” Sắt Sắt mở to mắt, khẽ cười nói. Nàng không ngờ Dạ Vô Yên lại muốn nàng mang Triệt Nhi ra hải ngoại.
“Dạ Vô Yên, sao ngươi cứ ngang ngược muốn sắp xếp mọi chuyện của ta và Triệt Nhi vậy? Ta có thể bảo vệ bản thân mình và Triệt Nhi.” Tuy biết chàng muốn tốt cho nàng, nhưng trái tim nàng vẫn khó chịu.
“Sắt Sắt, ta biết cảm giác của nàng. Nhưng bây giờ chúng đã biết nàng và Triệt Nhi là người trong trái tim ta, vì thế luôn ngấm ngầm tìm cách hại mẹ con nàng, ta không thể để bọn chúng làm tổn thương mẹ con nàng thêm được. Sắt Sắt, cho dù thế nào đi nữa, thì cuộc đời này, nàng cũng là người phụ nữ của Dạ Vô Yên ta, bất luận nàng có muốn rạch ròi với ta thế nào, thì cũng không thể cắt đứt hoàn toàn với ta được đâu.” Dạ Vô Yên rành mạch nói.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng kinh ngạc, chàng nói đúng. Cho dù có rạch ròi với nhau, những chuyện trước đây thì sao, bất luận thế nào cũng không xóa đi hết được.
“Ngươi muốn khởi sự ư?” Sắt Sắt khẽ hỏi.
Vì chuyện của Triệt Nhi, chàng không thể danh chính ngôn thuận đánh chiếm hoàng cung, bây giờ lại muốn phạm tội đại nghịch bất kính mà tạo phản ư? Làm vậy sẽ hung hiểm và gian nan biết bao nhiêu?
“Sắt Sắt, nàng biết đấy, có những chuyện ta nhất định phải làm!” Chàng đứng bên cửa sổ, ánh tà dương như khảm lên trên người chàng một lớp ánh sáng hư ảo.
Có lẽ chàng nói đúng, nếu thiên hạ đại loạn, thì còn đâu chốn an thân? Có điều Giang Sắt Sắt nàng quyết không phải là người phụ nữ cần có người khác bảo vệ. Vì thế, nàng quyết định sẽ không đi đâu.
“Được, nếu đã vậy, thì để Âu Dương Cái mang Triệt Nhi đi. Ta sẽ không đi đâu cả, ta muốn ở lại.” Sắt Sắt quả quyết đáp lời.
Dạ Vô Yên quay lại nhìn Sắt Sắt, không khỏi khẽ than thầm. Hồi lâu, chàng mới nói: “Sắt Sắt, nàng đúng là cố chấp. Nhưng ta lại yêu chính sự cố chấp đó của nàng!”
Màn đêm sắp buông xuống.
Đêm nay sắc trời rất đẹp, mặt trăng lạnh lùng treo lên cao, soi sáng cả một vùng biển rộng, sóng biển cuộn lên không ngớt, rồi lại chầm chậm tan đi.
Sắt Sắt và Triệt Nhi đi theo Dạ Vô Yên, cả đoàn người cùng đi ra phía biển.
Sắt Sắt cúi người, nâng khuôn mặt bé nhỏ của Triệt Nhi lên, trầm giọng nói: “Triệt Nhi, tới hải ngoại rồi, con phải nghe lời dì Thanh Mai và dì Tiểu Thoa nhé, không được ương bướng, mẹ sẽ tới đón con, nhanh thôi, biết không?”
“Mẹ, Triệt Nhi biết rồi, không lâu nữa, mẹ và cha sẽ cũng tới đón con phải không?” Triệt Nhi lanh lảnh nói, nhưng lại không hề nhìn Dạ Vô Yên.
Sắt Sắt không ngờ Triệt Nhi lại hỏi câu này, nhất thời không biết trả lời ra sao. Từ lâu nàng đã đoán Triệt Nhi biết Dạ Vô Yên chính là cha mình, nhưng không ngờ Triệt Nhi lại hỏi thẳng như vậy.
Dạ Vô Yên nghe thấy câu này, cả người không dừng được run bắn lên, chàng cúi xuống, ôm Triệt Nhi thật chặt vào lòng.
Ánh trăng nhè nhẹ phủ lên hai người, một lớn một nhỏ, lông mày ánh mắt giống nhau, biểu cảm cũng giống nhau. Khoảnh khắc đó, có những điều không cần nói ra mà đã sáng tỏ.
Dạ Vô Yên đưa tay xoa đầu Triệt Nhi, vô cùng chiều chuộng nói: “Cha và mẹ nhất định sẽ cùng đi đón con, nhanh thôi.” Nói rồi, chàng khe khẽ hôn lên vầng trán cao rộng của Triệt Nhi. Chàng dường như không dám tin tiếng gọi cha thốt lên từ miệng Triệt Nhi chính là để nói mình.
“Vậy Triệt Nhi sẽ đợi cha mẹ đó!” Triệt Nhi cười hí hửng, rồi chạy nhanh ra phía bờ biển.
Thanh Mai và Tiểu Thoa nhanh chóng theo Triệt Nhi lên thuyền, chèo về phía chiếc thuyền của Âu Dương Cái đậu cách đó không xa.
Chiếc thuyền lớn chầm chậm xa khỏi tầm mắt, trái tim Sắt Sắt bỗng rơi vào buồn bã. Mong là Triệt Nhi ở hải ngoại có thể vui vẻ, có Tiểu Thoa và Thanh Mai chăm sóc, nàng cũng yên tâm phần nào.
Dạ Vô Yên nhẹ nhàng đi tới bên Sắt Sắt, chàng nắm lấy những ngón tay lạnh giá của nàng, nắm thật chặt, dùng hơi ấm từ bàn tay mình để làm ấm đôi tay nàng.
“Nàng yên tâm, bọn họ sẽ bảo vệ thật tốt cho Triệt Nhi, hải ngoại có nhiều thứ mới lạ, Triệt Nhi tới đó sẽ biết thêm nhiều điều.” Dạ Vô Yên khe khẽ nói.
“Lão đại, xảy ra chuyện rồi, không thấy Trầm Ngư đâu cả.” Bắc Đẩu vội vã chạy tới, trầm giọng bẩm báo.
“Chuyện xảy ra lúc nào?” Sắt Sắt chau mày hỏi. Lần này Triệt Nhi xuất hải, Sắt Sắt vốn không định giấu Trầm Ngư, chỉ muốn thử nàng ta một phen. Không ngờ nàng ta đã vội vã đi bẩm báo chủ nhân của mình?
“Mới được một lát. Nam Tinh đã chèo thuyền đuổi theo rồi, đệ tới bẩm báo với lão đại.” Bắc Đẩu nói.
“Bắc Đẩu, chuẩn bị thuyền, ta đi xem sao!” Sắt Sắt lạnh lùng nói. Bắc Đẩu nghe lệnh lập tức chuẩn bị thuyền, Dạ Vô Yên thấy thần tình Sắt Sắt nặng nề, biết đây không phải chuyện nhỏ, liền cùng Sắt Sắt bước lên thuyền.
“Trầm Ngư là ai?” Trong màn đêm tối mịt, Dạ Vô Yên đứng ở mũi thuyền, thờ ơ hỏi.
“Là một cô gái mang từ Điền gia thôn tới.” Sắt Sắt chầm chậm đáp.
Ánh mắt Dạ Vô Yên đột nhiên sâu thẳm, chàng lạnh lùng nói: “Nhất định phải đuổi kịp. Xem ra trận lũ đó không phải chuyện bất ngờ, trước đó ta còn bực tức không biết đối phương vì sao phải tàn ác, hại hết cả thôn như vậy. Hóa ra, chỉ vì muốn che giấu một sự thực.”
“Sự thực gì?” Sắt Sắt chau mày hỏi.
Dạ Vô Yên nói: “Đôi vợ chồng mà nàng nói, có lẽ vốn dĩ không hề có đứa con này. Kẻ đó sợ chúng ta điều tra ra, nên mới giết chết cả thôn. Tiếc thay, chúng ta suýt thì mắc bẫy.”
Trái tim Sắt Sắt đột nhiên lạnh giá, thực ra nàng đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng nàng vẫn luôn ngấm ngầm loại bỏ cách nghĩ này ra khỏi đầu, nàng không muốn tin một Trầm Ngư trong sáng hồn nhiên lại là một thám tử do kẻ địch phái tới.
Đêm đó, trăng sáng trên cao, mặt biển lóng lánh vô ngần.
Thuyền của Sắt Sắt chèo rất nhanh trên mặt biển, làm dậy lên từng lớp sóng nối tiếp nhau. Thuyền đi với tốc độ cực nhanh, chỉ một lát đã thấy hai chấm đen nho nhỏ phía xa.
Thuyền phía trước chính là của Trầm Ngư, nàng ta chèo thuyền rất vững, lướt đi rất nhanh. Phía sau là Nam Tinh đang đuổi tới, hắn chèo vô cùng nhanh, không có ý định để Trầm Ngư chạy thoát.
“Ngư Nhi, ngươi muốn làm gì vậy?” Thanh âm của Sắt Sắt truyền từ xa tới, át cả tiếng sóng biển, truyền tới bên tai Trầm Ngư.
Trầm Ngư quay đầu nhìn lại, khi thấy người đứng trên mũi thuyền là Sắt Sắt và Dạ Vô Yên, sắc mặt liền trắng bệch. Thấy thuyền sắp đuổi tới, Trầm Ngư liền nghiến răng nhảy xuống biển, như cá biến mất.
Lúc này Sắt Sắt mới hiểu, cái tên Trầm Ngư không phải đặt một cách tùy tiện, chẳng trách tài bơi lội của nàng ta giỏi như vậy.
Trên thuyền, Bắc Đẩu đã lệnh cho người kéo cung tên, chỉ chờ Trầm Ngư nổi lên lấy hơi là sẽ bắn. Sắt Sắt thấy không nỡ, liền lắc đầu nói: “Bỏ cung tên xuống đi, ta đi bắt nó!”
“Lão đại, dưới biển nguy hiểm lắm, huống hồ bây giờ trời tối như vậy!” Bắc Đẩu thấy vậy vội nói. Tuy hắn biết Sắt Sắt biết bơi, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, nên tỏ ra cực kỳ lo lắng.
Sắt Sắt chau mày: “Không sao! Không có chuyện gì đâu.”
Nàng quay người chui vào khoang, một lát liền ra, đã thay bộ váy áo trên người bằng bộ y phục bó sát toàn thân, lấp lánh màu bạc. Ánh trăng sáng phủ lên người nàng, mơ mơ hồ hồ, khiến nàng đẹp như một mỹ nhân ngư trong truyền thuyết. Nàng chăm chú nhìn xuống mặt biển, chờ khi Trầm Ngư từ đáy biển nổi lên lấy hơi, nàng liền định rõ phương hướng, tung người nhảy xuống.
Ánh mắt sáng rực của Dạ Vô Yên chăm chú nhìn theo bóng hình Sắt Sắt, thấy nàng uốn người trong lớp sóng, thân hình với dáng vẻ tuyệt đẹp như một mỹ nhân ngư thực thụ, nàng bơi nhanh như tên bắn về phía trước. Một lát sau, bóng nàng chìm trong lòng biển, mặt biển nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng, không ai biết tình hình dưới mặt nước ra sao.
Dạ Vô Yên khoanh tay đứng trên mạn thuyền, gió đêm thổi tấm áo trắng của chàng bay phần phật, đôi mắt đen dưới tấm mặt nạ lấp lánh tia nhìn lạnh lẽo, chăm chú nhìn xuống mặt biển.
Phía trước bỗng nhiên nổi lên tiếng nước ào ào, chỉ thấy một bóng người nhô lên từ dưới nước, dường như muốn lấy hơi để thở, Dạ Vô Yên nhìn kỹ thì thấy đó là Trầm Ngư, nàng ta vốn nội công không bằng Sắt Sắt, thế nên thời gian nín thở đương nhiên không lâu như nàng.
Dưới biển, Sắt Sắt linh hoạt bơi quanh Trầm Ngư, nắm lấy vai nàng ta, ngón tay ngọc điểm nhanh các huyệt đạo trên người Trầm Ngư. Sau đó Sắt Sắt tung người lên khỏi mặt nước, một tay tóm lấy Trầm Ngư, bơi về phía thuyền. Lúc lên thuyền, Sắt Sắt liền để Trầm Ngư xuống sàn thuyền, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn nàng ta, dịu dàng nói: “Ngư Nhi, muộn thế này rồi, ngươi ra biển làm gì?”
Trầm Ngư nghe thấy giọng nói dịu dàng của Sắt Sắt, cổ họng nấc nghẹn. Nàng ta chầm chậm ngước mắt, ánh mắt thê lương nhìn Sắt Sắt một hồi, rồi lại cúi đầu xuống.
“Ngư Nhi có lỗi với tiểu thư.” Từ khóe mắt nàng ta liền tuôn rơi hai hàng lệ.
“Ngư Nhi, vợ chồng Điền thị ở Điền gia thôn có phải là cha mẹ ngươi không?” Sắt Sắt khẽ hỏi.
“Không phải, Ngư Nhi không có cha mẹ, cũng không có người thân.” Trầm Ngư đau khổ đáp.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng đau đớn, đương nhiên nàng hiểu cảm giác không có người thân là như thế nào.
“Ngư Nhi, mấy năm qua ta đối xử với ngươi thế nào?” Sắt Sắt trầm giọng hỏi.
“Tiểu thư coi Ngư Nhi như chị em!” Trầm Ngư khẽ đáp.
“Nếu đã vậy, ngươi vẫn phản bội ta sao? Còn Triệt Nhi, ngươi thấy nó lớn lên từng ngày, vậy mà lại nỡ nhẫn tâm làm hại nó?” Sắt Sắt đau lòng hỏi. Nếu Trầm Ngư để lộ chuyện Triệt Nhi lên thuyền xuất hải lúc này, Triệt Nhi khó tránh khỏi việc bị kẻ khác bắt làm con tin.
Trầm Ngư nghe vậy thê thảm nói: “Em không muốn hại tiểu công tử, chủ nhân chẳng qua chỉ muốn giữ tiểu công tử làm con tin thôi.”
Bắc Đẩu nghe thế chỉ “hừ” lạnh một tiếng: “Ngươi ấu trĩ quá đấy.”
Ánh mắt Sắt Sắt trở nên nghiêm khắc: “Chủ nhân của ngươi là ai? Là công tử mà ngươi nói khi ta tỉnh dậy lần đầu đúng không? Rốt ruộc hắn là ai?”
Trầm Ngư chăm chú nhìn vào khuôn mặt Sắt Sắt, ánh mắt ẩn chứa sự day dứt không thôi: “Tiểu thư, xin lỗi, quả thực em không thể nói được.”
“Ngư Nhi…” Trong lòng Sắt Sắt đột ngột bùng lên ngọn lửa giận dữ, đến nước này, nàng ta còn cố bảo vệ chủ nhân của mình.
Bắc Đẩu chau mày, đẫu sao thời gian hắn và Ngư Nhi bên nhau cũng khá lâu, thấy nàng ta cô chấp như vậy, trong lòng bừng bừng lửa giận, lạnh lùng nói: “Trầm Ngư, đến nước này, ngươi vẫn không khai thật ra sao?”
Trầm Ngư nhìn Bắc Đẩu, khóe môi nở nụ cười, chầm chậm nói: “Bắc Đẩu, huynh cho rằng ta còn muốn sống ư? Ta liệu có thể sống được ư?”
Trái tim Sắt Sắt chùng xuống, nàng vội tiến lên phía trước, nói: “Ngư Nhi, đừng làm chuyện dại dột!”
Trầm Ngư khẽ cười nói: “Tiểu thư, em có lỗi với tiểu thư, ân tình đó, kiếp này Ngư Nhi không thể nào báo đáp, chỉ đành tới kiếp sau báo đáp thôi.” Giọng nói của nàng ta mỗi lúc một nhỏ, đồng tử cũng dần giãn ra, một tia máu màu tím từ khóe miệng chảy xuống, có điều khóe miệng vẫn nở nụ cười, như đóa hoa xuân đang độ hé nở.
Sắt Sắt ôm lấy Trầm Ngư, cảm thấy thân thể nàng ta lạnh dần, trái tim nàng cũng vì thế mà đặc biệt thê lương.
Trầm Ngư không phải là kẻ tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo, nhưng rốt cuộc vì sao một cô gái bé nhỏ như thế lại một lòng bán mạng cho người khác? Bốn năm trước, nàng ta mới chỉ mười một mười hai tuổi! Đêm nay, rốt cuộc nàng ta cũng đã mất mạng, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện mất mạng vì chủ nhân của mình.
Bỗng Sắt Sắt thấy trong người Trầm Ngư có thứ gì đó rơi ra. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn, phát hiện ra đó là một cuộn giấy da dê. Lúc mở ra xem, thì thấy đó là bản đồ bố phòng của Thủy Long Đảo.
Trái tim Sắt Sắt hoàn toàn chìm trong băng giá, bản đồ này có lẽ mới là thứ Trầm Ngư muốn giao cho chủ nhân của nàng ta.
Dạ Vô Yên thấy tấm da dê, ánh mắt đột nhiên chau lại. Chàng đưa tay cầm lấy tấm da dê trên tay Sắt Sắt, nhưng không nhìn bản đồ vẽ trên đó, mà lật đi lật lại tấm da xem xét mãi không thôi.
Sắt Sắt thấy vậy nghi ngờ hỏi: “Có gì không đúng sao?”
“Tấm da dê này…” Dạ Vô Yên đột nhiên ngừng lời, đôi mắt đen lóe lên tia nhìn lạnh lẽo.
Trong lòng Sắt Sắt rất nghi hoặc, nàng cầm tấm da dê, thần sắc đột ngột ngơ ngẩn.
Nàng đã từng sống trong phủ Dạ Vô Nhai một khoảng thời gian, nên biết xưa nay Vô Nhai rất coi trọng bút mực giấy nghiên. Nàng còn thấy trong phủ hắn từng xấp giấy da dê do hắn tự chế. Bốn góc được cắt thành hoa văn lượn sóng, góc phải còn đóng dấu do chính tay hắn vẽ ra.
Giây phút Sắt Sắt nhìn thấy tấm da, trái tim nàng đập thình thịch không ngừng, không phải nàng chưa từng hoài nghi Vô Nhai, nhưng hết lần này đến lần khác, nàng đều tự gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Vì trong lòng nàng, Vô Nhai là một người rất thanh cao. Hắn và nàng gặp nhau không nhiều lần, nhưng hắn đã dám xả thân cứu nàng, sao hắn có thể làm những chuyện gây tổn hại cho nàng được chứ? Bốn năm trước, công tử áo lam cứu nàng dưới đáy vực là Dạ Vô Nhai sao?
Nếu nói hắn cứu nàng, nàng tin! Nhưng kẻ chủ mưu gây ra mối hiềm khích giữa Hách Liên Ngạo Thiên và Dạ Vô Yên cũng chính là Dạ Vô Nhai sao?
“Nàng cũng nhận ra tấm da dê này sao?” Dạ Vô Yên thấp giọng hỏi, ánh mắt sâu thẳm.
Sắt Sắt gật đầu, rồi nhẹ ngước mắt nói: “Ta thấy Vô Nhai không phải là người như vậy!
Dạ Vô Yên nheo mắt, nhìn khuôn mặt thanh tú của Sắt Sắt dưới ánh trăng, chàng nói: “Ta cũng không tin, nhưng…” Chàng biết Dạ Vô Nhai rất có hứng thú với Sắt Sắt nhưng hắn chưa từng có hứng thú gì với hoàng vị.
Sắt Sắt ngước mắt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo treo ở trên cao.
Vầng trăng xa xôi, thanh khiết, lạnh lùng đó dâng tỏa ra thứ ánh sáng trong vắt mà lạnh giá.
Đêm đó, Sắt Sắt trằn trọc băn khoăn, cả đêm không tài nào ngủ được.
Nụ cười nhạt của Trầm Ngư trước khi chết cứ thấp thoáng hiện lên trong tâm trí nàng.
Đó là nụ cười thế nào?! Sắt Sắt thực sự không thể miêu tả được.
Từ trước tới nay, Sắt Sắt đều cho rằng Trầm Ngư là cô bé vô tư, chưa từng thấy cô bé buồn rầu bao giờ. Nhưng không ngờ, một ngày, cô bé đó có thể vì người khác mà quyết ý tự vận. Trầm Ngư theo nàng mấy năm nay, có lẽ nên hiểu tính nàng, cho dù cô bé có làm sai, nàng cũng sẽ không dồn đến mất mạng. Nhưng tại sao cô bé lại lựa chọn ra đi không hề nuối tiếc như vậy?
Một cô gái hoạt bát như thế, bây giờ đã phải nằm dưới lớp đất lạnh.
Nụ cười, tính cách đó và cả quãng đường trần gian khổ vì ai? Mệt mỏi vì ai?
Là vì Vô Nhai? Chủ nhân Vô Nhai của con bé sao?
Vừa nghĩ tới Vô Nhai, trái tim Sắt Sắt lập tức chùng xuống. Nàng không hiểu, nếu đúng là Vô Nhai, vì sao hắn phải làm vậy? Lẽ nào hắn cũng muốn tranh đoạt vương vị? Sắt Sắt không dám nghĩ tiếp, liền ôm chăn ngồi đậy, mặc áo xuống giường, chầm chậm bước tới đứng bên cửa sổ.
Vầng trăng đã yên lặng lên tới đỉnh trời, tỏa trăm ngàn sợi tơ bạc xuống căn lầu nhỏ. Sắc trời màu lam tối trong veo, không một gợn mây. Sắt Sắt ngẩng đầu, nhìn qua khung cửa sổ, chút chốc thấy bầu trời chuyển sang trĩu nặng như đang ập xuống mắt nàng, trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy lồng ngực bức bối, bức bối đến mức không thể nào thở được.
Đúng lúc lòng dạ buồn bực, bỗng một cơn gió đêm lạnh giá mang theo tiếng tiêu uyển chuyển truyền tới.
Tiếng tiêu trong trẻo dÂu Dương, quấn quít, âm thanh ma mị đi thẳng vào trái tim nàng. Tiếng tiêu và tiếng sáo vốn thường bi thương u oán, giai điệu nghẹn ngào luôn khiến người nghe cảm thấy bi thương. Tiếng tiêu lúc này tuy chỉ loáng thoáng, nhưng lại không hề che dấu tình ý miên man, nghe như tiếng giãi bày tâm sự của tình nhân dành cho nhau vậy. Không chút bi thương mà giống như trái tim nồng nhiệt, từng tiếng một quyến luyến không rời.
Khúc nhạc vang lên đó chính là khúc Phượng cầu hoàng.
Dạ Vô Yên lúc này đang đứng bên ngoài cửa sổ thổi khúc Phượng cầu hoàng khiến Sắt Sắt cảm thấy trái tim mình không ngừng đập mạnh.
Đêm nay, Dạ Vô Yên không rời đi, mà cố tình lưu lại trên Thủy Long Đảo. Lý do của chàng là, khi tới đây ngồi thương thuyền của Âu Dương Cái, giờ thuyền của hắn đã đi rồi, chàng không có thuyền để về, thế nên đành lưu tạm trên Thủy Long Đảo.
Lý do của chàng đương nhiên Sắt Sắt không tin, đường đường Lầu chủ Xuân Thủy Lầu hẳn không thiếu một chiếc thuyền, Thủy Long Đảo của nàng cũng thế. Nhưng chàng không đi, lại đêm hôm khuya khoắt, nàng cũng không tiện đuổi chàng. Sau đó Sắt Sắt liền sai Tử Mê chuẩn bị chăn gối, để Dạ Vô Yên ở trong phòng dành cho khách tầng dưới căn lầu mà nàng đang ở.
Dù sao, trong tình cảnh nguy hiểm này, Dạ Vô Yên vẫn là người nàng tin tưởng nhất.
Nghe tiếng nhạc bồi hồi quyến luyến đó, Sắt Sắt chỉ khẽ cười, dao cầm của nàng đang bày trên cầm án bên cửa sổ. Sắt Sắt quay người nhẹ ngồi xuống, cúi đầu, dưới ánh trăng trong trẻo tràn qua khung cửa sổ, mười ngón tay thon thả vung lên vuốt nhẹ dây đàn, dây đàn rung lên, tiếng đàn nhanh chóng nổi lên.
Có điều nàng không quyến luyến khúc Phượng cầu hoàng kia, mà tự đánh khúc Phượng quy vân.
Chàng là phượng, nhưng nàng không nhất định phải là hoàng, vì thế, sau này họ không nhất phải loan phượng hòa minh.
Tiếng đàn theo gió bay đi, Dạ Vô Yên dường như ngay lập tức bắt được tiếng đàn bay bổng, tiếng tiêu liền đột ngột dừng lại. Chàng không ngờ Sắt Sắt lại không hợp tấu khúc Phượng cầu hoàng cùng chàng. Ngừng một lát, tiếng tiêu lại nổi lên, như muốn hòa cùng tiếng đàn của Sắt Sắt. Nhưng khi tiếng tiêu vút cao trong trẻo, tiếng đàn lại thấp xuống. Tiếng tiêu đuổi theo âm trầm thấp của tiếng đàn, rồi tiếng đàn đột ngột lại vút lên, dây đàn mỏng manh. Cứ thế, tiếng tiêu nổi lên, tiếng đàn thấp xuống, tiếng tiêu thấp xuống, tiếng đàn lại vút lên.
Tiếng tiêu đuổi theo tiếng đàn, giống như hải âu đuổi theo sóng biển, còn sóng biển lại lúc cao lúc thấp, có lúc cuồn cuộn dâng trào, có khi lại yên tĩnh phẳng lặng. Cứ như thế, khúc Phượng cầu hoàng thổi rất lộn xộn, khúc Phượng quy vân đánh cũng vô cùng rời rạc.
Khúc cầm tiêu hợp tấu này chẳng hề có chút nào vui vẻ của loan phượng hòa minh.
Tiếng đàn tan đi, tiếng tiêu đột nhiên ngừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục, tuy đã khôi phục lại nhịp điệu ôn hòa như trước, thâm tình dạt dào, không hề ngừng nghỉ, dù vậy cũng thêm mấy phần bi thương u oán.
Sắt Sắt đứng dậy, khóe môi không đừng được nở nụ cười cay đắng. Nàng quay người về nằm lại trên giường, ngoài cửa tiếng tiêu như ma mị vẫn không ngừng vang lên như suối chảy trong đêm thanh vắng.
Có lẽ thổi mệt rồi, chàng cũng sẽ phải đi nghỉ thôi. Nhưng Dạ Vô Yên dường như không thấy mệt, tiếng tiêu không hề có ý định ngừng lại. Sắt Sắt tự nhiên không sao ngủ được, đến gần quá nửa đêm, Sắt Sắt không thể chịu nổi tiếng tiêu vấn vít đó nữa, liền khoác áo đi ra ngoài.
Lúc này đang là tháng Mười, đêm trên Thủy Long Đảo rất lạnh. Sắt Sắt khoác áo, bước xuyên qua rừng hoa lá rụng đầy, tới điểm bắt nguồn của tiếng tiêu. Khi Sắt Sắt ra khỏi rừng hoa, phía trước mặt là khu đất rộng, trồng nhiều khóm hoa thấp, hương thơm ngọt ngào tràn ngập khắp không gian.
Dạ Vô Yên đang ngồi trên một phiến đá xanh, hai tay cầm tiêu, thổi mãi không ngừng, tiếng tiêu cực kỳ dÂu Dương trầm bổng.
Hình ảnh trong quá khứ khi chàng thổi tiêu tại Lâm Giang Lầu đột ngột quay lại, lúc đó hai người mới quen nhau, chỉ là ngẫu nhiên mà cầm tiêu hợp tấu, nhưng lại cực kỳ ăn ý, như áo trời không thấy đường may, khiến trái tim nàng lúc đó ngập tràn cảm khái.
Lúc này đây, trăng sáng trời trong, chàng ngồi dưới ánh trăng trắng tinh khiết, bộ y phục trắng trên người như hòa cùng ánh trăng, làm nổi bật mái tóc đen như lĩnh sau lưng chàng đang không ngừng tung bay.
Sắt Sắt đứng dưới gốc cây cách chỗ chàng đứng vài bước chân, chăm chú nhìn chàng đang thổi tiêu dưới ánh trăng. Tóc chàng rủ xuống, che đi một phần dung nhan trác tuyệt, nhưng Sắt Sắt vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được nỗi buồn thương và cô đơn của chàng.
Vầng trăng treo trên bầu trời sau lưng chàng vừa trong vừa to, dường như cũng thấm đẫm tâm tư của chàng, trong trẻo lặng lẽ tới mức khiến người ta cảm thấy ưu tư.
Nàng không hòa theo khúc nhạc của chàng, nhưng chàng vẫn không phiền lòng mà tiếp tục thổi khúc Phượng cầu hoàng hết lần này tới lần khác. Khúc nhạc mang niềm vui đó dường như đã bị chàng thổi tới mức bi ai.
“Dạ Vô Yên, đừng thổi nữa!” Sắt Sắt từ sau thân cây chầm chậm bước ra, đi qua người Dạ Vô Yên rồi mới dừng lại. Ánh trăng vương khắp người chàng, nhẹ nhàng phủ lên ngũ quan thâm trầm của chàng, tạo thành một bóng đen mờ ảo.
Tay Dạ Vô Yên thoáng run lên, chàng khẽ bỏ cây tiêu trên môi xuống, khúc nhạc đẹp đẽ cũng dừng lại, thanh âm cuối cùng dần tan trong gió.
Ánh mắt chàng chăm chú nhìn rừng cây dưới ánh trăng phía trước, hờ hững nói: “Nàng tới rồi.” Ngữ khí thản nhiên bình tĩnh, dường như đã liệu trước việc nàng sẽ tới.
“Sáng sớm mai ta sẽ rời khỏi đây!” Dạ Vô Yên quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn như muốn khóa chặt lấy dung nhan Sắt Sắt. Tuy cực kỳ quyến luyến, nhưng chàng không thể cứ ở mãi trên Thủy Long Đảo. Đêm nay, chàng chỉ muốn nhìn nàng lâu thêm một chút. Từ sau khi trùng phùng, mỗi lần chàng và nàng gặp nhau đều rất vội vã. Nhưng xem ra lần nào nàng cũng vì bị cưỡng ép mà tới gặp chàng, hơn nữa, còn cự tuyệt cùng chàng cầm tiêu hợp tấu.
Sắt Sắt nhẹ “ừ” một tiếng, “Được, vậy huynh bảo trọng!” Nàng khẽ cười, hàng lông mi dài che đi những tình cảm đang dâng lên trong đáy mắt.
Dạ Vô Yên nheo mắt, đôi mắt sâu thẳm của chàng thật muốn nhìn thấy những tình cảm dù là nhỏ nhất ánh lên trong mắt nàng, “Sắt Sắt, đến khi nào nàng mới có thể lại cùng ta cầm tiêu hợp tấu?” Khuôn mặt chàng đầy mong chờ, dùng chất giọng trầm ấm êm ái như lụa hỏi nàng.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng khựng lại, nàng ngước mắt đáp một cách lạnh nhạt: “Cả đời này e rằng vĩnh viễn không bao giờ có thể nữa đâu!” Thực ra từ lâu, trong lòng Sắt Sắt đã không còn trách chàng, nhưng muốn nàng lại một lần nữa đón nhận chàng xem ra có chút khó khăn. Lúc này chàng khởi sự, nếu thành công, chàng sẽ ngồi vào vị trí Đế vương, khó tránh khỏi hậu cung đầy rẫy phi tần.
Dạ Vô Yên nghe vậy, ánh mắt bỗng tối sầm lại.
“Sau này nếu huynh làm Hoàng đế, ta chỉ muốn làm một Long Nữ tự do ngoài Đông Hải, mong huynh đừng phát binh tới thảo phạt ta là được.” Nàng cười đáp, đôi mắt trong trẻo lấp lánh dưới ánh trăng, như một dòng suối trong suốt.
Dạ Vô Yên nghe vậy, đôi mắt lóe lên những tia sáng kỳ lạ, nóng rực loang loáng, chàng nhìn Sắt Sắt hồi lâu rồi mới than dài một tiếng, trầm giọng nói: “Sắt Sắt, nàng có biết từ nhỏ tới giờ, nguyện vọng lớn nhất của ta là gì không?”
Nguyện vọng lớn nhất?
Là người hoàng tộc, nguyện vọng lớn nhất của chàng đương nhiên là đế vị cửu ngũ chí tôn rồi. Bao năm nay chàng lập biết bao công trạng ngoài biên ải, lẽ nào không phải vì muốn được phụ hoàng của chàng coi trọng, để một ngày có thể thay ngôi vị Thái tử hay sao? Chàng dựng lên Xuân Thủy Lầu, lẽ nào chẳng phải để một ngày có thể giúp chàng đăng cơ làm Hoàng đế? Bây giờ, sắp khởi sự, lẽ nào chàng không phải vì chiếc ghế rồng đó sao? Tuy nói chàng muốn báo thù cho Mẫu phi, nhưng không thể phủ nhận, đế vị là thứ mà chàng có thể lấy được.
Đó đương nhiên là nguyện vọng lớn nhất của chàng rồi?!
Nhưng khi nghe thấy chàng hỏi, Sắt Sắt lại cảm thấy có lẽ không phải vậy.
Tuy Dạ Vô Yên chưa bao giờ nói với nàng, nhưng dựa vào những gì nàng hiểu về chàng, dường như chàng chưa bao giờ muốn có được ngôi vị Hoàng đế, và cũng là người không cam lòng để quyền lực bó buộc.
Dạ Vô Yên nhìn những tình cảm không ngừng thay đổi trong mắt Sắt Sắt, ngấm ngầm đoán được nàng đang nghĩ tới điều gì.
Chàng than dài một tiếng rồi trầm giọng nói: “Sắt Sắt, hoàng vị và báo thù đều không phải là tâm nguyện lớn nhất của ta. Có lẽ nàng không biết, ta vốn không thích được sinh ra trong nhà đế vương, thậm chí ta căm ghét thân phận và huyết thống hoàng thất của mình. Nếu có thể chọn, ta thà rằng mình không phải là Hoàng tử, tiếc là ta – không có quyền lựa chọn. Trong thiên hạ, có người đàn ông nào không mong muốn được một tay nắm cả giang sơn, quyền nghiêng trời đất, nhưng ta thực sự không muốn vậy!”
Sắt Sắt chau mày không nói gì, phía sau quyền lực tối cao luôn là nỗi cô đơn bất lực và tàn nhẫn, nàng có thể tưởng tượng được. Nhưng cho dù như vậy, cảm giác được nắm cả thiên hạ vẫn khiến người ta bon chen không biết mệt mỏi.
“Thực ra tâm nguyện lớn nhất của ta chỉ là tìm một nơi non xanh nước biếc, dựng mấy gian nhà cỏ, trước nhà, sau nhà trồng hoa, không cần quý giá quá nhưng lại tươi tắn rực rỡ. Sau đó sẽ kiếm mấy mẫu đất, sáng sáng cày bừa, tối về nghỉ ngơi. Chờ khi tới tuổi lấy vợ, sẽ tìm một hồng nhan tri kỷ mình thực lòng yêu thương kết thành phu phụ, hai người ân ái, lại sinh thêm mấy đứa trẻ đáng yêu. Có con gái, có con trai, sau đó, nhìn chúng vô lo vô nghĩ lớn lên. Khi chúng tự lập rồi, ta sẽ không làm ruộng nữa, cùng vợ ngắm nhìn đám con cháu đầy nhà.” Dạ Vô Yên nói đầy mong mỏi.
Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng thoáng ngơ ngẩn, chỉ mong tìm một hồng nhan tri kỷ, mặc áo nâu, ẩn cư trong núi sâu, giống như Đào Tiềm[1] chồng vác cày đi trước, vợ vác cuốc theo sau. Thực ra đối với những người bình thường mà nói, đó là nguyện vọng quá đỗi giản dị, không có gì khó khăn thực hiện cả. Nhưng không ngờ đó lại là tâm nguyện lớn nhất đời của Dạ Vô Yên.
[1] Hiệu Uyên Minh, tự Nguyệt Lượng, biệt hiệu Ngũ liễu tiên sinh, người đất Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.Ông lánh đời, tìm thú vui ở sách, rượu, ruộng đồng và làm văn để tiêu khiển, tỏ chí mình.
“Đây thực ra vốn là nguyện vọng rất dễ thực hiện!” Sắt Sắt cười nhạt nói.
“Phải, nhưng với ta, chỉ sợ không bao giờ có thể thực hiện được.” Dạ Vô Yên khẽ nói, rồi đau khổ nhắm mắt lại, từng lời từng chữ đều như gai nhọn cắm sâu vào trái tim, khiến chàng như nếm lại một lần nữa bao nhiêu cay đắng khổ sở suốt chừng ấy năm.
Chàng biết, thiên hạ này có bao nhiêu người ngưỡng mộ thân phận Hoàng tử của chàng, nhưng có ai biết rằng, trong thâm cung hiểm ác, chàng đã phải sống trong nỗi sợ hãi khiếp đảm thế nào? Những người ngưỡng mộ chàng chắc không hề biết, cũng chẳng thế nào tưởng tượng được, ngày nhỏ chàng phải sống ra sao!
Trước mắt chàng hiện lên những món cơm canh, điểm tâm đã bị tẩm độc, hình ảnh lúc uống những bát thuốc như chứa đựng đao kiếm sắc bén, còn cả những tiếng nguyền rủa độc ác nữa!
Năm xưa, khi chàng mới năm tuổi, còn ở độ tuổi ngây thơ trong sáng, tuy thông minh, nhưng vẫn không hiểu được sự tranh đoạt và dối gạt trong cung. Cùng là Hoàng tử của Phụ hoàng, nhưng chàng không hiểu vì sao các Hoàng tử khác luôn được Phụ hoàng sủng ái, khen ngợi, còn chàng lại bị lạnh nhạt. Cho dù chàng có thể hiện thế nào, Phụ hoàng cũng lạnh lùng không hề thay đổi.
Sau đó, chàng nghe nói là vì Mẫu phi của chàng không được sủng ái. Chuyện này thì chàng không hiểu, chàng thấy trong cung có rất nhiều phụ nữ, tuổi còn nhỏ, nhưng chàng đã biết phân biệt xấu đẹp, Mẫu phi của chàng không chỉ trong mắt chàng, mà trong mắt các cung nữ, thái giám là người phụ nữ sinh đẹp dịu dàng nhất, vậy vì sao lại không được sủng ái của Phụ hoàng chứ?
Mẫu phi của chàng không có danh phận, chỉ là một thị nữ hạ tiện bị nhốt vào lãnh cung. Nghe nói, nếu không phải vì sinh ra chàng, Mẫu phi của chàng e rằng đã bị ban cho cái chết từ lâu rồi.
Chàng lúc ấy chỉ là một đứa trẻ, không hiểu những suy nghĩ của người lớn, chàng chỉ biết Mẫu phi của chàng là người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng nhất trên đời. Nhưng Mẫu phi dường như không vui, năm chàng sáu tuổi, đột nhiên bà mắc bệnh lạ, rồi sau đó đột ngột qua đời một cách kỳ quái.
Chàng còn nhớ khi Mẫu phi chết đi, khóe miệng bà chảy ra một dòng máu màu xanh đen.
Lúc Phụ hoàng tới nhìn thân hình đã lạnh giá của Mẫu phi lần cuối, Dạ Vô Yên còn nhớ sắc mặt Phụ hoàng thâm trầm một cách đáng sợ, cả người ông dường như run lên. Ông nhìn hồi lâu, đến khi mắt nhòa lệ mới lạnh lùng nói với cung nữ: “Khiêng ra đi!” Sau đó, ông phất tay áo bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Khoảnh khắc đó, bóng dáng vô tình và cương quyết của Phụ hoàng mãi khắc sâu trong tâm hồn non nớt của chàng.
Mọi người đều nói Mẫu phi qua đời vì mắc phải căn bệnh kỳ lạ, chàng còn nhỏ tuổi, cũng cho là vậy. Mãi về sau này, chàng ăn miếng bánh đó, lục phủ ngũ tạng bắt đầu đau đớn, rồi khóe miệng cũng chảy ra thứ máu màu xanh đen như vậy.
Ngự y nói chàng trúng độc.
Lúc đó chàng mới biết, hóa ra chàng cũng giống Mẫu phi, bị người ta ngấm ngầm hạ độc.
Lúc đó, ngự y nói độc chàng trúng phải quá nặng nên không thể cứu được.
Chàng nằm trên giường rất lâu, hôn mê đến mức nửa mơ nửa tỉnh, trong bóng đen vô tận và sự giày vò của nỗi đau đớn, chàng sợ hãi chờ đợi cái chết.
Nhưng chàng đã trụ lại được, giống như kỳ tích, chàng vẫn có thể tiếp tục sống.
Sau đó, những ngày tháng như vậy diễn ra như cơm bữa, đầu độc, ám sát, khi công khai khi ngấm ngầm, chàng luôn cho rằng mình không thể nào tiếp tục sống được nữa. Vừa hay lúc đó Hoàng tổ mẫu tới đón chàng về nơi ở của bà.
Tuy được Hoàng tổ mẫu bảo vệ, nhưng chàng vẫn biết ở trong cung, mình không phải là một đứa trẻ được yêu thương. Mặc dù sống trong cung cấm xa hoa, nhưng vĩnh viễn chàng chẳng bao giờ được tới những nơi trang trọng. Lúc đó chàng không hiểu được vì sao lại như vậy!
Ngoài Hoàng tổ mẫu, người duy nhất chàng có thể tin tưởng là Thái giám Hàn Sóc. Chàng đã từng cứu mạng ông ta.
Chàng không biết mình có thể sống trong cung bao lâu, phải chịu đựng tới khi nào? Và lúc nào mới đến lúc tận cùng?
Năm mười tám tuổi, chàng liền xin đi trấn thủ biên cương phía Tây, rời xa Hoàng cung mà chàng vô cùng căm hận.
Trên đường đi, chàng đã phải chịu biết bao nhiêu trận hành thích bức hại điên cuồng, cuối cùng chàng cũng hiểu nguyên nhân vì sao Mẫu phi của mình không được sủng ái, sinh được Hoàng tử rồi mà vẫn không được phong hiệu.
Mẫu phi của chàng là Côn Luân Tỳ, lại đã từng là vợ của Tiên hoàng Khánh Tông Hoàng đế. Sau khi Gia Tường Hoàng đế giết huynh đoạt vị, liền biến các phi tần của Khánh Tông Hoàng đế làm cung nữ, trong đó có cả Mẫu phi của chàng.
Chàng nắm chặt nắm đấm, nét mặt cực kỳ trầm tĩnh, những lời đã nén trong lòng suốt mười mấy năm, mãi vẫn không thể chia sẻ cùng ai cứ cuộn lên không ngừng. Đêm nay, trước mặt Sắt Sắt, chàng muốn nói hết mọi điều. Bởi nàng là người phụ nữ mà chàng tin tưởng.
“Họ coi trọng Hoàng cung như thế, nhưng ta chưa bao giờ đoái hoài tới chiếc lồng cao quý nơi lầu son gác tía đó! Ta chỉ muốn cầm kiếm đi tới tận chân trời, du ngoạn khắp giang sơn, và có cho riêng mình một cuộc sống tự do tự tại.” Chàng cười nhạt rồi lạnh nhạt nói.
Chàng lạnh nhạt kể lại mọi việc, giống như đang kể lại một câu chuyện trong nhà người khác. Nhưng càng lạnh nhạt bao nhiêu, Sắt Sắt lại càng có thể tưởng tượng ra những chuyện năm xưa kinh tâm động phách bấy nhiêu.
Sắt Sắt nhìn khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Dạ Vô Yên dưới ánh trăng, nhìn nỗi đau sâu thẳm trong đôi mắt chàng, nhìn nụ cười nhạt đầy bất lực của chàng, lần đầu tiên nàng thực sự cảm thấy nó như là chuyện của chính mình, nỗi đau của chàng, sự cô đơn của chàng, sự bất lực đến mức tuyệt vọng của chàng như những cảm xúc đang diễn ra trong chính con người nàng vậy.
Chàng là chú chim liệng trên trời cao, vô cùng cao ngạo, thân trong Hoàng tộc, nhưng lại coi phú quý quyền lực như bùn đất. Khi nàng thấy cuộc sống giản dị tự nhiên ở Xuân Thủy Lầu, nàng cũng đã cảm nhận được điều đó.
Đây là lần đầu tiên sau khi quen biết nhau, nàng và Dạ Vô Yên lại tâm sự gần gũi như vậy. Sắt Sắt chưa bao giờ biết, từ nhỏ Dạ Vô Yên lại phải chịu nhiều đau khổ như thế. Nghĩ lại, lúc chàng chỉ nhỏ như Triệt Nhi, đã phải sống trong thâm cung, lúc nào trong lòng cũng lo lắng sợ hãi. Chàng có thể tiến tới mức như ngày nay, quả thực không dễ dàng. Năm xưa, một người yếu ớt bệnh tật như chàng cầm quân tới trấn thủ biên quan, lúc đó, ai có thể ngờ chàng sẽ khải hoàn quay về? Nhưng chàng đã làm được!
Chàng luôn che giấu nỗi cô đơn của mình sau vẻ ngoài cao ngạo, cho dù phải chịu đựng nỗi đau, nhưng chàng chưa bao giờ để lộ cho người khác biết.
Gió đêm thổi tấm áo chàng, trong đêm tối, tấm áo cuốn lên cô đơn mà buồn bã.
Bất giác, phương Đông đã chuyển sang màu trắng xám, mặt trời dần nhô lên, khắp không gian là một màu trắng sữa, nhìn tiết trời, chắc chắn hôm nay thời tiết nhất định sẽ rất đẹp.
Sắt Sắt thực sự không dám tin trời lại sáng mau đến thế, và nàng đã cùng Dạ Vô Yên ngồi đây suốt nửa buổi đêm.
Sắt Sắt quay đầu thấy Dạ Vô Yên vẫn đang nhìn mình, trong màn sương sớm, đôi mắt đẹp gợn lên từng hồi sóng mắt long lanh, trong sáng đến mức nhìn thấu gan ruột, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ, nhưng lại tươi sáng trong làn sương sớm.
“Thuyền đón ta sắp tới rồi, ta phải đi đây, nàng nhớ bảo trọng. Chuyện của Vô Nhai, ta sẽ điều tra rõ ràng.” Chàng đứng dậy, dịu dàng nói, đưa tay ra nắm lấy tay nàng, hơi dùng sức, kéo nàng vào lòng.
Vốn định làm quân tử một lần, chỉ ôm trước khi li biệt, nhưng cuối cùng chàng không nhẫn nhịn được, liền ghé sát vào cổ nàng, nín thở, đôi môi mỏng ấm áp không ngừng chà xát trên phần cổ hơi lạnh của nàng, một lúc sau mới buông nàng ra, vội vã rời đi.
Sáng sớm trên đảo hơi lạnh, màn sương trắng mỏng manh quấn quanh, bóng hình Dạ Vô Yên xa dần trong sương sớm, rồi dần bị làn sương che khuất.
Trụy Tử và Phụng Miên đã dậy, đang đi bộ tới, xa xa thấy Dạ Vô Yên vội vã rời đi, Trụy Tử liền thi lễ với Sắt Sắt, rồi vội vã đuổi theo.
“Cô không đi tiễn ư? Lần này đi rồi không biết bao giờ mới được gặp lại?” Phụng Miên lại gần Sắt Sắt, quan tâm hỏi.
Sắt Sắt cười nhạt, tóc và lông mi lúc này đều đọng những hạt nước của sương đêm, khiến nàng như một đóa hoa còn ngậm sương.
“Phụng Miên, ngươi tiễn họ ra khỏi đám đá ngầm đi, lát sau ta sẽ đi theo!” nàng vội vã quay người, đi xuyên qua rừng hoa về phía căn lầu nhỏ.
Một chiếc thuyền lớn nhẹ nhàng đậu trên mặt biển phía trước. Phụng Miên chèo chiếc thuyền nhỏ, xuyên qua đám đá ngầm, đưa Dạ Vô Yên và Trụy Tử tới chỗ chiếc thuyền lớn.
Mặt trời đỏ rực nhô lên khỏi mặt biển, chỉ trong khoảnh khắc, sương trắng tan hết, đất trời lại sáng rõ. Ánh mặt trời lấp lánh chiếu rọi trên mặt biển dạt dào sóng vỗ.
Dạ Vô Yên đứng ở mũi thuyền, ánh bình minh nhuộm một lớp màu đỏ lấp lánh lên tấm áo trắng của chàng, nhìn đẹp đẽ vô ngần. Tấm áo khẽ cuộn tung lên trong gió, nhìn cực kỳ phiêu diêu. Mặt trời rực rỡ trong sóng nước, khiến chàng như thiên thần đang hiên ngang đứng.
Chiếc thuyền lớn nhanh chóng khởi hành, bỗng có tiếng đàn từ trên đảo vọng tới.
Dạ Vô Yên đứng trên sàn thuyền, đôi mắt đột nhiên ánh lên những tia nhìn rực rỡ đầy ắp sự dịu dàng nhìn về phía xa.
Trên khối đá lớn ven biển, Sắt Sắt đang ngồi trên một tảng đá lớn, tấm áo trắng nàng mặc không ngừng tung bay, Trước mặt nàng là cầm án, những ngón tay ngọc ngà khẽ gảy, tấu lên khúc đàn “Phá trận tử”.
Tiếng đàn trong trẻo dÂu Dương, khúc nhạc hùng tráng hoa mỹ, xuyên qua ánh sáng bình minh, làm kinh động những chú hải âu khắp xa gần, mang theo khí thế thiên binh vạn mã, như lăng vân tráng chí của đấng nam nhi vút thẳng tới trời cao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook