Đào Nguyệt
-
Quyển 2 - Chương 31
Khải Minh Thành
Phố xá tấp nập hàng hóa cùng người mua kẻ bán, tiếng rao hàng pha trộn với nhau tạo thành một loại âm thanh hỗn độn nhưng vui tươi náo nhiệt. Hàng hóa đủ mọi chủng loại được bày bán bắt mắt, thương lái vui vẻ mời hàng và giới thiệu nguồn gốc cũng như công dụng của chúng. Xuôi theo dòng người nhộn nhịp, thân ảnh nhỏ nhắn của Thiên Đào nhanh nhẹn đi lướt qua các gian hàng xem một lượt. Thiếu niên giấu dung mạo cùng mái tóc ánh nguyệt nổi bật sau một chiếc áo choàng bạch hồ thanh nhã, vì thế cũng dễ dàng đi lại thoải mái hơn mà không sợ những ánh mắt hiếu kỳ kia.
_ Công tử, phía trước chính là Tiệm dược lớn nhất thành.
Đi tháp tùng cạnh Thiên Đào, là một nam tử vận thanh y giản dị. Dáng người hắn cao lớn nhưng lại mang một chút tao nhã, rõ ràng là kẻ luyện võ lại mang khí chất điềm đạm của văn nhân. Khuôn mặt tuấn tú phi phàm, da trắng như bạch ngọc, tựa Phan An tái thế. Nữ nhân qua đường thấy y đều đỏ mặt e thẹn, nam tử đi ngang đều sửng sốt ngắm nhìn. Thanh y nam tử tuy bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng bình thường, nhưng Thiên Đào nhìn thoáng qua cũng thấy y đang vô cùng khẩn trương, rõ ràng là ngượng ngùng a~
_ Hạ Vũ, ta nói sau này ngươi đừng làm ảnh vệ nữa, tướng mạo thế kia, thật uổng phí vô cùng!
Thanh y nam tư khẽ cứng người, lại cung kính đáp lễ với Thiên Đào.
_ Dung mạo này tuy là do công tử ban cho, nhưng mạng sống này đã nguyện thuộc về Chủ nhân. Nếu không có mệnh lệnh của Chủ nhân, dù hết kiếp thuôc hạ vẫn chỉ có một thân phận. Xin Công tử hiểu cho.
Thiên Đào mỉm cười, nhìn thế này, ai nghĩ đây chính là Ảnh Nhị lần đầu nó gặp cơ chứ? Nhờ có cao dược nó tự điều chế, dung mạo bị tàn phá nghiêm trọng của Ảnh Nhị đã được phục hồi hoàn hảo. Nay Lãnh Nguyệt lại chỉ thị Ảnh Nhị làm thị vệ cho Thiên Đào, danh xưng Hạ Vũ, một là bảo vệ Thiên Đào, nhưng thiếu niên biết rõ, mục đích thực sự của Lãnh Nguyệt là muốn Ảnh Nhị làm lá chắn cho nó a, làm cho mọi người đều chỉ chú ý đến Ảnh Nhị mà không còn để ý đến nó nữa. Nghĩ đến đây, Thiên Đào lại cảm thấy buồn cười. Nguyệt Nguyệt của nó cũng thật biết cách độc chiếm một người.
_ Ta biết rồi, không cần ngươi phí lời.
Bỗng nhiên phía xa có đám đông tụ tập bàn tán xôn xao quanh một bảng cáo thị của quan phủ.
_ Có chuyện gì vậy?- Thiên Đào tò mò, ra hiệu cho Ảnh Nhị đến xem xét tình hình. Một lát sau nam nhân trở lại, trên khuôn mặt lộ vẻ nghiêm trọng.
_ Bẩm Công tử, là bản cáo thị của Triều đình. Minh Nguyệt Hoàng đế băng hà.
_ Sao cơ?- Thiên Đào sửng sốt, mắt đào mở lớn. Đây chẳng phải là, phụ hoàng của Lãnh Nguyệt băng hà? Lãnh Nguyệt sẽ cảm thấy thế nào đây?- Mau, mau mua dược vật rồi trở về. Ta thật lo lắng cho Nguyệt Nguyệt.
Khi họ trở về Liễu cư trai, thiếu niên nhanh chóng chạy đi tìm mạc thân ảnh của Lãnh Nguyệt. Vừa hay, cậu tìm thấy nam tử đang ngồi trầm ngâm trong thư phòng, trên tay cầm một mật tín bằng lụa trắng.
_ Nguyệt, ngươi đã biết tin?
Đôi mắt đen thẳm lóe lên tia tử khí lạnh lẽo, xong vừa nhìn thấy Thiên Đào, một chút ánh sáng ấm áp dần trở lại với y. Nam nhân nhẹ nhàng ôm Thiên Đào vào lòng, cầm tựa lên đỉnh đầu của thiếu niên, khẽ hít vào mùi hương hoa đào thân thuộc của cậu.
_ Phụ Hoàng ta chưa chết.
_ Thật ư? Thật ra chuyện gì đã xảy ra ở hoàng thành?
Lãnh Nguyệt khẽ vận công biến tín thư hóa thành bột phấn rồi tan biến, trên môi khẽ nở nụ cười thâm sâu.
_ Hồng Khải Minh đã hành động. Hắn vu cho Thất Vương tử Lãnh Anh tội thích sát hoàng đế, tước đi hoàng tịch, giáng làm nô lệ, đuổi khỏi kinh thành. May mắn Phụ Hoàng ta đã trốn thoát khỏi hoàng cung, thoát được kiếp nạn. Mùng một tháng sau, Công chúa Lãnh Ngọc sẽ kế vị, đồng thời kết hôn với Hồng Thiên Bảo. Xem ra, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian rồi.
Thiên Đào cảm nhận thấy hơi thở của nam nhân không bình thường. Nó có thể cảm nhận thấy hận ý trong từng câu nói của y, rõ ràng, Lãnh Nguyệt rất căm ghét người tên gọi Hồng Khải Minh kia.
_ Vậy Nguyệt, ta có thể giúp gì cho ngươi?
Lãnh Nguyệt thương yêu hôn nhẹ lên gò má của Thiên Đào, lại ôm thiếu niên vào lòng chặt hơn.
_ Ngay sau khi Tiểu Đào nhi điều chế xong giải dược, hãy nhanh chóng dẫn theo Tiểu Bạch rời khỏi Khải Minh Thành đến một nơi khác an toàn hơn. Ảnh Nhị sẽ dẫn đường, và bảo vệ chu toàn cho cả hai.
_ Vậy Nguyệt Nguyệt thì sao?- Thiếu niên lo lắng dò hỏi, vậy ra Lãnh Nguyệt là muốn tách nó ra khỏi chuyện này sao?
_ Ta còn có việc phải làm ở Khải minh Thành này, ta sẽ không sao, ngươi đừng lo lắng.
Cả hai im lặng nhìn nhau, Thiên Đào nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt thô kệch kia của Lãnh Nguyệt. Thật muốn trước khi rời đi, được ngắm nhìn khuôn mặt thật của Lãnh Nguyệt. Nhưng xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy được nữa.
_ Được, Bản quân sẽ làm theo ý Nguyệt Nguyệt. Ta sẽ đợi ngươi.
Sáng hôm sau, một chiếc xe ngựa giản dị lặng lẽ rời khỏi Khải Minh thành. Xa phu là một thanh y nam tử tuấn tú phi phàm, bên trong mã xa là một tuyệt sắc thiếu niên bạch phát tử mâu, cùng với một con Bạch hổ thần dũng uy phong.
Họ rời đi, bắt đầu một hành trình mới.
Ở lại Khải Minh thành, lúc này chỉ còn những quỷ kế âm ỷ đang chờ ngày dậy sóng.
Bão tố, đã bắt đầu.
Phố xá tấp nập hàng hóa cùng người mua kẻ bán, tiếng rao hàng pha trộn với nhau tạo thành một loại âm thanh hỗn độn nhưng vui tươi náo nhiệt. Hàng hóa đủ mọi chủng loại được bày bán bắt mắt, thương lái vui vẻ mời hàng và giới thiệu nguồn gốc cũng như công dụng của chúng. Xuôi theo dòng người nhộn nhịp, thân ảnh nhỏ nhắn của Thiên Đào nhanh nhẹn đi lướt qua các gian hàng xem một lượt. Thiếu niên giấu dung mạo cùng mái tóc ánh nguyệt nổi bật sau một chiếc áo choàng bạch hồ thanh nhã, vì thế cũng dễ dàng đi lại thoải mái hơn mà không sợ những ánh mắt hiếu kỳ kia.
_ Công tử, phía trước chính là Tiệm dược lớn nhất thành.
Đi tháp tùng cạnh Thiên Đào, là một nam tử vận thanh y giản dị. Dáng người hắn cao lớn nhưng lại mang một chút tao nhã, rõ ràng là kẻ luyện võ lại mang khí chất điềm đạm của văn nhân. Khuôn mặt tuấn tú phi phàm, da trắng như bạch ngọc, tựa Phan An tái thế. Nữ nhân qua đường thấy y đều đỏ mặt e thẹn, nam tử đi ngang đều sửng sốt ngắm nhìn. Thanh y nam tử tuy bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng bình thường, nhưng Thiên Đào nhìn thoáng qua cũng thấy y đang vô cùng khẩn trương, rõ ràng là ngượng ngùng a~
_ Hạ Vũ, ta nói sau này ngươi đừng làm ảnh vệ nữa, tướng mạo thế kia, thật uổng phí vô cùng!
Thanh y nam tư khẽ cứng người, lại cung kính đáp lễ với Thiên Đào.
_ Dung mạo này tuy là do công tử ban cho, nhưng mạng sống này đã nguyện thuộc về Chủ nhân. Nếu không có mệnh lệnh của Chủ nhân, dù hết kiếp thuôc hạ vẫn chỉ có một thân phận. Xin Công tử hiểu cho.
Thiên Đào mỉm cười, nhìn thế này, ai nghĩ đây chính là Ảnh Nhị lần đầu nó gặp cơ chứ? Nhờ có cao dược nó tự điều chế, dung mạo bị tàn phá nghiêm trọng của Ảnh Nhị đã được phục hồi hoàn hảo. Nay Lãnh Nguyệt lại chỉ thị Ảnh Nhị làm thị vệ cho Thiên Đào, danh xưng Hạ Vũ, một là bảo vệ Thiên Đào, nhưng thiếu niên biết rõ, mục đích thực sự của Lãnh Nguyệt là muốn Ảnh Nhị làm lá chắn cho nó a, làm cho mọi người đều chỉ chú ý đến Ảnh Nhị mà không còn để ý đến nó nữa. Nghĩ đến đây, Thiên Đào lại cảm thấy buồn cười. Nguyệt Nguyệt của nó cũng thật biết cách độc chiếm một người.
_ Ta biết rồi, không cần ngươi phí lời.
Bỗng nhiên phía xa có đám đông tụ tập bàn tán xôn xao quanh một bảng cáo thị của quan phủ.
_ Có chuyện gì vậy?- Thiên Đào tò mò, ra hiệu cho Ảnh Nhị đến xem xét tình hình. Một lát sau nam nhân trở lại, trên khuôn mặt lộ vẻ nghiêm trọng.
_ Bẩm Công tử, là bản cáo thị của Triều đình. Minh Nguyệt Hoàng đế băng hà.
_ Sao cơ?- Thiên Đào sửng sốt, mắt đào mở lớn. Đây chẳng phải là, phụ hoàng của Lãnh Nguyệt băng hà? Lãnh Nguyệt sẽ cảm thấy thế nào đây?- Mau, mau mua dược vật rồi trở về. Ta thật lo lắng cho Nguyệt Nguyệt.
Khi họ trở về Liễu cư trai, thiếu niên nhanh chóng chạy đi tìm mạc thân ảnh của Lãnh Nguyệt. Vừa hay, cậu tìm thấy nam tử đang ngồi trầm ngâm trong thư phòng, trên tay cầm một mật tín bằng lụa trắng.
_ Nguyệt, ngươi đã biết tin?
Đôi mắt đen thẳm lóe lên tia tử khí lạnh lẽo, xong vừa nhìn thấy Thiên Đào, một chút ánh sáng ấm áp dần trở lại với y. Nam nhân nhẹ nhàng ôm Thiên Đào vào lòng, cầm tựa lên đỉnh đầu của thiếu niên, khẽ hít vào mùi hương hoa đào thân thuộc của cậu.
_ Phụ Hoàng ta chưa chết.
_ Thật ư? Thật ra chuyện gì đã xảy ra ở hoàng thành?
Lãnh Nguyệt khẽ vận công biến tín thư hóa thành bột phấn rồi tan biến, trên môi khẽ nở nụ cười thâm sâu.
_ Hồng Khải Minh đã hành động. Hắn vu cho Thất Vương tử Lãnh Anh tội thích sát hoàng đế, tước đi hoàng tịch, giáng làm nô lệ, đuổi khỏi kinh thành. May mắn Phụ Hoàng ta đã trốn thoát khỏi hoàng cung, thoát được kiếp nạn. Mùng một tháng sau, Công chúa Lãnh Ngọc sẽ kế vị, đồng thời kết hôn với Hồng Thiên Bảo. Xem ra, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian rồi.
Thiên Đào cảm nhận thấy hơi thở của nam nhân không bình thường. Nó có thể cảm nhận thấy hận ý trong từng câu nói của y, rõ ràng, Lãnh Nguyệt rất căm ghét người tên gọi Hồng Khải Minh kia.
_ Vậy Nguyệt, ta có thể giúp gì cho ngươi?
Lãnh Nguyệt thương yêu hôn nhẹ lên gò má của Thiên Đào, lại ôm thiếu niên vào lòng chặt hơn.
_ Ngay sau khi Tiểu Đào nhi điều chế xong giải dược, hãy nhanh chóng dẫn theo Tiểu Bạch rời khỏi Khải Minh Thành đến một nơi khác an toàn hơn. Ảnh Nhị sẽ dẫn đường, và bảo vệ chu toàn cho cả hai.
_ Vậy Nguyệt Nguyệt thì sao?- Thiếu niên lo lắng dò hỏi, vậy ra Lãnh Nguyệt là muốn tách nó ra khỏi chuyện này sao?
_ Ta còn có việc phải làm ở Khải minh Thành này, ta sẽ không sao, ngươi đừng lo lắng.
Cả hai im lặng nhìn nhau, Thiên Đào nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt thô kệch kia của Lãnh Nguyệt. Thật muốn trước khi rời đi, được ngắm nhìn khuôn mặt thật của Lãnh Nguyệt. Nhưng xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy được nữa.
_ Được, Bản quân sẽ làm theo ý Nguyệt Nguyệt. Ta sẽ đợi ngươi.
Sáng hôm sau, một chiếc xe ngựa giản dị lặng lẽ rời khỏi Khải Minh thành. Xa phu là một thanh y nam tử tuấn tú phi phàm, bên trong mã xa là một tuyệt sắc thiếu niên bạch phát tử mâu, cùng với một con Bạch hổ thần dũng uy phong.
Họ rời đi, bắt đầu một hành trình mới.
Ở lại Khải Minh thành, lúc này chỉ còn những quỷ kế âm ỷ đang chờ ngày dậy sóng.
Bão tố, đã bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook