Đào Nguyệt
Quyển 2 - Chương 19

Đào nhi chỉ cần nhớ về ta là đủ rồi, cái tên Thái tử kia, quên hắn đi!

Thiên Đào tròn xoe mắt nhìn Nguyệt của nó. Nam nhân này a, từ khi nào đã bá đạo đến như thế? Cơn nhói đau trên cổ khiến nó hít vào một ngụm lãnh khí, nhưng chưa kịp phản kháng thì cảm giác đau nhói đã nhanh chóng biến thành một trận khoái cảm kỳ lạ như sóng cuộn trào dâng truyền từ hai cánh hoa đào trước ngực khiến nó lại rên lên ma mị. Tiếng quần áo bị xé bỏ vang vọng trong không gian, trong nháy mắt cơ thể xinh đẹp với những đường nét tinh xảo mỹ miều của thiếu niên đã phơi bày trước mặt nam nhân. Làn da trắng nõn mịn màng dưới ánh trăng mờ ảo lại thêm vạn phần mị hoặc thế nhân. Cơ thể đột nhiên tiếp xúc với không khí mát lạnh khẽ run rẩy, khuôn mặt tuyệt diễm phớt hồng xấu hổ, ánh mắt hoa đào mở lớn, một tầng hơi nước sóng sánh phiến tình liếc nhìn nam nhân đang say đắm ngắm nhìn nó.

Nguyệt Nguyệt, ngươi là đang ghen sao?- giọng nói trong vắt của thiếu niên ngân lên, bàn tay ngọc trắng nõn khẽ nâng chạm vào khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, vuốt ve từng góc cạnh rắn rõi cùng tóc mai mềm mại đen tuyền của y. Lãnh Nguyệt say đắm ngắm nhìn con người xinh đẹp như thiên tiên kia, trên môi bất giác nở một nụ cười. Ánh mắt đen thăm thẳm của nam nhân lúc này lại trở nên trong vắt, lấp loáng nơi đáy mắt chính là ánh vàng kim rực rỡ đẹp đẽ như chứa ma lực hút hồn Thiên Đào. Trước sự ngạc nhiên của nam nhân, cậu đột ngột rướn người lên vòng tay quàng quanh cổ Lãnh Nguyệt, đặt một nụ hôn mềm mại lên khóe mắt, rồi hạ xuống sóng mũi thẳng, đôi môi mỏng của y. Đôi tay nhỏ nhắn của thiếu niên lại từ từ cởi bỏ y phục nam nhân, khi cơ thể cường tráng của Lãnh Nguyệt lộ ra, cậu khẽ run rẫy rồi như không kiềm lòng được mà vuốt ve từng vết sẹo gồ ghề trên cơ thể rắn chắc kia một cách mê mẩn.

Nguyệt, ngươi là của ta…của ta…

Lãnh Nguyệt bật cười nhìn thiếu niên đang cọ mình vào lòng ngực y mà làm nũng, lại nhìn dáng vẻ phiến tình kia, dục vọng xâm chiếm của nam  nhân càng thêm bùng cháy mạnh mẽ.

Thiên Đào…Ta yêu ngươi…

Nam nhân đột ngột đẩy Thiên Đào ngã ra giường, tách rộng đôi chân thon dài của cậu. Địa phận riêng tư bỗng dưng bị phô bày ra trước mặt người khác khiến Thiên Đào xấu hổ muốn vùng vẫy thoát thân, nhưng lực giữ của nam nhân không hề xoay chuyển, vẫn sừng sững như cũ mà càng mở rộng hai chân của nó ra. Hắn vuốt ve nhẹ nhàng bộ phận non nớt của thiếu niên, hài lòng khi nghe thấy những tiếng rên ngọt ngào và từng đợt run rẩy yếu ớt từ cậu. Bàn tay thô ráp của nam nhân lại vận thêm lực mà liên tục trừu sáp vân vê, khuôn miệng cắn nhẹ mân mê hai đỉnh ngực đã sưng tấy, bàn tay còn lại bắt đầu xâm nhập ra phía sau cánh mông căng tròn mịn màng của thiếu niên.

A..a…a..Đừng…đừng…AAAAAA

Dịch thể nóng bỏng bắn lên dính đầy trên khuôn mặt Lãnh Nguyệt, hương thơm hoa đào lại như nồng đậm hơn trong không khí. Thiếu niên vô lực rũ người xuống yếu ớt thở dốc trong lòng nam nhân. Nhưng ngay lúc đó, cảm giác vật lạ xâm nhập cơ thể khiến nó lại bừng tỉnh trở lại. Nam nhân sờ nắn phần da thịt phấn nộn ở cửa huyệt phía sau của thiếu niên, cảm giác nóng bỏng ướt át lại vô cùng chặt chẽ bao bọc lấy ngón tay của hắn thật vô cùng gợi tình. Không thể chịu đựng được hơn nữa, hắn nâng cao thắt lưng mảnh khảnh của thiếu niên, đưa dục vọng nóng bỏng của mình tiến công vào thâm nhập.

AAAAAAAAAA…Không…Lấy ra…Nguyệt…A …Ân…đau quá!…Ô ô…A..

Cảm giác đau đớn  bất ngờ cùng sự xâm nhập mạnh mẽ như bão táp của nam nhân khiến Thiên Đào khóc nức nở cầu xin, nhưng nam nhân nào còn nghe thấy nữa, cứ thế tàn sát bừa bãi phía sau của nó, âm thanh va chạm *** mỹ không ngừng phát ra.

Ân..A…Nguyệt…Tha cho..ta…A..A

Đau đớn qua đi nhanh chóng thay thế bằng những cơn khoái cảm khiến Thiên Đào hoàn toàn vô lực mặc cho nam nhân đưa đẩy thân thể. Nó có thể cảm nhận thấy Lãnh Nguyệt đang ở bên trong nó, nóng rực, mạnh mẽ xâm nhập càng lúc càng sâu vào. Cơ thể nóng rực không ngừng nuốt vào nhả ra, bàn tay thô ráp của nam nhân vẫn không ngừng trừu sáp bộ phận yếu đuối phía trước của nó. Nam nhân gầm lên một tiếng thỏa mãn, Thiên đào cảm thấy được tại nơi sâu nhất bên trong nó, một dòng chất lỏng nóng bỏng như nổ tung ồ ạt tràn ra. Nam nhân lại tiếp tục lật úp nó lại, tiếp tục trừu sáp không ngừng…

Thiên Đào…Thiên Đào…Ta yêu ngươi….

Đến khi nam nhân thỏa mãn dừng lại, trời đã gần sáng.

Trong một góc phòng đã bị quên lãng, Ảnh Nhất nằm đó, nín thở bất động không dám gây ra một tiếng động nào. (==’’)

……………………………………………………….

Minh Nguyệt Hoàng cung, Ngự hoa viên

Tại vọng lâu giữa hồ sen nở rộ, thấp thoáng bóng hình một hồng y nam tử ẩn hiện sau những sa trướng hoàng kim tơ lụa. Những ngón tay thon dài lả lướt trên dây đàn tạo nên giai điệu réo rắt nhẹ nhàng, như thể mây bay phi vũ, lúc trầm lúc bổng, xao xuyến lòng người. Mắt phượng xinh đẹp lặng lẽ ngước nhìn nơi chân trời, khuôn mặt diễm lệ như đóa mẫu đơn lại lạnh lùng vô hồn.

Ba mũi tên đột ngột bay về phía hồng y mỹ nhân. Thanh âm sắc nhọn cho thấy lực đạo và sát khí bao hàm trong những mũi tên vô cùng ngoan độc, cùng với tốc độ kia, xem ra người thường khó có thể tránh khỏi sát chiêu. Thế nhưng người kia vẫn thản nhiên không né tránh, chỉ có những ngón tay lướt đàn nhanh hơn, cùng với những thanh âm đã trở nên đanh gọn và mạnh mẽ. Trong nháy mắt, ba mũi tên đã bị đánh bật ra, gãy tan tành, cùng lúc đó, mười hắc y nhân đã xuất hiện bao vây lấy vọng lâu.

Lãnh Anh, mau đền mạng đi!!

Một hắc y nhân có vẻ như là thủ lĩnh hô to, tàn bạo chỉ kiếm vào hồng y mỹ nhân- Minh Nguyệt thất hoàng tử Lãnh Anh. Thế nhưng từ trong vọng lâu vẫn chỉ truyền ra tiếng nhạc thanh thoát, như thể những tên hắc y nhân chưa hề tồn tại. Cả mười cao thủ ngay lập tức phi thân bay về phía Lãnh Anh. Nhưng khi họ chỉ còn cách vọng lâu khoảng một bước chân, lại bất ngờ bị hất ngã về sau bằng lực đẩy mạnh mẽ. Từng thanh âm thanh thoát lúc nãy bấy giờ lại trở lên nặng nề như từng mũi kiếm lạnh lẽo. Bọn chúng cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, tim gan quặn thắt co rút, đau đớn vô cùng. Trong mấy chốc, tất cả mười hắc y nhân đều thổ huyết rồi hôn mê bất tỉnh. Khắp cơ thể bọn chúng từ lúc nào đã chằng chịt những vết thương bén nhọn do kiếm gây ra.

Mau dọn dẹp đi, Hồng Thừa tướng sắp đến rồi.

Một bóng hồng y đeo mặt nạ quỷ đột ngột xuất hiện, kính cẩn hành lễ với Lãnh Anh, rồi nhanh chóng thâu dọn những gì còn lại của mười hắc y nhân.

Không hổ danh là Thất điện hạ do chính ta dạy dỗ, khá lắm khá lắm!

Giọng nam trầm thấp vang lên, Hồng thừa tướng tiêu sái bước vào vọng lâu, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy thắt lưng mảnh mai của Lãnh Anh. Nam nhân trước mắt tuổi đã tứ tuần, song phong thái cùng vóc người lại mạnh mẽ như mãnh sư. Một thân y phục hắc bạch đan xen, ánh mắt sắc nhọn cùng đôi gò má cao rắn rõi, đích thị là Minh Nguyệt Thừa tướng Hồng Khải Minh.

Lãnh Anh không hề phản kháng cho sự phạm thượng của Khải Minh, thậm chí có thể nhận thấy thoáng qua nụ cười xinh đẹp dần hiện lên trên môi y. Khải Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt như lụa, lại hít sâu hương hạ đàm ( hoa sen) thoang thoảng dễ chịu nơi hõm cổ của Lãnh Anh, trên môi nở nụ cười ân cần ấm áp.

Vi thần đã để Điện hạ phải chờ lâu, xin ngài hãy trị tội.

Ta phạt ngươi, đêm nay phải cùng ta đối ẩm thưởng nguyệt!

Vi thần tuân lệnh.

Nói rồi hắn hạ xuống khuôn mặt diễm lệ của Lãnh Anh một nụ hôn. Giọng nói thì thầm vang lên ma mị giữa biển hoa đượm tình.

Ta yêu ngươi, Anh nhi….

Ân….

Hai thân thể quấn quýt vào nhau, quần áo cũng dần thoát ly, trong vọng lâu giữa hồ sen thanh tịnh, cảnh xuân nóng bỏng càng lúc càng kịch liệt. Nhưng đột ngột, Lãnh Anh giật mình vùng ra, một chưởng hất bay Khải Minh. Thân thể mảnh mai run lên bần bật, khuôn mặt trắng bệt, nhịp thở dồn dập đứt quãng, một bộ dạng hoảng loạn đến cực điểm. Dường như không chịu hơn được nữa, Lãnh Anh bắt đầu nôn khan kịch liệt, ánh mắt hoảng sợ vô thần, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm.

Anh nhi! Anh nhi! Ngươi không sao chứ?

Khải Minh vội vã ôm lấy Lãnh Anh, nhưng chỉ càng cảm thấy thân thể kia run rẫy kịch liệt hơn.

Không…tránh xa ta ra…Không muốn…

Lãnh Anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, y bắt đầu khóc nức nở, nói những câu không ý nghĩa. Khải Minh lúng túng không biết phải làm gì, là hắn sai, hắn không được phép làm như vậy…

Bỗng nhiên một thân ảnh hồng y nhanh chóng phi thân đến cạnh Lãnh Anh, cướp lấy thân thể đã lả đi kia rồi bay mất dạng, để lại Khải Minh ngẩn người giữa vọng lâu.

Đó chẳng phải là, Hỏa Diệm của Bách Quỷ sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương