Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đàm Trình cũng không muốn gọi cho Khương Bình lúc tối khuya thế này nhưng vì quá sốt ruột nên không thể chờ được nữa, nhưng mà cũng tình cờ Khương Bình trực ca đêm, nói đang ở quận Lâm Đồng giải quyết một vụ cướp giật, chốc nữa sẽ về lại cục cảnh sát, nên bảo Đàm Trình tới cục trước chờ hắn một lát.

Nhưng mà ‘một lát’ của Khương Bình làm Đàm Trình đợi một đêm, đến khi Khương Bình về cục trời đã tờ mờ sáng.

“Ngại quá, bên kia xảy ra tình huống ngoài dự đoán, tên cướp đột nhiên hôn mê, phải đưa vào bệnh viện, vội đến quên gọi lại cho cậu.”

Khương Bình đóng cửa văn phòng lại, cởi áo khoác ném lên lưng ghế.

“Đúng rồi, cậu ổn không, lần trước cậu hôn mê đến mấy ngày, mà mới vừa tỉnh lại đã thức đêm, cơ thể chịu nổi không?”

“Tôi không sao, anh làm việc cả đêm chưa về, cảnh sát trực ban chung vói anh cũng mời tôi vào phòng nghỉ ngủ một lát, tôi cũng mới tỉnh lại.” Vất vả một đêm, Khương Bình cũng mệt mỏi ít nhiều, Đàm Trình nhìn Khương Bình ngồi đối diện, hỏi: “Nhưng mà nhìn anh thấy không ổn lắm.”

“Trực ca đêm lúc nào cũng thế, nhưng mà mệt cỡ nào sáng ngủ một giấc, rít một điếu thuốc  là khỏe lại thôi.” Nói đoạn, hắn rút trong tập hồ sơ kế bên ra một bao thuốc, thuận tay đưa cho Đàm Trình một cây, “Làm một điếu không?”

Đàm Trình nhìn điếu thuốc trước mặt, vươn tay nhận lấy.

“Cảm ơn.” Nhận bật lửa từ Khương Bình, Đàm Trình châm thuốc hút một hơi. 

“Ồ, lần đầu tiên thấy cậu hút thuốc đó, tôi còn tưởng mấy ngành học này của các cậu thì không hút thuốc chứ.”

“Không thường hút mà thôi, toàn cầm cổ vật trên tay ai dám hút thuốc bừa bãi?”

Câu nói rất khôi hài, mà Đàm Trình luôn làm cho người ta ấn tượng nặng nề, Khương Bình cũng không nghĩ Đàm Trình sẽ là người biết nói giỡn, nên thú vị cười to lên.

“Ha ha, cũng đúng, nếu là gặp phải cái sách cổ gì đó, bất cẩn làm cháy thì không biết gánh hậu quả làm sao?”

“Ừm….. Cũng không nhất định, vì làm khảo cổ, món đó cũng trên tay anh đầu tiên, nên nếu không ai thấy anh muốn xử lý như thế nào cũng được.”

“Cậu có vẻ rất rành, chẳng lẽ trước kia cậu cũng làm thế này rồi à?”

(bắt pi sà làm của riêng chẳng hạn)

Đàm Trình cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu, “Ai mà biết được.” 

Câu này nói xong, thì cả hai cũng không nói gì với nhau nữa, văn phòng đột nhiên chìm vào im lặng, cái im lặng làm bầu không khí náo nhiệt khi nãy như chưa từng xuất hiện.

Đàm Trình dựa vào lưng ghế lẳng lặng hút xong điếu thuốc, Khương Bình thưa thêm cho cậu một điếu, Đàm Trình cũng trầm mặc nhận lấy.

Cứ thế, khi văn phòng lại vang lên tiếng nói chuyện, thì hai người đã hút đến nửa bao thuốc, trong không khí toàn là mùi thuốc lá. Trời lạnh nên trong nhà không mở cửa sổ để khói bay ra, nên lúc này mùi thuốc càng đặc quánh trong phòng.

Đoán được Khương Bình cũng gặp chuyện gì không vui, đang tâm sự nặng nề như cậu, Đàm Trình thở dài một hơi, “Tôi mở cửa sổ ra thông gió một tí, có một số việc tôi muốn trao đổi với anh.”

Nói đoạn Đàm Trình đi đến bên cửa sổ, mở hai cánh cửa ra, đứng ở bên cửa sổ hít một hơi thật sâu, “Tuy rằng tôi biết vụ án này cảnh sát các anh không thể để lộ ra tùy tiện, nhưng có một số việc tôi cũng chỉ có thể gặp anh để tìm câu trả lời, hơn nữa, tôi nghĩ anh cũng cần nhờ tôi giúp một chút mà phải không?”

Khương Bình bóp tắt tàn thuốc trên bàn, dựa lưng vào sô pha một hồi lâu mới nói nói: “Đúng vậy, mấy án mạng liên tiếp kia thiếu nhất là chứng cứ, những kẻ đó mượn tay những quỷ hồn đã chết chứ không phải người sống, nên muốn lấy chứng cứ thật sự khó như lên trời.”

“Khúc Chí Văn không thể hỗ trợ sao? Cậu ta là thiên sư, phương diện quỷ quái này ắt phải giúp được chứ?”

Đàm Trình cố tình nhắc tới Khúc Chí Văn, sau đó kín đáo quan sát  phản ứng của Khương Bình, quả nhiên giống như cậu đoán, Khương Bình chợt giật mình, ngay sau đó che dấu, bàn tay cầm hộp thuốc lá rỗng trên bàn run run.

“Cậu ta, chỉ có thể giúp tôi điều tra chút chuyện quỷ quái thôi, và giúp tôi không bị những oán quỷ đó giết chết, nhưng đối với việc tìm hung thủ phía sau những quỷ quái, cậu ta cũng không giúp được gì nhiều.”

“Khúc Chí Văn là một thiên sư rất mạnh, anh tìm cậu ta ở đâu vậy? Cũng không sợ cậu ta lừa anh? Giống như cái đạo sĩ lần đầu tiên anh thuê đến Đại mộ ấy?.”

“Đạo sĩ đó? Ha, cậu không nhắc tôi cũng quên mất, ông ta đúng là một đạo sĩ dỏm. Nhưng mà cũng nhờ ông ta tôi mới bắt đầu tin là có ma quỷ. Lúc Lâm Hoành Tinh nằm bệnh viện ở Bắc Kinh và không qua khỏi, tôi đến nhìn thi thể cậu ta lần cuối. Tôi đến nhà xác bệnh viện thì đụng phải Khúc Chí Văn, lúc ấy cậu ta nói trên người Lâm Hoành Tinh là vết hoen tử thi đồng, tôi mới nhờ cậu ta đến hỗ trợ.”

“Nhà xác? Một sinh viên đi đến nhà xác làm gì? Mà anh cũng cứ đưa cậu ta tới?”

“Không, tôi uy hiếp cậu ta hỗ trợ. ‘không được bệnh viện đồng ý mà tùy tiện vào nhà xác, e là có mục đích khác, nếu không muốn ngồi tù mười ngày nửa tháng thì……’.”

Đàm Trình nghe đến đây, nhịn không được cười nhạo một tiếng, “Nhưng mà bây giờ thì có lẽ cậu ta đang biết ơn anh vì đã dẫn cận ta đến đây.”

Khương Bình nhìn Đàm Trình, “Cậu không cần lòng vòng với tôi, muốn hỏi cái gì thì hỏi thẳng đi. Đàm Trình, cũng đừng quên tôi là ai, không cần cậu nhắc nhở tôi cũng biết Khúc Chí Văn không đơn thuần.”

Tuy rằng muốn lợi dụng Khương Bình để biết được thông tin từ  Khúc Chí Văn, nhưng là Đàm Trình cũng biết trò vặt của mình không thể qua mặt được Khương Bình. Chuyện nhận ra động cơ, mục đích, thật giả trong lời nói, Khương Bình hoàn toàn là một chuyên gia.

Cho nên từ đầu cậu cũng không định tìm thông tin chỉ bằng cách dựa vào hắn.

Bị nói trúng, Đàm Trình cũng chỉ cười cười, “Ngay từ đầu, có một số chuyện tôi không nói cho anh, vì tôi cũng tự biết mình. Nếu anh đã biết Khúc Chí Văn không đơn thuần, vậy có một số việc tôi cũng muốn hỏi thẳng anh.”

Không khí trong lành từ cửa sổ bay vào, thổi nhạt bớt mùi khói thuốc trong phòng. Đàm Trình thuận tay đóng lại cửa sổ, đi đến cái ghế dựa đối diện Khương Bình ngồi xuống.

“Anh biết được gì từ Khúc Chí Văn? Tại sao Lý Quốc Hiền muốn cho học sinh bán mạng ‘mở đường’ vào đại mộ kia trước? Còn những kẻ trộm mộ cũng liều chết xông vào đó? Những chuyện này Khúc Chí Văn có nói cho anh không?”

Vấn đề của Đàm Trình, Khương Bình cũng từng hỏi qua Khúc Chí Văn, nhưng mà Khúc Chí Văn cũng chỉ trả lời với hắn một câu duy nhất:

“Cậu ta nói, trong Đại Mộ đó có một báu vật rất quý.” Nhưng mà Khương Bình thật sự không thể nào tin tưởng câu trả lời này……

“Báu vật? Ha ha, trong một đó nhặt bừa bất kỳ vật nào lên cũng là báu vật. Nếu nói báu vật, sao không đi đào lăng tẩm Tần Thủy Hoàng gần đây luôn? Ở đó báu vật còn nhiều hơn nữa, tuy hàm lượng thủy ngân quá cao, nhưng dù gì ra ngoài cũng chưa lăn ra chết ngay.”

“Cậu biết trong đại mộ đó có gì à?”

Khương Bình nghe Đàm Trình nói như thế sao không biết được ý Đàm Trình là gì, huống chi Khúc Chí Văn cũng nói qua với hắn chuyện Đàm Trình có thể tự do ra vào Đại Mộ,  mà khoảng thời gian trước khi Đàm Trình hôn mê, trạng thái như người chết sống dậy của cậu hắn cũng thấy, đương nhiên đoán được những chuyện Đàm Trình trải qua còn vượt quá sức tưởng tượng của Khương Bình.

“Biết, trong đó đúng là có một báu vật vô giá, mục tiêu của Khúc Chí Văn hẳn là thứ đó, nghe nói nó có thể làm người khác không già cũng không chết.”

Không già không chết…… Khương Bình nhíu chặt mày, lại bực dọc lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa thô bạo rít khói. 

Tuy rằng hắn cũng đoán được đồ vật kia không tầm thường, nhưng lại là báu vật có thể làm người không già không chết…… Khương Bình thật sự không ngờ tới.

“…… Thứ này có bao nhiêu người biết?”

“Cái này anh nên đi hỏi Khúc Chí Văn, tôi cũng biết thông tin này từ cậu ta.”

“Trường sinh bất lão, thật sự có tồn tại thứ có thể làm người trường sinh bất tử?”

“Có lẽ là vậy.” Đàm Trình gật gật đầu, “Tôi nghĩ cũng chỉ có thứ như thế mới khiến người a phải liều mạng đâm đầu vào. Nhưng mà có lẽ cũng không quá nhiều người biết, nếu không sẽ loạn rất to mất……”

Nói đến đây, chợt trong đầu Đàm Trình nảy lên một giả thiết, mà giả thiết này cũng làm đầu óc Đàm Trình đang loạn cào cào rõ ràng hơn một chút.

Bốn chữ Trường sinh bất tử này xuất hiện thời Tần nhiều nhất, trong đó truyền thuyết Tần Thủy Hoàng tìm kiếm thuốc bất tử vẫn được lưu truyền đến nay, Ngụy Tấn Nam Bắc triều sau triều Tần Hán thì ít thấy nhắc đến, đến triều Đường người thời đó nhận thức được số trời, hên hầu như không nhắc đến thuốc bất tử nữa.

Đàm Trình học khảo cổ lịch sử, dĩ nhiên quen thuộc lịch sử Trung Quốc đến không thể quen hơn, trong đó nếu thật sự xuất hiện Ngột Cốt, làm người trường sinh, căn cứ theo tình hình thời đó, nếu người biết càng nhiều, chắc chắn sẽ có đại loạn, mà hậu quả của đại loạn thì không thể lường trước……

Nhưng trong lịch sử không có ghi lại những cuộc loạn nào vì thuốc bất tử, cho nên dĩ nhiên ngột cốt chưa từng xuất hiện trong triều đại khác, mà hiện tại Đàm Trình biết, Ngột Cốt chỉ duy nhất xuất hiện trong triều Đại Tự……

Có lẽ thứ này đã gây nên đại loạn rất to, cũng có thể nó là nguyên nhân đẩy Đại Tự đến diệt vong.

Nhưng mà do dù diệt vong đi nữa,thì tại sao cả triều đại này lại biến mất khỏi lịch sử, thậm chí không có một bút tích nào nhắc đến?

Đàm Trình không thể nghĩ được.

“Càng ít người biết càng tốt, nếu thứ này lộ ra tôi không thể tưởng tượng được xã hội sẽ thành ra như thế nào.” Khương Bình ném đầu lọc vào gạt tàn thuốc, nhíu mày nói: “Vừa này nghe cậu nói nó có thể giúp người trường sinh bất tử, tôi nói thật lúc nãy tôi thử tưởng tượng nếu tôi bất tử sẽ như thế nào. Tôi tự nhận tôi là người rất giỏi kiềm chế, nhưng cũng cảm thấy ham muốn. Ai lại chẳng muốn sống lâu hơn một chút, nhìn thấy tương lai như thế nào? Người có địa vị càng cao, ham muốn thứ đó sẽ càng mãnh liệt, trên đời này nhiều người có địa vị lớn hơn tôi lắm, mà tôi như thế này cũng đã hơi ham muốn nó, huống chi những người đó?”

“Anh nói rất đúng.” Đàm Trình gật đầu, “Cho nên tôi biết rất ít về chuyện này, quyết định nói cho anh là do tôi đã không còn cách nào khác. Ngay cả Khúc Chí Văn muốn làm gì, Lý Quốc Hiền muốn ra tay như thế nào, tôi cũng không biết, cho nên mới đến đây giờ anh giúp, nhờ anh để ý, lấy một chút thông tin gì đó từ Khúc Chí Văn, nếu Khúc Chí Văn thật sự lấy được thứ thuốc trường sinh bất lão kia ra, xã hội sẽ giống như vừa nãy anh nói, chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.”

Khương Bình chăm chú nhìn Đàm Trình, một hồi lâu mới nói nói: “Tôi không cảm thấy cậu là một người theo chủ nghĩa anh hùng.”  Đàm Trình phải là người vị kỷ, chỉ quan tâm đến mình, dĩ nhiên sẽ không để ý đến chuyện sống chết của những người xa lạ.

“A, đương nhiên,” Đàm Trình khẽ cười: “Tôi chỉ vì bản thân mình thôi.”

“Cậu muốn cái thứ làm người ta trường sinh bất lão kia?”

Đàm Trình nhìn Khương Bình, một hồi lâu mới nói nói:

“Tôi chỉ muốn một người bên trong đại mộ đó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương