Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ
-
Chương 115
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Trận pháp đại mộ đã bị phá, Ngột Cốt cất giấu trong mộ không còn được áp chế và bảo vệ, Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh ngay lập tức cảm nhận được vị trí của nó.
Ai cũng có toan tính riêng, tuy ngoài mặt là quan hệ hợp tác, nhưng thật ra Khúc Chí Văn không tin tưởng Đường Gia Minh, mà Đường Gia Minh dĩ nhiên cũng như thế.
Ngay khi cảm nhận được vị trí Ngột Cốt, Khúc Chí Văn nặn một thuật pháp chuẩn bị di chuyển tức thời đến bên trong Đại Mộ, nhưng mà Khúc Chí Văn hoàn toàn không ngờ rằng khi cậu niết pháp quyết, mạch lưu của cậu trống trơn, không thể sử dụng thuật pháp!
Nháy mắt, Khúc Chí Văn sao còn chưa hiểu, đây là mộng thuật dùng để phong ấn đạo hạnh thiên sư trong ba canh giờ, nhưng mà cậu hoàn toàn không phát hiện ra mình bị hạ bùa lúc nào!
Khúc Chí Văn căm tức nhìn Đường Gia Minh đang cười lạnh trước mặt.
“Đường Gia Minh, đồ qua cầu rút ván!”
“Như nhau cả thôi.” Đường Gia Minh cười, nhìn Khúc Chí Văn nói: “Chúng ta đều biết Đại Mộ còn lại bao nhiêu Ngột Cốt mà? Túc Cảnh Mặc đã dung nhập quá nhiều vào cốt nhục Đàm Trình, phần còn lại sao đủ cho hai chúng ta sử dụng?”
Nói đoạn, Đường Gia Minh xoa xoa đầu vai mình, đầu vai thình lình xuất hiện một tiểu quỷ nhỏ bằng một đứa trẻ, có răng sói, “Cậu xem, tiểu quỷ cậu nuôi đang định cắn tôi này. Khúc Chí Văn, cậu nói tôi qua cầu rút ván nhưng cậu cũng thế mà?”
Đúng như Đường Gia Minh nói, cậu đã đề phòng Đường Gia Minh từ lâu, lệnh cho con sói con này bám sát Đường Gia Minh, nhưng sói con này khác quỷ quái bình thường, ngay cả tiên nhân cũng không thể thấy, lúc trước trộm bảo bối của ba bán tiên, con sói nhỏ này đã giúp cậu rất nhiều……
Thấy tiểu quỷ sói con bị Đường Gia Minh nắm đầu, Khúc Chí Văn cả kinh, “Sao anh biết được nó?!”
“Sao lại không biết, mấy tiểu quỷ cậu nuôi không phải tôi đều phát hiện ra sao?”
“Nhưng con này thì khác! Chỉ có người có thiên nhãn mới có thể nhìn thấy. Thế gian này trong cùng một thời đại chỉ có một người có được thiên nhãn!”
“Một người? Ý cậu là chỉ có một mình cậu có?” Đường Gia Minh cười cười, “Khúc Chí Văn, có đôi khi cậu quá tự tin đó.”
Nói đến đây, Đường Gia Minh ngay lập tức xoay người chạy về phía Đại Mộ, nháy mắt biến mất trước mặt Khúc Chí Văn.
Không có thuật pháp Khúc Chí Văn cũng không dám bước lên một bước.
Ngẩng đầu quỷ khí đen nghìn nghịt trên đỉnh núi Quỳnh Sơn, Khúc Chí Văn chau mày.
Đại trận huỷ hoại, những oán quỷ bị giam cầm mấy trăm năm trong ngôi mộ dĩ nhiên cảm giác được, giống như cá chậu chim lồng chờ ngày được thoát ra, ngay khi “nhà giam’ này sụp đổ, ngàn vạn quỷ hồn như một cơn bùng nổ, trào dâng ào ào ra mộ.
Đầy trời đầy đất tràn ngập quỷ hồn, những con oán quỷ mất đi lý trí phát ra tiếng kêu khặc khặc, trời đất vốn u ám như thêm đen đặc, bốn phương tám hướng toàn là quỷ hồn, tuy không phải là đại quỷ, nhưng số lượng thế này thật sự khủng bố, Khúc Chí Văn cũng không dám đến gần núi Quỳnh Sơn một bước, chỉ có thể lui về.
Chỉ là, đối với Khúc Chí Văn mà nói, những oán quỷ này không phải đáng sợ nhất, không bị trận pháp trói buộc, không chỉ có những quỷ hồn này, mà còn có Túc Cảnh Mặc!
Cậu biết Túc Cảnh Mặc hơn một ngàn năm này không phải lúc nào cũng ngủ say như lời y nói, cậu biết Túc Cảnh Mặc mang quỷ khí quá nặng, nhưng không ngờ lại nặng đến như thế!
Trận pháp ở Quỳnh Sơn tuy nói đã suy yếu rất nhiều, nhưng ít nhất đến trạng thái suy yếu này, cũng vẫn không có tiên nhân nào dám đặt chân vào một bước, mà Túc Cảnh Mặc lại có thể tự mình phá tan trận pháp……
Người tu luyện lâu còn có thể thành thần, Túc Cảnh Mặc tu luyện 1600 năm, tuy rằng không có khả năng thành thần, nhưng, cũng thành một quỷ hồn đủ cho các tiên nhân cảm thấy khó giải quyết……
Quỷ khí bốn phía bốc lên cao tận trời, như một loại khí cực độc, nó tràn đến đâu, hoa cỏ cây rừng ngay lập tức khô héo hết….. Như vì quấy nhiễu an bình của trời cao, đêm tối vốn đang tĩnh lặng đột nhiên lóe lên sấm chớp, toàn bộ thôn Ninh Hóa như hóa thành luyện ngục, không có một chút dương khí.
Khúc Chí Văn tuy có đạo tâm, nhưng căn cốt cũng vẫn là người thường, quỷ khí của Túc Cảnh Mặc người sống chỉ cần hít vào một hơi sẽ quy thiên ngay…
Trừ Đàm Trình……
Đại trận vỡ vụn khiến cho toàn bộ núi Quỳnh Sơn rung chuyển kịch liệt. Mặt đất ầm ầm rung chuyển như muốn xé toang ngọn núi lớn này. Trên nóc đường hầm đất đá liên tục rơi xuống. Đàm Trình hôn mê mấy ngày, đã không còn sức lực nữa, thậm chí cậu đứng còn không vững, không thể né tránh những đợt đá lớn rơi xuống này, bị đất đá rớt xuống người đau đớn, Nhưng Đàm Trình không có cách nào, cậu chỉ chống tay lên vách tường, cố gắng bước lại chỗ Túc Cảnh Mặc.
Túc Cảnh Mặc phá tan trận pháp, còn không kịp áp chế quỷ khí trên người y, đã xoay người chạy vào đường hầm, bắt lấy cổ áo Đàm Trình, nhấc cậu lên, nháy mắt bay ra khỏi núi Quỳnh Sơn sắp sụp xuống, đưa Đàm Trình đến nơi an toàn.
Đàm Trình biết người cứu cậu là ai, nhưng cậu đã kiệt sức, đầu choáng váng đến phát điên, thật sự không thể nói được một câu.
Nhận ra Túc Cảnh Mặc sau khi đặt cậu xuống thì chuẩn bị bỏ đi, Đàm Trình nằm trên mặt đất vùng vẫy cố hết sức níu lấy góc áo Túc Cảnh Mặc:
“Đừng…… Anh đừng đi……” Thở dốc từng cơn, Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, một nỗi bi thương và đau đớn quay cuồng trong tim cậu.
“…….” Túc Cảnh Mặc cúi đầu, lại không dám nhìn vào mắt Đàm Trình, chỉ nhìn gấu áo mình bị túm chặt, rất lâu cũng không trả lời.
“Không phải anh nói…… Túc Cảnh Mặc à, không phải anh nói, để em sau khi chết trở thành người chống đỡ Đại Mộ sao?” Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc không nói một lời, cậu còn cái gì không hiểu?
“Anh nói.. anh sẽ khinh thường bản thân khi lừa gạt em….. Túc Cảnh Mặc!”
“…… Đàm Trình,” Túc Cảnh Mặc nhìn trời đêm mù tối, chợt nở nụ cười, “Cho dù ta không ra khỏi Đại Mộ này, hồn phách của ta e là cũng chỉ ở lại nhân gian được thêm nửa tháng mà thôi, ngươi vẫn luôn biết rõ điều đó, nhưng cũng không nói ra…… Ngươi nói ta lừa gạt, nhưng ngay cả bản thân ngươi, ngươi cũng tự dối lòng……”
Nhận ra được một hơi thở quen thuộc cách đó không xa, Túc Cảnh Mặc ngẩng đầu nhìn nơi xa, quả nhiên trên đỉnh núi Quỳnh Sơn có một người đang đứng thẳng trên không trung, lẳng lặng nhìn y.
“Ta đi gặp lão bằng hữu, ngươi chờ ta.” Dứt lời, Túc Cảnh Mặc không đợi Đàm Trình nói gì, y điểm nhẹ đầu ngón tay làm Đàm Trình hôn mê bất tỉnh.
Chỉ là, không chờ Túc Cảnh Mặc đến đó, hắn đã bay lại đây, đứng trước mặt y.
“Không ngờ Túc Cảnh Mặc ngươi vẫn còn tình người, tự mình ra khỏi Đại Mộ đó.” Túc Nguy Nhiên liếc mắt nhìn Đàm Trình đang hôn mê phía sau Túc Cảnh Mặc, nói: “Ta cũng không từng nghĩ đến, thế gian này lại có người nặng tình với một kẻ vô tâm như ngươi như thế, tận hơn một ngàn năm….. Vốn dĩ, ta còn muốn nhìn xem ngươi sẽ phụ tấm chân tình này như thế nào nữa đây.”
“Ngàn năm?”
“Cậu ta khá là đặc thù, là chuyển thế của người huyết tế Đại Mộ cho ngươi năm đó, hơn nữa cũng vẫn mang họ Đàm, ta đến địa phủ tra xét thử, cũng nghe được vài chuyện.”
Túc Cảnh Mặc không nói gì, chỉ ý bảo Túc Nguy Nhiên tiếp tục nói tiếp.
“Chắc là ngươi không biết nhỉ, cậu ta thành truyền thuyết dưới địa phủ đó, 1600 năm, luân hồi mười hai thế, nhưng kiếp nào cũng chưa từng đón dâu sinh con.”
Câu nói vừa dứt, không chỉ Túc Cảnh Mặc, ngay cả Khúc Chí Văn nấp ở đống cỏ khô gần đó cũng kinh ngạc.
“Nghe nói là say mê với nghiên cứu lịch sử học, chỉ là, những gì cậu ta say mê nghiên cứu, ít nhiều cũng đều dính dáng đến Đại Tự.” Túc Nguy Nhiên nhìn Túc Cảnh Mặc đang ngạc nhiên đến ngẩn người, cười nói: “Ngươi nghĩ là vì sao?
Vì sao……
Mười hai kiếp chưa từng đón dâu.
Vì sao……
Đời đời kiếp kiếp chỉ chấp nhất với Đại Tự
Y không khỏi nhớ đến những lời y đã từng nói với Đàm Trình: “Ngươi nói thích, nhưng chỉ là một đời thôi, giống như kiếp trước ngươi yêu thương thê tử của ngươi, ngươi nói đời đời kiếp kiếp, ta làm sao có thể tin?’
Mà bây giờ……
Túc Cảnh Mặc nhắm mắt, trong lòng quay cuồng một niềm vui khôn tỏ, vui mừng vì Đàm Trình chỉ toàn tâm toàn ý với y, nhưng niềm vui kia lại bị quấn chặt bởi sự đau khổ vô bờ bến.
Quá muộn, tất cả đã muộn rồi……
Túc Cảnh Mặc nhịn không được ngửa đầu cười ha ha, như cười vận mệnh trêu cợt, như cười trời xanh bất công, “Túc Cảnh Mặc ta cô tịch ngàn năm, lại cũng tra tấn một người khác cô tịch ngàn năm?”
Thu lại nụ cười, Túc Cảnh Mặc nhìn người trước mắt, “Tất cả những chuyện này đều là nhờ những ‘tiên nhân’ như ngươi ban tặng, ngươi thấy có đúng không, Lâm Tả thượng Tiên?”
—
Ôi thằng tiên ml!!!! Xiên chết nó đi pi sà ơi huhu!!!
./.
Trận pháp đại mộ đã bị phá, Ngột Cốt cất giấu trong mộ không còn được áp chế và bảo vệ, Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh ngay lập tức cảm nhận được vị trí của nó.
Ai cũng có toan tính riêng, tuy ngoài mặt là quan hệ hợp tác, nhưng thật ra Khúc Chí Văn không tin tưởng Đường Gia Minh, mà Đường Gia Minh dĩ nhiên cũng như thế.
Ngay khi cảm nhận được vị trí Ngột Cốt, Khúc Chí Văn nặn một thuật pháp chuẩn bị di chuyển tức thời đến bên trong Đại Mộ, nhưng mà Khúc Chí Văn hoàn toàn không ngờ rằng khi cậu niết pháp quyết, mạch lưu của cậu trống trơn, không thể sử dụng thuật pháp!
Nháy mắt, Khúc Chí Văn sao còn chưa hiểu, đây là mộng thuật dùng để phong ấn đạo hạnh thiên sư trong ba canh giờ, nhưng mà cậu hoàn toàn không phát hiện ra mình bị hạ bùa lúc nào!
Khúc Chí Văn căm tức nhìn Đường Gia Minh đang cười lạnh trước mặt.
“Đường Gia Minh, đồ qua cầu rút ván!”
“Như nhau cả thôi.” Đường Gia Minh cười, nhìn Khúc Chí Văn nói: “Chúng ta đều biết Đại Mộ còn lại bao nhiêu Ngột Cốt mà? Túc Cảnh Mặc đã dung nhập quá nhiều vào cốt nhục Đàm Trình, phần còn lại sao đủ cho hai chúng ta sử dụng?”
Nói đoạn, Đường Gia Minh xoa xoa đầu vai mình, đầu vai thình lình xuất hiện một tiểu quỷ nhỏ bằng một đứa trẻ, có răng sói, “Cậu xem, tiểu quỷ cậu nuôi đang định cắn tôi này. Khúc Chí Văn, cậu nói tôi qua cầu rút ván nhưng cậu cũng thế mà?”
Đúng như Đường Gia Minh nói, cậu đã đề phòng Đường Gia Minh từ lâu, lệnh cho con sói con này bám sát Đường Gia Minh, nhưng sói con này khác quỷ quái bình thường, ngay cả tiên nhân cũng không thể thấy, lúc trước trộm bảo bối của ba bán tiên, con sói nhỏ này đã giúp cậu rất nhiều……
Thấy tiểu quỷ sói con bị Đường Gia Minh nắm đầu, Khúc Chí Văn cả kinh, “Sao anh biết được nó?!”
“Sao lại không biết, mấy tiểu quỷ cậu nuôi không phải tôi đều phát hiện ra sao?”
“Nhưng con này thì khác! Chỉ có người có thiên nhãn mới có thể nhìn thấy. Thế gian này trong cùng một thời đại chỉ có một người có được thiên nhãn!”
“Một người? Ý cậu là chỉ có một mình cậu có?” Đường Gia Minh cười cười, “Khúc Chí Văn, có đôi khi cậu quá tự tin đó.”
Nói đến đây, Đường Gia Minh ngay lập tức xoay người chạy về phía Đại Mộ, nháy mắt biến mất trước mặt Khúc Chí Văn.
Không có thuật pháp Khúc Chí Văn cũng không dám bước lên một bước.
Ngẩng đầu quỷ khí đen nghìn nghịt trên đỉnh núi Quỳnh Sơn, Khúc Chí Văn chau mày.
Đại trận huỷ hoại, những oán quỷ bị giam cầm mấy trăm năm trong ngôi mộ dĩ nhiên cảm giác được, giống như cá chậu chim lồng chờ ngày được thoát ra, ngay khi “nhà giam’ này sụp đổ, ngàn vạn quỷ hồn như một cơn bùng nổ, trào dâng ào ào ra mộ.
Đầy trời đầy đất tràn ngập quỷ hồn, những con oán quỷ mất đi lý trí phát ra tiếng kêu khặc khặc, trời đất vốn u ám như thêm đen đặc, bốn phương tám hướng toàn là quỷ hồn, tuy không phải là đại quỷ, nhưng số lượng thế này thật sự khủng bố, Khúc Chí Văn cũng không dám đến gần núi Quỳnh Sơn một bước, chỉ có thể lui về.
Chỉ là, đối với Khúc Chí Văn mà nói, những oán quỷ này không phải đáng sợ nhất, không bị trận pháp trói buộc, không chỉ có những quỷ hồn này, mà còn có Túc Cảnh Mặc!
Cậu biết Túc Cảnh Mặc hơn một ngàn năm này không phải lúc nào cũng ngủ say như lời y nói, cậu biết Túc Cảnh Mặc mang quỷ khí quá nặng, nhưng không ngờ lại nặng đến như thế!
Trận pháp ở Quỳnh Sơn tuy nói đã suy yếu rất nhiều, nhưng ít nhất đến trạng thái suy yếu này, cũng vẫn không có tiên nhân nào dám đặt chân vào một bước, mà Túc Cảnh Mặc lại có thể tự mình phá tan trận pháp……
Người tu luyện lâu còn có thể thành thần, Túc Cảnh Mặc tu luyện 1600 năm, tuy rằng không có khả năng thành thần, nhưng, cũng thành một quỷ hồn đủ cho các tiên nhân cảm thấy khó giải quyết……
Quỷ khí bốn phía bốc lên cao tận trời, như một loại khí cực độc, nó tràn đến đâu, hoa cỏ cây rừng ngay lập tức khô héo hết….. Như vì quấy nhiễu an bình của trời cao, đêm tối vốn đang tĩnh lặng đột nhiên lóe lên sấm chớp, toàn bộ thôn Ninh Hóa như hóa thành luyện ngục, không có một chút dương khí.
Khúc Chí Văn tuy có đạo tâm, nhưng căn cốt cũng vẫn là người thường, quỷ khí của Túc Cảnh Mặc người sống chỉ cần hít vào một hơi sẽ quy thiên ngay…
Trừ Đàm Trình……
Đại trận vỡ vụn khiến cho toàn bộ núi Quỳnh Sơn rung chuyển kịch liệt. Mặt đất ầm ầm rung chuyển như muốn xé toang ngọn núi lớn này. Trên nóc đường hầm đất đá liên tục rơi xuống. Đàm Trình hôn mê mấy ngày, đã không còn sức lực nữa, thậm chí cậu đứng còn không vững, không thể né tránh những đợt đá lớn rơi xuống này, bị đất đá rớt xuống người đau đớn, Nhưng Đàm Trình không có cách nào, cậu chỉ chống tay lên vách tường, cố gắng bước lại chỗ Túc Cảnh Mặc.
Túc Cảnh Mặc phá tan trận pháp, còn không kịp áp chế quỷ khí trên người y, đã xoay người chạy vào đường hầm, bắt lấy cổ áo Đàm Trình, nhấc cậu lên, nháy mắt bay ra khỏi núi Quỳnh Sơn sắp sụp xuống, đưa Đàm Trình đến nơi an toàn.
Đàm Trình biết người cứu cậu là ai, nhưng cậu đã kiệt sức, đầu choáng váng đến phát điên, thật sự không thể nói được một câu.
Nhận ra Túc Cảnh Mặc sau khi đặt cậu xuống thì chuẩn bị bỏ đi, Đàm Trình nằm trên mặt đất vùng vẫy cố hết sức níu lấy góc áo Túc Cảnh Mặc:
“Đừng…… Anh đừng đi……” Thở dốc từng cơn, Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, một nỗi bi thương và đau đớn quay cuồng trong tim cậu.
“…….” Túc Cảnh Mặc cúi đầu, lại không dám nhìn vào mắt Đàm Trình, chỉ nhìn gấu áo mình bị túm chặt, rất lâu cũng không trả lời.
“Không phải anh nói…… Túc Cảnh Mặc à, không phải anh nói, để em sau khi chết trở thành người chống đỡ Đại Mộ sao?” Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc không nói một lời, cậu còn cái gì không hiểu?
“Anh nói.. anh sẽ khinh thường bản thân khi lừa gạt em….. Túc Cảnh Mặc!”
“…… Đàm Trình,” Túc Cảnh Mặc nhìn trời đêm mù tối, chợt nở nụ cười, “Cho dù ta không ra khỏi Đại Mộ này, hồn phách của ta e là cũng chỉ ở lại nhân gian được thêm nửa tháng mà thôi, ngươi vẫn luôn biết rõ điều đó, nhưng cũng không nói ra…… Ngươi nói ta lừa gạt, nhưng ngay cả bản thân ngươi, ngươi cũng tự dối lòng……”
Nhận ra được một hơi thở quen thuộc cách đó không xa, Túc Cảnh Mặc ngẩng đầu nhìn nơi xa, quả nhiên trên đỉnh núi Quỳnh Sơn có một người đang đứng thẳng trên không trung, lẳng lặng nhìn y.
“Ta đi gặp lão bằng hữu, ngươi chờ ta.” Dứt lời, Túc Cảnh Mặc không đợi Đàm Trình nói gì, y điểm nhẹ đầu ngón tay làm Đàm Trình hôn mê bất tỉnh.
Chỉ là, không chờ Túc Cảnh Mặc đến đó, hắn đã bay lại đây, đứng trước mặt y.
“Không ngờ Túc Cảnh Mặc ngươi vẫn còn tình người, tự mình ra khỏi Đại Mộ đó.” Túc Nguy Nhiên liếc mắt nhìn Đàm Trình đang hôn mê phía sau Túc Cảnh Mặc, nói: “Ta cũng không từng nghĩ đến, thế gian này lại có người nặng tình với một kẻ vô tâm như ngươi như thế, tận hơn một ngàn năm….. Vốn dĩ, ta còn muốn nhìn xem ngươi sẽ phụ tấm chân tình này như thế nào nữa đây.”
“Ngàn năm?”
“Cậu ta khá là đặc thù, là chuyển thế của người huyết tế Đại Mộ cho ngươi năm đó, hơn nữa cũng vẫn mang họ Đàm, ta đến địa phủ tra xét thử, cũng nghe được vài chuyện.”
Túc Cảnh Mặc không nói gì, chỉ ý bảo Túc Nguy Nhiên tiếp tục nói tiếp.
“Chắc là ngươi không biết nhỉ, cậu ta thành truyền thuyết dưới địa phủ đó, 1600 năm, luân hồi mười hai thế, nhưng kiếp nào cũng chưa từng đón dâu sinh con.”
Câu nói vừa dứt, không chỉ Túc Cảnh Mặc, ngay cả Khúc Chí Văn nấp ở đống cỏ khô gần đó cũng kinh ngạc.
“Nghe nói là say mê với nghiên cứu lịch sử học, chỉ là, những gì cậu ta say mê nghiên cứu, ít nhiều cũng đều dính dáng đến Đại Tự.” Túc Nguy Nhiên nhìn Túc Cảnh Mặc đang ngạc nhiên đến ngẩn người, cười nói: “Ngươi nghĩ là vì sao?
Vì sao……
Mười hai kiếp chưa từng đón dâu.
Vì sao……
Đời đời kiếp kiếp chỉ chấp nhất với Đại Tự
Y không khỏi nhớ đến những lời y đã từng nói với Đàm Trình: “Ngươi nói thích, nhưng chỉ là một đời thôi, giống như kiếp trước ngươi yêu thương thê tử của ngươi, ngươi nói đời đời kiếp kiếp, ta làm sao có thể tin?’
Mà bây giờ……
Túc Cảnh Mặc nhắm mắt, trong lòng quay cuồng một niềm vui khôn tỏ, vui mừng vì Đàm Trình chỉ toàn tâm toàn ý với y, nhưng niềm vui kia lại bị quấn chặt bởi sự đau khổ vô bờ bến.
Quá muộn, tất cả đã muộn rồi……
Túc Cảnh Mặc nhịn không được ngửa đầu cười ha ha, như cười vận mệnh trêu cợt, như cười trời xanh bất công, “Túc Cảnh Mặc ta cô tịch ngàn năm, lại cũng tra tấn một người khác cô tịch ngàn năm?”
Thu lại nụ cười, Túc Cảnh Mặc nhìn người trước mắt, “Tất cả những chuyện này đều là nhờ những ‘tiên nhân’ như ngươi ban tặng, ngươi thấy có đúng không, Lâm Tả thượng Tiên?”
—
Ôi thằng tiên ml!!!! Xiên chết nó đi pi sà ơi huhu!!!
./.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook