*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tuy Khúc Chí Văn biết ai đã mang Đàm Trình đi, nhưng thật sự cậu không thể xác định vị trí của Đàm Trình. Nhưng mà dù không tìm thấy Đàm Trình, thì người phiền lòng nhất cũng chả phải cậu, mà là Đường Gia Minh sắp gần đất xa trời kia. 

Từ lúc nghe Khúc Chí Văn nói Đàm Trình đã bị ai đem đi, Đường Gia Minh thật sự tức giận đến suýt cắn đứt ngón tay, tất cả đều do tên chết dẫm Đường Thành Quý kia, nếu không phải nó xớn xác bị Khương Bình tóm được, Khúc Chí Văn sợ rút dây động rừng không dám động thủ ngay với Đàm Trình, thì bên kia đã không phỗng tay trên trước được!

Bây giờ hắn chỉ muốn giết chết ngay Đường Thành Quý trong nhà giam!

Dù sao Đường Thành Quý ngu ngốc kia lộ vào tay cảnh sát sớm muộn gì cũng khai ra hết. Chỉ cần nó còn sống, Khương Bình chẳng chóng thì chầy cũng có cách khai thác hết thông tin, nên chẳng thà giết nó trước còn hơn để một đám phải chôn chung với nó. 

Đã tiều tụy, lại nghĩ đến chuyện giết người càng khiến cho gương mặt vàng vọt kia trông dữ tợn hơn, nhưng Khúc Chí Văn đứng bên cạnh thấy thế cũng không nói gì.

Đường Gia Minh đang nghĩ gì lúc này Khúc Chí Văn đoán được, trên mặt không bộc lộ cảm xúc, nhưng trong lòng Khúc Chí Văn bắt đầu thấy hơi hối hận khi hợp tác với hắn.

Người theo công việc như cậu thì chắc chắn phải tin vào nhân quả báo ứng, vốn đồng ý hợp tác với Đường Gia Minh là vì Đường Gia Minh tuy ra tay tàn nhẫn, nhưng trên tay vẫn không có dính máu.

Túc Cảnh Mặc không phải người sống, mà là một quỷ hồn phải sớm đi đầu thai, tuy tình hình hiện giờ Túc Cảnh Mặc cũng không có cơ hội đầu thai chuyển thế, nhưng cách Đường Gia Minh làm, tuy cũng có mục đích vụ lợi cá nhân, nhưng kết quả cũng chỉ là xúc tiến để hồn phách Túc Cảnh Mặc trên nhân gian không hợp với lẽ thường nhanh chóng biến mất mà thôi, không thể gọi là tội lỗi.

Nhưng nếu giết người thì khác. Giờ cậu đang hợp tác với Đường Gia Minh, nếu Đường Gia Minh giết người, thì Khúc Chí Văn cũng coi như tiếp tay giết chóc, không có lợi cho cậu về sau.

“Tôi chỉ nói với anh thế này, nếu anh giết người, thì chúng ta không hợp tác nữa. Anh nên biết tình hình hiện giờ của tôi không thể dính vào những thứ đó.”

Cả hai đều có thể biết đối phương đang nghĩ gì, Khúc Chí Văn cũng không úp mở, nói trắng ra: “Tôi cũng khuyên anh đừng nên dính vào, anh là người có Đạo, cũng biết có luật nhân quả, nên anh mới không tự tay giết Lý Quốc Hiền đó, chẳng phải sao? Đừng để kết quả bấy lâu trở thành đổ sông đổ biển.”

Điều này Đường Gia Minh cũng biết, vì biết nên hắn mới sợ hãi. Bằng không sao hắn có thể để Lý Quốc Hiền sống đến bây giờ? Nếu không bận tâm về điều này thì chỉ cần làm một vài trò quỷ quái thôi cũng đủ để Lý Quốc Hiền chết đi một nghìn lần! Cần gì phải hao tâm tổn tứ như thế?

Cũng có một phần do hắn muốn thân cận bên cạnh Lý Quốc Hiền thể thám thính chuyện Ngột Cốt, mới kiềm chế không sai lệ quỷ kéo Lý Quốc Hiền vào giấc mơ, một giấc mơ không tỉnh……

“Nếu anh cứ quyết định dây vào thì dù có Ngột Cốt, anh cũng không thể mọc cánh thành tiên đâu,” Đây là Khúc Chí Văn nói thật, cậu không biết Đường Gia Minh dùng pháp khí gì để gia tăng sức mạnh như thế, nhưng có những chuyện Khúc Chí Văn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra, tỉ như chuyện này. Khúc Chí Văn khác với hắn, cậu không có tiên duyên. Theo như sách cổ truyền đời của họ nhà cậu, không có tiên duyên thì dù có Ngột Cốt, nhiều nhất chỉ có thể trường sinh bất tử.

“Trên người anh cõng một mạng người, vận thế sẽ xấu đi, ai mà biết đến lúc thúc giục Ngột Cốt sẽ xảy ra chuyện gì?” Khúc Chí Văn vừa nói vừa liếc Đường Gia Minh, “Anh dám lấy mạng ra đánh cược à? Công dụng của Ngột Cốt cũng chỉ là nghe nói, chưa từng gặp người đã sử dụng qua. Nhỡ đâu những gì viết trong sách không đúng thì sao bây giờ? Tôi thì không sao, không phải tôi trực tiếp giết người, cùng lắm cũng chỉ bị vài năm. Còn anh thì xong rồi. Khương Bình sẽ tìm anh cả đời, mà dù anh có định chiếm Ngột Cốt làm của riêng, thì cả dòng họ nhà Đường kia có dễ dàng bỏ qua cho anh không?”

Cũng không cần bàn nhiều về sức khỏe của Đường Gia Minh nữa, nếu mà kém may mắn thì có lẽ còn chưa cầm được Ngột Cốt trên tay hắn đã đi về chầu trời rồi.

“Vậy cậu nghĩ xem tôi nên làm gì đây?” Đường Gia Minh cười lạnh: “Cậu có cách mang Đàm Trình ra khỏi tay người đó à? Không có Đàm Trình lấy cái gì dụ Túc Cảnh Mặc ra mộ đây? Tôi đã tổn thất hơn nửa cái mạng rồi, nếu giờ còn không nhanh dụ Túc Cảnh Mặc ra ngoài, lấy được Ngột Cốt, tôi mà chết thì cậu đừng hòng phá được trận pháp Đại Mộ đó.”

“Tôi vẫn rất tò mò xem anh dùng cách gì mà có thể phá được trận pháp Đại Mộ để Túc Cảnh Mặc đi ra đó?”

Đường Gia Minh nhìn nhìn Khúc Chí Văn, nở nụ cười, “Tôi biết đại khái, nhưng cụ thể từng bước thì vẫn chưa.”

“Bước gì? Anh nói thử xem có khi tôi biết thì sao?”

Đường Gia Minh lắc lắc đầu, “Cậu không thể biết được đâu, thứ này cần phải hiểu rõ ràng mới xuống tay được, bằng không cả tôi và cậu đều phải bỏ mạng.”

Khúc Chí Văn nhíu mày: “Nguy hiểm vậy à?”

“Không nguy hiểm thì tôi cần gì đến cậu để phải chia phần Ngột Cốt.”

“Còn những bước chưa biết thì làm sao để biết.”

Đường Gia Minh không trả lời, chỉ nói: “Lát nữa đi với tôi đến Bình Dao, chỗ làng (*) nhà họ Đường.”

(*) bữa quên chú thích. làng này là 寨子 (trại tử): chỉ những ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi hàng rào, đường kênh, núi, đá hoặc tường, rất dễ phòng thủ và khó tấn công. 



“Đi tới đó làm gì?” Khúc Chí Văn nghi hoặc, “Giờ chuyện cần làm không phải tìm ra Đàm Trình và túm gọn trong tay sao, chạy đến đó làm chi?”

“Cứ đi đi rồi biết.” Đường Gia Minh nhìn Khúc Chí Văn, “Cậu nên che giấu hơi thở của hai chúng ta cho kỹ vào, lúc trước tôi nghĩ Khương Bình giấu Đàm Trình đi, cũng không nghĩ nhiều nhưng giờ Đàm Trình lại lọt vào tay tên đó, tình hình đã khác rồi. Cậu nghĩ tên đó bắt Đàm Trình nhiều ngày rồi mà vẫn không có hành động cụ thể là vì sao không?”

“Có lẽ hắn vẫn chưa có ý định ra tay?”

“Giờ còn chưa ra tay thì chờ đến khi nào?” Đường Gia Minh cười nhạo nói: “Chờ Túc Cảnh Mặc biến mất, chờ  Đại Mộ đổi chủ, chờ thêm một ngàn năm nữa mới có cơ hội động một chút vào Đại Mộ sao?”

“Ý của anh là, hắn đang đợi chúng ta hành động?”

“Chỉ e là vậy.” Đường Gia Minh nghĩ nghĩ, “Nếu theo như lời cậu, hắn ta là Túc Cảnh Nghiên chuyển thế, vậy hắn chắc là biết, trên đời này chỉ có tôi mới có thể giải trận pháp. Giờ hắn chưa có hành động gì là vì biết hắn không thể giải trận. Không giải được trận pháp thì dù đứng trước cửa mộ bóp chết Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cũng không thể ra được.”

Học khảo cổ cũng có ưu điểm, ngay cả Khúc Chí Văn cũng rất bội phục, đó chính là từ manh mối để lại tìm ra chân tướng và suy nghĩ rất cẩn thận.

“Sao anh lại nhờ tôi che giấu hơi thở, Túc Cảnh Nghiên kia có sai người theo dõi anh à?”

“Cậu bị theo dõi hay không thì tôi không biết, nhưng dạo gần đây tôi có bị theo dõi, rất lộ liễu chẳng kiêng nể gì.”

“Thôi được rồi, tôi đi Bình Dao với anh,” Nghĩ đến đám người họ Đường ăn thịt người kia, Khúc Chí Văn hơi e ngại: “Hy vọng đến lúc đó anh không bán đứng tôi. Mấy người họ Đường nhà anh điên lên thì tôi không xử lý nổi đâu.”

“A, cậu cứ yên tâm, tác dụng của họ chỉ đến đây thôi.”

Đến tận khi suốt đêm hai người lặng lẽ che hơi thở đi vào làng nhỏ nhà Đường, Khúc Chí Văn mới biết vì sao Đường Gia Minh lại muốn đến cái vùng núi hoang vu này nửa đêm, còn mang theo xẻng và dụng cụ đào đất khác.

“Cậu đào hai đường hai bên vậy là được, mộ này nhiều năm rồi, quan tài chắc mục hết.”

Khúc Chí Văn cảm thất thật sự cạn lời, dù cậu có từng bước vào vô số mộ phần, nhìn thấy vô số quỷ hồn, nhưng đi đào mộ thế này vẫn là lần đầu tiên được ‘trải nghiệm’. Cầm xẻng cạy quan tài tổ tiên của mình chắc chỉ có mỗi Đường Gia Minh dám làm, bộ anh ta không sợ ông sơ bà tổ mình nhảy ra bóp cổ hả?

“Sao anh cứ đứng bên cạnh chỉ huy vậy, hai người cùng nhau không phải nhanh hơn à?”

“Tôi mà có sức đào thì cũng có nhờ đến cậu làm gì.” 

Nói đoạn, Đường Gia Minh nhìn nhìn đường nhỏ trong làng, thấy không ai phát hiện ra gì khác thường, quay lại thúc giục: “Cậu đào nhanh lên, nhà họ Đường là gia tộc trộm mộ, nếu mà biết chúng ta trộm mộ tổ tiên ngay trước mũi họ thì xong rồi.”

Còn chẳng phải nữa hả, đi trộm mộ tổ tiên của dân trộm mộ, tội lỗi nhân hai.

“Nói nghe cứ như anh không phải người nhà họ Đường ấy.”

“Ha ha nếu tính về huyết mạch thì tôi thuần chủng nhất nhà Đường đấy”

“Theo tôi biết, mẹ anh mới là người nhà Đường. Anh theo họ mẹ, Đường cũng chỉ là họ ngoại thôi.”

Đường Gia Minh liếc mắt nhìn Khúc Chí Văn đã đào được một nửa, “Cậu cũng biết nhiều ghê nhỉ.”

“Biết người biết ta thôi.”

Đường Gia Minh chỉ cười cười không nói gì, không để bụng.

Đã bắt đầu vào đông, đêm vốn đã lạnh, ở nơi núi sâu này càng lạnh hơn, hai người không nói gì nữa, trong núi chỉ còn vang lên vài tiếng kêu quái đản của những con thú nào đó.

Đường Gia Minh dù tập trung canh gác, cũng vẫn chú ý xem xem Khúc Chí Văn có tùy ý động tay chân hay không. Đến khi Khúc Chí Văn đào gần xong, Đường Gia Minh mới nhỏ giọng nói: “Này, cậu xích ra một bên xíu được không.” 

Khúc Chí Văn vốn cũng không hứng thú với mấy món trong phần mộ nho nhỏ này, cũng lùi về sau, xem Đường Gia Minh làm gì.

Cậu thấy Đường Gia Minh quỳ trên mặt đất, rì rầm gì đó trong miệng, sau đó dập đầu bái lạy, rồi mới cho tay vào quan tài sờ soạng.

Đường Gia Minh vốn gầy đến chỉ còn xương cốt, mà ở bên cạnh mộ phần lấy tay sờ sờ mấy bộ xương khô, tuy Khúc Chí Văn đã từng trải rất nhiều ‘việc đời’, nhưng nhìn cảnh này cũng phải cảm thấy rất khó nói.

“Trông anh có vẻ thuần thục ghê nhỉ? Chắc không phải lần đầu tiên cạy mộ ông bà ha.” 

(tui biết đang căng thẳng mà hai ông này buồn cười quá =]]]] làm kẻ xấu có cần cute v không =]]]) 

Đường Gia Minh vừa tiếp tục sờ soạng vừa nói: “Có nhiều chuyện chỉ có tổ tiên mới biết được, sách vở nhà Đường để lại viết quá ít.”

Việc này Đường Gia Minh cũng cảm thấy rất kỳ quái, hắn đã đọc hết tất cả những sách vở nhà họ Đường ghi chép lưu truyền lại. Ngay cả những tài liệu lúc trước khi bố hắn nghiên cứu đại mộ ở Bình Dao ghi chép lại hắn cũng nghiên cứu qua nhưng không tìm thấy thông tin gì hữu ích. 

Gia phả nhà Đường ghi chép rất phiến diện, chỉ nói đến nhà Đường bắt đầu từ ngôi làng này, mà chẳng hề đả động gì đến những chuyện của Đại Tự.

Phát hiện ra những điều này do một lần tình cờ, hắn đến nơi phần mộ tổ tiên này, phát hiện một mảnh sứ có khách chữ,mới biết có lẽ có rất nhiều thứ, tổ tiên đã mang theo xuống mồ.

Trăm ngàn năm qua nhà Đường đã ở cái làng nơi khe suối này làm người giữ mộ, nhưng cuối cùng lại vì cuộc sống mà dần dần thành trộm mộ.

Nhà Đường không có một chút ghi chép nào về Đại Tự. Sau khi Đường Gia Minh phát hiện ra những mảnh sứ, hắn lặng lẽ đào rất nhiều phần mộ của các tổ tiên, mới có thể chắp vá được các thông tin.

Nếu không hắn cũng chẳng thể nào tưởng tượng được, nhà họ Đường của hắn lại là mấu chốt giải trận pháp.

Chuyện này, hắn không nói cho bất kỳ ai.

Đường Gia Minh cũng là người học khảo cổ lịch sử, rất nhiều chuyện chỉ cần ngẫm kỹ là có thể hiểu ra, tỉ như thuật pháp và thiên nhãn hắn có. Không phải trong toàn bộ họ Đường từ xưa đến nay chỉ có hắn là có thiên nhãn, nhìn thấy quỷ thần, có lẽ tổ tiên họ Đường cũng là những pháp sư đạo sĩ cao tay, không chỉ có trận pháp đơn giản ở cổ mộ Bình Dao, mà thậm chí còn là trận pháp ở đại mộ thôn Ninh Hóa cũng là do tổ tiên nhà Đường tạo nên.

Mà tổ tiên chỉ để lại một cách duy nhất để giải trận, đó chính là huyết tế.

Nhưng các vị tổ tiên lại xáo trộn thứ tự các bước, sau đó khắc vào bên trong những cái bình sứ, rồi phân cho mỗi người mang theo một cái xuống đất, phủ đầy bụi sự thật này, nhưng nào đâu hay Đường Gia Minh lại có thể tìm ra.

Chỉ là phương pháp cụ thể hắn còn chưa biết. Mấy năm nay hắn chỉ tìm được sáu cái bình, còn thiếu một cái mới có thể hoàn chỉnh được các bước, Đường Gia Minh nghĩ hôm nay cũng đã đào được rồi.

“Đúng rồi, chỉ có đem xuống mồ mới có thể giấu được bí mật này, tô tiên của anh cũng thật thông minh, làm như vậy không chỉ bảo vệ được hậu bối họ Đường, mà còn có thể lưu giữ được thông tin của trận pháp cổ chết người này.”

Đường Gia Minh không nói gì, đên khi chạm được vào bình gốm, hắn vui vẻ, vội đem ra. Chợt nghe được phía xa có vào âm thanh sột soạt, Đường Gia Minh lo lắng, vội vàng nhét bình gốm vào ba lô, “Cậu lấp đất lại, chúng ta ra khỏi đây nhanh thôi. Người nhà Đường đi tuần tra núi mỗi đêm, sợ chốc nữa họ sẽ đến đây.”

Khúc Chí Văn nghe thế cũng không lề mề, nhanh chóng lấp đất lại, Đường Gia Minh vội vàng dẫn Khúc Chí Văn quẹo sang một đường nhỏ khác chạy ra ngoài.

Sau khi ra khỏi, cả hai chạy suốt đêm về lại Tây An, đến khi về nhà Khúc Chí Văn, cả hai mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Lúc cả hai chạy nhanh ra phần mộ về đây, vẫn luôn có người bám theo sát, không biết đối phương là ai, nhưng ngay cả khi Khúc Chí Văn đã làm thuật giấu thân mà vẫn nhìn thấy, thì chắc chắn không phải là tay mơ, nếu đối cứng, Khúc Chí Văn cũng khó có thể nắm chắc phần thắng.

Nhưng mà giờ Khúc Chí Văn cũng khá yên tâm, nhà cậu giăng rất nhiều trận pháp, còn dùng pháp khí để tọa trấn, không sợ kẻ đó có thể xông vào.

“Anh láy cái bình ra xem thử đi, lỡ lấy nhầm bình thì sao.”

“Không đâu, hoa văn cái bình này giống hệt với sáu cái còn lại, là làm cùng thời kỳ.” Đường Gia Minh lấy cái bình trong balo ra xoa xoa, “Không sai đâu, bên trong có khắc chữ, cũng may cái bình không bị vỡ vì quan tài sụp xuống.”

Nói đoạn, Đường Gia Minh rửa sạch bên trong bình, rồi cầm đèn pin rọi vào trong, vừa đọc vừa ghi chép lại.

Khúc Chí Văn đứng bên cạnh đọc những gì Đường Gia Minh vừa chép ra, đúng là chỉ là những mảnh giải trận vô nghĩa không hoàn chỉnh, phải có đủ mới có thể ráp nối lại.

“Những mảnh còn lại đâu? Anh lấy ra cho tôi xem thử.” Đường Gia Minh hợp tác với Khúc Chí Văn, cũng biết phai nhờ sức cậu ta mới hoàn thành được, nên cũng không giấu giếm lấy trong balo ra một tờ giấy kraft.

Khúc Chí Văn cũng là dân chuyên nghiệp, liếc mắt thấy những dòng được ghi trên mảnh giấy, đã biết cách giải trận pháp này đáng sợ đến thế nào, hóa ra cái hố chôn bồi táng hơn ngàn người ở đại mộ Ninh Hóa là do như vậy.

Con mẹ nó, người xưa chơi lớn thật.

Đường Gia Minh sao chép xong chữ cổ trong bình, rồi chậm rãi phiên dịch ra, Khúc Chí Văn lấy bút, ghi thêm những dòng mới vào ghép với những chữ đã có trên mảnh giấy kraft.

Đến khi viết tới một câu, Khúc Chí Văn bỗng dưng dừng bút, sắc mặt thay đổi liên tục, mà Đường Gia Minh cũng phải nhíu chặt mày.

Rất lâu sau đó, Khúc Chí Văn liếm cánh môi khô khốc, lắc lắc đầu, rì rầm nói:

“Mẹ nó, là ý trời thật sao?”

Đường Gia Minh nhìn đằng sau hai chữ ‘huyết tế’ là một chữ “Đàm”, da gà đều nổi lên hết…….

“Có lẽ vậy……”



Trời má…. Toy cũng nổi da gà………

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương